Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh
-
Chương 141
-----"Cố Lưu Tích sờ soạng chỗ ngực của nàng ấy, nhưng mà, ngoài nhiệt độ lạnh như băng, không không còn gì nữa! Trái tim phút chốc rơi xuống vực sâu!"-----
Lúc Cố Lưu Tích nhảy xuống sông, đầu óc lập tức tỉnh táo trở lại. Nước sông lạnh rét thấu xương từ bốn phương tám hướng ồ ạt vồ tới, bao trùm lấy từng tấc da thịt nàng.Vốn dĩ cả người đang đau phát run nên nhất thời Cố Lưu Tích không có chút sức nào để phản kháng, chỉ có thể buông xuôi để dòng nước cuốn đi xuống hạ du.
Cơ thể nàng như nằng ngàn cân, mỗi động tác đều tốn rất nhiều sức. Nhưng mà vào lúc này nàng vẫn bận tâm đến Văn Mặc Huyền. Nàng ấy bị thương nặng như vậy, còn không biết bơi... Nghĩ vậy mà Cố Lưu Tích nổi run cả người, hung hăng cắn răng, cố nổi lên mặt nước, khàn giọng gọi tên Văn Mặc Huyền.
Nhìn mặt nước trống vắng, nàng lập tức lặn xuống dòng nước lạnh, bạt mạng tìm kiếm bóng người ấy khắp bốn phía. Không biết qua bao lâu, nàng cũng không dám nghĩ đến giờ phút này Văn Mặc Huyền ra sao, chỉ biết dùng hết tất cả sức lực dọc theo bờ sông không ngừng tìm kiếm.
Cả người như đã đông cứng, đau đến độ không còn cảm giác, nhưng nàng không dám dừng lại. Nàng cứ nghĩ, có lẽ một khắc sau, một giây sau người nọ sẽ xuất hiện, chỉ cần nàng đi qua, nàng có thể mang nàng ấy rời khỏi dòng sông lạnh lẽo này.
Nàng đã sớm chịu không nổi, nhưng nàng sợ, sợ bởi vì nàng lười nhát, người trong lòng nàng sẽ có thể vĩnh viễn nằm lại nơi vùng nước lạnh này.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng như vậy, Cố Lưu Tích hận không thể xé rách lồng ngực, không có trái tim, nàng sẽ không phải đau đớn như vầy.
Nàng không dám nghĩ, từng bước đi đến hôm nay, lại mất đi Văn Mặc Huyền, nàng sẽ như thế nào nữa. Mặc dù có chết đi, nàng cũng không cam lòng, chỉ có thể biến thành cô hồn dã quỷ, đến thế tiếp theo, không ngừng tìm nàng ấy.
Lần nữa vùng vẫy nổi lên, trên mặt tràn đầy nước, còn không ngừng trào xuống rất nhiều, lẫn chút âm ấm, rơi vào mặt sông, tích tắc biến mất, hòa tan vào dòng nước lạnh.
Nàng ngâm mình trong nước lạnh, quơ quào không mục đích, không ngừng hô hào tên Văn Mặc Huyền đến khàn cuống họng. Tiếng nghẹn ngào không thể kìm nén trong cổ họng đều đều xen lẫn trong tiếng nước, quanh quẩn dưới đáy vực.
Trên đôi môi tím xanh đã tràn đầy máu, nàng run lẩy bẩy cả người, cố gắng tỉnh táo lại. Lúc đó nàng ấy bị thương có nặng không, Nếu... Nếu không phải chìm xuống đáy sông, thì... thì là bị nước cuốn đi.
Tìm kiếm dưới đáy sông lần nữa, không thấy bóng người, trái tim thẫn thờ của Cố Lưu Tích đập mạnh liên hồi, nàng miễn cưỡng dùng bàn tay trái cầm chặt tay phải bị trật khớp, khẽ cắn môi bẻ một cái, đau đớn mãnh liệt giúp cơ thể nàng có lại tri giác. Cố Lưu Tích sặc mấy ngụm nước, thở gấp gáp bơi xuống hạ du.
Tới chỗ thế nước bằng phẳng, từ xa xa nàng thấy một gốc cây khô nổi trong nước, bên cạnh thoáng thấy một bóng trắng. Cố Lưu Tích trợn to mắt, bất chấp tay phải không dùng sức được, vẫn cố gắng bơi qua đó.
Bóng trắng nọ như chỉ là một bộ áo mỏng, không có nhúc nhích gì, theo nước chảy xuôi, trước khi Cố Lưu Tích đi đến thì đã trượt xuống khúc gỗ, từ từ chìm xuống.
Trái tim Cố Lưu Tích co thắt, cố gắng vắt kiệt chút nội lực còn sót lại trong đan điền, dồn hết ý chí, sức lực vào tứ chi để bơi đi.
Bóng trắng tản ra trong nước, mái tóc đen xõa rộng, dập dờn trên mặt nước. Mà mảng máu lớn bên cạnh người ấy lại làm Cố Lưu Tích đau lòng không thôi.
Cố Lưu Tích bơi qua, đưa tay ôm chặt lấy nàng. Vốn không còn bao nhiêu sức, bây giờ lại phảng phất như có thể nhét người vào sâu trong máu thịt của mình.
Gương mặt trước mặt tái không còn giọt máu, làm nước mắt của Cố Lưu Tích rơi như vỡ đê, hôn lên cánh môi tái nhợt ấy rồi gắng sức đưa nàng lên mặt nước.
Cả người Văn Mặc Huyền yếu ớt ghé trên thân Cố Lưu Tích, dường như không còn sức sống. Cố Lưu Tích sợ hết hồn, đỡ nàng bơi vào bờ.
Nâng Văn Mặc Huyền lên bờ rồi Cố Lưu Tích xụi lơ trên mặt đất luôn.
Ngâm trong nước lâu như vậy, nhiệt độ cơ thể của nàng đã thấp đáng sợ, hơn nữa liên tục tìm người, nàng thậm chí khống chế không được thân thể của nàng.
Văn Mặc Huyền ở bên không có động tĩnh gì, không thể trì hoãn nữa, nàng cố sức cắn lưỡi, khi nếm thấy đầy mùi máu thì bò dậy tiếp tục.
Dán lên là da lạnh ngắt của Văn Mặc Huyền, nàng lập tức sợ hết hồn. Người nàng ấy rất lạnh!
Cố Lưu Tích sờ soạng chỗ ngực của nàng ấy, nhưng mà, ngoài nhiệt độ lạnh như băng, không không còn gì nữa!
Trái tim phút chốc rơi xuống vực sâu!
"Văn Mặc Huyền!" Đôi mắt nàng lập tức đỏ ngầu, hoảng sợ bao trùm khắp lồng ngực của nàng, chỉ có một chấp niệm không ngừng níu giữ.
Người dưới thân vẫn không có động tĩnh, chỉ đung đưa theo tay nàng lắc, dường như thật sự đã mất đi sức sống.
"Ngươi đừng chết, ngươi đã bằng lòng với ta rồi mà, ngươi sẽ không chết!" nước mắt không ngừng rơi xuống, Cố Lưu Tích cúi người độ khí cho nàng, cho đến cuối cùng nàng không còn cảm giác được hai tay của mình, thật sự không thể động đậy nữa, mới chán nản tựa vào cơ thể lạnh ngắt ấy, im lặng khóc.
Chốc sau, những giọt nước mắt nóng hổi lại lẫn tơ hồng, rơi vào áo trắng của Văn Mặc Huyền, nhìn thấy mà giật mình.
Giờ phút này đôi mắt của Cố Lưu Tích đã không còn tinh thần. Ông trời cho nàng một cơ hội, để nàng có một giấc mơ đẹp. Nhưng mà kẻ nghiệp chướng nặng nề như nàng, làm sao có tư cách có được những thứ này, vì vậy tỉnh mộng, nàng phải trở lại địa ngục rồi. Một địa ngục đau khổ hơn, tuyệt vọng hơn trước.
Ngay lúc Cố Lưu Tích nhắm mắt lại, Văn Mặc Huyền một mực không có động tĩnh bỗng nhiên run lên một cái. Cố Lưu Tích mở bừng mắt, cặp mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm vào Văn Mặc Huyền, huyết lệ chảy dọc gò mà, thoạt nhìn dữ tợn mà quỷ dị.
Ngay tại lúc nàng ngồi dậy, Văn Mặc Huyền ho lên, Cố Lưu Tích quả thực muốn điên rồi. Nàng vội vàng nâng người dậy, vỗ lưng cho nàng ấy.
Văn Mặc Huyền lại ho vài cái, nôn không ít nước, đến cuối cùng nôn ra đều là máu loãng.
Cố Lưu Tích không dám vỗ nữa, chỉ ôm người vào trong ngực, cắn môi, nước mắt lần nữa tuôn trào.
Người trong ngực yếu ớt gọi: "Tích... Nhi."
Cố Lưu Tích nói không ra lời, đưa tay đặt trên ngực nàng, cảm nhận trái tim yếu ớt vô cùng nọ, ra sức gật đầu. Cuối cùng ý thức được Văn Mặc Huyền không nhìn thấy, cùi đầu nhìn lại thì phát hiện nàng ấy đã lâm vào hôn mê.
Y phục trên người Văn Mặc Huyền đều ướt nhẹp, không thể cứ thể nằm ở nơi này. Cố Lưu Tích thở hổn hển mấy hơi, dò người trở lại trong nước, nhặt lấy Hàm Quang Văn Mặc Huyền cắm trên khúc gỗ về.
Miễn cưỡng cõng Văn Mặc Huyền trên lưng, Cố Lưu Tích chống Hàm Quang, lung la lung lay đi dọc sơn cốc. Tuy rằng nàng mệt mỏi ước gì có thể nằm nghỉ, nhưng tiếng tim đập yếu ớt nọ như cứu cánh, chống đỡ cho nàng tìm được một sơn động khá gọn gàng, sạch sẽ.
Đợi đến lúc Cố Lưu Tích tìm được củi khô nhóm lửa xong, nàng ngửa mặt nằm rạp trên mặt đất, cả buổi không nhúc nhích.
Quay đầu nhìn Văn Mặc Huyền cách đó không xa, giờ phút này chỉ mặc một thân áo mỏng nằm trên đống cỏ khô, nhắm mắt yên tĩnh mê man. Cố Lưu Tích không khỏi thấy may mắn, lúc này vừa qua đông, thời tiết cũng khô ráo, rất dễ tìm cỏ rơm khô, không cần phải để nàng ấy nằm trên mặt đất lạnh lẽo.
Cố Lưu Tích cũng không nằm bao lâu, nàng nhớ Văn Mặc Huyền còn đang bị thương.
Có gắng đứng dậy, đỡ Văn Mặc Huyền lên, cởi áo mỏng, lộ ra tấm lưng mịn màng xinh đẹp. Da thịt trắng nõn, đường cong tinh xảo, nhưng mà một vết thương chém ngang lại phá hủy mất mỹ cảm ấy.
Vết thương từ giữa lưng kéo dài đến eo phải, càng về cuối thì càng sâu. Vết thương đã không còn chảy máu, nhưng mà da thịt dọc vết cắt bị vạch ra, miệng vết thương cũng trắng bệch, trông rất là đáng sợ.
Cố Lưu Tích nhìn mà tay run cầm cập, đầu ngón tay nhẹ vỗ về cạnh vết thương, đau lòng đến nước mắt tuôn rơi.
Nén nước mắt, nàng xé xuống một mảnh vải, cẩn thận hơ cho khô, dùng kim sang dược mang trên người thoa cho lên vết thương rồi cẩn thận bọc kỹ lại. Cố Lưu Tích kiểm tra mấy bận, bảo đảm xử lý tốt vết thương của Văn Mặc Huyền, mới đi qua nằm xuống, ôm Văn Mặc Huyền vào trong ngực.
Ngắm nhìn người thương vẫn không chút động tĩnh, Cố Lưu Tích cảm thấy tràn đầy chua xót. Sờ thử cơ thể của nàng, tuy rằng vẫn lạnh, nhưng cũng không như hồi mới đưa lên bờ nữa.
Hít mũi một cái, Cố Lưu Tích xúm lại liếm liếm môi mỏng tái nhợt của nàng, nhẹ nhàng mút vào một phen, đợi đến khi nó trở nên ấm áp hồng nhuận hơn, lúc này mới dừng lại, cọ cọ trán của nàng.
Nhắm mắt lại, dán tai trên ngực nàng, lắng nghe từng tiếng đập bên trong, Cố Lưu Tích run giọng nói: "Cảm ơn ngươi, cám ơn ngươi không có bỏ ta lại."
Nàng không ngừng lặp lại những lời nỉ non này, đến tận khi cơn mệt mỏi kéo tới, dẫn nàng vào một vùng u tối.
Ban đêm gió sông thổi tới, trong núi rừng quanh Lăng Giang vang khắp tiếng xột xoạt. Màn đêm buông xuống kèm theo nhiệt độ lạnh lẽo. Bầu trời đen kịt tựa như sân khấu hạ màn. Gần trong gang tấc, ánh sao điểm xuyết, làm cho cả bầu trời trở nên yên tĩnh, an lành hơn.
Mà nơi cửa động đằng xa cũng chập chờn đốm sáng nhỏ. Tia lỉa thỉnh thoảng tí tách, yếu ớt mà ngoan cường.
Cách đó không xa có mấy nhành cây được dựng lên, treo mấy bộ y phục. Mà ở bên cạnh là hai người đang yên tĩnh ngủ, họ tựa vào nhau, làm cho khung cảnh vốn có vẻ sầu thảm được thêm vài phần nhu hòa.
Một lát sau, một người bỗng run lên, vội vã gọi: "Mặc Huyền!" Sau đó hốt hoảng ngồi dậy.
Ánh mắt nàng có chút mông lung, cũng rất nhanh vươn tay tìm kiếm người bên cạnh, tìm được nơi ngực nàng ấy, nhận thấy nơi đó có nhịp đập, nàng mới thở phào một hơi, cúi đầu xuống, yên lặng hồi lâu.
Lúc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ấy đã trong suốt vô ngần. Cố Lưu Tích nhìn cảnh đêm mênh mông bên ngoài, gẩy cành cây vào đống lửa, lát sau, ngọn lửa cháy lớn hơn.
Nàng cúi người sờ lên quần áo của Văn Mặc Huyền, còn hơi ẩm, dời sào gỗ đi ngăn trở gió lùa vào cửa động, lấy trung y đã khô xuống thay cho nàng, cởi áo đơn, để ở một bên hong khô.
Dưới ánh lửa lập lòe, chưởng ấn màu xanh đen trên ngực Văn Mặc Huyền càng thêm rõ ràng và dữ tợn, trái tim đau nhói tim, Cố Lưu Tích hung hăng cắn răng.
Thử vận nội tức, nghỉ ngơi trong chốc lát, đã không còn trống rỗng như trước rồi. Cố Lưu Tích ngồi xếp bằng, dùng chút nội tức yếu ớt ấy truyền hết vào trong cơ thể Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền bị nội thương rất nghiêm trọng, đã tổn hại đến phế phủ, mà Hàn Sát chưởng mang hàn độc cũng đã lắng đọng trong cơ thể. Cố Lưu Tích không dám kéo dài nữa, suốt cả đêm đều liều mạng khôi phục một ít nội lực, sau đó lại tranh thủ thời gian hóa giải hàn độc giúp Văn Mặc Huyền, để tẩm bổ kinh mạch cho nàng.
Văn Mặc Huyền một mực hôn mê bất tỉnh, sau đó lại bắt đầu sốt cao. Cố Lưu Tích không dám rời khỏi nàng, chỉ có thể gắng gượng kiên trì, lặp đi lặp lại đưa nội lực bảo vệ tâm mạch cho nàng.
Nhưng tội tệ hơn chính là, Mộ Cẩm chưa chịu buông tha cho các nàng. Phát giác có người đi lại gần đó, tinh thần Cố Lưu Tích khẩn trương hết lên, cầm lấy Hàm Quang, hầu như không dám nhắm mắt.
Thẳng đến hoàng hôn ngày hôm sau, có một nam nhân áo đen toàn thân dính đầy vết máu và bùn đất xông vào. Lúc đó Cố Lưu Tích đang dựa trên vách động, ôm Văn Mặc Huyền, trong tay còn nắm chặt Hàm Quang.
Người nọ nhìn thấy hai người thì đỏ bừng mắt, ầm ầm quỳ xuống, nghẹn một tiếng nói: "Lưu Tích cô nương..."
Cố Lưu Tích muốn hôn mê rồi, nghe được tiếng nói quen thuộc, miễn cưỡng thấy rõ người tới, sau đó cười nhẹ nói với người trong ngực: "Ảnh Tử đến rồi." Dứt lời, Hàm Quang trong tay nàng rớt xuống đất, ôm Văn Mặc Huyền ngã chúi xuống theo.
Ảnh Tử bước nhanh lên trước đỡ lấy hai người, quay ra ngoài quát: "Đã tìm được rồi!" Sau đó lạnh lùng nói với năm người áo đen tiến vào: "Người Minh U giáo Bên ngoài, không chừa lại một tên nào hết."
---
Trong nháy mắt tiết trời đã chuyển mùa. Tháng tư ở Dự châu cành liễu lả lướt, sắc màu rực rỡ.
Danh Kiếm sơn trang cũng bắt đầu náo nhiệt lên, ngày bảy tháng năm chính là đại thọ của lão trang chủ Danh Kiếm sơn trang, Tiêu Cảnh Hoàng. Hôm nay đã là cuối tháng tư, tất cả vấn đề đều đã đưa vào đúng lịch trình.
Lầu các trang nghiêm tráng lệ, cửa đá điêu khắc bạch ngọc, phía trên khắc bốn cái chữ Danh Kiếm sơn trang to, hết thảy đều hiện vẻ bất phàm của nó.
Một nam tử ước chừng hơn ba mươi tuổi, chậm rãi đi đến một gian thư phòng. Hắn mặc một bộ áo bào màu tím than thêu viền nổi, bên ngoài khoác trường sam, khí vũ hiên ngang, giữa lông mày lộ vẻ nho nhã, thoạt nhìn hết sức hiền hòa. Cung kính gõ cửa, hắn trầm giọng gọi: "Cha."
"Vào đi."
Một giọng già nua chậm rãi vang lên, nam tử đẩy cửa đi vào, sau bàn sách là vị lão giả hoa râm râu dài đang ngắm nghía một khối bạch ngọc.
Ánh nhìn Tiêu Diễn rơi trên bạch ngọc, sau đó cười cười: "Quả thật là quá trùng hợp, vô tình nhặt được báu vật, tránh cũng không được. Lưu Vân bạch ngọc Lận Ấn Thiên khổ sở tìm mười năm, lại bị Kỳ nhi mua về làm đồ chơi."
Trong mắt Tiêu Cảnh Hoàng hiện nét vui vẻ, nhẹ gật đầu: "Hôm nay chỉ còn thiếu khối huyết ngọc nọ thôi."
Tiêu Diễn gật đầu, nói tiếp: "Thưa cha, sinh thần của người(*) sắp đến rồi. Lần này là đại thọ bảy mươi của người, theo lý nên tổ chức lớn, con đã sắp xếp mọi chuyện xong rồi. Thiệp mời đã làm tốt, đang chờ phát rộng rãi ra, để các đại môn phái đến chúc thọ cho người."
(*): Ở đây tác giả cho Tiêu Diễn gọi Tiêu Cảnh Hoành là ngài (您) nên mình sẽ để là "người".
Tiêu Cảnh Hoàng vuốt vuốt râu, hài lòng nói: "Được rồi, con làm việc ta yên tâm. Bảy mươi tuổi, là nên bài trí cho thỏa đáng. Nhớ rõ, cũng phát một thiệp cho Lận Ấn Thiên. Ha ha, nếu hắn có lòng đưa huyết ngọc cho lão phu làm quà chúc thọ, vậy thì tốt quá. Nhớ rõ, nhất định phải mời bọn hắn đến."
Tiêu Diễn có chút do dự: "Nếu như làm hỏng đại thọ của người, chẳng phải là..."
"Không, đó mới là ý muốn thật sự của ta. Năm mươi năm rồi, đây là sinh thân mà ta mong đợi nhất đấy." Gương mặt Tiêu Cảnh Hoàng mang vẻ âm u phiền muộn, khóe miệng lại nhếch lên. Tiêu Diễn thấy, trong mắt cũng dấy lên ngọn lửa. Đến lúc đó sẽ không cần tiếp tục ngụy trang, mỗi ngày nơm nớp lo sợ, duy trì địa vị tràn đầy nguy cơ này nữa.
"Vốn dĩ ta cho rằng hắn thật lòng liên thủ với Tâm Tích các, nhưng không ngờ hắn cũng là đồ ngu xuẩn, vậy mà đi giết Các chủ Tâm Tích các ở Giang Lăng." Tiêu Diễn châm chọc cười cười.
Tiêu Cảnh Hoàng khẽ cau mày: "Cũng may mà hắn động thủ, lúc trước ta đã coi thường Tâm Tích các rồi, thế mà có thể đánh Lận Ấn Thiên đến trọng thương, còn tiêu diệt toàn bộ Minh vệ mà hắn mang đến."
"Dạ, nhưng mà Tâm Tích các càng điên cuồng, càng có lợi cho chúng ta. Bởi như vậy, Tâm Tích các không có Các chủ, oán hận đổ hết lên đầu Minh U giáo, quả thực là cơ hội tốt trời ban cho chúng ta. Chỉ cần tiếp tục dấy lên oán hận của võ lâm đối với Minh U giáo, nhất tề thảo phạt, chúng ta liền có thể thuận thế ra mặt, dẫn bọn hắn diệt Minh U giáo. Từ đó về sau, chúng ta thật sự có thể vô tư rồi."
Cha con hai người liếc nhau rồi cùng nở nụ cười. Đã nhiều năm trôi qua, đến lúc hắn lấy được thứ mà hắn muốn rồi.
Mặt trời ngày cuối xuân sáng chói, trên Thúy Ngọc Phong, cây cối rậm rạp, cành lá tươi tốt, từ xa nhìn lại giống như tấm bình phong màu xanh, thật sự xứng với hai chữ thúy ngọc.
Ánh mặt trời ấm áp vung vẩy trong Tích viên. Bên trong vườn, thúy trúc rũ xuống tạo nên bóng râm muôn hình. Giữa vườn có đặt một chiếc bàn đá, phía trên để một cái ấm thúy ngọc phối với hai cái chén sứ.
Cách đó không xa có chiếc ghế dựa, phía trên có cô gái áo trắng yên tĩnh nằm đó. Nàng nhắm mắt, hàng mi dài buông xuống tạo bóng mờ, giống như hai cái quạt hương bồ nhỏ. Khuôn mặt tinh xảo không biểu cảm dưới ánh mặt trời trông đặc biệt dịu dàng.
Cố Lưu Tích bưng chén thuốc đi tới, thì gặp nàng ngoan ngoãn nằm ở đó, khóe miệng vẽ ra nụ cười, trong con ngươi đầy ắp tình yêu không thể xóa nhòa.
Cố Lưu Tích để cái khay xuống, người đang yên tĩnh ngủ hơi run rẩy lông mi, tại lúc nàng xoay người thì khôi phục tĩnh lặng.
Cố Lưu Tích nhìn nàng, ý cười trong mắt càng đậm, đi qua, cúi người nhìn nàng kia, nhỏ giọng nói: "Mặc Huyền, đã dậy chưa? Tới giờ uống thuốc rồi."
Văn Mặc Huyền không có động tĩnh, Cố Lưu Tích nhíu mày lại: "Ngủ say đến vậy à?"
Sau đó trong mắt nàng ánh vẻ nghịch ngợm, cúi đầu chậm rãi sáp lại gần. Hơi thở ấm áp từng chút tới gần khuôn mặt yên tĩnh dưới thân. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Cố Lưu Tích liền phát hiện hô hấp của người bên dưới gấp hơn, sau đó bình tĩnh trở lại rất nhanh, rồi thì trực tiếp nín thở luôn.
Vui vẻ trong mắt nàng càng ngày càng nồng, cứ từ từ sáp lại, nhưng mà không chịu cúi hẳn xuống. Nàng đang chơi đùa vui vẻ, mà tay Văn Mặc Huyền yên tĩnh đặt trên bụng lại lặng lẽ nâng lên, đè lại cái đầu đang lộn xộn nọ, ép thẳng xuống.
Sau đó đầu lưỡi trực tiếp đẩy mở hàm răng của Cố Lưu Tích, tìm được vật mềm mại quen thuộc, dịu dàng dây dưa.
Xoang mũi Cố Lưu Tích tràn ra một tiếng hừ nhẹ, chống tay trên ghế mây, mặc nàng chiếm đoạt.
Văn Mặc Huyền chỉ hôn trong chốc lát liền thả nàng ra, vòng tay ôm eo nàng, để nàng nằm trên người mình. Mở mắt ra, nhìn thấy Cố Lưu Tích, trầm thấp cười cười: "Chơi đùa vui lắm à?"
Cố Lưu Tích xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt phiêu diêu: "Ngươi buông tay, sẽ đè lên vết thương của ngươi đó."
"Không đau, nàng gầy quá." Sờ sờ trên eo nàng, vẫn không dư ra được bao nhiêu thịt. Lần này mặc dù là nàng bị thương nặng hơn, nhưng bị hành hạ nhiều nhất vẫn là Cố Lưu Tích, mấy ngày này gầy rất nhiều.
Đôi mắt càng thêm tối, đang muốn mở miệng, nhưng lại bật thốt ho lên. Cố Lưu Tích lập tức giật bắn lên, vỗ ngực cho nàng. Văn Mặc Huyền cố gắng muốn nhịn xuống, Cố Lưu Tích nhìn thấy mặt nàng đỏ rần, vội nói: "Ngươi đừng nhịn mà."
Văn Mặc Huyền lại ho khan vài tiếng, sau đó ngừng lại, thở hổn hển mấy hơi thở.
Cố Lưu Tích vội cầm tách trà tới cho nàng súc miệng, lau miệng cho nàng, rồi nghẹn ngào nói: "Ngươi đừng nhẫn nhịn mà, ngươi như vậy ta sẽ khó chịu."
Văn Mặc Huyền bị thương lần này, vốn nội thương rất nghiêm trọng, còn bị ngâm trong nước lạnh lâu, còn trúng Hàn Sát chưởng, nên sau khi tỉnh lại thì vẫn luôn ho.
Tô Nhược Quân nói là đã để lại mầm bệnh, phổi bị thương, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, không thể bị lạnh, bằng không thì sẽ thường xuyên tái phát.
Văn Mặc Huyền luôn sợ nàng lo lắng, thường xuyên nghẹn ho, nhưng mà Cố Lưu Tích đã từng bị bệnh, nên hiểu rằng nhịn ho sẽ khó chịu cỡ nào. Nhìn thấy nàng ấy ẩn nhẫn như vậy, trong lòng càng đau đến sợ.
Văn Mặc Huyền cười cười: "Làm sao nàng biết ta nhịn không ho, nói không chừng là ta cố ý để nàng đau lòng đấy, uống mấy thứ thuốc kia rất đắng."
Cố Lưu Tích hít mũi một cái, không có đáp, chỉ nhỏ giọng nói: "Là ta không tốt, ta nên tìm được ngươi sớm hơn. Nếu không phải để ngươi bị ngâm lạnh lâu, thì sẽ không..."
"Tích Nhi." Văn Mặc Huyền đau lòng lắm, chân thành nói: "Nàng sao lại không tốt được. Nếu không phải nàng nhảy xuống theo ta, nếu không phải nàng liều mạng, e rằng ta cũng không còn cơ hội được hít thở lần nữa rồi."
"Ngươi đừng nói càn!"
"Nói càn cái gì, nàng đi hỏi xem, có bao nhiêu người dám nói hắn có thể cứu vớt một người trọng thương sắp chết từ giữa lòng Lăng Giang lạnh lẽo đó chứ." Đưa tay sờ sờ tay phải của nàng: "Còn là dưới tình huống đang bị thương, tay phải trật khớp nữa."
Ôm Cố Lưu Tích vào trong ngực, Văn Mặc Huyền thấy lòng đau nhói cùng cực. Ngày ấy Ảnh Tử chỉ đề cập tới tình cảnh tìm được các nàng, mà nàng có thể tưởng tượng được, lúc ấy Cố Lưu Tích đã trả giá thê thảm cỡ nào để có thể đổi cho nàng sống sót.
Lúc nàng tỉnh lại thì, thậm chí cũng giật mình vì nàng còn sống.
Cho dù ngày ấy nàng rơi vào trong nước, liều mạng muốn tìm kiếm một con đường sống, đem Hàm Quang cắm trong khúc gỗ nổi. Nhưng mà nàng cũng tin được nàng thật có thể sống sót. Chỉ sợ là Cố Lưu Tích chịu không nổi, mới gồng mình đánh cuộc một lần.
Hôn nhẹ lên trán nàng, cất giọng đầy thương tiếc: "Tích nhi, chớ bởi vì ta mà đối xử với mình khắc nghiệt quá. Nàng làm rất tốt, đổi lại bất cứ người nào cũng đều khó có thể làm tốt hơn đâu."
Cố Lưu Tích trừng lớn mắt: "Thật à?"
"Ừm."
"Vậy ngươi uống hết chén thuốc này có được không?"
Văn Mặc Huyền nhìn vẻ mặt nàng như kiểu ngươi không uống ta sẽ khóc cho ngươi xem, nhịn không được mà bật cười: "Đuọc, ta uống. Coi như là nàng bỏ thuốc độc, ta cũng uống."
Cố Lưu Tích véo eo nàng một cái: "Lại nói lung tung, cẩn thận eo của ngươi đấy."
Văn Mặc Huyền nhìn nàng, mặt mày
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook