Trung Khuyển Nam Thần
Chương 18-1: Tỏ tình (1)

Edit: Lạc Y

Beta: Tô Giả Tuệ (Tô Huyền Ann)

Nghe hai chữ “Y Nhi” làm lòng cô căng thẳng, cô đột nhiên nghĩ đến đời trước cô kết hôn với Tần Uyên năm năm, đừng nói cái gì “Y Nhi”, khi gọi cô là “vợ” cũng chỉ là khi ở trên giường quên hết tất cả mới có thể gọi.

Đây cũng là lần đầu tiên, cô nghe được từ miệng Tần Uyên nói anh nhớ cô.

Nếu như ở đời trước, nghe được lời nói này của anh, chỉ sợ cô sớm đã mừng tung tăng như chim sẻ, không thể chờ đợi được anh vuốt ve an ủi. Nhưng bây giờ, nghe anh nói lời này, cô lại cảm thấy buồn cười.

Cô buông bỏ tất cả, trái tim yêu anh sâu đậm sau khi bị anh giày vò ngày qua ngày giờ đã dần nguội lạnh. Nếu không phải vì Tần Uyên thì kiếp trước Bạch Hiểu Y đã không phải chết trong tai nạn xe. (Câu này chém nhé, vì câu gốc hơi loằng ngoằng.)

Trải qua sự giày vò lâu như vậy, trải qua lễ rửa tội sau khi chết mới thoát thai hoán cốt. (thay da đổi thịt/ lột xác)

Hiện giờ cô đã sớm không còn là Bạch Hiểu Y bám đuôi anh, dây dưa anh, yêu anh sâu nặng nữa.

Cho nên, anh đột nhiên tỏ tình, bây giờ cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì với cô.

Cô kéo khóe môi cười trào phúng, “Tần Uyên, anh không cần phải làm vậy, tôi đã nói tôi không muốn có bất kỳ khúc mắc nào với anh. Hiện giờ tất cả đều đã quá trễ, mặc kệ anh làm gì, tôi cũng sẽ không lưu lại, thả tôi ra đi!”

Nếu như đời trước lúc cô còn mong chờ anh lại có thể thâm tình như vậy thì tốt biết bao, như vậy cô cũng sẽ không phải chịu đựng dày vò bị anh cư xử lạnh nhạt, cũng sẽ không ly hôn với anh, cũng sẽ không vì tinh thần không yên mà xảy ra tai nạn xe.

Nhưng... Rõ ràng khi đó anh không thích cô, tại sao lại đồng ý làm bạn trai cô? Rõ ràng không yêu, tại sao còn muốn kết hôn với cô, tại sao đã cho cô hy vọng lại đẩy cô xuống địa ngục?

Tần Uyên, trên điểm này, tôi thẳng thắn hơn anh rất nhiều. Không yêu chính là không yêu, không yêu anh, không chọc vào anh, giữ khoảng cách với anh, đây là tôn trọng tôi, cũng là tôn trọng anh.

Cô hít sâu một hơi bình phục lại loại đau khổ mà hồi tưởng đem lại, lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ hôm nay của tôi chính là đưa anh về, những thứ khác tôi đều không muốn nghe. Tần Uyên, chừa cho mình chút tự trọng đi, kiếp này đâu phải chỉ có tôi là con gái, cần gì phải dây dưa không ngừng với tôi? Tôi sẽ không yêu anh, cũng sẽ không ở cùng một chỗ với anh, tôi không có bất cứ thương cảm gì với anh. Anh cầu khẩn tôi như vậy cũng không có chút tác dụng nào đâu, cho nên buông tay đi, anh nhẹ nhõm tôi cũng thoải mái.”

Cô cảm giác hơi thở của Tần Uyên bên tai cô dừng lại một lát, cánh tay đnag ôm cô cũng cứng lại, trong miệng anh nhẹ “ưm” một tiếng, giống như thống khổ đến mức tận cùng, thân thể không tự chủ được phản ứng.

Cũng không biết qua bao lâu, anh mới chậm rãi buông lỏng cánh tay, không nói thêm một câu, Bạch Hiểu Y cũng không nhìn anh một cái, trực tiếp nhấc chân rời đi.

Nhưng vừa đến cửa phòng lại nghe anh nói nói: “Y Nhi, em nhất định phải đối xử với anh như vậy sao? Vì em, anh có thể vứt bỏ mọi thứ.”

Bạch Hiểu Y dừng bước chân, quay đầu nhìn anh, thấy anh vẫn duy trì tư thế khom người ngồi trên giường như cũ. Anh là người ưu tú như vậy,kiêu ngạo như vậy, cho dù ngồi cũng sẽ làm cho người ta có cảm giác áp bách, nhưng bây giờ anh giống như một dã thú mất đi sự sắc bén, không còn chỗ dựa, toàn thân uy phong nhưng vô cùng cô đơn.

Bạch Hiểu Y cũng không trả lời câu hỏi của anh, trực tiếp xoay người rời đi.

Chuyện đã xảy ra hôm nay quả thực quá mức không thể tưởng tượng nổi, cô không hề nghĩ Tần Uyên sẽ nói ra những lời này với cô.

Đối với cô mà nói, anh luôn là một đại thần xa vời không thể chạm tới. Cô vĩnh viễn để ý đếnkhoảng cách này, cuộc đời của cô chỉ muốn giữ khoảng cách với anh, chỉ muốn cách anh thật xa, không muốn bị anh tổn thương nữa, lại không nghĩ tới Tần Uyên thế nhưng lại hạ thấp tôn nghiêm vì muốn côở lại.

Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên cô chứng kiến dáng vẻ sa sút, bất đắc dĩ của Tần Uyên. Anh lúc nào cũng có thói quen dùng vẻ bề ngoài lạnh như băng để ngụy trang cho mình, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng tỏ ra mềm yếu trước mặt người khác, nhưng đây là lần đầu tiên, anh tháo tất cả ngụy trang của mình xuống, lộ ra một mặt yếu đuối của anh tùy ý cho côtổn thương.

Nếu như đổi lại là cô của ngày xưa, nhìn thấy bộ dạng này của anh, nhất định cô đã sớm đau lòng ôm chặt anh. Nhưng cô của bây giờ, tình yêu của cô đối với anh đã sớm vì sự lạnh lùng và tàn nhẫnở kiếp trước của anh mà biến mất sạch sẽ.

Đời này cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh, chỉ hy vọng hôm nay cô nói quyết tuyệt như vậy, có thể làm anh từ bỏ ý nghĩ trong đầu với cô.

Cô chỉ hy vọng, anh sẽ không dây dưa không ngừng với cô.

Cho dù đã nghĩ tới như thế, nhưng Bạch Hiểu Y vẫn lo lắng, dù sao ngày hôm qua Tần Uyên thật sự đã quá ngoài dự đoán của mọi người. Hơn nữa ngày hôm qua hai người qua va chạm, về sau gặp mặt khẳng định sẽ càng lúng túng, huống chi nghĩ tới ân oán ở kiếp trước, Bạch Hiểu Y quả thực tâm phiền ý loạn. Vốn định cùng Dương Tĩnh vào đầu khóa học trước rồi mới đi phố cổ Phong Kiều, nhưng sau chuyện này Bạch Hiểu Y chuẩn bị ngày mai sẽ đi, thứ nhất có thể tránh gặp mặt Tần Uyên để hai người khỏi lúng túng, thứ hai cũng có thể tránh chuyện này hơi chút lại cãi nhau một lần.

Phố cổ Phong Kiều cách phố Hoài chỉ hơn ba giờ đi xe, sáng sớm Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh liền lái xe đi tới nơi này, sắp xếp xong hết rồi thì thời gian vẫn còn sớm, hai người liền dự định nghỉ ngơi một chút, chờ mặt trời xuống núi rồi mới đi dạo.

Vì tiết kiệm tiền, hai người chỉ ở một phòng, giờ phút này hai người đang ngồi ở trên giường, Bạch Hiểu Y xem “Tiến công chiếm đóng”, Dương Tĩnh chuẩn bị gọi điện thoại cho quán ăn.

”Trời ơi Hiểu Y, làm sao bây giờ, sư huynh của mình muốn qua đây.”

Nghe thấy lời nói này của cô Bạch Hiểu Y cũng là ngẩn người, “Tại sao?”

”Lúc chúng ta đi, mình đã chụp ảnh tấm vé xe rồi đăng lên trên mạng, sư huynh của mình nhìn thấy sau đó liền nói muốn đến đây. Mình ngủ quên trên xe nên không thấy được tin nhắn, hiện giờ hỏi lại thì anh ấy nói anh ấy đã trên đường tới.”

Trên mặt Dương Tĩnh lộ ra vẻ căng thẳng và tự trách, Bạch Hiểu Y biết rõ cô đang lo lắng cái gì, liền cười không sao cả, “Tới thì tới, cũng không có chuyện gì, hơn nữa anh ấy đến, cậu không phải vừa vặn có thể ở cùng anh ấy hay sao?”

Sắc mặt Dương Tĩnh đỏ hồng, nhưng lại khó xử nói: “Nếu anh ấy đến cậu có cảm thấy không được tự nhiên không?”

”Đương nhiên không, chỉ các cậu đừng khó chịu cái bóng đèn là mình thì tốt rồi.”

Sắc mặt Dương Tĩnh càng đỏ hơn, “Cái gì bóng đèn với không bóng đèn, đừng có nói hươu nói vượn.”

Bạch Hiểu Y biết rõ da mặt cô cực mỏng, chỉ cười cười, cũng không trêu ghẹo cô nữa, nhưng Dương Tĩnh lại nói: “Sư huynh của mình đến đây hơn phân nửa cũng không phải là một mình anh ấy đến, chỉ sợ còn dẫn theo Nghiêm Tiêu Cảnh.”

Con mắt Bạch Hiểu Y lóe sáng, nhưng mà cô cũng không muốn làm bạn tốt mất hứng, chỉ không cho là đúng cười cười, “Cũng được, nhiều người cũng náo nhiệt.”

Trương Khải Tường tốc độ rất nhanh, chẳng được bao lâu liền gọi điện thoại nói đã đến, Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh liền xuống tiếp đãi hắn. Dương Tĩnh nói đúng, Trương Khải Tường quả nhiên không đến một mình mà còn dẫn theo Nghiêm Tiêu Cảnh.

Lúc hai người đi xuống bọn họ đang thuê phòng ở trước quầy lễ tân, Trương Khải Tường đã gặp các cô vội vàng vẫy tay chào hỏi, Nghiêm Tiêu Cảnh cũng tháo cái kính râm che hơn nửa khuôn mặt xuống, vẫy tay chào Dương Tĩnh trước, sau đó lại cười cười với Bạch Hiểu Y, “Đã lâu không gặp, thím.”

Trương Khải Tường và Dương Tĩnh nghe được lời này liền ngẩn người, Trương Khải Tường đấm một cái vào ngực anh ta, cố làm ra vẻ không thích, “Tiểu tử nhà cậu sao lại gọi người ta như thế?”

Dương Tĩnh lại che miệng cười khúc khích, cố ý ghé vào bên tai cô trêu ghẹo nói: “Thím? Đây là cách xưng hô thân mật của anh ta với cậu à?”

Bạch Hiểu Y lườm cô một cái, “Anh ta thích làm loạn, để ý đến anh ta làm gì?”

Nghiêm Tiêu Cảnh đối mặt Trương Khải Tường và Dương Tĩnh hoặc trách cứ hoặc ánh mắt giễu cợt lại nhún vai không sao cả, “Cô ấy chấp nhận tôi gọi như vậy, các cậu cũng đừng nói nhiều.”

Mấy người này liền cười nói vui vẻ, Trương Khải Tường cũng thuê phòng đàng hoàng, đang muốn cùng lên lầu, đã thấy có người đi vào cửa quán rượu, người vào cửa trong tích tắc, Bạch Hiểu Y giống như bị sấm chớp bên tai, lúc này liền ngây người tại chỗ.

Dương Tĩnh bên cạnh cũng kinh ngạc, “Hiểu Y chúng ta đến đây, sao anh hàng xóm của cậu cũng tới nơi này?”

Người tới chính là Tần Uyên.

Tần Uyên mặc áo sơ mi màu đen bên dưới cũng mặc quần thường cùng màu, dưới cũng là một đôi giày đen, một thân màu tối làm nổi bật sắc mặt đen xì, làm cả người anh lộ ra một loại khí ngưng trọng. Anh đi từ đại sảnh tới tới, vốn làm đại sảnh sáng ngời nhưng cũng tựa như âm trầm vài phần.

Bạch Hiểu Y đến nơi này vì muốn tránh Tần Uyên một chút, miễn lúng túng, cô không nghĩ anh thế nhưng cũng chạy đến đây. Vừa nhìn thấy anh, cô lại không thể tránh khỏi nhớ tới chuyện hôm qua, càng nghĩ càng cảm thấy không được tự nhiên.

Trong lúc Bạch Hiểu Yđứng đó đang không biết phải tiến hay lui thì ngược lại Tần Uyên lạnh nhạt, tự nhiên đi đến cầm lấy thẻ mở cửa phòng liền đi vào thang máy. Toàn bộ quá trình cũng chưa từng nhìn cô một cái, giống như thật sự không biết cô, lạnh lùng như một người không quen biết.

Nhìn bộ dạng này của anh, Bạch Hiểu Y lại thở phào nhẹ nhõm, cô thật đúng là lo lắng, nếu như Tần Uyên lại mất khống chế trong tình huống này một lần nữa, cô nên làm như thế nào.

Xem ra, chuyện ngày hôm qua chỉ sợ là do anh say rượu không tỉnh táo nên nhất thời xúc động, khi tỉnh dậy cũng quên hết sạch chuyện hôm qua rồi. Đúng vậy, Tần Uyên là ai, lâm nguy không loạn như anh, làm sao có thể khiến cho bản thân mình bị loại chuyện nhỏ nhặt này nhiễu loạn.

Chỉ là cô không biết, tại sao anh cũng tới nơi này.

Dương Tĩnh cũng không hỏi tại sao hai người bọn họ gặp mặt như người không quen biết, chỉ đụng cánh tay phải của cô nói, “Chúng ta cũng đi thôi.”

Phòng của Trương Khải Tường và Nghiêm Tiêu Cảnh và phòng các cô ở cùng một tầng, bốn người cùng nhau ra khỏi thang máy vừa vặn chứng kiến Tần Uyên đi đến phòng đối diện phòng Bạch Hiểu Y.

Bạch Hiểu Y thấy cảnh này, chỉ cảm thấy đầu cũng to ra, cô thật đúng là không biết cô và Tần Uyên đây là cái nghiệt duyên gì, tại sao hết lần này tới lần khác phòng của anh lại ở đối diện phòng của cô.

Lúc Bạch Hiểu Y tự hỏi thì Nghiêm Tiêu Cảnh bên cạnh cũng nói một câu ý tứ sâu xa: “Thật là đúng dịp, tên kia cũng ở cùng một tầng với chúng ta.”

Trương Khải Tường nghi hoặc liếc anh ta một cái, nghĩ tới vừa mới ở dưới lầu đụng phải cái người lạnh như băng khiến cho người hít thở không thông, vẻ mặt kinh ngạc, “Cậu cũng biết anh ta?”

Nghiêm Tiêu Cảnh cười mà như không nhìn qua Bạch Hiểu Y, nhàn nhạt lắc đầu, “Không biết, chỉ là đã từng gặp.”

”Ồ.” Trương Khải Tường không cho là đúng gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

Chờ Nghiêm Tiêu Cảnh và Trương Khải Tường sắp xếp xong bốn người liền chuẩn bị đi nhà hàng ăn cơm.

Vừa mới ngồi xuống, Nghiêm Tiêu Cảnh ngồi đối diện liền nói với cô:“Vài ngày nay anh vội vàng tập luyện không đi gặp em, em có nhớ anh không?”

Bạch Hiểu Y quay đầu nhìn thoáng qua Trương Khải Tường và Dương Tĩnh, nhưng thấy hai người đó nói chuyện phiếm tán gẫu rất vui vẻ, không nghe thấy câu này của Nghiêm Tiêu Cảnh, Bạch Hiểu Y thở phào nhẹ nhõm, mới trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Tôi nghĩ, thật sự là nhớ anh muốn chết.”

Nghiêm Tiêu Cảnh lông mày nhíu lại, vẻ mặt mừng rỡ, “Thật?”

”No.”

“...” Nghiêm Tiêu Cảnh sắc mặt lãnh đạm xuống, “Thật đúng là không có ý nghĩa!”

Bạch Hiểu Y cũng không để ý anh ta, tự mình ăn cơm, trong lúc vô tình vừa ngẩng đầu liền thấy hai người đi vào nhà hàng.

Là Tần Uyên và một cô gái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương