Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên
Chương 43: Thanh Lôi Luyện Ngọc Thủ

Sau khi Tần Hiên rời đi không lâu, Hàn Phong đạo quán lại nghênh đón một đám khách không mời mà đến.

Chủ tịch công ty xây dựng Thanh Sơn, Hàn Phác!

Hàn Phác đi tới trước mặt Hàn Phong đạo quán, khuôn mặt vẻ buồn rầu. Hắn mặc dù là chủ tịch công ty xây dựng Thanh Sơn, trên thực tế, thủ hạ cũng chỉ có một đám nhân viên chuyên lộng quyền.

“Long ca quả thực là đang gây khó dễ cho người ta!” Hắn thấp giọng thở dài, lông mày ngưng tụ thành một hàng.

Toàn bộ Tĩnh Thủy ai mà không biết tên tuổi Hàn Phong đạo quán, liền xem như thủ hạ của Mạc Thiên Long tới đây, đoán chừng cũng sẽ bị đám gia hỏa luyện Taekwondo kia đánh cho đi ra, thế mà bây giờ bắt hắn đi phá hủy Hàn Phong đạo quán?

Nhớ tới Mạc Thiên Long nhiều lần dặn dò, Hàn Phác trong lòng khổ sở không thôi.

“Hàn ca, các huynh đệ đều đã chuẩn bị xong!” Một tên kiến trúc sư đi đến trước mặt Hàn Phác.

“Ta vào xem trước!” Hàn Phác do dự một chút, đi vào bên trong Hàn Phong đạo quán.

Sau khi hắn tiến vào Hàn Phong đạo quán, cả người đều ngây dại.

Máu tươi tràn ngập, bóng người xiêu xiêu vẹo vẹo ngã trên mặt đất, ngay cả đại sư Taekwondo tiếng tăm lừng lẫy thành phố Tĩnh Thủy Lý Hỉ Thịnh đều xụi lơ trên mặt đất.

“Trời đất, là ai làm?” Hàn Phác mắt trợn tròn, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

Toàn bộ Hàn Phong đạo quán thế mà bị người tận diệt ? Phút thẫn thờ qua đi, trên mặt Hàn Phác lập tức lộ ra nụ cười.

“Long ca quả nhiên không có gạt ta!”

Trong lòng của hắn đại hỉ, quay đầu quát to: “các ngươi vào đi, đem người ở bên trong khiêng ra tới, sau đó bắt đầu làm việc!”

Sau khi đám công nhân kia chạy vào, mặt mũi đồng dạng tràn đầy kinh hãi, bọn hắn hai mặt nhìn nhau, trong tiếng quở trách của Hàn Phác lập tức bắt đầu làm việc.

Mấy chục phút phía sau, ánh mắt Lý Hỉ Thịnh muốn nứt, tòa đạo quán hắn khổ tâm kinh doanh mấy năm bụi mù tràn ngập, hóa thành một vùng bình địa.

Cách đó không xa, rất nhiều người nghị luận ầm ĩ, không biết vì cái gì Hàn Phong đạo quán cứ như vậy bị phá hủy.

Trong đám người này, vừa vặn có hai bóng hình xinh đẹp đi ngang qua.

Các nàng đờ đẫn nhìn qua Hàn Phong đạo quán hoàn toàn bị san thành bình địa, trong đầu bỗng nhiên vang lên một câu nói.

“Hắn, thật sự đem Hàn Phong đạo quán phá hủy!” Hà Vũ ngơ ngác, trên gương mặt non nớt đầy kinh ngạc.

Lúc trước Tần Hiên nói, nàng chỉ cho là Tần Hiên đang nói đùa. Không nghĩ rằng, lúc này mới bao lâu, Hàn Phong đạo quán tại thành phố Tĩnh Thủy lừng lẫy nổi danh, giờ cũng đã thành phế tích.

Nàng cùng Tiêu Vũ trùng hợp tan học đi ngang qua ở đây, lại không nghĩ gặp được một màn kinh người như vậy.

“Mạc Thiên Long làm sao?” Tiêu Vũ lẩm bẩm lấy, sâu trong mắt nàng nổi lên một tia gợn sóng.

Nam nhi chi ngôn, tứ mã nan truy!

Tần Hiên lại một lần nữa khiến Tiêu Vũ sa vào trong kinh ngạc, cũng càng làm cho nàng hiếu kỳ hơn, thân phận của Tần Hiên rốt cuộc là như thế nào.

Suốt ba năm cấp ba chỉ bình thường không thể bình thường hơn, thế mà bây giờ ngắn ngủi vài ngày, để cho nàng nhận thức lại hết lần này đến lần khác.



Người thiếu niên kia trên thân phảng phất vô số tầng mây mù, càng tới gần, Tiêu Vũ lại càng thêm hiếu kỳ.

Trở về đến nhà, Hà Vũ vẫn như người mất hồn, tựa ở cửa sổ ngẩn người.

Tần Hiên rốt cục làm sao làm được? Hắn chừng nào thì bắt đầu lợi hại như vậy ?

Càng nghĩ, Hà Vũ càng mê mang. Nàng biết Tần Hiên lâu như vậy, bây giờ lại giống như người mới lần đầu gặp.

Trọng thương Triệu Minh Vũ, quét ngang Hàn Phong đạo quán!

Hai chuyện này khiến cho nội tâm nàng kinh đào hải lãng, thật lâu không thể lắng lại.

“Tiểu Vũ, ngươi sao thế?” Hà Vận đi tới, hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía Hà Vũ.

Thân là tỷ tỷ của Hà Vũ, nàng đối với cảm xúc xao động của Hà Vũ tự nhiên để ý.

Hà Vũ xoay đầu lại, khuôn mặt ngây ngô tràn đầy mê hoặc: “Tỷ, ngươi nói xem một người ngươi hiểu rất rõ, đột nhiên trở nên rất lạ lẫm, phảng phất từ trước đến nay như chưa từng quen biết, vậy là sao?”

Hà Vận khẽ nhíu mày, nhìn Hà Vũ, trầm giọng hỏi: “Tiểu Vũ, không phải ngươi ở trường yêu đương chứ?”

Yêu đương?

Sắc mặt Hà Vũ trong nháy mắt trở nên băng lãnh, “Sao có thể? Đám người trong trường kia sao có thể vào mắt của ta!”

“Cho dù có, lúc nào học giỏi hơn ta rồi tính!”

Hà Vận nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ Hà Vũ, khiến cho Hà Vũ trong lòng hốt hoảng.

“Không có thì tốt!” Hà Vận thở dài một hơi, cười trả lời Hà Vũ vấn đề lúc trước, “Làm gì có ai mà không thay đổi? Làm quen dần là được!”

Làm quen dần ư?

Hà Vũ lẩm bẩm trong lòng, rất nhanh nàng liền khôi phục tự tin.

Trở nên lợi hại thì thế nào? Thời đại này, chỉ dựa vào nắm đấm là vô dụng!

Tần Hiên, đừng tưởng rằng ngươi trở nên lợi hại, thì có thể làm ta quên đi thành tích học tập của ngươi.

Thời điểm này, bên trong Hòn Ngọc Tĩnh Thủy, Tần Hiên ngồi xếp bằng ở phòng khách.

Trên người hắn, sương trắng nhàn nhạt như tơ như lũ, quanh quẩn bên người.

“Nếu có đồ để bày trận, linh khí nơi này ít nhất có thể nồng đậm gấp mười!”

Tần Hiên thở dài trong lòng, Trái Đất linh vật khan hiếm, đổi lạ là ở Tu Chân giới, e rằng bây giờ hắn đã tu luyện đến luyện khí trung phẩm.

Linh khí hóa vụ, đột nhiên, những sương mù này bắt đầu hướng bốn phương tám hướng lan tràn, giống như từng cái sợi tơ, chậm rãi lan tỏa đến từng nguồn điện trong nhà.

Tử Lôi Chưởng!

Muốn tu luyện môn thần thông này, nhất định phải lấy lôi đình chi lực rèn luyện, đem hai bàn tay rèn luyện đến trình độ cực cao.



Từng dòng điện phóng tới hai bàn tay của Tần Hiên, những dòng điện tụ tập trên không trung tạo thành hồ quang, Vạn Cổ Trường Thanh Quyết vận chuyển, Tần Hiên dựa theo pháp quyết tu luyện của Tử Lôi Chưởng để rèn luyện.

Lúc này, dòng điện tập trung vào trong lòng bàn tay Tần Hiên, hai tay lập tức vang lên âm thanh dòng điện đùng đùng.

Hai tay của hắn giờ này bị bao trùm bởi lôi điện.

Dòng điện kinh khủng từ ngoài da chậm rãi rót vào trong máu thịt Tần Hiên, phù một tiếng, hai lòng bàn tay Tần Hiên vỡ ra, mọi chỗ cháy đen.

Vạn Cổ Trường Thanh Quyết vận chuyển, thần sắc Tần Hiên không vui không buồn, phảng phất hắn không có cảm giác đau đớn, mắt thường có thể thấy, hai tay của hắn thế mà đang từ từ khép lại.

Hai tay Tần Hiên tại trong thanh lôi, đồng thời hủy diệt rồi lại tái sinh, phảng phất sa vào một vòng tuần hoàn.

Tờ mờ sáng, hai tay Tần Hiên đã sớm lành lại, hiện ra một cỗ nhàn nhạt ngọc sắc. Bốn phía linh vụ đã biến mất từ lâu, Tần Hiên chậm rãi mở mắt.

Hắn nhìn hai tay mình, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.

Dưới cơ sở Vạn Cổ Trường Thanh Quyết, lại thêm sử dụng khoa học hiện tại, dùng điện để tu luyện thế mà trong vòng một đêm, khiến Tử Lôi Chưởng tấn nhập đến cảnh giới ' Ngọc Thủ '.

Tần Hiên khẽ cử động năm ngón tay, có thể thấy rõ một chút xíu thanh lôi nhảy nhót xung quanh đầu ngón tay của hắn, phảng phất như là có linh tính.

Đột nhiên hắn nắm tay lại, tất cả thanh lôi giờ phút này tan thành mây khói, bàn tay ngọc sắc của Tần Hiên cũng dần dần thu liễm, khôi phục như lúc ban đầu.

“Đoán chừng không đến một tháng, liền có thể tu luyện tới ngọc thủ đại thành! Chỉ tiếc, muốn tu luyện thành lôi cốt, nhất định phải hấp thụ thiên lôi, phổ thông lôi đình tác dụng đã không lớn nữa.” Tần Hiên chậm rãi đứng lên, thở dài một tiếng.

Hắn thu thập một phen, đi tới trường học.

Qua một đêm, danh tiếng của Tần Hiên trong trường học có thể nói là vô lượng, không biết bao nhiêu người nói chuyện của hắn trong lúc đi học.

Thậm chí còn có người cố ý chạy đến lớp hắn để xem hắn mặt mũi như nào, trong đó, còn có không ít nữ sinh bộ dáng khả ái.

“Tần Hiên, của ngươi!” Mạnh Đức ghen tỵ đem một đống phong thư ném cho Tần Hiên, “đây là Mộng Mộng bảo ta giao cho ngươi.”

Mây phong thư này đều là màu hồng nhạt, thậm chí còn có sticker hình trái tim, không cần nhìn Mạnh Đức cũng biết, đây nhất định là ' thư tình ' .

Tần Hiên nhìn cũng không thèm nhìn, lắc đầu nói: “Ném đi!”

Ném, ném đi?

Mạnh Đức trợn mắt, bất đắc dĩ nói: “Cũng đúng, ngươi bây giờ là bạn trai của Tiêu Vũ, làm sao có thể để ý những hạng tầm thường kia!”

Tần Hiên lắc đầu nở nụ cười, không có nhiều lời.

Bỗng nhiên, trước cửa lớp, trong ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người, hai trung niên người mặc cảnh phục xuất hiện.

“Ai là Tần Hiên?”

Một người trong đó quát lên, toàn bộ lớp học trong nháy mắt yên tĩnh.

Tần Hiên hơi hơi mở mắt, nhíu nhíu mày, đứng lên nói: “Là ta!”

Hai tên cảnh sát ngẩng đầu, cầm ra một tờ lệnh bắt giữ, lạnh lùng nói: “Ta hoài nghi ngươi có liên quan đến vụ việc cố ý gây thương tích ngày hôm qua, mời ngươi đến cục cảnh sát phối hợp điều tra!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương