Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
-
Chương 51: Chơi đùa mà thôi, bản chất quân nhân
“Mọi người đều là người trưởng thành rồi! Chỉ là chơi đùa cho vui mà thôi, hà tất nghĩ là thật!” Tần Thư Hàm vừa cười vừa nói.
“Chơi… chơi đùa?” Lục An Duy lặng người, tựa hồ như không dám tin vào lỗ tai của mình.
“Ha! Anh nghĩ sao?” Tần Thư Hàm khoanh hai tay trước ngực nhìn Lục An Duy nói: “Chẳng lẽ anh còn nghĩ rằng tôi với anh yêu nhau sao?”
“…” không sai, anh đúng thật nghĩ như vậy, nhưng mà nhìn biểu tình gần như trào phúng của Tần Thư Hàm, trái tim Lục An Duy như bị ai đó dùng nắm tay đấm cho vài phát thật mạnh.
“Cho dù chúng ta có ở cùng nhau, giữa hai chúng ta cũng sẽ không có tương lai.” Âm thanh của Tần Thư Hàm lạnh lẽo, cô rất yêu người đàn ông trước mặt này, nhưng mà người đàn ông này vốn dĩ không hề yêu cô! Cho dù có cưỡng ép ở bên nhau sẽ như thế nào chứ? Sau này nếu như Lục An Duy gặp được người mà anh ta yêu, muốn cô phải làm như thế nào? Thoái lui nhường vị trí? Chật vật rời đi? Có lẽ hiện tại cô còn thể rời bỏ, nhưng mà nếu như thật sự đi đến mức độ có muốn cũng không bỏ được thì phải làm sao? Nhẫn tâm, ích kỷ ràng buộc anh ấy ở bên người sao? Nếu như vậy, cô chẳng phải là đã biến thành loại đàn bà mà cô ghét nhất sao?
“Đây cũng là chuyện mà hôm nay anh muốn nói với em.” Lục An Duy vẫn còn muốn nói chuyện này với Tần Thư Hàm, anh yêu cô, không muốn rời xa cô. Anh vẫn là thử muốn nói rõ ràng thân phận của mình, nếu như? Chỉ sợ rằng chỉ có 1 phần 1000 cơ hội, nếu như Tần Thư Hàm thật sự có tình cảm với anh thì sao…
“…” Tần Thư Hàm dường như nghe thấy tiếng tim mình vụn vỡ, đúng vậy, anh ta cũng biết rằng hai người sẽ không có sau này đúng không! Tần Thư Hàm lạnh giọng nói: “Đã vậy thì càng không cần nói! cũng không có gì hay ho để bàn nữa! anh đi đi!”
“Thư Hàm, ở bên cạnh anh anh sẽ đối xử tốt với em!” Lục An Duy nhìn Tần Thư Hàm, rõ ràng đêm hôm qua hai người vừa mới ân ái xong mà! Anh không tin toàn bộ những chuyện xảy ra đêm hôm qua giữa hai người chỉ là chơi đùa mà thôi, anh không tin Tần Thư Hàm sẽ là loại người tuyệt tình như vậy, hôm qua cô rất chủ động phối hợp với mình, còn có tấm ga giường ngày hôm nay… cô không phải loại người có thể tùy tiện chơi đùa như vậy!
“Không cần nói thêm nữa!” Tần Thư Hàm hận thấu sự lương thiện của Lục An Duy, ngay cả không yêu cô cũng muốn thực hiện trách nhiệm nghĩa vụ sao? Tần Thư Hàm cắn răng nói ra lời cả cuộc đời này cô hận nhất: “Anh chẳng qua chỉ là một vệ sĩ! Chết ngày nào cũng không biết, anh có thể cho tôi cuộc sống an ổn sao? Chơi đùa với anh thì còn được, còn thật sự muốn gắn liền với tôi cả đời sao?”
“…” nghe lời nói của Tần Thư Hàm, Lục An Duy triệt đệ không nói tiếng nào nữa. Đây là điều tối kỵ, tự ti nhất trong lòng anh, anh chính là một người như vậy, thật sự là ngay đến cả cuộc sông an ổn của người anh yêu cũng không đảm bảo được! anh rất thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, rất ngưỡng mộ nam chính trong đó, họ có thể bảo vệ cho người mà họ yêu một đời yên ổn, đây là điều tựa như anh không tài nào có được…
Đứng trong sân của Lục gia, anh vô ý nhìn thấy Tần Thư Hàm trong phòng Lục An Nhiên, cô ấy chính là đứng bên cạnh cửa sổ, bức màn trắng làm bằng sa mỏng bị gió thổi bay, đồng thời cũng thổi bay mái tóc dài của cô ấy… giống như một hồ nước bị một cơn gió phất qua, làm dậy lên những gợn sóng dần dần lan tỏa ra bốn phía, gợn sóng càng ngày càng nhiều, nhẹ nhàng, dần dần, lại là vẻ đẹp duy nhất, duy nhất mà anh cho rằng người con gái này chính là người mà anh muốn bảo vệ suốt cuộc đời này, duy nhất khiến anh quên đi thân phận của bản thân, duy nhất khiến anh quên đi nhiệm vụ đang mang trên người…
Nhưng mà, hiện thực cho anh một bạt tai đau điếng, gương mặt Lục An Duy không có biểu hiện gì rời khỏi nhà của Tần Thư Hàm.
Nhìn bóng dáng Lục An Duy biến mất trước cửa, Tần Thư Hàm không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa nằm bò trên bàn cơm khóc nức lên, tại sao lại như vậy? cô biết cô đã làm tổn thương trái tim anh, nhưng mà nếu như không như vậy, sau này cô sẽ càng ngày càng trở nên tham lam, có lẽ sẽ không cảm thấy đơn giản giống như hiện tại nữa…
Trước đây, cô không bao giờ tin câu vừa gặp liền yêu, nhưng mà cái ngày mà cô gặp được Lục An Duy, cô bắt đầu tin tưởng câu nói này rồi;
Trước đây, anh chưa bao giờ dám đi yêu người nào, nhưng mà chỉ từ một ánh nhìn thoáng qua vào chiều hôm ấy, anh tùy hứng cho rằng bản thân có thể đi yêu một người nào đó rồi…
Sau đó, hiện thực vô tình, đã cứng rắn cắt đứt tất cả suy nghĩ của hai người.
Lục An Duy không biết bản thân làm cách nào có thể trở về Lục gia, cũng không biết bản thân làm thế nào mà đi vào phòng, chỉ là lúc tỉnh táo lại anh đã nằm trên chiếc giường của mình rồi, ngoài cửa sổ bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, bao gối cũng không biết từ khi nào đã bị thấm ướt…
Trong nháy mắt anh vẫn cứ cho rằng Tần Thư Hàm cũng yêu anh, thậm chí anh cũng đã suy nghĩ về vấn đề cuộc sống sau khi kết hôn… bất quá điều này cũng chỉ có mình anh nghĩ như vậy mà thôi.
“Cộc cộc cộc” sau ba tiếng gõ cửa bên ngoài cánh cửa vọng lại âm thanh của Kỷ Nhu: “An Duy? Con, con không sao chứ?” bà vừa mới về đến nhà liền nghe người giúp việc nói lại Lục An Duy vừa vào nhà liền khóa bản thân ở trong phòng, cả một ngày cũng không có đi ra, Kỷ Nhu và Lục An Nhiên đều có chút lo lắng.
Qua một lúc lâu trong phòng cũng không có vọng lại âm thanh trả lời nào, Lục An Nhiên cũng gõ gõ cửa: “Anh An Duy, anh không sao chứ!”
Trả lời hai người như cũ vẫn là một khoảng im lặng…
Hai mẹ con nhìn nhau đều phát hiện trong mắt của đối phương xuất hiện một mảnh lo lắng, nhưng mà mặc cho hai người có gõ cửa như thế nào, Lục An Duy cũng không mở cửa trả lời, thật sự làm người khác lo lắng.
Khoảng hơn ba phút trôi qua, trong phòng truyền lại âm thanh của Lục An Duy: “Con không sao? Con muốn một mình yên tĩnh.”
Lục An Nhiên và Kỷ Nhu liếc mắt với nhau một cái chỉ có thể lắc đầu rời đi cửa phòng của Lục An Duy. Bọn họ vốn dĩ chỉ cho rằng Lục An Duy cùng Tần Thư Hàm cãi nhau mới nhốt mình trong phòng không muốn ăn cơm, vì thế hai người chỉ có thể nhún vai, rời đi. Đôi tình nhân người ta cãi nhau hai người ngoài bọn họ dù có khuyên như thế nào cũng vô ít, đại khái qua hai ba ngày sẽ tốt thôi.
Nhưng mà, sự tình lần này lại vượt quá mức suy nghĩ của bọn họ, chẵn ba ngày liền, Lục An Duy cũng không bước ra khỏi cửa phòng một bước, nữ giúp việc để cơm ở ngoài cũng không bị đụng qua. Sự việc hình như nghiêm trọng rồi, hai mẹ con Lục An Nhiên chỉ có thể lại lần nữa đến trước cửa phòng gõ cửa: “An Duy? Con cũng đã ba ngày không đi ra ngoài rồi! Không sao chứ!”
“Anh An Duy! Tụi em rất lo lắng cho anh, anh ra đây một chút được không?” Lục An Nhiên cũng khuyên nhủ nói, nhưng trong phòng lại chẳng có một âm thanh trả lời nào cả. Thực sự là không còn cách nào khác, đôi mắt xinh đẹp của Lục An Nhiên vừa chuyển liền lớn tiếng hét lên: “Cô giáo Tần? Sao cô lại đến đây?”
Qủa nhiên không sai, Lục An Nhiên vừa dứt lời, Lục An Duy liền xúc động xông ra cửa, lúc này Lục An Nhiên mới nhận ra người mất tích suốt ba ngày liền là Lục An Duy, đầu tóc lộn xộn, đôi mắt sưng đỏ, râu ria xồm xoàm, thoạt nhìn thập phần suy sút chật vật.
Căng thẳng nhìn quanh bốn phía, Lục An Duy mới nhận ra chỉ là Lục An Nhiên lừa anh. Quay đầu thất thần nhìn Lục An Nhiên, khóe miệng Lục An Duy nhúc nhích nhưng lại không biết nên nói gì, từ nhỏ anh đã không giỏi diễn đạt.
“Anh An Duy, anh có biết tụi em lo lắng cho anh nhiều lắm không?” Lục An Nhiên nhìn thấy Lục An Duy như vậy vừa tức vừa gấp vừa đau lòng: “Anh không phải đến đây để bảo hộ cho em sao? Bộ dạng anh hiện tại như vậy lấy gì để bảo hộ em?” Lục An Nhiên lấy điện thoại mình ra dứt khoát chụp lại khuôn mặt hiện tại của Lục An Duy, sau đó đưa ảnh cho Lục An Duy xem: “Anh tự mình mà xem, đây còn là anh sao?”
“...” nhìn chính bản thân trong bức ảnh, Lục An Duy cảm thấy khá xa lạ, anh đã bao giờ trở thành như vậy đâu?
“Cả một đêm không về phòng đã không tính rồi, vừa về tới liền đem bản thân nhốt trong phòng liên tục suốt ba ngày, mặt cũng không lộ diện một chút!” vẻ mặt Lục An Nhiên hận rèn sắt không thành thép, căn bản cái đêm Lục An Duy không về nhà, Lục An Nhiên còn rất vui mừng, đại khái cảm thấy chuyện này rất đáng tin cậy, nhưng mà có ai ngờ được anh ấy vừa về đến nhà liền là kết quả như thế này!
“An Duy... con có phải cãi nhau với cô Tần không?” Kỷ Nhu lo lắng nhìn Lục An Duy, trạng thái hiện tại của anh thật sự rất không tốt.
“Cô ấy nói...” giọng nói của Lục An Duy khàn khàn: “Cô ấy nói chỉ chơi đùa với con...”
“Hả?” Lục An Nhiên kinh ngạc một lát trực tiếp đem lý do này phụ định: “Cô giáo Tần tuyệt đối không phải loại người này!”
Anh cũng không tin Tần Thư Hàm sẽ là loại người này! Nhưng mà Tần Thư Hàm chính là nói như vậy! Chính miệng cô ấy nói ra còn có thể là giả sao? Hiện tại lúc này anh vẫn còn nhớ giọng điệu thần sắc của Tần Thư Hàm lúc đó, thậm chí mỗi lần hít thở đều có thể cảm nhận được nỗi đau trong tim.
“Bác cũng nghĩ rằng cô Tần sẽ không phải loại người có thể nói ra những lời này!” Kỷ Nhu chém đinh chặt sắt nói, mặc dù bà cũng chỉ gặp Tần Thư Hàm có vài lần, nhưng mà Kỷ Nhu có thể rõ ràng khẳng định Tần Thư Hàm tuyệt đối không phải loại con gái tùy tiện chơi đùa như vậy.
“Anh An Duy, anh thật sự xác định ý của cô ấy chính là như vậy? Mà không phải do anh làm sai chuyện gì đó, hoặc là làm cho cô ấy hiểu làm vấn đề gì đó?” Lục An Nhiên đoán: “Anh có khẳng định rõ ràng suy nghĩ của anh không?”
Suy nghĩ? Anh có nói qua mong muốn hai người ở bên nhau, vả lại cũng đã hứa rằng sau này sẽ đối xử tốt với cô ấy! Như vậy còn chưa đủ sao?
Nhìn thấy biểu tình này của Lục An Duy, Lục An Nhiên liền biết anh vẫn còn chưa nói chuyện rõ ràng, nhưng mà cái này vẫn chưa thể được coi là vấn đề gì quá lớn mà! Chỉ là hiện tại Tần Thư Hàm đã xuất phát đi Hy Lạp rồi, sợ rằng phải đợi vài tháng nữa mới có thể quay về! Lục An Nhiên nhón chân vỗ vỗ bả vai của Lục An Duy: “Anh An Duy, anh tin tưởng em, giữa hai người các anh tuyệt đối là có chuyện hiểu lầm!”
Hiểu lầm sao? Lục An Duy rũ đầu xuống, nhưng những điều Tần Thư Hàm nói đều là sự thật, anh không thể cho cô ấy một cuộc sống an ổn đơn giản nhất, anh rất sợ, anh rất sợ có một ngày nào đó anh sẽ giống như Lục Quân Hạo biến mất một cách vô ảnh vô tích, nếu thật sự là như vậy, Tần Thư Hàm sẽ rất đáng thương... nghĩ đến đây, Lục An Duy lùi bước, đích thực, anh thật sự không thích hợp đi yêu người khác, chữ yêu đối với anh mà nói, quá xa xỉ rồi!
Nhìn biểu hiện của Lục An Duy, Lục An Nhiên hết cách lắc lắc đầu: “Anh An Duy, em biết có thể hiện tại tâm tình anh không được tốt cho lắm! Nhưng mà anh sẽ không quên mất nhiệm vụ của bản thân mình chứ!”
Nhắc đến nhiệm vụ, trong mắt Lục An Duy xuất hiện tia sức sống, nhìn qua Lục An Nhiên, gương mặt trang nghiêm, ít nhất cũng xuất hiện một chút phong phạm trước đây.
“Sáng sớm ngày mai em muốn ra ngoài, anh và An Hổ phải bảo vệ em.” Lục An Nhiên nhìn vào đôi mắt Lục An Duy nói: “Có thể ngày mai sẽ rất cực khổ, anh trước tiên ăn chút gì đó sau đó tắm rửa thật tốt, râu... không cần cạo cũng đưọc.” Vốn dĩ cơ thể Lục An Duy đã tràn đầy nam tính có thêm bộ râu cư nhiên lại có thêm một phong vị khác.
“Được!” Lục An Duy gật đầu đáp ứng, tinh thần suy sụp trước đây liền một quét quét sạch, dù gì anh cũng là một quân nhân, có bản chất của chính mình, đứng trước nhiệm vụ, toàn bộ mệt mỏi và đau thương bắt buộc phải giấu đi.
Nhìn Lục An Duy một lần nữa phấn chấn trở lại, Lục An Nhiên vừa lòng cười.
“Chơi… chơi đùa?” Lục An Duy lặng người, tựa hồ như không dám tin vào lỗ tai của mình.
“Ha! Anh nghĩ sao?” Tần Thư Hàm khoanh hai tay trước ngực nhìn Lục An Duy nói: “Chẳng lẽ anh còn nghĩ rằng tôi với anh yêu nhau sao?”
“…” không sai, anh đúng thật nghĩ như vậy, nhưng mà nhìn biểu tình gần như trào phúng của Tần Thư Hàm, trái tim Lục An Duy như bị ai đó dùng nắm tay đấm cho vài phát thật mạnh.
“Cho dù chúng ta có ở cùng nhau, giữa hai chúng ta cũng sẽ không có tương lai.” Âm thanh của Tần Thư Hàm lạnh lẽo, cô rất yêu người đàn ông trước mặt này, nhưng mà người đàn ông này vốn dĩ không hề yêu cô! Cho dù có cưỡng ép ở bên nhau sẽ như thế nào chứ? Sau này nếu như Lục An Duy gặp được người mà anh ta yêu, muốn cô phải làm như thế nào? Thoái lui nhường vị trí? Chật vật rời đi? Có lẽ hiện tại cô còn thể rời bỏ, nhưng mà nếu như thật sự đi đến mức độ có muốn cũng không bỏ được thì phải làm sao? Nhẫn tâm, ích kỷ ràng buộc anh ấy ở bên người sao? Nếu như vậy, cô chẳng phải là đã biến thành loại đàn bà mà cô ghét nhất sao?
“Đây cũng là chuyện mà hôm nay anh muốn nói với em.” Lục An Duy vẫn còn muốn nói chuyện này với Tần Thư Hàm, anh yêu cô, không muốn rời xa cô. Anh vẫn là thử muốn nói rõ ràng thân phận của mình, nếu như? Chỉ sợ rằng chỉ có 1 phần 1000 cơ hội, nếu như Tần Thư Hàm thật sự có tình cảm với anh thì sao…
“…” Tần Thư Hàm dường như nghe thấy tiếng tim mình vụn vỡ, đúng vậy, anh ta cũng biết rằng hai người sẽ không có sau này đúng không! Tần Thư Hàm lạnh giọng nói: “Đã vậy thì càng không cần nói! cũng không có gì hay ho để bàn nữa! anh đi đi!”
“Thư Hàm, ở bên cạnh anh anh sẽ đối xử tốt với em!” Lục An Duy nhìn Tần Thư Hàm, rõ ràng đêm hôm qua hai người vừa mới ân ái xong mà! Anh không tin toàn bộ những chuyện xảy ra đêm hôm qua giữa hai người chỉ là chơi đùa mà thôi, anh không tin Tần Thư Hàm sẽ là loại người tuyệt tình như vậy, hôm qua cô rất chủ động phối hợp với mình, còn có tấm ga giường ngày hôm nay… cô không phải loại người có thể tùy tiện chơi đùa như vậy!
“Không cần nói thêm nữa!” Tần Thư Hàm hận thấu sự lương thiện của Lục An Duy, ngay cả không yêu cô cũng muốn thực hiện trách nhiệm nghĩa vụ sao? Tần Thư Hàm cắn răng nói ra lời cả cuộc đời này cô hận nhất: “Anh chẳng qua chỉ là một vệ sĩ! Chết ngày nào cũng không biết, anh có thể cho tôi cuộc sống an ổn sao? Chơi đùa với anh thì còn được, còn thật sự muốn gắn liền với tôi cả đời sao?”
“…” nghe lời nói của Tần Thư Hàm, Lục An Duy triệt đệ không nói tiếng nào nữa. Đây là điều tối kỵ, tự ti nhất trong lòng anh, anh chính là một người như vậy, thật sự là ngay đến cả cuộc sông an ổn của người anh yêu cũng không đảm bảo được! anh rất thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, rất ngưỡng mộ nam chính trong đó, họ có thể bảo vệ cho người mà họ yêu một đời yên ổn, đây là điều tựa như anh không tài nào có được…
Đứng trong sân của Lục gia, anh vô ý nhìn thấy Tần Thư Hàm trong phòng Lục An Nhiên, cô ấy chính là đứng bên cạnh cửa sổ, bức màn trắng làm bằng sa mỏng bị gió thổi bay, đồng thời cũng thổi bay mái tóc dài của cô ấy… giống như một hồ nước bị một cơn gió phất qua, làm dậy lên những gợn sóng dần dần lan tỏa ra bốn phía, gợn sóng càng ngày càng nhiều, nhẹ nhàng, dần dần, lại là vẻ đẹp duy nhất, duy nhất mà anh cho rằng người con gái này chính là người mà anh muốn bảo vệ suốt cuộc đời này, duy nhất khiến anh quên đi thân phận của bản thân, duy nhất khiến anh quên đi nhiệm vụ đang mang trên người…
Nhưng mà, hiện thực cho anh một bạt tai đau điếng, gương mặt Lục An Duy không có biểu hiện gì rời khỏi nhà của Tần Thư Hàm.
Nhìn bóng dáng Lục An Duy biến mất trước cửa, Tần Thư Hàm không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa nằm bò trên bàn cơm khóc nức lên, tại sao lại như vậy? cô biết cô đã làm tổn thương trái tim anh, nhưng mà nếu như không như vậy, sau này cô sẽ càng ngày càng trở nên tham lam, có lẽ sẽ không cảm thấy đơn giản giống như hiện tại nữa…
Trước đây, cô không bao giờ tin câu vừa gặp liền yêu, nhưng mà cái ngày mà cô gặp được Lục An Duy, cô bắt đầu tin tưởng câu nói này rồi;
Trước đây, anh chưa bao giờ dám đi yêu người nào, nhưng mà chỉ từ một ánh nhìn thoáng qua vào chiều hôm ấy, anh tùy hứng cho rằng bản thân có thể đi yêu một người nào đó rồi…
Sau đó, hiện thực vô tình, đã cứng rắn cắt đứt tất cả suy nghĩ của hai người.
Lục An Duy không biết bản thân làm cách nào có thể trở về Lục gia, cũng không biết bản thân làm thế nào mà đi vào phòng, chỉ là lúc tỉnh táo lại anh đã nằm trên chiếc giường của mình rồi, ngoài cửa sổ bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, bao gối cũng không biết từ khi nào đã bị thấm ướt…
Trong nháy mắt anh vẫn cứ cho rằng Tần Thư Hàm cũng yêu anh, thậm chí anh cũng đã suy nghĩ về vấn đề cuộc sống sau khi kết hôn… bất quá điều này cũng chỉ có mình anh nghĩ như vậy mà thôi.
“Cộc cộc cộc” sau ba tiếng gõ cửa bên ngoài cánh cửa vọng lại âm thanh của Kỷ Nhu: “An Duy? Con, con không sao chứ?” bà vừa mới về đến nhà liền nghe người giúp việc nói lại Lục An Duy vừa vào nhà liền khóa bản thân ở trong phòng, cả một ngày cũng không có đi ra, Kỷ Nhu và Lục An Nhiên đều có chút lo lắng.
Qua một lúc lâu trong phòng cũng không có vọng lại âm thanh trả lời nào, Lục An Nhiên cũng gõ gõ cửa: “Anh An Duy, anh không sao chứ!”
Trả lời hai người như cũ vẫn là một khoảng im lặng…
Hai mẹ con nhìn nhau đều phát hiện trong mắt của đối phương xuất hiện một mảnh lo lắng, nhưng mà mặc cho hai người có gõ cửa như thế nào, Lục An Duy cũng không mở cửa trả lời, thật sự làm người khác lo lắng.
Khoảng hơn ba phút trôi qua, trong phòng truyền lại âm thanh của Lục An Duy: “Con không sao? Con muốn một mình yên tĩnh.”
Lục An Nhiên và Kỷ Nhu liếc mắt với nhau một cái chỉ có thể lắc đầu rời đi cửa phòng của Lục An Duy. Bọn họ vốn dĩ chỉ cho rằng Lục An Duy cùng Tần Thư Hàm cãi nhau mới nhốt mình trong phòng không muốn ăn cơm, vì thế hai người chỉ có thể nhún vai, rời đi. Đôi tình nhân người ta cãi nhau hai người ngoài bọn họ dù có khuyên như thế nào cũng vô ít, đại khái qua hai ba ngày sẽ tốt thôi.
Nhưng mà, sự tình lần này lại vượt quá mức suy nghĩ của bọn họ, chẵn ba ngày liền, Lục An Duy cũng không bước ra khỏi cửa phòng một bước, nữ giúp việc để cơm ở ngoài cũng không bị đụng qua. Sự việc hình như nghiêm trọng rồi, hai mẹ con Lục An Nhiên chỉ có thể lại lần nữa đến trước cửa phòng gõ cửa: “An Duy? Con cũng đã ba ngày không đi ra ngoài rồi! Không sao chứ!”
“Anh An Duy! Tụi em rất lo lắng cho anh, anh ra đây một chút được không?” Lục An Nhiên cũng khuyên nhủ nói, nhưng trong phòng lại chẳng có một âm thanh trả lời nào cả. Thực sự là không còn cách nào khác, đôi mắt xinh đẹp của Lục An Nhiên vừa chuyển liền lớn tiếng hét lên: “Cô giáo Tần? Sao cô lại đến đây?”
Qủa nhiên không sai, Lục An Nhiên vừa dứt lời, Lục An Duy liền xúc động xông ra cửa, lúc này Lục An Nhiên mới nhận ra người mất tích suốt ba ngày liền là Lục An Duy, đầu tóc lộn xộn, đôi mắt sưng đỏ, râu ria xồm xoàm, thoạt nhìn thập phần suy sút chật vật.
Căng thẳng nhìn quanh bốn phía, Lục An Duy mới nhận ra chỉ là Lục An Nhiên lừa anh. Quay đầu thất thần nhìn Lục An Nhiên, khóe miệng Lục An Duy nhúc nhích nhưng lại không biết nên nói gì, từ nhỏ anh đã không giỏi diễn đạt.
“Anh An Duy, anh có biết tụi em lo lắng cho anh nhiều lắm không?” Lục An Nhiên nhìn thấy Lục An Duy như vậy vừa tức vừa gấp vừa đau lòng: “Anh không phải đến đây để bảo hộ cho em sao? Bộ dạng anh hiện tại như vậy lấy gì để bảo hộ em?” Lục An Nhiên lấy điện thoại mình ra dứt khoát chụp lại khuôn mặt hiện tại của Lục An Duy, sau đó đưa ảnh cho Lục An Duy xem: “Anh tự mình mà xem, đây còn là anh sao?”
“...” nhìn chính bản thân trong bức ảnh, Lục An Duy cảm thấy khá xa lạ, anh đã bao giờ trở thành như vậy đâu?
“Cả một đêm không về phòng đã không tính rồi, vừa về tới liền đem bản thân nhốt trong phòng liên tục suốt ba ngày, mặt cũng không lộ diện một chút!” vẻ mặt Lục An Nhiên hận rèn sắt không thành thép, căn bản cái đêm Lục An Duy không về nhà, Lục An Nhiên còn rất vui mừng, đại khái cảm thấy chuyện này rất đáng tin cậy, nhưng mà có ai ngờ được anh ấy vừa về đến nhà liền là kết quả như thế này!
“An Duy... con có phải cãi nhau với cô Tần không?” Kỷ Nhu lo lắng nhìn Lục An Duy, trạng thái hiện tại của anh thật sự rất không tốt.
“Cô ấy nói...” giọng nói của Lục An Duy khàn khàn: “Cô ấy nói chỉ chơi đùa với con...”
“Hả?” Lục An Nhiên kinh ngạc một lát trực tiếp đem lý do này phụ định: “Cô giáo Tần tuyệt đối không phải loại người này!”
Anh cũng không tin Tần Thư Hàm sẽ là loại người này! Nhưng mà Tần Thư Hàm chính là nói như vậy! Chính miệng cô ấy nói ra còn có thể là giả sao? Hiện tại lúc này anh vẫn còn nhớ giọng điệu thần sắc của Tần Thư Hàm lúc đó, thậm chí mỗi lần hít thở đều có thể cảm nhận được nỗi đau trong tim.
“Bác cũng nghĩ rằng cô Tần sẽ không phải loại người có thể nói ra những lời này!” Kỷ Nhu chém đinh chặt sắt nói, mặc dù bà cũng chỉ gặp Tần Thư Hàm có vài lần, nhưng mà Kỷ Nhu có thể rõ ràng khẳng định Tần Thư Hàm tuyệt đối không phải loại con gái tùy tiện chơi đùa như vậy.
“Anh An Duy, anh thật sự xác định ý của cô ấy chính là như vậy? Mà không phải do anh làm sai chuyện gì đó, hoặc là làm cho cô ấy hiểu làm vấn đề gì đó?” Lục An Nhiên đoán: “Anh có khẳng định rõ ràng suy nghĩ của anh không?”
Suy nghĩ? Anh có nói qua mong muốn hai người ở bên nhau, vả lại cũng đã hứa rằng sau này sẽ đối xử tốt với cô ấy! Như vậy còn chưa đủ sao?
Nhìn thấy biểu tình này của Lục An Duy, Lục An Nhiên liền biết anh vẫn còn chưa nói chuyện rõ ràng, nhưng mà cái này vẫn chưa thể được coi là vấn đề gì quá lớn mà! Chỉ là hiện tại Tần Thư Hàm đã xuất phát đi Hy Lạp rồi, sợ rằng phải đợi vài tháng nữa mới có thể quay về! Lục An Nhiên nhón chân vỗ vỗ bả vai của Lục An Duy: “Anh An Duy, anh tin tưởng em, giữa hai người các anh tuyệt đối là có chuyện hiểu lầm!”
Hiểu lầm sao? Lục An Duy rũ đầu xuống, nhưng những điều Tần Thư Hàm nói đều là sự thật, anh không thể cho cô ấy một cuộc sống an ổn đơn giản nhất, anh rất sợ, anh rất sợ có một ngày nào đó anh sẽ giống như Lục Quân Hạo biến mất một cách vô ảnh vô tích, nếu thật sự là như vậy, Tần Thư Hàm sẽ rất đáng thương... nghĩ đến đây, Lục An Duy lùi bước, đích thực, anh thật sự không thích hợp đi yêu người khác, chữ yêu đối với anh mà nói, quá xa xỉ rồi!
Nhìn biểu hiện của Lục An Duy, Lục An Nhiên hết cách lắc lắc đầu: “Anh An Duy, em biết có thể hiện tại tâm tình anh không được tốt cho lắm! Nhưng mà anh sẽ không quên mất nhiệm vụ của bản thân mình chứ!”
Nhắc đến nhiệm vụ, trong mắt Lục An Duy xuất hiện tia sức sống, nhìn qua Lục An Nhiên, gương mặt trang nghiêm, ít nhất cũng xuất hiện một chút phong phạm trước đây.
“Sáng sớm ngày mai em muốn ra ngoài, anh và An Hổ phải bảo vệ em.” Lục An Nhiên nhìn vào đôi mắt Lục An Duy nói: “Có thể ngày mai sẽ rất cực khổ, anh trước tiên ăn chút gì đó sau đó tắm rửa thật tốt, râu... không cần cạo cũng đưọc.” Vốn dĩ cơ thể Lục An Duy đã tràn đầy nam tính có thêm bộ râu cư nhiên lại có thêm một phong vị khác.
“Được!” Lục An Duy gật đầu đáp ứng, tinh thần suy sụp trước đây liền một quét quét sạch, dù gì anh cũng là một quân nhân, có bản chất của chính mình, đứng trước nhiệm vụ, toàn bộ mệt mỏi và đau thương bắt buộc phải giấu đi.
Nhìn Lục An Duy một lần nữa phấn chấn trở lại, Lục An Nhiên vừa lòng cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook