Trung Học Mỹ Nữ
-
Chương 94: Tinh Nhuệ Hắc Hổ Bang!!!
Tạ Phi Thiên một cước kia vào người Chu Vạn Phú, khiến Chu Vạn Phú sợ hãi, không dám nói xàm nữa, người thanh niên trước mặt này, không phải là loại khom người cúi mình trước cường quyền, sợ hãi trong lòng hắn cảm thấy thật sợ hãi, ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này chính là rời xa nơi đây, chạy trốn khỏi người thanh niên hung thần ác sát này.
Nhưng mà Tạ Phi Thiên làm sao có thể để cho con lợn già giám vũ nhục Âu Dương Yên đào tẩu? Chu Vạn Phú mới lao ra hai, ba bước, Tạ Phi Thiên đã phóng tới gần, một cước đem hắn đá ngã chỏng vó, sau đó đạp thêm vào một cước, đem hắn dẫm nát dưới sàn nhà.
Tiếp theo cúi người xuống, hướng về khuôn mặt trắng nọng của tên Chu Vạn Phú, một trận đấm liên hồi vào mặt, Chu Vạn Phú lúc đầu còn có thể liều mạng giãy dụa né tránh, kêu thảm thiết cầu xin tha thứ, dần dần, dần dần, âm thanh càng ngày càng yếu, rốt cục hoàn toàn đánh mất ý thức, hạnh phúc đến nổi ngất đi.
Chu Vạn Phú tuy rằng hôn mê đi, nhưng mà Tạ Phi Thiên cũng không có ngừng tay lại, hai tay liên hoàn đấm, mãi đến tận khi đánh cho Chu Vạn Phú máu me đầy mặt, thực sự không nhìn ra nhân dạng, má nhìn không ra, Tạ Phi Thiên mới đem mục tiêu chuyển từ khuôn mặt dời xuống cái bụng bia, lại là một trận cuồng đấm, Tạ Phi Thiên như phát điên, đấm lia lịa đến nổi đem Chu Vạn Phú từ hôn mê đau nhức đến tỉnh lại, xong lại đau quá mà ngất đi.
"Tạ Phi Thiên, ngươi đừng đánh nữa, ngươi muốn đem hắn đánh chết sao." Âu Dương Yên ở trên giường hoảng sợ hét lớn.
Nàng bình thường cũng nghe nói qua Tạ Phi Thiên là một chiến tướng thích đánh nhau những trận ẩu đã từ trường đến ở ngoài đều nghe có tên hắn tham gia, nhưng cũng chỉ là nghe nói có khi nào nhìn thấy bộ dáng Tạ Phi Thiên lúc đánh nhau, lúc này hắn hung thần ác sát, bộ dáng như tên điên sát nhân giết người điên cuồng?
Cho dù Tạ Phi Thiên vì nàng mà bộ dáng điên cuồng, nhưng Âu Dương Yên vẫn còn ấm ức tên khốn Tạ Phi Thiên này dám đem nàng lừa gạt tới nơi này, lại nhưng mà nàng cũng không muốn, không muốn nhìn hắn trở thành một người mang tội sát nhân.
Nghe được Âu Dương Yên kinh ngạc thốt lên, Tạ Phi Thiên lúc này mới ngồi dậy, ngừng tay lại, nhấc chân hung hăng đạp hai cái vào mặt Chu Vạn Phú.
"Con mẹ nó, cục trưởng sao, cục trưởng rất đáng gờm sao? Dám động đến Tạ Phi Thiên ta, ta đánh ba má ngươi nhận không ra!"
"Tiểu Yên, xin lỗi, ta..." Tạ Phi Thiên từ trên mặt đất nhặt lên áo của Âu Dương Yên, đưa tới, nhưng mà không chờ hắn nói ra ba chữ còn lại "Ta đến chậm", Âu Dương Yên chợt giơ tay lên, "Đùng" một bạt tai, đánh vào mặt của hắn.
"Tạ Phi Thiên, ngươi là tên khốn kiếp, lại dám đem ta lừa gạt tới nơi này, ngươi cho rằng một câu nói xin lỗi của ngươi là xong rồi sao?... Oa ô ô..." Âu Dương Yên đoạt lấy áo của mình, còn không kịp mặc vào, đã khóc đến nất lên rồi.
Tạ Phi Thiên hoàn toàn bị Âu Dương Yên quất một tát mà hồ đồ, ngẫn người, sao lại là mình lừa nàng tới đây? Không phải là tên khốn Lý Giang kia sao? Không được, trong chuyện này nhất định là có hiểu nhầm.
"Tiểu Yên, ta không có lừa ngươi, không phải ta mà, mà là Lý Giang tên khốn kiếp kia!" Tạ Phi Thiên nhìn trước mặt Âu Dương Yên để trần hai cánh tay trắng noãn, lôi kéo Âu Dương Yên vào lồng ngực mình, mặc dù biết phía dưới là cơ thể trơn nhãn chỉ còn một cái áo ngực, lộ rõ cả bầu ngực căng tròn phập phồng, áo ngực chỉ che được một nữa, còn áp sát vào ngực hắn co dãn mười phần ma sát, nhưng mà lúc này Tạ Phi Thiên không có một chút ý nghĩ bậy bạ nào, không như mấy tên đọc giả sắc lang kia, hắn hiện giờ chỉ muốn mau chóng đem sự tình này giải thích rõ ràng, mang theo nàng rời đi khỏi nơi nguy hiểm này.
"Ngươi không cần nói nữa, ngươi cho rằng ta ngu hay sao? Không phải ngươi, thì ta tự tới à, tại sao ta lại nhận được tin nhắn của ngươi? Không phải ngươi, sao ta lúc đó nhìn thấy ngươi trên xe? Không phải ngươi, ngươi làm sao biết ta đang ở đây?" Âu Dương Yên hai tay cầm áo, che mặt khóc lớn nói.
Nghe Âu Dương Yên nói như thế, Tạ Phi Thiên đại khái có thể đoán ra bản thân lúc bị hôn mê đã xảy ra chuyện gì, xem ra hiện tại chỉ có thể tìm Lý Giang, mới có thể đem việc này sáng tỏ, minh oan được cho bản thân mình.
"Tiểu Yên, ngươi đừng khóc nữa, ngươi trước mặc quần áo vào cho tử tế đã, ta dẫn ngươi đi tìm Lý Giang, hắn sẽ chứng minh sự trong sạch của ta." Tạ Phi Thiên tiến lên ôm lấy Âu Dương Yên hai vai, hi vọng nàng có thể tỉnh táo lại, nhưng mà vừa ôm chặt vào là một cảm giác nóng rang.
"Ây... Tạ Phi Thiên, ngươi đừng động vào ta! Ngươi tên khốn kiếp này, đến cùng ngươi cho ta uống thuốc gì? Ngươi nhanh đưa cho ta thuốc giải."
Tạ Phi Thiên bàn tay vừa sờ lướt trên người nàng, khiến Âu Dương Yên nóng bỏng căng thẳng lên thật muốn được người nam nhân này cho nện, giải tỏa đi khao khác, một luồng khoái ý làm cho nàng không nhịn được khẽ hừ rên lên một tiếng.
"Không phải ta, thật không phải là ta mà, Tiểu Yên, ngươi phải tin tưởng ta, ngươi nhanh mặc quần áo vào, ta dẫn ngươi đi bệnh viện nha!" Tạ Phi Thiên cảm giác được thân thể Âu Dương Yên nóng bỏng, cũng biết là nàng đang không được bình thường.
Nhưng mà bất luận Tạ Phi Thiên khuyên như thế nào, Âu Dương Yên cũng chỉ là khóc, không chịu tin, nghe lời hắn nói.
Trong lòng nàng, Tạ Phi Thiên lúc này chỉ là đang diễn một hồi anh hùng cứu mỹ nhân, lừa lấy tình cảm của nàng mà thôi.
Nghĩ đến Lục Hạo vừa nảy đào tẩu, Tạ Phi Thiên trong lòng âm thầm sốt ruột, đều là xã hội đen bang phái Hắc Hổ bang thực lực, tất nhiên cũng có thể cùng Thanh Long bang sánh vai ngang ngữa,
Thanh Long bang có thế lực ngầm có hơn trăm người áo xanh được huấn luyện tinh anh, Hắc Hổ bang chả lẽ không có tinh anh huấn luyện không có đàn em trăm nghìn?
mình tuy rằng mở ra dị năng khả năng thực lực tăng cao, nhưng mà cũng chỉ có thể chống đỡ nửa giờ mà thôi, còn có Âu Dương Yên bên cạnh cần hắn chăm sóc, mà bây giờ còn lề mề đợi viện binh Hắc Hổ bang tới thì, hai người họ gặp phiền toái chắc luôn.
Nghĩ tới đây, Tạ Phi Thiên đưa ra quyết định, cầm ra giường quấn lên, đem Âu Dương Yên bao vây ở bên trong, sau đó hai tay ôm ngang nàng bước đi.
"Tạ Phi Thiên, ngươi tên khốn kiếp này, ngươi đến cùng muốn làm gì ta hả? Ngươi mau buông ta xuống đi!" Âu Dương Yên liều mạng giãy dụa, nhưng mà dưới sự mạnh mẽ của dược lực, nàng chỉ cảm giác cả người không còn một tí sức lực nào, hơn nữa nàng càng uốn éo chuyển động thân thể mạnh, trong cơ thể ham muốn nguyên thủy dưới sự ma sát của chăn càng ngày càng mãnh liệt, làm cho nàng hận không thể xốc lên cái chăn này, đem Tạ Phi Thiên ôm vào trong ngực của nàng.
Cuối cùng, nàng rốt cục không còn dám lộn xộn vùng vẫy nữa, yên lặng nằm úp sấp, cũng còn tốt hơn được chút.
Tạ Phi Thiên thấy nàng bất động, cũng không có tâm tư đi hỏi sao nàng lại yên tĩnh vậy, ôm Âu Dương Yên trong lòng hướng dưới lầu phóng xuống.
Trong hành lang, những tên đàn em Lục Hạo bị hắn đánh ngã vẫn còn đang nơi đó thống khổ khóc thét, nhìn thấy Tạ Phi Thiên lao xuống, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ, giẫy giụa nhường cho hắn một con đường đi, thật giống như sợ Tạ Phi Thiên nhìn bọn hắn không vừa mắt, lại tặng thêm cho bọn hắn một đạp.
Tạ Phi Thiên phóng đi rất nhanh, rất nhanh đã vọt tới trong sân, nghĩ đến ở trong nhà để xe, Lý Giang chính là người có thể làm chứng cho sự trong sạch của hắn, Tạ Phi Thiên lại ngoặt hướng về phía gara đi tới.
Nhìn thấy Tạ Phi Thiên hai tay ôm Âu Dương Yên vọt vào, Lý Giang lúc này co rút trong góc gara giật nảy cả mình.
Giương mắt nhìn về phía Âu Dương Yên, chỉ thấy nàng tỏ rõ vẻ ửng hồng, hai mắt khép hờ nằm ở trong lồng ngực của Tạ Phi Thiên không nhúc nhích, lộ ra ngoài chăn còn là phần vai trắng tinh không bận áo?
Một loại linh cảm không lành đột nhiên xông lên trong lòng hắn, lẽ nào, Tạ Phi Thiên đến trễ?
"Lý Giang, ngươi xem ngươi đã làm chuyện tốt gì này!" Tạ Phi Thiên một tiếng gầm hét lên, càng là khiến cho Lý Giang run lên, trong lòng hoảng lên, tinh thần hoàn toàn hỏng mất.
"Tiểu Yên, là ta có lỗi với ngươi huhu, ta không nên bị ma quỷ ám ảnh, cùng Ngưu Siêu đem ngươi cho tới nơi quỷ quái này, là ta hại ngươi ah, Tiểu Yên." Lý Giang khóc ròng ròng, còn một bên dùng sức tự tát vào mặt mình.
"Lý Giang, thật là ngươi lừa gạt ta mang ta tới đây!" Âu Dương Yên mở mắt ra, căm tức nhìn Lý Giang, ở trong lòng ngực Tạ Phi Thiên giẫy giụa muốn bước xuống.
Tạ Phi Thiên hết hồn, nhanh ôm lấy, Âu Dương Yên hiện tại trên người nàng để trần, động tác này không phải là lộ ra hết sao?
"Cọt kẹt", một tiếng thắng xe chói tai truyền đến, sau đó là tiếng hò hét ầm ỉ âm thanh xuống xe. Không được, viện binh của bọn hắn tới rồi. Tạ Phi Thiên trong lòng cả kinh, liếc nhìn Âu Dương Yên nép trong ngực, nàng dáng dấp như vậy, mình cũng không thể nào đánh nhau được nữa, phải nhanh chóng bỏ trốn.
Tạ Phi Vũ xoay người rời đi, đương nhiên, trước khi đi còn không quên tiện chân cho Lý Giang một đạp lên mặt, hiện rõ dấu giày, mẹ nó, đều là ngươi, tên cặn bã này hại!
Mới vừa vọt tới cổng biệt thự, Tạ Phi Thiên liền thấy trong hẻm nhỏ dừng ba chiếc xe khách, trước mỗi xe đứng một dãy mười mấy đại hán to con vạm vỡ, này khoan hãy nói, vẫn đúng như hắn đoán, đều đồng phục giống nhau quần đen áo đen. Tạ Phi Thiên sợ hết hồn, mau mau lui lại trong sân....
Nhưng mà Tạ Phi Thiên làm sao có thể để cho con lợn già giám vũ nhục Âu Dương Yên đào tẩu? Chu Vạn Phú mới lao ra hai, ba bước, Tạ Phi Thiên đã phóng tới gần, một cước đem hắn đá ngã chỏng vó, sau đó đạp thêm vào một cước, đem hắn dẫm nát dưới sàn nhà.
Tiếp theo cúi người xuống, hướng về khuôn mặt trắng nọng của tên Chu Vạn Phú, một trận đấm liên hồi vào mặt, Chu Vạn Phú lúc đầu còn có thể liều mạng giãy dụa né tránh, kêu thảm thiết cầu xin tha thứ, dần dần, dần dần, âm thanh càng ngày càng yếu, rốt cục hoàn toàn đánh mất ý thức, hạnh phúc đến nổi ngất đi.
Chu Vạn Phú tuy rằng hôn mê đi, nhưng mà Tạ Phi Thiên cũng không có ngừng tay lại, hai tay liên hoàn đấm, mãi đến tận khi đánh cho Chu Vạn Phú máu me đầy mặt, thực sự không nhìn ra nhân dạng, má nhìn không ra, Tạ Phi Thiên mới đem mục tiêu chuyển từ khuôn mặt dời xuống cái bụng bia, lại là một trận cuồng đấm, Tạ Phi Thiên như phát điên, đấm lia lịa đến nổi đem Chu Vạn Phú từ hôn mê đau nhức đến tỉnh lại, xong lại đau quá mà ngất đi.
"Tạ Phi Thiên, ngươi đừng đánh nữa, ngươi muốn đem hắn đánh chết sao." Âu Dương Yên ở trên giường hoảng sợ hét lớn.
Nàng bình thường cũng nghe nói qua Tạ Phi Thiên là một chiến tướng thích đánh nhau những trận ẩu đã từ trường đến ở ngoài đều nghe có tên hắn tham gia, nhưng cũng chỉ là nghe nói có khi nào nhìn thấy bộ dáng Tạ Phi Thiên lúc đánh nhau, lúc này hắn hung thần ác sát, bộ dáng như tên điên sát nhân giết người điên cuồng?
Cho dù Tạ Phi Thiên vì nàng mà bộ dáng điên cuồng, nhưng Âu Dương Yên vẫn còn ấm ức tên khốn Tạ Phi Thiên này dám đem nàng lừa gạt tới nơi này, lại nhưng mà nàng cũng không muốn, không muốn nhìn hắn trở thành một người mang tội sát nhân.
Nghe được Âu Dương Yên kinh ngạc thốt lên, Tạ Phi Thiên lúc này mới ngồi dậy, ngừng tay lại, nhấc chân hung hăng đạp hai cái vào mặt Chu Vạn Phú.
"Con mẹ nó, cục trưởng sao, cục trưởng rất đáng gờm sao? Dám động đến Tạ Phi Thiên ta, ta đánh ba má ngươi nhận không ra!"
"Tiểu Yên, xin lỗi, ta..." Tạ Phi Thiên từ trên mặt đất nhặt lên áo của Âu Dương Yên, đưa tới, nhưng mà không chờ hắn nói ra ba chữ còn lại "Ta đến chậm", Âu Dương Yên chợt giơ tay lên, "Đùng" một bạt tai, đánh vào mặt của hắn.
"Tạ Phi Thiên, ngươi là tên khốn kiếp, lại dám đem ta lừa gạt tới nơi này, ngươi cho rằng một câu nói xin lỗi của ngươi là xong rồi sao?... Oa ô ô..." Âu Dương Yên đoạt lấy áo của mình, còn không kịp mặc vào, đã khóc đến nất lên rồi.
Tạ Phi Thiên hoàn toàn bị Âu Dương Yên quất một tát mà hồ đồ, ngẫn người, sao lại là mình lừa nàng tới đây? Không phải là tên khốn Lý Giang kia sao? Không được, trong chuyện này nhất định là có hiểu nhầm.
"Tiểu Yên, ta không có lừa ngươi, không phải ta mà, mà là Lý Giang tên khốn kiếp kia!" Tạ Phi Thiên nhìn trước mặt Âu Dương Yên để trần hai cánh tay trắng noãn, lôi kéo Âu Dương Yên vào lồng ngực mình, mặc dù biết phía dưới là cơ thể trơn nhãn chỉ còn một cái áo ngực, lộ rõ cả bầu ngực căng tròn phập phồng, áo ngực chỉ che được một nữa, còn áp sát vào ngực hắn co dãn mười phần ma sát, nhưng mà lúc này Tạ Phi Thiên không có một chút ý nghĩ bậy bạ nào, không như mấy tên đọc giả sắc lang kia, hắn hiện giờ chỉ muốn mau chóng đem sự tình này giải thích rõ ràng, mang theo nàng rời đi khỏi nơi nguy hiểm này.
"Ngươi không cần nói nữa, ngươi cho rằng ta ngu hay sao? Không phải ngươi, thì ta tự tới à, tại sao ta lại nhận được tin nhắn của ngươi? Không phải ngươi, sao ta lúc đó nhìn thấy ngươi trên xe? Không phải ngươi, ngươi làm sao biết ta đang ở đây?" Âu Dương Yên hai tay cầm áo, che mặt khóc lớn nói.
Nghe Âu Dương Yên nói như thế, Tạ Phi Thiên đại khái có thể đoán ra bản thân lúc bị hôn mê đã xảy ra chuyện gì, xem ra hiện tại chỉ có thể tìm Lý Giang, mới có thể đem việc này sáng tỏ, minh oan được cho bản thân mình.
"Tiểu Yên, ngươi đừng khóc nữa, ngươi trước mặc quần áo vào cho tử tế đã, ta dẫn ngươi đi tìm Lý Giang, hắn sẽ chứng minh sự trong sạch của ta." Tạ Phi Thiên tiến lên ôm lấy Âu Dương Yên hai vai, hi vọng nàng có thể tỉnh táo lại, nhưng mà vừa ôm chặt vào là một cảm giác nóng rang.
"Ây... Tạ Phi Thiên, ngươi đừng động vào ta! Ngươi tên khốn kiếp này, đến cùng ngươi cho ta uống thuốc gì? Ngươi nhanh đưa cho ta thuốc giải."
Tạ Phi Thiên bàn tay vừa sờ lướt trên người nàng, khiến Âu Dương Yên nóng bỏng căng thẳng lên thật muốn được người nam nhân này cho nện, giải tỏa đi khao khác, một luồng khoái ý làm cho nàng không nhịn được khẽ hừ rên lên một tiếng.
"Không phải ta, thật không phải là ta mà, Tiểu Yên, ngươi phải tin tưởng ta, ngươi nhanh mặc quần áo vào, ta dẫn ngươi đi bệnh viện nha!" Tạ Phi Thiên cảm giác được thân thể Âu Dương Yên nóng bỏng, cũng biết là nàng đang không được bình thường.
Nhưng mà bất luận Tạ Phi Thiên khuyên như thế nào, Âu Dương Yên cũng chỉ là khóc, không chịu tin, nghe lời hắn nói.
Trong lòng nàng, Tạ Phi Thiên lúc này chỉ là đang diễn một hồi anh hùng cứu mỹ nhân, lừa lấy tình cảm của nàng mà thôi.
Nghĩ đến Lục Hạo vừa nảy đào tẩu, Tạ Phi Thiên trong lòng âm thầm sốt ruột, đều là xã hội đen bang phái Hắc Hổ bang thực lực, tất nhiên cũng có thể cùng Thanh Long bang sánh vai ngang ngữa,
Thanh Long bang có thế lực ngầm có hơn trăm người áo xanh được huấn luyện tinh anh, Hắc Hổ bang chả lẽ không có tinh anh huấn luyện không có đàn em trăm nghìn?
mình tuy rằng mở ra dị năng khả năng thực lực tăng cao, nhưng mà cũng chỉ có thể chống đỡ nửa giờ mà thôi, còn có Âu Dương Yên bên cạnh cần hắn chăm sóc, mà bây giờ còn lề mề đợi viện binh Hắc Hổ bang tới thì, hai người họ gặp phiền toái chắc luôn.
Nghĩ tới đây, Tạ Phi Thiên đưa ra quyết định, cầm ra giường quấn lên, đem Âu Dương Yên bao vây ở bên trong, sau đó hai tay ôm ngang nàng bước đi.
"Tạ Phi Thiên, ngươi tên khốn kiếp này, ngươi đến cùng muốn làm gì ta hả? Ngươi mau buông ta xuống đi!" Âu Dương Yên liều mạng giãy dụa, nhưng mà dưới sự mạnh mẽ của dược lực, nàng chỉ cảm giác cả người không còn một tí sức lực nào, hơn nữa nàng càng uốn éo chuyển động thân thể mạnh, trong cơ thể ham muốn nguyên thủy dưới sự ma sát của chăn càng ngày càng mãnh liệt, làm cho nàng hận không thể xốc lên cái chăn này, đem Tạ Phi Thiên ôm vào trong ngực của nàng.
Cuối cùng, nàng rốt cục không còn dám lộn xộn vùng vẫy nữa, yên lặng nằm úp sấp, cũng còn tốt hơn được chút.
Tạ Phi Thiên thấy nàng bất động, cũng không có tâm tư đi hỏi sao nàng lại yên tĩnh vậy, ôm Âu Dương Yên trong lòng hướng dưới lầu phóng xuống.
Trong hành lang, những tên đàn em Lục Hạo bị hắn đánh ngã vẫn còn đang nơi đó thống khổ khóc thét, nhìn thấy Tạ Phi Thiên lao xuống, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ, giẫy giụa nhường cho hắn một con đường đi, thật giống như sợ Tạ Phi Thiên nhìn bọn hắn không vừa mắt, lại tặng thêm cho bọn hắn một đạp.
Tạ Phi Thiên phóng đi rất nhanh, rất nhanh đã vọt tới trong sân, nghĩ đến ở trong nhà để xe, Lý Giang chính là người có thể làm chứng cho sự trong sạch của hắn, Tạ Phi Thiên lại ngoặt hướng về phía gara đi tới.
Nhìn thấy Tạ Phi Thiên hai tay ôm Âu Dương Yên vọt vào, Lý Giang lúc này co rút trong góc gara giật nảy cả mình.
Giương mắt nhìn về phía Âu Dương Yên, chỉ thấy nàng tỏ rõ vẻ ửng hồng, hai mắt khép hờ nằm ở trong lồng ngực của Tạ Phi Thiên không nhúc nhích, lộ ra ngoài chăn còn là phần vai trắng tinh không bận áo?
Một loại linh cảm không lành đột nhiên xông lên trong lòng hắn, lẽ nào, Tạ Phi Thiên đến trễ?
"Lý Giang, ngươi xem ngươi đã làm chuyện tốt gì này!" Tạ Phi Thiên một tiếng gầm hét lên, càng là khiến cho Lý Giang run lên, trong lòng hoảng lên, tinh thần hoàn toàn hỏng mất.
"Tiểu Yên, là ta có lỗi với ngươi huhu, ta không nên bị ma quỷ ám ảnh, cùng Ngưu Siêu đem ngươi cho tới nơi quỷ quái này, là ta hại ngươi ah, Tiểu Yên." Lý Giang khóc ròng ròng, còn một bên dùng sức tự tát vào mặt mình.
"Lý Giang, thật là ngươi lừa gạt ta mang ta tới đây!" Âu Dương Yên mở mắt ra, căm tức nhìn Lý Giang, ở trong lòng ngực Tạ Phi Thiên giẫy giụa muốn bước xuống.
Tạ Phi Thiên hết hồn, nhanh ôm lấy, Âu Dương Yên hiện tại trên người nàng để trần, động tác này không phải là lộ ra hết sao?
"Cọt kẹt", một tiếng thắng xe chói tai truyền đến, sau đó là tiếng hò hét ầm ỉ âm thanh xuống xe. Không được, viện binh của bọn hắn tới rồi. Tạ Phi Thiên trong lòng cả kinh, liếc nhìn Âu Dương Yên nép trong ngực, nàng dáng dấp như vậy, mình cũng không thể nào đánh nhau được nữa, phải nhanh chóng bỏ trốn.
Tạ Phi Vũ xoay người rời đi, đương nhiên, trước khi đi còn không quên tiện chân cho Lý Giang một đạp lên mặt, hiện rõ dấu giày, mẹ nó, đều là ngươi, tên cặn bã này hại!
Mới vừa vọt tới cổng biệt thự, Tạ Phi Thiên liền thấy trong hẻm nhỏ dừng ba chiếc xe khách, trước mỗi xe đứng một dãy mười mấy đại hán to con vạm vỡ, này khoan hãy nói, vẫn đúng như hắn đoán, đều đồng phục giống nhau quần đen áo đen. Tạ Phi Thiên sợ hết hồn, mau mau lui lại trong sân....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook