Trùng Hợp Gặp Em
-
Chương 1: Gặp nhau
Không gian về đêm luôn là sự yên tĩnh đáng sợ,hàng cây đu đưa xào xạc trong con ngõ như muốn hù dọa người yếu vía.Gió thu mang theo khí lạnh luồn qua mái tóc mềm của một cô bé chừng sáu tuổi khiến thân hình nhỏ khẽ run lên. Khuôn miệng xinh xắn vô tư ngáp dài mấy tiếng.Đôi mắt nâu to tròn rũ xuống đầy mệt mỏi.Hai má phúng phính khẽ rung rung đáng yêu vô cùng.
Cô gái nhỏ bận trên mình bộ đồ trắng tinh khôi nhưng lại ướt sũng.Bộ váy còn loang lổ đủ thứ màu sắc.Bàn tay xách chiếc giày nhỏ, đôi chân trần đạp lên nền đất lạnh chạy thẳng về nhà.
Hôm nay chẳng là tết trung thu, trẻ con trong khu rủ nhau đi ném nước.cô bé còn nhỏ chưa được nhanh chân lẹ tay nên đã "đón nhận" không ít "pháo đạn" của địch.Khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ không cam tâm,đợi đến lúc lớn hơn chút nữa nó sẽ cho chúng biết tay.
"A..."
Mải miết suy nghĩ mà nó bị vấp vào một ổ gà không hay,còn mất đà ngã kềnh ra đất và tiếp đất thành công bằng.... mặt(-_-).Chân tay mặt mũi xước sát hết cả.Nặng nhất là phần đầu gối đáng thương bị cày xuống đường.Lồm cồm bò dậy nhìn vết thương đau đến không đi nổi.Đôi mắt nâu to tròn ngó qua ngó lại chẳng thấy ai cả.Nhưng cũng phải đây là trong hẻm mà h đã là 11 h đêm rồi.Thân hình bé nhỏ nép vào một bên lề đường,bất lực khóc nấc lên từng tiếng.
- Bạn sao vậy
Bỗng có tiếng nói khá trong trẻo,xem ra cũng là một đứa trẻ.Ngước lên nhìn đập vào mắt cô bé kia là một cậu bé dáng người nhỏ nhắn nhưng không thấy rõ mặt vì ở đây tối quá.
Con bé mếu máo chỉ vào chân mình.Theo hướng chỉ tay cậu bé đưa mắt tới phần đầu gối đang bị thương khá nặng.Không nói năng gì cậu bé quay lưng lại tưởng là sẽ bỏ đi nhưng lại ngồi xuống thụp xuống, đưa hai tay ra sau ý nói "lên đi".
Nghiêng đầu không hiểu,có con bé nào đấy vẫn ngẩn người ngồi đó. Tới một lúc sau mới à lên một tiếng rồi mệt nhọc "bò" lên Lưng người phía trước.Miệng lí nhí nói cảm ơn
-Nhà cậu ở đâu
-Đi thẳng là tới liền.
Đôi chân nhỏ bé chầm chậm bước đi, tuyệt nhiên cả hai không nói thêm lời nào nữa.Cô bé ôm chặt lấy cổ của cậu bạn phía trước,người không ngừng run lên.
Về đêm nhiệt độ ngày càng hạ xuống,gió thổi từng cơn lướt qua bộ quần áo ướt sũng.Chắc mai nó sẽ sốt mất. Người con bé cọ cọ vào chiếc áo thu-đông của cậu bạn nét mặt có chút "thèm muốn" chiếc áo.Chỉ tiếc là người phía trước không có nhận ra.
Ngoài trời lạnh nhưng thoáng đạt cớ sao con bé lại thấy rất bí bách.Do không gian yên Lặng này sao? Nghĩ một hỏi nó quyết định là người mở lời trước.
-Này,cậu bạn tốt bụng tớ tên Nhiên họ Tiêu,cứ gọi nhiên thôi cũng được.Ừm..ừm..m..m.Mà cậu tên gì vậy?
Con bé này vốn không giỏi giao tiếp. Suy đi tính lại một hồi vẫn thấy câu này là hợp lí nhất rồi.
-Phong Điềm
-Phong Điềm?Cậu bao nhiêu tuổi?
-Sáu
-Vậy là chúng ta bằng tuổi rồi. cậu mới chuyển tới đây hả?
-chỉ là đi du lịch thôi.Chiều mai sẽ về
-À à, ra vậy
Cứ thế, cứ thế,nó cứ hỏi còn Phong Điềm trả lời.Nhưng kể ra thì cậu ta chảnh lắm chẳng hỏi lại nó câu nào hết.nó cứ nhiệt tình hỏi chuyện thế này cũng ngượng lắm đấy.Thế mà ai kia chẳng biết gì hết
Cô gái nhỏ bận trên mình bộ đồ trắng tinh khôi nhưng lại ướt sũng.Bộ váy còn loang lổ đủ thứ màu sắc.Bàn tay xách chiếc giày nhỏ, đôi chân trần đạp lên nền đất lạnh chạy thẳng về nhà.
Hôm nay chẳng là tết trung thu, trẻ con trong khu rủ nhau đi ném nước.cô bé còn nhỏ chưa được nhanh chân lẹ tay nên đã "đón nhận" không ít "pháo đạn" của địch.Khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ không cam tâm,đợi đến lúc lớn hơn chút nữa nó sẽ cho chúng biết tay.
"A..."
Mải miết suy nghĩ mà nó bị vấp vào một ổ gà không hay,còn mất đà ngã kềnh ra đất và tiếp đất thành công bằng.... mặt(-_-).Chân tay mặt mũi xước sát hết cả.Nặng nhất là phần đầu gối đáng thương bị cày xuống đường.Lồm cồm bò dậy nhìn vết thương đau đến không đi nổi.Đôi mắt nâu to tròn ngó qua ngó lại chẳng thấy ai cả.Nhưng cũng phải đây là trong hẻm mà h đã là 11 h đêm rồi.Thân hình bé nhỏ nép vào một bên lề đường,bất lực khóc nấc lên từng tiếng.
- Bạn sao vậy
Bỗng có tiếng nói khá trong trẻo,xem ra cũng là một đứa trẻ.Ngước lên nhìn đập vào mắt cô bé kia là một cậu bé dáng người nhỏ nhắn nhưng không thấy rõ mặt vì ở đây tối quá.
Con bé mếu máo chỉ vào chân mình.Theo hướng chỉ tay cậu bé đưa mắt tới phần đầu gối đang bị thương khá nặng.Không nói năng gì cậu bé quay lưng lại tưởng là sẽ bỏ đi nhưng lại ngồi xuống thụp xuống, đưa hai tay ra sau ý nói "lên đi".
Nghiêng đầu không hiểu,có con bé nào đấy vẫn ngẩn người ngồi đó. Tới một lúc sau mới à lên một tiếng rồi mệt nhọc "bò" lên Lưng người phía trước.Miệng lí nhí nói cảm ơn
-Nhà cậu ở đâu
-Đi thẳng là tới liền.
Đôi chân nhỏ bé chầm chậm bước đi, tuyệt nhiên cả hai không nói thêm lời nào nữa.Cô bé ôm chặt lấy cổ của cậu bạn phía trước,người không ngừng run lên.
Về đêm nhiệt độ ngày càng hạ xuống,gió thổi từng cơn lướt qua bộ quần áo ướt sũng.Chắc mai nó sẽ sốt mất. Người con bé cọ cọ vào chiếc áo thu-đông của cậu bạn nét mặt có chút "thèm muốn" chiếc áo.Chỉ tiếc là người phía trước không có nhận ra.
Ngoài trời lạnh nhưng thoáng đạt cớ sao con bé lại thấy rất bí bách.Do không gian yên Lặng này sao? Nghĩ một hỏi nó quyết định là người mở lời trước.
-Này,cậu bạn tốt bụng tớ tên Nhiên họ Tiêu,cứ gọi nhiên thôi cũng được.Ừm..ừm..m..m.Mà cậu tên gì vậy?
Con bé này vốn không giỏi giao tiếp. Suy đi tính lại một hồi vẫn thấy câu này là hợp lí nhất rồi.
-Phong Điềm
-Phong Điềm?Cậu bao nhiêu tuổi?
-Sáu
-Vậy là chúng ta bằng tuổi rồi. cậu mới chuyển tới đây hả?
-chỉ là đi du lịch thôi.Chiều mai sẽ về
-À à, ra vậy
Cứ thế, cứ thế,nó cứ hỏi còn Phong Điềm trả lời.Nhưng kể ra thì cậu ta chảnh lắm chẳng hỏi lại nó câu nào hết.nó cứ nhiệt tình hỏi chuyện thế này cũng ngượng lắm đấy.Thế mà ai kia chẳng biết gì hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook