Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
-
Chương 208: Thư hàm ho sặc, thư hàm tuyên ngôn
Hai tay ôm lấy đầu gối, Phượng Tư Hàm ngây ngốc ngồi một lúc lâu, đầu óc cô trống rỗng, bức tranh lúc nãy không ngừng lặp đi lặp lại trước mắt cô, cô hung hăng lắc đầu nguầy nguậy, lại không thể ném đi những hình ảnh đó ra khỏi đầu, qua một lúc lâu, cô đứng dậy mở rèm đi ra khỏi lều, vừa ra khỏi lều liền nhìn thấy Tần Thư Mặc hai tay đút túi quần đứng bên cạnh lều, Phượng Tư Hàm liếc cậu từ trên xuống dưới: “Cậu làm gì?”
“Cậu đột nhiên chạy đi, tôi làm sao biết được cậu có thể một phút nghĩ không thông mà tự sát không.” Tần Thư Mặc nhìn Phượng Tư Hàm.
“Cậu có chết rồi thì tôi cũng không chết nhé!” Phượng Tư Hàm hừ một tiếng: “Đừng tưởng là tôi không biết, cậu thích Lục An Nhiên!”
“Không có nhiều người không biết, cậu đắc ý cái gì?” Tần Thư Mặc cười: “Không phải cậu cũng thích Long Học trưởng sao? sao nào nhìn bọn họ khiêu vũ cậu chịu không nỗi nữa sao?”
“Nói cứ giống như là cậu có thể chịu được vậy!” Phượng Tư Hàm hai tay chống eo vẻ mặt tự hào: “Tôi và cậu không giống nhau, tôi sẽ không nhẹ nhàng mà rút lui như vậy!”
“Cậu muốn làm gì?” Tần Thư Mặc dùng giọng điệu mang theo tia cảnh cáo nói: “Cậu đừng có mà chơi trò ám hại sau lưng An Nhiên!”
“Loại chuyện thô bỉ như vậy, tôi mới không muốn đi làm!” Phượng Tư Hàm nhếch cằm nói: “Tôi vừa sinh ra liền quen biết anh Ngọc Tinh, so với Lục An Nhiên sớm hơn nhiều năm như vậy, không nhất định sẽ thua! Ngược lại là cậu, lại không được đẹp trai như anh Ngọc Tinh, không cao bằng anh Ngọc Tinh, ngay cả giọng nói cũng không hay bằng anh Ngọc Tinh, trừ việc học giỏi một chút ra, cậu không có một điểm nào so được với anh Ngọc Tinh của tôi cả, chẳng trách được Lục An Nhiên không thích cậu!”
“Không liên quan đến cậu!” Tần Thư Mặc trợn mắt với Phượng Tư Hàm: “Nhớ lấy lời của cậu, nếu như cậu dám ở sau lưng Lục An Nhiên làm chuyện xấu gì đó, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Ôi ôi ôi!” Phượng Tư Hàm đi lên trước vài bước dùng ngón tay chỉ vào trước ngực Tần Thư Mặc vài cái: “Không làm được hoàng tử liền muốn làm kỵ sĩ sao! như vậy cũng phải cần được công chúa người ta cho phép mới được chứ! Theo như tôi thấy, Lục An Nhiên còn thông minh hơn cậu nhiều, sau này hai người ai bảo vệ ai còn không biết đâu! Hừ!”
“Không quan hệ đến cậu, cậu nhớ lấy lời cậu nói là được.” Trong lòng Tần Thư Mặc có chút không thoải mái.
“Hừ!” Phượng Tư Hàm hừ một tiếng quay người liền rời đi, tên Tần Thư Mặc này thật đáng ghét, vị trí trái tim vẫn có chút không thoải mái, cô muốn đi hóng gió biển một chút, nhưng tên Tần Thư Mặc đó vẫn cứ không xa không gần mà đi theo, sau khi đi một hồi Phượng Tư Hàm lại càng cảm thấy chướng mắt liền quay đầu dữ dằn nói: “Này! Tại sao cậu cứ đi theo tôi vậy!”
“Trễ như vậy, để cậu chạy loạn một mình ngoài bãi biển như vậy, khi nào bị con thủy quá bắt đi cũng không biết!” Tần Thư Mặc chế giễu cười: “Mặc dù cậu bị thủy quái bắt đi cuối cùng người xui xẻo cũng là thủy quái, bất quá nói đi nói lại thì tôi cũng là người phụ trách cậu, nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì đó... tôi cũng sẽ bị xui xẻo theo, chỉ có thể ủy khuất bản thân một chút!”
“Cần cậu quản!” Phượng Tư Hàm không vui bĩu môi: “Tôi nhìn cậu là sợ tôi gọi điện thoại gọi người đến đây bắt cóc Lục An Nhiên giết người diệt khẩu thì có!”
“Cậu? Giết người diệt khẩu? Cậu phải có loại đầu óc như vậy mới được chứ! Một người có trí thông minh xếp thứ hai từ dưới đếm lên toàn trường thì đừng có nghĩ nhiều nữa được không?” Tần Thư Mặc phản bác lại lời Phượng Tư Hàm nói trước đây: “Cậu nhìn lại bản thân cậu, bộ dạng thì có thể sàn sàn so với Lục An Nhiên, nhưng vừa nhìn thân hình liền có thể phân ra được cao thấp rồi! Nhà cậu không phải rất có tiền sao? tại sao không biết ăn nhiều đồ bổ một chút bồi bổ thân thể? Còn có tính khí đại tiểu thư này của cậu thật sự nên thay đổi đi, lại nói đến thành tích học tập của cậu... chậc chậc... không nhắc cũng thôi đi!”
“Cậu!” hỏa khí của Phượng Tư Hàm cứ thế mà bốc lên, hai tay khoanh trước bộ ngực còn chưa phát triển hoàn toàn vươn chân ra hướng bắp đùi của Tần Thư Mặc dùng sức đá xuống: “Qủy đáng ghét!” sau khi đá xong Phượng Tư Hàm tức giận thờ phì phì hướng phía tập thể lớp mình mà chạy đi, vừa chạy vừa lầm bầm: “Tại sao lại có người đáng ghét như vậy chứ! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!”
“Ai ui.” Tần Thư Mặc ôm lấy bắp chân bị đá đau nhảy lòng vòng, chỗ sáng nay bị Phượng Tư Hàm đá một cái vẫn còn sưng đau! Lần này lại ăn thêm một cước, ngày mai chắc chắn sẽ bầm tím lên: “Tính đại tiểu thư này động một chút lại đá người, thật là hết thuốc chữa!” mặc dù ngoài miệng oán trách, nhưng Tần Thư Mặc vẫn thở dài một hơi sau đó đuổi theo, vừa đi theo vừa lầm bầm: “Tính tình nóng nảy như vậy, bị thủy quái bắt đi mới tốt!”
Đợi cho đến khi hai người quay lại, Lục An Nhiên và Long Ngọc Tinh cũng đã hoàn thành bài khiêu vũ, Long Ngọc Tinh mang theo nụ cười quay lại chỗ bên cạnh Lư Duệ ngồi xuống, mà Lục An Nhiên cũng quay lại chỗ bên cạnh Dương Tuyết Oánh, một trái tim mang theo sự nghi ngờ... tại sao Long Ngọc Tinh và V lại cho cô cảm giác giống nhau như vậy? Đặc biệt là đôi mắt đó... thật sự rất giống... chẳng lẽ hai người đó là một? Lần đầu tiên Lục An Nhiên có loại hoài nghi này. Nhưng mà giọng nói của bọn họ hoàn toàn không giống nhau... rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Còn chưa đợi đến khi cô nghĩ thông Phượng Tư Hàm đã đi đến vỗ vỗ vào vai cô, giọng điệu không tốt: “Lục An Nhiên, cậu qua đây với tôi một chút!”
“Hả?” Lục An Nhiên ngây ngốc đứng dậy đi theo Phượng Tư Hàm đến chỗ không xa ngoài bờ biển: “Có chuyện gì? hôm nay chơi không vui sao?”
“Không phải.” Phượng Tư Hàm lắc đầu ánh mắt nghiêm túc.
“Vậy là có chuyện gì?” Lục An Nhiên đối diện với cặp mắt Phượng Tư Hàm hỏi.
“Ừm.” Phượng Tư Hàm đánh giá Lục An Nhiên từ trên xuống dưới một lượt: “Có phải cậu thích anh Ngọc Tinh của tôi không?”
“Anh Ngọc Tinh của cậu?” Lục An Nhiên giật giật lông mày, trong lòng suy nghĩ, Phượng Tư Hàm là thiên kim Phượng gia, Long Ngọc Tinh cũng là hậu thế của Long thị, có quen biết cũng là chuyện bình thường, liền hiểu rõ: “Cậu nói bậy cái gì đó!” cô làm sao có thể thích cái người tính tình không bình thường lại còn bị bệnh thần kinh kia chứ! Trên vai cô hiện tại còn in dấu răng của tên điên đó nữa kìa!
“Tôi nói cho cậu biết trước, tôi sẽ không vì chúng ta là bạn bè mà nhường bước đâu!” Phượng Tư Hàm hai tay chống eo vẻ mặt bướng bỉnh: “Tôi từ nhỏ đã thích anh ấy! Từ năm sáu tuổi tất cả hi vọng của tôi chính là gả cho anh Ngọc Tinh! Tôi, tôi sẽ không nhường anh ấy cho cậu đâu!”
“Ơ... cậu cũng trưởng thành sớm thật...” Lục An Nhiên cười cười sau đó phẩy phẩy tay: “Cậu yên tâm, không ai giành giật với cậu!”
“Sao nào? Cậu còn khinh thường giành giật với tôi?” Phượng Tư Hàm có chút không vui: “Tôi vừa sinh ra liền quen biết anh Ngọc Tinh, chúng tôi quen biết nhau sớm hơn so với cậu rất nhiều, cậu đừng cho rằng chắc chắn tôi sẽ thua! Tôi hiểu rõ tất cả sở thích của anh Ngọc Tinh, tôi ngay cả đến chuyện từ nhỏ quần lót của anh ấy chỉ có màu trắng tôi cũng biết, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu! Cậu đừng đắc ý!” sự tự tin của Phượng Tư Hàm có chút thiếu hụt, lúc nãy cô cũng thấy được thần sắc mà Long Ngọc Tinh nhìn Lục An Nhiên, anh Ngọc Tinh trước giờ chưa từng dùng thần sắc đó mà nhìn cô...
“Ơ...” Lục An Nhiên không biết nên dùng biểu tình nào để biểu đạt suy nghĩ của cô trong chuyện này... cô không có hứng thú với chuyện lúc nhỏ Long Ngọc Tinh thích mặc quần lót màu gì... nhưng Phượng Tư Hàm biểu lộ ra một vẻ đoan trang như vậy, cô cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể đặt hai tay lên hai vai của Phượng Tư Hàm: “Phượng Tư Hàm, cậu thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi...”
“Cậu đột nhiên chạy đi, tôi làm sao biết được cậu có thể một phút nghĩ không thông mà tự sát không.” Tần Thư Mặc nhìn Phượng Tư Hàm.
“Cậu có chết rồi thì tôi cũng không chết nhé!” Phượng Tư Hàm hừ một tiếng: “Đừng tưởng là tôi không biết, cậu thích Lục An Nhiên!”
“Không có nhiều người không biết, cậu đắc ý cái gì?” Tần Thư Mặc cười: “Không phải cậu cũng thích Long Học trưởng sao? sao nào nhìn bọn họ khiêu vũ cậu chịu không nỗi nữa sao?”
“Nói cứ giống như là cậu có thể chịu được vậy!” Phượng Tư Hàm hai tay chống eo vẻ mặt tự hào: “Tôi và cậu không giống nhau, tôi sẽ không nhẹ nhàng mà rút lui như vậy!”
“Cậu muốn làm gì?” Tần Thư Mặc dùng giọng điệu mang theo tia cảnh cáo nói: “Cậu đừng có mà chơi trò ám hại sau lưng An Nhiên!”
“Loại chuyện thô bỉ như vậy, tôi mới không muốn đi làm!” Phượng Tư Hàm nhếch cằm nói: “Tôi vừa sinh ra liền quen biết anh Ngọc Tinh, so với Lục An Nhiên sớm hơn nhiều năm như vậy, không nhất định sẽ thua! Ngược lại là cậu, lại không được đẹp trai như anh Ngọc Tinh, không cao bằng anh Ngọc Tinh, ngay cả giọng nói cũng không hay bằng anh Ngọc Tinh, trừ việc học giỏi một chút ra, cậu không có một điểm nào so được với anh Ngọc Tinh của tôi cả, chẳng trách được Lục An Nhiên không thích cậu!”
“Không liên quan đến cậu!” Tần Thư Mặc trợn mắt với Phượng Tư Hàm: “Nhớ lấy lời của cậu, nếu như cậu dám ở sau lưng Lục An Nhiên làm chuyện xấu gì đó, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Ôi ôi ôi!” Phượng Tư Hàm đi lên trước vài bước dùng ngón tay chỉ vào trước ngực Tần Thư Mặc vài cái: “Không làm được hoàng tử liền muốn làm kỵ sĩ sao! như vậy cũng phải cần được công chúa người ta cho phép mới được chứ! Theo như tôi thấy, Lục An Nhiên còn thông minh hơn cậu nhiều, sau này hai người ai bảo vệ ai còn không biết đâu! Hừ!”
“Không quan hệ đến cậu, cậu nhớ lấy lời cậu nói là được.” Trong lòng Tần Thư Mặc có chút không thoải mái.
“Hừ!” Phượng Tư Hàm hừ một tiếng quay người liền rời đi, tên Tần Thư Mặc này thật đáng ghét, vị trí trái tim vẫn có chút không thoải mái, cô muốn đi hóng gió biển một chút, nhưng tên Tần Thư Mặc đó vẫn cứ không xa không gần mà đi theo, sau khi đi một hồi Phượng Tư Hàm lại càng cảm thấy chướng mắt liền quay đầu dữ dằn nói: “Này! Tại sao cậu cứ đi theo tôi vậy!”
“Trễ như vậy, để cậu chạy loạn một mình ngoài bãi biển như vậy, khi nào bị con thủy quá bắt đi cũng không biết!” Tần Thư Mặc chế giễu cười: “Mặc dù cậu bị thủy quái bắt đi cuối cùng người xui xẻo cũng là thủy quái, bất quá nói đi nói lại thì tôi cũng là người phụ trách cậu, nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì đó... tôi cũng sẽ bị xui xẻo theo, chỉ có thể ủy khuất bản thân một chút!”
“Cần cậu quản!” Phượng Tư Hàm không vui bĩu môi: “Tôi nhìn cậu là sợ tôi gọi điện thoại gọi người đến đây bắt cóc Lục An Nhiên giết người diệt khẩu thì có!”
“Cậu? Giết người diệt khẩu? Cậu phải có loại đầu óc như vậy mới được chứ! Một người có trí thông minh xếp thứ hai từ dưới đếm lên toàn trường thì đừng có nghĩ nhiều nữa được không?” Tần Thư Mặc phản bác lại lời Phượng Tư Hàm nói trước đây: “Cậu nhìn lại bản thân cậu, bộ dạng thì có thể sàn sàn so với Lục An Nhiên, nhưng vừa nhìn thân hình liền có thể phân ra được cao thấp rồi! Nhà cậu không phải rất có tiền sao? tại sao không biết ăn nhiều đồ bổ một chút bồi bổ thân thể? Còn có tính khí đại tiểu thư này của cậu thật sự nên thay đổi đi, lại nói đến thành tích học tập của cậu... chậc chậc... không nhắc cũng thôi đi!”
“Cậu!” hỏa khí của Phượng Tư Hàm cứ thế mà bốc lên, hai tay khoanh trước bộ ngực còn chưa phát triển hoàn toàn vươn chân ra hướng bắp đùi của Tần Thư Mặc dùng sức đá xuống: “Qủy đáng ghét!” sau khi đá xong Phượng Tư Hàm tức giận thờ phì phì hướng phía tập thể lớp mình mà chạy đi, vừa chạy vừa lầm bầm: “Tại sao lại có người đáng ghét như vậy chứ! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!”
“Ai ui.” Tần Thư Mặc ôm lấy bắp chân bị đá đau nhảy lòng vòng, chỗ sáng nay bị Phượng Tư Hàm đá một cái vẫn còn sưng đau! Lần này lại ăn thêm một cước, ngày mai chắc chắn sẽ bầm tím lên: “Tính đại tiểu thư này động một chút lại đá người, thật là hết thuốc chữa!” mặc dù ngoài miệng oán trách, nhưng Tần Thư Mặc vẫn thở dài một hơi sau đó đuổi theo, vừa đi theo vừa lầm bầm: “Tính tình nóng nảy như vậy, bị thủy quái bắt đi mới tốt!”
Đợi cho đến khi hai người quay lại, Lục An Nhiên và Long Ngọc Tinh cũng đã hoàn thành bài khiêu vũ, Long Ngọc Tinh mang theo nụ cười quay lại chỗ bên cạnh Lư Duệ ngồi xuống, mà Lục An Nhiên cũng quay lại chỗ bên cạnh Dương Tuyết Oánh, một trái tim mang theo sự nghi ngờ... tại sao Long Ngọc Tinh và V lại cho cô cảm giác giống nhau như vậy? Đặc biệt là đôi mắt đó... thật sự rất giống... chẳng lẽ hai người đó là một? Lần đầu tiên Lục An Nhiên có loại hoài nghi này. Nhưng mà giọng nói của bọn họ hoàn toàn không giống nhau... rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Còn chưa đợi đến khi cô nghĩ thông Phượng Tư Hàm đã đi đến vỗ vỗ vào vai cô, giọng điệu không tốt: “Lục An Nhiên, cậu qua đây với tôi một chút!”
“Hả?” Lục An Nhiên ngây ngốc đứng dậy đi theo Phượng Tư Hàm đến chỗ không xa ngoài bờ biển: “Có chuyện gì? hôm nay chơi không vui sao?”
“Không phải.” Phượng Tư Hàm lắc đầu ánh mắt nghiêm túc.
“Vậy là có chuyện gì?” Lục An Nhiên đối diện với cặp mắt Phượng Tư Hàm hỏi.
“Ừm.” Phượng Tư Hàm đánh giá Lục An Nhiên từ trên xuống dưới một lượt: “Có phải cậu thích anh Ngọc Tinh của tôi không?”
“Anh Ngọc Tinh của cậu?” Lục An Nhiên giật giật lông mày, trong lòng suy nghĩ, Phượng Tư Hàm là thiên kim Phượng gia, Long Ngọc Tinh cũng là hậu thế của Long thị, có quen biết cũng là chuyện bình thường, liền hiểu rõ: “Cậu nói bậy cái gì đó!” cô làm sao có thể thích cái người tính tình không bình thường lại còn bị bệnh thần kinh kia chứ! Trên vai cô hiện tại còn in dấu răng của tên điên đó nữa kìa!
“Tôi nói cho cậu biết trước, tôi sẽ không vì chúng ta là bạn bè mà nhường bước đâu!” Phượng Tư Hàm hai tay chống eo vẻ mặt bướng bỉnh: “Tôi từ nhỏ đã thích anh ấy! Từ năm sáu tuổi tất cả hi vọng của tôi chính là gả cho anh Ngọc Tinh! Tôi, tôi sẽ không nhường anh ấy cho cậu đâu!”
“Ơ... cậu cũng trưởng thành sớm thật...” Lục An Nhiên cười cười sau đó phẩy phẩy tay: “Cậu yên tâm, không ai giành giật với cậu!”
“Sao nào? Cậu còn khinh thường giành giật với tôi?” Phượng Tư Hàm có chút không vui: “Tôi vừa sinh ra liền quen biết anh Ngọc Tinh, chúng tôi quen biết nhau sớm hơn so với cậu rất nhiều, cậu đừng cho rằng chắc chắn tôi sẽ thua! Tôi hiểu rõ tất cả sở thích của anh Ngọc Tinh, tôi ngay cả đến chuyện từ nhỏ quần lót của anh ấy chỉ có màu trắng tôi cũng biết, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu! Cậu đừng đắc ý!” sự tự tin của Phượng Tư Hàm có chút thiếu hụt, lúc nãy cô cũng thấy được thần sắc mà Long Ngọc Tinh nhìn Lục An Nhiên, anh Ngọc Tinh trước giờ chưa từng dùng thần sắc đó mà nhìn cô...
“Ơ...” Lục An Nhiên không biết nên dùng biểu tình nào để biểu đạt suy nghĩ của cô trong chuyện này... cô không có hứng thú với chuyện lúc nhỏ Long Ngọc Tinh thích mặc quần lót màu gì... nhưng Phượng Tư Hàm biểu lộ ra một vẻ đoan trang như vậy, cô cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể đặt hai tay lên hai vai của Phượng Tư Hàm: “Phượng Tư Hàm, cậu thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook