Trùm Tài Nguyên
-
Quyển 6 - Chương 28: Nhẹ nhàng dụ dỗ
- Cô đồng ý làm người quản lý lương lai cho đài truyền hình Đồng Nghi chứ ?
- Sao?
Giọng nói của Phương Minh Viễn cũng không lớn, hơn nữa còn giảm thấp xuống vài phần, nhưng nghe vào trong tai lại không khác một tiếng sấm giữa trời quang, khiến cô không khỏi thất thanh mà kêu lên!
- Xuỵt...
Phương Minh Viễn đem ngón trỏ chắn ở trước môi. Mặc dù trong quán lúc này không có khách, nhưng tiếng nói của Vu Nhị vẫn dẫn ánh mắt tò mò của bà chủ lập tức bắn qua.
Vu Nhị chỉ cảm thấy tim mình đang điên cuồng mà nhảy loạn, mỗi phút phải trên hai trăm nhịp! Tục ngữ nói, binh sĩ không muốn làm Nguyên soái thì không phải binh sĩ tốt, gắn trong hoàn cảnh này thì, không muốn làm kẻ không buốn làm người quản lý đài thì cũng không phải nhân viên tốt của đài! Vu Nhị hiện giờ ở đài truyền hình tỉnh Tần Tây mới là cán bộ cấp trung, cũng đã từng ảo tưởng có một ngày có thể ngồi vào vị trí phó quản lý, còn vị phí trưởng thì cô cũng không dám nghĩ tới. Vị trí kia ít có nữ giới làm, mà hơn nữa đều là do cán bộ ban Tuyên giáo tỉnh kiêm nhiệm, thật sự quản lý sự vụ lại là phó đài trưởng!
Bằng lý lịch kinh nghiệm trước mắt của cô, làm một đài trưởng đài truyền hình cấp huyện cũng đã dư giả rồi. Nhưng vấn đề là, Vu Nhị đã biết được từ chỗ Tô Ái Quân rằng bản kế hoạch tương lai của thành phố Đồng Nghi được vẽ ra, nếu như không có gì bất ngờ thì chín phần mười là thành phố cấp dưới tỉnh! Điều đó cũng có nghĩa là, tương lai địa vị của đài truyền hình Đồng Nghi trên cơ bản sẽ tương đương với đài truyền hình Phụng Nguyên! Một cô gái mới ba mươi tuổi như cô nếu có thể ngồi lên vị trí quản lý đài truyền hình Phụng Nguyên, chỉ sợ sẽ tạo ra một kì tích trong giới đài truyền hình trong nước rồi!
Nhìn đôi mắt hạnh nhân của Vu Nhị trợn lên, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, Phương Minh Viễn đắc ý mỉm cười! Có thể khiến người từng trải như Vu Nhị bị hù dọa, thật không phải chuyện dễ dàng đâu nha! Chuyện này khiến hắn có phần có vài phần cảm giác thành tựu!
Kỳ thật hắn đã sớm có ý tưởng này rồi! Đài truyền hình với vai trò là một kênh thông tin quan trọng nhất trong thành thị, hắn đương nhiên là muốn đặt vào trong tay người một nhà mới có thể yên tâm! Mà với kinh nghiệm những năm gần đây của Vu Nhị, làm một người quản lý của đài truyền hình cấp huyện đương nhiên là không có vấn đề gì. Mà chỉ cần cô ngồi vào ghế đó rồi thì đến khi thành phố Đồng Nghi được thăng cấp, thân là quản lý đài, cô đương nhiên cũng theo đó mà thăng cấp!
- Tôi... Tôi có nổi không?
Vu Nhị cảm thấy cổ họng của mình giống như vừa mới chạy xong vạn mét vậy, thanh âm đã khàn cả đi, hoàn toàn nghe không ra chất giọng trong ngọt trước đó. Không chỉ có cô hoảng sợ, mà Phương Minh Viễn cũng hoảng sợ theo, vội vàng rót cho cô một chén nước thấm giọng một miếng.
- Có cái gì không ổn hay sao? Một đài truyền hình cấp huyện, để cô làm quản lý đã là đại tài tiểu dụng (không biết quý trọng nhân tài) rồi!
Phương Minh Viễn khoát tay chặn lại nói,
- Cô bây giờ tiếp nhận tương lai sẽ đi lên theo tốc độ phát triển của thành thị. Chờ tới khi thành thị phát triển rồi, công việc kiến thiêt sđài truyền hình đương nhiên cũng sẽ nước chảy thành sông thôi! Cô đồng thời cũng khẳng định sẽ tích lũy được nhiều kinh nghiệm! Sao hả? Có hứng thú hay không?
Phương Minh Viễn cảm giác mình tựa như tiểu ác ma có cái đuôi đang nghọ nguậy, thủ thỉ dụ dỗ Vu Nhị.
Khuôn mặt đẹp của Vu Nhị đã đỏ ửng cả, bộ ngực đầy đặn cũng theo hơi thở trầm trọng của cô mà phập phồng hiện rõ, đưa tới từng đợt "Ba đào". Phương Minh Viễn chỉ nhìn mấy lần liền dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thêm nữa!
Vu Nhị lúc này trong lòng kịch liệt giằng co, trong thâm tâm thì cô đương nhiên là muốn đáp ứng nhanh gọn ngay, cơ hội lớn thì luôn kèm theo những mạo hiểm phiêu lưu. Có thể một bước lên trời mà trở thành người quản lý của mộ đài truyền hình loại hai của tỉnh, cơ hội như vậy không phải là ai cũng có được! Phương Minh Viễn nếu đem tin tức này lan truyền ra ngoài, chỉ sợ mọi người tự nhận có khả năng ở đài truyền hình Phụng Nguyên, đài truyền hình tỉnh Tần Tây, thậm chí là ở các đài truyền hình trong nước, chắc sẽ vì chức vị này mà dẫm đạp lên tranh giành nhau mất!
Nhưng cô lại có một loại sợ hãi, Phương Minh Viễn bỏ ra một giá lớn như vậy, hiển nhiên đồng thời cũng đã hạ một quân cờ quan trong, đến lúc đó, với vai trò là một trong những bộ phận quan trọng nhất của thành phố Đồng Nghi, nhiệm vụ tuyên truyền của đài truyền hình khẳng định sẽ rất nặng! Vu Nhị cũng không phải lo lắng nhiều việc phải làm, cô chỉ sợ rằng bởi vì năng lực công tác của mình không đủ mà khiến cho Phương Minh Viễn vướng bận thôi! Cô vốn dĩ chỉ tính toán sang đây xem xem có cái gì có thể giúp đỡ Phương Minh Viễn một phen mà thôi!
- Cô còn có thể đem những đồng sự có quan hệ tốt, có năng lực của cô cũng đưa tới đây! Phúc lợi, tiền lương, triển vọng tương lai, cam đoan sẽ khiến cho bọn họ đều vừa lòng!
Phương Minh Viễn giảm thấp thanh âm nói,
- Một đài truyền hình của cái huyện nho nhỏ, trước mắt tổng nhân khẩu cũng chỉ có ba trăm ngàn người, các cô có cái gì mà phải lo lắng chứ ? Đến đây là sẽ có tương lai làm nòng cốt cho đài truyền hình loại hai của tỉnh rồi! Cơ hội tốt như vật không phải muốn gặp là có thể gặp đâu!
Vu Nhị sóng mắt lưu chuyển, nhìn mặt Phương Minh Viễn, sau một lúc lâu không nói được lời nào. Phương Minh Viễn bị cô nhìn đến có chút chột dạ trong lòng, không khỏi sờ sờ mặt mình nói:
- Làm sao vậy? Sao lại nhìn tôi như vậy?
- Tôi đang nghĩ, hai chị em Lâm Liên có phải cũng bị anh dụ dỗ như vậy nên ngoan ngoãn giúp anh xử lý sản nghiệp hay không nữa?
Vu Nhị lườm hắn một cái nói,
- Thôi đừng lấy mấy thứ này để dụ tôi nữa đi! Hại tôi một còn chưa đủ sao, còn muốn đem các bạn bè của tôi một lưới bắt hết hả? Tình hình quốc nội của chúng ta anh cũng không phải không biết, bọn họ nếu đến đây giúp tôi, còn muốn trở về tỉnh đài thì sẽ rất khó! Anh chắc chắn như vậy đối với tương lai của Đồng Nghi sao?
Ở huyện Đồng Nghi này nửa ngày, khiến cho Vu Nhị đối với hiện trạng nơi đây có một nhận thức chân thật —— trước đây cô tuy rằng đã từng nhiều lần đi ngang qua, nhưng chưa hề k chân chính dừng xe mà nhìn một cái. Thật sự là không nhìn không biết, hiện trạng của huyện Đồng Nghi thật đúng là khiến người ta nhìn thấy mà ghê người.
Bất quá là lấy Ủy ban nhân dân huyện làm trung tâm, hướng Đông Nam Tây Bắc bốn phương tám hướng kéo dài bốn đầu đường cái, ngoại trừ phố Nam có chứa nhiều cơ quan chính phủ có vẻ phồn hoa một chút, thì chỉ còn Bắc phố miễn cưỡng có thể cũng coi như là phố buôn bán, thì nói thực ra, mặc dù là thị trấn nhưng trong mắt Vu Nhị, nơi này so với đường phố buôn bán ở thị trấn Hải Trang còn không bằng được ấy! Căn bản không có siêu thị hay thị trường nào được quản lý cả, tất cả đều là quán nhỏ bên đường, hơn nữa trang phục và thương phẩm bên trong bán rõ ràng là quê mùa mất vài phần so với Phụng Nguyên. Cho dù có một hai quán có thể so được với tỉnh thành, nhưng giá còn đắt hơn so với ở Phụng Nguyên nữa!
Đông phố có thể nói đã gần như bị nhà máy xi măng và ký túc xá hoàn toàn chiếm lĩnh, mà Tây phố cũng không hơn vào đâu được. Nơi đó không ngờ còn có một cái trại nuôi heo quy mô không nhỏ nữa... Vu Nhị thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy trại nuôi heo lại có thể đặt trong đường phố chủ yếu ở thị trấn đấy!
Hơn nữa, cả huyện thành không có lấy một cái xe taxi, không có lấy cái xe buýt cho ra trò, chỉ có một vài cái xe tải và xe 16 chổ xem như gánh chịu một phần chức trách giao thông công cộng. Đường thì ngoại trừ đoạn đi ngang qua nam bắc còn có thể đi, thì những nơi khác đều là ổ gà cả, lái xe trên đó phập phồng không ngừng, giống như ở trên thuyền vậy.
Tóm lại một câu, cả huyện thành có thể nói là vừa cũ nát vừa kém chất lượng! Vu Nhị cảm thấy nơi này quả thực chỉ so với nông thôn tốt hơn một chút! Trong không khí cũng là một cỗ mùi lạ không nói nên lời! Nếu để cô sống mấy tháng ở đây, cô sẽ thấy mình quả thực sẽ điên mất!
Phương Minh Viễn nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói:
- Tôi vốn dĩ chủ ý là Đồng Xuyên, kết quả bên trên không phê chuẩn, cuối cùng mọi người cùng thối lui một bước, mới tuyển chọn Đồng Nghi!
Vu Nhị hiểu ý mà gật gật đầu. Nếu là Đồng Xuyên thì cũng gần như vậy thôi, mặc dù tình trạng kinh tế ở đó cũng xếp hạng gần cuối, mỏ than trong địa bàn hiện giờ cũng sắp khai thác hết rồi, nhưng dù sao cơ sở cơ bản còn tốt hơn nhiều so với Đồng Nghi này!
- Ở cái thị trấn rách này, nếu muốn cải tạo, theo tôi thấy cũng không biết xuống tay từ nơi nào nữa!
Vu Nhị không kìm nổi mà nói,
- Căn cơ quá kém! Còn nữa, anh nhìn thử trên đường xem, khắp nơi đều là khói bụi!
- Nơi này sản xuất xi măng, chiếm một phần ba số lượng xi măng toàn tỉnh. Vừa rồi cô cũng thấy đấy, nhà máy xi măng và khu trực thuộc của nó cũng gần chiếm hết một phố rồi. Mà sản xuất xi măng tất nhiên sẽ sinh ra một lượng bụi ô nhiễm cực lớn, giờ lại là mùa đông không đủ sức gió, chỗ tro bụi đó không bay cao được, đương nhiên là sẽ quẩn quanh trong huyện rồi!
Phương Minh Viễn đối với tình huống này không hề bất ngờ. Chuyện này kiếp trước hắn đã sớm biết được rồi. Đừng nói là hiện tại, mà ngay cả sáu bảy năm nữa, công nghiệp nòng cốt ở nơi này vẫn là sản xuất xi măng! Hơn nữa tới lúc đó, còn ô nhiễm nguồn nước và không khí gấp nhiều lần!
- Ở trong hoàn cảnh này, qua thời gian dài, tôi sợ tất cả mọi người đều mắc bệnh mất! Thế nhưng, trong quy mô kiến thiết thành thị sau này của Đồng Nghi, xi măng lại là không thể thiếu được, cho nên, đóng cửa nhà máy xi măng cũng không thực tế, sẽ mang đến rất nhiều phiền toái. Tôi tính toán chuyện thứ nhất cần làm sau này chính là yêu cầu nhà máy xi măng nhất định phải sắm thiết bị hút bụi giảm khói, dốc hết khả năng mà giảm bớt ô nhiễm. Kỹ thuật này ở các quốc gia Âu Mĩ đã thuộc loại kỹ thuật phổ biến rồi, tuy rằng không thể đạt tới trình độ không chút ô nhiễm, nhưng chuyện chỉ có ảnh hưởng rất nhỏ với con người vẫn là không khó.
Phương Minh Viễn nói,
- Sau đó, ở mười lăm km về phía bắc thị trấn, thiết lập lại khu thành thị mới của Đồng Nghi! Dần dần mà đem toàn bộ nhân khẩu ở thành cũ đều dời đến đó!
- Sao?
Vu Nhị thật sự không ngờ Phương Minh Viễn tính toán bắt đầu kiến thiết lại khu mới, không khỏi giật mình mà hé mở miệng nhỏ, hơi có chút thất thần. Tuy nhiên cẩn thận mà nghĩ thì Phương Minh Viễn làm như vậy cũng có được lợi ích rất lớn. Thị trấn Đồng nghi nhiều năm nay đều như vậy , muốn dựa trên cơ sở của nó mà tu sửa dài hạn thì tinh lực và thời gian phải tiêu phí chỉ sợ so với xây dựng khu mới cũng chẳng ít hơn là mấy, hơn nữa hiệu quả cuối cùng nếu đem so với khu mới thì khẳng định sẽ một trời một vực!
- Sao hả? ý lại đây, tôi đáp ứng với cô, sẽ xây cho đài truyền hình một tòa tháp không thua kém gì đài truyền hình tỉnh, cam đoan tín hiệu TV có thể bao trùm tám trăm dặm Tần Xuyên!
Phương Minh Viễn khẽ cười nói,
- Trong Đài truyền hình, chỉ cần không trái với luật pháp quốc gia thì hết thảy là do cô quyết định! Ngay cả mấy người hay lời ra tiếng vào cũng không thể vung tay múa chân với cô được!
Vu Nhị không khỏi thấy động tâm, thân là người của đài truyền hình, kỳ thật rất ghét mấy bà cấp trên mỗi ngày khua tay múa chân với tiết mục của mình, cái gì có thể truyền bá, cái gì không thể truyền bá gì đó, rất nhiều tư liệu mà bọn cô hao hết trăm cay nghìn đắng mới có được, chỉ vì mấy câu nói nhẹ nhàng của mấy người đó mà không thể bị gác bỏ!
- Sao?
Giọng nói của Phương Minh Viễn cũng không lớn, hơn nữa còn giảm thấp xuống vài phần, nhưng nghe vào trong tai lại không khác một tiếng sấm giữa trời quang, khiến cô không khỏi thất thanh mà kêu lên!
- Xuỵt...
Phương Minh Viễn đem ngón trỏ chắn ở trước môi. Mặc dù trong quán lúc này không có khách, nhưng tiếng nói của Vu Nhị vẫn dẫn ánh mắt tò mò của bà chủ lập tức bắn qua.
Vu Nhị chỉ cảm thấy tim mình đang điên cuồng mà nhảy loạn, mỗi phút phải trên hai trăm nhịp! Tục ngữ nói, binh sĩ không muốn làm Nguyên soái thì không phải binh sĩ tốt, gắn trong hoàn cảnh này thì, không muốn làm kẻ không buốn làm người quản lý đài thì cũng không phải nhân viên tốt của đài! Vu Nhị hiện giờ ở đài truyền hình tỉnh Tần Tây mới là cán bộ cấp trung, cũng đã từng ảo tưởng có một ngày có thể ngồi vào vị trí phó quản lý, còn vị phí trưởng thì cô cũng không dám nghĩ tới. Vị trí kia ít có nữ giới làm, mà hơn nữa đều là do cán bộ ban Tuyên giáo tỉnh kiêm nhiệm, thật sự quản lý sự vụ lại là phó đài trưởng!
Bằng lý lịch kinh nghiệm trước mắt của cô, làm một đài trưởng đài truyền hình cấp huyện cũng đã dư giả rồi. Nhưng vấn đề là, Vu Nhị đã biết được từ chỗ Tô Ái Quân rằng bản kế hoạch tương lai của thành phố Đồng Nghi được vẽ ra, nếu như không có gì bất ngờ thì chín phần mười là thành phố cấp dưới tỉnh! Điều đó cũng có nghĩa là, tương lai địa vị của đài truyền hình Đồng Nghi trên cơ bản sẽ tương đương với đài truyền hình Phụng Nguyên! Một cô gái mới ba mươi tuổi như cô nếu có thể ngồi lên vị trí quản lý đài truyền hình Phụng Nguyên, chỉ sợ sẽ tạo ra một kì tích trong giới đài truyền hình trong nước rồi!
Nhìn đôi mắt hạnh nhân của Vu Nhị trợn lên, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, Phương Minh Viễn đắc ý mỉm cười! Có thể khiến người từng trải như Vu Nhị bị hù dọa, thật không phải chuyện dễ dàng đâu nha! Chuyện này khiến hắn có phần có vài phần cảm giác thành tựu!
Kỳ thật hắn đã sớm có ý tưởng này rồi! Đài truyền hình với vai trò là một kênh thông tin quan trọng nhất trong thành thị, hắn đương nhiên là muốn đặt vào trong tay người một nhà mới có thể yên tâm! Mà với kinh nghiệm những năm gần đây của Vu Nhị, làm một người quản lý của đài truyền hình cấp huyện đương nhiên là không có vấn đề gì. Mà chỉ cần cô ngồi vào ghế đó rồi thì đến khi thành phố Đồng Nghi được thăng cấp, thân là quản lý đài, cô đương nhiên cũng theo đó mà thăng cấp!
- Tôi... Tôi có nổi không?
Vu Nhị cảm thấy cổ họng của mình giống như vừa mới chạy xong vạn mét vậy, thanh âm đã khàn cả đi, hoàn toàn nghe không ra chất giọng trong ngọt trước đó. Không chỉ có cô hoảng sợ, mà Phương Minh Viễn cũng hoảng sợ theo, vội vàng rót cho cô một chén nước thấm giọng một miếng.
- Có cái gì không ổn hay sao? Một đài truyền hình cấp huyện, để cô làm quản lý đã là đại tài tiểu dụng (không biết quý trọng nhân tài) rồi!
Phương Minh Viễn khoát tay chặn lại nói,
- Cô bây giờ tiếp nhận tương lai sẽ đi lên theo tốc độ phát triển của thành thị. Chờ tới khi thành thị phát triển rồi, công việc kiến thiêt sđài truyền hình đương nhiên cũng sẽ nước chảy thành sông thôi! Cô đồng thời cũng khẳng định sẽ tích lũy được nhiều kinh nghiệm! Sao hả? Có hứng thú hay không?
Phương Minh Viễn cảm giác mình tựa như tiểu ác ma có cái đuôi đang nghọ nguậy, thủ thỉ dụ dỗ Vu Nhị.
Khuôn mặt đẹp của Vu Nhị đã đỏ ửng cả, bộ ngực đầy đặn cũng theo hơi thở trầm trọng của cô mà phập phồng hiện rõ, đưa tới từng đợt "Ba đào". Phương Minh Viễn chỉ nhìn mấy lần liền dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thêm nữa!
Vu Nhị lúc này trong lòng kịch liệt giằng co, trong thâm tâm thì cô đương nhiên là muốn đáp ứng nhanh gọn ngay, cơ hội lớn thì luôn kèm theo những mạo hiểm phiêu lưu. Có thể một bước lên trời mà trở thành người quản lý của mộ đài truyền hình loại hai của tỉnh, cơ hội như vậy không phải là ai cũng có được! Phương Minh Viễn nếu đem tin tức này lan truyền ra ngoài, chỉ sợ mọi người tự nhận có khả năng ở đài truyền hình Phụng Nguyên, đài truyền hình tỉnh Tần Tây, thậm chí là ở các đài truyền hình trong nước, chắc sẽ vì chức vị này mà dẫm đạp lên tranh giành nhau mất!
Nhưng cô lại có một loại sợ hãi, Phương Minh Viễn bỏ ra một giá lớn như vậy, hiển nhiên đồng thời cũng đã hạ một quân cờ quan trong, đến lúc đó, với vai trò là một trong những bộ phận quan trọng nhất của thành phố Đồng Nghi, nhiệm vụ tuyên truyền của đài truyền hình khẳng định sẽ rất nặng! Vu Nhị cũng không phải lo lắng nhiều việc phải làm, cô chỉ sợ rằng bởi vì năng lực công tác của mình không đủ mà khiến cho Phương Minh Viễn vướng bận thôi! Cô vốn dĩ chỉ tính toán sang đây xem xem có cái gì có thể giúp đỡ Phương Minh Viễn một phen mà thôi!
- Cô còn có thể đem những đồng sự có quan hệ tốt, có năng lực của cô cũng đưa tới đây! Phúc lợi, tiền lương, triển vọng tương lai, cam đoan sẽ khiến cho bọn họ đều vừa lòng!
Phương Minh Viễn giảm thấp thanh âm nói,
- Một đài truyền hình của cái huyện nho nhỏ, trước mắt tổng nhân khẩu cũng chỉ có ba trăm ngàn người, các cô có cái gì mà phải lo lắng chứ ? Đến đây là sẽ có tương lai làm nòng cốt cho đài truyền hình loại hai của tỉnh rồi! Cơ hội tốt như vật không phải muốn gặp là có thể gặp đâu!
Vu Nhị sóng mắt lưu chuyển, nhìn mặt Phương Minh Viễn, sau một lúc lâu không nói được lời nào. Phương Minh Viễn bị cô nhìn đến có chút chột dạ trong lòng, không khỏi sờ sờ mặt mình nói:
- Làm sao vậy? Sao lại nhìn tôi như vậy?
- Tôi đang nghĩ, hai chị em Lâm Liên có phải cũng bị anh dụ dỗ như vậy nên ngoan ngoãn giúp anh xử lý sản nghiệp hay không nữa?
Vu Nhị lườm hắn một cái nói,
- Thôi đừng lấy mấy thứ này để dụ tôi nữa đi! Hại tôi một còn chưa đủ sao, còn muốn đem các bạn bè của tôi một lưới bắt hết hả? Tình hình quốc nội của chúng ta anh cũng không phải không biết, bọn họ nếu đến đây giúp tôi, còn muốn trở về tỉnh đài thì sẽ rất khó! Anh chắc chắn như vậy đối với tương lai của Đồng Nghi sao?
Ở huyện Đồng Nghi này nửa ngày, khiến cho Vu Nhị đối với hiện trạng nơi đây có một nhận thức chân thật —— trước đây cô tuy rằng đã từng nhiều lần đi ngang qua, nhưng chưa hề k chân chính dừng xe mà nhìn một cái. Thật sự là không nhìn không biết, hiện trạng của huyện Đồng Nghi thật đúng là khiến người ta nhìn thấy mà ghê người.
Bất quá là lấy Ủy ban nhân dân huyện làm trung tâm, hướng Đông Nam Tây Bắc bốn phương tám hướng kéo dài bốn đầu đường cái, ngoại trừ phố Nam có chứa nhiều cơ quan chính phủ có vẻ phồn hoa một chút, thì chỉ còn Bắc phố miễn cưỡng có thể cũng coi như là phố buôn bán, thì nói thực ra, mặc dù là thị trấn nhưng trong mắt Vu Nhị, nơi này so với đường phố buôn bán ở thị trấn Hải Trang còn không bằng được ấy! Căn bản không có siêu thị hay thị trường nào được quản lý cả, tất cả đều là quán nhỏ bên đường, hơn nữa trang phục và thương phẩm bên trong bán rõ ràng là quê mùa mất vài phần so với Phụng Nguyên. Cho dù có một hai quán có thể so được với tỉnh thành, nhưng giá còn đắt hơn so với ở Phụng Nguyên nữa!
Đông phố có thể nói đã gần như bị nhà máy xi măng và ký túc xá hoàn toàn chiếm lĩnh, mà Tây phố cũng không hơn vào đâu được. Nơi đó không ngờ còn có một cái trại nuôi heo quy mô không nhỏ nữa... Vu Nhị thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy trại nuôi heo lại có thể đặt trong đường phố chủ yếu ở thị trấn đấy!
Hơn nữa, cả huyện thành không có lấy một cái xe taxi, không có lấy cái xe buýt cho ra trò, chỉ có một vài cái xe tải và xe 16 chổ xem như gánh chịu một phần chức trách giao thông công cộng. Đường thì ngoại trừ đoạn đi ngang qua nam bắc còn có thể đi, thì những nơi khác đều là ổ gà cả, lái xe trên đó phập phồng không ngừng, giống như ở trên thuyền vậy.
Tóm lại một câu, cả huyện thành có thể nói là vừa cũ nát vừa kém chất lượng! Vu Nhị cảm thấy nơi này quả thực chỉ so với nông thôn tốt hơn một chút! Trong không khí cũng là một cỗ mùi lạ không nói nên lời! Nếu để cô sống mấy tháng ở đây, cô sẽ thấy mình quả thực sẽ điên mất!
Phương Minh Viễn nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói:
- Tôi vốn dĩ chủ ý là Đồng Xuyên, kết quả bên trên không phê chuẩn, cuối cùng mọi người cùng thối lui một bước, mới tuyển chọn Đồng Nghi!
Vu Nhị hiểu ý mà gật gật đầu. Nếu là Đồng Xuyên thì cũng gần như vậy thôi, mặc dù tình trạng kinh tế ở đó cũng xếp hạng gần cuối, mỏ than trong địa bàn hiện giờ cũng sắp khai thác hết rồi, nhưng dù sao cơ sở cơ bản còn tốt hơn nhiều so với Đồng Nghi này!
- Ở cái thị trấn rách này, nếu muốn cải tạo, theo tôi thấy cũng không biết xuống tay từ nơi nào nữa!
Vu Nhị không kìm nổi mà nói,
- Căn cơ quá kém! Còn nữa, anh nhìn thử trên đường xem, khắp nơi đều là khói bụi!
- Nơi này sản xuất xi măng, chiếm một phần ba số lượng xi măng toàn tỉnh. Vừa rồi cô cũng thấy đấy, nhà máy xi măng và khu trực thuộc của nó cũng gần chiếm hết một phố rồi. Mà sản xuất xi măng tất nhiên sẽ sinh ra một lượng bụi ô nhiễm cực lớn, giờ lại là mùa đông không đủ sức gió, chỗ tro bụi đó không bay cao được, đương nhiên là sẽ quẩn quanh trong huyện rồi!
Phương Minh Viễn đối với tình huống này không hề bất ngờ. Chuyện này kiếp trước hắn đã sớm biết được rồi. Đừng nói là hiện tại, mà ngay cả sáu bảy năm nữa, công nghiệp nòng cốt ở nơi này vẫn là sản xuất xi măng! Hơn nữa tới lúc đó, còn ô nhiễm nguồn nước và không khí gấp nhiều lần!
- Ở trong hoàn cảnh này, qua thời gian dài, tôi sợ tất cả mọi người đều mắc bệnh mất! Thế nhưng, trong quy mô kiến thiết thành thị sau này của Đồng Nghi, xi măng lại là không thể thiếu được, cho nên, đóng cửa nhà máy xi măng cũng không thực tế, sẽ mang đến rất nhiều phiền toái. Tôi tính toán chuyện thứ nhất cần làm sau này chính là yêu cầu nhà máy xi măng nhất định phải sắm thiết bị hút bụi giảm khói, dốc hết khả năng mà giảm bớt ô nhiễm. Kỹ thuật này ở các quốc gia Âu Mĩ đã thuộc loại kỹ thuật phổ biến rồi, tuy rằng không thể đạt tới trình độ không chút ô nhiễm, nhưng chuyện chỉ có ảnh hưởng rất nhỏ với con người vẫn là không khó.
Phương Minh Viễn nói,
- Sau đó, ở mười lăm km về phía bắc thị trấn, thiết lập lại khu thành thị mới của Đồng Nghi! Dần dần mà đem toàn bộ nhân khẩu ở thành cũ đều dời đến đó!
- Sao?
Vu Nhị thật sự không ngờ Phương Minh Viễn tính toán bắt đầu kiến thiết lại khu mới, không khỏi giật mình mà hé mở miệng nhỏ, hơi có chút thất thần. Tuy nhiên cẩn thận mà nghĩ thì Phương Minh Viễn làm như vậy cũng có được lợi ích rất lớn. Thị trấn Đồng nghi nhiều năm nay đều như vậy , muốn dựa trên cơ sở của nó mà tu sửa dài hạn thì tinh lực và thời gian phải tiêu phí chỉ sợ so với xây dựng khu mới cũng chẳng ít hơn là mấy, hơn nữa hiệu quả cuối cùng nếu đem so với khu mới thì khẳng định sẽ một trời một vực!
- Sao hả? ý lại đây, tôi đáp ứng với cô, sẽ xây cho đài truyền hình một tòa tháp không thua kém gì đài truyền hình tỉnh, cam đoan tín hiệu TV có thể bao trùm tám trăm dặm Tần Xuyên!
Phương Minh Viễn khẽ cười nói,
- Trong Đài truyền hình, chỉ cần không trái với luật pháp quốc gia thì hết thảy là do cô quyết định! Ngay cả mấy người hay lời ra tiếng vào cũng không thể vung tay múa chân với cô được!
Vu Nhị không khỏi thấy động tâm, thân là người của đài truyền hình, kỳ thật rất ghét mấy bà cấp trên mỗi ngày khua tay múa chân với tiết mục của mình, cái gì có thể truyền bá, cái gì không thể truyền bá gì đó, rất nhiều tư liệu mà bọn cô hao hết trăm cay nghìn đắng mới có được, chỉ vì mấy câu nói nhẹ nhàng của mấy người đó mà không thể bị gác bỏ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook