Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
-
Chương 378: Dạy dỗ Tiếu Nhiên
Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói: "Trắc phi, hiện tại cũng không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Bên ngoài có nhiều khách nhân đều đang chờ!”
Đổng thị quay mạnh đầu, Âu Dương Noãn cũng không hề lảng tránh ánh mắt của đối phương, bộ dáng cũng vô cùng trấn định.
Đổng thị biết, Âu Dương Noãn nói không sai. Đây tuyệt đối không phải là chuyện có thể tùy tiện xử lý. Nếu không cẩn thận mọi chuyện sẽ truyền ra ngoài, để Yến vương biết được Tiếu Trọng An sẽ gặp phiền toái lớn.
Nghĩ đến đó, Đổng thị không khống chế được hung hăng trừng mắt nhìn con trai, một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lúc này lại có nha đầu đến hồi bẩm: “Trắc phi, Vương gia mời ngài ra ngoài tiếp khách!”
Đổng thị rất tức giận nhưng cũng không còn cách nào khác: “Mang thiếu gia trở về, không có sự phân phó của ta không được để hắn ra ngoài. Còn về phần vị Nghiêm tiểu thư này, để nàng ở trong tĩnh tâm các này đi!”
Xảy ra chuyện như vậy, Đổng thị không thể để Nghiêm Như Hoa quay lại yến tiệc. Nhưng cũng không thể tùy tiện xử lý. Trước hết phải đến người của phủ Thái tử nói một tiếng. Không được sự đồng ý của Thái tử thì không thể xử lý nữ tử này.
Tiếu Trọng An và Nghiêm Như Hoa cứ như vậy bị giam giữ tách biệt. Thậm chí Đổng thị còn phái người trông coi các cửa của tĩnh tâm các.
Sau đó nói với Tôn Nhu Trữ và Âu Dương Noãn: “Chuyện này liên quan đến danh dự của Yến vương phủ. Các ngươi hẳn là biết nặng nhẹ!”
Sắc mặt Tôn Nhu Trữ ngưng trọng: “Ngài yên tâm. Chúng ta hiểu được, sẽ không nhiều lời!”
Đổng thị mang người rời đi, trước khi đi còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Âu Dương Noãn.
Tôn Nhu Trữ đợi Đổng thị đi khuất mới cười nói: “Danh dự của Yến vương phủ? Chỉ sợ là danh dự của hai mẹ con bà ta thì có. Noãn Nhi, có phải ngươi có biết chút gì đó hay không? Có náo nhiệt sao không báo ta sớm một chút?”
Môi Âu Dương Noãn cong lên khiến mặt mày nàng như hoa lê, có loại kinh diễm động lòng người: “Nếu ta biết vị Tam công tử này mượn rượu giả điên thì đã sớm kéo ngươi tới đây xem náo nhiệt rồi. Ta thật sự là không biết a!”
Nàng chỉ là lộ ra một chút chỗ Tiếu Trọng Hoa nghỉ ngơi. Còn về phần người ta có mắc mưu hay không thì đã không còn nằm trong phạm vi không chế của nàng.
Cũng không phải nàng lấy đao kề lên cổ Nghiêm Như Hoa. Huống chi, Tiếu Trọng An là hoàn toàn là thu hoạch ngoài ý muốn.
Âu Dương Noãn mỉm cười nhìn Tôn Nhu Trữ đang sửng sốt. Hôm nay các vị phu nhân, tiểu thư đều là mỹ nhân.
Nhưng họ đều không bằng Âu Dương Noãn, ánh mắt trong veo như nước, môi hồng răng trắng. Trong sự nhàn tĩnh mang theo vẻ xinh đẹp, ánh mắt trong trẻo như minh nguyệt nhưng lại cũng là một nữ tử cơ trí hiếm có.
Đã vậy nữ tử này lại còn đầy một bụng nhạy bén giảo hoạt khiến Tôn Nhu Trữ cơ hồ không biết nên nói gì.
Lúc này Âu Dương Noãn đột nhiên hỏi: “Công chúa đi đâu rồi?”
Tôn Nhu Trữ sửng sốt: “Không phải rời đi cùng Đổng trắc phi sao?”
“Nếu là đi cùng, sao lúc nãy không thấy?”
Âu Dương Noãn hơi hơi nhíu mày. Người ngoài thì không nói nhưng Mộ Hương Tuyết có thân phận đặc thù, Đổng thị sẽ không bỏ lại nàng. Như vậy, vì sao lúc nãy không thấy xuất hiện?
Trở lại bàn tiệc, quả nhiên vẫn không thấy bóng dáng Mộ Hương Tuyết. Âu Dương Noãn suy nghĩ một lát, chẳng lẽ bọn họ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau?
Chẳng lẽ lần này nàng giăng bẫy đã lộ ra dấu vết, ngược lại còn bị phản đòn? Âu Dương Noãn vừa nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên có chút bất an.
Tôn Nhu Trữ nhìn Đổng thị đang hàn huyên với mọi người liền thấp giọng nói: “Ngươi xem, cứ như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy!”
Âu Dương Noãn cười gật gật đầu, lại không yên lòng đứng lên: "Buổi tối gió lớn, ta trở về mặc thêm áo!”
Tôn Nhu Trữ sửng sốt, lập tức gật đầu nói: "Đi nhanh về nhanh!”
Âu Dương Noãn liền mang theo nha đầu lặng lẽ rời đi. Nhưng không trở lại Hạ tâm đường mà hướng đến thư phòng của Tiếu Trọng Hoa.
Đi đến dưới hành lang liền thấy thị vệ Kim Lương đang đứng canh bên ngoài. Lòng Âu Dương Noãn không hiểu sao liền thoáng yên ổn. Tiếu Trọng Hoa là ai, nếu dễ dàng bị người ta tính kế như vậy thì cũng không phải là Minh quận vương.
Kim Lương thấy Âu Dương Noãn cũng giật mình. Hắn tiến lên, vội vàng nói: “Quận vương phi, ngài sao lại đến đây?”
Bình thường Tiếu Trọng Hoa ở trong thư phòng nghị sự, hẳn là đã hạ lệnh không gặp bất cứ ai.
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua bóng người trùng trùng trong thư phòng. Tựa hồ không chỉ có một người, nàng dừng bước chân, cười nói: “Mưu sĩ của Yến vương phủ đều ở trong này sao?”
Âu Dương Noãn đoán đúng, trong thư phòng thật sự là nhóm mưu sĩ của Yến vương phủ. Hiển nhiên là bọn họ có chuyện quan trọng cần bẩm báo với Tiếu Trọng Hoa.
Kỳ thực Kim Lương cũng thấy rất khó xử. Minh quận vương tuy rằng đã thành thân nhưng lúc nói chuyện chính sự Minh quận vương phi sẽ không tới thư phòng. Minh quận vương cũng chưa từng nói cho phép Quận vương phi đi vào.
Thân làm thị vệ, hắn đương nhiên biết không được làm trái quy định, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy chủ tử.
Nhưng hắn cũng biết quận vương phi có tầm quan trọng như thế nào với quận vương. Cho nên nếu Âu Dương Noãn muốn thật sự xông vào, hắn quả thật không dám ngăn cản.
Nhưng thấy nàng chỉ đứng trên hành lang, Kim Lương cũng liền thở phào nhẹ nhõm.
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Ta sẽ không đi vào. Chỉ là có mấy câu muốn hỏi ngươi!”
Kim Lương vô cùng nhẹ nhõm. Chỉ cần Âu Dương Noãn không đi vào lúc này thì sao cũng được. Huống chi là chỉ hỏi vài câu: “Xin quận vương phi cứ hỏi!”
Âu Dương Noãn chậm rãi nói: "Hôm nay quận vương vẫn luôn ở trong thư phòng sao?”
Kim Lương sửng sốt, ngẩng đầu thấy ánh mắt lợi hại của Âu Dương Noãn. Hắn bỗng cảm thấy Âu Dương Noãn trước mặt cùng Âu Dương Noãn ngày thường như hai người hoàn toàn khác nhau. Dường như hoàn toàn không biết lộ ra sự khôn khéo.
Nháy mắt, trán Kim Lương không khỏi đổ mồ hôi. Hắn không dám chần chừ, lập tức nói: “Sau khi Quận vương từ yến hội đến, đầu tiên là Hạ Lan công tử. Sau đó cho gọi thêm mấy vị mưu sĩ. Còn lại không có ai!”
Trong lòng Âu Dương Noãn thầm nói, hay là mình đã thật sự đoán sai. Nghĩ Mộ Hương Tuyết quá phức tạp?
Kim Lương càng nghi hoặc, không biết lời nói của mình có gì không đúng khiến Âu Dương Noãn lộ ra biểu cảm trầm tư. Hắn lại càng cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Lúc này Âu Dương Noãn lại cười nói: “Được rồi. Là người bên cạnh quận vương ngươi cũng nên lưu tâm nhiều hơn. Đừng để tạp nhân đến quấy rầy chàng!”
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Âu Dương Noãn, Kim Lương chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng. Hắn nơm nớp lo sợ cười cười: “Quận vương phi dạy phải!”
Âu Dương Noãn liền hơi mỉm cười, xoay người rời đi.
“Tiểu thư, chúng ta trở lại yến tiệc sao?” Hồng Ngọc nhỏ giọng hỏi.
“Không! Công chúa không thấy đâu, cũng nên đi tìm một chút! Chúng ta qua Phù dung các!”
Mấy người Âu Dương Noãn lại vào Phù dung các. Tiểu nha đầu trong các chạy ra đón.
Âu Dương Noãn nhàn nhạt hỏi: “Công chúa đâu? Nàng đã trở lại sao?”
“Bẩm quận vương phi, công chúa vẫn chưa trở lại!”
“Vậy công chúa đi đâu? Sao các ngươi lại không đi theo?”
Sắc mặt tiểu nha đầu lập tức trở nên khó coi, hơn nửa ngày sau mới nói: “Nô tỳ cũng không biết. Công chúa nói bọn nô tỳ phiền toái nên không cho đi theo!”
Hồng Ngọc vừa nghe, không khỏi cao giọng: “Không biết? Các ngươi hầu hạ công chúa thế nào vậy?”
Tiểu nha đầu vội vàng nói: “Nô tỳ thực sự không biết! Nô tỳ cũng là nghe công chúa phân phó!”
Âu Dương Noãn nhìn nha đầu kia, thấy ngón tay nàng nắm chặt, thân mình cũng run lên. Ngoại trừ nói không biết thì không nói được câu gì khác.
Lúc này Xương Bồ cũng vội vàng đuổi tới, nói nhỏ vào tai Âu Dương Noãn: “Nô tỳ đã cho người lặng lẽ đi tìm, cũng không thấy trong hoa viên!”
“Những viện khác?”
“Cũng không có!”
Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ, sao lại kỳ quái như vậy?
Tiểu nha đầu cẩn thận nói: “Có muốn nô tỳ cùng đi tìm một chút?”
Âu Dương Noãn lắc lắc đầu: “Không đủ! Chỉ sợ hôm nay khách nhân nhiều, lại uống rượu, lỡ có kẻ nào có mắt không tròng va chạm công chúa!”
Tiểu nha đầu vì câu nói này mà sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu: “Nô tỳ phải đi bẩm báo Chu cô cô để tất cả mọi người trong viện cùng nhau đi tìm!”
Âu Dương Noãn luc này mới gật gật đầu. Nha đầu kia liền cầm váy chạy nhanh.
Nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thấy Mộ Hương Tuyết. Âu Dương Noãn ngược lại thực sự có chút lo lắng.
Nàng tuy rằng đối với Mộ Hương Tuyết có phòng bị nhưng cũng không có ý thương tổn nàng. Người đột nhiên không thấy đâu, trong lòng Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy kỳ quái.
"Quên đi, chúng ta về Hạ tâm đường trước!” Âu Dương Noãn phất tay.
“Hả?”
Xương Bồ kinh ngạc nhìn Âu Dương Noãn, đã rời đi lâu như vậy sao còn chưa trở lại yến tiệc?
Hồng Ngọc phê bình: “Đi theo tiểu thư lâu như vậy, sao lại không biết động não? Tiểu thư nói trở về thay y phục, chẳng lẽ xiêm y chưa đổi đã quay trở lại sao? Như vậy không phải muốn để người ta biết tiểu thư đang kiếm cớ hả?”
Xương Bồ ồ lên một tiếng: “Ta quên mất!”
Hồng Ngọc trừng mắt với Xương Bồ: “Về sau nhất định phải cẩn thận suy nghĩ, đừng làm cho tiểu thư mất mặt!”
Xương Bồ đỏ mặt không hé răng. Âu Dương Noãn mỉm cười, dẫn đầu đi ra ngoài.
Trở lại Hạ tâm đường, vừa vào viện liền thấy nha đầu Bích Vũ. Âu Dương Noãn thấp giọng nói: “Ta trở về đổi xiêm y!”
“Quận vương phi, Hương Tuyết công chúa ở trong thư phòng của ngài!”
Đúng lúc này, cửa thư phòng vừa động, Mộ Hương Tuyết cười khanh khách đi ra.
Âu Dương Noãn hơi sửng sốt một chút mới cười nói: “Sao ngươi lại ở đây? Ta còn tưởng người đi lạc chỗ nào, đang bảo bọn nha hoàn tìm người khắp nơi!”
Mộ Hương Tuyết vội nói: “Khiến ngươi lo lắng rồi. Ta vốn đi theo Đổng trắc phi, ai biết nửa đường trắc phi không biết có chuyện gì lại bị kéo đi. Những người khác đều trở lại yến tiệc, ta lại ngại nơi đó gò bó nên đi dạo xung quanh. Không nghĩ lại bước đến nơi đây, vừa lúc nhớ tới lần trước ngươi viết nửa câu đối. Ta đột nhiên nghĩ ra câu còn lại nên mới muốn vào đây!”
Mộ Hương Tuyết luôn nói mình không am hiểu thi văn nên muốn đi theo Âu Dương Noãn học tập. Có đôi khi khuya khoắt nghĩ được một câu, sáng sớm liền chạy đến tìm Âu Dương Noãn. Cho nên hiện tại làm ra hành động này cũng không có gì ngạc nhiên.
Âu Dương Noãn cười cười: “Nếu là ngày bình thường cũng liền thôi. Nhưng hôm nay có nhiều khách nhân trong viện, sợ ngươi lại gặp người không nên gặp!”
Sau đó nàng liền vươn tay kéo tay Mộ Hương Tuyết: “Chúng ta vào nhà rồi nói!”
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua đống giấy trên bàn. Trên bàn có vài tờ đã viết. Nàng nhìn chữ kia trong trẻo dịu dàng hơn, lại tùy tay lật lật mấy trang, thấy cũng như thế mới cười nói: “Chữ đã tinh tế hơn rất nhiều!”
Mộ Hương Tuyết cười nói: “Chờ ta trở về nhất định sẽ mang cho mẫu hậu xem. Về sau không thể coi khinh ta nữa!”
Âu Dương Noãn tinh tế nhìn thoáng qua thi văn, mỉm cười nói: “Nếu muốn khoe thì chữ này vẫn chưa được a!”
Mộ Hương Tuyết nghiêm túc nhìn nhìn, vẫn là mếu máo nói: “Đã có rất nhiều tiến bộ rồi mà!”
Âu Dương Noãn vỗ vỗ tay Mộ Hương Tuyết nói: “Dù sao ngươi cũng còn ở lại đây hai tháng nữa. Đến lúc đó sẽ có khả năng tiến bộ hơn nữa. Bây giờ chúng ta mau trở lại yến tiệc thôi!”
Hai người như bình thường quay trở lại yến tiệc ngồi đến cuối buổi.
Người luôn chờ đợi yến tiệc kết thúc, Đổng thị sau khi tiễn bước tất cả khách nhân mới lạnh mặt phân phó: “Người đâu, mời công chúa về nghỉ ngơi. Trữ Nhi, Noãn Nhi đi theo ta!”
Mộ Hương Tuyết nghi hoặc nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn. Nàng nhẹ gật gật đầu, nói: “Ngươi đi về trước đi!”
“Ngày mai ta lại đến tìm ngươi!”
Ánh mắt Đổng thị mang theo oán độc khiến Mộ Hương Tuyết không dám ở lại, nói xong liền lập tức theo nha đầu rời đi.
Tất cả mọi người đều đến phòng khách. Đổng thị mệnh cho một mama mang ra một cái khay, lại lạnh lùng nhìn Nghiêm Như Hoa nói: “Chuyện này ta đã hướng Thái tử bẩm báo qua. Hắn nói….”
Nghiêm Như Hoa ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là nước.
“Hết thảy đều tùy ý Yến vương xử lý!”
Đổng thị nói xong, ánh mắt lạnh lùng lại đảo qua Âu Dương Noãn. Nàng lại chỉ mỉm cười hỏi: “Không biết ngài muốn xử lý Nghiêm tiểu thư như thế nào?”
Đổng thị gật đầu, mama liền xốc khăn lụa lên, trên khay có ba thứ.
Nhìn nước sơn đỏ rực, Nghiêm Như Hoa lúc này mới hồi phục lại tinh thần. Người té ngã xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.
“Thái tử nói, Nghiêm tiểu thư là người muốn tặng cho Minh quận vương. Nhưng cư nhiên lại dám làm ra loại chuyện gièm pha này trong ngày vui của Yến vương. Hắn không muốn nhìn thấy ngươi nữa. Ba thứ này, tự ngươi chọn lấy một đi!”
Trên khay là một thanh đao, một ly rượu độc và một dải lụa trắng. Âu Dương Noãn nhíu mày, đây là ý của Tiếu Diễn hay vẫn là ý của Đổng thị?
Nghiêm Như Hoa cũng không nghĩ chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy. Đã sớm sợ tới mức không nói nên lời.
Nàng vừa rồi còn tưởng rằng Tiếu Diễn sẽ vì mình mà làm chủ, buộc Yến vương cho một lời công đạo. Ai ngờ Tiếu Diễn lại bỏ rơi mình!
Ở đây không có ai hiểu Tiếu Diễn bằng Âu Dương Noãn. Một khi người khác đối với hắn đã vô dụng thì hắn sẽ không chút do dự mà bỏ rơi họ. Nghiêm Như Hoa vốn là mỹ nhân kế hắn muốn dùng để đối phó với nàng nhưng một khi biến thành người làm hắn khó xử hắn sẽ liền trừ bỏ.
Nghiêm Như Hoa thất thanh nói: “Không, ta không tin! Ta muốn gặp Thái tử, ta muốn gặp Thái tử!”
Chuyện cho tới lúc này, cách tốt nhất chính là làm cho Nghiêm Như Hoa biến mất trên cõi đời này thì mới có thể che lấp những chuyện đã phát sinh.
Đổng thị cười lạnh: “Nghiêm tiểu thư, ta cũng không còn cách nào khác. Bằng không sẽ liên lụy đến toàn bộ thanh danh của Yến vương phủ. Muốn trách người hãy trách chính mình mệnh khổ đi!”
Tôn Nhu Trữ khẩn trương bắt lấy cánh tay Âu Dương Noãn: “Làm sao bây giờ? Mau nói một câu a!”
Âu Dương Noãn cười nhẹ: “Đổng trắc phi, chuyện này có phải nên bẩm báo một tiếng với Vương gia rồi hãy quyết định không? Đây chính là một mạng người a! Nếu sau này lỡ Thái tử điện hạ hối hận, chúng ta sẽ không chịu nổi trách nhiệm a!”
Đổng thị hung hăng trừng mắt với Âu Dương Noãn: “Vương gia sự vụ bận rộn, sao có thể vì một chuyện nhỏ này mà làm phiền người? Tần mama, mau động thủ đi!”
Tần mama sửng sốt sau đó nhanh chóng bóp miệng Nghiêm Như Hoa chuẩn bị đổ rượu độc vào. Nghiêm Như Hoa hét lên một tiếng, liều mạng giãy dụa.
Đúng lúc này một nam tử trẻ tuổi đột nhiên từ ngoài cửa vọt vào. Tay cầm ly rượu của Tần mama run lên, rượu trong chén đổ hết phân nửa ra ngoài.
“Mẫu phi, ta nguyện ý cưới Nghiêm tiểu thư. Ta nguyện ý chịu trách nhiệm, nguyện ý cưới nàng!”
Thanh âm Tiếu Trọng An vang lên, mang theo một loại thần khí liều lĩnh.
Trong nháy mắt, Âu Dương Noãn thấy sắc mặt Đổng thị trắng như bông tuyết. Nếu không có nha đầu bên cạnh đỡ lấy thì cơ hồ đã muốn ngã xuống. Mẫu thân thông minh tháo vát như vậy lại sinh ra một đứa con không có đầu óc suy xét.
Chuyện hôm nay nếu Đổng thị xử tử Nghiêm Như Hoa, cho dù có truyền ra ngoài nhưng không tìm thấy đương sự thì cũng liền không có mấy lực sát thương.
Nhưng nếu Nghiêm Như Hoa vẫn còn sống, Tiếu Trọng An lại không chịu cho nàng một lời công đạo thì chuyện này thật sự là một phiền toái lớn.
Nếu Tiếu Trọng An biết sai lầm rồi thì sẽ không ngăn cản Đổng thị. Cho dù hắn muốn giữ lại tính mạng Nghiêm Như Hoa thì cũng không nên vọt vào lúc này. Như vậy chỉ làm cho Đổng thị tức giận hơn mà thôi.
Quả nhiên, nghe được Đổng thị lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Ai để Tam thiếu gia chạy ra ngoài?”
Ngay lập tức một âm thanh ở ngoài cửa vang lên: “Là ta!”
Sau đó mọi người liền thấy Tiếu Trọng Hoa từ ngoài cửa bước vào.
“Đổng trắc phi, Trọng An là một nam nhân, hắn hẳn là nên biết vì hành vi của mình mà chịu trách nhiệm. Nếu hôm nay ngài xử lý Nghiêm tiểu thư, Trọng An cả đời này sẽ không ngẩng đầu lên được!”
Thanh âm của Tiếu Trọng Hoa thực trịnh trọng, Âu Dương Noãn nhìn hắn một cái, khẽ cười. Đây là thứ mà nam nhân lo lắng, thà rằng danh dự của mình bị hao tổn cũng muốn gánh vác trách nhiệm. Không giống như Đổng thị, tình nguyện diệt cỏ tận gốc cũng muốn vĩnh tuyệt hậu hoạn.
“Mẫu phi, xin ngài buông tha cho nàng!” Tiếu Trọng An có chút kích động, trên trán gân xanh nổi lên.
Lời của hắn còn chưa dứt, Đổng thị đã liền cắt ngang: “Ngươi điên rồi! Nó có thân phận gì? Chẳng qua chỉ là một lễ vật hạ lưu, sao có thể xứng với ngươi?”
Mắt Tiếu Trọng An hồng lên, trên cổ gân xanh cũng nổi lên, lớn tiếng kêu la: “Ta không cưới! Ai ta cũng không cưới. Nếu người không cho ta cưới nàng, ta liền cả đời làm hòa thượng!”
Đổng thị tức giận đến cả người phát run, hít thở không thông, hận không thể xông lên cho Tiếu Trọng An một cái tát.
Đổng thị mạnh mẽ đè nén sự phẫn nộ xuống, giọng điệu có chút khàn khàn: “Chẳng lẽ người vì nữ tử hạ lưu này mà muốn chọc cho ta chết sao?”
Thanh âm cùng vẻ mặt của Tiếu Trọng An lại trấn định xuống: “Là ta khinh bạc nàng. Cho nên không thể lại hại nàng mất mạng!”
Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Trọng An, trong lòng đối với thiếu niên này có một cái nhìn khác.
Hắn tuy rằng làm việc lỗ mãng, cũng có lẽ còn có lòng riêng với Mộ Hương Tuyết. Lại nhất thời hồ đồ làm ra chuyện xâm hại Nghiêm Như Hoa. Nhưng hắn cũng hiểu được phải gánh vác trách nhiệm, biết thương hương tiếc ngọc.
Thậm chí còn không tiếc phản kháng lại cả mẫu thân. Phải biết rằng hắn từ trước đến giờ ngay cả một câu lớn tiếng với Đổng thị cũng không dám. Như vậy mới có điểm giống với nam nhân Tiếu gia mà không phải là một phế vật khúm núm đi theo sau nữ nhân.
Đổng thị bị chọc tức cho sắc mặt tái nhợt, dường như bỗng nhiên già đi mười tuổi, trên mặt đều là vẻ mệt mỏi. Bà nhìn thoáng qua con mình, đã không còn cách nào cường ngạnh được nữa.
Âu Dương Noãn vốn là nên vui sướng khi nhìn đôi mẫu tử này đối đầu quyết liệt. Nhưng lúc này nhìn Tiếu Trọng An cư nhiên vì Nghiêm Như Hoa mà dám phản kháng Đổng thị, Âu Dương Noãn quyết định giúp hắn một phen.
Nếu chuyện là hắn khinh bạc Nghiêm Như Hoa, tính chất rất nghiêm trọng. Nhưng nếu hai người là nhất kiến chung tình, tình đầu ý hợp thì lại liền không giống. Cùng lắm thì chỉ bị người ta nói Tiếu Trọng An tuổi trẻ phong lưu. Danh dự của Nghiêm tiểu thư tuy rằng bị tổn hại nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng đến tính mạng.
Âu Dương Noãn chớp chớp mắt, mỉm cười nói với Tiếu Trọng Hoa: “Chàng nhìn tam đệ kìa. Thích Nghiêm tiểu thư thì cứ nói thẳng là được rồi, vì sao phải đi một vòng lớn như vậy? Thật sự là dọa chúng ta đều giật nảy mình!”
Đổng thị nghe vậy liền hầm hừ nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, thanh âm lãnh liệt: “Quận vương phi, ngươi có ý gì vậy?”
Tiếu Trọng Hoa nhàn nhạt cười: “Ý của Noãn Nhi là, Yến vương phủ nên làm việc vui!”
Đổng thị ngạc nhiên nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, phẫn nộ trong ánh mắt chậm rãi được lý trí thay thế.
Bình tĩnh phân tích lại, nếu đem chuyện này hóa thành chuyện phong lưu thì cũng còn tốt hơn để người khác biết Tiếu Trọng An khinh bạc nữ tử nhà người ta. Cưới Nghiêm Như Hoa cũng còn tốt hơn bị người ta trạc cột sống.
Nghĩ đến đây, trong mắt Đổng thị hiện lên vẻ trào phúng: “Trọng An, nếu người đã thích Nghiêm tiểu thư đây thì nên bẩm báo với trưởng bối mới phải. Sao có thể một mình….?”
“Việc đã đến nước này, vậy chờ Phụ vương ngươi gật đầu, chọn ngày lành nạp Nghiêm tiểu thư làm di nương!”
Sắc mặt Tiếu Trọng An tái nhợt, cúi đầu không nói.
Làm di nương? Vẫn là di nương của thứ tử Yến vương phủ….
Vừa mới nghe sẽ được nạp vào Yến vương phủ, Nghiêm Như Hoa vốn trong lòng tràn đầy vui mừng nay nghe được hai từ di nương liền trợn mắt hôn mê.
Tươi cười của Tôn Nhu Trữ có chút không giấu được lạnh nhạt: “Haizzz, Trọng An! Lần này ngươi làm rất không đúng, hại Đổng trắc phi cũng lo lắng theo. Mau đứng lên đi, quỳ như vậy còn bộ dáng gì nữa? Ngươi vẫn nên tự mình đến nói với Vương gia mới phải!”
Tiếu Trọng An rùng mình một cái. Yến vương là người nghiêm khắc đến cơ hồ là lãnh khốc. Nếu để người biết chuyện này chỉ sợ hắn không chết cũng bị đánh cho tàn phế. Phải làm gì bây giờ?
Theo bản năng hắn như cầu cứu hướng Đổng thị nhìn lại nhưng đối phương lại chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Đúng lúc này Tiếu Trọng Hoa cầm lấy cổ áo hắn kéo đứng lên: “Được rồi! Ta đi cùng ngươi. Phụ vương sẽ không làm gì ngươi!”
Mọi người ở đây đều thở dài nhẹ nhõm. Nhất là Tiếu Trọng An, trên mặt cơ hồ lộ ra thần sắc kinh hỷ. Có Tiếu Trọng Hoa đi cùng Yến vương nhất định sẽ không phát hỏa.
Đổng thị phẫn hận nhìn Âu Dương Noãn, trận này có thể nói là nàng đã toàn thắng. Chẳng những có thể trừ bỏ được một ruồi bọ mơ ước Tiếu Trọng Hoa, mà còn đem nó đuổi sang cho con mình.
Thậm chí là không dấu vết châm ngòi quan hệ mẫu tử hai người. Tính cách Tiếu Trọng An thế nào chẳng lẽ mình còn không rõ? Tiếu Trọng Hoa đối với hắn như vậy, khẳng định hắn sẽ mang ơn đối phương.
Vừa nghĩ như vậy, Đổng thị liền cảm giác như bị Âu Dương Noãn bóp nơi cổ, rất khó chịu.
Tiếu Trọng Hoa nhìn Âu Dương Noãn. Trong ánh mắt kia ẩn ẩn lưu động sự quan tâm cùng ôn nhu: “Tối ta trở về!”
Nói xong hắn liền mang theo Tiếu Trọng An đến thư phòng của Yến vương.
Tôn Nhu Trữ vội vàng phân phó mọi người ấn huyệt nhân trung của Nghiêm Như Hoa, vẩy nước lạnh. Âu Dương Noãn hướng nàng thủ lễ sau đó liền đi ra ngoài. Lúc đi đến hành lang thì bị Đổng thị gọi lại.
“Chuyện hôm nay, là do ngươi?”
Hỏi thẳng thắn như vậy, Âu Dương Noãn cũng liền quay lại nghiêm túc trả lời: “Không phải!”
Nàng không đoán trước được Nghiêm tiểu thư sẽ tiến vào đó. Càng không có an bài Tiếu Trọng An ở đó chờ sẵn.
Bất ngờ nhất là Tiếu Trọng An lại có lòng riêng với Mộ Hương Tuyết, cư nhiên lại đúng dịp ôm Nghiêm tiểu thư kêu tên của công chúa như vậy.
Trong mắt Đổng thị lóe sáng, hiển nhiên là không tin. Nhưng lại không hỏi thêm nửa câu liền mang người rời đi.
Âu Dương Noãn vừa muốn xuống bậc thang lại đột nhiên thấy một đạo bóng dáng hiện lên. Nàng lạnh lùng nói: “Là ai?”
Một nữ tử trẻ tuổi y phục rực rỡ bước ra, khuôn mặt mang theo sợ hãi: “Tỷ tỷ….”
Là Tiếu Nhiên! Âu Dương Noãn đột nhiên nhướng mày: “Đã trễ thế này, muội đứng đây làm gì?”
Dưới hành lang tuy rằng có đèn lồng đỏ rực nhưng khuôn mặt Âu Dương Noãn lại vẫn có vẻ thanh lãnh như vậy. Tiếu Nhiên hơi co rúm lại, tựa hồ có chút sợ hãi, một câu cũng không nói được.
Âu Dương Noãn nhướng mày lên: “Nếu có gì muốn nói thì đi theo ta!”
Đi đến đình hóng mát, bước chân Âu Dương Noãn ngừng lại: “Nhiên Nhi, ngươi vì sao không cùng mọi người trở về?”
Sắc mặt Tiếu Nhiên có chút trắng bệch: “Là phu quân tìm được một nghiên mực rất tốt, bảo ta nhất định phải tự mình đưa cho tỷ tỷ. Nhưng khi ở trên yến hội vẫn luôn không tìm thấy tỷ….Cho nên mới đi ra đây!”
Tiếu Nhiên trước kia đối với nàng đều rất thân thiết, chưa từng nao núng do dự như vậy. Hiện tại biểu hiện này chỉ có thể chứng minh đối phương đã tận mắt chứng kiến hết thảy. Hoặc là đã đoán được điều gì đó.
Trên mặt Âu Dương Noãn cũng không hề có chút kích động, càng không có chút biểu cảm áy náy nào.
Điều này khiến Tiếu Nhiên rất không hiểu, rốt cục vẫn không nhịn được: “Tỷ tỷ, đêm nay….là tỷ cố ý oan uổng Nghiêm tiểu thư? Tỷ cùng nàng ấy có thâm cừu đại hận gì sao?”
Ngón tay như ngọc trong suốt của Âu Dương Noãn nhẹ phủ phủ nếp nhăn trên y phục, thấp giọng nói: “Nếu ta thực sự có thâm cừu đại hận gì với nàng thì ta hoàn toàn có thể đứng nhìn Đổng trắc phi xử tử nàng. Sao còn giúp nàng giải vây?”
Tiếu Nhiên ngơ ngác nhìn Âu Dương Noãn.
Đó rõ ràng là một mạng người a! Vậy mà tỷ tỷ lại nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy….
“Tiếu Nhiên, ngươi hẳn là nên suy nghĩ một chút. Ta cũng không hề mời nàng ta đến đó, ta chỉ tiết lộ một chút nơi nghỉ ngơi của Minh quận vương mà thôi. Nếu trong lòng nàng ta không hề có chút tham niệm vậy thì ta dù muốn hãm hại nàng ta cũng không thể có cơ hội xuống tay…”
Thanh âm của Âu Dương Noãn rất ôn nhu, nhưng Tiếu Nhiên nghe vào trong tai lại cảm thấy rất tàn khốc.
“Nhưng….Nghiêm tiểu thư thật sự rất đáng thương!”
Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Âu Dương Noãn như có hai ngọn lửa: “Đáng thương? Thứ Nghiêm Như Hoa thích không phải là phu quân của ta mà là chỉ muốn gả cho chàng rồi chậm rãi thay thế vị trí của ta!”
“Ta đối với nàng như vậy chính là tàn nhẫn sao? Ta có hãm hại nàng, bức bách nàng? Không có, hết thảy đều là do nàng tự gieo gió gặt bão!”
“Nhiên Nhi, ta nói cho ngươi hay, không chỉ có mình ta mà trong tương lai cũng sẽ có vô số nữ nhân muốn mưu đoạt trượng phu và vị trí của ngươi. Ngươi đồng tình với bọn họ vậy ngươi có nguyện ý dâng phu quân của mình cho bọn họ không?”
Nói tới đây khóe miệng nàng cong lên một nụ cười như hoa phù dung. Nàng nói rõ ràng từng chữ: “Ngươi chẳng qua chỉ là có một phụ thân cường đại chống lưng phía sau mà thôi. Nhưng ông ấy cũng không thể sống được cả đời, đến lúc đó nếu ngươi vẫn còn hồn nhiên như vậy liền sẽ bị bọn họ ăn hết, một mảnh xương cốt cũng không còn!”
“Đương nhiên, trong số đó cũng bao gồm cả Lý Nguyệt Nga đang ra sức tiếp cận ngươi kia nữa!”
Âu Dương Noãn không phải đang nói đùa, cũng không phải muốn hù dọa. Bởi vì Âu Dương Tước nói với nàng, dạo gần đây Tiếu Nhiên thường xuyên tới Âu Dương phủ, cùng Lý Nguyệt Nga đi lại rất thân cận.
Nữ nhân kia Âu Dương Noãn hiểu rất rõ. Đối với người thủ đoạn thông minh như nàng thì Lý Nguyệt Nga ngay cả trong cổ họng cũng không dám thốt lên một tiếng. Nhưng đối với nha đầu ngốc Tiếu Nhiên này liền sẽ không nhân từ nương tay.
Tự nàng ta không thể sinh con trai nên tự nhiên đối với Âu Dương Tước càng thêm kiêng kỵ. Cho nên tới gần Tiếu Nhiên khẳng định là không có hảo tâm gì.
Cố tình Tiếu Nhiên lại chưa từng chịu qua chuyện gì, đối với loại nữ nhân khẩu phật tâm xà này cũng không có sức chống cự. Âu Dương Noãn đây là đang muốn nhắc nhở đối phương, đừng để sự thơ ngây hồn nhiên che mờ hai mắt.
“Lý di nương….là người tốt a! Nàng đối với ta tốt lắm, còn chỉ ta cách làm sao để chăm sóc cho phu quân….”
Trên mặt Âu Dương Noãn liền lộ ra biểu cảm trào phúng: “Người tốt? Người tốt sẽ ám chỉ với ngươi Tước Nhi trên chiến trường mà ma quỷ giết người quá mức tàn nhẫn sao? Đây là những lời người tốt sẽ nói sao?”
Tiếu Nhiên sửng sốt, mặt cũng liền đỏ lên, cơ hồ bị nói đến nghẹn lời. Thật lâu sau mới cố biện giải: “Lý di nương quả thực là có nói qua những lời này. Nhưng nàng cũng chỉ là có lòng tốt muốn khuyên phu quân đừng đi đánh giặc, đừng tạo sát nghiệt!”
Âu Dương Noãn cười lạnh một tiếng: "Sát nghiệt? Vậy nếu hắn là cái loại công tử ăn chơi, cả ngày chỉ biết đem chim đi dạo, cưỡi ngựa rong chơi thì Tiếu Nhiên quận chúa ngươi sẽ để ý đến hắn sao?”
“Nếu hắn không ở trên chiến trường rèn luyện thì có thể có được tính cách quả cảm oai hùng như vậy sao? Nếu hắn không giết người như ma thì có thể lập được chiến công hiển hách sao? Có thể lên được vị trí tướng quân không? Có thể cưới được quận chúa sao?”
“Có lẽ ngươi cũng đã nghe Lý Nguyệt Nga nói ta làm sao để trừ bỏ kế mẫu của mình. Nói không chừng nàng còn mang ngươi tới nhìn xem Lâm thị hấp hối giãy dụa như thế nào?”
“Nhưng ta nói cho ngươi hay, nếu ta không ác tâm hơn những người đó thì hôm nay phu quân của ngươi căn bản đã không còn trên đời này nữa mà đã sớm đã chết từ lâu rồi!”
“Tiếu Nhiên, ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ những lời ta nói. Nếu lần sau còn hỏi những vấn đề thơ ngây như vậy thì không cần tới gặp ta nữa!”
Ánh mắt Tiếu Nhiên sau từng câu từng câu chất vấn của Âu Dương Noãn đã chậm rãi đỏ lên. Những lời của Âu Dương Noãn lợi hại như một cây đao khiến nàng xấu hổ vô cùng.
“Hồng Ngọc! Tiếu Nhiên quận chúa mệt rồi, mau tiễn nàng ra cửa trở về nghỉ ngơi!”
Tiếu Nhiên lúc này mới biết bản thân đã sai rồi. Nàng nhớ tới những thủ đoạn mà mẫu phi dùng để đối phó với nữ nhân của phụ vương. Rốt cuộc cũng không nói nên lời nửa câu trách cứ Âu Dương Noãn.
Tỷ tỷ nói không sai! Mình thật sự là quá ngây thơ rồi, tỷ tỷ ruột của trượng phu không tin mà lại đi tin một người ngoài.
Tiếu Nhiên chậm rãi đứng lên, nhìn Âu Dương Noãn: “Tỷ tỷ, ta sẽ không bao giờ nói những lời như vậy nữa! Tỷ đừng tức giận!”
Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, thản nhiên nói: "Trời tối rồi, ngươi mau về đi!”
Sau khi Tiếu Nhiên bất an rời đi Âu Dương Noãn mới khe khẽ thở dài. Bỗng nhiên có một tấm áo choàng phủ lên vai.
Nàng sửng sốt, ngẩng đầu lên liền thấy Tiếu Trọng Hoa đang cười: “Nói với Nhiên Nhi như vậy, nàng hối hận sao?”
Âu Dương Noãn hơi hơi nở nụ cười: "Hối hận cái gì? Ta biết, là do nàng vốn được bảo bọc rất tốt!”
Nàng lại sâu kín thở dài: “Ta chỉ muốn nói với muội ấy, có đôi khi ngươi không đi hại người vậy thì cũng chỉ có thể chờ người khác tới hại ngươi. Sự ngây thơ hồn nhiên, lương thiện sẽ chỉ trở thành bàn đạp cho người khác mà thôi!”
Nói tới đây, trong thanh âm của nàng mang theo một tia châm chọc: “Có một số người, không phải ngươi không chạm vào liền có thể né tránh. Nếu đã như vậy, chi bằng tiên hạ thủ vi cường. Đáng tiếc muội ấy lại không hiểu được đạo lý này!”
Lời nàng vừa dứt, tay Tiếu Trọng Hoa đã ôn nhu nhẹ nhàng đặt lên đầu vai nàng: “Ta hiểu được!”
Một cảm giác ấm áp dễ chịu liền từ đầu vai chậm rãi truyền khắp thân. Âu Dương Noãn biết, cho dù nàng làm cái gì hắn cũng đều sẽ ở bên cạnh nàng.
Như vậy là đủ rồi, vì hắn, vì cuộc sống của mình có thể bình an hỷ nhạc, nàng cái gì cũng sẽ không sợ hãi
Đổng thị quay mạnh đầu, Âu Dương Noãn cũng không hề lảng tránh ánh mắt của đối phương, bộ dáng cũng vô cùng trấn định.
Đổng thị biết, Âu Dương Noãn nói không sai. Đây tuyệt đối không phải là chuyện có thể tùy tiện xử lý. Nếu không cẩn thận mọi chuyện sẽ truyền ra ngoài, để Yến vương biết được Tiếu Trọng An sẽ gặp phiền toái lớn.
Nghĩ đến đó, Đổng thị không khống chế được hung hăng trừng mắt nhìn con trai, một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lúc này lại có nha đầu đến hồi bẩm: “Trắc phi, Vương gia mời ngài ra ngoài tiếp khách!”
Đổng thị rất tức giận nhưng cũng không còn cách nào khác: “Mang thiếu gia trở về, không có sự phân phó của ta không được để hắn ra ngoài. Còn về phần vị Nghiêm tiểu thư này, để nàng ở trong tĩnh tâm các này đi!”
Xảy ra chuyện như vậy, Đổng thị không thể để Nghiêm Như Hoa quay lại yến tiệc. Nhưng cũng không thể tùy tiện xử lý. Trước hết phải đến người của phủ Thái tử nói một tiếng. Không được sự đồng ý của Thái tử thì không thể xử lý nữ tử này.
Tiếu Trọng An và Nghiêm Như Hoa cứ như vậy bị giam giữ tách biệt. Thậm chí Đổng thị còn phái người trông coi các cửa của tĩnh tâm các.
Sau đó nói với Tôn Nhu Trữ và Âu Dương Noãn: “Chuyện này liên quan đến danh dự của Yến vương phủ. Các ngươi hẳn là biết nặng nhẹ!”
Sắc mặt Tôn Nhu Trữ ngưng trọng: “Ngài yên tâm. Chúng ta hiểu được, sẽ không nhiều lời!”
Đổng thị mang người rời đi, trước khi đi còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Âu Dương Noãn.
Tôn Nhu Trữ đợi Đổng thị đi khuất mới cười nói: “Danh dự của Yến vương phủ? Chỉ sợ là danh dự của hai mẹ con bà ta thì có. Noãn Nhi, có phải ngươi có biết chút gì đó hay không? Có náo nhiệt sao không báo ta sớm một chút?”
Môi Âu Dương Noãn cong lên khiến mặt mày nàng như hoa lê, có loại kinh diễm động lòng người: “Nếu ta biết vị Tam công tử này mượn rượu giả điên thì đã sớm kéo ngươi tới đây xem náo nhiệt rồi. Ta thật sự là không biết a!”
Nàng chỉ là lộ ra một chút chỗ Tiếu Trọng Hoa nghỉ ngơi. Còn về phần người ta có mắc mưu hay không thì đã không còn nằm trong phạm vi không chế của nàng.
Cũng không phải nàng lấy đao kề lên cổ Nghiêm Như Hoa. Huống chi, Tiếu Trọng An là hoàn toàn là thu hoạch ngoài ý muốn.
Âu Dương Noãn mỉm cười nhìn Tôn Nhu Trữ đang sửng sốt. Hôm nay các vị phu nhân, tiểu thư đều là mỹ nhân.
Nhưng họ đều không bằng Âu Dương Noãn, ánh mắt trong veo như nước, môi hồng răng trắng. Trong sự nhàn tĩnh mang theo vẻ xinh đẹp, ánh mắt trong trẻo như minh nguyệt nhưng lại cũng là một nữ tử cơ trí hiếm có.
Đã vậy nữ tử này lại còn đầy một bụng nhạy bén giảo hoạt khiến Tôn Nhu Trữ cơ hồ không biết nên nói gì.
Lúc này Âu Dương Noãn đột nhiên hỏi: “Công chúa đi đâu rồi?”
Tôn Nhu Trữ sửng sốt: “Không phải rời đi cùng Đổng trắc phi sao?”
“Nếu là đi cùng, sao lúc nãy không thấy?”
Âu Dương Noãn hơi hơi nhíu mày. Người ngoài thì không nói nhưng Mộ Hương Tuyết có thân phận đặc thù, Đổng thị sẽ không bỏ lại nàng. Như vậy, vì sao lúc nãy không thấy xuất hiện?
Trở lại bàn tiệc, quả nhiên vẫn không thấy bóng dáng Mộ Hương Tuyết. Âu Dương Noãn suy nghĩ một lát, chẳng lẽ bọn họ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau?
Chẳng lẽ lần này nàng giăng bẫy đã lộ ra dấu vết, ngược lại còn bị phản đòn? Âu Dương Noãn vừa nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên có chút bất an.
Tôn Nhu Trữ nhìn Đổng thị đang hàn huyên với mọi người liền thấp giọng nói: “Ngươi xem, cứ như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy!”
Âu Dương Noãn cười gật gật đầu, lại không yên lòng đứng lên: "Buổi tối gió lớn, ta trở về mặc thêm áo!”
Tôn Nhu Trữ sửng sốt, lập tức gật đầu nói: "Đi nhanh về nhanh!”
Âu Dương Noãn liền mang theo nha đầu lặng lẽ rời đi. Nhưng không trở lại Hạ tâm đường mà hướng đến thư phòng của Tiếu Trọng Hoa.
Đi đến dưới hành lang liền thấy thị vệ Kim Lương đang đứng canh bên ngoài. Lòng Âu Dương Noãn không hiểu sao liền thoáng yên ổn. Tiếu Trọng Hoa là ai, nếu dễ dàng bị người ta tính kế như vậy thì cũng không phải là Minh quận vương.
Kim Lương thấy Âu Dương Noãn cũng giật mình. Hắn tiến lên, vội vàng nói: “Quận vương phi, ngài sao lại đến đây?”
Bình thường Tiếu Trọng Hoa ở trong thư phòng nghị sự, hẳn là đã hạ lệnh không gặp bất cứ ai.
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua bóng người trùng trùng trong thư phòng. Tựa hồ không chỉ có một người, nàng dừng bước chân, cười nói: “Mưu sĩ của Yến vương phủ đều ở trong này sao?”
Âu Dương Noãn đoán đúng, trong thư phòng thật sự là nhóm mưu sĩ của Yến vương phủ. Hiển nhiên là bọn họ có chuyện quan trọng cần bẩm báo với Tiếu Trọng Hoa.
Kỳ thực Kim Lương cũng thấy rất khó xử. Minh quận vương tuy rằng đã thành thân nhưng lúc nói chuyện chính sự Minh quận vương phi sẽ không tới thư phòng. Minh quận vương cũng chưa từng nói cho phép Quận vương phi đi vào.
Thân làm thị vệ, hắn đương nhiên biết không được làm trái quy định, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy chủ tử.
Nhưng hắn cũng biết quận vương phi có tầm quan trọng như thế nào với quận vương. Cho nên nếu Âu Dương Noãn muốn thật sự xông vào, hắn quả thật không dám ngăn cản.
Nhưng thấy nàng chỉ đứng trên hành lang, Kim Lương cũng liền thở phào nhẹ nhõm.
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Ta sẽ không đi vào. Chỉ là có mấy câu muốn hỏi ngươi!”
Kim Lương vô cùng nhẹ nhõm. Chỉ cần Âu Dương Noãn không đi vào lúc này thì sao cũng được. Huống chi là chỉ hỏi vài câu: “Xin quận vương phi cứ hỏi!”
Âu Dương Noãn chậm rãi nói: "Hôm nay quận vương vẫn luôn ở trong thư phòng sao?”
Kim Lương sửng sốt, ngẩng đầu thấy ánh mắt lợi hại của Âu Dương Noãn. Hắn bỗng cảm thấy Âu Dương Noãn trước mặt cùng Âu Dương Noãn ngày thường như hai người hoàn toàn khác nhau. Dường như hoàn toàn không biết lộ ra sự khôn khéo.
Nháy mắt, trán Kim Lương không khỏi đổ mồ hôi. Hắn không dám chần chừ, lập tức nói: “Sau khi Quận vương từ yến hội đến, đầu tiên là Hạ Lan công tử. Sau đó cho gọi thêm mấy vị mưu sĩ. Còn lại không có ai!”
Trong lòng Âu Dương Noãn thầm nói, hay là mình đã thật sự đoán sai. Nghĩ Mộ Hương Tuyết quá phức tạp?
Kim Lương càng nghi hoặc, không biết lời nói của mình có gì không đúng khiến Âu Dương Noãn lộ ra biểu cảm trầm tư. Hắn lại càng cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Lúc này Âu Dương Noãn lại cười nói: “Được rồi. Là người bên cạnh quận vương ngươi cũng nên lưu tâm nhiều hơn. Đừng để tạp nhân đến quấy rầy chàng!”
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Âu Dương Noãn, Kim Lương chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng. Hắn nơm nớp lo sợ cười cười: “Quận vương phi dạy phải!”
Âu Dương Noãn liền hơi mỉm cười, xoay người rời đi.
“Tiểu thư, chúng ta trở lại yến tiệc sao?” Hồng Ngọc nhỏ giọng hỏi.
“Không! Công chúa không thấy đâu, cũng nên đi tìm một chút! Chúng ta qua Phù dung các!”
Mấy người Âu Dương Noãn lại vào Phù dung các. Tiểu nha đầu trong các chạy ra đón.
Âu Dương Noãn nhàn nhạt hỏi: “Công chúa đâu? Nàng đã trở lại sao?”
“Bẩm quận vương phi, công chúa vẫn chưa trở lại!”
“Vậy công chúa đi đâu? Sao các ngươi lại không đi theo?”
Sắc mặt tiểu nha đầu lập tức trở nên khó coi, hơn nửa ngày sau mới nói: “Nô tỳ cũng không biết. Công chúa nói bọn nô tỳ phiền toái nên không cho đi theo!”
Hồng Ngọc vừa nghe, không khỏi cao giọng: “Không biết? Các ngươi hầu hạ công chúa thế nào vậy?”
Tiểu nha đầu vội vàng nói: “Nô tỳ thực sự không biết! Nô tỳ cũng là nghe công chúa phân phó!”
Âu Dương Noãn nhìn nha đầu kia, thấy ngón tay nàng nắm chặt, thân mình cũng run lên. Ngoại trừ nói không biết thì không nói được câu gì khác.
Lúc này Xương Bồ cũng vội vàng đuổi tới, nói nhỏ vào tai Âu Dương Noãn: “Nô tỳ đã cho người lặng lẽ đi tìm, cũng không thấy trong hoa viên!”
“Những viện khác?”
“Cũng không có!”
Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ, sao lại kỳ quái như vậy?
Tiểu nha đầu cẩn thận nói: “Có muốn nô tỳ cùng đi tìm một chút?”
Âu Dương Noãn lắc lắc đầu: “Không đủ! Chỉ sợ hôm nay khách nhân nhiều, lại uống rượu, lỡ có kẻ nào có mắt không tròng va chạm công chúa!”
Tiểu nha đầu vì câu nói này mà sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu: “Nô tỳ phải đi bẩm báo Chu cô cô để tất cả mọi người trong viện cùng nhau đi tìm!”
Âu Dương Noãn luc này mới gật gật đầu. Nha đầu kia liền cầm váy chạy nhanh.
Nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thấy Mộ Hương Tuyết. Âu Dương Noãn ngược lại thực sự có chút lo lắng.
Nàng tuy rằng đối với Mộ Hương Tuyết có phòng bị nhưng cũng không có ý thương tổn nàng. Người đột nhiên không thấy đâu, trong lòng Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy kỳ quái.
"Quên đi, chúng ta về Hạ tâm đường trước!” Âu Dương Noãn phất tay.
“Hả?”
Xương Bồ kinh ngạc nhìn Âu Dương Noãn, đã rời đi lâu như vậy sao còn chưa trở lại yến tiệc?
Hồng Ngọc phê bình: “Đi theo tiểu thư lâu như vậy, sao lại không biết động não? Tiểu thư nói trở về thay y phục, chẳng lẽ xiêm y chưa đổi đã quay trở lại sao? Như vậy không phải muốn để người ta biết tiểu thư đang kiếm cớ hả?”
Xương Bồ ồ lên một tiếng: “Ta quên mất!”
Hồng Ngọc trừng mắt với Xương Bồ: “Về sau nhất định phải cẩn thận suy nghĩ, đừng làm cho tiểu thư mất mặt!”
Xương Bồ đỏ mặt không hé răng. Âu Dương Noãn mỉm cười, dẫn đầu đi ra ngoài.
Trở lại Hạ tâm đường, vừa vào viện liền thấy nha đầu Bích Vũ. Âu Dương Noãn thấp giọng nói: “Ta trở về đổi xiêm y!”
“Quận vương phi, Hương Tuyết công chúa ở trong thư phòng của ngài!”
Đúng lúc này, cửa thư phòng vừa động, Mộ Hương Tuyết cười khanh khách đi ra.
Âu Dương Noãn hơi sửng sốt một chút mới cười nói: “Sao ngươi lại ở đây? Ta còn tưởng người đi lạc chỗ nào, đang bảo bọn nha hoàn tìm người khắp nơi!”
Mộ Hương Tuyết vội nói: “Khiến ngươi lo lắng rồi. Ta vốn đi theo Đổng trắc phi, ai biết nửa đường trắc phi không biết có chuyện gì lại bị kéo đi. Những người khác đều trở lại yến tiệc, ta lại ngại nơi đó gò bó nên đi dạo xung quanh. Không nghĩ lại bước đến nơi đây, vừa lúc nhớ tới lần trước ngươi viết nửa câu đối. Ta đột nhiên nghĩ ra câu còn lại nên mới muốn vào đây!”
Mộ Hương Tuyết luôn nói mình không am hiểu thi văn nên muốn đi theo Âu Dương Noãn học tập. Có đôi khi khuya khoắt nghĩ được một câu, sáng sớm liền chạy đến tìm Âu Dương Noãn. Cho nên hiện tại làm ra hành động này cũng không có gì ngạc nhiên.
Âu Dương Noãn cười cười: “Nếu là ngày bình thường cũng liền thôi. Nhưng hôm nay có nhiều khách nhân trong viện, sợ ngươi lại gặp người không nên gặp!”
Sau đó nàng liền vươn tay kéo tay Mộ Hương Tuyết: “Chúng ta vào nhà rồi nói!”
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua đống giấy trên bàn. Trên bàn có vài tờ đã viết. Nàng nhìn chữ kia trong trẻo dịu dàng hơn, lại tùy tay lật lật mấy trang, thấy cũng như thế mới cười nói: “Chữ đã tinh tế hơn rất nhiều!”
Mộ Hương Tuyết cười nói: “Chờ ta trở về nhất định sẽ mang cho mẫu hậu xem. Về sau không thể coi khinh ta nữa!”
Âu Dương Noãn tinh tế nhìn thoáng qua thi văn, mỉm cười nói: “Nếu muốn khoe thì chữ này vẫn chưa được a!”
Mộ Hương Tuyết nghiêm túc nhìn nhìn, vẫn là mếu máo nói: “Đã có rất nhiều tiến bộ rồi mà!”
Âu Dương Noãn vỗ vỗ tay Mộ Hương Tuyết nói: “Dù sao ngươi cũng còn ở lại đây hai tháng nữa. Đến lúc đó sẽ có khả năng tiến bộ hơn nữa. Bây giờ chúng ta mau trở lại yến tiệc thôi!”
Hai người như bình thường quay trở lại yến tiệc ngồi đến cuối buổi.
Người luôn chờ đợi yến tiệc kết thúc, Đổng thị sau khi tiễn bước tất cả khách nhân mới lạnh mặt phân phó: “Người đâu, mời công chúa về nghỉ ngơi. Trữ Nhi, Noãn Nhi đi theo ta!”
Mộ Hương Tuyết nghi hoặc nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn. Nàng nhẹ gật gật đầu, nói: “Ngươi đi về trước đi!”
“Ngày mai ta lại đến tìm ngươi!”
Ánh mắt Đổng thị mang theo oán độc khiến Mộ Hương Tuyết không dám ở lại, nói xong liền lập tức theo nha đầu rời đi.
Tất cả mọi người đều đến phòng khách. Đổng thị mệnh cho một mama mang ra một cái khay, lại lạnh lùng nhìn Nghiêm Như Hoa nói: “Chuyện này ta đã hướng Thái tử bẩm báo qua. Hắn nói….”
Nghiêm Như Hoa ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là nước.
“Hết thảy đều tùy ý Yến vương xử lý!”
Đổng thị nói xong, ánh mắt lạnh lùng lại đảo qua Âu Dương Noãn. Nàng lại chỉ mỉm cười hỏi: “Không biết ngài muốn xử lý Nghiêm tiểu thư như thế nào?”
Đổng thị gật đầu, mama liền xốc khăn lụa lên, trên khay có ba thứ.
Nhìn nước sơn đỏ rực, Nghiêm Như Hoa lúc này mới hồi phục lại tinh thần. Người té ngã xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.
“Thái tử nói, Nghiêm tiểu thư là người muốn tặng cho Minh quận vương. Nhưng cư nhiên lại dám làm ra loại chuyện gièm pha này trong ngày vui của Yến vương. Hắn không muốn nhìn thấy ngươi nữa. Ba thứ này, tự ngươi chọn lấy một đi!”
Trên khay là một thanh đao, một ly rượu độc và một dải lụa trắng. Âu Dương Noãn nhíu mày, đây là ý của Tiếu Diễn hay vẫn là ý của Đổng thị?
Nghiêm Như Hoa cũng không nghĩ chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy. Đã sớm sợ tới mức không nói nên lời.
Nàng vừa rồi còn tưởng rằng Tiếu Diễn sẽ vì mình mà làm chủ, buộc Yến vương cho một lời công đạo. Ai ngờ Tiếu Diễn lại bỏ rơi mình!
Ở đây không có ai hiểu Tiếu Diễn bằng Âu Dương Noãn. Một khi người khác đối với hắn đã vô dụng thì hắn sẽ không chút do dự mà bỏ rơi họ. Nghiêm Như Hoa vốn là mỹ nhân kế hắn muốn dùng để đối phó với nàng nhưng một khi biến thành người làm hắn khó xử hắn sẽ liền trừ bỏ.
Nghiêm Như Hoa thất thanh nói: “Không, ta không tin! Ta muốn gặp Thái tử, ta muốn gặp Thái tử!”
Chuyện cho tới lúc này, cách tốt nhất chính là làm cho Nghiêm Như Hoa biến mất trên cõi đời này thì mới có thể che lấp những chuyện đã phát sinh.
Đổng thị cười lạnh: “Nghiêm tiểu thư, ta cũng không còn cách nào khác. Bằng không sẽ liên lụy đến toàn bộ thanh danh của Yến vương phủ. Muốn trách người hãy trách chính mình mệnh khổ đi!”
Tôn Nhu Trữ khẩn trương bắt lấy cánh tay Âu Dương Noãn: “Làm sao bây giờ? Mau nói một câu a!”
Âu Dương Noãn cười nhẹ: “Đổng trắc phi, chuyện này có phải nên bẩm báo một tiếng với Vương gia rồi hãy quyết định không? Đây chính là một mạng người a! Nếu sau này lỡ Thái tử điện hạ hối hận, chúng ta sẽ không chịu nổi trách nhiệm a!”
Đổng thị hung hăng trừng mắt với Âu Dương Noãn: “Vương gia sự vụ bận rộn, sao có thể vì một chuyện nhỏ này mà làm phiền người? Tần mama, mau động thủ đi!”
Tần mama sửng sốt sau đó nhanh chóng bóp miệng Nghiêm Như Hoa chuẩn bị đổ rượu độc vào. Nghiêm Như Hoa hét lên một tiếng, liều mạng giãy dụa.
Đúng lúc này một nam tử trẻ tuổi đột nhiên từ ngoài cửa vọt vào. Tay cầm ly rượu của Tần mama run lên, rượu trong chén đổ hết phân nửa ra ngoài.
“Mẫu phi, ta nguyện ý cưới Nghiêm tiểu thư. Ta nguyện ý chịu trách nhiệm, nguyện ý cưới nàng!”
Thanh âm Tiếu Trọng An vang lên, mang theo một loại thần khí liều lĩnh.
Trong nháy mắt, Âu Dương Noãn thấy sắc mặt Đổng thị trắng như bông tuyết. Nếu không có nha đầu bên cạnh đỡ lấy thì cơ hồ đã muốn ngã xuống. Mẫu thân thông minh tháo vát như vậy lại sinh ra một đứa con không có đầu óc suy xét.
Chuyện hôm nay nếu Đổng thị xử tử Nghiêm Như Hoa, cho dù có truyền ra ngoài nhưng không tìm thấy đương sự thì cũng liền không có mấy lực sát thương.
Nhưng nếu Nghiêm Như Hoa vẫn còn sống, Tiếu Trọng An lại không chịu cho nàng một lời công đạo thì chuyện này thật sự là một phiền toái lớn.
Nếu Tiếu Trọng An biết sai lầm rồi thì sẽ không ngăn cản Đổng thị. Cho dù hắn muốn giữ lại tính mạng Nghiêm Như Hoa thì cũng không nên vọt vào lúc này. Như vậy chỉ làm cho Đổng thị tức giận hơn mà thôi.
Quả nhiên, nghe được Đổng thị lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Ai để Tam thiếu gia chạy ra ngoài?”
Ngay lập tức một âm thanh ở ngoài cửa vang lên: “Là ta!”
Sau đó mọi người liền thấy Tiếu Trọng Hoa từ ngoài cửa bước vào.
“Đổng trắc phi, Trọng An là một nam nhân, hắn hẳn là nên biết vì hành vi của mình mà chịu trách nhiệm. Nếu hôm nay ngài xử lý Nghiêm tiểu thư, Trọng An cả đời này sẽ không ngẩng đầu lên được!”
Thanh âm của Tiếu Trọng Hoa thực trịnh trọng, Âu Dương Noãn nhìn hắn một cái, khẽ cười. Đây là thứ mà nam nhân lo lắng, thà rằng danh dự của mình bị hao tổn cũng muốn gánh vác trách nhiệm. Không giống như Đổng thị, tình nguyện diệt cỏ tận gốc cũng muốn vĩnh tuyệt hậu hoạn.
“Mẫu phi, xin ngài buông tha cho nàng!” Tiếu Trọng An có chút kích động, trên trán gân xanh nổi lên.
Lời của hắn còn chưa dứt, Đổng thị đã liền cắt ngang: “Ngươi điên rồi! Nó có thân phận gì? Chẳng qua chỉ là một lễ vật hạ lưu, sao có thể xứng với ngươi?”
Mắt Tiếu Trọng An hồng lên, trên cổ gân xanh cũng nổi lên, lớn tiếng kêu la: “Ta không cưới! Ai ta cũng không cưới. Nếu người không cho ta cưới nàng, ta liền cả đời làm hòa thượng!”
Đổng thị tức giận đến cả người phát run, hít thở không thông, hận không thể xông lên cho Tiếu Trọng An một cái tát.
Đổng thị mạnh mẽ đè nén sự phẫn nộ xuống, giọng điệu có chút khàn khàn: “Chẳng lẽ người vì nữ tử hạ lưu này mà muốn chọc cho ta chết sao?”
Thanh âm cùng vẻ mặt của Tiếu Trọng An lại trấn định xuống: “Là ta khinh bạc nàng. Cho nên không thể lại hại nàng mất mạng!”
Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Trọng An, trong lòng đối với thiếu niên này có một cái nhìn khác.
Hắn tuy rằng làm việc lỗ mãng, cũng có lẽ còn có lòng riêng với Mộ Hương Tuyết. Lại nhất thời hồ đồ làm ra chuyện xâm hại Nghiêm Như Hoa. Nhưng hắn cũng hiểu được phải gánh vác trách nhiệm, biết thương hương tiếc ngọc.
Thậm chí còn không tiếc phản kháng lại cả mẫu thân. Phải biết rằng hắn từ trước đến giờ ngay cả một câu lớn tiếng với Đổng thị cũng không dám. Như vậy mới có điểm giống với nam nhân Tiếu gia mà không phải là một phế vật khúm núm đi theo sau nữ nhân.
Đổng thị bị chọc tức cho sắc mặt tái nhợt, dường như bỗng nhiên già đi mười tuổi, trên mặt đều là vẻ mệt mỏi. Bà nhìn thoáng qua con mình, đã không còn cách nào cường ngạnh được nữa.
Âu Dương Noãn vốn là nên vui sướng khi nhìn đôi mẫu tử này đối đầu quyết liệt. Nhưng lúc này nhìn Tiếu Trọng An cư nhiên vì Nghiêm Như Hoa mà dám phản kháng Đổng thị, Âu Dương Noãn quyết định giúp hắn một phen.
Nếu chuyện là hắn khinh bạc Nghiêm Như Hoa, tính chất rất nghiêm trọng. Nhưng nếu hai người là nhất kiến chung tình, tình đầu ý hợp thì lại liền không giống. Cùng lắm thì chỉ bị người ta nói Tiếu Trọng An tuổi trẻ phong lưu. Danh dự của Nghiêm tiểu thư tuy rằng bị tổn hại nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng đến tính mạng.
Âu Dương Noãn chớp chớp mắt, mỉm cười nói với Tiếu Trọng Hoa: “Chàng nhìn tam đệ kìa. Thích Nghiêm tiểu thư thì cứ nói thẳng là được rồi, vì sao phải đi một vòng lớn như vậy? Thật sự là dọa chúng ta đều giật nảy mình!”
Đổng thị nghe vậy liền hầm hừ nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, thanh âm lãnh liệt: “Quận vương phi, ngươi có ý gì vậy?”
Tiếu Trọng Hoa nhàn nhạt cười: “Ý của Noãn Nhi là, Yến vương phủ nên làm việc vui!”
Đổng thị ngạc nhiên nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, phẫn nộ trong ánh mắt chậm rãi được lý trí thay thế.
Bình tĩnh phân tích lại, nếu đem chuyện này hóa thành chuyện phong lưu thì cũng còn tốt hơn để người khác biết Tiếu Trọng An khinh bạc nữ tử nhà người ta. Cưới Nghiêm Như Hoa cũng còn tốt hơn bị người ta trạc cột sống.
Nghĩ đến đây, trong mắt Đổng thị hiện lên vẻ trào phúng: “Trọng An, nếu người đã thích Nghiêm tiểu thư đây thì nên bẩm báo với trưởng bối mới phải. Sao có thể một mình….?”
“Việc đã đến nước này, vậy chờ Phụ vương ngươi gật đầu, chọn ngày lành nạp Nghiêm tiểu thư làm di nương!”
Sắc mặt Tiếu Trọng An tái nhợt, cúi đầu không nói.
Làm di nương? Vẫn là di nương của thứ tử Yến vương phủ….
Vừa mới nghe sẽ được nạp vào Yến vương phủ, Nghiêm Như Hoa vốn trong lòng tràn đầy vui mừng nay nghe được hai từ di nương liền trợn mắt hôn mê.
Tươi cười của Tôn Nhu Trữ có chút không giấu được lạnh nhạt: “Haizzz, Trọng An! Lần này ngươi làm rất không đúng, hại Đổng trắc phi cũng lo lắng theo. Mau đứng lên đi, quỳ như vậy còn bộ dáng gì nữa? Ngươi vẫn nên tự mình đến nói với Vương gia mới phải!”
Tiếu Trọng An rùng mình một cái. Yến vương là người nghiêm khắc đến cơ hồ là lãnh khốc. Nếu để người biết chuyện này chỉ sợ hắn không chết cũng bị đánh cho tàn phế. Phải làm gì bây giờ?
Theo bản năng hắn như cầu cứu hướng Đổng thị nhìn lại nhưng đối phương lại chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Đúng lúc này Tiếu Trọng Hoa cầm lấy cổ áo hắn kéo đứng lên: “Được rồi! Ta đi cùng ngươi. Phụ vương sẽ không làm gì ngươi!”
Mọi người ở đây đều thở dài nhẹ nhõm. Nhất là Tiếu Trọng An, trên mặt cơ hồ lộ ra thần sắc kinh hỷ. Có Tiếu Trọng Hoa đi cùng Yến vương nhất định sẽ không phát hỏa.
Đổng thị phẫn hận nhìn Âu Dương Noãn, trận này có thể nói là nàng đã toàn thắng. Chẳng những có thể trừ bỏ được một ruồi bọ mơ ước Tiếu Trọng Hoa, mà còn đem nó đuổi sang cho con mình.
Thậm chí là không dấu vết châm ngòi quan hệ mẫu tử hai người. Tính cách Tiếu Trọng An thế nào chẳng lẽ mình còn không rõ? Tiếu Trọng Hoa đối với hắn như vậy, khẳng định hắn sẽ mang ơn đối phương.
Vừa nghĩ như vậy, Đổng thị liền cảm giác như bị Âu Dương Noãn bóp nơi cổ, rất khó chịu.
Tiếu Trọng Hoa nhìn Âu Dương Noãn. Trong ánh mắt kia ẩn ẩn lưu động sự quan tâm cùng ôn nhu: “Tối ta trở về!”
Nói xong hắn liền mang theo Tiếu Trọng An đến thư phòng của Yến vương.
Tôn Nhu Trữ vội vàng phân phó mọi người ấn huyệt nhân trung của Nghiêm Như Hoa, vẩy nước lạnh. Âu Dương Noãn hướng nàng thủ lễ sau đó liền đi ra ngoài. Lúc đi đến hành lang thì bị Đổng thị gọi lại.
“Chuyện hôm nay, là do ngươi?”
Hỏi thẳng thắn như vậy, Âu Dương Noãn cũng liền quay lại nghiêm túc trả lời: “Không phải!”
Nàng không đoán trước được Nghiêm tiểu thư sẽ tiến vào đó. Càng không có an bài Tiếu Trọng An ở đó chờ sẵn.
Bất ngờ nhất là Tiếu Trọng An lại có lòng riêng với Mộ Hương Tuyết, cư nhiên lại đúng dịp ôm Nghiêm tiểu thư kêu tên của công chúa như vậy.
Trong mắt Đổng thị lóe sáng, hiển nhiên là không tin. Nhưng lại không hỏi thêm nửa câu liền mang người rời đi.
Âu Dương Noãn vừa muốn xuống bậc thang lại đột nhiên thấy một đạo bóng dáng hiện lên. Nàng lạnh lùng nói: “Là ai?”
Một nữ tử trẻ tuổi y phục rực rỡ bước ra, khuôn mặt mang theo sợ hãi: “Tỷ tỷ….”
Là Tiếu Nhiên! Âu Dương Noãn đột nhiên nhướng mày: “Đã trễ thế này, muội đứng đây làm gì?”
Dưới hành lang tuy rằng có đèn lồng đỏ rực nhưng khuôn mặt Âu Dương Noãn lại vẫn có vẻ thanh lãnh như vậy. Tiếu Nhiên hơi co rúm lại, tựa hồ có chút sợ hãi, một câu cũng không nói được.
Âu Dương Noãn nhướng mày lên: “Nếu có gì muốn nói thì đi theo ta!”
Đi đến đình hóng mát, bước chân Âu Dương Noãn ngừng lại: “Nhiên Nhi, ngươi vì sao không cùng mọi người trở về?”
Sắc mặt Tiếu Nhiên có chút trắng bệch: “Là phu quân tìm được một nghiên mực rất tốt, bảo ta nhất định phải tự mình đưa cho tỷ tỷ. Nhưng khi ở trên yến hội vẫn luôn không tìm thấy tỷ….Cho nên mới đi ra đây!”
Tiếu Nhiên trước kia đối với nàng đều rất thân thiết, chưa từng nao núng do dự như vậy. Hiện tại biểu hiện này chỉ có thể chứng minh đối phương đã tận mắt chứng kiến hết thảy. Hoặc là đã đoán được điều gì đó.
Trên mặt Âu Dương Noãn cũng không hề có chút kích động, càng không có chút biểu cảm áy náy nào.
Điều này khiến Tiếu Nhiên rất không hiểu, rốt cục vẫn không nhịn được: “Tỷ tỷ, đêm nay….là tỷ cố ý oan uổng Nghiêm tiểu thư? Tỷ cùng nàng ấy có thâm cừu đại hận gì sao?”
Ngón tay như ngọc trong suốt của Âu Dương Noãn nhẹ phủ phủ nếp nhăn trên y phục, thấp giọng nói: “Nếu ta thực sự có thâm cừu đại hận gì với nàng thì ta hoàn toàn có thể đứng nhìn Đổng trắc phi xử tử nàng. Sao còn giúp nàng giải vây?”
Tiếu Nhiên ngơ ngác nhìn Âu Dương Noãn.
Đó rõ ràng là một mạng người a! Vậy mà tỷ tỷ lại nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy….
“Tiếu Nhiên, ngươi hẳn là nên suy nghĩ một chút. Ta cũng không hề mời nàng ta đến đó, ta chỉ tiết lộ một chút nơi nghỉ ngơi của Minh quận vương mà thôi. Nếu trong lòng nàng ta không hề có chút tham niệm vậy thì ta dù muốn hãm hại nàng ta cũng không thể có cơ hội xuống tay…”
Thanh âm của Âu Dương Noãn rất ôn nhu, nhưng Tiếu Nhiên nghe vào trong tai lại cảm thấy rất tàn khốc.
“Nhưng….Nghiêm tiểu thư thật sự rất đáng thương!”
Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Âu Dương Noãn như có hai ngọn lửa: “Đáng thương? Thứ Nghiêm Như Hoa thích không phải là phu quân của ta mà là chỉ muốn gả cho chàng rồi chậm rãi thay thế vị trí của ta!”
“Ta đối với nàng như vậy chính là tàn nhẫn sao? Ta có hãm hại nàng, bức bách nàng? Không có, hết thảy đều là do nàng tự gieo gió gặt bão!”
“Nhiên Nhi, ta nói cho ngươi hay, không chỉ có mình ta mà trong tương lai cũng sẽ có vô số nữ nhân muốn mưu đoạt trượng phu và vị trí của ngươi. Ngươi đồng tình với bọn họ vậy ngươi có nguyện ý dâng phu quân của mình cho bọn họ không?”
Nói tới đây khóe miệng nàng cong lên một nụ cười như hoa phù dung. Nàng nói rõ ràng từng chữ: “Ngươi chẳng qua chỉ là có một phụ thân cường đại chống lưng phía sau mà thôi. Nhưng ông ấy cũng không thể sống được cả đời, đến lúc đó nếu ngươi vẫn còn hồn nhiên như vậy liền sẽ bị bọn họ ăn hết, một mảnh xương cốt cũng không còn!”
“Đương nhiên, trong số đó cũng bao gồm cả Lý Nguyệt Nga đang ra sức tiếp cận ngươi kia nữa!”
Âu Dương Noãn không phải đang nói đùa, cũng không phải muốn hù dọa. Bởi vì Âu Dương Tước nói với nàng, dạo gần đây Tiếu Nhiên thường xuyên tới Âu Dương phủ, cùng Lý Nguyệt Nga đi lại rất thân cận.
Nữ nhân kia Âu Dương Noãn hiểu rất rõ. Đối với người thủ đoạn thông minh như nàng thì Lý Nguyệt Nga ngay cả trong cổ họng cũng không dám thốt lên một tiếng. Nhưng đối với nha đầu ngốc Tiếu Nhiên này liền sẽ không nhân từ nương tay.
Tự nàng ta không thể sinh con trai nên tự nhiên đối với Âu Dương Tước càng thêm kiêng kỵ. Cho nên tới gần Tiếu Nhiên khẳng định là không có hảo tâm gì.
Cố tình Tiếu Nhiên lại chưa từng chịu qua chuyện gì, đối với loại nữ nhân khẩu phật tâm xà này cũng không có sức chống cự. Âu Dương Noãn đây là đang muốn nhắc nhở đối phương, đừng để sự thơ ngây hồn nhiên che mờ hai mắt.
“Lý di nương….là người tốt a! Nàng đối với ta tốt lắm, còn chỉ ta cách làm sao để chăm sóc cho phu quân….”
Trên mặt Âu Dương Noãn liền lộ ra biểu cảm trào phúng: “Người tốt? Người tốt sẽ ám chỉ với ngươi Tước Nhi trên chiến trường mà ma quỷ giết người quá mức tàn nhẫn sao? Đây là những lời người tốt sẽ nói sao?”
Tiếu Nhiên sửng sốt, mặt cũng liền đỏ lên, cơ hồ bị nói đến nghẹn lời. Thật lâu sau mới cố biện giải: “Lý di nương quả thực là có nói qua những lời này. Nhưng nàng cũng chỉ là có lòng tốt muốn khuyên phu quân đừng đi đánh giặc, đừng tạo sát nghiệt!”
Âu Dương Noãn cười lạnh một tiếng: "Sát nghiệt? Vậy nếu hắn là cái loại công tử ăn chơi, cả ngày chỉ biết đem chim đi dạo, cưỡi ngựa rong chơi thì Tiếu Nhiên quận chúa ngươi sẽ để ý đến hắn sao?”
“Nếu hắn không ở trên chiến trường rèn luyện thì có thể có được tính cách quả cảm oai hùng như vậy sao? Nếu hắn không giết người như ma thì có thể lập được chiến công hiển hách sao? Có thể lên được vị trí tướng quân không? Có thể cưới được quận chúa sao?”
“Có lẽ ngươi cũng đã nghe Lý Nguyệt Nga nói ta làm sao để trừ bỏ kế mẫu của mình. Nói không chừng nàng còn mang ngươi tới nhìn xem Lâm thị hấp hối giãy dụa như thế nào?”
“Nhưng ta nói cho ngươi hay, nếu ta không ác tâm hơn những người đó thì hôm nay phu quân của ngươi căn bản đã không còn trên đời này nữa mà đã sớm đã chết từ lâu rồi!”
“Tiếu Nhiên, ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ những lời ta nói. Nếu lần sau còn hỏi những vấn đề thơ ngây như vậy thì không cần tới gặp ta nữa!”
Ánh mắt Tiếu Nhiên sau từng câu từng câu chất vấn của Âu Dương Noãn đã chậm rãi đỏ lên. Những lời của Âu Dương Noãn lợi hại như một cây đao khiến nàng xấu hổ vô cùng.
“Hồng Ngọc! Tiếu Nhiên quận chúa mệt rồi, mau tiễn nàng ra cửa trở về nghỉ ngơi!”
Tiếu Nhiên lúc này mới biết bản thân đã sai rồi. Nàng nhớ tới những thủ đoạn mà mẫu phi dùng để đối phó với nữ nhân của phụ vương. Rốt cuộc cũng không nói nên lời nửa câu trách cứ Âu Dương Noãn.
Tỷ tỷ nói không sai! Mình thật sự là quá ngây thơ rồi, tỷ tỷ ruột của trượng phu không tin mà lại đi tin một người ngoài.
Tiếu Nhiên chậm rãi đứng lên, nhìn Âu Dương Noãn: “Tỷ tỷ, ta sẽ không bao giờ nói những lời như vậy nữa! Tỷ đừng tức giận!”
Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, thản nhiên nói: "Trời tối rồi, ngươi mau về đi!”
Sau khi Tiếu Nhiên bất an rời đi Âu Dương Noãn mới khe khẽ thở dài. Bỗng nhiên có một tấm áo choàng phủ lên vai.
Nàng sửng sốt, ngẩng đầu lên liền thấy Tiếu Trọng Hoa đang cười: “Nói với Nhiên Nhi như vậy, nàng hối hận sao?”
Âu Dương Noãn hơi hơi nở nụ cười: "Hối hận cái gì? Ta biết, là do nàng vốn được bảo bọc rất tốt!”
Nàng lại sâu kín thở dài: “Ta chỉ muốn nói với muội ấy, có đôi khi ngươi không đi hại người vậy thì cũng chỉ có thể chờ người khác tới hại ngươi. Sự ngây thơ hồn nhiên, lương thiện sẽ chỉ trở thành bàn đạp cho người khác mà thôi!”
Nói tới đây, trong thanh âm của nàng mang theo một tia châm chọc: “Có một số người, không phải ngươi không chạm vào liền có thể né tránh. Nếu đã như vậy, chi bằng tiên hạ thủ vi cường. Đáng tiếc muội ấy lại không hiểu được đạo lý này!”
Lời nàng vừa dứt, tay Tiếu Trọng Hoa đã ôn nhu nhẹ nhàng đặt lên đầu vai nàng: “Ta hiểu được!”
Một cảm giác ấm áp dễ chịu liền từ đầu vai chậm rãi truyền khắp thân. Âu Dương Noãn biết, cho dù nàng làm cái gì hắn cũng đều sẽ ở bên cạnh nàng.
Như vậy là đủ rồi, vì hắn, vì cuộc sống của mình có thể bình an hỷ nhạc, nàng cái gì cũng sẽ không sợ hãi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook