“Giang Ninh, cháu tới đại học X rồi à.” Một người đàn ông trung niên từ đối diện đi tới, nhìn thấy đoàn người Trần Giới, liền chủ động đi tới, chìa tay ý muốn bắt tay với Giang Ninh.

“Chào chú.” Giang Ninh lễ phép đáp lại.

“Trần Giới, Giang Ninh đó là ai thế?” Từ Phương thấy Giang Ninh bị người quen trong trường học gọi lại, nhìn bóng lưng Giang Ninh, sau đó hỏi Trần Giới.

Trần Giới nói: “Một người bạn quen từ rất lâu.”

Từ Phương không tự chủ thở phào nhẹ nhõm thay cho Tịch Lục, có lẽ là ở thành phố A vẫn luôn nghe lời đồn về Tịch Lục và Trần Giới, tuy rằng hành vi của Tịch Lục là có chút không được bình thường, nhưng không thể phủ nhận một lòng say mê của cậu ta, cô không tự chủ đã nghiêng về phía Tịch Lục, đối với Giang Ninh lần đầu tiên gặp mặt, tuy rằng thoạt nhìn là người rất ôn hòa cử chỉ khéo léo, cả người lộ ra một loại thành thục không phù hợp với tuổi, nhưng Từ Phương cảm thấy người này cùng một loại với Trần Giới, đều nhìn không thấu.

Từ Phương hiểu gật gật đầu, nói: “Vậy chẳng phải là thanh mai trúc mã sao? Mình nhớ Tịch Lục và cậu cũng không phải vậy sao? Vậy ba người các cậu không phải đều quen biết sao?”

Trần Giới như có điều suy nghĩ gật đầu, nói: “Ừm, chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ.”

Từ Phương chớp chớp mắt, nhìn Trần Giới, hâm mộ nói: “Trời ơi, Trần Giới cậu quá hạnh phúc đi, bạn nam giới bên cạnh đều chất lượng cao như vậy, đâu có giống mình, bạn cùng chơi hồi nhỏ, đều là dưa vẹo táo nứt.”

Trần Giới cười cười, nói: “Muốn tôi kể cho cậu chuyện lúc trước của Tịch Lục còn có Giang Ninh không?”

Từ Phương xua xua tay, nói: “Lịch sử đen tối của Tịch Lục thì thôi, ha ha ha, biết cả rồi, hiện ở trên mạng có người gọi Tịch Lục là nam thần, nói thật, lúc ấy mình nhìn thấy là phun ra luôn, thật sự muốn thêm ở phía sau một chữ, kinh, nam thần kinh.”

“Quả nhiên nam thần gì gì đó, vẫn là nhìn từ xa thì tốt hơn, nhìn gần là ảo tưởng tan vỡ.”

Trần Giới cong mày mắt lên, một đôi mắt hạnh ngậm ý cười.

Giang Ninh quay đầu, nét mặt tươi cười của Trần Giới liền rơi vào trong mắt hắn, hắn vẫn luôn biết Trần Giới xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn đã trổ mã xinh đẹp hơn con gái bình thường, mà vẻ đẹp của cô lại thuộc về loại càng nhìn càng nồng, chỉ cần nhìn vẻ đẹp của cô, thì sẽ không tự chủ muốn tiếp tục hiểu được nhiều hơn.

Đây chính là cô gái hắn ngày nhớ đêm mong.

Từ đầu cấp hai, sau khi Giang Ninh chuyển trường, cho dù là sống ở thành thị phồn hoa hơn thành phố A vạn phần, vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó, cho dù là vẫn luôn liên lạc với Trần Giới, nhưng là hắn cũng có thể cảm giác được, khoảng cách giữa mình và Trần Giới càng ngày càng xa.

Vốn đã định hồi cấp ba, chuyển trường về, nhưng lại bởi vì nguyên nhân trong nhà, cuối cùng lỡ hẹn.

Biết Trần Giới muốn dự thi đại học X, hắn có chút cao hứng, bởi vì đây là thành phố hắn sinh sống, có lẽ Trần Giới là vì hắn mà đến, hắn không chút chùn bước cũng báo trường học này, tuy rằng đối với hắn mà nói, có thể có lựa chọn tốt hơn, nhưng hắn rõ ràng, nếu bỏ lỡ lần này, hắn và Trần Giới có lẽ sẽ từ từ đây thành hai con đường cách xa nhau.

Giang Ninh ở cái nhìn đầu tiên nhìn thấy Trần Giới, là đã hiểu, mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Cho dù là xa cách mấy năm, Giang Ninh có lòng tin có thể kéo gần khoảng cách giữ hai người bọn họ lại lần nữa.

Lúc hắn đi vào, nghe thấy nữ sinh đứng cùng Trần Giới kia lớn tiếng nói chuyện, cô ta nói: “Cậu nói Tịch Lục cứ phát triển như vậy về sau, có thể trở thành ngôi sao lớn hay không?”

Lúc Giang Ninh nghe thấy cái tên đó, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại, ý cười trong mắt biến mất, chỉ qua một giây, lại khôi phục nguyên trạng, vẫn là bộ dáng công tử văn nhã, thanh phong như say như cũ.

Trần Giới nói: “Nhất định có thể.”

Cô giương môi lên, khóe mắt mang theo vui mừng, ngữ khí nói ra là chắc chắn không nghi ngờ.



Tịch Lục trừ đi ăn cơm bên ngoài, thời gian còn lại đều lăn trong ký túc xá, lăn đến khai giảng, hôm đó lúc cậu đang ngủ mơ mơ màng màng, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng đẩy cửa, cậu vùng dậy mở cửa, rồi nhìn thấy một nam sinh kéo vali đứng ở cửa, hai nam nữ trung niên đứng ở bên cạnh, hẳn là bố mẹ cậu ta.

Tịch Lục vội vàng tránh người ra.

Đối phương nhìn Tịch Lục một cái, không nói gì thêm.

Trái lại bố mẹ phía sau cậu ta, nhìn thấy Tịch Lục, nói: “A, giờ đã có người tới rồi, đây là đứa trẻ nhà cô, Hồ Nghị, về sau các cháu chính là bạn cùng phòng rồi.”

Tịch Lục cười cười, hơi ngượng ngùng, buổi sáng tỉnh ngủ đầu tóc không xử lý gì cả, cũng không có đánh răng rửa mặt, nói: “Xin chào, cháu tên là Tịch Lục…”

“Hồ Nghị nhà cô lần đầu tiên ở ký túc xá, có cái gì không biết, còn muốn phiền cháu giúp đỡ nhiều hơn.” Mẹ của Hồ Nghị nói.

Tịch Lục kiên trì đến cùng gật gật đầu.

Hiển nhiên đôi bố mẹ này cũng không có chú ý tới Tịch Lục là ai, chẳng qua là cảm thấy cậu trai này trông rất dễ gần, cũng có một loại cảm giác nhìn quen mắt.

Nam sinh tên là Hồ Nghị kia đến giường đối diện giường Tịch Lục, bố mẹ liền đi lên hỗ trợ trải chiếu giường ngủ.

Tịch Lục đi ra ngoài đánh răng rửa mặt, nhân tiện gội đầu một cái trở về, nam sinh kia và bố mẹ cậu ta đã không thấy bóng dáng rồi, giường đã trải xong, hành lý cũng để ở bên cạnh.

Tịch Lục ngáp một cái.

Di động lại vang lên, Tịch Lục nhận điện thoại, vừa mới nghe, đã nghe thấy tiếng Chân Tần truyền tới từ bên kia, “Tịch Lục, mau tới đây hỗ trợ, tôi đến trình diện rồi.”

Tịch Lục nói: “Ông ở đâu?”

Chân Tần nói: “Cổng trường, chờ ông đó.”

Tịch Lục trả lời: “Vậy được, ông chờ, tôi lập tức tới.”

Tịch Lục chạy vội qua, bởi vì là ngày báo danh, bên trong trường học người và xe cũng rất nhiều, đi tới cổng, đã nhìn thấy bên ngoài một mảng đông nghịt.

Cậu nhìn xung quanh một đám ở trong đám người, rất nhanh đã tìm được vị trí của Chân Tần.

Không sai, chỗ một đám người vây quanh kia, chỗ ầm ĩ nhất kia, Chân Tần nhất định là ở chỗ này.

Trên mặt Chân Tần mang theo nụ cười sáng lạn, sau đó ký tên, chụp chung với từng người từng người, hoàn toàn cũng không giống như là một tân sinh viên nhập học, trái lại giống như là một ngôi sao lớn đến trường học ngắm cảnh.

Tịch Lục đen mặt, gọi cậu ta: “Chân Tần.”

Vừa bắt đầu Chân Tần còn không nghe thấy, Tịch Lục lại gọi một lần nữa, cậu ta mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tịch Lục, ánh mắt sáng lên, nói: “Tới rồi à.”

Người bên cạnh cũng chú ý đến Tịch Lục.

“Tịch Lục! Đây không phải là Tịch Lục sao?”

“A, Tịch Lục ở đâu!”

“Kí tên, ký tên cho tôi đi!”

Tịch Lục hận không thể đi lên cho Chân Tần một đấm, đến nơi nào cũng muốn quang cảnh như vậy để làm cái gì, im lặng làm một anh chàng đẹp trai sẽ chết sao?

Cuối cùng vẫn là bảo vệ trường ra mặt, Chân Tần và Tịch Lục mới thuận lợi vào trường học từ trong đám người.

Tịch Lục đen mặt cả giận nói: “Ông đến trường học, làm cái gì mà ngay từ đầu đã làm cho người ta nhìn chằm chằm như vậy?”

Chân Tần chớp chớp mắt, trả lời: “Nào có, lúc tôi vừa mới xuống xe, đã có nữ sinh nhận ra tôi, tôi bèn đồng ý ký tên cho cô ta, chỉ là không nghĩ tới người càng tích càng nhiều mà thôi, chờ tôi phản ứng kịp đã trở thành như vậy rồi.”

Tịch Lục trả lời: “Đừng kiếm cớ, có tin hay không, tôi gọi điện thoại cho Trương Giai cáo trạng.”

Trong nháy mắt vẻ mặt của Chân Tần trở nên vô cùng đáng thương, nói với Tịch Lục: “Đừng mà, lần sau tôi sẽ khiêm tốn hơn, khiêm tốn một chút, cũng có thể chứ.”

Tịch Lục miễn cưỡng gật gật đầu.

Chỉ là, Tịch Lục không có nghĩ tới mình và Chân Tần đi cùng nhau càng thêm hấp dẫn ánh mắt của mọi người, hai cậu trai vốn đã là dáng dấp không tệ, chỉ cần lấy ra một người đã đủ hấp dẫn người rồi, huống chi bây giờ là hai người đi cùng nhau.

Dựa theo chỉ dẫn đến chỗ đăng ký khoa biểu diễn xếp hàng, đứng ở cuối cùng là một nữ sinh ăn mặc sành điệu che ô to, vóc người cao gầy.

Chân Tần đứng ở nơi đó, chọt chọt Tịch Lục, dùng một ánh mắt, nói: “Ông không cảm thấy bóng lưng nữ sinh này rất nhìn quen sao?”

Tịch Lục nhíu nhíu mày, nói: “Một cái bóng lưng, nhìn quen mắt cái nỗi gì.”

Chân Tần lắc lắc đầu, nói: “Tôi không phải ý này, tôi cảm thấy hình như là người quen.”

Cậu ta vươn tay, vỗ vỗ bả vai người trước mặt.

Lúc nữ sinh kia quay đầu lại, ba người đều là sửng sốt.



Kris nghĩ thầm, làm sao ngay cả trường học cũng báo giống nhau.

Chân Tần nghĩ, ba người cùng nhau quay quảng cáo đều tụ tập cùng một chỗ, duyên phận mà.

Tịch Lục nghĩ, cô gái này… tên là gì ấy nhỉ, đột nhiên quên mất tiêu.



Tác giả có lời muốn nói: ha ha ha =-=XD xem đi Tịch Lục đối với Trần Giới là si tình cỡ nào, liên đới mỹ nữ khác tên cũng luôn không nhớ được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương