Hai năm sau, cuối cùng phiên tòa xét xử cũng được mở ra.

Trong khoảng thời gian hai năm này, dưới sự giúp đỡ của mọi người, cảnh sát thu thập được rất nhiều đầu mối, qua những đầu mối đó mà lần ra không ít chứng cứ. Nhưng ngoài chuyện Thẩm Thanh Dư xúi giục Tôn Phương bỏ thuốc khiến Lục Quân Càn qua đời ra, anh ta còn bị tố cáo không ít tội danh khác. Y tá trưởng của ông Thẩm tuy đã trốn ra nước ngoài, nhưng cảnh sát điều tra cả người thân, thu được bằng chứng Thẩm Thanh Dư mua chuộc y sĩ.

Ngoài hại vài mạng người ra, Thẩm Thanh Dư còn bị người khác tố giác vạch trần, rất nhiều tấm màn đen của tập đoàn Thẩm thị bị vén lên, Thẩm Thanh Dư còn phạm tội kinh tế, số kim ngạch rất lớn.

Hôm mở phiên toà xét thẩm, Lục Lăng Hằng xin nghỉ nửa ngày, cùng Thẩm Bác Diễn đi dự thính.

Thẩm Thanh Dư bị giải lên toà, đứng ở vị trí bị cáo. Gương mặt anh ta tiều tụy, cằm lún phún râu, chỉ trong hai năm ngắn ngủi mà nhìn như một người khác.

Nhiều chứng cứ sắt thép như vậy được đưa ra trước mắt, Thẩm Thanh Dư chỉ im lặng không nói.

Anh ta đã thân bại danh liệt, cuộc đời anh ta đến giờ phút này coi như đã chấm dứt, cho dù có giữ được tính mạng, quãng đời còn lại cũng mọt xác trong tù.

Sau giờ giải lao, Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng rời tòa án.

Bên ngoài tòa án có vô số ký giả đang chờ bọn họ, họ vừa lộ diện một cái, lập tức bị mọi người bao quanh, đồng thời bị các phóng viên tách ra hỏi riêng từng người.

“Đã có kết quả thẩm lý và phán quyết chưa?” Có một ký giả hỏi Lục Lăng Hằng.

“Chưa có, phải đợi phiên tòa tiếp theo mới có thể tuyên án.”

“Cảm xúc của anh bây giờ thế nào?”

Lục Lăng Hằng thở một hơi dài, chỉ nói bốn chữ: “Công lý sáng tỏ.”

“Lăng Hằng, tiếp theo anh có dự án công tác nào không?”

Lục Lăng Hằng lắc đầu: “Tôi không muốn trả lời chuyện công việc trong trường hợp này, sau này nếu có cơ hội chúng ta trò chuyện sau.”

Trong hai năm này, sự nghiệp của anh vẫn lè tè như cũ. Trước đó doanh thu phim điện ảnh “Bảo nhi” không tốt lắm, nửa năm trước anh được đề cử nhận giải thưởng, nhưng cũng chỉ là đề cử, không giành được giải.

Sự kiện Thẩm Thanh Dư tuy rằng cuối cùng Thẩm Thanh Dư cũng được trừng phạt thích đáng, nhưng với công việc của Lục Lăng Hằng mà nói, đây không phải chuyện tốt. Mọi người luôn thích dán nhãn lên ngôi sao, họ không thích thấy các ngôi sao ở những phương diện khác, một ngôi sao giải trí thì chỉ nên giải trí cho mọi người, nếu họ lợi dụng sự ảnh hưởng của công chúng để mưu lợi tư, sẽ dẫn tới gây phản cảm. Cho nên Thẩm Bác Diễn vẫn bảo Lục Lăng Hằng duy trì im lặng, cho dù Lục Lăng Hằng mới thật sự là đương sự. Nhưng mà anh là “người thân” của Lục Quân Càn, khó tránh khỏi bị kéo vào phong ba dư luận.

Nếu một ngôi sao có quá nhiều rắc rối không tốt, khán giả biết chuyện, nhà sản xuất sẽ không dám dùng những diễn viên như vậy nữa. Thế nên hai năm qua, nhiều thời gian như vậy nhưng Lục Lăng Hằng vẫn giữ mình, không nhận bất cứ quảng cáo hay event nào, lúc không quay phim anh liền bồi dưỡng trau dồi bản thân, đồng thời từ chối bất cứ lời mời phỏng vấn của báo chí, hai năm trước anh cũng chỉ nói đúng một câu: “Tôi tin vào pháp luật.” Sau đó anh không đáp lại bất cứ lời đồn tích cực hay tiêu cực nào, mãi tới hôm nay mới xuất hiện ở tòa án.

Sự im lặng của anh trái lại khiến truyền thông và khán giả cảm thấy hiếu kỳ với thân phận ngôi sao của anh, cho nên hôm nay, rõ ràng là phiên tòa xét thẩm Thẩm Thanh Dư, ký giả lại hỏi anh về công việc. Đây là một cái bẫy lớn, nếu Lục Lăng Hằng trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan tới vấn đề này, ngày mai người lên trang nhất sẽ là anh. Trong lúc trang nghiêm như này mà lại tuyên truyền phim mới, các loại bình luận chỉ trích sẽ tới tấp tới. Cho nên tốt nhất là không trả lời.

Vệ sĩ chạy tới, bảo vệ Lục Lăng Hằng ra khỏi sự chen lấn của ký giả, đi tới bãi đỗ xe. Anh ngồi vào trong xe, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đợi một lúc sau, Thẩm Bác Diễn cũng thoát khỏi sự vây lấn của ký giả. Lục Lăng Hằng không trả lời, nhưng hắn không thể không trả lời. Thẩm Thanh Dư có thể bị xử lý thế này, các báo chí truyền thông cũng giúp hắn không ít việc, huống hồ giờ hắn mở công ty đầu tư điện ảnh và truyền hình, phải giữ quan hệ tốt đẹp với giới truyền thông.

Hắn vừa lên xe liền lập tức điện thoại cho các chủ biên, hy vọng họ có thể làm giảm bớt cảm giác tồn tại của Lục Lăng Hằng trong các bài báo. Lục Lăng Hằng mà không tham gia vào, nhất định sẽ có quần chúng mắng anh không có lương tâm. Nhưng nếu lúc nào anh cũng can dự vào, không cần biết anh nói gì làm gì, dựa vào thân phận của anh, sẽ có người cho rằng anh dụng tâm kín đáo, cho nên anh mới mất hai năm giữ mình. Thật ra quần chúng xem náo nhiệt chẳng có mấy ai cần chân tướng, chuyện không liên quan đến mình, họ chỉ hóng trò vui mà thôi. Mà gột sạch được oan ức, cảm giác vui sướng kích động này, Lục Lăng Hằng và Thẩm Bác Diễn không cần phải thông báo với thiên hạ, họ chỉ cần an tâm, sống tiếp cuộc sống của mình là được rồi.

Nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Bác Diễn nắm lấy tay Lục Lăng Hằng, nhẹ nhàng xoa vuốt.

“Tiễn em về công ty.” Thẩm Bác Diễn nói với tài xế, “Lái xe đi.”

Mấy tháng trước, bộ phim “Tùng hoa giang thượng” mà Lục Lăng Hằng diễn vừa đóng máy. Đây là bộ phim duy nhất của anh trong suốt hai năm qua, Mã Du liều mình giúp anh lấy được cơ hội thử vai, mà anh vượt qua năm cửa ải chém sáu tướng, cuối cùng dựa vào thực lực của mình, được đạo diễn ưu ái cho một vai nam thứ ba. Bộ phim “Tùng hoa giang thượng” này kể một câu chuyện ở Đông Bắc năm 1931.

Vai của anh trong phim là một lão đại mã tặc tên Hồ Cửu, dựa vào tiền phí bảo kê mà chiếm đất xưng vương. Thoạt đầu coi tiền như mạng, bất kể kẻ nào dùng bất cứ lí do gì đóng thuế bảo kê muộn, hắn sẽ lập tức dẫn anh em cầm súng tới nhà cướp, dựa vào việc cướp bóc tiền của dân chúng trên núi mà tích được không ít vàng bạc châu báu. Cũng bởi vậy nên hắn năm lần bảy lượt có mâu thuẫn xung đột với diễn viên chính vốn đứng về chính nghĩa.

Song khi giặc Nhật đánh tới, quân đội đóng quân phải rút lui theo lệnh tướng, hắn cùng các anh em mình ở lại. Hắn nói người tốt có đạo nghĩa của người tốt, mà kẻ xấu cũng có đạo nghĩa của kẻ xấu, thu nhiều phí bảo kê của dân chúng như vậy, đã đến lúc hắn bảo vệ mọi người, dù đầu có dắt thắt lưng thì hắn cũng phải che chở bảo vệ họ, nếu không hắn không phải con người.

Sau đó hắn gia nhập tổ chức kháng chiến của nhân vật chính mà cùng nhau kháng Nhật, dân binh cần kinh phí, hắn lấy hết vàng bạc châu báu ra góp. Nhân vật chính hỏi không phải trước đây hắn keo kiệt lắm hay sao, có chút tiền thôi cũng không khất được, sao bây giờ lại hào hiệp như thế. Hắn bảo nhà đã mất rồi, giữ tiền lại làm cái gì?

Cuối cùng, hắn bảo vệ nhân vật chính mà trúng đạn chết, trước khi chết nhân vật chính ôm hắn, gào khóc hỏi sao hắn lại làm như vậy. Hắn dùng chút hơi sức cuối cùng nói: “Nếu như huynh đệ cũng mất, tôi giữ mạng này làm cái gì?”

Đây là một nhân vật tương đối phức tạp, có chỗ rất đáng ghét, nhưng cũng có chỗ rất đáng yêu, hắn coi thường pháp lý, nhưng lại coi trọng đạo nghĩa giang hồ, hắn là một nhân vật có sự thay đổi và phát triển, cũng là một nhân vật rất sâu sắc.

Phim đã đóng máy, hiện đang tiến hành lồng tiếng, đợi lồng tiếng xong, mấy tháng sau phim sẽ lên sóng.

Hôm nay Thẩm Bác Diễn không làm gì, hắn tiễn Lục Lăng Hằng tới công ty, đợi anh làm việc xong lại đón về nhà. Ngồi trên xe bụng Lục Lăng Hằng bắt đầu đói, anh nghĩ xem trong tủ lạnh còn những thứ gì, thuận miệng hỏi: “Tối nay chỉnh cái gì?” (Chỉnh ở đây có nghĩa là làm)

Thẩm Bác Diễn: “….”

Để chuẩn bị cho nhân vật trong “Tùng hoa giang thượng”, Lục Lăng Hằng mất gần một năm, nếu trước đây anh nổi tiếng thì không thể làm như vậy. Anh luyện khẩu âm của mình sang giọng mã tặc Đông Bắc, tới bây giờ phim đã đóng máy mấy tháng rồi mà thi thoảng anh vẫn buột miệng nói tiếng Đông Bắc. Hơn nữa vì nhân vật này anh còn tập thể hình, luyện được mấy múi bụng, khiến Thẩm Bác Diễn nhỏ dãi, yêu thích không muốn rời tay.

Thẩm Bác Diễn: “Chỉnh!” (Chỉnh: sửa)

Lục Lăng Hằng: “… cái gì?”

“Chỉnh!”

“Được rồi.. chỉnh!”

Đảo mắt tới cuối năm, lễ trao giải điện ảnh Kim Hổ lần thứ ba mươi được tổ chức ở Thượng Hải. Lễ trao giải Kim Hổ là lễ trao giải chuyên nghiệp nhất, uy quyền nhất và cũng gây chú ý nhất cả nước. Lục Lăng Hằng được đề cử nam phụ xuất sắc nhất nhờ vai Hồ Cửu trong “Tùng hoa giang thượng”, được mời tham gia buổi lễ.

Thu thập hành lý xong, Tiểu Công Cẩu thấy chủ nhân lại muốn đi, lưu luyến không rời mà nhào tới, dụi vào lòng chủ nhân kêu ư ư. Nay Tiểu Công Cẩu đã cao hơn một mét, với lên gần bằng người, nặng đến mức chỉ bế được một chỗ không di chuyển được. Lục Lăng Hằng bị bạn xông tới, thiếu chút nữa ngã ngửa ra, buồn cười xoa xoa đầu Tiểu Công Cẩu: “Anh đi ba ngày sẽ về thôi.”

“Ư…” Tiểu Công Cẩu liều mình dụi đầu vào lòng Lục Lăng Hằng.

Thẩm Bác Diễn đạp một cái không nặng không nhẹ vào người bạn: “Phắn sang một bên!” Sau đó không biết xấu hổ mà ôm hông Lục Lăng Hằng cọ cọ, bàn tay luồn vào vạt áo sơ mi. Lục Lăng Hằng mới nhận một phim lính đặc chủng, bắp thịt vừa mềm xuống lại được luyện, co dãn vô cùng, sờ vào rất sướng tay.

“Anh mới phắn sang một bên ý!” Lục Lằng Hằng tức giận đẩy hắn ra, “Chuẩn bị hành lý chưa?”

“Chưa..”

“Trễ giờ bay bây giờ!”

Lúc này Thẩm Bác Diễn mới bỏ ý đồ bất chính mà lúc lắc cái mông chạy đi thu thập hành lý.

Lần này hắn không chỉ đưa Lục Lăng Hằng đi tham gia, còn được lên thảm đỏ cùng. Hắn vừa là ông chủ của Lục Lăng Hằng, vừa là nhà sản xuất, thân phận này rất chính đáng.

Lúc đi tới sân bay, Thẩm Bác Diễn còn căng thẳng hơn cả Lục Lăng Hằng.

Hắn nói nhỏ: “Em nói xem ban tổ chức có đểu không? Chọn được người rồi mà sao không nói cho chúng ta?”

Thật ra Lục Lăng Hằng cũng có chút căng thẳng và mong đợi. Lúc anh còn là Lục Quân Càn, cũng từng đạt không ít giải thưởng, nhưng hầu hết là giải thưởng hâm mộ yêu thích. Giải thưởng uy tín chất lượng như vậy ngay cả đề cử anh cũng chưa từng được. Với anh mà nói, đây cũng là lần đầu tiên, tuy chỉ là một vai nam phụ xuất sắc nhất, nhưng với anh mà nói không khác gì với vai nam chính xuất sắc nhất. Nam chính với nam phụ, khác nhau ở vai vế trong phim mà thôi, mà cái từ “Xuất sắc nhất” này, mới là đánh giá với anh.

Thẩm Bác Diễn vẫn còn huyên thuyên không ngớt: “Hay là không được chọn rồi? Cho nên bọn họ không nói cho chúng ta biết? Sợ ta không chịu đi?”

Lục Lăng Hằng an ủi hắn: “Đừng nóng vội, tối nay sẽ biết thôi mà!”

Mãi đến tận khi lên máy bay, Thẩm Bác Diễn vẫn còn đang căm phẫn bất bình vì không được biết kết quả sớm: “Em mà không được giải thì nhất định có nội tình! Anh từng mua giải rồi, mấy trò đen tối này anh rõ lắm!”

Lục Lăng Hằng nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào, ý thức trống rỗng.

Đến khách sạn rồi, hai người vội vàng thay đổi tây trang, chuẩn bị ổn thỏa để đi tới thảm đỏ. Xe đưa họ tới thảm đỏ, hai người vừa xuống xe, vô số ánh đèn flash chiếu vào họ, lóa lên như ban ngày.

“Lăng Hằng, sao hôm nay anh lại lên thảm đỏ cùng Thẩm tổng?” Ký giả đứng hai bên thảm đỏ không kịp chờ mà đặt câu hỏi.

Lục Lăng Hằng cười cười: “Bởi anh ấy là người tôi biết ơn nhất.”

Ký giả lập tức hưng phấn: “Là chỉ chuyện của Lục Quân Càn sao?”

Thẩm Thanh Dư đã được xét xử, nhưng mãi tới khi sự tình kết thúc, Lục Lăng Hằng cũng không phát biểu gì về chuyện này, tựa như bị khóa miệng. Hôm nay thì được mở khóa rồi?

Lục Lăng Hằng nói: “Tất cả mọi chuyện.”

Như những cặp nam tài tử và nữ minh tinh khác nắm tay nhau lên thảm đỏ, lúc lên thảm đỏ, Lục Lăng Hằng chủ động kéo tay Thẩm Bác Diễn. Mặt Thẩm Bác Diễn lạnh như băng, rất có dáng dấp tổng tài lạnh lùng bá đạo, so với vẻ mặt dày không biết xấu hổ khi ở nhà thì như hai người khác nhau. Nhưng Lục Lăng Hằng biết, thật ra hắn đang căng thẳng.

Lục Lăng Hằng nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Đi thảm đỏ thế này cứ như hai chúng ta làm lễ cưới ấy nhỉ.”

Cả người Thẩm Bác Diễn cứng đơ lại, liếc mắt nhìn Lục Lăng Hằng: “Đừng nói càn! Người ta nghe thấy bây giờ!”

Lục Lăng Hằng cười cười. So với anh, Thẩm Bác Diễn còn lo anh bị tổn thương hơn.

Đi tới đây, ngược lại anh không còn thấy căng thẳng gì. Kết quả phía sau liệu anh có đạt giải hay không, dường như không còn quan trọng nữa. Thảm đỏ này chẳng mấy mà đi tới cuối, sau đó họ đi sang một con đường khác.

Sau khi vào hội trường, lễ trao giải nhanh chóng được bắt đầu.

Giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất được xếp thứ năm, bốn hạng mục giải thưởng đầu tiên, Thẩm Bác Diễn vẫn lén cầm tay Lục Lăng Hằng, cả bàn tay ướt mồ hôi. Giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất được trao cho Chu Lực, Thẩm Bác Diễn kéo dài giọng hừ một tiếng: “Xem ra lễ trao giải này vẫn tương đối công bằng.”

Nhưng đến khi giải nam chính xuất sắc nhất được trao cho Nhậm Bối Mính, Thẩm Bác Diễn lại bất mãn nói: “Có nội tình! Nhất định có nội tình! Xong rồi, giải thưởng Kim Hổ này chẳng công bằng gì cả..!”

Lục Lăng Hằng buồn cười. Thẩm Bác Diễn rất ghét Nhậm Bối Mính, nhưng thật sự mà nói Nhậm Bối Mính diễn không tệ, về tổng thể mà nói vẫn rất công bằng.

Sau khi trao giải nữ diễn viên xuất sắc nhất thì đến hạng mục nam phụ xuất sắc nhất.

Trên màn ảnh lớn bắt đầu chiếu những đoạn phim ngắn về nhân vật được đề cử.

“Giải thưởng Kim Hổ lần thứ ba mươi cho nam diễn viên phụ xuất sắc nhất thuộc về ——” Người trao giải cố ý kéo dài giọng. Cả hội trường an tĩnh.

“Lục Lăng Hằng!!” Hai khách mời trao giải đồng thời gọi tên Lục Lăng Hằng, cùng lúc đó, đạo diễn cũng chỉ đạo máy quay về phía anh.

Lục Lăng Hằng ngẩn ra, đoạn nở nụ cười. Anh đứng lên, chỉnh lại tây trang một chút, đi lên sân khấu!

“Chúc mừng cậu.” Khách mời trao giải cầm cúp thưởng rồi trao tới tay Lục Lăng Hằng.

Lục Lăng Hằng mỉm cười nói cảm ơn, cúi đầu trước mọi người.

“Cậu có vẻ rất bình tĩnh.” Khách mời trao giải trêu chọc, “Lúc nãy Kim Tuyết Na nhận giải nữ chính xuất sắc đã khóc đó.”

Lục Lăng Hằng hùa nói chuyện phiếm theo họ: “Em cũng không ngờ mình lại bình tĩnh như vậy.”

Khách mời lại trêu chọc: “Hay là cậu đã biết trước kết quả rồi? Không kích động chút nào sao?”

“Lúc trên đường tới đây lão tổng nhà em, Thẩm tổng có nói, giải thưởng Kim Hổ này quá kín kẽ, một chút tin tức cũng không chịu tiết lộ, làm cả dọc đường em căng thẳng quá mà chảy cả nước mắt, giờ thì lại không khóc được.”

Ống kính máy quay chiếu tới Thẩm Bác Diễn, gương mặt của Thẩm Bác Diễn được phóng to trên màn ảnh. Máy quay cận cảnh rất đúng lúc, vừa khéo một giọt nước trên khóe mắt Thẩm Bác Diễn rơi xuống, hắn thấy mình rơi lệ trên màn ảnh rộng, nhất thời bối rối, gương mặt lập tức đỏ lên, dùng ánh mắt giết người mà nhìn về phía camera, trên màn ảnh lại chiếu bộ mặt hung thần ác sát của hắn.

Toàn hội trường cười vang.

“Ha ha.” Khách mời trao giải nói, “Lăng Hằng phát biểu cảm nghĩ đi.” Nói xong liền lui xuống, nhường sân khấu lại cho một mình Lục Lăng Hằng.

Lục Lăng Hằng đi tới giữa sân khấu, cả hội trường lại yên tĩnh lại.

“Tôi rất thích nhân vật Hồ Cửu này, rất cảm ơn đoàn phim đã cho tôi cơ hội được diễn nhân vật này.” Anh nói, “Tính cách nhân vật này rất đặc biệt, nhưng điểm mà nhân vật này hấp dẫn tôi nhất thật ra là sự trưởng thành và biến đổi của nhân vật.”

“Mỗi một đạo diễn, biên kịch, diễn viên đều biết, câu chuyện hay nhất, vai diễn hay nhất là một vai có sự phát triển và biến hóa. Một vai diễn phẳng tuy có thể được khán giả yêu thích, nhưng thật sự rung động lòng người, thường là một vai có sự thay đổi và phát triển. Không chỉ ở trong phim mà tôi nghĩ ngoài đời thường cũng như vậy.”

“Từng có một thời gian rất dài tôi nghĩ nếu mình cứ thoái trào, không có bất cứ cơ hội công tác nào, chuyện gì cũng hết đường xoay xở, không biết thế giới này, ngày mai sẽ thay đổi ra sao.”

Anh từng chạm tới đỉnh cuộc sống, rồi lại trượt xuống đáy nơi thấp nhất, anh diễn rất nhiều vai chính, giờ lại diễn một vai phụ. Nhưng sau khi xuống đáy, lại rẽ ngoặt một bước rồi từ đấy thấy được hy vọng; sau khi được đề cử nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, anh nhận được rất nhiều lời mời đóng vai chính, được rất nhiều đạo diễn trước đây coi anh là bình hoa ưu ái.

Mấy năm trước vì bị bệnh tim nên anh thờ ơ lạnh nhạt với rất nhiều chuyện. Tại sao những kẻ đáng ghét lại leo cao được? Tại sao mình nỗ lực hoài mà không được hồi báo? Chỉ là chưa tới thời điểm mà thôi. Cho dù lần này anh lên như diều gặp gió, thì anh cũng không kiêu ngạo và tự mãn, bởi vì cuộc sống vẫn rất khó lường.

“Mấy năm này tôi nghĩ bản thân mình đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa tôi cũng đã được chứng kiến rất nhiều sự thay đổi của người khác. Dù ngày mai thế nào thì ngày mai vẫn sẽ đến. Tôi nghĩ đây chính là mị lực của cuộc sống. Tôi rất cảm ơn tất cả những người đã giúp đỡ tôi, những người đã cho tôi cơ hội, càng cảm ơn người đã theo tôi, cùng trải qua gian khổ và cùng chứng kiến cầu vồng rực rỡ của đời người. Cảm ơn!”

Dưới đài tiếng vỗ tay như sấm, anh lại giơ cao chiếc cúp lên một lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Bác Diễn trong đám đông. Mọi người cho rằng anh đang cảm ơn fans hoặc là người đại diện, nhưng Thẩm Bác Diễn biết, câu cuối cùng đó là dành cho hắn.

Máy quay lại lướt qua khán đài một lần nữa, chiếu từng gương mặt những đạo diễn, diễn viên từng hợp tác với Lục Lăng Hằng, chiếu tới Thẩm Bác Diễn. Lúc này trên màn ảnh lớn, Thẩm Bác Diễn đang cười tươi như hoa.

Cầm cúp vàng đi xuống đài, lúc đi ngang qua mọi người đều chúc mừng Lục Lăng Hằng, Lục Lăng Hằng nói từng lời từng lời cảm ơn một, đoạn trở lại ngồi xuống bên cạnh Thẩm Bác Diễn.

Bởi vì kích động mà gương mặt Thẩm Bác Diễn hơi ửng đỏ.

Khách mời trên sân khấu lại tiếp tục tuyên bố hạng mục giải thưởng tiếp theo, đột nhiên Thẩm Bác Diễn ghé tới gần, nói bên tai Lục Lăng Hằng: “Chúng ta đi về đi.”

Lục Lăng Hằng ngạc nhiên: “Lát nữa còn có phỏng vấn.”

“Bỏ bom bọn họ đi.”

Nhiệt khí phải bên tai Lục Lăng Hằng, gò má anh nóng lên mà ửng đỏ. Có lẽ bởi cà vạt thắt quá chặt, có lẽ bởi hội trường quá nhiều người, có lẽ bởi sân khấu ngoài trời không mở điều hòa.. khiến anh thấy nóng lên.

“Được rồi.” Nhân lúc camera không chiếu tới đây, hai người lén lút rời vị trí của mình, đi ra ngoài.

Ngày lành cảnh đẹp, thay vì ứng phó qua loa với cuộc phỏng vấn nhàm chán, không bằng cùng nhau chiêm ngưỡng ánh cầu vồng rực rỡ nhất đêm nay.

HOÀN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương