Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Chương 47: Đọc sách nhập thần, gặp gỡ ngẫu nhiên khi dạo phố

Nửa tin nửa ngờ, Lục An Nhiên cầm đũa trúc gắp một gắp món bảy vị, cho vào miệng nhai.

Rộp rộp rộp...

Âm thanh giòn tươi của món rau vang lên trong miệng cảm giác như chưa từng bị xào qua, ngược lại giống như càng giòn hơn so với khi chưa được xào qua với dầu, càng tươi ngon! Không chỉ có rau, Lục An Nhiên cũng cảm nhận được từ món canh hương vị tươi mới của nước tương, mỗi loại rau đều có thể cảm nhận được hương vị căn bản của từng loại, đồng thời cũng đạt đến cảnh giới hài hòa, thống nhất mà trước nay chưa từng có, giữa các loại rau có hương vị thống nhất nhưng cũng thể hiện ra được hương vị đặc trưng, vị giác chưa bao giờ được thưởng thức hương vị như thế này, làm cho Lục An Nhiên không ngừng gắp thức ăn cho vào miệng cho đến khi toàn bộ thức ăn trong dĩa đều được ăn sạch sẽ.

Đem miếng cuối cùng trong miệng nuốt xuống, Lục An nhiên vẫn luôn nhớ mãi hương vị lúc nãy, cô đối với vị giác của mình rất tự tin, vả lại Lục Kiếm Hào lúc nãy chính là ở trước mặt cô làm ra món ăn này, nhưng mà cô thật sự không thể nghĩ được làm sao có thể làm ra được món ăn như thế này, loại hương vị này khiến Lục An Nhiên thích thú vô cùng.

Nhìn thấy Lục An Nhiên đều đem dĩa thức ăn ăn sạch sẽ, Lục Kiếm Hào cười nhìn cháu gái mà mình yêu thương nhất, cũng đã nhiều năm ông không xuống bếp, không biết tay nghề nấu ăn bị thụt lùi bao nhiêu, nhưng mà cháu gái yêu thích, thì ông cũng đã rất vui mừng, vả lại một món này cũng đã đủ để biểu đạt ý tứ của ông: “Tất cả nguyên liệu nấu ăn đồng thời tiết chế lẫn nhau, cũng cùng bổ sung cho nhau. Từ đó hình thành sự kết hợp hoàn mỹ nhất, tạo thành trạng thái cùng tồn tại tự nhiên nhất. Cái chúng ta cần làm chính là khôi phục nguồn gốc căn bản nhất của nguyên liệu, tối đa hóa ưu điểm của các nguyên liệu thông qua nấu ăn! Đây chính là tinh túy của “Lục Gia Thái”! Cũng là Đạo trong “Lục Gia Thái”!

Lục An Nhiên nghe những lời của Lục Kiếm Hào, trịnh trọng gật gật đầu. Hiện tại cô đã hiểu ra những lời nói mà trước đó Lục Kiếm Hào nói với cô là có ý nghĩa gì, đây chính là đạo trong Lục Gia Thái, không phải là nhờ vào gia vị nêm nếm mà thay đổi hương vị và phong cách của nguyên liệu, mà là nhờ vào gia vị và độ lửa đem một mặt hoàn mỹ nhất của nguyên liệu biểu lộ ra ngoài, đồng thời để cho các nguyên liệu đồng thời tiết chế và hỗ trợ lẫn nhau, đạo của Lục Gia Thái, cô đã hiểu rồi! (Hiểu gì nhỉ, mình ù ù cạc cạc chả hiểu chi mô rứa haha)

Nhìn biểu tình của Lục An Nhiên, Lục Kiếm Hào thoải mái nở nụ cười, ông biết người cháu gái này sẽ không làm ông thất vọng, tính giác ngộ này, hoàn toàn được kế thừa từ người con trai mà ông yêu thương nhất – Lục Quân Hạo. Nghĩ đến đứa con trai của mình, thần sắc của Lục Kiếm Hào có chút đau thương, cũng không biết được hiện tại Quân Hạo đang ở đâu, rốt cuộc là còn sống hay đã chết…

Bài học này đối với Lục An Nhiên rất có ý nghĩa. Hai ông cháu lại nói chuyện với nhau một hồi, Lục Kiếm Hào liền để Lục An Nhiên cầm quyển “Đạo đức kinh” đi xem.

Lục An Nhiên nghe lời nghiêm túc đọc sách, có rất nhiều câu chữ không thể hiểu được, liền dùng internet tìm xem bản dịch để đối chiếu. “Đạo đức kinh” thật sự có thể xem là trân bảo của thế giới, Lục An Nhiên càng xem càng mê mẩn. Giờ cơm trưa người hầu gái tới gõ cửa, Lục An Nhiên vốn không đói nên từ chối, một mạch cho đến bữa tối hầu gái lại tiếp tục gõ cửa, Lục An Nhiên vẫn tiếp tục xem sách, lấy lí do “không đói bụng” để đuổi người hầu gái.

Lại qua một lúc, tiếng gõ cửa lại truyền đến lần nữa, lần này người lên tiếng là Kỷ Nhu: “An Nhiên? Mẹ có thể vào không?”

Lục An Nhiên mới đem ánh mắt dời khỏi quyển sách: “Có thể, cửa không khóa.”

Kỷ Nhu đẩy cửa ra bước vào: “An Nhiên, tại sao con không xuống ăn cơm? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Lục An Nhiên ngoảnh đầu nhìn Kỷ Nhu: “Mẹ, con không có chỗ nào không thoải mái cả, con không đói.”

Kỷ Nhu tiến đến bên cạnh Lục An Nhiên sờ đầu cô nói: “Hầu gái nói buổi trưa con đã không ăn cơm.”

Lục An Nhiên nhìn thấy tia lo lắng trong ánh mắt Kỷ Nhu bèn giải thích: “Sáng hôm nay ông nội đã làm đồ ăn cho con, con đã ăn nguyên một dĩa, đến giờ cơm trưa tự nhiên không cảm thấy đói, không phải do cơ thể không thoải mái, mẹ không cần lo lắng cho con đâu.”

Nghe lời giải bày của Lục An Nhiên, Kỷ Nhu yên tâm không ít: “Đó là chuyện của buổi sáng, bây giờ cũng đã tối, dù thế nào cũng đã đói rồi. Đi, rửa tay cùng mẹ đi xuống dưới lầu ăn cơm!” kéo bàn tay mềm mại không xương của Lục An Nhiên nói: “Không ăn cơm là không được, cơ thể con đang trong quá trình phát triển.”

Lục An Nhiên nhìn cuốn sách chưa xem xong trên tay, chần chừ một lúc rồi gật đầu: “Vâng... được rồi mẹ!”

Gập cuốn sách lại để ngay ngắn trên bàn, rửa tay, Lục An Nhiên thuận theo Kỷ Nhu ra khỏi phòng đi xuống lầu.

Thời điểm bước vào nhà ăn, Lục An Hổ mở miệng hỏi trước: “An Nhiên, hôm nay em nhốt bản thân trong phòng cả một ngày, làm gì thế?” buổi chiều vốn dĩ muốn Lục An Nhiên cùng cậu học vài động tác phòng thân, nhưng mà cô nhóc này đến giờ cơm trưa cũng không xuất hiện, nhìn tình hình dường như là có vấn đề gì rất gấp gáp, cậu cũng không muốn làm phiền.

Lục An Nhiên ngồi vào vị trí của mình trả lời: “Không làm gì cả~em xem sách!”

“Xem sách?” Lục An Hổ vẻ mặt kinh ngạc: “Thật không dễ gì mới thi xong, em xem sách gì thế!”

“Có một quyển sách khá là thú vị, cũng không phải là sách quan trọng gì.” Lục An Nhiên cảm thấy chuyện liên quan đến Lục Gia Thái cô cũng không muốn nhiều lời liên ứng phó qua loa, khi quay đầu liền bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Lục An Duy, Lục An Nhiên bật cười bổ sung: “Không phải là tiểu thuyết ngôn tình đâu.”

Nghe lời nói của Lục An Nhiên, Lục An Duy cũng cuối đầu tiếp tục ăn cơm. Không biết như thế nào, từ sau khi biết được Lục An Duy thích xem tiểu thuyết ngôn tình, Lục An Nhiên vẫn cảm thấy trên người Lục An Duy dường như có một sự dễ thương đối lập với ngoại hình của anh.

“Ăn xong cơm đi ra ngoài dạo chút đi!” Kỷ Nhu ngẩng đầu nói: “Đến đây đã lâu, mẹ cũng chưa từng mua cho An Duy cùng An Hổ quần áo gì cả, ngày thường lúc nào cũng bận rộn đi làm. Đúng lúc tối nay mang ba người các con ra ngoài dạo một vòng.”

“Không cần đâu bác gái cả.” Lục An Duy và Lục An Hổ xua tay nói: “Hai anh em chúng con mang quần áo đều đủ mặc rồi, không cần tốn kém như thế.”

Lục An Nhiên cảm thấy Kỷ Nhu nói cũng có lý, nhưng mà đối với hai anh em này, vốn dĩ cũng không quan tâm, vì thế Lục An Nhiên cười tủm tỉm nói: “Mẹ, mẹ không cần cưỡng ép hai người bọn họ làm gì, con lại muốn mua hai bộ đồ thể thao vừa người, ngày mai bắt đầu để anh An Duy cùng An Hổ dạy con vài chiêu phòng thân gì đó.”

“Cái này…” Kỷ Nhu nhìn hai mắt gian trá của con gái, lập tức liền hiểu được ý tứ của con gái, vì thế phối hợp: “Vậy được rồi! An Duy An Hổ, lát nữa bác gái cùng An Nhiên đi dạo phố, sự an toàn của hai mẹ con bác liền dựa vào hai anh em con.”

“Không thành vấn đề!” Hai anh em Lục An Duy cùng Lục An Hổ đồng thời đáp ứng, đây là trách nhiệm của hai anh em họ, tự nhiên sẽ không thoái thác.

Kỷ Nhu cùng Lục An Nhiên hai mắt nhìn nhau cười, từ ánh mắt của đối phương bắt gặp tia tính kế.

Ăn xong cơm, tài xế Trương liền đưa bốn người đến con phố trung tâm mua sắm. Đến quãng trường mua sắm, Kỷ Nhu mua cho Lục An Nhiên hai bộ đồ thể thao, lại đi vào cửa hiệu bán đồ nam.

“Cái này...” Lục An Duy và Lục An Hổ liền biết được Kỷ Nhu là tính mua đồ cho hai anh em họ.

“Lại đây, đem hai bộ này đi thử đi.” Kỷ Nhu cầm một cái áo thun cùng một cái áo khoác đưa cho Lục An Duy, sau đó lại tìm một bộ đồ thể thao đưa cho Lục An Hổ: “Con đi thử bộ này.”

“Bác gái cả, con, chúng con không cần mà.” Hai anh em Lục An Duy cùng Lục An Hổ cự tuyệt: “Hai anh em chúng con thật sự đem rất nhiều đồ đến đây.”

“Đi thử một cái thì làm sao!” Kỷ Nhu nhìn Lục An Nhiên: “An Nhiên à, hai anh em họ của con không chịu thử xem lớn nhỏ thế nào nha...”

“Cái này thì có vấn đề gì chứ! Đều mua hết là được, quần áo trên dưới bốn size đều mua hết, cũng sẽ có một size là mặc vừa thôi!” Lục An Nhiên hai tay chống eo khuôn mặt lưu manh nói: “Mẹ, mẹ còn cảm thấy bộ nào phù hợp với bọn họ?”

“Mẹ ưng ý mười mấy bộ, đều không tệ!” Kỷ Nhu nói.

“Vậy thì đều mua hết toàn bộ đi! Mỗi loại bốn size, cũng sẽ có loại bọn họ có thể mặc được!” ý cười ẩn giấu trong mắt Lục An Nhiên.

“Đừng mà!” Hai người con trai đều cảm thấy hoang mang, hai người đều là lớn lên từ trong quân đội, mặc dù trước giờ đều không thiếu tiền, nhưng mà đều là người tiết kiệm quen rồi, hiện tại lại mua bao nhiêu bộ đồ xa xỉ như vậy, lại không có bao nhiêu bộ có thể mặc vừa, như vậy làm sao được!

Lục An Nhiên tiếp tục hỏi tới: “Vậy hai anh có thử hay không nè!”

“Thử! Tụi anh thử!” Lục An Hổ triệt đệ phục rồi, đi trước lấy bộ đồ mà Kỷ Nhu đã chọn cho cậu đi vào phòng thử đồ, Lục An Duy nhìn thấy em trai cũng đã đi vào phòng thử đồ rồi, bản thân cũng tự động đem theo đồ đi vào phòng thử.

Thấy hai người ngoan ngoan tiến vào phòng thử đồ, hai mẹ con Lục An Nhiên cùng dành cho nhau cái đập tay thắng lợi.

Mua cho hai anh em Lục An Duy cùng Lục An Hổ cỡ bốn, năm bộ đồ khác nhau, bốn người mới rời khỏi khu phục trang. Cũng dạo được một khoảng thời gian, Lục An Nhiên đề nghị mọi người cùng đi ăn khuya sau đó mới về nhà, mọi người đều không có ý kiến.

Mọi người ở trên lầu ba kiếm một tiệm bánh ngọt, vừa bước vào cửa, Lục An Nhiên liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Kỷ Nhu cùng những người khác cũng đã nhìn thấy.

“Cô giáo Tần!” Lục An Nhiên cười hô lên.

“Hả?” nghe có người gọi tên mình, Tần Thư Hàm quay đầu lại liền thấy đứng sau lưng mình không xa có tổ hợp bốn người, lập tức một tia hoảng loạn hiện lên trong mắt, hôm nay cô thuần túy là bị ba cô lừa tới đây, vốn dĩ nói là ba mẹ cô đi dạo phố không đem theo tiền, ở lại tiệm bánh ngọt này đợi cô, kết quả khi mà cô gấp gáp mang theo túi tiền qua đây liền phát hiện đây chỉ là một cú lừa ngoạn mục, ba cô cười hề hề nhìn cô bước vào, cô nhìn thấy bên cạnh ba còn có một người đàn ông lạ khoảng hai bảy, hai tám tuổi, tâm liền lạnh thành một đoàn. Thật sự không có gì ngạc nhiên đây chính là cú lừa đi xem mắt của ba cô, ba Tần tùy tiện hàn huyên vài câu, liền rời khỏi, chỉ để lại cô cùng người đàn ông xa lạ này bốn mắt nhìn nhau.

Vốn dĩ đã rất bực bội rồi, cố tình lúc này lại gặp phải đoàn người Lục An Nhiên, liền cảm thấy một trận khó chịu, không tự chủ được dời ánh mắt sang khuôn mặt người cô đang để ý, liền thấy anh ta lại cố tính trốn tránh ánh nhìn của cô, Tần Thư Hàm trong lòng không tự chủ được gấp gáp.

“Cô giáo Tần, thật trùng hợp!” Kỷ Nhu cười nói: “Cô đang hẹn hò cùng bạn trai sao?”

“Không phải!” Tần Thư Hàm vội vàng phụ định giải thích: “Vị này là đồng nghiệp của ba tôi, ba tôi đột nhiên có việc gấp, để tôi ở lại tiếp đãi.”

“Ở tiệm bánh ngọt tiếp đãi đồng nghiệp của ba cô?” Lục An Nhiên có nghĩ thế nào cũng cảm thấy không hợp, đặc biệt là người này lại còn cùng tuổi với Tần Thư Hàm, nhìn như thế nào cũng giống như là đang xem mắt!

Đương nhiên, nghĩ như thế này không chỉ có mỗi Lục An Nhiên.

Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Tần Thư Hàm liền cảm thấy lí do của mình thật sự quá tệ đến mức đáng thương, vì thế ngại ngùng nói: “Hay là chúng ta cùng nhau ngồi chung đi!”

“Cùng nhau?” Kỷ Nhu kinh ngạc cùng Lục An Nhiên nhìn nhau.

“Có làm phiền hay không...” Lục An Nhiên hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương