Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Chương 348: Hành động của Tiếu Thiên Diệp (2)

Từ khi trùng sinh lại tới nay, lần đầu tiên nàng thống hận một nam nhân như thế.

Tiếu Thiên Diệp, ngươi quả nhiên là rất hiểu ta. Biết điều gì khiến ta đau đớn nhất.

Âu Dương Noãn lẳng lặng suy nghĩ, trong lòng phá lệ yên tĩnh nhưng cũng lại lạnh lùng quyết tuyệt nở nụ cười.

Âu Dương Noãn trở lại Noãn các, là nơi ở  của nàng trước khi xuất giá. Nàng ngơ ngác ngồi trong phòng thật lâu, tâm tư thủy chung vẫn nặng nề. 

Kỳ thật nàng cũng không rõ bản thân rốt cuộc đang suy nghĩ gì, muốn làm gì, tất cả đều mông lung không rõ. 

Chỉ là trong mông lung nàng vẫn nhớ rất rõ những lời kia của Tiếu Thiên Diệp.

Hoảng hốt chỉ trong chớp mắt, trời đã đổ về chiều.

Hồng Ngọc tiến vào, lo lắng nhìn thoáng qua đồ ăn không chút thay đổi trên bàn: “Tiểu thư, Lâm trắc phi đến thăm ngài!”

Bụng Lâm Nguyên Hinh đã rất lớn, vẫn còn qua đây. Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức đứng lên. 

Nhìn thấy Lâm Nguyên Hinh bước vào, không biết vì sao trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một tình cảm phức tạp không thể nói rõ. Có chút cơ hồ muốn thốt ra lời nhưng chung quy lại không nói được gì.

Nàng sao có thể nói với biểu tỷ, Tiếu Thiên Diệp uy hiếp nàng. Nếu nói ra, ý niệm hiện lên trong đầu Lâm Nguyên Hinh chính là giết Tiếu Thiên Diệp. 

Nhưng Âu Dương Noãn sao có thể mạo hiểm tính mạng của Âu Dương Tước? Còn một lý do nữa, chính là nàng cũng không muốn nam nhân kia chết ở đây.

Tiếu Thiên Diệp rất hiểu Âu Dương Noãn, bởi vì nàng đối với hắn có áy náy cho nên hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bán đứng hắn.

Ngay cả khi hắn lấy tính mạng Âu Dương Tước uy hiếp nàng, nàng cũng sẽ còn nhớ đến phần ân tình nàng nợ hắn.

“Biểu tỷ….” Âu Dương Noãn chỉ nhẹ nhàng gọi một câu, lại cũng lập tức không nói nữa.

Lâm Nguyên Hinh nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn: “Muội sao vậy? Tước Nhi sinh bệnh, muội cũng liền muốn bệnh theo sao?”

Nhìn Lâm Nguyên Hinh hiểu nhầm ý tứ của mình, Âu Dương Noãn cũng không nói gì. Chỉ là tĩnh lặng một lát mới nói: “Ta không phải vì Tước Nhi. Chỉ là ta cảm thấy trọng trách trên người mình rất nặng. Không biết nếu mẫu thân còn sống, mọi chuyện sẽ như thế nào?”

Nếu Lâm Uyển Thanh còn sống, nàng có lẽ sẽ không cần nóng vội vì bản thân và Tước Nhi mà tranh thủ lợi ích. 

Có lẽ chính là một thiên kim quan gia bình thường, cũng được gả cho một nam nhân quan lại bình thường, môn đăng hộ đối. Cũng liền bình thường sống cả đời.

Trùng sinh lại một đời, nàng thay đổi vận mệnh của chính mình, cũng cứu được Tước Nhi. 

Nhưng con đường đi lại cũng thực gian khổ, mỗi bước đi nàng dường như cảm thấy ông trời đang đùa giỡn nàng.

Lâm Nguyên Hinh thở dài: “Noãn Nhi, trên đời này có rất nhiều chuyện chúng ta không thể tự quyết định. Cứ để nó đi qua thì có ngại gì?”

Âu Dương Noãn trầm mặc, qua thật lâu mới chậm rãi nói: “Nếu có thể, ta hy vọng chuyện này chưa bao giờ phát sinh!”

Lâm Nguyên Hinh có chút khó hiểu: “Muội đang nói chuyện nào?”

Âu Dương Noãn nói: “Mẫu thân chết, còn có….quen biết với một người!”

Lâm Nguyên Hinh nói: “Chuyện đại cô mất là không thể thay đổi. Còn về phần quen biết một người….”

Lâm Nguyên Hinh nghĩ Âu Dương Noãn đang nói về Tiếu Diễn: “Rất nhiều chuyện, rất nhiều người cho dù tránh hay không tránh cũng đều giống nhau. Quan trọng là cách muội xử lý như thế nào!”

Âu Dương Noãn im lặng, cuối cùng nói: “Có một số việc, thực sự rất khó khăn. Làm ta không biết là nên tiếp tục đi tiếp hay vẫn là tìm một con đường khác?”

Lâm Nguyên Hinh thấy trên mặt nàng lộ ra một loại hoảng hốt, trong lòng bỗng nhiên khó chịu. 

Nàng chậm rãi nói: “Ngày đó ta ở trên núi, sư thái giảng cho ta nghe một chuyện xưa. Nếu muội nguyện ý, ta cũng giảng lại cho muội nghe!”

“Trước kia có một người qua đường lạc trong núi. Trước mặt có hai con đường, người nọ đoán trong đó chỉ có một cái có thể xuống núi, vì thế đã lựa chọn cái bên trái!” 

“Nhưng hắn đi từ lúc mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn, thế nhưng cuối cùng phát hiện con đường này dẫn tới một vực sâu! Hắn liền thương tâm đứng bên vách đá khóc lên!”

“Vào lúc này, phật tổ cũng đi qua nơi đó, liền hỏi hắn vì sao lại khóc? Hắn nói hắn đi lầm đường, cũng khẩn cầu phật tổ giúp hắn biến vực sâu này thành đường!”

“Phật tổ sau khi nghe xong liền cười hỏi hắn vì sao không chọn con đường khác thử xem? Hắn lại nói, hắn đã lãng phí thời gian một ngày trên con đường này, không thể cứ như vậy mà quay đầu. Phật tổ lắc đầu nói, biết rõ là sai, vì sao còn cứ mê muội không buông?”

Lâm Nguyên Hinh nhìn Âu Dương Noãn: “Noãn Nhi, muội là một người thông minh. Nếu đã đi đến hôm nay cần gì phải vì những thứ đã qua mà hối tiếc khổ sở?”

“Nếu không xác định được lựa chọn của mình là đúng hay sai, ngại gì không đi đến? Nhưng nếu đã biết cuối con đường này là vách núi, vì sao không thể quay đầu đúng lúc?”

“Người luyến tiếc khoảng thời gian và tâm huyết đã tiêu phí vào đó, chỉ sợ rằng điều phải trả giá sẽ còn lớn hơn, lãng phí càng nhiều thứ hơn. Nếu muội đã làm sai điều gì, cũng không cần quá khổ sở, chỉ cần quay đầu lại là được!”

Quay đầu? 

Âu Dương Noãn nở nụ cười. Rất nhiều người bảo nàng quay đầu, Tiếu Thiên Diệp hôm nay sở tác sở vi, chính là đang ép nàng quay đầu. Chỉ là, nàng cũng không tính quay đầu.

Âu Dương Noãn hai mắt sáng ngời nhìn Lâm Nguyên Hinh: “Biểu tỷ, sống trên đời này không cầu mọi chuyện như ý, chỉ cầu không thẹn với lòng. Nếu đã đi đến đây, ta tuyệt đối sẽ không quay đầu!”

Lâm Nguyên Hinh chỉ cười, chỉ là trong tươi cười kia có một loại xinh đẹp khác lạ.

Trong lòng vừa động, Âu Dương Noãn bỗng nhiên nói: “Biểu tỷ, tỷ có từng thích qua một người nào không?”

Lâm Nguyên Hinh có chút do dự: “Đã từng!”

Âu Dương Noãn cười khổ: “Không phải Tiếu Diễn?”

Lâm Nguyên Hinh có chút run lên: “Không phải!”

Đối phương thành thực nói không phải, ngược lại khiến Âu Dương Noãn có chút quẫn bách: “Thực xin lỗi, ta không nên hỏi tỷ như vậy!”

Lâm Nguyên Hinh mỉm cười có chút tĩnh mịch: “Ta cùng với người đó, cũng không thể nói mấy lời. Ta và hắn cả đời này sẽ không thể ở cùng nhau, cho nên ta chỉ nguyện hắn được sống vui vẻ an nhàn!”

Dứt lời liền cười buồn bã, không nói gì. 

Sau đó lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt Âu Dương Noãn: “Noãn Nhi, muội là người có phúc! Biểu tỷ biết, muội nhất định sẽ được hạnh phúc!”

Âu Dương Noãn khẽ lắc đầu: “Biểu tỷ, tỷ sẽ không biết được ý của ta!”

Lâm Nguyên Hinh lại cười: “Muội làm sao biết ta không hiểu?”

Âu Dương Noãn chỉ cười cười, không nói gì.

Hai người yên lặng trong chốc lát, Âu Dương Noãn bỗng nhiên hỏi: “Biểu tỷ, người trong lòng tỷ là người như thế nào?”

Lâm Nguyên Hinh thở dài: “Hắn là người ôn hòa nhất mà ta đã từng gặp qua. Có đôi khi chính bản thân ta cũng không phân rõ được mình là thích hắn hay vẫn là ngưỡng mộ hắn!”

“Có lẽ chỉ là ngưỡng mộ cũng chưa biết chừng. Nhưng ta vĩnh viễn sẽ không nói với hắn. Bởi vì hắn xứng đáng có được một nữ tử tốt yêu thương. Mà ta, cả đời này cũng đã không thể nữa!”

Nàng chỉ nói như vậy, trên mặt cũng không hề có cảm xúc bi thương. Hiển nhiên là đã sớm rõ ràng điều này.

Âu Dương Noãn thở dài, Lâm Nguyên Hinh bỗng nhiên cười nói: “Trong lòng muội khi nào cũng suy nghĩ quá nhiều, suốt ngày tự tìm phiền não. Được rồi, được rồi! Muội mau ăn cơm đi!”

Suy nghĩ một đêm, sáng sớm hôm sau Âu Dương Noãn đi tiệm hoàn kim tìm hắn.

Đẩy cửa nhỏ ra, nhìn thấy chưởng quầy ôn hòa cười, hắn nói với Âu Dương Noãn: “Quận vương phi, chủ tử chờ ngài đã lâu!”

Trên bàn đá dưới gốc hoa mai bày mấy món điểm tâm tinh xảo, một bầu rượu, một chung trà. 

Tiếu Thiên Diệp một mình ngồi trước bàn, hắn mặc một bộ khoan bào màu trắng thập phần thoải mái. 

Trên bào thêu hoa văn màu tím, tóc đen tùy ý trát thành nhất thúc, trong sự trầm ổn lại tăng thêm một tia dã tính hào phóng.

Thấy nàng đến hắn cười nói: “Ta biết, nàng nhất định sẽ đến!”

Âu Dương Noãn cười cười, không nói gì.

Tiếu Thiên Diệp vươn tay, vì nàng di chuyển ghế đúng tầm: “Ngồi đi! Nhìn xem, đều là những thứ nàng thích ăn!”

Hắn cử chỉ phong thần như vậy, những ngón tay bạch ngọc đang lướt qua mặt nàng. Hắn đã hoàn toàn khôi phục bộ dáng cao quý, không nhìn thấy chút âm trầm cũng phong trần mệt mỏi nào.

Âu Dương Noãn ngồi xuống: “Ta đến là vì….”

“Ăn chút điểm tâm đi. Những thứ này nàng nhất định sẽ thích….Còn có….”

Tiếu Thiên Diệp đưa đến trước mặt nàng một khối hoa mai cao tinh xảo. Hắn chưa từng vì ai gắp đồ ăn, nhưng nay động tác này cũng thực tự nhiên, một chút cảm giác không thích hợp cũng không có.

Âu Dương Noãn lại không hề động.

Tiếu Thiên Diệp thấy sắc mặt nàng không ổn liền vươn tay đến, nhẹ sờ sờ hai má nàng: “Sao vậy? Mất hứng?”

Thanh âm hắn nghe qua rất kỳ quái, Âu Dương Noãn phất tay gạt tay hắn ra: “Ngươi cảm thấy, ta đến đây là để ôn chuyện sao?”

Tiếu Thiên Diệp lại hồn nhiên quên đi những chuyện không thoải mái lần trước. 

Nhưng đột nhiên hắn thu liễm tươi cười, gắt gao kéo lấy Âu Dương Noãn: “Noãn Nhi! Nửa năm nay ta vẫn luôn hy vọng có thể được nhìn thấy nàng. Hiện tại rốt cuộc cũng đã gặp được….cũng không biết có phải là ta đang nằm mơ không….”

Âu Dương Noãn không nói gì, chỉ nhìn hắn.

“Khi ta ở Nam Chiếu, mỗi ngày quân vụ bận rộn. Nhưng mỗi khi đêm dài tĩnh mịch ta liền nhớ đến quãng thời gian cùng nàng. Như hôm qua ta cũng lại nhớ…..”

“Nhưng khi nhớ tới những lời nàng nói, kiếp này chúng ta không thể…..Đối với ta mà nói thì đó chính là sự dày vò thống khổ nhất….”

"Đừng nói nữa!” 

Âu Dương Noãn rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Hôm nay ta đến chỉ vì muốn biết, Tước Nhi có phải là do ngươi động thủ?”

Có một loại trầm mặc khó nói liền lan tràn giữa hai người. Chung quy Tiếu Thiên Diệp vẫn nở nụ cười, cười đến thực ôn hòa.

“Đúng vậy! Ta vốn muốn hạ trên người Tiếu Trọng Hoa. Nhưng Tiếu Trọng Hoa giảo hoạt hơn Âu Dương Tước rất nhiều, muốn động thủ quả thực là không có khả năng!” 

“Huống chi, đối với nàng, trượng phu tất nhiên là không thể nào quan trọng bằng đệ đệ. Đúng không?”

Âu Dương gia đúng là nơi dễ dàng xâm nhập. Không, phải nói là Tiếu Thiên Diệp đã ngầm để lại một số thế lực không thể nhìn thấy được. Giống như lúc trước thần không biết quỷ không hay trừ bỏ Chu vương.

Âu Dương Noãn trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nói một câu: “Ngươi làm vậy có thể thay đổi được gì?”

“Mang nàng đi!” Hắn nhẹ nhàng nhả ra ba chữ.

Nàng nâng mắt nhìn hắn: “Đi đâu?”

“Nam Chiếu!” Hắn cũng bình thản trả lời.

“Nam Chiếu?” 

Âu Dương Noãn bật cười, “Ta không nghĩ mình sẽ đến đó!”

“Nàng không nghĩ sẽ rời kinh đô hay là không nghĩ sẽ rời khỏi hắn? Nhưng chỉ sợ mọi chuyện sẽ không như mong muốn của nàng!”

Ngữ khí hắn lập tức trở nên cường ngạnh: “Nếu nàng không chịu đi, chỉ có thể ngồi nhìn Âu Dương Tước chết trước mắt mình!”

Ánh mắt chắc chắn, giọng điệu sắc bén đều khiến nàng kinh hãi không thôi.

“Ngươi thật sự là điên rồi!” Theo bản năng nàng thốt ra những lời này mà không suy nghĩ.

“Nàng nói ta điên, Tiếu Trọng Hoa thì sao? Nàng có biết trong khoảng thời gian này hắn đang âm thầm trù tính cái gì không?”

“Hơn một nửa lương thương ở Bình Thành đều là người của hắn. Khi hắn cần bọn chúng sẽ kịp thời cung cấp lương thực. Tấu lâu sở quán trải khắp kinh đô kỳ thực là tổ chức mật báo của Yến vương phủ, là nơi thu thập truyền tin tức! Hắn cùng Trấn quốc Hầu phủ qua lại gần gũi như vậy rõ ràng là có mưu đồ khác!”

“Nàng không biết quân đội trong tay hắn đã bất tri bất giác mở rộng đến ba mươi vạn, sớm đã vượt qua sự hạn chế của triều đình. Hắn thậm chí còn không nhìn hoàng huấn, âm thầm gặp gỡ địch quốc, lấy mưu đồ gây rối!”

“Đúng vậy! Ta là người lòng muông dạ thú không từ thủ đoạn, hắn kém hơn so với ta sao? Tiếu Trọng Hoa hắn chẳng lẽ không muốn làm Hoàng đế sao? Nàng không nghĩ hắn vì sao muốn khắp nơi trên triều đình cùng Tiếu Diễn tranh phong tương đối?”

Hắn nói liền một hơi, không cho Âu Dương Noãn thời gian phản bác. 

Trong lòng nàng phiên giang đảo hải, việc này, Tiếu Trọng Hoa chưa bao giờ nói qua với nàng. Hoặc là hắn đúng là đang âm thầm trù tính cái gì đó….

Tiếu Trọng Hoa, hắn cũng muốn làm Hoàng đế sao?

Âu Dương Noãn không tin, nếu hắn muốn làm Hoàng đế, lúc trước khi trợ giúp Tiếu Diễn hắn hoàn toàn có thể cướp quyền lực. Vì sao còn phải đợi đến bây giờ? Đợi đến khi Tiếu Diễn đã là Thái tử, hắn làm vậy không phải sẽ thành loạn thần tặc tử sao?

Không! Tiếu Trọng Hoa không phải là người như thế. 

Nàng ngẩng mạnh đầu lên, nhìn thấy trong ánh mắt Tiếu Thiên Diệp ẩn ẩn có ánh lửa. Trong lòng nàng liền hiểu được Tiếu Thiên Diệp vì sao lại nói với nàng những lời này.

Hắn đang châm ngòi ly gián, bốn chữ này liền đủ để khái quát hết thảy.

Âu Dương Noãn chậm rãi tươi cười: “Cho dù là như thế thì làm sao? Hắn có muốn làm Hoàng đế hay không thì có quan hệ gì đến ta? Tiếu Thiên Diệp, ta cũng không phải vì ngươi là loạn thần tặc tử mà cự tuyệt ngươi, không phải ngươi cũng biết sao?”

Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng cười: “Đúng vậy! Nàng làm tất đều đều là vì thân nhân. Bọn họ ở trong lòng nàng quan trọng hơn bất cứ điều gì, không phải sao?”

“Nếu đã như thế vì sao nàng lại không thể vì đệ đệ mà đi theo ta? Trên đời này hắn là người quan trọng nhất với nàng, chẳng lẽ tính mạng của hắn cũng không thể so với Tiếu Trọng Hoa?”

"Tiếu Thiên Diệp, ta đã có trượng phu!” 

Âu Dương Noãn nói xong liền chậm rãi đứng lên: “Ta không thể đi theo ngươi!”

Tiếu Thiên Diệp nở nụ cười: "Thật không?”

Âu Dương Noãn còn có một hy vọng khác. Chỉ cần qua hai ngày, đợi hai ngày nữa nếu Hạ Vũ Nhiên đến kịp hắn nhất định sẽ có biện pháp. Đây là hy vọng cuối cùng của nàng.

Tiếu Thiên Diệp lại chỉ ngồi ở chỗ kia, nhìn nàng mỉm cười: “Như vậy, chúng ta liền nhìn xem. Đến cuối cùng là ai thắng?”

“Ngươi so với tưởng tượng của ta còn ngoan độc hơn rất nhiều!” 

Trong mắt Âu Dương Noãn lướt qua tia lãnh khốc. Hắn dùng thứ gì để uy hiếp nàng cũng được, nhưng cố tình hắn lại xuống tay với Tước Nhi. 

Hắn rõ ràng biết vị trí của Tước Nhi trong lòng nàng nhưng hắn vẫn lựa chọn làm vậy.

"Âu Dương Noãn, bất luận là ai cũng đều có thể trở nên ngoan độc. Chỉ cần được thử qua cảm giác ghen tị!” Tiếu Thiên Diệp chậm rãi, thong thả, quả thực như là đang nói đùa.

Tâm Âu Dương Noãn đã trở nên lạnh nhạt: “Không còn sớm nữa, ta muốn hồi phủ!”

Hắn đứng lên, thản nhiên nói với nàng: “Không tiễn!”

Âu Dương Noãn không thèm để ý, xoay người rời đi.

Nhưng Tiếu Thiên Diệp lại đột nhiên từ phía sau bắt lấy nàng, kéo nàng vào lòng. Trong thanh âm lộ rõ áp lực đau đớn cùng tức giận: “Nhớ kỹ, ai cũng có thể nói ta ngoan độc, chỉ có nàng là không có tư cách. Ta là vì nàng, bởi vì nàng nên mới biến thành như vậy!”

“Âu Dương Noãn, nàng phải nhớ kỹ. Ta giết người, ta bạo ngược, điên cuồng, tất cả đều là vì nàng! Chuyện của chúng ta nàng vĩnh viễn cũng không thể xóa bỏ. Nếu hiện tại nàng hận ta, ta cũng mặc kệ. Nàng đi theo ta, ta sẽ cho Âu Dương Tước thuốc giải!”

Hắn dùng lực rất mạnh. Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy xương cốt như bị hắn bóp nát. 

Nàng dùng sức tránh đi, xoay người đối diện với hắn: “Tiếu Thiên Diệp, ta không trách ngươi dùng phương thức như vậy để yêu ta, đây là tính cách của ngươi. Nhưng ngươi cũng không thể ép buộc ta phải nhận lấy, đây cũng là tính cách của ta!”

Thân mình Tiếu Thiên Diệp cứng đờ, trên mặt một mảnh tĩnh mịch. Hắn xoay người đưa lưng về phía nàng, thanh âm lạnh lùng khiến nàng run sợ: “Âu Dương Noãn, bất luận nàng có nói gì cũng đều phải theo ta rời đi!”

“Một ngày, ta chỉ cho nàng thời gian một ngày. Chiều mai, sứ đoàn Nam Chiếu phải rời khỏi kinh đô. Nếu nàng vẫn không chịu rời đi, tính mạng Âu Dương Tước tuyệt đối không thể giữ lại!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương