Trùng Sinh Chi Cố Thanh
-
Chương 12: Trận đấu
Cố Thanh cùng Phương Tử Nhạc, Hàn Duy tới sân vận động tổng hợp.
Đến cửa ra vào, tiếp nhận gậy cổ động từ tay một sinh viên tình nguyện, ba người tìm được chỗ ngồi mà Ngô Hạo đã an bài trước đó, góc quan sát rất tốt.
Sân vận động tổng hợp là tòa cao ốc gần đại học Q, mới được xây dựng hai năm nay, bề ngoài nhìn giống như quả trứng tròn, bên trong cũng là tầng tầng lớp lớp vòng quanh, nếu không chú ý hướng dẫn dán trên bức tường trắng kia, chắc không ít người đã đi lạc rồi. So sánh với sân vận động của đại học Q, sân vận động tổng hợp này không lớn bằng, nhưng thiết bị bên trong thì cực kỳ tiên tiến, bao gồm sân bóng rổ, sân cầu lông và phòng tập thể dục thẩm mỹ.
Trận đấu hôm nay được tiến hành tại sân bóng rổ của khu tổng hợp này.
Trước trận đấu nửa giờ, sân bóng to như vậy mà chung quanh đã chật ních người ngồi xem, có rất nhiều người không chiếm được chỗ, đành đứng ở lối đi, trên tường dán đầy băng rôn của các nhà tài trợ.
Dù sao đại học Q cũng là chủ nhà, cho nên Cố Thanh nhìn thấy phần lớn người xem hôm nay đều là sinh viên của đại học Q, bọn họ chiếm hết cả ba khán đài, trong tay mỗi người đều cầm gậy nhựa gõ gõ, có vài người còn tự chế băng rôn, bên trên đơn giản viết mấy lời cổ vũ các loại như “Đại học Q tất thắng”, “Đại học Q cố lên”, chỉ là Cố Thanh không nghĩ tới, thằng nhãi Ngô Hạo này lại có cả một nhóm fan hâm mộ riêng, không ít nữ sinh cầm hình của cậu ta lắc qua lắc lại, miệng lưu loát đồng loạt hô chung khẩu hiệu. Đoàn sinh viên cổ vũ cho đội khách ngồi ở khán đài phía Bắc.
“Không ngờ Ngô Hạo cũng rất được hoan nghênh a.” Cố Thanh cười nói với hai người bạn cùng phòng bên cạnh.
“Đúng vậy, bộ dáng của Ngô Hạo rất xuất sắc, lại đối xử tốt với mọi người, với bạn bè thì rất nghĩa khí, rất nhiều người đều thích ổng.” Phương Tử Nhạc đứng ở bên trái Cố Thanh, cùng reo hò với những người khác, còn gõ cả gậy nhựa trong tay.
Cố Thanh quay đầu, cậu liền thấy ánh mắt thâm trầm của Hàn Duy, cậu nhướng mày, xoay người không thèm nhắc lại đề tài này nữa.
Cố Thanh cảm giác tay trái bị người khác đẩy nhẹ, bên tai liền truyền đến tiếng nói của Phương Tử Nhạc, “Cố Thanh, cậu nhìn sang phải đi, thấy nữ sinh tóc dài uốn lọn ở đằng kia không?”
Cố Thanh nghi hoặc trong lòng, ánh mắt liền nhìn sang hướng ngón tay của Phương Tử Nhạc đang chỉ, đó là một nữ sinh xinh đẹp, khuôn mặt tinh tế, vóc dáng cao gầy.
“Đó chính là Liễu Nhứ Y, cô bạn gái hoa khôi giảng đường của Ngô Hạo, là đàn chị của chúng ta.”
Cố Thanh bừng tỉnh đại ngộ.
Trước kia Cố Thanh chỉ nghe nói Ngô Hạo có một cô bạn gái là hoa khôi của trường, nhưng chưa có cơ hội gặp qua, cho nên không biết đối phương là người như thế nào, lúc đầu nghe Phương Tử Nhạc khều nói, còn tưởng rằng cậu ta thích cô bé nào, không ngờ đó là bạn gái của Ngô Hạo. Nghĩ như vậy, Cố Thanh không khỏi đem tầm mắt dời đến rên người nữ sinh vừa rồi lần nữa.
Liễu Nhứ Y không hổ danh là hoa khôi của trường, mang giày cao gót vào so với Phương Tử Nhạc cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa lại hoạt bát, thông minh, dáng người đẹp cùng với khuôn mặt trái xoan xinh xinh, đứng chung với Ngô Hạo, quả thật xứng được khen là trai tài gái sắc. Hơn nữa, nghe nói gia cảnh của Liễu Nhứ Y giàu có, cha là doanh nhân nổi tiếng trong vùng. Quả thật cùng Ngô Hạo có thể nói là môn đăng hộ đối.
Liễu Nhứ Y có lẽ cảm nhận được bên trái đang có ánh mắt đánh giá mình, cô xoay người nhìn thấy Cố Thanh, liền cười với cậu một cái, Cố Thanh cũng lễ phép cười đáp lại.
Trận đấu rất nhanh bắt đầu.
Cố Thanh vẫn cho là quá khứ từng trải của mình đã làm cho cậu lột xác trở thành một con người thành thục, mất đi nhiệt huyết tuổi trẻ, nhưng giờ phút này, trong tiếng ồn ào hỗn loạn, nhiệt quyết và hưng phấn tràn ngập trong không gian xung quanh, cậu cảm thấy thanh xuân đang kêu gọi cùng tình cảm mãnh liệt dâng trào, càng về sau, cậu bỏ đi tất cả ngụy trang, cùng Phương Tử Nhạc hoàn toàn lâm vào sự sôi nổi điên cuồng kia.
Kết quả trận đấu cũng không có gì bất ngờ, đại học Q thắng tuyệt đối với tỉ số 89:48, Ngô Hạo trong trận tranh tài này là người tỏa sáng nhất, một mình thoải mái ghi 34 điểm.
Sau thắng lợi, tất nhiên phải đi ăn mừng. Ngô Hạo tìm cớ khước từ huấn luyện viên và đồng đội của mình, dù sao đây cũng không phải là buổi tiệc quan trọng, huấn luyện viên cũng không phản đối, tùy ý hắn và hai đồng đội khác rời đi do bận việc.
Ba người Cố Thanh và Liễu Nhứ Y cùng nhau đứng đợi ở lối vào sân vận động, nói chuyện phiếm chờ Ngô Hạo ra.
Diện mạo Liễu Nhứ Y xinh đẹp, cộng với quần áo thời trang, giọng nói ngọt ngào, là cho Phương Tử Nhạc là lần đầu tiếp xúc với nữ sinh cũng cảm thấy xấu hổ khi Liễu Nhứ Y khen ngợi cậu ta, khiến cho làn da lúa mạch khỏe mạnh kia nhiễm một mảng mây đỏ.
Luôn luôn bình tĩnh như nước nhưng đôi mắt lại nhấc lên tầng tầng cuộn sóng, do bị viền kính vàng che giấu, nên người ta không thể phát hiện được. Hàn Duy cố gắng khắc chế đố kị trong lòng, duỗi cánh tay dài của mình ra, kéo Phương Tử Nhạc vào lòng mình.
“Hàn Duy, cậu làm sao vậy? Rất nóng a.”
Hàn Duy không nói gì, chỉ ôm lấy hai vai đối phương, cánh tay không hề buông ra.
Đối hành động kỳ quái của Hàn Duy, Cố Thanh liền hiểu rõ trong lòng, nhưng đồng chí a, con đường này thật sự rất khó đi nha, nếu có thể, cậu tuyệt đối không hy vọng Phương Tử Nhạc sẽ bước trên con đường đầy gai này, nhưng xem thái độ của Hàn Duy, sợ là rất khó để cậu ta buông tay. Cố Thanh nghĩ mình cũng không cần tìm Hàn Duy nói chuyện.
Đang lúc bốn người không nói gì, Ngô Hạo đột nhiên xuất hiện liền phá vỡ không khí xấu hổ này.
Trong sân vận động có phòng tắm chuyên dụng dành cho vận động viên, cho nên lúc Ngô Hạo đi ra hiển nhiên đã tắm sạch sẽ rồi.
Liễu Nhứ Y nghênh đón Ngô Hạo, bước lên phía trước ôm lấy cánh tay đối phương, sau đó dùng giọng nói ngọt ngào nũng nịu của mình khen: “A Hạo, vừa rồi anh rất giỏi.”
Ngô Hạo cười cười với cô, vô ý thức rút tay mình ra khỏi tay Liễu Nhứ Y, sau đó đi tới trước mặt ba người bạn cùng phòng, vỗ vỗ bả vai Cố Thanh, “Thế nào, tôi có lợi hại không?”
Không hiểu tại sao, Ngô Hạo vô cùng muốn nghe chính Cố Thanh khen ngợi mình.
Cố Thanh cũng từng xem qua mất trận đấu bóng rổ trên TV trước đây, nhưng cũng chỉ để giết thời gian mà thôi, bảo cậu dùng lời bình có thuật ngữ chuyên môn để nhận xét là không thể nào, cho nên giờ phút này Ngô Hạo hỏi cậu như thế, cậu chỉ có thể cười yếu ớt gật đầu, dùng cảm thụ nội tâm chân thực nhất trả lời hắn, “Ừm, các cậu chơi rất xuất sắc và ăn ý, tớ tin là các cậu nhất định có thể tiến vào trận chung kết.”
Ngô Hạo thoải mái cười to, ôm chầm lấy cổ Cố Thanh, tựa vào rồi nói, “Vậy làm sao để ăn mừng đây?”
Liễu Nhứ Y đứng ở bên cạnh, thấy bạn trai không có chú ý tới mình, trong lòng có chút bất mãn, nhưng ngại trước mặt người khác, cô cũng không tiện phát tác, nghe Ngô Hạo nói muốn ăn mừng, liền lập tức tiếp lời, “A Hạo, em có đặt chỗ ở Fister rồi, không bằng chúng ta cùng tới đó đi.”
Fister ở thành phố B là nhà hàng Tây nổi tiếng, giá tiền cũng không thấp, sinh viên bình thường nhất định không trả nổi một bữa ăn ở đây.
Ngô Hạo nhíu mày, cậu đối cơm Tây kỳ thật không hứng thú lắm, trước kia có theo Liễu Nhứ Y đi Fister ăn vài lần, hải sản, bánh ngọt, cà phê đều có mùi vị rất tốt, nhưng nó không hợp khẩu vị cậu cho lắm, thật sự mà nói, hắn thích ăn xiên nướng ven đường hơn.
Ngô Hạo là một người giấu không được tâm sự trong lòng, ý cự tuyệt rõ ràng như thế, Liễu Nhứ Y là nữ sinh thông minh làm sao không nhìn ra, liền vội mở miệng trước, “A Hạo, kỳ thật Fister cũng đi mấy lần rồi, không có gì đặc biệt, anh muốn ăn gì?”
Ngô Hạo đối với hành vi của bạn gái liền cười to, buông tay đang ôm Cố Thanh ra, đem Liễu Nhứ Y ôm vào lòng, “Nhứ Y, em thật là một nội trợ hiền thảo nha.”
Bị đối phương nói như thế, Liễu Nhứ Y thoáng cái đỏ bừng mặt.
Nhìn hai người, nhớ tới món Ngô Hạo thích, Cố Thanh liền mở miệng, “Không bằng ăn lẩu đi, chúng ta tự mua nguyên liệu về nấu.”
“Tự nấu?”
Ba nam sinh ngây người nhìn nhau, ngay cả Liễu Nhứ Y cũng lộ vẻ khó xử.
Nhe răng cười với mọi người, Cố Thanh xoay người, nhắm cửa phía đông mà đi.
Mấy người khác thấy thế, cũng đi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook