Trùng Hợp Gặp Em
-
Chương 28: Kết hôn?
Vũ Điềm đứng dậy,tiến sát lại gần Chiêu Diên.Cô nàng trong lòng như có ngàn hoa nở rộ nhưng lại có chút thắc mắc,ngượng ngùng ngước mắt lên nhìn người đối diện,hai tay đặt nhẹ vào bờ vai lớn kia.
-Có chuyện gì vậy?
-Cậu là con một?
-Tất nhiên rồi vì vậy mà tớ được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ.
Chiêu Diên nhẹ giọng nói,thanh âm phảng phất ý vui mừng.Cậu muốn tìm hiểu nhiều hơn về cô ư?Khuôn miệng cô mím lại nhưng cũng không dấu nổi ý cười.Cúi đầu e thẹn,hai tay cô thả lỏng vừa hay lại chạm vào lòng ngực Vũ Điềm.Cô nàng có thể cảm nhận được tiếng tim đập rõ mồn một...rất nhanh.....
Trước câu trả lời của Chiêu Diên,Vũ Điềm còn chưa hết bất ngờ.Cô gái này chưa từng là người cậu cần tìm.....Cả khi trước lẫn hiện tại.Vậy....Chiếc vòng từ đâu mà có?
-Chiếc vòng này.......Cậu nhặt được ở đâu?
-À,cái này tớ..tớ..à...tớ..chỉ là...
-Cậu nhặt được ở đâu?
-À,ờ..ờm......
-Ở đâu?
Vũ Điềm đột nhiên rất lạ,hỏi một câu cũng rất khó hiểu,lại còn về chiếc vòng khiến Chiên Diên nhất thời không thể trả lời.Nhận thấy anh chàng đang mất dần kiên nhẫn,cô nàng bắt đầu cuống lên.
Chẳng lẽ lại cô lại nói là nhặt được trong nhà tắm?Nhỡ cậu biết rằng cô lấy của Triệu Thiên...Thì sao?
Hay bảo rằng nhặt được trên đường?Không được.Một thiên kim như cô sao có thể lấy đồ ngoài đường để đeo?Mất mặt lắm.......
Vậy........
-Cái này tớ mua ở một cửa hàng......Nghe nói là được bán lại từ một...à....Ơ này cậu đi đâu thế?
Vũ điềm chưa nghe hết câu đã rời đi.Cậu đang cảm thấy vô cùng thất vọng cũng vô cùng rối bời.
Cô bé đó không phải Chiêu Diên.....
"-Giữ cho kĩ vào....
......-Ừ,tất nhiên rồi"...........Vậy mà chiếc vòng đã được bán đi không biết từ bao giờ.....
Sống phải nhìn về tương lai,sống cho hiện tại,....
....Nhưng quá khứ mới là thứ quyết định.....Chỉ cần buông bỏ là có thể nắm lấy.........
những thứ quan trọng hơn.Ở hiện tại.
------------------------------------------------------
Thong dong đi quanh trường một vòng,tâm tình tưởng như được giải tỏa chút ít nhưng Vũ Điềm lại bắt gặp một cảnh tượng vô cùng chướng mắt......có lẽ chỉ đối với cậu thôi.
Triệu Thiên đang nói chuyện với một người con trai.Thái độ của hai người rất vui vẻ,thoạt nhìn cũng có thể đoán là rất thân.Và họ đang nói chuyện về......
-Kết hôn?....Goa,lời tỏ tình nhạt nhất em từng nghe thấy đấy,không thể lọt được vào tai.
-Anh nói anh có thể chờ,dù có mất bao nhiêu thời gian.Giờ thì lọt vào được chưa
-Nếu phải đợi đến 5 năm nữa anh cũng đợi luôn hả?
-Sẽ không có chuyện đó đâu,đợi đến khi ra trường là tổ chức luôn.vậy câu trả lời của em....Thế nào?
-Tất nhiên là không thành vấn đề rồi,em đóng vai trò quan trọng trong hôn lễ thế cơ mà.Nhưng mà anh quyết định thế rồi còn mạnh miệng kêu sẽ chờ
-Cái cô này,em thôi đi.
Người con trai lạ mặt này cũng biết Triệu Thiên là con gái sao?Hay do nó đang cosplay?
Vũ Điềm đứng ngay sau nó chừng ba bước chân.Theo một cách nào đấy,nó không hề biết đến sự xuất hiện của cậu.....
Mặc dù đây là sau khuôn viên trường,im ắng tĩnh mịch.có vẻ như cậu gặp phải một cặp tình nhân đang đắm chìm vào thế giới của riêng họ rồi chăng?Nhập tâm đến vậy sao?
-Mà sao em lại học ở.....
-A,Vũ Điềm.Cậu..cậu làm gì ở đây....
-Tôi đi dạo chút thôi.
Cậu nhàn nhạt cất tiếng,điềm nhiên quay bước.Nó đứng sau bất động,Cả người chỉ như pho tượng trân trân nhìn tấm lưng đang dần khuất.Cậu ta đã nghe được những gì rồi?
--------------------------------------------
"Cạch"
Cậu vừa mới đặt chân vào phòng không lâu cửa phòng lại một lần nữa bật mở.Là triệu Thiên.
Nó mồ hôi nhễ nhại,miệng thở hồng hộc,vừa nhìn thấy cậu chân tay đã bất giác run rẩy.
-À,ờm....Cậu...Lúc nãy,cậu nghe được những gì?
Nhìn thái độ cẩn trọng của con thú cưng,lòng cậu lại dâng lên cảm giác thích thú.Ngồi lại xuống giường,tựa lưng vào thành,cậu bắt đầu đưa đôi đồng tử mang theo ý bông đùa hướng về phía nó.
-cũng...không có gì nhiều.Không có gì đặc biệt.
-À..à...
Nghe câu này nó cũng yên tâm được phần nào,vuốt ngực tự trấn an bản thân.Nhưng chỉ mới yên ổn được 2s giọng nói nhẹ như gió đầu thu lại một lần nữa phả vào tai.sức công phá cũng mạnh đến nỗi khiến nó tưởng vừa đi qua cơn bão tuyết.
-cậu là nữ nhỉ.
-Gi..gi.gì...cơ...
vậy mà cậu ta nói không có gì quan trọng.Hay lắm.
-Yên tâm,tôi sẽ không nói gì đâu.
-Thật...á?
Nó ngạc nhiên hỏi,hai mắt mở to như muốn nhảy ra ngoài.Nó thận trọng tiến lại gần Vũ Điềm nhìn nhận kĩ thái độ của cậu ta.Sắp có bão rồi ư?Hay cậu ta bị sốt.Tôt bụng đưa bàn tay bé nhỏ lên trán cậu,hai mày nó nhíu lại tỏ vẻ suy ngẫm.
-Không sốt.
-Cậu tính làm gì.
Trước hành động bất ngờ này quả thật khó mà chịu được.Đôi mắt đen như định cư trên khuôn mặt trắng nõn kia.Từng đường nét nhỏ trên khuôn mặt đều rất đẹp,thuần khiết như ánh trăng.
Cậu bắt đầu cảm thấy khan khan nơi yết hầu.
Trong Phòng.......điều kiện rất thuận lợi đấy.
-Sao vậy?
Nó đặt sát mặt mình vào mặt cậu,cánh tay trái đặt trên trán anh chàng vẫn không dời.khoảng cách rất gần đến hơi thở nhẹ của đối phương cũng có thể cảm nhận được.Đã cố kìm nén rồi,mà thú cưng của cậu sao cứ như thỏ con chạy quanh miệng cọp....Quả thực không cảm nhận được chút nguy hiểm nào sao.
-Cẩn thận hành động của cậu đấy.
HẢ?Nó có chút khó hiểu thu hồi lại cánh tay,sau đó đứng thẳng dậy.Nhìn khuôn mặt Vũ Điềm rất thản nhiên nhưng không còn nét sắc lạnh.Biểu cảm ẩn hiện không rõ.Vẫn là nó không thể nhìn thấu tâm tư con người này.
Dù sao cũng thật vui vì anh bạn cùng phòng khi trước đã quay trở lại.mỉm cười nhìn Vũ Điềm,nó toan quay bước đi thì bị một bàn tay giữ lại.Giữ chặt cổ tay...phải.
"A..a..a.."
---------------------------------------------------------------
-Xin lỗi cậu.
-Gì chứ?Hôm nay tự nhiên cậu tốt thế.
Không bình thường.đúng thật không bình thường,hôm nay cậu ta đúng là rất tử tế nha.Nó lơ ngơ nhìn thân hình phía trước đang cặm cụi băng bó.đầu cậu ta hơi cúi xuống,nó chỉ nhìn thấy được bộ tóc đen bồng bềnh và hàng mi dài ẩn hiện.
Trầm mặc chính là không khí trong phòng lúc này.Cậu ta im lặng,nó cũng im lặng,chỉ còn chút dư âm ồn ào sau cánh cửa vọng lại.Vũ Điềm đã băng bó xong nhưng cậu vẫn cầm lấy tay nó,mân mê phần băng gạt.
Dù đã buông bỏ để nắm lấy thứ quan trọng.......
...............Nhưng thứ quan trọng chẳng còn có thể nắm lấy nữa.
Nên cứ thế bỏ đi
...Hay....
Dũng cảm tỏ tình
-Có chuyện gì vậy?
-Cậu là con một?
-Tất nhiên rồi vì vậy mà tớ được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ.
Chiêu Diên nhẹ giọng nói,thanh âm phảng phất ý vui mừng.Cậu muốn tìm hiểu nhiều hơn về cô ư?Khuôn miệng cô mím lại nhưng cũng không dấu nổi ý cười.Cúi đầu e thẹn,hai tay cô thả lỏng vừa hay lại chạm vào lòng ngực Vũ Điềm.Cô nàng có thể cảm nhận được tiếng tim đập rõ mồn một...rất nhanh.....
Trước câu trả lời của Chiêu Diên,Vũ Điềm còn chưa hết bất ngờ.Cô gái này chưa từng là người cậu cần tìm.....Cả khi trước lẫn hiện tại.Vậy....Chiếc vòng từ đâu mà có?
-Chiếc vòng này.......Cậu nhặt được ở đâu?
-À,cái này tớ..tớ..à...tớ..chỉ là...
-Cậu nhặt được ở đâu?
-À,ờ..ờm......
-Ở đâu?
Vũ Điềm đột nhiên rất lạ,hỏi một câu cũng rất khó hiểu,lại còn về chiếc vòng khiến Chiên Diên nhất thời không thể trả lời.Nhận thấy anh chàng đang mất dần kiên nhẫn,cô nàng bắt đầu cuống lên.
Chẳng lẽ lại cô lại nói là nhặt được trong nhà tắm?Nhỡ cậu biết rằng cô lấy của Triệu Thiên...Thì sao?
Hay bảo rằng nhặt được trên đường?Không được.Một thiên kim như cô sao có thể lấy đồ ngoài đường để đeo?Mất mặt lắm.......
Vậy........
-Cái này tớ mua ở một cửa hàng......Nghe nói là được bán lại từ một...à....Ơ này cậu đi đâu thế?
Vũ điềm chưa nghe hết câu đã rời đi.Cậu đang cảm thấy vô cùng thất vọng cũng vô cùng rối bời.
Cô bé đó không phải Chiêu Diên.....
"-Giữ cho kĩ vào....
......-Ừ,tất nhiên rồi"...........Vậy mà chiếc vòng đã được bán đi không biết từ bao giờ.....
Sống phải nhìn về tương lai,sống cho hiện tại,....
....Nhưng quá khứ mới là thứ quyết định.....Chỉ cần buông bỏ là có thể nắm lấy.........
những thứ quan trọng hơn.Ở hiện tại.
------------------------------------------------------
Thong dong đi quanh trường một vòng,tâm tình tưởng như được giải tỏa chút ít nhưng Vũ Điềm lại bắt gặp một cảnh tượng vô cùng chướng mắt......có lẽ chỉ đối với cậu thôi.
Triệu Thiên đang nói chuyện với một người con trai.Thái độ của hai người rất vui vẻ,thoạt nhìn cũng có thể đoán là rất thân.Và họ đang nói chuyện về......
-Kết hôn?....Goa,lời tỏ tình nhạt nhất em từng nghe thấy đấy,không thể lọt được vào tai.
-Anh nói anh có thể chờ,dù có mất bao nhiêu thời gian.Giờ thì lọt vào được chưa
-Nếu phải đợi đến 5 năm nữa anh cũng đợi luôn hả?
-Sẽ không có chuyện đó đâu,đợi đến khi ra trường là tổ chức luôn.vậy câu trả lời của em....Thế nào?
-Tất nhiên là không thành vấn đề rồi,em đóng vai trò quan trọng trong hôn lễ thế cơ mà.Nhưng mà anh quyết định thế rồi còn mạnh miệng kêu sẽ chờ
-Cái cô này,em thôi đi.
Người con trai lạ mặt này cũng biết Triệu Thiên là con gái sao?Hay do nó đang cosplay?
Vũ Điềm đứng ngay sau nó chừng ba bước chân.Theo một cách nào đấy,nó không hề biết đến sự xuất hiện của cậu.....
Mặc dù đây là sau khuôn viên trường,im ắng tĩnh mịch.có vẻ như cậu gặp phải một cặp tình nhân đang đắm chìm vào thế giới của riêng họ rồi chăng?Nhập tâm đến vậy sao?
-Mà sao em lại học ở.....
-A,Vũ Điềm.Cậu..cậu làm gì ở đây....
-Tôi đi dạo chút thôi.
Cậu nhàn nhạt cất tiếng,điềm nhiên quay bước.Nó đứng sau bất động,Cả người chỉ như pho tượng trân trân nhìn tấm lưng đang dần khuất.Cậu ta đã nghe được những gì rồi?
--------------------------------------------
"Cạch"
Cậu vừa mới đặt chân vào phòng không lâu cửa phòng lại một lần nữa bật mở.Là triệu Thiên.
Nó mồ hôi nhễ nhại,miệng thở hồng hộc,vừa nhìn thấy cậu chân tay đã bất giác run rẩy.
-À,ờm....Cậu...Lúc nãy,cậu nghe được những gì?
Nhìn thái độ cẩn trọng của con thú cưng,lòng cậu lại dâng lên cảm giác thích thú.Ngồi lại xuống giường,tựa lưng vào thành,cậu bắt đầu đưa đôi đồng tử mang theo ý bông đùa hướng về phía nó.
-cũng...không có gì nhiều.Không có gì đặc biệt.
-À..à...
Nghe câu này nó cũng yên tâm được phần nào,vuốt ngực tự trấn an bản thân.Nhưng chỉ mới yên ổn được 2s giọng nói nhẹ như gió đầu thu lại một lần nữa phả vào tai.sức công phá cũng mạnh đến nỗi khiến nó tưởng vừa đi qua cơn bão tuyết.
-cậu là nữ nhỉ.
-Gi..gi.gì...cơ...
vậy mà cậu ta nói không có gì quan trọng.Hay lắm.
-Yên tâm,tôi sẽ không nói gì đâu.
-Thật...á?
Nó ngạc nhiên hỏi,hai mắt mở to như muốn nhảy ra ngoài.Nó thận trọng tiến lại gần Vũ Điềm nhìn nhận kĩ thái độ của cậu ta.Sắp có bão rồi ư?Hay cậu ta bị sốt.Tôt bụng đưa bàn tay bé nhỏ lên trán cậu,hai mày nó nhíu lại tỏ vẻ suy ngẫm.
-Không sốt.
-Cậu tính làm gì.
Trước hành động bất ngờ này quả thật khó mà chịu được.Đôi mắt đen như định cư trên khuôn mặt trắng nõn kia.Từng đường nét nhỏ trên khuôn mặt đều rất đẹp,thuần khiết như ánh trăng.
Cậu bắt đầu cảm thấy khan khan nơi yết hầu.
Trong Phòng.......điều kiện rất thuận lợi đấy.
-Sao vậy?
Nó đặt sát mặt mình vào mặt cậu,cánh tay trái đặt trên trán anh chàng vẫn không dời.khoảng cách rất gần đến hơi thở nhẹ của đối phương cũng có thể cảm nhận được.Đã cố kìm nén rồi,mà thú cưng của cậu sao cứ như thỏ con chạy quanh miệng cọp....Quả thực không cảm nhận được chút nguy hiểm nào sao.
-Cẩn thận hành động của cậu đấy.
HẢ?Nó có chút khó hiểu thu hồi lại cánh tay,sau đó đứng thẳng dậy.Nhìn khuôn mặt Vũ Điềm rất thản nhiên nhưng không còn nét sắc lạnh.Biểu cảm ẩn hiện không rõ.Vẫn là nó không thể nhìn thấu tâm tư con người này.
Dù sao cũng thật vui vì anh bạn cùng phòng khi trước đã quay trở lại.mỉm cười nhìn Vũ Điềm,nó toan quay bước đi thì bị một bàn tay giữ lại.Giữ chặt cổ tay...phải.
"A..a..a.."
---------------------------------------------------------------
-Xin lỗi cậu.
-Gì chứ?Hôm nay tự nhiên cậu tốt thế.
Không bình thường.đúng thật không bình thường,hôm nay cậu ta đúng là rất tử tế nha.Nó lơ ngơ nhìn thân hình phía trước đang cặm cụi băng bó.đầu cậu ta hơi cúi xuống,nó chỉ nhìn thấy được bộ tóc đen bồng bềnh và hàng mi dài ẩn hiện.
Trầm mặc chính là không khí trong phòng lúc này.Cậu ta im lặng,nó cũng im lặng,chỉ còn chút dư âm ồn ào sau cánh cửa vọng lại.Vũ Điềm đã băng bó xong nhưng cậu vẫn cầm lấy tay nó,mân mê phần băng gạt.
Dù đã buông bỏ để nắm lấy thứ quan trọng.......
...............Nhưng thứ quan trọng chẳng còn có thể nắm lấy nữa.
Nên cứ thế bỏ đi
...Hay....
Dũng cảm tỏ tình
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook