Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
-
Chương 359: Cửu hoàng tử (2)
“Đúng vậy, Hương Tuyết công chúa năm nay mười bảy tuổi. So với Vĩnh An quận chúa thì lớn hơn hai tuổi. Là vì Thái Hoàng Thái hậu Cao Xương quốc qua đời, cho nên phải giữ đạo hiếu ba năm!”
Quận vương Tiếu Thanh Bần luôn yêu thích mỹ nhân. Lúc trước đối với Âu Dương Noãn rất ái mộ. Ai biết lại cưới một tiểu dạ xoa Chu Ngưng Bích, bị quản lý gắt gao.
Bình thường đừng nói cơ hội ngắm mỹ nhân cũng không có, ngay cả hai thị thiếp trong phòng cũng bị Chu Ngưng Bích vừa vào cửa một tháng đã đuổi đi. Hiện tại vừa thấy công chúa Cao Xương Quốc này thì không khỏi ngẩn ra.
Vĩnh quận vương Thục vương gia Tiếu Nguyệt Minh liền giễu cợt: “Thế nào? Đây mới là quốc sắc thiên hương a! So với tiên nữ của ngươi thì thế nào?”
Trong kinh đô ai cũng biết Tiếu Thanh Bần rất ngưỡng mộ nhất chính là Âu Dương Noãn. Còn từng có ý đồ nửa đêm trèo tường muốn vụng trộm chuồn ra để nhìn Âu Dương Noãn.
Kết quả sau khi thất bại bị cấm cửa, mãi đến khi thành hôn vẫn đối với Vĩnh An quận chúa nhớ mãi không quên. Lúc này không khỏi trêu chọc hắn đôi ba câu.
Hai mắt Tiếu Thanh Bần sáng lấp lánh, rất là khinh thường nói: “Mỗi người một vẻ thôi. Ta lại càng thích vẻ thanh lệ thoát tục của Vĩnh An hơn!”
Người bên cạnh đẩy đẩy Tiếu Thanh Bần, ý bảo hắn không cần nói nữa. Minh quận vương đang hướng bên này nhìn qua.
“Đã là mỹ nhân, sao không thể nói được?”
Tiếu Thanh Bần lại không chút để ý: “Giai nhân khó có được. Hắn đã có được Vĩnh An, còn không cho phép người ta nhìn sao?”
Tiếu Trọng Hoa đương nhiên nghe được nghị luận bên này. Hắn lại ngẩng đầu nhìn Âu Dương Noãn phía đối diện.
Mà ánh mắt Âu Dương Noãn lúc này lại đang nhìn Hương Tuyết công chúa, tiêu điểm đang được mọi người chú ý.
Tiếu Trọng Hoa nhìn Âu Dương Noãn, nàng lại không phát giác. Lông mi thật dài chớp động, nghiêm túc nhìn Mộ Hương Tuyết. Một tay cầm chén, thoạt nhìn tiêm nhược đáng yêu. Tiếu Trọng Hoa không khỏi liền mỉm cười.
Hắn biết, trong lòng nàng sẽ không ghen tị. Nàng dường như chẳng hề để ý đến dung mạo.
Mà chính bản thân hắn cũng như vậy. Cho dù gặp được mỹ nhân, hắn cũng không mấy để ý. Dung mạo xinh đẹp rồi cũng phai tàn, cần gì phải để ý?
Cho nên hắn không chú ý đến ồn ào xung quanh, chỉ cảm thấy đêm nay Âu Dương Noãn tựa hồ như rất vui vẻ. Tươi cười của nàng sáng lạn lấp lánh, dường như chiếu sáng cả đại điện, cũng chiếu sáng cả tâm hồn hắn. Khiến cho hô hấp của hắn theo từng cử động lời nói của nàng đều phập phồng nhảy lên.
......
Một nam tử cao lớn đang đứng bên cạnh Hương Tuyết công chúa, nam tử kia có một thân hình cường kiện cao lớn. Tựa như một hùng sư hoàn mỹ, ở dưới ánh nến không chút nào làm giảm đi độ cường tráng cùng mỹ cảm của hắn.
Ngũ quan thâm thúy, oai hùng dị thường. Cả người toát lên khí khái mạnh mẽ phi thường. Lại mang theo khí chất tôn quý độc đáo của đệ tử vương tộc.
Nam nhân này không giống với nam nhân Đại Lịch. Trên người hắn có một loại mỹ cảm dã tính, cường hãn, mạnh mẽ.
Mặc dù cách rất xa nhưng Âu Dương Noãn cũng có thể cảm nhận được khí thế bức người cùng khôi vĩ trên người hắn.
Hắn giương cao giọng nói: “Mộ Hiên Viên Cao Xương quốc tham kiến Bệ hạ. Chúc Bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!”
Không đợi Âu Dương Noãn hỏi, bên cạnh sớm đã có nữ tử nghị luận: “Người kia là ai?”
“Là Cửu hoàng tử của Cao Xương quốc. Người này nghe nói là rất đáng sợ, là một hoàng tử giết người không chớp mắt!”
“Hắn cùng Hương Tuyết công chúa là huynh muội song sinh sao? Thế nào mà một chút cũng không giống a!”
“Không! Không phải song sinh đâu! Hương Tuyết công chúa là do Hoàng hậu sinh ra. Nghe nói hoàng tử Mộ Hiên Viên là con riêng thất lạc của Hoàng đế Cao Xương quốc!”
“A, không thể nào! Dĩ nhiên là tư sinh tử. Đây là điều xấu hổ của hoàng gia a!”
“Hoàng đế Cao Xương quốc có một lần cải trang vi hành đến Đại Lịch, có quan hệ với một nữ tử. Ai ngờ nữ tử đó sau này lại sinh được một người con. Nghe nói, không bao lâu sau thì nữ tử này chết đi, đứa nhỏ cũng liền lưu lạc trong nhân gian. Nghe nói là vài năm trước mới tìm được vị hoàng tử này!”
“Ngươi xem, khí thế của hắn cũng rất dọa người a! Chẳng qua là bộ dạng cũng thực tuấn tú!”
“Đúng vậy! Mới nhìn thật mạnh mẽ!”
Nam nhân này cũng không mấy phù hợp với mắt thẩm mỹ của các nữ nhân Đại Lịch. Nhưng cũng vẫn khiến cho các phu nhân nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Trên người hắn không toát lên khí chất văn vẻ thư sinh của quý tộc Đại Lịch, vừa nhìn chỉ thấy rất hung hãn. Nhưng cái loại hung hãn này khiến người ta cảm thấy có một loại cảm giác bị chinh phục.
Âu Dương Noãn gật gật đầu, nói với Lâm Nguyên Hinh: “Xem ra Cao Xương quốc này đúng là rất nhiều người đẹp a!”
Lâm Nguyên Hinh cười giải thích: “Đúng vậy! Mỹ nam mỹ nữ ở Cao Xương quốc đặc biệt nhiều. Nam tử phần lớn đều mũi cao mắt đẹp, thân hình cao lớn. Vị Cửu hoàng tử này là đệ nhất mỹ nam Cao Xương quốc a!”
“Đệ nhất sao?”
Âu Dương Noãn cười cười, nàng vẫn thưởng thức vẻ tuấn mỹ của Tiếu Trọng Hoa hơn. Đối với nam nhân thoạt nhìn hơi có vẻ đáng sợ này….cũng không quá mỹ cảm.
Lâm Nguyên Hinh hiển nhiên cũng có suy nghĩ như vậy: “Chẳng qua là Minh quận vương nhà muội lại càng tuấn mỹ hơn. Văn võ cũng song toàn, so với nam nhân trời sinh mang hơi thở dã tính như Cửu hoàng tử này thì tốt hơn nhiều!”
Âu Dương Noãn nghe câu này thì không khỏi bật cười.
Hoàng đế hiển nhiên là rất cao hứng khi Cửu hoàng tử cùng Hương Tuyết công chúa đến Đại Lịch. Vị trí của hai người bọn họ cũng là kề bên cạnh Tiếu Diễn.
Âu Dương Noãn nhìn một màn này, hơi hơi nhướng mày lên. Xem ra ý của Hoàng đế là muốn để Hương Tuyết công chúa trở thành Thái tử phi?
Nàng theo bản năng nhìn Lâm Nguyên Hinh bên cạnh, còn chưa kịp mở miệng cũng đã nghe thấy Lâm Nguyên Hinh nói: “Rất nhiều chuyện, muốn tránh cũng tránh không được. Nếu đã tránh không được, vậy thì cứ vui vẻ đối mặt với nó!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu. So với việc lo lắng Hướng Tuyết công chúa sẽ trở thành đối thủ thì còn không bằng chính mình sống vui vẻ qua ngày.
Dù sao qua một tháng nữa biểu tỷ cũng sẽ sinh. Đến lúc đó nếu lại sinh được một nam tử, thì cho dù là ai cũng đều không dễ lung lay địa vị của nàng.
Mặt khác, trên kia Hương Tuyết công chúa đang nói với huynh trưởng của mình: “Cửu ca! Mọi người ở đây đều đang nhìn chằm chằm ta!”
Mộ Hiên Viên cười nói: "Đó là bởi vì Hương Tuyết của chúng ta là đệ nhất mỹ nhân Cao Xương. Cho nên bọn họ mới nhìn!”
“Mới không phải a! Huynh vừa rồi lúc đi lên không thấy sao? Ngồi bên kia có hai nữ tử trẻ tuổi. Trong đó có một người đẹp đến mức khiến người ta nhìn không thể chuyển mắt, diễm lệ vô cùng!”
“Còn một người nữa thì khuôn mặt sáng tỏ như ánh trăng thường được miêu tả trong thơ ca của Cao Xương quốc chúng ta a!”
Mộ Hiên Viên thuận thế nhìn về phía nữ tử như ánh trăng trong lời muội muội. Chỉ nhìn thoáng qua, cả người hắn liền cứng lại.
Là nàng! Hóa ra là nàng! Là ân nhân mà hắn vẫn tâm tâm niệm niệm không thể quên.
Mộ Hương Tuyết giật mình nhìn Mộ Hiên Viên, không biết cửu ca bị làm sao? Ánh mắt thế nhưng lại bỗng chốc đăm đăm, giống như là thấy quỷ vậy. Cho dù nhìn đến nữ tử xinh đẹp, cũng không đến mức có biểu cảm như vậy a!
Mộ Hương Tuyết níu níu tay áo hắn: “Cửu ca, Thái tử đang kính rượu với huynh kìa!”
Mộ Hiên Viên hoảng hốt thu hồi ánh mắt nhìn về phía đối diện. Quả nhiên nhìn thấy Tiếu Diễn đang hướng hắn giơ chén lên. Mộ Hiên Viên cũng lập tức cầm lấy chén, uống cạn một ly rượu đầy.
Mộ Hương Tuyết nhẹ giọng hỏi: “Cửu ca, huynh làm sao vậy? Vì sao lại nhìn chằm chằm nữ tử kia như vậy? Huynh quen sao?”
Mộ Hiên Viên đang bắt buộc bản thân phải thu hồi ánh mắt lại. Nhưng hắn cảm thấy, dời ánh mắt khỏi nàng thực sự rất khó khăn.
Nàng ngồi ở chỗ kia giống như đột nhiên sáng lên, khuôn mặt cũng lấp lánh. Ngoại trừ nàng hắn cái gì cũng đều không muốn nhìn. Cái gì cũng nhìn không vừa mắt. Nhưng hắn thực sự không thể lại nhìn nàng, bởi vì có lẽ nàng đã chú ý tới.
Không! Có lẽ nàng cũng đã quên hắn rồi. Nhất định là như vậy.
Khi đó hắn còn chưa nhận tổ quy tông, chỉ là một kẻ ăn mày lưu lạc nhân gian. Nhận được một chút ân huệ từ nàng liền không thể quên được khuôn mặt nàng.
Tuy rằng lúc ấy nàng ngồi trong xe ngựa không lộ diện. Nhưng khi mành xe bị gió xốc lên, hắn nháy mắt liền thấy được dung mạo nàng. Tuy rằng chỉ là thoáng qua nhưng hắn lại tuyệt đối không thể quên.
Nhất định chính là nàng! Hắn thậm chí có thể nhớ được móng tay hồng hồng trên những ngón tay xinh đẹp kia. Hắn cả đời này đều sẽ không quên ân nhân của mình.
Hắn đột nhiên muốn đi đến trước mặt nàng. Hỏi nàng có còn nhớ một tên ăn mày trước đây từng chịu ân huệ của nàng hay không?
Cho dù hình dạng của hắn hiện tại cùng với năm đó đã khác nhau một trời một vực nhưng hắn vẫn hy vọng nàng có thể nhận ra hắn.
Nhưng suy nghĩ này của Mộ Hiên Viên không thể thực hiện được. Bởi vì hắn luôn bị các quý tộc Đại Lịch thi nhau chuốc rượu.
Mãi đến khi hắn thấy Âu Dương Noãn đứng dậy rời đi, hắn mới giả bộ uống say muốn đi ra ngoài hóng gió. Thừa dịp người ngoài không chú ý lặng lẽ bỏ rơi thái giám dẫn đường, đi theo sau Âu Dương Noãn.
Tâm niệm Mộ Hiên Viên kích động không thôi. Hắn lần này chủ động xin đến Đại Lịch là vì muốn tìm kiếm vị ân nhân này.
Từ biệt mấy năm, tiểu cô nương đoan trang non nớt nay đã trổ mã quyến rũ xinh đẹp. Đôi mắt phượng thanh tú, môi hồng răng trắng, dáng người nảy nở động lòng người, từng bước đi đều phong tình vô hạn.
Ngay khi hắn muốn lên tiếng gọi nàng thì bỗng nhiên một đạo bóng dáng xuất hiện trước mặt nàng. Bước chân của hắn đột nhiên ngừng lại, theo bản năng núp sau núi giả.
“Bên trong bức bí sao?” Tiếu Trọng Hoa mỉm cười nhìn Âu Dương Noãn.
“Uhm! Người kính rượu hơi nhiều, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng!”
Âu Dương Noãn mỉm cười. Hồng Ngọc phía sau lập tức lui ra sau mấy bước, không quấy rầy chủ tử của mình.
“Có phải uống nhiều rồi không?”
Tiếu Trọng Hoa tự nhiên vươn tay sờ sờ trán nàng: “Rượu trong cung có chút đặc biệt, thơm ngọt dễ uống. Tác dụng chậm, không cẩn thận sẽ dễ bị say. Nàng đừng cậy mạnh, nếu không muốn uống thì cứ từ chối!”
Âu Dương Noãn ngồi xuống cái ghế nhỏ trong đình hóng mát, lắc lắc đầu: “Chỉ uống một hai chén mà thôi. Chẳng lẽ tửu lượng của ta kém như vậy sao?”
“Cái gì mà một hai chén? Còn muốn gạt ta? Ta tận mắt nhìn thấy nàng giúp Lâm trắc phi đỡ rượu!” Trong giọng nói Tiếu Trọng Hoa mang theo nét cười.
Âu Dương Noãn ngẩn ra, lập tức nói: “Chàng nhìn chằm chằm ta làm gì?”
“Không phải là cố ý. Chỉ là không biết vì sao lại cứ bị dính vào?”
Tiếu Trọng Hoa nhất thời rất muốn nàng bộc phát tính bướng bỉnh: “Nếu không phải ta cho người pha nước vào trong rượu, thì chỉ sợ hiện tại nàng đã sớm không thể đứng lên!”
“Chàng thật là….”
Âu Dương Noãn phát hiện âm mưu của hắn. Hai người đồng thời liền cười rộ lên.
“Noãn Nhi!”
“Hả?”
“Chúng ta trở về sớm thôi!”
Thanh âm của hắn thấp dần, mang theo tình ý nồng đậm: “Ta muốn ở một mình với nàng!”
Ánh trăng dừng bên gò má Âu Dương Noãn, nghe xong lời Tiếu Trọng Hoa nói làn da non mềm của nàng hơi ửng đỏ. Như một trái đào chín mọng mê người.
Tiếu Trọng Hoa yên lặng nhìn chăm chú hồi lâu, dùng tay khẽ nắm lấy cổ tay nàng kéo nhẹ. Thân hình bé nhỏ mềm mại lập tức ngã vào lòng hắn.
Âu Dương Noãn có chút căm tức ngẩng đầu: “Chàng làm gì vậy?”
Không biết từ chỗ nào thổi tới một cơn gió, những bông tuyết vốn đang lạc trên cành cây liền tay lả tả. Nhất thời rơi xuống đầy một thân.
Âu Dương Noãn đã quên hết tức giận, ngẩn ngơ nhìn. Con ngươi đen giống như ẩn chứa vô số vì sao.
"Noãn Nhi!”
Tiếu Trọng Hoa thì thào thở dài bên tai. Âu Dương Noãn còn chưa kịp trả lời, một nụ hôn ấm áp đã liền rơi xuống.
Mùi rượu thơm thơm lập tức hòa vào trong miệng. Ý thức của nàng có chút mơ hồ, không tự giác mà vòng tay qua cổ hắn.
Tiếu Trọng Hoa cường thế ở trên môi nàng quấn quít trằn trọc, tùy ý đòi lấy sự ngọt ngào của nàng. Cảm thấy dường như bao nhiêu cũng không đủ, đôi mắt âm trầm cũng sáng lên ánh lửa dục vọng.
Hơi thở quen thuộc mang đến cho nàng một cảm giác an tâm lạ lùng. Người nàng cũng dần nóng lên, hôn cũng càng thêm cuồng nhiệt. Dây dưa triền miên, hô hấp cũng dần hỗn loạn.
Bàn tay ở sau gáy nàng thực nóng, hai cánh tay cũng chậm rãi siết chặt. Giữa mê man cùng hơi thở hòa quyện, hai người dường như đã quên hết mọi thứ.
Mãi đến khi một tiếng động vang lên trong không gian tĩnh mịch. Hai người ngẩng đầu nhìn lại, một nam tử xa lạ đang kinh ngạc nhìn hai người. Trừng mắt, biểu cảm ngây ngốc.
Âu Dương Noãn lúc này mới hốt hoảng nhận ra đây là hoa viên trong hoàng cung. Nhất thời muốn lùi lại thì Tiếu Trọng Hoa đã vội vàng bước chắn lên phía trước.
"Cửu hoàng tử có việc gì sao?”
Đột nhiên bị quấy rầy khiến Tiếu Trọng Hoa rất không vui, tâm tình liền hậm hực.
Hắn có chút khách sáo xa cách, cũng không hề có nửa điểm quẫn bách khó xử. Đối với sự kinh hoàng thất lễ của đối phương có chút buồn cười.
“Các ngươi….ngươi….”
Mộ Hiên Viên khiếp sợ nói không ra lời. Đối diện với nam tử trẻ tuổi một thân cẩm bào. Mặt mày tuy không quá tuấn mỹ nhưng khí chất lại trầm ẩn và nội liễm, như lưỡi kiếm sắc được giấu đi mũi nhọn.
Đôi mắt đẹp lại càng là điểm trí mạng. Cặp mắt kia đang nhìn hắn, có chút không vui bởi vì bị nhìn trộm.
Cảnh tượng như vậy, như một mũi dao cứa sâu vào lòng Mộ Hiên Viên. Chung quanh rơi vào trầm mặc, ngoài ý muốn có chút trở tay không kịp. Ai cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Mộ Hiên Viên thật không ngờ, thế nhưng lại gặp được cảnh tượng như vậy.
Thái giám phía sau không biết từ khi nào đã tìm tới, nhất thời kích động giữ chặt lấy tay áo hắn: “Ai nha, Cửu hoàng tử! Ngay sao lại chạy đến đây? Nô tài tìm ngài khắp nơi a! Bệ hạ đang tìm ngài, mau đi thôi!”
Mộ Hiên Viên quay mạnh đầu lại, phẫn nộ vừa rồi đè nén trong lòng bỗng chốc phát tác: “Buông tay!”
Thái giám giật nảy mình, lúc này mới phát hiện trong mắt vị Cửu hoàng tử Cao Xương quốc này bắn ra vô số ánh sáng lạnh. Bộ dáng rất đáng sợ, Thái giám liền buông tay quỳ rạp xuống đất: “Là nô tài phạm thượng, cầu Cửu hoàng tử thứ tội!”
Mộ Hiên Viên nhất phất tay áo, tức giận bỏ đi.
Âu Dương Noãn nhìn bóng dáng của hắn, đột nhiên cảm thấy có một suy nghĩ kỳ quái: “Người này….”
"Làm sao vậy?”
Âu Dương Noãn nhìn tấm lưng đang dần xa kia, nghiêm túc suy nghĩ. Lát sau đôi mắt trắng đen rõ ràng nâng lên, thanh âm thanh thúy dễ nghe: “Có chút kỳ quái!”
Quận vương Tiếu Thanh Bần luôn yêu thích mỹ nhân. Lúc trước đối với Âu Dương Noãn rất ái mộ. Ai biết lại cưới một tiểu dạ xoa Chu Ngưng Bích, bị quản lý gắt gao.
Bình thường đừng nói cơ hội ngắm mỹ nhân cũng không có, ngay cả hai thị thiếp trong phòng cũng bị Chu Ngưng Bích vừa vào cửa một tháng đã đuổi đi. Hiện tại vừa thấy công chúa Cao Xương Quốc này thì không khỏi ngẩn ra.
Vĩnh quận vương Thục vương gia Tiếu Nguyệt Minh liền giễu cợt: “Thế nào? Đây mới là quốc sắc thiên hương a! So với tiên nữ của ngươi thì thế nào?”
Trong kinh đô ai cũng biết Tiếu Thanh Bần rất ngưỡng mộ nhất chính là Âu Dương Noãn. Còn từng có ý đồ nửa đêm trèo tường muốn vụng trộm chuồn ra để nhìn Âu Dương Noãn.
Kết quả sau khi thất bại bị cấm cửa, mãi đến khi thành hôn vẫn đối với Vĩnh An quận chúa nhớ mãi không quên. Lúc này không khỏi trêu chọc hắn đôi ba câu.
Hai mắt Tiếu Thanh Bần sáng lấp lánh, rất là khinh thường nói: “Mỗi người một vẻ thôi. Ta lại càng thích vẻ thanh lệ thoát tục của Vĩnh An hơn!”
Người bên cạnh đẩy đẩy Tiếu Thanh Bần, ý bảo hắn không cần nói nữa. Minh quận vương đang hướng bên này nhìn qua.
“Đã là mỹ nhân, sao không thể nói được?”
Tiếu Thanh Bần lại không chút để ý: “Giai nhân khó có được. Hắn đã có được Vĩnh An, còn không cho phép người ta nhìn sao?”
Tiếu Trọng Hoa đương nhiên nghe được nghị luận bên này. Hắn lại ngẩng đầu nhìn Âu Dương Noãn phía đối diện.
Mà ánh mắt Âu Dương Noãn lúc này lại đang nhìn Hương Tuyết công chúa, tiêu điểm đang được mọi người chú ý.
Tiếu Trọng Hoa nhìn Âu Dương Noãn, nàng lại không phát giác. Lông mi thật dài chớp động, nghiêm túc nhìn Mộ Hương Tuyết. Một tay cầm chén, thoạt nhìn tiêm nhược đáng yêu. Tiếu Trọng Hoa không khỏi liền mỉm cười.
Hắn biết, trong lòng nàng sẽ không ghen tị. Nàng dường như chẳng hề để ý đến dung mạo.
Mà chính bản thân hắn cũng như vậy. Cho dù gặp được mỹ nhân, hắn cũng không mấy để ý. Dung mạo xinh đẹp rồi cũng phai tàn, cần gì phải để ý?
Cho nên hắn không chú ý đến ồn ào xung quanh, chỉ cảm thấy đêm nay Âu Dương Noãn tựa hồ như rất vui vẻ. Tươi cười của nàng sáng lạn lấp lánh, dường như chiếu sáng cả đại điện, cũng chiếu sáng cả tâm hồn hắn. Khiến cho hô hấp của hắn theo từng cử động lời nói của nàng đều phập phồng nhảy lên.
......
Một nam tử cao lớn đang đứng bên cạnh Hương Tuyết công chúa, nam tử kia có một thân hình cường kiện cao lớn. Tựa như một hùng sư hoàn mỹ, ở dưới ánh nến không chút nào làm giảm đi độ cường tráng cùng mỹ cảm của hắn.
Ngũ quan thâm thúy, oai hùng dị thường. Cả người toát lên khí khái mạnh mẽ phi thường. Lại mang theo khí chất tôn quý độc đáo của đệ tử vương tộc.
Nam nhân này không giống với nam nhân Đại Lịch. Trên người hắn có một loại mỹ cảm dã tính, cường hãn, mạnh mẽ.
Mặc dù cách rất xa nhưng Âu Dương Noãn cũng có thể cảm nhận được khí thế bức người cùng khôi vĩ trên người hắn.
Hắn giương cao giọng nói: “Mộ Hiên Viên Cao Xương quốc tham kiến Bệ hạ. Chúc Bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!”
Không đợi Âu Dương Noãn hỏi, bên cạnh sớm đã có nữ tử nghị luận: “Người kia là ai?”
“Là Cửu hoàng tử của Cao Xương quốc. Người này nghe nói là rất đáng sợ, là một hoàng tử giết người không chớp mắt!”
“Hắn cùng Hương Tuyết công chúa là huynh muội song sinh sao? Thế nào mà một chút cũng không giống a!”
“Không! Không phải song sinh đâu! Hương Tuyết công chúa là do Hoàng hậu sinh ra. Nghe nói hoàng tử Mộ Hiên Viên là con riêng thất lạc của Hoàng đế Cao Xương quốc!”
“A, không thể nào! Dĩ nhiên là tư sinh tử. Đây là điều xấu hổ của hoàng gia a!”
“Hoàng đế Cao Xương quốc có một lần cải trang vi hành đến Đại Lịch, có quan hệ với một nữ tử. Ai ngờ nữ tử đó sau này lại sinh được một người con. Nghe nói, không bao lâu sau thì nữ tử này chết đi, đứa nhỏ cũng liền lưu lạc trong nhân gian. Nghe nói là vài năm trước mới tìm được vị hoàng tử này!”
“Ngươi xem, khí thế của hắn cũng rất dọa người a! Chẳng qua là bộ dạng cũng thực tuấn tú!”
“Đúng vậy! Mới nhìn thật mạnh mẽ!”
Nam nhân này cũng không mấy phù hợp với mắt thẩm mỹ của các nữ nhân Đại Lịch. Nhưng cũng vẫn khiến cho các phu nhân nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Trên người hắn không toát lên khí chất văn vẻ thư sinh của quý tộc Đại Lịch, vừa nhìn chỉ thấy rất hung hãn. Nhưng cái loại hung hãn này khiến người ta cảm thấy có một loại cảm giác bị chinh phục.
Âu Dương Noãn gật gật đầu, nói với Lâm Nguyên Hinh: “Xem ra Cao Xương quốc này đúng là rất nhiều người đẹp a!”
Lâm Nguyên Hinh cười giải thích: “Đúng vậy! Mỹ nam mỹ nữ ở Cao Xương quốc đặc biệt nhiều. Nam tử phần lớn đều mũi cao mắt đẹp, thân hình cao lớn. Vị Cửu hoàng tử này là đệ nhất mỹ nam Cao Xương quốc a!”
“Đệ nhất sao?”
Âu Dương Noãn cười cười, nàng vẫn thưởng thức vẻ tuấn mỹ của Tiếu Trọng Hoa hơn. Đối với nam nhân thoạt nhìn hơi có vẻ đáng sợ này….cũng không quá mỹ cảm.
Lâm Nguyên Hinh hiển nhiên cũng có suy nghĩ như vậy: “Chẳng qua là Minh quận vương nhà muội lại càng tuấn mỹ hơn. Văn võ cũng song toàn, so với nam nhân trời sinh mang hơi thở dã tính như Cửu hoàng tử này thì tốt hơn nhiều!”
Âu Dương Noãn nghe câu này thì không khỏi bật cười.
Hoàng đế hiển nhiên là rất cao hứng khi Cửu hoàng tử cùng Hương Tuyết công chúa đến Đại Lịch. Vị trí của hai người bọn họ cũng là kề bên cạnh Tiếu Diễn.
Âu Dương Noãn nhìn một màn này, hơi hơi nhướng mày lên. Xem ra ý của Hoàng đế là muốn để Hương Tuyết công chúa trở thành Thái tử phi?
Nàng theo bản năng nhìn Lâm Nguyên Hinh bên cạnh, còn chưa kịp mở miệng cũng đã nghe thấy Lâm Nguyên Hinh nói: “Rất nhiều chuyện, muốn tránh cũng tránh không được. Nếu đã tránh không được, vậy thì cứ vui vẻ đối mặt với nó!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu. So với việc lo lắng Hướng Tuyết công chúa sẽ trở thành đối thủ thì còn không bằng chính mình sống vui vẻ qua ngày.
Dù sao qua một tháng nữa biểu tỷ cũng sẽ sinh. Đến lúc đó nếu lại sinh được một nam tử, thì cho dù là ai cũng đều không dễ lung lay địa vị của nàng.
Mặt khác, trên kia Hương Tuyết công chúa đang nói với huynh trưởng của mình: “Cửu ca! Mọi người ở đây đều đang nhìn chằm chằm ta!”
Mộ Hiên Viên cười nói: "Đó là bởi vì Hương Tuyết của chúng ta là đệ nhất mỹ nhân Cao Xương. Cho nên bọn họ mới nhìn!”
“Mới không phải a! Huynh vừa rồi lúc đi lên không thấy sao? Ngồi bên kia có hai nữ tử trẻ tuổi. Trong đó có một người đẹp đến mức khiến người ta nhìn không thể chuyển mắt, diễm lệ vô cùng!”
“Còn một người nữa thì khuôn mặt sáng tỏ như ánh trăng thường được miêu tả trong thơ ca của Cao Xương quốc chúng ta a!”
Mộ Hiên Viên thuận thế nhìn về phía nữ tử như ánh trăng trong lời muội muội. Chỉ nhìn thoáng qua, cả người hắn liền cứng lại.
Là nàng! Hóa ra là nàng! Là ân nhân mà hắn vẫn tâm tâm niệm niệm không thể quên.
Mộ Hương Tuyết giật mình nhìn Mộ Hiên Viên, không biết cửu ca bị làm sao? Ánh mắt thế nhưng lại bỗng chốc đăm đăm, giống như là thấy quỷ vậy. Cho dù nhìn đến nữ tử xinh đẹp, cũng không đến mức có biểu cảm như vậy a!
Mộ Hương Tuyết níu níu tay áo hắn: “Cửu ca, Thái tử đang kính rượu với huynh kìa!”
Mộ Hiên Viên hoảng hốt thu hồi ánh mắt nhìn về phía đối diện. Quả nhiên nhìn thấy Tiếu Diễn đang hướng hắn giơ chén lên. Mộ Hiên Viên cũng lập tức cầm lấy chén, uống cạn một ly rượu đầy.
Mộ Hương Tuyết nhẹ giọng hỏi: “Cửu ca, huynh làm sao vậy? Vì sao lại nhìn chằm chằm nữ tử kia như vậy? Huynh quen sao?”
Mộ Hiên Viên đang bắt buộc bản thân phải thu hồi ánh mắt lại. Nhưng hắn cảm thấy, dời ánh mắt khỏi nàng thực sự rất khó khăn.
Nàng ngồi ở chỗ kia giống như đột nhiên sáng lên, khuôn mặt cũng lấp lánh. Ngoại trừ nàng hắn cái gì cũng đều không muốn nhìn. Cái gì cũng nhìn không vừa mắt. Nhưng hắn thực sự không thể lại nhìn nàng, bởi vì có lẽ nàng đã chú ý tới.
Không! Có lẽ nàng cũng đã quên hắn rồi. Nhất định là như vậy.
Khi đó hắn còn chưa nhận tổ quy tông, chỉ là một kẻ ăn mày lưu lạc nhân gian. Nhận được một chút ân huệ từ nàng liền không thể quên được khuôn mặt nàng.
Tuy rằng lúc ấy nàng ngồi trong xe ngựa không lộ diện. Nhưng khi mành xe bị gió xốc lên, hắn nháy mắt liền thấy được dung mạo nàng. Tuy rằng chỉ là thoáng qua nhưng hắn lại tuyệt đối không thể quên.
Nhất định chính là nàng! Hắn thậm chí có thể nhớ được móng tay hồng hồng trên những ngón tay xinh đẹp kia. Hắn cả đời này đều sẽ không quên ân nhân của mình.
Hắn đột nhiên muốn đi đến trước mặt nàng. Hỏi nàng có còn nhớ một tên ăn mày trước đây từng chịu ân huệ của nàng hay không?
Cho dù hình dạng của hắn hiện tại cùng với năm đó đã khác nhau một trời một vực nhưng hắn vẫn hy vọng nàng có thể nhận ra hắn.
Nhưng suy nghĩ này của Mộ Hiên Viên không thể thực hiện được. Bởi vì hắn luôn bị các quý tộc Đại Lịch thi nhau chuốc rượu.
Mãi đến khi hắn thấy Âu Dương Noãn đứng dậy rời đi, hắn mới giả bộ uống say muốn đi ra ngoài hóng gió. Thừa dịp người ngoài không chú ý lặng lẽ bỏ rơi thái giám dẫn đường, đi theo sau Âu Dương Noãn.
Tâm niệm Mộ Hiên Viên kích động không thôi. Hắn lần này chủ động xin đến Đại Lịch là vì muốn tìm kiếm vị ân nhân này.
Từ biệt mấy năm, tiểu cô nương đoan trang non nớt nay đã trổ mã quyến rũ xinh đẹp. Đôi mắt phượng thanh tú, môi hồng răng trắng, dáng người nảy nở động lòng người, từng bước đi đều phong tình vô hạn.
Ngay khi hắn muốn lên tiếng gọi nàng thì bỗng nhiên một đạo bóng dáng xuất hiện trước mặt nàng. Bước chân của hắn đột nhiên ngừng lại, theo bản năng núp sau núi giả.
“Bên trong bức bí sao?” Tiếu Trọng Hoa mỉm cười nhìn Âu Dương Noãn.
“Uhm! Người kính rượu hơi nhiều, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng!”
Âu Dương Noãn mỉm cười. Hồng Ngọc phía sau lập tức lui ra sau mấy bước, không quấy rầy chủ tử của mình.
“Có phải uống nhiều rồi không?”
Tiếu Trọng Hoa tự nhiên vươn tay sờ sờ trán nàng: “Rượu trong cung có chút đặc biệt, thơm ngọt dễ uống. Tác dụng chậm, không cẩn thận sẽ dễ bị say. Nàng đừng cậy mạnh, nếu không muốn uống thì cứ từ chối!”
Âu Dương Noãn ngồi xuống cái ghế nhỏ trong đình hóng mát, lắc lắc đầu: “Chỉ uống một hai chén mà thôi. Chẳng lẽ tửu lượng của ta kém như vậy sao?”
“Cái gì mà một hai chén? Còn muốn gạt ta? Ta tận mắt nhìn thấy nàng giúp Lâm trắc phi đỡ rượu!” Trong giọng nói Tiếu Trọng Hoa mang theo nét cười.
Âu Dương Noãn ngẩn ra, lập tức nói: “Chàng nhìn chằm chằm ta làm gì?”
“Không phải là cố ý. Chỉ là không biết vì sao lại cứ bị dính vào?”
Tiếu Trọng Hoa nhất thời rất muốn nàng bộc phát tính bướng bỉnh: “Nếu không phải ta cho người pha nước vào trong rượu, thì chỉ sợ hiện tại nàng đã sớm không thể đứng lên!”
“Chàng thật là….”
Âu Dương Noãn phát hiện âm mưu của hắn. Hai người đồng thời liền cười rộ lên.
“Noãn Nhi!”
“Hả?”
“Chúng ta trở về sớm thôi!”
Thanh âm của hắn thấp dần, mang theo tình ý nồng đậm: “Ta muốn ở một mình với nàng!”
Ánh trăng dừng bên gò má Âu Dương Noãn, nghe xong lời Tiếu Trọng Hoa nói làn da non mềm của nàng hơi ửng đỏ. Như một trái đào chín mọng mê người.
Tiếu Trọng Hoa yên lặng nhìn chăm chú hồi lâu, dùng tay khẽ nắm lấy cổ tay nàng kéo nhẹ. Thân hình bé nhỏ mềm mại lập tức ngã vào lòng hắn.
Âu Dương Noãn có chút căm tức ngẩng đầu: “Chàng làm gì vậy?”
Không biết từ chỗ nào thổi tới một cơn gió, những bông tuyết vốn đang lạc trên cành cây liền tay lả tả. Nhất thời rơi xuống đầy một thân.
Âu Dương Noãn đã quên hết tức giận, ngẩn ngơ nhìn. Con ngươi đen giống như ẩn chứa vô số vì sao.
"Noãn Nhi!”
Tiếu Trọng Hoa thì thào thở dài bên tai. Âu Dương Noãn còn chưa kịp trả lời, một nụ hôn ấm áp đã liền rơi xuống.
Mùi rượu thơm thơm lập tức hòa vào trong miệng. Ý thức của nàng có chút mơ hồ, không tự giác mà vòng tay qua cổ hắn.
Tiếu Trọng Hoa cường thế ở trên môi nàng quấn quít trằn trọc, tùy ý đòi lấy sự ngọt ngào của nàng. Cảm thấy dường như bao nhiêu cũng không đủ, đôi mắt âm trầm cũng sáng lên ánh lửa dục vọng.
Hơi thở quen thuộc mang đến cho nàng một cảm giác an tâm lạ lùng. Người nàng cũng dần nóng lên, hôn cũng càng thêm cuồng nhiệt. Dây dưa triền miên, hô hấp cũng dần hỗn loạn.
Bàn tay ở sau gáy nàng thực nóng, hai cánh tay cũng chậm rãi siết chặt. Giữa mê man cùng hơi thở hòa quyện, hai người dường như đã quên hết mọi thứ.
Mãi đến khi một tiếng động vang lên trong không gian tĩnh mịch. Hai người ngẩng đầu nhìn lại, một nam tử xa lạ đang kinh ngạc nhìn hai người. Trừng mắt, biểu cảm ngây ngốc.
Âu Dương Noãn lúc này mới hốt hoảng nhận ra đây là hoa viên trong hoàng cung. Nhất thời muốn lùi lại thì Tiếu Trọng Hoa đã vội vàng bước chắn lên phía trước.
"Cửu hoàng tử có việc gì sao?”
Đột nhiên bị quấy rầy khiến Tiếu Trọng Hoa rất không vui, tâm tình liền hậm hực.
Hắn có chút khách sáo xa cách, cũng không hề có nửa điểm quẫn bách khó xử. Đối với sự kinh hoàng thất lễ của đối phương có chút buồn cười.
“Các ngươi….ngươi….”
Mộ Hiên Viên khiếp sợ nói không ra lời. Đối diện với nam tử trẻ tuổi một thân cẩm bào. Mặt mày tuy không quá tuấn mỹ nhưng khí chất lại trầm ẩn và nội liễm, như lưỡi kiếm sắc được giấu đi mũi nhọn.
Đôi mắt đẹp lại càng là điểm trí mạng. Cặp mắt kia đang nhìn hắn, có chút không vui bởi vì bị nhìn trộm.
Cảnh tượng như vậy, như một mũi dao cứa sâu vào lòng Mộ Hiên Viên. Chung quanh rơi vào trầm mặc, ngoài ý muốn có chút trở tay không kịp. Ai cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Mộ Hiên Viên thật không ngờ, thế nhưng lại gặp được cảnh tượng như vậy.
Thái giám phía sau không biết từ khi nào đã tìm tới, nhất thời kích động giữ chặt lấy tay áo hắn: “Ai nha, Cửu hoàng tử! Ngay sao lại chạy đến đây? Nô tài tìm ngài khắp nơi a! Bệ hạ đang tìm ngài, mau đi thôi!”
Mộ Hiên Viên quay mạnh đầu lại, phẫn nộ vừa rồi đè nén trong lòng bỗng chốc phát tác: “Buông tay!”
Thái giám giật nảy mình, lúc này mới phát hiện trong mắt vị Cửu hoàng tử Cao Xương quốc này bắn ra vô số ánh sáng lạnh. Bộ dáng rất đáng sợ, Thái giám liền buông tay quỳ rạp xuống đất: “Là nô tài phạm thượng, cầu Cửu hoàng tử thứ tội!”
Mộ Hiên Viên nhất phất tay áo, tức giận bỏ đi.
Âu Dương Noãn nhìn bóng dáng của hắn, đột nhiên cảm thấy có một suy nghĩ kỳ quái: “Người này….”
"Làm sao vậy?”
Âu Dương Noãn nhìn tấm lưng đang dần xa kia, nghiêm túc suy nghĩ. Lát sau đôi mắt trắng đen rõ ràng nâng lên, thanh âm thanh thúy dễ nghe: “Có chút kỳ quái!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook