Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
-
Chương 342: Là yêu hay vẫn là hận? (2)
Trên trán chưởng quầy toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ nữ tử này quả nhiên là sâu sắc.
Chính là hắn dù sao cũng kinh nghiệm lâu năm, rất nhanh liền vội vàng cười nói: “Chúng ta là người làm ăn, hiện nay chuyện khiến cả kinh đô đang sôi sục chính là hôn sự của Tiếu Nhiên quận chúa và Âu Dương thiếu tướng quân. Đây chính là đại ỷ sự, cũng là thời cơ tốt cho việc buôn bán, mọi người đều muốn mua lễ vật a!”
Lời này nói ra đúng là không nhìn được chút bất thường. Chính là Âu Dương Noãn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nàng áp chế nghi hoặc trong lòng, cười nói: “Vậy mời chưởng quầy mang những thứ đó ra cho ta nhìn một chút!”
Chưởng quầy cười cười, lập tức sai người lại đưa tới không ít thứ này nọ.
Âu Dương Noãn nhìn qua, lại không mấy khác biệt với những thứ vừa rồi. Cũng không phải trân phẩm đặc biệt gì cho cam, thậm chí so với lúc nãy còn kém hơn một chút.
Nàng tựa tiếu phi tiếu nói: “Ngươi nói trân phẩm, chính là những thứ này?”
Sắc mặt chưởng quầy nhất thời có chút không yên, trên mặt liền hiện lên tia do dự.
Vừa muốn nói chuyện liền thấy một tiểu nhị bước vào cửa nói với chưởng quầy: “Chưởng quầy, chúng ta không phải còn có một bộ trân bảo sao?”
Không biết vì sao trên mặt chưởng quầy đột nhiên hiện liền vẻ vui mừng, vội nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Ta đúng là hồ đồ. Thứ đó đúng là rất trân quý, ta vẫn luôn cất giữ. Không biết Quận vương phi có muốn nhìn một cái không?”
Âu Dương Noãn uống một ngụm trà, càng cảm thấy tò mò chưởng quầy này đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Chưởng quầy lại lau mồ hôi trên trán, nháy mắt với tiểu nhị. Tên tiểu nhị kia lập tức vội đi. Qua một lát mới mang đến một hộp gỗ tinh xảo.
Chưởng quầy thật cẩn thận cầm lấy, mang đến trước mặt Âu Dương Noãn.
Hồng Ngọc trừng mắt nhìn chưởng quầy đang tỏ vẻ thần bí này một cái, bàn tay trắng nõn mở nắp ra.
Âu Dương Noãn nhìn vào bên trong, nháy mắt nàng ngẩng mạnh đầu nhìn chằm chằm chưởng quầy.
Hồng Ngọc cùng Xương Bồ cũng theo bản năng nhìn thoáng qua. Nhất thời đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Hồng Ngọc cả giận: “Chưởng quầy, ngươi điên rồi sao? Thứ bị hư hỏng cũng đưa cho Quận vương phi xem. Cửa hàng của ngươi không muốn buôn bán nữa rồi sao?”
Bên trong căn bản không phải trân bảo gì, lại càng không phải trang sức vàng ngọc gì mà là một khối bích tỳ đã tứ phân ngũ liệt. Như là tâm một người bị vỡ nát, đơn côi nằm trong tráp.
“Đây là của chủ nhân nhà ta đưa cho ngài. Người nói, cho dù đã vỡ nát, ngài cũng phải nhận lấy!”
Âu Dương Noãn chấn động, những lát sau ánh mắt của nàng lại trở nên kiên định: “Nát chính là nát, nhận lấy thì có ích lợi gì? Mời chuyển cáo đến chủ tử nhà ngươi, không cần tốn nhiều tâm tư!”
Nếu đã hạ quyết tâm, cần gì phải để nó ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.
Nàng cười nhẹ, đứng dậy nói: “Cáo từ!”
Nhưng chưởng quầy đột nhiên lại đứng chắn trước mặt nàng, quỳ xuống: “Quận vương phi! Những lời này mời ngài tự mình nói với chủ nhân nhà ta!”
Lập tức trong phòng trở nên tĩnh mịch, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến ý nghĩ trong trí nhớ Âu Dương Noãn thanh tỉnh mà khắc sâu.
Nàng hít sâu một hơi, tựa hồ ngay cả chút mùi hương trong không khí trong veo lãnh liệt cũng cảm thấy được. Chưa có từng thay đổi. Vận mệnh liêu triền, là như thế này không thể thoát đi.
Không chờ nàng nói chuyện, chưởng quầy đã phân phó tiểu nhị đứng gác ngoài cửa. Tự mình đến bên bức tường cạnh giá sách thật lớn, nhẹ xoay xoay cái gì đó.
Nơi đó đúng là một cánh cửa nhỏ, chưởng quầy chỉ vào bên trong: “Chủ tử nhà ta đã đến, đang ở bên trong chờ ngài!”
Hồng Ngọc cùng Xương Bồ liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đều toát lên vẻ cảnh giác.
Lần đầu tiên Hồng Ngọc cảm thấy hối hận, nàng không nên để thị vệ ở lại bên ngoài.
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách được Hồng Ngọc, các tiệm kim hoàn trong kinh đô này ai dám có lá gan làm gì?
Âu Dương Noãn chậm rãi nhắm mắt lại. Nếu hắn đã đến đây, không nhìn thấy nàng hắn nhất định không đi.
Nàng thở dài một hơi: “Hồng Ngọc, ngươi cùng Xương Bồ canh bên ngoài đi!”
Trên mặt Hồng Ngọc lộ ra thần sắc lo lắng nhưng Âu Dương Noãn lại không có chút do dự. Khi một chân bước vào cửa nhỏ, trong lòng liền cảm thấy bất an không hiểu.
Cánh cửa phía sau không tiếng động đóng chặt lại. Đi đường bên trong, không cần đuốc bởi vì đã có dạ minh châu được khảm hai bên chiếu sáng cả địa đạo vốn không nhìn rõ năm ngón tay này.
Xuyên qua mật đạo, phía trước lập tức rộng mở ánh sáng. Là một tòa đình viện nho nhỏ. Trong viện thế nhưng còn có một gốc cây hồng mai.
Chỉ tiếc ánh mặt trời không chiếu được tới nơi nên một đóa mai cũng không có, có chút cô đơn tịch sát.
Đúng lúc này, cánh cửa két một tiếng mở ra. Hắn hướng nàng bước tới, hắn chỉ mặc xiêm y hưu nhàn màu thiển tử bình kim đoạn đoàn long. Càng làm tôn thêm mặt như quan ngọc, cũng giống như những công tử phú quý trong kinh đô.
Chỉ có thắt lưng gấm bạch ngọc minh hoàng khấu mang, hiện ra bản sắc thiên gia. Hắn tựa hồ như kêu tên nàng, tựa hồ như mỉm cười với nàng, vẫn tự nhiên như trước đây.
Nhưng nàng cái gì cũng không nghe được, trong mắt chỉ thấy ánh mắt kia. Ánh mắt như xuân thủy, lại thủy chung phủ một tầng lo lắng như cánh ve, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Hắn đứng trước mặt nàng cách đó không xa, lẳng lặng ngưng nhiên bất động.
Giống như là chờ đợi, đã đợi một thời gian rất dài. Khoan thai chờ nữ tử đến muộn này.
"Noãn Nhi!”
Âu Dương Noãn nhìn hắn, chậm rãi khẳng định nghi hoặc trong lòng: “Ngươi đến cùng sứ thần Nam Chiếu?”
Tiếu Thiên Diệp cười cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Âu Dương Noãn.
Ánh mắt kia nàng đã từng nhìn thấy, nàng đã từng gặp qua. Ở nhà thủy tạ đình thai, nằm dưới lá sen, ngắm nhìn chuồn chuồn bay lượn.
Không hiểu, nàng cảm thấy hắn đã khác so với trước đây. Lại không biết không giống ở chỗ nào.
Làm Nam Chiếu Hoàng đế, hắn hẳn là nên vui vẻ mới đúng, không phải sao?
Vì sao trên người hắn lại đem đến cho người ta cảm giác tuyệt vọng?
Là nhìn nhầm sao?
Nàng hẳn là nhìn nhầm rồi. Âu Dương Noãn tự nói với chính mình.
Hơn nửa năm không gặp nhưng nàng vẫn là người trong trí nhớ của hắn, một chút cũng không thay đổi.
Hắn nhìn nhìn, không hiểu liền cong khóe môi lên, đáy mắt xẹt qua tia băng hàn thấu xương.
“Nàng sống rất tốt!” Hắn nói ra những lời này, cũng là giọng điệu khẳng định.
Âu Dương Noãn hơi hơi cúi đầu, lần nữa ngẩng đầu lên trong mắt đã là ý cười rất nhẹ: “Đúng vậy! Ta sống rất tốt!”
Tiếu Thiên Diệp cũng lạnh lùng cười, hắn đến bên gốc mai trong viện, ngồi xuống ghế nhỏ bên bàn đá: “Ngồi đi!”
Ngữ khí kia giống như bằng hữu lâu ngày không gặp. Nhưng Âu Dương Noãn lại biết, hắn tuyệt đối không phải chỉ đến để ôn lại chuyện cũ.
Nam Chiếu đế vương ngàn dặm xa xôi đến đây, làm sao có thể là vì nói chuyện nàng sống có tốt hay không? Chuyện này quả thực là khó mà tưởng tượng được.
“Hiện tại có phải ta nên gọi ngài là Bệ hạ?” Âu Dương Noãn đơn giản nói một câu.
Tiếu Thiên Diệp cũng thản nhiên cười: “Bệ hạ? Thật là một danh xưng đáng châm chọc!”
Âu Dương Noãn biết, Tiếu Thiên Diệp nay đã là Nam Chiếu hoàng đế.
Chính là Nam Chiếu vẫn có không ít người nguyện trung thành với chủ tử ban đầu. Cứ như vậy, ngày tháng của hắn cũng không mấy yên ổn.
Huống chi tân đế mới đăng cơ nên dùng chính sách lôi kéo dụ dỗ. Nhưng cố tình Tiếu Thiên Diệp lệ khí quá nặng, đối với những người phản kháng vẫn một mực xử tử, nửa điểm lưu tình cũng không có.
Âu Dương Noãn lo lắng nếu cứ thế mãi sẽ mang tới những hậu quả đáng sợ sau này.
Nhưng Tiếu Thiên Diệp tâm khí cao ngạo so với trước đây lại càng thêm âm trầm, khiến những lời nói quan tâm này nàng cảm thấy vẫn là không nên nói.
Mặc dù chỉ lẳng lặng ngồi như vậy, mặc dù hắn cái gì cũng chưa nói nhưng nàng có thể cảm nhận được, trong mắt hắn đang cố gắng áp chế hận ý.
Hắn hận nàng. Ngay cả khi sắc mặt hắn có bình tĩnh, hận ý như vậy cũng là không có cách nào né tránh.
Không ai nói chuyện, hai người liền lâm vào trầm mặc.
Thật lâu sau, là Âu Dương Noãn phá vỡ sự trầm mặc này: “Đàn cổ kia, ta không thể nhận!”
Tiếu Thiên Diệp cười lạnh một tiếng: "Ta sao lại đã quên, hiện tại nàng đã là Minh quận vương phi. Sao? Ngay cả một cây đàn cổ nho nhỏ cũng không dám nhận lấy sao?”
Hắn chung quy vẫn luôn là người tùy hứng như vậy. Ngay cả nàng cũng chưa từng hoài nghi sự thiệt tình của hắn.
Nhưng hắn lại chưa từng thay nàng lo lắng một chút, hắn chỉ muốn biểu đạt tình cảm của hắn. Nhưng lại chưa từng lo lắng nàng sẽ lâm vào tình cảnh khó xử.
Đúng vậy, yêu cũng được mà hận cũng được, hắn đều biểu hiện ra hoàn toàn như vậy, khiến cho nàng không thể xem nhẹ.
Nhưng loại tình cảm tùy hứng như vậy thật sự là không ai có thể đủ thừa nhận. Giống như gốc mai kia, miễn cưỡng vun trồng trong này nhưng lại không có cách nào khiến nó nở hoa.
“Đúng vậy, ta là Minh quận vương phi. Cho nên mời ngài không cần tặng lễ vật như vậy nữa!”
Âu Dương Noãn bình tĩnh nói từng chữ từng chữ một để hắn nghe được một cách rành mạch, rõ ràng.
Tiếu Thiên Diệp rốt cục vẫn bùng nổ tức giận ẩn nhẫn. Hắn giữ chặt lấy cánh tay của nàng, như là muốn bẻ gãy nó vậy. Trong ánh mắt lửa giận nảy lên, thật đáng sợ.
Âu Dương Noãn nhìn hắn: "Tiếu Thiên Diệp, buông ra!”
“Rốt cục cũng kêu tên của ta rồi sao? Nàng đối với ta khách khí như vậy, khách khí đến cả một người xa lạ cũng còn không bằng. Ta còn tưởng rằng, nàng đã không còn biết ta là ai nữa!”
Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng chằm chằm, trong mắt lộ vẻ lãnh khốc: “Âu Dương Noãn, vì sao ta lại đến đây, nàng không biết sao? Nửa năm qua, nàng vô cùng vui vẻ làm Minh quận vương phi, có từng nhớ tới ta dù chỉ trong một khoảnh khắc?”
“Nàng có biết, ta phải trải qua những ngày tháng như thế nào? Hằng đêm ta dùng tâm tình gì để nghĩ về nàng? Hiện tại ở đây nàng còn nói với ta như vậy, ta thật sự muốn móc tim của nàng ra, nhìn xem bên trong đến tột cùng là máu hay vẫn là băng?”
Hắn so với trước kia càng thêm thô bạo.
Chuyện đã không phải ngày một ngày hai, hàng đêm hắn không thể chợp mắt, cứ thế trân trân chờ trời sáng hơn nửa năm. Dường như đã hao hết không phải sự bình tĩnh mà chính là tuổi thọ của hắn.
Bệ hạ là người tàn nhẫn nhất trên đời này.
Hắn biết mọi người đều nói như vậy, mọi người đều còn kiêng kị hắn. Bởi vì hắn là Hoàng đế, hơn nữa còn là một bạo chúa.
Từ trong cung đến triều đình, không một ai có lá gan nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thậm chí ngay cả Tiếu Lăng Phong, hiện tại cũng không dám đứng trước mặt hắn nói thêm câu gì.
Nửa năm qua, người phản kháng hắn không ngừng nổi dậy, hắn đánh đông dẹp bắc liên hoành hợp tung.
Nay Nam Chiếu sụp đổ đã được nối liền nhưng sự tàn nhẫn đáng sợ của hắn cũng đã truyền khắp toàn bộ Nam Chiếu. Hắn lại một chút cũng không thèm để ý.
Bắt đầu từ cái ngày đăng cơ, ngồi trên đế vị chỉ là một thể xác đang từ từ mục rữa không có linh hồn.
"Tiếu Thiên Diệp!"
Âu Dương Noãn nhìn hắn, “Lúc trước không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Ta nghĩ ngài cũng đã không còn chấp nhất với ta nữa. Ta không đáng, không đáng để ngài làm vậy!”
“Ngài có thể tìm được nữ tử tốt hơn ta gấp mấy lần. Hiện ngài đã là Hoàng đế Nam Chiếu, muốn dạng nữ nhân gì cũng đều có thể. So với ta xinh đẹp hơn, tài hoa hơn. Không cần lãng phí thời gian với ta!”
Hắn nhìn nàng, đột nhiên cười to: “Âu Dương Noãn, ta không phải là một con chó mà nàng có thể tùy tiện sai khiến!”
Âu Dương Noãn hơi cả kinh, nâng mắt lên hỏi: “Ngài đây là có ý gì?”
Tươi cười của hắn càng thêm lãnh liệt, ánh mắt như nước dừng lại trên mặt nàng.
“Mặc kệ là Tiếu Trọng Hoa hay vẫn là Âu Dương Tước, hoặc là bất kỳ một người nào khác. Chỉ cần hắn chắn trước ta và nàng thì nhất định phải chết!”
Thanh âm âm lãnh như khối băng, cũng lại hết sức ngoan lệ.
Cả người Âu Dương Noãn chấn động, nàng biết nam nhân trước mắt này, nàng rất hiểu tính tình của hắn. Không chiếm được hắn thà hủy diệt cũng không muốn người khác có được. Hắn chính là một nam nhân như vậy.
Nàng nhìn hắn, cảm giác như tâm cũng chìm trong nước lạnh: “Tiếu Thiên Diệp, vì sao ngươi vĩnh viễn cũng không rõ, ta và ngươi không thể đứng bên cạnh nhau. Vấn đề lớn nhất không phải ở những người khác mà là ta vĩnh viễn sẽ không đồng ý cách thức thể hiện tình yêu của ngươi, cũng càng không thể nhận!”
Tay Tiếu Thiên Diệp vẫn nắm lấy cổ tay nàng như cũ, tay kia lại luồn vào áo trong, từ trong ngực lấy ra một cái kim liên tử. Trên liên tử kia còn có cái gì đó đang phát sáng.
Âu Dương Noãn ngẩn ra, lập tức liền nhận ra đây là một mảnh nhỏ của khối bích tỳ kia, là một mảnh rất nhỏ…..
“Cái này nàng còn nhớ không?” Hắn hỏi một câu như vậy.
“Không nhớ!” Nàng cúi đầu xuống, tránh tay hắn.
Hắn lại chỉ thản nhiên cười cười: “Nàng nói đúng, nếu đã vỡ nát thì không nên sửa lại. Bởi vì cho dù sửa như thế nào, cũng không thể phục hồi lại như lúc ban đầu….”
Âu Dương Noãn liền cắt ngang lời hắn: “Thời gian không còn sớm nữa, ta cần phải trở về!”
Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên cười nói: “Âu Dương Noãn, nàng đang sợ!”
“Nàng nếu đã buông xuôi tất cả, vì sao lại không dám đối mặt với ta?” Hắn nhìn xuống nàng, ánh mắt chắc chắn.
Hắn luôn không chấp nhận sự thật. Âu Dương Noãn hít sâu một hơi: “Đúng vậy, ta đều nhớ rất rõ! Ta cũng nhớ rất rõ từng lời ngươi nói, cũng nhớ rõ những chuyện ngươi làm cho ta. Ta cũng chưa từng quên đi ngươi, thậm chí ta vẫn còn cảm thấy áy náy cùng cảm kích ngươi!”
“Nhưng đó không phải là yêu, ngươi hiểu chưa? Ta không chịu gả cho ngươi bởi vì ngươi và ta bất luận là lập trường hay là lý tưởng đều quá khác biệt!"
"Ngươi nói ngươi yêu ta nhưng ngươi lại không thèm để ý đến cảm nhận của ta. Ngươi chỉ biết luôn miệng nói yêu ta nhưng lại chưa từng lo lắng cho ta!"
"Nếu ngươi chỉ mảy may nghĩ cho ta dù chỉ một chút thôi thì ngươi sẽ không trước mặt cả triều đình Đại Lịch tặng ta đàn cổ!”
Không nghĩ rằng trên mặt hắn thế nhưng lại lướt qua tia kinh ngạc.
Trên mặt Tiếu Thiên Diệp chậm rãi hiện lên chút tươi cười cổ quái: “Nàng nói đúng! Ta sớm đã không còn yêu nàng nữa!"
"Hằng ngày hằng đêm nàng đều tra tấn ta, ta đối với nàng chỉ còn lại hận. Âu Dương Noãn, trên đời này người ta hận nhất chính là nàng…..”
Chính là hắn dù sao cũng kinh nghiệm lâu năm, rất nhanh liền vội vàng cười nói: “Chúng ta là người làm ăn, hiện nay chuyện khiến cả kinh đô đang sôi sục chính là hôn sự của Tiếu Nhiên quận chúa và Âu Dương thiếu tướng quân. Đây chính là đại ỷ sự, cũng là thời cơ tốt cho việc buôn bán, mọi người đều muốn mua lễ vật a!”
Lời này nói ra đúng là không nhìn được chút bất thường. Chính là Âu Dương Noãn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nàng áp chế nghi hoặc trong lòng, cười nói: “Vậy mời chưởng quầy mang những thứ đó ra cho ta nhìn một chút!”
Chưởng quầy cười cười, lập tức sai người lại đưa tới không ít thứ này nọ.
Âu Dương Noãn nhìn qua, lại không mấy khác biệt với những thứ vừa rồi. Cũng không phải trân phẩm đặc biệt gì cho cam, thậm chí so với lúc nãy còn kém hơn một chút.
Nàng tựa tiếu phi tiếu nói: “Ngươi nói trân phẩm, chính là những thứ này?”
Sắc mặt chưởng quầy nhất thời có chút không yên, trên mặt liền hiện lên tia do dự.
Vừa muốn nói chuyện liền thấy một tiểu nhị bước vào cửa nói với chưởng quầy: “Chưởng quầy, chúng ta không phải còn có một bộ trân bảo sao?”
Không biết vì sao trên mặt chưởng quầy đột nhiên hiện liền vẻ vui mừng, vội nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Ta đúng là hồ đồ. Thứ đó đúng là rất trân quý, ta vẫn luôn cất giữ. Không biết Quận vương phi có muốn nhìn một cái không?”
Âu Dương Noãn uống một ngụm trà, càng cảm thấy tò mò chưởng quầy này đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Chưởng quầy lại lau mồ hôi trên trán, nháy mắt với tiểu nhị. Tên tiểu nhị kia lập tức vội đi. Qua một lát mới mang đến một hộp gỗ tinh xảo.
Chưởng quầy thật cẩn thận cầm lấy, mang đến trước mặt Âu Dương Noãn.
Hồng Ngọc trừng mắt nhìn chưởng quầy đang tỏ vẻ thần bí này một cái, bàn tay trắng nõn mở nắp ra.
Âu Dương Noãn nhìn vào bên trong, nháy mắt nàng ngẩng mạnh đầu nhìn chằm chằm chưởng quầy.
Hồng Ngọc cùng Xương Bồ cũng theo bản năng nhìn thoáng qua. Nhất thời đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Hồng Ngọc cả giận: “Chưởng quầy, ngươi điên rồi sao? Thứ bị hư hỏng cũng đưa cho Quận vương phi xem. Cửa hàng của ngươi không muốn buôn bán nữa rồi sao?”
Bên trong căn bản không phải trân bảo gì, lại càng không phải trang sức vàng ngọc gì mà là một khối bích tỳ đã tứ phân ngũ liệt. Như là tâm một người bị vỡ nát, đơn côi nằm trong tráp.
“Đây là của chủ nhân nhà ta đưa cho ngài. Người nói, cho dù đã vỡ nát, ngài cũng phải nhận lấy!”
Âu Dương Noãn chấn động, những lát sau ánh mắt của nàng lại trở nên kiên định: “Nát chính là nát, nhận lấy thì có ích lợi gì? Mời chuyển cáo đến chủ tử nhà ngươi, không cần tốn nhiều tâm tư!”
Nếu đã hạ quyết tâm, cần gì phải để nó ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.
Nàng cười nhẹ, đứng dậy nói: “Cáo từ!”
Nhưng chưởng quầy đột nhiên lại đứng chắn trước mặt nàng, quỳ xuống: “Quận vương phi! Những lời này mời ngài tự mình nói với chủ nhân nhà ta!”
Lập tức trong phòng trở nên tĩnh mịch, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến ý nghĩ trong trí nhớ Âu Dương Noãn thanh tỉnh mà khắc sâu.
Nàng hít sâu một hơi, tựa hồ ngay cả chút mùi hương trong không khí trong veo lãnh liệt cũng cảm thấy được. Chưa có từng thay đổi. Vận mệnh liêu triền, là như thế này không thể thoát đi.
Không chờ nàng nói chuyện, chưởng quầy đã phân phó tiểu nhị đứng gác ngoài cửa. Tự mình đến bên bức tường cạnh giá sách thật lớn, nhẹ xoay xoay cái gì đó.
Nơi đó đúng là một cánh cửa nhỏ, chưởng quầy chỉ vào bên trong: “Chủ tử nhà ta đã đến, đang ở bên trong chờ ngài!”
Hồng Ngọc cùng Xương Bồ liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đều toát lên vẻ cảnh giác.
Lần đầu tiên Hồng Ngọc cảm thấy hối hận, nàng không nên để thị vệ ở lại bên ngoài.
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách được Hồng Ngọc, các tiệm kim hoàn trong kinh đô này ai dám có lá gan làm gì?
Âu Dương Noãn chậm rãi nhắm mắt lại. Nếu hắn đã đến đây, không nhìn thấy nàng hắn nhất định không đi.
Nàng thở dài một hơi: “Hồng Ngọc, ngươi cùng Xương Bồ canh bên ngoài đi!”
Trên mặt Hồng Ngọc lộ ra thần sắc lo lắng nhưng Âu Dương Noãn lại không có chút do dự. Khi một chân bước vào cửa nhỏ, trong lòng liền cảm thấy bất an không hiểu.
Cánh cửa phía sau không tiếng động đóng chặt lại. Đi đường bên trong, không cần đuốc bởi vì đã có dạ minh châu được khảm hai bên chiếu sáng cả địa đạo vốn không nhìn rõ năm ngón tay này.
Xuyên qua mật đạo, phía trước lập tức rộng mở ánh sáng. Là một tòa đình viện nho nhỏ. Trong viện thế nhưng còn có một gốc cây hồng mai.
Chỉ tiếc ánh mặt trời không chiếu được tới nơi nên một đóa mai cũng không có, có chút cô đơn tịch sát.
Đúng lúc này, cánh cửa két một tiếng mở ra. Hắn hướng nàng bước tới, hắn chỉ mặc xiêm y hưu nhàn màu thiển tử bình kim đoạn đoàn long. Càng làm tôn thêm mặt như quan ngọc, cũng giống như những công tử phú quý trong kinh đô.
Chỉ có thắt lưng gấm bạch ngọc minh hoàng khấu mang, hiện ra bản sắc thiên gia. Hắn tựa hồ như kêu tên nàng, tựa hồ như mỉm cười với nàng, vẫn tự nhiên như trước đây.
Nhưng nàng cái gì cũng không nghe được, trong mắt chỉ thấy ánh mắt kia. Ánh mắt như xuân thủy, lại thủy chung phủ một tầng lo lắng như cánh ve, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Hắn đứng trước mặt nàng cách đó không xa, lẳng lặng ngưng nhiên bất động.
Giống như là chờ đợi, đã đợi một thời gian rất dài. Khoan thai chờ nữ tử đến muộn này.
"Noãn Nhi!”
Âu Dương Noãn nhìn hắn, chậm rãi khẳng định nghi hoặc trong lòng: “Ngươi đến cùng sứ thần Nam Chiếu?”
Tiếu Thiên Diệp cười cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Âu Dương Noãn.
Ánh mắt kia nàng đã từng nhìn thấy, nàng đã từng gặp qua. Ở nhà thủy tạ đình thai, nằm dưới lá sen, ngắm nhìn chuồn chuồn bay lượn.
Không hiểu, nàng cảm thấy hắn đã khác so với trước đây. Lại không biết không giống ở chỗ nào.
Làm Nam Chiếu Hoàng đế, hắn hẳn là nên vui vẻ mới đúng, không phải sao?
Vì sao trên người hắn lại đem đến cho người ta cảm giác tuyệt vọng?
Là nhìn nhầm sao?
Nàng hẳn là nhìn nhầm rồi. Âu Dương Noãn tự nói với chính mình.
Hơn nửa năm không gặp nhưng nàng vẫn là người trong trí nhớ của hắn, một chút cũng không thay đổi.
Hắn nhìn nhìn, không hiểu liền cong khóe môi lên, đáy mắt xẹt qua tia băng hàn thấu xương.
“Nàng sống rất tốt!” Hắn nói ra những lời này, cũng là giọng điệu khẳng định.
Âu Dương Noãn hơi hơi cúi đầu, lần nữa ngẩng đầu lên trong mắt đã là ý cười rất nhẹ: “Đúng vậy! Ta sống rất tốt!”
Tiếu Thiên Diệp cũng lạnh lùng cười, hắn đến bên gốc mai trong viện, ngồi xuống ghế nhỏ bên bàn đá: “Ngồi đi!”
Ngữ khí kia giống như bằng hữu lâu ngày không gặp. Nhưng Âu Dương Noãn lại biết, hắn tuyệt đối không phải chỉ đến để ôn lại chuyện cũ.
Nam Chiếu đế vương ngàn dặm xa xôi đến đây, làm sao có thể là vì nói chuyện nàng sống có tốt hay không? Chuyện này quả thực là khó mà tưởng tượng được.
“Hiện tại có phải ta nên gọi ngài là Bệ hạ?” Âu Dương Noãn đơn giản nói một câu.
Tiếu Thiên Diệp cũng thản nhiên cười: “Bệ hạ? Thật là một danh xưng đáng châm chọc!”
Âu Dương Noãn biết, Tiếu Thiên Diệp nay đã là Nam Chiếu hoàng đế.
Chính là Nam Chiếu vẫn có không ít người nguyện trung thành với chủ tử ban đầu. Cứ như vậy, ngày tháng của hắn cũng không mấy yên ổn.
Huống chi tân đế mới đăng cơ nên dùng chính sách lôi kéo dụ dỗ. Nhưng cố tình Tiếu Thiên Diệp lệ khí quá nặng, đối với những người phản kháng vẫn một mực xử tử, nửa điểm lưu tình cũng không có.
Âu Dương Noãn lo lắng nếu cứ thế mãi sẽ mang tới những hậu quả đáng sợ sau này.
Nhưng Tiếu Thiên Diệp tâm khí cao ngạo so với trước đây lại càng thêm âm trầm, khiến những lời nói quan tâm này nàng cảm thấy vẫn là không nên nói.
Mặc dù chỉ lẳng lặng ngồi như vậy, mặc dù hắn cái gì cũng chưa nói nhưng nàng có thể cảm nhận được, trong mắt hắn đang cố gắng áp chế hận ý.
Hắn hận nàng. Ngay cả khi sắc mặt hắn có bình tĩnh, hận ý như vậy cũng là không có cách nào né tránh.
Không ai nói chuyện, hai người liền lâm vào trầm mặc.
Thật lâu sau, là Âu Dương Noãn phá vỡ sự trầm mặc này: “Đàn cổ kia, ta không thể nhận!”
Tiếu Thiên Diệp cười lạnh một tiếng: "Ta sao lại đã quên, hiện tại nàng đã là Minh quận vương phi. Sao? Ngay cả một cây đàn cổ nho nhỏ cũng không dám nhận lấy sao?”
Hắn chung quy vẫn luôn là người tùy hứng như vậy. Ngay cả nàng cũng chưa từng hoài nghi sự thiệt tình của hắn.
Nhưng hắn lại chưa từng thay nàng lo lắng một chút, hắn chỉ muốn biểu đạt tình cảm của hắn. Nhưng lại chưa từng lo lắng nàng sẽ lâm vào tình cảnh khó xử.
Đúng vậy, yêu cũng được mà hận cũng được, hắn đều biểu hiện ra hoàn toàn như vậy, khiến cho nàng không thể xem nhẹ.
Nhưng loại tình cảm tùy hứng như vậy thật sự là không ai có thể đủ thừa nhận. Giống như gốc mai kia, miễn cưỡng vun trồng trong này nhưng lại không có cách nào khiến nó nở hoa.
“Đúng vậy, ta là Minh quận vương phi. Cho nên mời ngài không cần tặng lễ vật như vậy nữa!”
Âu Dương Noãn bình tĩnh nói từng chữ từng chữ một để hắn nghe được một cách rành mạch, rõ ràng.
Tiếu Thiên Diệp rốt cục vẫn bùng nổ tức giận ẩn nhẫn. Hắn giữ chặt lấy cánh tay của nàng, như là muốn bẻ gãy nó vậy. Trong ánh mắt lửa giận nảy lên, thật đáng sợ.
Âu Dương Noãn nhìn hắn: "Tiếu Thiên Diệp, buông ra!”
“Rốt cục cũng kêu tên của ta rồi sao? Nàng đối với ta khách khí như vậy, khách khí đến cả một người xa lạ cũng còn không bằng. Ta còn tưởng rằng, nàng đã không còn biết ta là ai nữa!”
Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng chằm chằm, trong mắt lộ vẻ lãnh khốc: “Âu Dương Noãn, vì sao ta lại đến đây, nàng không biết sao? Nửa năm qua, nàng vô cùng vui vẻ làm Minh quận vương phi, có từng nhớ tới ta dù chỉ trong một khoảnh khắc?”
“Nàng có biết, ta phải trải qua những ngày tháng như thế nào? Hằng đêm ta dùng tâm tình gì để nghĩ về nàng? Hiện tại ở đây nàng còn nói với ta như vậy, ta thật sự muốn móc tim của nàng ra, nhìn xem bên trong đến tột cùng là máu hay vẫn là băng?”
Hắn so với trước kia càng thêm thô bạo.
Chuyện đã không phải ngày một ngày hai, hàng đêm hắn không thể chợp mắt, cứ thế trân trân chờ trời sáng hơn nửa năm. Dường như đã hao hết không phải sự bình tĩnh mà chính là tuổi thọ của hắn.
Bệ hạ là người tàn nhẫn nhất trên đời này.
Hắn biết mọi người đều nói như vậy, mọi người đều còn kiêng kị hắn. Bởi vì hắn là Hoàng đế, hơn nữa còn là một bạo chúa.
Từ trong cung đến triều đình, không một ai có lá gan nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thậm chí ngay cả Tiếu Lăng Phong, hiện tại cũng không dám đứng trước mặt hắn nói thêm câu gì.
Nửa năm qua, người phản kháng hắn không ngừng nổi dậy, hắn đánh đông dẹp bắc liên hoành hợp tung.
Nay Nam Chiếu sụp đổ đã được nối liền nhưng sự tàn nhẫn đáng sợ của hắn cũng đã truyền khắp toàn bộ Nam Chiếu. Hắn lại một chút cũng không thèm để ý.
Bắt đầu từ cái ngày đăng cơ, ngồi trên đế vị chỉ là một thể xác đang từ từ mục rữa không có linh hồn.
"Tiếu Thiên Diệp!"
Âu Dương Noãn nhìn hắn, “Lúc trước không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Ta nghĩ ngài cũng đã không còn chấp nhất với ta nữa. Ta không đáng, không đáng để ngài làm vậy!”
“Ngài có thể tìm được nữ tử tốt hơn ta gấp mấy lần. Hiện ngài đã là Hoàng đế Nam Chiếu, muốn dạng nữ nhân gì cũng đều có thể. So với ta xinh đẹp hơn, tài hoa hơn. Không cần lãng phí thời gian với ta!”
Hắn nhìn nàng, đột nhiên cười to: “Âu Dương Noãn, ta không phải là một con chó mà nàng có thể tùy tiện sai khiến!”
Âu Dương Noãn hơi cả kinh, nâng mắt lên hỏi: “Ngài đây là có ý gì?”
Tươi cười của hắn càng thêm lãnh liệt, ánh mắt như nước dừng lại trên mặt nàng.
“Mặc kệ là Tiếu Trọng Hoa hay vẫn là Âu Dương Tước, hoặc là bất kỳ một người nào khác. Chỉ cần hắn chắn trước ta và nàng thì nhất định phải chết!”
Thanh âm âm lãnh như khối băng, cũng lại hết sức ngoan lệ.
Cả người Âu Dương Noãn chấn động, nàng biết nam nhân trước mắt này, nàng rất hiểu tính tình của hắn. Không chiếm được hắn thà hủy diệt cũng không muốn người khác có được. Hắn chính là một nam nhân như vậy.
Nàng nhìn hắn, cảm giác như tâm cũng chìm trong nước lạnh: “Tiếu Thiên Diệp, vì sao ngươi vĩnh viễn cũng không rõ, ta và ngươi không thể đứng bên cạnh nhau. Vấn đề lớn nhất không phải ở những người khác mà là ta vĩnh viễn sẽ không đồng ý cách thức thể hiện tình yêu của ngươi, cũng càng không thể nhận!”
Tay Tiếu Thiên Diệp vẫn nắm lấy cổ tay nàng như cũ, tay kia lại luồn vào áo trong, từ trong ngực lấy ra một cái kim liên tử. Trên liên tử kia còn có cái gì đó đang phát sáng.
Âu Dương Noãn ngẩn ra, lập tức liền nhận ra đây là một mảnh nhỏ của khối bích tỳ kia, là một mảnh rất nhỏ…..
“Cái này nàng còn nhớ không?” Hắn hỏi một câu như vậy.
“Không nhớ!” Nàng cúi đầu xuống, tránh tay hắn.
Hắn lại chỉ thản nhiên cười cười: “Nàng nói đúng, nếu đã vỡ nát thì không nên sửa lại. Bởi vì cho dù sửa như thế nào, cũng không thể phục hồi lại như lúc ban đầu….”
Âu Dương Noãn liền cắt ngang lời hắn: “Thời gian không còn sớm nữa, ta cần phải trở về!”
Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên cười nói: “Âu Dương Noãn, nàng đang sợ!”
“Nàng nếu đã buông xuôi tất cả, vì sao lại không dám đối mặt với ta?” Hắn nhìn xuống nàng, ánh mắt chắc chắn.
Hắn luôn không chấp nhận sự thật. Âu Dương Noãn hít sâu một hơi: “Đúng vậy, ta đều nhớ rất rõ! Ta cũng nhớ rất rõ từng lời ngươi nói, cũng nhớ rõ những chuyện ngươi làm cho ta. Ta cũng chưa từng quên đi ngươi, thậm chí ta vẫn còn cảm thấy áy náy cùng cảm kích ngươi!”
“Nhưng đó không phải là yêu, ngươi hiểu chưa? Ta không chịu gả cho ngươi bởi vì ngươi và ta bất luận là lập trường hay là lý tưởng đều quá khác biệt!"
"Ngươi nói ngươi yêu ta nhưng ngươi lại không thèm để ý đến cảm nhận của ta. Ngươi chỉ biết luôn miệng nói yêu ta nhưng lại chưa từng lo lắng cho ta!"
"Nếu ngươi chỉ mảy may nghĩ cho ta dù chỉ một chút thôi thì ngươi sẽ không trước mặt cả triều đình Đại Lịch tặng ta đàn cổ!”
Không nghĩ rằng trên mặt hắn thế nhưng lại lướt qua tia kinh ngạc.
Trên mặt Tiếu Thiên Diệp chậm rãi hiện lên chút tươi cười cổ quái: “Nàng nói đúng! Ta sớm đã không còn yêu nàng nữa!"
"Hằng ngày hằng đêm nàng đều tra tấn ta, ta đối với nàng chỉ còn lại hận. Âu Dương Noãn, trên đời này người ta hận nhất chính là nàng…..”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook