Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên
-
Chương 78: Thâm Bất Khả Trắc
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bốn chữ, lại phảng phất một kích cuối cùng, khiến vị Tiêu gia tam gia này bỗng nhiên ngồi phịch xuống ghế, cả người ngơ ngẩn thất thần.
Tần Hiên thản nhiên quay người, hắn cũng không lo lắng Tiêu Như Quân sẽ giận mà ra tay.
Ít nhất, lấy lòng dạ Tiêu Như Quân, sẽ không như thế làm.
Hắn đi đến Tiêu Vũ cùng Mạnh Đức bên cạnh, khẽ cười nói: “Đi thôi! Yến hội này đã không còn ý nghĩa!”
Tiêu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, còn Mạnh Đức muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói nên lời.
3 người bóng lưng dần dần biến mất khỏi yến hội, lúc này, chúng quyền quý mới hồi phục lại tinh thần.
“Thiếu niên kia thế mà thật là Tần đại sư? Cái này...... quả thực là bất khả tư nghị, Tần đại sư thế mà chỉ là một thiếu niên?” Vô số người hãi nhiên thất sắc, đến nay còn có chút không tin.
Giờ phút này, rất nhiều người hoàn toàn tỉnh ngộ, minh bạch vì sao thiếu niên kia lại xuất hiện bên trong yến hội.
Đám người trong yến hộ này, thậm chí toàn bộ Lâm Hải, cũng không có thế gia họ Tần.
Nhưng, Lâm Hải lại có một vị tông sư, từng bại Trần Phù Vân ngoài biển.
Hắn họ Tần!
“Khó trách, hắn dám ở trước mặt Tiêu tam gia không kiêng nể gì cả!”
“Dám nói Tiêu Như Quân cũng chỉ đến vậy, e rằng toàn bộ Lâm Hải cũng chỉ có một mình hắn!”
“Tuổi của Tần đại sư cùng nhi tử ta cũng không chênh lệch mấy? Lại đã ở vào Lâm Hải chi đỉnh?”
Yến hội bắt đầu cực điểm phồn hoa, nhưng kết thúc lại có chút vội vàng.
Tất cả mọi người đều biết giờ phút này, Tiêu tam gia e rằng đã không còn tâm tư tham gia yến hội.
Đợi đến khi người đi nhà trống, toàn bộ trong yến hội chỉ còn có hai thân ảnh ở lại.
Tiêu Như Quân ngồi ở trên ghế, sắc mặt phát trầm.
Ước chừng hơn 20 phút, hắn chưa từng mở miệng, cũng chưa từng có bất kỳ động tác nào.
Trong mắt Hàn Vân Phong lấp lóe hàn mang, trầm giọng nói: “Tam gia, ngươi cần gì phải quan tâm một vị Tần đại sư nho nhỏ? Coi như hắn là tông sư, nhưng làm sao có thể cùng tam gia so sánh?”
Tiêu Như Quân ngẩng đầu, đối với lời an ủi của Hàn Vân Phong bất vi sở động, chỉ là thâm trầm nhìn Hàn Vân Phong một cái.
“Hàn lão, ngươi cảm thấy, vị Tần đại sư này như thế nào?”
Hàn Vân Phong khẽ giật mình, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
Ước chừng trầm mặc mấy tức thời gian, Hàn Vân Phong mới từ từ phun ra bốn chữ.
“Thâm bất khả trắc!”
Tiêu Như Quân hít sâu một hơi, trong đầu thoáng qua khuôn mặt non nớt của Tần Hiên, trong lòng nổi lên khổ tâm.
Tuổi chưa tới hai mươi, cũng đã là tông sư, không chỉ vậy còn có thể đem Hàn lão đánh lui ba bước.
Thực lực này kinh khủng cỡ nào?
Tiêu Như Quân hắn có thể không quan tâm một vị tông sư, nhưng lại không thể không quan tâm tới vị Tần đại sư này.
“Nếu Hàn lão cùng hắn giao thủ, có thể thắng hay không?” Tiêu Như Quân hỏi lại, thần sắc lại không nhìn ra nửa phần dị dạng.
Hàn Vân Phong nghe vậy, bàn tay sau lưng hơi lắc một cái, mở ra, một vết đen chói mắt xuất hiện lòng bàn tay của hắn.
Hàn Vân Phong hít sâu một hơi, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không mở miệng: “Bại nhiều thắng ít!”
Vừa rồi mặc dù mới chỉ giao thủ một chưởng, nhưng nếu không phải hắn kịp thời sử dụng nội lực hóa cương, lấy cương khí bao khỏa bàn tay, e rằng bây giờ cũng không phải chỉ mỗi bàn tay bị cháy đen một chút, mà là cả cánh tay đều muốn bị phế bỏ.
Vị Tần đại sư này chiêu thức quỷ quyệt, nắm giữ lôi đình, nếu không có cương khí, thanh lôi này cơ hồ có thể đem tay phải của hắn toàn bộ kinh mạch thậm chí huyết nhục phá huỷ hoàn toàn.
Bại nhiều thắng ít?
Bốn chữ này, như một cái trọng chùy, khiến hô hấp Tiêu Như Quân cũng không khỏi chậm hơn nửa phần.
Hàn lão vào võ đạo năm mươi năm, mười năm tông sư, đối mặt một thiếu niên chưa tới 20 tuổi thế mà chỉ có thể đánh giá bốn chữ bại nhiều thắng ít?
Tần Hiên, Lâm Hải Tần đại sư vậy mà kinh khủng như vậy?
Mà vị Tần đại sư này còn chưa đến 20 tuổi, mười năm sau thì sao? Hai mươi năm sau thì thế nào? Lấy thực lực như vậy, không bao lâu Hoa Hạ còn ai có thể địch?
Tiêu Như Quân lắc đầu cười khổ, hắn thật có thể không quan tâm một vị cự kình Hoa Hạ tương lai sao?
“Giang Nam Hà Thái Tuế, phương bắc Lưu Tấn Vũ danh chấn Hoa Hạ, đoán chừng không bao lâu, Lâm Hải Tần đại sư cũng sẽ giống như hai người trước, rung động giang sơn Hoa Hạ.” Tiêu Như Quân hít sâu một hơi, hắn nhìn cửa ra vào yến hội, nhưng lại không có cảm xúc gì quá lớn.
Ít nhất, vị Tần đại sư này cùng hắn nữ nhi của hắn quan hệ rất tốt.
Cho dù mình cùng hắn trở mặt, lại có thể thế nào? Chỉ là tiếc hận, thế mà bỏ lỡ cơ hội kết giao cùng một vị thiên kiêu chi tử.
“Tam gia, vào tông sư nhất bộ nhất trọng thiên, Tần đại sư mặc dù yêu nghiệt, nhưng vẫn là nội lực đại thành hay bước vào tông sư chi cảnh vẫn còn là ẩn số.” Hàn Vân Phong ở một bên đạo.
“Nhất bộ nhất trọng thiên sao?” Tiêu Như Quân lắc đầu nở nụ cười, chậm rãi đứng lên.
Liền xem như nhất bộ nhất trọng thiên, vị Tần đại sư này so với đông đảo Hoa Hạ tông sư cũng phải bước vào sớm mấy chục năm.
“Đi thôi, lần này hành trình đi Tĩnh Thủy mặc dù biến cố rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn đạt được mục đích.” Tiêu Như Quân khẽ cười nói.
Hắn tới Tĩnh Thủy, một là gặp Tần đại sư, hai là nhìn một chút Tiêu Vũ.
Bây giờ, cả hai cũng đã đạt được, còn kết quả là tốt hay xấu cũng đã không trọng yếu.
Tiêu Như Quân đôi mắt thâm thúy, tinh mang thoáng qua.
Tần Hiên? Tần đại sư?
Dù cho như thế, ngươi muốn đứng bên cạnhTiêu Vũ cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Ít nhất, mẫu thân Tiêu Vũ tuyệt đối không đồng ý.
Tông sư thì thế nào? Ở trong mắt Ninh nhi cũng không khác gì người bình thường.
Trong đầu Tiêu Như Quân thoáng qua nữ từ mà hắn trước giờ chưa thể quên được kia, trong mắt nổi lên một tia tưởng niệm.
Bất tri bất giác, nữ tử đã xuất gia làm ni 15 năm.
“Có lẽ, đến lúc gặp mặt một lần !”
Giang Nam, tập đoàn Cẩm Tú.
Trầm Tâm Tú ngồi ở trong văn phòng, hai đóa lông mày khoanh ở cùng một chỗ.
“Chủ tịch, chúng ta còn thiếu 1 ức, nếu không xoay sở được e rằng tập đoàn sẽ nguyên khí đại thương.”Một nữ tử bên cạnh mặt đầy lo nghĩ.
Trầm Tâm Tú nhìn qua máy tính, thần sắc trầm ổn, chợt nhíu mày.
Thương trường như chiến trường, nàng cự tuyệt thủ hạ của Chử Vân Hào, tự nhiên dự liệu được kết quả này.
“Đem vài miếng đất trống bên bờ sông bán đi, có thể gom đủ 1 ức hay không?” Trầm Tâm Tú ổn mà không loạn hỏi.
Cô gái sắc mặt có chút khó coi, thấp giọng nói: “Lúc trước ta đã hỏi, bất quá không công ty nào dám đắc tội thế lực Chử Vân Hào? Có mấy cái gan lớn, giá cả đều ép cực thấp.”
Trầm Tâm Tú hít sâu một hơi: “E rằng mấy nhà kia gan lớn kia chỉ sợ cũng cùng thế lực của Chử Vân Hào có thiên ti vạn lũ quan hệ?”
Nữ tử khổ sở gật đầu, không có cách nào, trong giới thương nhân Giang Nam, Chử Vân Hào chính là nửa cái hoàng đế, ngoại trừ tam đại thế gia, không người người nào dám tranh phong.
“Chủ tịch, muốn hay không liên lạc Tần......” Còn chưa có nói xong, ánh mắt Trầm Tâm Tú chợt lăng lệ.
Khí thế Cẩm Tú nữ vương tại thời khắc này bộc lộ không bỏ sót, khiến nữ tử kia sắc mặt tái nhợt, thân thể ẩn ẩn run rẩy không dám nói lời nào.
“Không được nói cho Văn Đức!” Trầm Tâm Tú nói lãnh ý cực điểm.
“Đã biết chủ tịch......”
Còn chưa dứt lời, cửa văn phòng bỗng nhiên bị mở ra.
“Tú tỷ!”
Trầm Tâm Tú nhìn qua nữ tử có chút nôn nóng kia, một thân trang phục công sở màu đen, lại thêm dáng người uyển chuyển cùng đôi chân dài thẳng tắp để cho người ta phún máu.
“Nha đầu, thế nào?” Trầm Tâm Tú nhìn thấy nữ tử này, phảng phất những áp lực trong biến mất không ít.
“Người Tô gia đến!”
Trầm Tâm Tú khẽ giật mình, Tô gia? Nàng cũng không nhớ kỹ mình cùng Tô gia có giao tình gì, lúc này Tô gia làm sao sẽ tới?
Đường Tuyết Nhu miệng lớn thở hổn hển mấy cái, tiếp đó từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
“Tô gia nói, có người lấy ra 3 ức, muốn góp cổ phần Cẩm Tú!”
Cái gì?
Trầm Tâm Tú cùng thư ký nữ kia toàn bộ ngây người, 3 ức? Góp cổ phần Cẩm Tú?
Trầm Tâm Tú sắc mặt biến hóa mấy lần, hỏi: “Ai?”
Đường Tuyết Nhu trả lời: “Ta cũng không biết, Tô gia nói, Chủ nhân tấm thẻ này tên là......”
“Tần Trường Thanh!”
Tần Hiên thản nhiên quay người, hắn cũng không lo lắng Tiêu Như Quân sẽ giận mà ra tay.
Ít nhất, lấy lòng dạ Tiêu Như Quân, sẽ không như thế làm.
Hắn đi đến Tiêu Vũ cùng Mạnh Đức bên cạnh, khẽ cười nói: “Đi thôi! Yến hội này đã không còn ý nghĩa!”
Tiêu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, còn Mạnh Đức muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói nên lời.
3 người bóng lưng dần dần biến mất khỏi yến hội, lúc này, chúng quyền quý mới hồi phục lại tinh thần.
“Thiếu niên kia thế mà thật là Tần đại sư? Cái này...... quả thực là bất khả tư nghị, Tần đại sư thế mà chỉ là một thiếu niên?” Vô số người hãi nhiên thất sắc, đến nay còn có chút không tin.
Giờ phút này, rất nhiều người hoàn toàn tỉnh ngộ, minh bạch vì sao thiếu niên kia lại xuất hiện bên trong yến hội.
Đám người trong yến hộ này, thậm chí toàn bộ Lâm Hải, cũng không có thế gia họ Tần.
Nhưng, Lâm Hải lại có một vị tông sư, từng bại Trần Phù Vân ngoài biển.
Hắn họ Tần!
“Khó trách, hắn dám ở trước mặt Tiêu tam gia không kiêng nể gì cả!”
“Dám nói Tiêu Như Quân cũng chỉ đến vậy, e rằng toàn bộ Lâm Hải cũng chỉ có một mình hắn!”
“Tuổi của Tần đại sư cùng nhi tử ta cũng không chênh lệch mấy? Lại đã ở vào Lâm Hải chi đỉnh?”
Yến hội bắt đầu cực điểm phồn hoa, nhưng kết thúc lại có chút vội vàng.
Tất cả mọi người đều biết giờ phút này, Tiêu tam gia e rằng đã không còn tâm tư tham gia yến hội.
Đợi đến khi người đi nhà trống, toàn bộ trong yến hội chỉ còn có hai thân ảnh ở lại.
Tiêu Như Quân ngồi ở trên ghế, sắc mặt phát trầm.
Ước chừng hơn 20 phút, hắn chưa từng mở miệng, cũng chưa từng có bất kỳ động tác nào.
Trong mắt Hàn Vân Phong lấp lóe hàn mang, trầm giọng nói: “Tam gia, ngươi cần gì phải quan tâm một vị Tần đại sư nho nhỏ? Coi như hắn là tông sư, nhưng làm sao có thể cùng tam gia so sánh?”
Tiêu Như Quân ngẩng đầu, đối với lời an ủi của Hàn Vân Phong bất vi sở động, chỉ là thâm trầm nhìn Hàn Vân Phong một cái.
“Hàn lão, ngươi cảm thấy, vị Tần đại sư này như thế nào?”
Hàn Vân Phong khẽ giật mình, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
Ước chừng trầm mặc mấy tức thời gian, Hàn Vân Phong mới từ từ phun ra bốn chữ.
“Thâm bất khả trắc!”
Tiêu Như Quân hít sâu một hơi, trong đầu thoáng qua khuôn mặt non nớt của Tần Hiên, trong lòng nổi lên khổ tâm.
Tuổi chưa tới hai mươi, cũng đã là tông sư, không chỉ vậy còn có thể đem Hàn lão đánh lui ba bước.
Thực lực này kinh khủng cỡ nào?
Tiêu Như Quân hắn có thể không quan tâm một vị tông sư, nhưng lại không thể không quan tâm tới vị Tần đại sư này.
“Nếu Hàn lão cùng hắn giao thủ, có thể thắng hay không?” Tiêu Như Quân hỏi lại, thần sắc lại không nhìn ra nửa phần dị dạng.
Hàn Vân Phong nghe vậy, bàn tay sau lưng hơi lắc một cái, mở ra, một vết đen chói mắt xuất hiện lòng bàn tay của hắn.
Hàn Vân Phong hít sâu một hơi, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không mở miệng: “Bại nhiều thắng ít!”
Vừa rồi mặc dù mới chỉ giao thủ một chưởng, nhưng nếu không phải hắn kịp thời sử dụng nội lực hóa cương, lấy cương khí bao khỏa bàn tay, e rằng bây giờ cũng không phải chỉ mỗi bàn tay bị cháy đen một chút, mà là cả cánh tay đều muốn bị phế bỏ.
Vị Tần đại sư này chiêu thức quỷ quyệt, nắm giữ lôi đình, nếu không có cương khí, thanh lôi này cơ hồ có thể đem tay phải của hắn toàn bộ kinh mạch thậm chí huyết nhục phá huỷ hoàn toàn.
Bại nhiều thắng ít?
Bốn chữ này, như một cái trọng chùy, khiến hô hấp Tiêu Như Quân cũng không khỏi chậm hơn nửa phần.
Hàn lão vào võ đạo năm mươi năm, mười năm tông sư, đối mặt một thiếu niên chưa tới 20 tuổi thế mà chỉ có thể đánh giá bốn chữ bại nhiều thắng ít?
Tần Hiên, Lâm Hải Tần đại sư vậy mà kinh khủng như vậy?
Mà vị Tần đại sư này còn chưa đến 20 tuổi, mười năm sau thì sao? Hai mươi năm sau thì thế nào? Lấy thực lực như vậy, không bao lâu Hoa Hạ còn ai có thể địch?
Tiêu Như Quân lắc đầu cười khổ, hắn thật có thể không quan tâm một vị cự kình Hoa Hạ tương lai sao?
“Giang Nam Hà Thái Tuế, phương bắc Lưu Tấn Vũ danh chấn Hoa Hạ, đoán chừng không bao lâu, Lâm Hải Tần đại sư cũng sẽ giống như hai người trước, rung động giang sơn Hoa Hạ.” Tiêu Như Quân hít sâu một hơi, hắn nhìn cửa ra vào yến hội, nhưng lại không có cảm xúc gì quá lớn.
Ít nhất, vị Tần đại sư này cùng hắn nữ nhi của hắn quan hệ rất tốt.
Cho dù mình cùng hắn trở mặt, lại có thể thế nào? Chỉ là tiếc hận, thế mà bỏ lỡ cơ hội kết giao cùng một vị thiên kiêu chi tử.
“Tam gia, vào tông sư nhất bộ nhất trọng thiên, Tần đại sư mặc dù yêu nghiệt, nhưng vẫn là nội lực đại thành hay bước vào tông sư chi cảnh vẫn còn là ẩn số.” Hàn Vân Phong ở một bên đạo.
“Nhất bộ nhất trọng thiên sao?” Tiêu Như Quân lắc đầu nở nụ cười, chậm rãi đứng lên.
Liền xem như nhất bộ nhất trọng thiên, vị Tần đại sư này so với đông đảo Hoa Hạ tông sư cũng phải bước vào sớm mấy chục năm.
“Đi thôi, lần này hành trình đi Tĩnh Thủy mặc dù biến cố rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn đạt được mục đích.” Tiêu Như Quân khẽ cười nói.
Hắn tới Tĩnh Thủy, một là gặp Tần đại sư, hai là nhìn một chút Tiêu Vũ.
Bây giờ, cả hai cũng đã đạt được, còn kết quả là tốt hay xấu cũng đã không trọng yếu.
Tiêu Như Quân đôi mắt thâm thúy, tinh mang thoáng qua.
Tần Hiên? Tần đại sư?
Dù cho như thế, ngươi muốn đứng bên cạnhTiêu Vũ cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Ít nhất, mẫu thân Tiêu Vũ tuyệt đối không đồng ý.
Tông sư thì thế nào? Ở trong mắt Ninh nhi cũng không khác gì người bình thường.
Trong đầu Tiêu Như Quân thoáng qua nữ từ mà hắn trước giờ chưa thể quên được kia, trong mắt nổi lên một tia tưởng niệm.
Bất tri bất giác, nữ tử đã xuất gia làm ni 15 năm.
“Có lẽ, đến lúc gặp mặt một lần !”
Giang Nam, tập đoàn Cẩm Tú.
Trầm Tâm Tú ngồi ở trong văn phòng, hai đóa lông mày khoanh ở cùng một chỗ.
“Chủ tịch, chúng ta còn thiếu 1 ức, nếu không xoay sở được e rằng tập đoàn sẽ nguyên khí đại thương.”Một nữ tử bên cạnh mặt đầy lo nghĩ.
Trầm Tâm Tú nhìn qua máy tính, thần sắc trầm ổn, chợt nhíu mày.
Thương trường như chiến trường, nàng cự tuyệt thủ hạ của Chử Vân Hào, tự nhiên dự liệu được kết quả này.
“Đem vài miếng đất trống bên bờ sông bán đi, có thể gom đủ 1 ức hay không?” Trầm Tâm Tú ổn mà không loạn hỏi.
Cô gái sắc mặt có chút khó coi, thấp giọng nói: “Lúc trước ta đã hỏi, bất quá không công ty nào dám đắc tội thế lực Chử Vân Hào? Có mấy cái gan lớn, giá cả đều ép cực thấp.”
Trầm Tâm Tú hít sâu một hơi: “E rằng mấy nhà kia gan lớn kia chỉ sợ cũng cùng thế lực của Chử Vân Hào có thiên ti vạn lũ quan hệ?”
Nữ tử khổ sở gật đầu, không có cách nào, trong giới thương nhân Giang Nam, Chử Vân Hào chính là nửa cái hoàng đế, ngoại trừ tam đại thế gia, không người người nào dám tranh phong.
“Chủ tịch, muốn hay không liên lạc Tần......” Còn chưa có nói xong, ánh mắt Trầm Tâm Tú chợt lăng lệ.
Khí thế Cẩm Tú nữ vương tại thời khắc này bộc lộ không bỏ sót, khiến nữ tử kia sắc mặt tái nhợt, thân thể ẩn ẩn run rẩy không dám nói lời nào.
“Không được nói cho Văn Đức!” Trầm Tâm Tú nói lãnh ý cực điểm.
“Đã biết chủ tịch......”
Còn chưa dứt lời, cửa văn phòng bỗng nhiên bị mở ra.
“Tú tỷ!”
Trầm Tâm Tú nhìn qua nữ tử có chút nôn nóng kia, một thân trang phục công sở màu đen, lại thêm dáng người uyển chuyển cùng đôi chân dài thẳng tắp để cho người ta phún máu.
“Nha đầu, thế nào?” Trầm Tâm Tú nhìn thấy nữ tử này, phảng phất những áp lực trong biến mất không ít.
“Người Tô gia đến!”
Trầm Tâm Tú khẽ giật mình, Tô gia? Nàng cũng không nhớ kỹ mình cùng Tô gia có giao tình gì, lúc này Tô gia làm sao sẽ tới?
Đường Tuyết Nhu miệng lớn thở hổn hển mấy cái, tiếp đó từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
“Tô gia nói, có người lấy ra 3 ức, muốn góp cổ phần Cẩm Tú!”
Cái gì?
Trầm Tâm Tú cùng thư ký nữ kia toàn bộ ngây người, 3 ức? Góp cổ phần Cẩm Tú?
Trầm Tâm Tú sắc mặt biến hóa mấy lần, hỏi: “Ai?”
Đường Tuyết Nhu trả lời: “Ta cũng không biết, Tô gia nói, Chủ nhân tấm thẻ này tên là......”
“Tần Trường Thanh!”
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook