Có câu oan gia ngõ hẹp, giống như là hiện tại rõ ràng là thời gian tốt đẹp của riêng hai người, lại đột nhiên nhảy ra một cái bóng đèn lớn ——

Tịch Lục cùng Trần Giới ra khỏi rạp chiếu phim, còn chưa đi được mấy bước, đã bị một giọng nam hơi quen thuộc gọi lại.

Tịch Lục quay đầu, lại nhìn thấy Giang Ninh cùng một đám nam nữ sinh từ bên kia đi tới, Giang Ninh mặc áo sơmi màu trắng cùng quần thường màu đen, tóc cắt gọn gàng chỉnh tề, giương môi cười về phía bên này, trong mặt mày mang theo sự trưởng thành ưu nhã không hợp tuổi, hắn đứng ở trong đám người, không khó phát hiện người trong nhóm đi cùng hắn toàn bộ đều là vây quanh hắn, Giang Ninh giống như là trọng tâm của tất cả mọi người.

Hoàn toàn không giống với mình.

Tịch Lục nhớ lại cuộc sống thời trung học của mình, trừ một hai nam sinh chơi thân, cũng không có mấy người nói chuyện được, phần lớn đều là sau khi rời đi, ngay cả tên cũng không nhớ rõ, càng đừng nói là nữ sinh, trước khi sống lại, cậu không thích nữ sinh, sau khi sống lại, lại là bệnh xà tinh, cho nên nữ sinh qua lại quen thuộc cũng chỉ có mấy người.

Trước đây Trứng Lùn thường nói Tịch Lục là người sinh dâm gia, hiện tại Tịch Lục đang muốn vạch con mắt ti hí của Trứng Lùn ra để cho cậu ta thấy rõ ràng, cái gì mới thật sự là người sinh dâm gia.

Tịch Lục vẫn rất bội phục loại người luôn là trung tâm đám người này, bởi vì mình không có được loại phẩm chất đặc biệt này, cho nên từ trên điểm này cậu thừa nhận cậu tự ti.

Cậu sờ sờ kính râm trên mặt, cố ý đè thấp cái mũ của mình xuống, cho đến khi đám người Giang Ninh đến gần, Tịch Lục dự định tạm thời không nói chuyện, bởi vì người thật sự là hơi nhiều, cậu cũng không muốn xảy ra chuyện gì ở trước cửa rạp chiếu phim.

Không phải Tịch Lục tự khen mình, thời gian trước kể từ sau khi quảng cáo mì ăn liền phát ra, nhân khí của cậu và Chân Tần lại đột nhiên bạo tăng, sau đó cậu lại nhận mấy phim ngắn, tỷ suất xem trên inteet rất cao, ngay sau đó chính là các loại công việc tới cửa, chờ tới lúc cậu phản ứng lại, cũng không biết mình làm sao đột nhiên nổi tiếng lên rồi.

Thời gian này, Tịch Lục cũng đang bận cùng với Chân Tần ký hợp đồng với một công ty, chung quy phương diện này vẫn là cần có người hỗ trợ kinh doanh một chút thì thích hợp hơn.

Công ty có nói qua, ở bên ngoài cố gắng điệu thấp một chút.

Giang Ninh nhìn thoáng qua Tịch Lục, gật gật đầu, nói: “Hai người các cậu đến xem phim sao?”

Trần Giới gật đầu xem như đáp lại, biểu cảm trên mặt cô hờ hững mà lạnh lùng, Trần Giới không thích quá nhiều người tụ tập một chỗ, bắt đầu từ trước đây Tịch Lục đã rõ ràng, cho nên cho dù là giờ phút này Trần Giới không có lộ một tí tức giận, cậu cũng có thể nhìn ra một chút đầu mối.

Vừa dứt lời, bên cạnh, mấy người bạn quen thuộc bèn trêu ghẹo Giang Ninh nói: “Tôi nói nè Giang Ninh, Trần Giới người ta không phải có bạn trai sao? Cậu không có hi vọng rồi.”

“Cái gì á, Trần Giới có bạn trai, Giang Ninh chẳng lẽ cậu còn muốn làm nam tiểu tam à?”

Giang Ninh không giận, nhếch môi cười, nói với đám người bên cạnh: “Đừng nói lung tung, các cậu ấy à…” Trong giọng nói đó rất có một loại cảm giác bó tay.

Hắn giương mắt lên Tịch Lục một cái, nói: “Hơn nữa, Trần Giới không có bạn trai, lúc trước tôi đã từng nói cho các cậu mà, hai người bọn họ đều là bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ của tôi.”

Trong đó mấy nữ sinh len lén quan sát Tịch Lục, lại thấy Tịch Lục vẫn luôn cúi đầu, cũng không nói lời nào, càng như vậy các cô lại càng tò mò.

“Nè, Giang Ninh, sao không giới thiệu một chút? Người bạn này của cậu cũng rất thú vị, xem phim còn đeo kính đội mũ, không biết còn tưởng rằng là ngôi sao lớn từ đâu tới đó!” Thanh âm trong trẻo của Điền Ca lập tức làm cho cô ả nổi bật trong đám người, trên mặt trang điểm nhàn nhạt, cô ả là thuộc về loại phụ nữ bộ dạng không phải là xinh đẹp cho lắm, nhưng biết ăn mặc trang điểm để che đi khuyết điểm của mình.

“Đúng vậy, đến giới thiệu một chút, nhìn dáng người này thật cao, Giang Ninh, cậu còn thấp hơn người ta nửa cái đầu đó, thật kém.” Mấy cậu nam sinh bên cạnh nhìn Giang Ninh bằng vẻ mặt xem kịch vui, trong miệng cũng thét to.

Tịch Lục nhíu nhíu mày, ngước mắt lên nhìn bọn họ một cái, muốn tìm khe hở để mình cùng Trần Giới chạy ra.

Đâu có biết Giang Ninh nói: “Các cậu đừng làm rộn, người bạn này của tôi hơi sợ người lạ, không thích nói chuyện, đừng ép người ta nói chuyện.”

“A, sợ người lạ, một thằng đàn ông thì sợ cái gì.”

Trần Giới liếc nhìn Tịch Lục một cái, nhìn Giang Ninh nói: “Nếu không có gì, tôi và cậu ấy đi trước.”

Điền Ca nhìn thái độ lạnh nhạt của Trần Giới, trong lòng toát ra một cơn giận, nhỏ giọng nói với người bạn bên cạnh: “Tôi nói Trần Giới kia là thế quái gì? Nhìn thấy chúng ta là đanh mặt, có khó nhìn hay không? Cậu xem cậu nam kia cũng vậy, một người lập dị, cũng không trách được qua lại gần với Trần Giới.”

Tiếng cô ả nói nhỏ, nên chỉ có người xung quanh nghe được.

Giang Ninh cười nói: “Có việc mà, Trần Giới, ba chúng ta lâu lắm không tụ tập rồi nhỉ? Vừa rồi tôi chuẩn bị đi KTV cùng bạn học, nếu không thì đi cùng nhé.”

Trần Giới liếc nhìn Tịch Lục một cái, sau đó lắc đầu nói: “Hôm nay không thích hợp lắm, lần sau đi.”

Nụ cười trên mặt Giang Ninh không giảm, gật gật đầu, nói: “Như vậy à… Thật đáng tiếc…”

Điền Ca nhìn bộ dáng của Giang Ninh, nhíu nhíu mày, đột nhiên đi ra, cười nói với Trần Giới: “Trần Giới à, đừng mất hứng nhé, đi hát cùng đi, ba người các cậu không phải bạn cùng lớn lên từ nhỏ sao? Tôi nghe Giang Ninh nói rất nhiều chuyện về các cậu khi còn nhỏ, tình cảm của các cậu sâu như vậy, khó được tụ tập một chỗ, không phải nên vui vẻ sao?”

Trong lời nói giống như là tuyên cáo chủ quyền đối với Giang Ninh của mình với Trần Giới.

Trần Giới cúi đầu, vóc dáng Điền Ca thấp hơn cô, trong mắt buốt giá của cô mang theo lạnh nhạt, nói: “Hôm nay thật không được, lần sau đi.”

Cô nói xong, không khí cũng có chút xấu hổ.

Có lẽ là từ chối quá mức dứt khoát, mấy cậu nam bên cạnh liếc nhìn Giang Ninh một cái, bèn nói: “Thôi đi, không đi thì không đi, đừng miễn cưỡng người ta.”

“Giang Ninh, người ta có việc mà, chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy người ta.”

Trần Giới tiếp tục mặt không đổi sắc nói với Giang Ninh: “Vậy tôi và cậu ấy đi trước, hẹn gặp lại.”

Giang Ninh gật đầu cười.

Trần Giới đi đến bên cạnh Tịch Lục, nhẹ giọng nói với cậu: “Đi thôi.”

Tịch Lục cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, cậu liếc nhìn Trần Giới ở bên cạnh một cái, lại nhìn đám người đó một chút, trong đáy lòng toát ra một cơn giận, nói với Trần Giới: “Mình đi nói chuyện với bọn họ một chút.”

Trần Giới sửng sốt, rồi nhìn thấy Tịch Lục đi đến đối diện Giang Ninh, sau đó gỡ kính đen xuống, nói với nhóm người kia: “Vừa rồi ngại quá, tôi tên là Tịch Lục, là sinh viên học viện điện ảnh X, cũng chính là bạn chơi với nhau từ nhỏ của bạn học Giang Ninh các cậu, về phần nguyên nhân vừa rồi tôi không nói lời nào, bây giờ các cậu cũng đã biết, trước đó Trần Giới là vì suy nghĩ cho tôi mà từ chối lời mời của các cậu…” Cậu dừng một chút, sau đó nói: “Vậy thôi, tôi đi đây.” Cậu nhanh chóng đeo kính râm, lôi kéo Trần Giới rời đi.

Lưu lại một đám người mắt to trừng mắt nhỏ.

Một nữ sinh phản ứng lại đầu tiên, sau đó hét lớn: “Giang Ninh, sao cậu không nói cho chúng tôi biết, bạn của cậu chính là… cậu ấy! Hại chúng tôi hiểu lầm.”

“Đúng vậy, cũng không trách được người ta không đi cùng chúng ta mà.”

“Có điều vừa rồi thật là quá chấn kinh rồi, tôi đã nói cậu ấy thoạt nhìn hơi quen mắt, không nghĩ tới cậu ấy chính là Tịch Lục kia mà, Giang Ninh cậu đúng thật là loại người nào cũng quen.”

“Lại nói, cậu Tịch Lục đó không phải trông rất đẹp sao? Người thật thoạt nhìn cũng không tồi mà.”

Điền Ca ngẩn người, cuối cùng nói: “Thật là Tịch Lục à?”

Một nữ sinh bên cạnh nói: “Đúng vậy, không nhìn lầm, thật đấy.”

“Sớm biết thế như thế nào cũng phải giữ bọn họ lại, ngôi sao đó, tôi đúng là lần đầu tiên tiếp xúc, trong đám sinh viên mới trường điện ảnh X lần này, nổi tiếng nhất chính là Chân Tần Tịch Lục Kris, đều là chưa vào trường đã có danh tiếng rồi, trời ơi, càng nghĩ càng cảm thấy thật không thể tin nổi.”

“Giang Ninh sao cậu không nói sớm cho chúng tôi biết chứ?”

“Nè, Giang Ninh, cậu và Tịch Lục là bạn nhỉ? Có thể xin chữ ký của cậu ấy giùm tôi không? Nếu như có thể thuận tiện lấy được của Kris Chân Tần, đó chính là hoàn mỹ rồi.” Một nữ sinh đi lên phía trước, cười hỏi.

Lúc cô nàng hỏi lời này, đã đại khái biết Giang Ninh sẽ đáp ứng, bởi vì ở trong mắt bọn họ Giang Ninh chính là người ôn hòa thân sĩ, cũng không hay từ chối người khác.

Giang Ninh quay đầu nhếch môi nhìn nữ sinh, nói: “Vậy bây giờ cậu đuổi theo cậu ấy hỏi xin đi? Tôi tin tưởng cậu ấy nhất định sẽ cho cậu.”

Nữ sinh ngẩn người, nói: “Người đã đi rồi, hỏi thế nào đây?”

Giang Ninh nhìn phía trước, nói: “Người đã đi rồi…” Hắn gật gật đầu, phảng phất như quên mất lời cô nữ sinh này vừa nói, hắn nói: “Như vậy, tôi cũng đi về trước đây.”

“Giang Ninh, không phải đã nói cùng đi KTV sao?” Những người khác hỏi.

Giang Ninh nói: “Ngại quá, đột nhiên có chút không thoải mái, tôi đi về trước đây.” Hắn bước một bước dài, đã gọi được xe.

“Này, Giang…” Đóng cửa xe lại một cách dứt khoát, Giang Ninh nhìn phía trước.

Là nên làm chút gì để cho Trần Giới biết được tâm ý của hắn rồi.

Tác giả có lời muốn nói: =-=~ tình địch vĩnh viễn chỉ là trợ công của tác giả thôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương