Trùm Tài Nguyên
-
Quyển 6 - Chương 30: Ninh gia có đứa con gái mới lớn
Ai u!!!!
Vu Nhị đang không kịp đề phòng, làm sao trốn được bàn tay nhanh nhẹn của Phương Minh Viễn, cô che lại chỗ bị hắn dùng chiếc đũa gõ vào đầu, oán trách mà nói,
- Anh thật là, sao có thể tùy tùy tiện tiện đập con gái chứ?
- Eo của nữ nhân với đỉnh đầu của nam nhân là không thể sờ loạn. Tôi chưa từng nghe nói không được vỗ đầu nữ nhân đấy!
Phương Minh Viễn ung dung mà nhấp một miếng rượu nói. Trong mùa đông rét lạnh như vậy, ngồi quây bên lò sưởi, uống rượu trắng, đúng là một loại hưởng thụ.
- Cốc tôi ngốc đi anh có thể đền được không?
Vu Nhị tức giận bất bình mà nói,
- Cứ cho là anh có thể chịu trách nhiệm được nhất thời, nhưng anh có thể phụ trách cả đời hả?
Chỉ có điều cô vừa nói ra khỏi miệng thì sắc mặt cũng không khỏi ửng hồng, giơ tay hờ che lại đôi môi. Lời này đã mang theo vài phần hương vị liếc mắt đưa tình!
- Sao?
Mặt Phương Minh Viễn cũng không khỏi có chút nóng lên.
- Đồ ăn đến rồi!
Cũng may bà chủ kịp thời đi đến, phá vỡ sự ngượng ngịu nho nhỏ giữa hai người.
- Bà chủ, rượu ở nơi này thật đúng là không tồi! Tại sao không có thử tiêu thụ ra bên ngoài vậy?
Có lẽ là vì lảng tránh sự xấu hổ mới rồi, Vu Nhị chủ động kéo bà chủ lại hỏi.
- Hắc, cô gái, hai người các ngươi vừa thấy liền biết ngay là vùng khác rồi, nghe khẩu âm có lẽ là người Phụng Nguyên hả?
Bà chủ thuận tay kéo một cái ghế lại, ngồi xuống bên cạnh. Dù sao lúc ngày trong quán cũng chẳng có ai, Phương Minh Viễn mới rồi lại ra tay hào phóng, bà đương nhiên muốn khiến khách nhân cảm thấy đáng giá!
- Chúng tôi là người khu Bình Xuyên của Phụng Nguyên!
Phương Minh Viễn cười nói.
- Người Bình Xuyên hả?
Bà chủ động dung nói,
- Hai cô cậu thật quá hạnh phúc đấy, nơi đó có lãnh đạo thực tốt đấy! Lãnh đạo huyện chúng tôi nếu như được như một nửa chỗ các anh thì cuộc sống của chúng tôi đã dễ dàng hơn rồi!
Hai huyện vốn dĩ là giáp biên giới, ban đầu đem so huyện Bình Xuyên và huyện Đồng với nhau, tuy rằng không thể nói là tám lạng nửa cân, nhưng cũng là lão Đại không chê được lão Nhị, trăm bước cười tám mươi mà thôi. Nhưng hiện giờ khu Bình Xuyên đã khiến cho huyện Đồng Nghi phải ngước nhìn lên. Hàng năm đều có không ít người Đồng Nghi đến khu Bình Xuyên làm công.
- Rượu này a, kỳ thật nói thế nào nhỉ, từ hai ba trăm năm trước ở Đồng Nghi đã có rồi, là của phường lưỡng cổ Ninh gia sản xuất! Sau độc lập bởi vì... Ha ha. Cô cậu chắc cũng biết nguyên nhân rồi, Ninh gia đã không sản xuất tiếp nữa! Nhưng mà sau này, quốc gia lại cải cách mở cửa cho phép tư doanh, Ninh gia liền mở lại một phường rượu nhỏ, theo nghề cũ. Người nghèo rớt như chúng tôi đây, cho dù là 'Đồng Nghi Xuân "cũng không phải ai cũng có thể uống được. Ninh gia những năm gần đây tuy rằng cũng kiếm được kha khá tiền, nhưng cũng tích lũy không được bao nhiêu. Sản lượng đương nhiên cũng chỉ dừng lại ở mức ấy!
- Bọn họ không vay ngân hàng sao?
Vu Nhị không lưỡng lự nói.
- Vay Ngân hàng hả? Ôi, cô gái ơi, chỗ đó là nơi mấy người thấp cổ bé họng như chúng tôi có thể đi vào sao?
Bà chủ không nín nổi cười nói,
- Cô vừa nhìn biết ngay là người có thân phận, không giống dân nghèo chúng tôi.
- Cô từ bao giờ lại ù ù cạc cạc với chuyện bên ngoài thế rồi hả?
Phương Minh Viễn nháy mắt mấy cái, trêu chọc nói.
Khuôn mặt vừa mới khôi phục bình thường của Vu Nhị lập tức lại thêm hai luồng đỏ ửng. Một phóng viên đã từng chạy ngược chạy xuôi trong thời gian dài như cô, mở miệng hỏi vấn đề như vậy đúng là có chút không nên. Ở Trung Quốc, càng là nơi hẻo lánh nhỏ bé thì nơi như ngân hàng hay quỹ tín dụng xã thì dân chúng bình thường lại càng khó xin vay được. Đây chắc cũng không phải bí mật gì, chỉ riêng ở một vài thành phố lớn thì nghiệp vụ cho vay cá nhân còn tương đối đỡ một chút.
Bên ngoài quán cơm truyền đến một trận tiếng chuông, bà chủ ngẩng đầu nhìn lướt qua, cười nói:
- Ôi!!!, thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến! Ninh gia đưa rượu đến cho chúng tôi nè!
Phương Minh Viễn và Vu Nhị quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một chiếc xe ba bánh dừng trước cửa quán, một thiếu nữ lanh lợi khoảng mười bảy tuổi từ trên xe nhảy xuống.
- A? Tú Tú, tại sao là cháu đến hả? Cha của cháu đâu rồi?
Bà chủ đẩy cửa ra kinh ngạc nói.
- Cô Mã, cha cháu có bận không tới được, đành phải để cháu đến đem hàng cho các cô!
Thiếu nữ nói,
- Chú Lý đâu rồi ạ, chắc phải nhờ chú giúp cháu một tay, một mình cháu không tháo xuống được!
- A, để cô đi gọi ông ấy!
Bà chủ quay đầu kêu một tiếng, chỉ thấy một trung niên nam tử bước nhanh ra từ sau phòng bếp của quán cơm, xem cách ăn mặc chắc là đầu bếp.
Ba người hợp lực khiêng bốn hòm rượu tháo xuống từ trên xe ba bánh. Bà chủ dắt cô bé vào phòng nói:
- Cháu ngồi đây nghỉ một chút, nhìn cháu mồ hôi đầy đầu này, lát nữa bị gió thổi về nhà lại bị cảm mất! Cha cháu cũng thật là, làm sao lại yên tâm để một mình cháu đến đưa hàng chứ, bọn Tiểu Triệu nhà cháu đâu rồi?
- Triệu ca bọn họ đều về nhà cả rồi, nghe nói dường như trong thôn lại xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều đi nhà máy xi măng đòi lý lẽ rồi!
Cô bé vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
- Lại là nhà máy xi măng Vũ Dương Thủy hả?
Bà chủ bừng tỉnh đại ngộ nói.
- Dạ!
Thiếu nữ rầu rĩ, không vui gật gật đầu.
- Bà chủ!
Phương Minh Viễn vẫy vẫy tay, bà chủ lập tức bu lại nói:
- Quý khách, ngài còn cần cái gì nữa không?
- Cô bé là người của phường rượu Ninh gia sao? Tôi có chuyện cũng muốn hỏi hỏi cô bé, phiền bà chủ một chút!
Phương Minh Viễn cười nói.
- Không thành vấn đề!
Bà chủ vừa nghiêng đầu nói,
- Tú Tú, ngồi xuống đây, hai vị khách này là từ Bình Xuyên tới, có chuyện muốn hỏi cháu một chút!
Nếu như chỉ có một mình Phương Minh Viễn thôi thì bà chủ còn có thể lo lắng hắn có ý đồ khác, nhưng giờ có Vu Nhị ngồi ở một bên, bà chủ cũng được yên tâm hơn. Tú Tú tuy rằng cũng là cô bé xinh đẹp, nhưng có đôi đàn bà là không thể đem ra mà so được, vì chỉ cần so sánh sẽ có chênh lệch. Ở trước mặt Vu Nhị phong tình vạn chủng, Tú Tú vẫn còn là một cô bé ngây ngô mà thôi.
Cô bé lên tiếng ngồi xuống bên bàn Phương Minh Viễn, chớp đôi mắt to nhìn hai người bọn họ, nói:
- Anh chị là người Bình Xuyên? Sao lại tới Đồng Nghi này, Bình Xuyên so với chỗ chúng tôi đây xinh đẹp hơn, cũng không có nhiều khói bụi như thế này!
Phương Minh Viễn cười cười nói:
- Tôi họ Phương, khẳng định là lớn tuổi hơn cô, thôi thì cô cứ gọi một tiếng Phương ca đi. Còn cô ấy họ Vu, cô có thể gọi là Vu tỷ, cô tên là gì?
- Tôi tên Ninh Tú!
Cô bé sảng khoái gọi,
- Phương ca, Vu tỷ!
Đôi mắt to linh hoạt của cô bé nhìn nhìn Phương Minh Viễn, lại nhìn sangVu Nhị nói:
- Phương ca, anh gọi tôi lại đây có chuyện gì?
- Rượu Đồng Nghi Xuân của phường rượu Ninh gia của nhà cô chúng tôi đã uống rồi, mùi vị đúng thật là không tồi. Tôi muốn hỏi thử xem, phường rượu chỗ các cô còn có bao nhiêu hàng tồn? Chúng tôi muốn mua với số lượng lớn!
Phương Minh Viễn cười nói. Lời này nói cũng thật đúng, những sản nghiệp mang danh nghĩa Phương gia, bất kể là phúc lợi cho công nhân viên chức, hay là dùng đưa tặng lễ cho các đơn vị đối tác thì đều cần một số lượng lớn đồ ăn. Vu Nhị nếu như nói Đồng Nghi Xuân này nếu mùi vị không tệ, đương nhiên sẽ mua mộ số rồi .
Đôi mắt to của Ninh Tú lập tức sáng ngời nói:
- Quý khách muốn đặt bao nhiêu?
- Một rương rựu của các cô giá bao nhiêu tiền?
Vu Nhị nhìn nhìn thùng giấy đặt trên cái bàn bên cạnh, bên trong có mười hai bình rượu.
- Mười tám nguyên bát giác!
Ninh Tú nói.
- Đây là giá bán lẻ hay là bán buôn thế ?
Vu Nhị nói tiếp. Một bình rượu hơn một đồng mấy, mặc dù nói không đắt lắm, nhưng đối với nơi mà thu nhập bình quân một người trên năm có ba nghìn đồng như tỉnh Tần Tây mà nói thì cũng không phải là rẻ mấy.
- Giá bán sỉ mười hai đồng!
Ninh Tú lập tức nói,
- Ngài nếu như mua hơn mười thùng thì giá tiền còn có thể thương lượng nữa, tuy nhiên là thương lượng với cha tôi!
- Mười thùng? Quá ít!
Phương Minh Viễn cười nói,
- Trong nhà cô có bao nhiêu? Có một ngàn thùng chứ?
- Hả?
Ninh Tú và bà chủ không khỏi trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu vẫn nói không nên lời.
Rốt cuộc vẫn là bà chủ kiến thức rộng rãi, nhanh chóng thanh tỉnh lại, trong ánh mắt mang theo vài phần cảnh giác mà nhìn Phương Minh Viễn nói:
- Quý khách thật cần nhiều như vậy sao? Chúng tôi nếu muốn trả tiền mặt thì không thể khất nợ đâu đấy.
- Không thành vấn đề!
Phương Minh Viễn cười nói,
- Có thể trả bằng tiền mặt!
Mười ngàn đồng tiền hàng đối với người ở đây mà nói, thật đúng là một khoản tiền lớn rồi.
- Nhà của tôi không có nhiều như vậy đâu, chỉ có hơn hai trăm hòm thôi!
Ninh Tú nói,
- Triệu ca bọn họ gần đây bởi vì trong nhà liên tiếp có việc, nên phường rượu sản lượng cũng giảm nhiều!
- Vậy trước tết âm lịch có thể sản xuất ra hay không?
Phương Minh Viễn tiếp tục hỏi.
Ninh Tú cắn cắn ngón tay, lắc đầu nói:
- Tôi không biết, cái này phải hỏi cha tôi!
Vu Nhị buông đũa xuống nói:
- Vậy chúng tôi đi đến chỗ ông ấy, hay là...
- Cha tôi không ở nhà, ông và tôi cùng lên huyện, sau đó để tôi đưa hàng cho thím Mã, còn ông đi tìm hợp tác xã huyện đòi tiền rồi!
Ninh Tú nói,
- Cha tôi nói, hợp tác xã huyện nếu không trả tiền cho nhà tôi, nhà tôi sẽ không đủ tiền để tiếp tục sản xuất nữa!
- Tú Tú!
Bà chủ vỗ bờ vai của nàng, muốn kéo cô qua một bên đi. Cô bé này tuổi cũng không nhỏ, nhưng sao lại dễ dàng tin người lạ như vậy chứ!
- Bà chủ, chúng tôi không phải người xấu, đây là giấy phép hành nghề của tôi!
Vu Nhị nhìn ra được bà chủ đang e dè nên mỉm cười lấy thẻ công tác trong túi ra nói,
- Nếu bà không tin, có thể gọi điện cho Cục Cảnh Sát huyện của mọi người hỏi bọn họ số điện thoại trên thẻ này có phải của đài truyền hình hay không.
Bà chủ nhận lấy thẻ công tác, chỉ nhìn thoáng qua là con ngươi dường như muốn trào khỏi hốc mắt. Vội vàng dâng hai tay đem thẻ công tác giao trả lại cho Vu Nhị, trên mặt đã tươi cười nói:
- Hóa ra là chủ nhiệm Vu, vậy tôi an tâm rồi! Cô đừng trách nhá, bây giờ thật sự là lừa đảo nhiều lắm, thật khó lòng phòng bị! Tú Tú tuổi còn nhỏ, tôi lo lắng..
Nói cái gì cũng không tin nổi, cô gái xinh đẹp trước mắt này thoạt nhìn chỉ mới 24~25 tuổi lại là cán bộ đài truyền hình tỉnh! Đối với các bà mà nói, một Trưởng đồn công an cũng đã là nhân vật lớn rồi, huống chi là cán bộ trên tỉnh chứ!
- Không sao cả, chúng tôi đều có thể hiểu được.
Vu Nhị mỉm cười mà cắt đứt lời bà rồi hướng nói với Ninh Tú,
- Hợp tác xã mua bán Huyện thiếu nhà các cô nhiều tiền lắm hả?
Ninh Tú nhìn nhìn bà chủ, bà chủ vội vàng ngầm đẩy cô một cái nói:
- Đúng vậy a, hợp tác xã mua bán huyện thiếu Ninh gia không ít tiền đâu, chuyện này chúng tôi đều biết cả! Ai nha, thật sự là đem lão Ninh gia kéo thêm khổ! Vì chỗ tiền hàng đó mà lão Ninh ông ấy cũng không biết phải đi bao nhiêu lần rồi.
Ánh mắt Vu Nhị bừng sáng, Phương Minh Viễn cũng không khỏi hứng thú mà ngồi ngay ngắn lại.
Vu Nhị đang không kịp đề phòng, làm sao trốn được bàn tay nhanh nhẹn của Phương Minh Viễn, cô che lại chỗ bị hắn dùng chiếc đũa gõ vào đầu, oán trách mà nói,
- Anh thật là, sao có thể tùy tùy tiện tiện đập con gái chứ?
- Eo của nữ nhân với đỉnh đầu của nam nhân là không thể sờ loạn. Tôi chưa từng nghe nói không được vỗ đầu nữ nhân đấy!
Phương Minh Viễn ung dung mà nhấp một miếng rượu nói. Trong mùa đông rét lạnh như vậy, ngồi quây bên lò sưởi, uống rượu trắng, đúng là một loại hưởng thụ.
- Cốc tôi ngốc đi anh có thể đền được không?
Vu Nhị tức giận bất bình mà nói,
- Cứ cho là anh có thể chịu trách nhiệm được nhất thời, nhưng anh có thể phụ trách cả đời hả?
Chỉ có điều cô vừa nói ra khỏi miệng thì sắc mặt cũng không khỏi ửng hồng, giơ tay hờ che lại đôi môi. Lời này đã mang theo vài phần hương vị liếc mắt đưa tình!
- Sao?
Mặt Phương Minh Viễn cũng không khỏi có chút nóng lên.
- Đồ ăn đến rồi!
Cũng may bà chủ kịp thời đi đến, phá vỡ sự ngượng ngịu nho nhỏ giữa hai người.
- Bà chủ, rượu ở nơi này thật đúng là không tồi! Tại sao không có thử tiêu thụ ra bên ngoài vậy?
Có lẽ là vì lảng tránh sự xấu hổ mới rồi, Vu Nhị chủ động kéo bà chủ lại hỏi.
- Hắc, cô gái, hai người các ngươi vừa thấy liền biết ngay là vùng khác rồi, nghe khẩu âm có lẽ là người Phụng Nguyên hả?
Bà chủ thuận tay kéo một cái ghế lại, ngồi xuống bên cạnh. Dù sao lúc ngày trong quán cũng chẳng có ai, Phương Minh Viễn mới rồi lại ra tay hào phóng, bà đương nhiên muốn khiến khách nhân cảm thấy đáng giá!
- Chúng tôi là người khu Bình Xuyên của Phụng Nguyên!
Phương Minh Viễn cười nói.
- Người Bình Xuyên hả?
Bà chủ động dung nói,
- Hai cô cậu thật quá hạnh phúc đấy, nơi đó có lãnh đạo thực tốt đấy! Lãnh đạo huyện chúng tôi nếu như được như một nửa chỗ các anh thì cuộc sống của chúng tôi đã dễ dàng hơn rồi!
Hai huyện vốn dĩ là giáp biên giới, ban đầu đem so huyện Bình Xuyên và huyện Đồng với nhau, tuy rằng không thể nói là tám lạng nửa cân, nhưng cũng là lão Đại không chê được lão Nhị, trăm bước cười tám mươi mà thôi. Nhưng hiện giờ khu Bình Xuyên đã khiến cho huyện Đồng Nghi phải ngước nhìn lên. Hàng năm đều có không ít người Đồng Nghi đến khu Bình Xuyên làm công.
- Rượu này a, kỳ thật nói thế nào nhỉ, từ hai ba trăm năm trước ở Đồng Nghi đã có rồi, là của phường lưỡng cổ Ninh gia sản xuất! Sau độc lập bởi vì... Ha ha. Cô cậu chắc cũng biết nguyên nhân rồi, Ninh gia đã không sản xuất tiếp nữa! Nhưng mà sau này, quốc gia lại cải cách mở cửa cho phép tư doanh, Ninh gia liền mở lại một phường rượu nhỏ, theo nghề cũ. Người nghèo rớt như chúng tôi đây, cho dù là 'Đồng Nghi Xuân "cũng không phải ai cũng có thể uống được. Ninh gia những năm gần đây tuy rằng cũng kiếm được kha khá tiền, nhưng cũng tích lũy không được bao nhiêu. Sản lượng đương nhiên cũng chỉ dừng lại ở mức ấy!
- Bọn họ không vay ngân hàng sao?
Vu Nhị không lưỡng lự nói.
- Vay Ngân hàng hả? Ôi, cô gái ơi, chỗ đó là nơi mấy người thấp cổ bé họng như chúng tôi có thể đi vào sao?
Bà chủ không nín nổi cười nói,
- Cô vừa nhìn biết ngay là người có thân phận, không giống dân nghèo chúng tôi.
- Cô từ bao giờ lại ù ù cạc cạc với chuyện bên ngoài thế rồi hả?
Phương Minh Viễn nháy mắt mấy cái, trêu chọc nói.
Khuôn mặt vừa mới khôi phục bình thường của Vu Nhị lập tức lại thêm hai luồng đỏ ửng. Một phóng viên đã từng chạy ngược chạy xuôi trong thời gian dài như cô, mở miệng hỏi vấn đề như vậy đúng là có chút không nên. Ở Trung Quốc, càng là nơi hẻo lánh nhỏ bé thì nơi như ngân hàng hay quỹ tín dụng xã thì dân chúng bình thường lại càng khó xin vay được. Đây chắc cũng không phải bí mật gì, chỉ riêng ở một vài thành phố lớn thì nghiệp vụ cho vay cá nhân còn tương đối đỡ một chút.
Bên ngoài quán cơm truyền đến một trận tiếng chuông, bà chủ ngẩng đầu nhìn lướt qua, cười nói:
- Ôi!!!, thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến! Ninh gia đưa rượu đến cho chúng tôi nè!
Phương Minh Viễn và Vu Nhị quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một chiếc xe ba bánh dừng trước cửa quán, một thiếu nữ lanh lợi khoảng mười bảy tuổi từ trên xe nhảy xuống.
- A? Tú Tú, tại sao là cháu đến hả? Cha của cháu đâu rồi?
Bà chủ đẩy cửa ra kinh ngạc nói.
- Cô Mã, cha cháu có bận không tới được, đành phải để cháu đến đem hàng cho các cô!
Thiếu nữ nói,
- Chú Lý đâu rồi ạ, chắc phải nhờ chú giúp cháu một tay, một mình cháu không tháo xuống được!
- A, để cô đi gọi ông ấy!
Bà chủ quay đầu kêu một tiếng, chỉ thấy một trung niên nam tử bước nhanh ra từ sau phòng bếp của quán cơm, xem cách ăn mặc chắc là đầu bếp.
Ba người hợp lực khiêng bốn hòm rượu tháo xuống từ trên xe ba bánh. Bà chủ dắt cô bé vào phòng nói:
- Cháu ngồi đây nghỉ một chút, nhìn cháu mồ hôi đầy đầu này, lát nữa bị gió thổi về nhà lại bị cảm mất! Cha cháu cũng thật là, làm sao lại yên tâm để một mình cháu đến đưa hàng chứ, bọn Tiểu Triệu nhà cháu đâu rồi?
- Triệu ca bọn họ đều về nhà cả rồi, nghe nói dường như trong thôn lại xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều đi nhà máy xi măng đòi lý lẽ rồi!
Cô bé vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
- Lại là nhà máy xi măng Vũ Dương Thủy hả?
Bà chủ bừng tỉnh đại ngộ nói.
- Dạ!
Thiếu nữ rầu rĩ, không vui gật gật đầu.
- Bà chủ!
Phương Minh Viễn vẫy vẫy tay, bà chủ lập tức bu lại nói:
- Quý khách, ngài còn cần cái gì nữa không?
- Cô bé là người của phường rượu Ninh gia sao? Tôi có chuyện cũng muốn hỏi hỏi cô bé, phiền bà chủ một chút!
Phương Minh Viễn cười nói.
- Không thành vấn đề!
Bà chủ vừa nghiêng đầu nói,
- Tú Tú, ngồi xuống đây, hai vị khách này là từ Bình Xuyên tới, có chuyện muốn hỏi cháu một chút!
Nếu như chỉ có một mình Phương Minh Viễn thôi thì bà chủ còn có thể lo lắng hắn có ý đồ khác, nhưng giờ có Vu Nhị ngồi ở một bên, bà chủ cũng được yên tâm hơn. Tú Tú tuy rằng cũng là cô bé xinh đẹp, nhưng có đôi đàn bà là không thể đem ra mà so được, vì chỉ cần so sánh sẽ có chênh lệch. Ở trước mặt Vu Nhị phong tình vạn chủng, Tú Tú vẫn còn là một cô bé ngây ngô mà thôi.
Cô bé lên tiếng ngồi xuống bên bàn Phương Minh Viễn, chớp đôi mắt to nhìn hai người bọn họ, nói:
- Anh chị là người Bình Xuyên? Sao lại tới Đồng Nghi này, Bình Xuyên so với chỗ chúng tôi đây xinh đẹp hơn, cũng không có nhiều khói bụi như thế này!
Phương Minh Viễn cười cười nói:
- Tôi họ Phương, khẳng định là lớn tuổi hơn cô, thôi thì cô cứ gọi một tiếng Phương ca đi. Còn cô ấy họ Vu, cô có thể gọi là Vu tỷ, cô tên là gì?
- Tôi tên Ninh Tú!
Cô bé sảng khoái gọi,
- Phương ca, Vu tỷ!
Đôi mắt to linh hoạt của cô bé nhìn nhìn Phương Minh Viễn, lại nhìn sangVu Nhị nói:
- Phương ca, anh gọi tôi lại đây có chuyện gì?
- Rượu Đồng Nghi Xuân của phường rượu Ninh gia của nhà cô chúng tôi đã uống rồi, mùi vị đúng thật là không tồi. Tôi muốn hỏi thử xem, phường rượu chỗ các cô còn có bao nhiêu hàng tồn? Chúng tôi muốn mua với số lượng lớn!
Phương Minh Viễn cười nói. Lời này nói cũng thật đúng, những sản nghiệp mang danh nghĩa Phương gia, bất kể là phúc lợi cho công nhân viên chức, hay là dùng đưa tặng lễ cho các đơn vị đối tác thì đều cần một số lượng lớn đồ ăn. Vu Nhị nếu như nói Đồng Nghi Xuân này nếu mùi vị không tệ, đương nhiên sẽ mua mộ số rồi .
Đôi mắt to của Ninh Tú lập tức sáng ngời nói:
- Quý khách muốn đặt bao nhiêu?
- Một rương rựu của các cô giá bao nhiêu tiền?
Vu Nhị nhìn nhìn thùng giấy đặt trên cái bàn bên cạnh, bên trong có mười hai bình rượu.
- Mười tám nguyên bát giác!
Ninh Tú nói.
- Đây là giá bán lẻ hay là bán buôn thế ?
Vu Nhị nói tiếp. Một bình rượu hơn một đồng mấy, mặc dù nói không đắt lắm, nhưng đối với nơi mà thu nhập bình quân một người trên năm có ba nghìn đồng như tỉnh Tần Tây mà nói thì cũng không phải là rẻ mấy.
- Giá bán sỉ mười hai đồng!
Ninh Tú lập tức nói,
- Ngài nếu như mua hơn mười thùng thì giá tiền còn có thể thương lượng nữa, tuy nhiên là thương lượng với cha tôi!
- Mười thùng? Quá ít!
Phương Minh Viễn cười nói,
- Trong nhà cô có bao nhiêu? Có một ngàn thùng chứ?
- Hả?
Ninh Tú và bà chủ không khỏi trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu vẫn nói không nên lời.
Rốt cuộc vẫn là bà chủ kiến thức rộng rãi, nhanh chóng thanh tỉnh lại, trong ánh mắt mang theo vài phần cảnh giác mà nhìn Phương Minh Viễn nói:
- Quý khách thật cần nhiều như vậy sao? Chúng tôi nếu muốn trả tiền mặt thì không thể khất nợ đâu đấy.
- Không thành vấn đề!
Phương Minh Viễn cười nói,
- Có thể trả bằng tiền mặt!
Mười ngàn đồng tiền hàng đối với người ở đây mà nói, thật đúng là một khoản tiền lớn rồi.
- Nhà của tôi không có nhiều như vậy đâu, chỉ có hơn hai trăm hòm thôi!
Ninh Tú nói,
- Triệu ca bọn họ gần đây bởi vì trong nhà liên tiếp có việc, nên phường rượu sản lượng cũng giảm nhiều!
- Vậy trước tết âm lịch có thể sản xuất ra hay không?
Phương Minh Viễn tiếp tục hỏi.
Ninh Tú cắn cắn ngón tay, lắc đầu nói:
- Tôi không biết, cái này phải hỏi cha tôi!
Vu Nhị buông đũa xuống nói:
- Vậy chúng tôi đi đến chỗ ông ấy, hay là...
- Cha tôi không ở nhà, ông và tôi cùng lên huyện, sau đó để tôi đưa hàng cho thím Mã, còn ông đi tìm hợp tác xã huyện đòi tiền rồi!
Ninh Tú nói,
- Cha tôi nói, hợp tác xã huyện nếu không trả tiền cho nhà tôi, nhà tôi sẽ không đủ tiền để tiếp tục sản xuất nữa!
- Tú Tú!
Bà chủ vỗ bờ vai của nàng, muốn kéo cô qua một bên đi. Cô bé này tuổi cũng không nhỏ, nhưng sao lại dễ dàng tin người lạ như vậy chứ!
- Bà chủ, chúng tôi không phải người xấu, đây là giấy phép hành nghề của tôi!
Vu Nhị nhìn ra được bà chủ đang e dè nên mỉm cười lấy thẻ công tác trong túi ra nói,
- Nếu bà không tin, có thể gọi điện cho Cục Cảnh Sát huyện của mọi người hỏi bọn họ số điện thoại trên thẻ này có phải của đài truyền hình hay không.
Bà chủ nhận lấy thẻ công tác, chỉ nhìn thoáng qua là con ngươi dường như muốn trào khỏi hốc mắt. Vội vàng dâng hai tay đem thẻ công tác giao trả lại cho Vu Nhị, trên mặt đã tươi cười nói:
- Hóa ra là chủ nhiệm Vu, vậy tôi an tâm rồi! Cô đừng trách nhá, bây giờ thật sự là lừa đảo nhiều lắm, thật khó lòng phòng bị! Tú Tú tuổi còn nhỏ, tôi lo lắng..
Nói cái gì cũng không tin nổi, cô gái xinh đẹp trước mắt này thoạt nhìn chỉ mới 24~25 tuổi lại là cán bộ đài truyền hình tỉnh! Đối với các bà mà nói, một Trưởng đồn công an cũng đã là nhân vật lớn rồi, huống chi là cán bộ trên tỉnh chứ!
- Không sao cả, chúng tôi đều có thể hiểu được.
Vu Nhị mỉm cười mà cắt đứt lời bà rồi hướng nói với Ninh Tú,
- Hợp tác xã mua bán Huyện thiếu nhà các cô nhiều tiền lắm hả?
Ninh Tú nhìn nhìn bà chủ, bà chủ vội vàng ngầm đẩy cô một cái nói:
- Đúng vậy a, hợp tác xã mua bán huyện thiếu Ninh gia không ít tiền đâu, chuyện này chúng tôi đều biết cả! Ai nha, thật sự là đem lão Ninh gia kéo thêm khổ! Vì chỗ tiền hàng đó mà lão Ninh ông ấy cũng không biết phải đi bao nhiêu lần rồi.
Ánh mắt Vu Nhị bừng sáng, Phương Minh Viễn cũng không khỏi hứng thú mà ngồi ngay ngắn lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook