Trùng Phùng FULL
Chương 3


“Cậu đá/nh cậu ấy á?” Tiểu Thu rót một cốc nước ấm cho tôi.
“Ừ, anh ấy muốn bao dưỡng tớ.” Tôi ngồi co mình lại trên sô pha, chịu đựng những cơn co thắt dạ dày liên tục kéo tới, chậm rãi uống nước.
Một lúc sau, đột nhiên tôi quay đầu chạy vào nhà vệ sinh n/ôn ra.
Tiểu Thu vỗ lưng tôi, “Dạ dày không ổn mà còn uống rư/ợu.”
Tôi thở hổn hển.
Sau khi thở vài hơi và súc miệng, tôi lau hết vết nước còn sót lại trên môi, thực quản lại đột nhiên trở nên bỏ/ng rát.
“Thích nhiều năm như vậy, có đáng không?”
Tôi ngước mắt nhìn bản thân trong gương với đôi hàng mi còn ẩm ướt, vài sợi tóc mái con vẫn còn dính vào trán, sắc mặt lại có chút tái nhợt.
Tiếng oán thán của Tiểu Thu truyền tới từ nơi xa, nghe không được rõ lắm: “Nếu không phải cậu nhẫn tâm chia tay thì làm gì có anh ấy ngày hôm nay…”
Tôi lại nhớ đến vợ chưa cưới của Phó Trinh.
So với tôi, trên người cô ta có thêm một phần khí chất sáng lạn và tươi đẹp.

Tôi mơ hồ nhớ nhiều năm về trước, mình cũng có dáng vẻ như vậy.
Chỉ là sau này tôi ngã đ/au, đến khi bò ra được khỏi mương thì tất cả đã thay đổi rồi.
Đợi Tiểu Thu hoàn thành công việc của cậu ấy ở biệt thự Vạn Hòa, hai chúng tôi tay nắm tay bước trên con đường trở về căn nhà trọ chúng tôi thuê.
Tôi đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ người anh em của phó Trinh.
“Đường Gia, nếu như cô gặp khó khăn thì tôi có thể sắp xếp công việc cho cô.”
Tôi không nói gì, đợi anh ta nói tiếp.
“Tháng sau họ kết hôn rồi.


Con người Trương Tiêu Hòa rất tốt, gia cảnh cũng không tệ, cô…”
“Tôi sẽ không đến làm phiền anh ấy nữa đâu, anh yên tâm đi.”
Anh ta trầm mặc một hồi, uổng công giải thích: “Chúng tôi chỉ muốn Phó Trinh sống tốt hơn chút thôi.”
“Ừ.”
Người bạn năm đó, luôn đứng về phía Phó Trinh.
Điện thoại bị cúp, vành mắt Tiểu Thu liền đỏ ửng lên, “Bọn họ chẳng hiểu gì hết.”
“Không sao.”
"Bởi vì tớ còn phải ở đây một khoảng thời gian nữa nên chắc sẽ tìm một công việc gì đó ở gần nhà cậu."
Lúc phỏng vấn, HR nghi ngờ hỏi: “Cô có bị tr/ầm c/ảm không?”
“Đó là chuyện ngày trước rồi.

Bây giờ tôi khỏi rồi, có giấy chứng nhận do chính tay bác sĩ viết.”
Trước kia, lúc mấy công ty điều tra bối cảnh, bởi vì nguyên nhân này nên mới đá/nh trượt tôi.
Công ty này khá nhỏ, tối hôm đó, tôi nhận được thông báo được nhận vào làm việc.
Tôi nghĩ rằng họp lớp ngày đó đã lần gặp gỡ cuối cùng giữa tôi và Phó Trinh rồi.
Không ngờ ba ngày sau, Phó Trinh đột nhiên “nhảy dù” vào công ty tôi, trở thành cấp trên của tôi.
Mà vị trí làm việc của tôi bị xếp ngay trước cửa phòng làm việc của Phó Trinh.
“Tôi từ chối.”
“Được.” Phó Trinh đầu còn chẳng ngẩng lên, lạnh lùng nói, “Nộp đơn xin từ chức ở bộ phận nhân sự đi.”
Tôi tức đến mức bật cười, “Chỉ vì không đồng ý đổi vị trí làm việc mà anh định sa thải tôi luôn à?”
Anh dừng bút, cuối cùng nhượng bộ, ngẩng đầu lên nói chuyện với tôi.
“Tôi chỉ là để cô lựa chọn.

Lẽ nào cô tưởng rằng tôi đang có ý đồ gì với cô à?”
Tôi nghẹn lời, nhớ tới tối qua Tiểu Thu đã cãi nhau đấu lý với người ta vì chút tiền thuê nhà, cười ngượng, “Phó tổng là người có đức độ, tôi đương nhiên là không sợ điều đó xảy ra.”
Phó Trinh khẽ gật đầu, “Cảm ơn, lúc ra ngoài nhớ đóng cửa.

Còn nữa, phương hướng của ghế ngồi nhất định phải đặt lưng hướng về phía tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô.”
“...”
Những ngày sau đó, chúng tôi cũng chẳng có giao tiếp gì với nhau.
Một tuần sau, ngày công ty có hoạt động teambuilding.
Vì tôi là người mới nên bị ch/uốc cho khá nhiều rư/ợu.
“Tiểu Đường, không uống là bị trừ lương đấy.”
“Yên tâm, s/ay rồi thì chúng tôi sẽ đưa cô về.


Đều là phụ nữ cả, sợ cái gì chứ.”
Quản lý vừa cười vừa ép rư/ợu tôi.

Trong tiếng hò reo của mọi người, tôi nốc cạn ly rư/ợu cuối cùng trong đêm và gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trên một chiếc giường lớn.
Ánh mặt trời chói chang chiếu sáng khiến tôi khó mở nổi mắt.
Tôi ngồi dậy, kéo chăn ra, để lộ ra chiếc áo choàng tắm mềm mại quấn quanh thân.
Tôi sững người, đứng dậy bước ra ngoài.
Trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, Phó Trinh đang gác hai chân lên nhau đọc báo buổi sáng, anh cũng đang mặc chiếc áo choàng tắm của khách sạn.
Thấy tôi đi ra, anh nhướng mi khẽ liếc sang với vẻ lãnh đạm, “Tỉnh rồi à? Bữa sáng ở trên bàn đấy, ăn xong thì ngủ thêm lúc nữa đi.”
Một cảm giác kinh hãi đầy kh/ủng b/ố bao trùm lấy toàn thân tôi, mặt tôi tái đi, “Chúng ta…”
Tờ báo sáng bị Phó Trinh tùy ý ném trên bàn cà phê, nơi cổ áo hơi bị kéo ra, để lộ một dấu hickey ám muội, “Rất không may, tối qua là cô chủ động.”
Tôi như bị s/ét đá/nh giữa trời quang, ký ức đêm qua trong đầu tôi là một mảnh trống rỗng.
“Không thể nào.”
Phó Trinh đặt một phần hợp đồng trước mặt tôi, trên đó có in dấu vân tay của tôi, đại khái thì nội dung của phần hợp đồng đó là - Tôi làm tình nhân của anh, mỗi tháng anh sẽ cho tôi 100.000 nhân dân tệ làm thù lao.
“Đây không thể nào là dấu vân tay của tôi được…”
“Vậy sao?” Phó Trinh cười nhẹ một tiếng, “Cô chắc chứ?”
Đối mặt với ánh nhìn nghiêm túc và bình tĩnh của anh, tôi mở miệng, chẳng thốt ra được lời nào.
Anh không chú ý đến vẻ mất tự nhiên của tôi, móc ra một cây bút ghi âm.
“Tối qua không cẩn thận, ghi lại lời độc thoại của cô mất rồi.

Cô Đường, có muốn nghe tâm tư bẩ/n th/ỉu, đ/ê h/èn đến cùng cực của cô không?”
Toàn thân tôi run lên như rơi vào hầm băng vậy.
Một làn sóng khổng lồ của sự nh/ục nh/ã cuốn lấy tôi.

Loại tâm tư kiểu này, dù có giấu giếm đi cũng cảm thấy b/ẩn th/ỉu, h/èn hạ.

Bây giờ lại bị nói ra, lại còn bị lấy ra làm chứng cứ, chẳng khác nào phạm t/ội.
Phó Trinh rũ mắt xuống thấp khiến tôi không nhìn ra cảm xúc trong lòng anh lúc này.
“Ngấp nghé đàn ông đã có vợ, chậc, Đường Gia, cho họ nghe bản ghi âm này nhé, thế nào hả?”
Tôi nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, “Anh đang bá/o th/ù tôi sao?”
“Đúng.” Anh đáp lời với vẻ qua loa lấy lệ, “Lúc trước cô không muốn tôi sống tốt, dựa vào đâu mà tôi phải để cô sống tử tế chứ?”
“Hai sự lựa chọn.”
“Một, thực hiện hợp đồng này.

Hai, tôi sẽ công khai bản ghi âm này với mọi người.”
Chiếc đồng hồ trong góc kêu tích tắc, kèm theo tiếng tim đập, từng âm thanh đập vào màng nhĩ tôi.
Môi tôi nứt nẻ.

Tôi thẫn thờ ngẩng đầu lên, “Vậy thì công khai với mọi người đi.”
Dưới ánh nhìn âm lãnh của anh, tôi nói chuyện trong trạng thái đầu óc hoàn toàn tê liệt:
“Phó Trinh, tôi không làm kẻ thứ ba.”
Phó Trinh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tôi, cười cười, “Đường Gia, cô nghĩ mình là ai chứ?”
“Cô còn có quyền lựa chọn sao?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương