Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu
-
41: Mai Phục Họa Nguyên
Không thể phủ nhận, giờ khắc này trong lòng Lâm Tịch Cận có một tia không yên lòng, để đưa ra kế sách dod hoặc là nói chính mình tự tiện làm việc.
Lâm Ngọc Hồng lười biếng ngồi ở nhuyễn tháp :" Làm gì mà thần thần, bí bí, nếu lễ vật không tốt thì đừng trách ta ".
Lâm Tịch Cận thu hồi sự khác thường trong lòng, khẽ mỉm cười :" Nhị tỷ, ta biết, ngươi vì buổi biểu diễn thất bại mà sinh khí.
Phải thôi, trước mặt phu quân tương lai mà bị mất mặt như vậy thì ai mà không tức giận ?"
" Ngươi có ý gì ?"
" Nhị hoàng tử dù sao cũng là hoàng tử, hoàng tử phi tương lai làm mất mặt như vậy thì hắn cũng sẽ cảm thấy mất mặt.
Không, là trong lòng xem nhẹ Nhị tỷ, cảm thấy Nhị tỷ không có tài nghệ gì, nên sau khi thành thân cũng chưa chắc thật tình đối xử với Nhị tỷ.
Vận mệnh của mữ tử là dựa vào phu quân, xuất giá tòng phu, nếu sau khi xuất giá không được phu quân yêu thương thì những ngày tháng sau này rất khó mà trôi qua ".
" Câm miệng, Ngươi là đến để cười nhạo ta ? Ngươi dựa vào cái gì ? Bằng ngươi là thân nam nhi mà lại giống như nữ tử bình thường mà xuất giá sao ? Thật dọa người ".
Mày liễu Lâm Ngọc Hồng dựng thẳng, vẻ mặt hung thần cùng giọng điệu mỉa mai.
Lâm Tịch Cận vẫn tươi cười không đổi :" Hôn sự của ta là hoàng thượng định ra, tại sao có thể dọa người ? Nhị tỷ đừng quên, cho dù người khác nói ta là một đứa con thứ không được sủng ái, nhưng phía trước luôn thủy chung có tiền đề - tướng quân phủ.
Cho nên, Nhị tỷ là nói Tướng quân phủ dọa người sao ?"
" Ngươi..."
" Vẫn phải nói, Nhị tỷ cho rằng Hiền cương sẽ để cho người khác chê cười sao ?"
" Lâm Tịch Cận, ngươi cút ra ngoài cho ta ".
Lâm Ngọc Hồng tức giận không chịu được mà nhảy bật lên lấy đoản kiếm trên vách tường.
Lâm Tịch Cận cũng không ngăn trở, chỉ nói rất nhanh :" Mặc kệ là sau này có chuyện gì thì chúng ta vẫn là tỷ đệ một nhà.
Nhị tỷ, ngươi tốt nhất đừng quá xúc động, ta dù sao cũng là người của Hiền vương phủ, nếu tỷ làm ta bị thương sẽ rất khó ăn nói với phụ thân nha ".
Đoản kiếm của Lâm Nhọc Hồng cứ như vậy mà dừng trước mặt Lâm Tịch Cận run run rất lợi hại, hiển nhiên là nàng đang cực kỳ giận dữ, nhưng thân là đích nữ của Tướng quân phủ, chỉ là xúc động nhất thời nhưng đến cùng vẫn là người có đầu óc, biết một liếm này trăm triệu lần không thể chém xuống.
Lâm Tịch Cận dường như không có nhìn tới mũi kiếm nhọn trước mắt :" Tiểu đệ hôm nay đến là muốn nói cho Nhị tỷ một việc, việc này là một việc tốt.
Nhị hoàng tử hôm nay là mang một vấn đề nan giải mà tới, chỉ câng ngươi vì hắn mà nghĩ ra biện pháp thì hắn sẽ nhìn ngươi bằng một ánh mắt khác ".
Lâm Ngọc Hồng lập tức nhớ tới mục đích Nhị hoàng tử đến Tướng quân phủ, miễn cưỡng thu đoản kiếm, trầm ngâm một lát rồi nói :" Ngươi có biện pháp ?"
" Ta đương nhiên có, nếu không làm sao có thể nói là đưa lễ vật lên cho Nhị tỷ đây ?" Lâm Tịch Cận thoải mái cười mà tự động ngồi xuống.
Lâm Ngọ Hồng nghi ngờ :" Ngươi nếu có biện pháp tốt, tại sao lại nói cho ta ? Chẳng lẽ ngươi không muốn dùng biện pháp này để giành khen ngợi của mọi người sao ?"
Lâm Tịch Cận khẽ mỉm cười, thanh âm có chút đau khổ, nói :" Ta bất quá chỉ là một thứ tử ở viện người hầu mà thôi, vô luận thế nào cũng không thể đoạt nổi bật của các tỷ tỷ, phụ thân cũng sẽ không cho phép.
Còn nữa, ta từ trước đến nay đều rất bình thường, biểu hiện cũng thường thường, cũng chỉ có thể ngóng trông Hiền vương không chê, đó là tốt nhất.
Về phần Nhị hoàng tử...Nhị tỷ, hắn là phu quân tương lai của ngươi, nếu ngươi nghĩ ra biện pháp thì chắc chắn Nhị hoàng tử sẽ đối xử với ngươi tốt hơn ".
Trong lời nói đều lộ ra ý tốt cho Lâm Ngọc Hồng, trong nháy mắt Lâm Ngọc Hồng bắt đầu hoài nghi ý kiến của mình, có lẽ Tứ đệ vẫn không có thay đổi gì, vẫn mà con người yếu đuối, ngu ngốc kia, nhưng mà hắn có được vận may là hôn ước cùng Tứ hoàng tử.
Nghĩ như vậy, nàng vẫn đang phẫn nộ, nếu hôn ước của Hiền vương là giả thì sao không phải là nàng ? Nhưng đến cùng mặt vẫn bình thản :" Ngươi nói biện pháp của mình trước đi ".
Vì vậy Lâm Tịch Cận đem lời nói của mình ở hoa viên lặp lại một lần.
Lâm Ngọc Hồng sau khi nghe thì thần sắc có chút cổ quái, nàng không biết biện pháp này tốt hay không tốt nhưng lại rất có đạo lý, chỉ là biện phâp như vậy là do tên ngu ngốc này nghĩ ra sao ?
Như có điều gì suy nghĩ, một lúc sau mới nói :" Được rồi, biện pháp này ta đã nhớ kỹ, ta sẽ nói với mọi người, nếu tất cả mọi người đều tán thành ý mày, ta sẽ hảo hảo mà cảm tạ ngươi ".
Lâm Tịch Cận cười, lại nói :" Biện pháp này ta đã nói cho phụ thân ".
Thấy Lâm Ngọc Hồng vừa muốn giận dữ, liền nói :" Phụ thân quả nhiên là không thích ta, bất quá phụ thân sẽ không cùng Đại tỷ và Nhị tỷ tranh công lao nên ông tuyệt đối sẽ không trước mặt Nhị hoàng tử mà nói ra biện pháp này.
Ta sỡ dĩ muốn nói cho ông, bất quá là muốn ra khỏi viện người hầu thôi ".
Lâm Ngọc Hồng nghĩ nghĩ, y nói cũng đúng.
Nghĩ đến viện người hầu kia, nếu đổi lại là nàng , chỉ cần ở đó nửa ngày đều chịu không nổi, liền nói :" Ta đã biết ".
Từ trong viện Lâm Ngọc Hồng đi ra, Lâm Tịch Cận liền về viện người hầu.
Tiến vào trong phòng liền cho Đại Khờ ra ngoài.
Lẳng lặng chờ đợi sắc trời hoàn toàn đen đi, sau đó tiền vào chăn ngủ, vẫn là vái giường ván gỗ nhưng đệm chăn đã được đổi mới.
Một thân ảnh lặng lẽ không tiếng động mà tiến vào phòng, dưới ánh trăng nhẹ nhàng, mặt nạ dữ tợn như ẩn như hiện, rất nhanh một lúc sau liền hướng về phủ Hiền vương mà lao đi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook