Trùm Tài Nguyên
-
Quyển 6 - Chương 17: Cả đêm vào thành phố
-Cái giá này tôi không cần phải suy nghĩ lại, giá đến tay tôi sợ sau này có người sẽ mắng chửi Phương gia!
Phương Minh Viễn cười khổ nói.
-Nếu Phương gia đồng ý đưa ra giá, chúng tôi đương nhiên hoan nghênh cả hai tay!
Triệu Tự An cười ha ha nói.Nếu cuộc nói chuyện tối nay có thể giải quyết được vấn của hai xí nghiệp điện tử này, ông đã rất hài lòng rồi! Nếu có thể nhận được một khoản tiền lời lớn thì tất nhiên lại càng tốt.
-Tuy nhiên thị trưởng Triệu, lời cảnh cáo tôi phải nói ngay từ đầu, tầng lớp quản lý hai xí nghiệp này không nằm trong phạm vi quản lý của chúng tôi. Nếu họ không đồng ý rời đi, như vậy phải cần chúng tôi sắp xếp huấn luyện lại với thân phận người bình thường. Đương nhiên nếu họ thật sự có bản lãnh, sau này Phương gia tôi cũng tuyệt đối có ý chèn ép họ!
Phương Minh Viễn nói thẳng.
-Không thành vấn đề!
Triệu Tự An không chút do dự nói.Yêu cầu này của Phương Minh Viễn nằm trong dự liệu của ông. Hai xí nghiệp này rơi đến tình trạng này, các cán bộ này khó mà chối được sai lầm! Đổi ai tiếp nhận, cũng không thể giữ họ lại làm việc.
-Vậy chúng ta có cần tính toán mục đích cơ bản hướng tới không?
Triệu Tự An cười nói,
-Nếu không có vấn đề lớn gì khác, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp nhân viên liên quan tiếp xúc với tập đoàn điện tử Đức Quang, sắp xếp công việc tiếp theo, cũng may là khiến mọi người được một năm vui vẻ!
-OK! Tôi sẽ thông báo cho tập đoàn điện tử Đức Quang để họ phái người đến liên hệ với chính phủ thành phố!
Phương Minh Viễn nói,
-Ai,ý chí của tôi vẫn chưa đủ kiên định, không có khả năng để cự tuyệt sự mê hoặc của thị trưởng Triệu. Chắn năm nay chú Lâm và chú Hạ sẽ mệt đây, hy vọng họ không chửi tôi sau lưng!
Tháng 10 đã thông báo chính thức sản xuất mp3 và usb của tập đoàn điện tử Dức Quang. Chuẩn bị phòng xưởng và dây truyền sản xuất mới.Nhưng trước năm,hai người Lâm Khải Đông và Hạ Thiên Lưỡng chắc chắn sẽ vất vả đây. Bây giờ lại bất ngờ thêm vấn đề hơn ba nghìn công nhân thất nghiệp, hai người không nói gì Lâm phu nhân và Hạ phu nhân cũng chắc chắn sinh lòng oán hận!
Mặc dù Phương Minh Viễn trước nay không quản lý việc gì cụ thể, nghiệp vụ của tập đoàn điện tử Đức Quang, trước nay đều giao cho hai người là Lâm Khải Đông và Hạ Thiên phụ trách, nhưng có dùng mông mà suy nghĩ cũng có thể nghĩ ra. Khoảng 3000 công nhân thất nghiệp cần sắp xếp, hai người này chắc chắn sẽ phát điên đây.
Nhưng cũng may nếu trên tài liệu của Triệu Tạ An không lầm, các nhân viên kỹ thuật chuyên môn và kỹ sư công trình của hai xí nghiệp này sau này có thể sắp xếp một bộ phận chuyển đến trung tâm nghiên cứu kỹ thuật số tự, có lẽ tốp tri thức mũi nhọn của họ đã không theo kịp thời đại. Nhưng Phương Minh Viễn tin rằng, họ là những nhân viên nền tảng nên xứng đáng giữ chức đấy, những sinh viên đại học điên cuồng mở rộng trước khi tốt nghiệp, so với những sinh viên đại học sau năm 2000, vẫn có những tài liệu thật sự! Đây cũng coi như là một lần bổ sung lực lượng cho trung tâm nghiên cứu kỹ thuật!
Triệu Tự An không nhịn nổi cười, ông đương nhiên không lạ gì Lâm Khải Đông và Hạ Thiên, cũng hoàn toàn tưởng tượng được, một khi biết được tin này hai người đó sẽ có bộ dạng thế nào!
Phương Minh Viễn nhìn đồng hồ đã 11h35’ tối rồi.
-Thị trưởng Triệu, cũng không còn sớm nữa, về 20 triệu tệ đó, chúng ta vẫn cần thời gian bàn bạc thêm!
-Đúng đúng đúng!
Triệu Tự An vỗ trán,đây mới là việc chính cho cuộc gặp ngày hôm nay, kết quả là nói nhăng nói cuội, hai xí nghiệp điện tử dù sao cũng đã được giải quyết, nhưng việc chính vẫn còn chưa nói đến!
Triệu Tự An lấy một cuốn sổ trên bàn sách, rồi lại tìm cái bút, lúc này mới nói:
-Phương thiếu không có yêu cầu gì về việc xây dựng dự án?
Thời gian tiếp xúc với Phương Minh Viễn cũng không ngắn, tất nhiên biết Phương Minh Viễn luôn muốn quyên tặng nhưng điều kiện sau này cũng nhiều hơn trước!
-Đương nhiên vẫn là một thứ tốt, sử dụng số tiền này phải giám sát nghiêm ngặt, không được lạm dụng và tham ô!! Ban ngành quản lý có thể lấy ra một số tiền tỉ lệ làm phí quản lý. Nhưng phải hợp lý…
Phương Minh Viễn nắm chặt ngón tay nói, Triệu Tự An đều ghi chép rất cẩn thận.
-Một điều cuối cùng, tôi hi vọng khoản tiền này đều dùng trên lưỡi dao, dùng khoản tiền đó xác thật vì công nhân bị thương, gia đình có hoàn cảnh khó khăn không thể tiếp tục. 2000 tệ nói nhiều thì nhiều, nói ít cũng ít. Nếu dùng nó để trả tiền viện phí cho những công nhân còn nợ lương trong xí nghiệp, mặc dù nói là dùng vào con đường chính nhưng tôi vẫn cho rằng trệch lại mục đích ban đầu tôi thiết kế sự án!
Phương Minh Viễn nói.
Triệu Tự An nhíu mày, ông hiểu ý của Phương Minh Viễn, nhưng nói thì dễ làm mới khó, điều này cũng có nghĩa những người được hưởng số tiền này lớn mà bị thu nhỏ lại!
Phương Minh Viễn nhìn ra sự chần chừ của Triệu Tự An, nhưng đây cũng là hành động bất đắc dĩ, 20 triệu tệ có thể nói là một khoản tiền lớn,đủ khiến một gia đình trở đại gia trong nước, nhưng đổ lên đầu hàng triệu người dân thành phố Phụng Nguyên thực sự thì mỗi người chỉ được mấy tệ mà thôi! Các xí nghiệp lớn nhỏ trực thuộc thành phố Phụng Nguyên mấy năm gần đây đều nợ tiền viện phí chắc chắn là một con số khiến người ta khải ngạc nhiên, nếu Phương Minh Viễn không nhấn mạnh điểm này một lần nữa, anh thật không dám bảo đảm rằng Triệu Tự An có dùng số tiền này để giải quyết tiền thuốc cho công nhân viên nợ lương trong xí nghiệp nhà nước hay không! Chỉ sợ chưa dùng đến nửa tháng, 20 triệu tệ này đã tiêu hết rồi! Mà những người bị bức ép cần tiền để cứu mạng ngược lại không có cách nào nhận được cứu trợ!
-Thị trưởng Triệu, từ xưa đến nay, người bên ngoài chỉ có thể cấp cứu chứ không thể cứu nghèo! Muốn triệt để giải quyết vấn đề này, cuối cùng vẫn phải dựa vào phát triển kinh tế trong thành phố! Nếu không, cứ như vậy thì miệng ăn núi lở, không ai có thể chịu nổi! Phương gia tôi cũng phải chịu áp lực rất lớn!
Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
Triệu Tự An rùng mình, lời nói của Phương Minh Viễn cũng có ý ám chỉ, Triệu Tự An cũng đã từng nghe qua. Do hàng năm Phương gia đều quyên tặng khoản tiền rất lớn cho xã hội. Điều này khiến không ít người công nhân viên của Phương gia bất mãn. Theo những người này, khoản tiền Phương gia quyên tặng đều là lao động của họ nhận được, Phương gia lấy được tiếng tốt chẳng bằng phát phúc lợi cho những công nhân viên này! Mặc dù cách này không được bao nhiêu công nhân viên ở Phương gia tán thành nhưng lại quả thật tồn tại!
-Cạch!
Cửa bỗng nhiên có người đảy mạnh ra, Triệu Tự An và Phương Minh Viễn không khỏi giật mình quay đầu nhìn sang chỉ thấy Lâm Dung cầm điện thoại xông vào.
Triệu Tự An hơi nhíu mày, mặc dù ông cũng không lạ gì Lâm Dung, cũng biết là trợ lý bên cạnh Phương Minh Viễn, có vị trí rất cao trong Phương gia! Nhưng đây dù sao cũng là nhà của Triệu Tự An, tốt xấu gì ông cũng là một Phó thị trưởng, làm như vậy chẳng phải có chút không lễ phép sao?
-Minh Viễn, điện thoại khẩn của Phó tổng giám đốc Tô!
Lời nói của Lâm Dung lập tức khiến sự bất mãn của Triệu Tự An tan thành mây khói! Hóa ra là điện thoại khẩn của Tô Hoán Đông, Lâm Dung có phản ứng như vậy cũng có thể lý giải được! Thân là người trong quan trường, kính sợ với cấp trên đó là chuyện bình thường. Chẳng qua, cảm giác bất mãn vừa qua đi,kinh ngạc lại đến---Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không ngờ Tô Hoán Đông đêm khuya khẩn cấp gọi điện thoại!
Phương Minh Viễn lập tức nhận điện thoại từ tay Lâm Dung,nhìn quanh, Triệu Tự An lập tức đứng dậy nói:
-Cậu ở đây nghe điện đi!
Thứ không nên biết thì không nên biết, nếu không có họa mà vô phúc! Lâm Dung cũng theo sau ông ta ra ngoài. Hai người cứ đứng như vậy ngoài hành lang, sắc mặt ngưng trọng, không ai còn có hứng mở mồm ra nói.
Triệu Tự An đợi ở ngoài không bao lâu ba bôn mươi phút Phương Minh Viễn đã từ phòng bước ra, Triệu tự An giật mình, sắc mặt của Phương Minh Viễn so với lúc nãy quả thực là cách biệt một trời, không còn tia máu dường như còn tiều tụy không ít.
-Thị trưởng Triệu tôi có việc gấp, cần về Bắc Kinh gấp, việc còn lại đợi tôi quay lại Phụng Nguyên gẵng nói nhé!
Phương Minh Viễn cũng không đợi Triệu Tự An nói gì nữa đã quay đầu đi xuống lầu, Lâm Dung và Trần Trung tất nhiên cũng theo sát anh!
-Việc này là thế nào?
Vợ của Triệu Tự An ngạc nhiên đi lên lầu, nói với Triệu Tự An:
-Ông và Phương thiếu cãi nhau à? Tôi thấy sắc mặt cậu ta không tốt, lúc ra khỏi cửa còn không chào tôi nữa!
-Không! Lúc này Tổng giám đốc Tô gọi điện từ kinh thành tới, hình như là có chuyện gì quan trọng! Phương Thiếu vội vã phải đi kinh thành!
Triệu Tự An khoát tay nói,
-Ai, đúng rồi, những gì bà nói với tôi đừng truyền ra ngoài! Không là xảy ra chuyện lớn đấy!
Triệu phu nhân trừng mắt nhìn ông ta nói:
-Tôi là như vậy ông yên tâm!
Việc nặng nhẹ tất nhiên bà biết, trong kinh thành chắc chắn là xảy ra chuyện gì lớn, nếu không đường đường Phó tổng giám đốc sao lại tìm người vào lúc canh ba nửa đêm!
Nhưng không chỉ bà,Triệu Tự An đếm ngủ cũng không yên, ngay cả đêm Tô Hoán Đông cũng gọi Phương Minh Viễn đến kinh thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đối với Tô gia và Phương gia mà nói, rốt cuộc là tốt hay xấu?
Cho nên ngày thứ hai đi làm Triệu Tự An đã có quầng thâm quanh mắt giống như gấu trúc trong vườn thú vậy.
9h30’ sáng đoàn người Triệu Tự An đã mở cuộc họp ở văn phòng thị trưởng để bàn luận, nếu Phương gia có ý mua nhà máy điện tử Phụng Thiết và nhà máy thiết bi truyền hình, phía chính phủ tất nhiên cũng phối hợp cùng, còn có thể ủng hộ Phương gia về nhiều mặt, có thể giải quyết vấn đề thất nghiệp cho hơn 3000 công nhân viên, vứt bỏ đại bao phục hơn hai năm, điều này khiến những người đang cương vị tâm trạng rất tốt! Còn về có thật sự vui vẻ nha vậy hay không Triệu Tự An không biết.
Cửa phòng họp có tiếng gõ nhẹ,không đợi có người cất tiếng lên, cửa đã bị đẩy ra,Bí thư thị ủy Phụng Nguyên sắc mặt trầm trọng xuất hiện trước cửa, đằng sau ông ta Triệu Tự An nhìn thấy Phó Bí thư, Bí thư Đảng ủy…!!!
Phương Minh Viễn cười khổ nói.
-Nếu Phương gia đồng ý đưa ra giá, chúng tôi đương nhiên hoan nghênh cả hai tay!
Triệu Tự An cười ha ha nói.Nếu cuộc nói chuyện tối nay có thể giải quyết được vấn của hai xí nghiệp điện tử này, ông đã rất hài lòng rồi! Nếu có thể nhận được một khoản tiền lời lớn thì tất nhiên lại càng tốt.
-Tuy nhiên thị trưởng Triệu, lời cảnh cáo tôi phải nói ngay từ đầu, tầng lớp quản lý hai xí nghiệp này không nằm trong phạm vi quản lý của chúng tôi. Nếu họ không đồng ý rời đi, như vậy phải cần chúng tôi sắp xếp huấn luyện lại với thân phận người bình thường. Đương nhiên nếu họ thật sự có bản lãnh, sau này Phương gia tôi cũng tuyệt đối có ý chèn ép họ!
Phương Minh Viễn nói thẳng.
-Không thành vấn đề!
Triệu Tự An không chút do dự nói.Yêu cầu này của Phương Minh Viễn nằm trong dự liệu của ông. Hai xí nghiệp này rơi đến tình trạng này, các cán bộ này khó mà chối được sai lầm! Đổi ai tiếp nhận, cũng không thể giữ họ lại làm việc.
-Vậy chúng ta có cần tính toán mục đích cơ bản hướng tới không?
Triệu Tự An cười nói,
-Nếu không có vấn đề lớn gì khác, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp nhân viên liên quan tiếp xúc với tập đoàn điện tử Đức Quang, sắp xếp công việc tiếp theo, cũng may là khiến mọi người được một năm vui vẻ!
-OK! Tôi sẽ thông báo cho tập đoàn điện tử Đức Quang để họ phái người đến liên hệ với chính phủ thành phố!
Phương Minh Viễn nói,
-Ai,ý chí của tôi vẫn chưa đủ kiên định, không có khả năng để cự tuyệt sự mê hoặc của thị trưởng Triệu. Chắn năm nay chú Lâm và chú Hạ sẽ mệt đây, hy vọng họ không chửi tôi sau lưng!
Tháng 10 đã thông báo chính thức sản xuất mp3 và usb của tập đoàn điện tử Dức Quang. Chuẩn bị phòng xưởng và dây truyền sản xuất mới.Nhưng trước năm,hai người Lâm Khải Đông và Hạ Thiên Lưỡng chắc chắn sẽ vất vả đây. Bây giờ lại bất ngờ thêm vấn đề hơn ba nghìn công nhân thất nghiệp, hai người không nói gì Lâm phu nhân và Hạ phu nhân cũng chắc chắn sinh lòng oán hận!
Mặc dù Phương Minh Viễn trước nay không quản lý việc gì cụ thể, nghiệp vụ của tập đoàn điện tử Đức Quang, trước nay đều giao cho hai người là Lâm Khải Đông và Hạ Thiên phụ trách, nhưng có dùng mông mà suy nghĩ cũng có thể nghĩ ra. Khoảng 3000 công nhân thất nghiệp cần sắp xếp, hai người này chắc chắn sẽ phát điên đây.
Nhưng cũng may nếu trên tài liệu của Triệu Tạ An không lầm, các nhân viên kỹ thuật chuyên môn và kỹ sư công trình của hai xí nghiệp này sau này có thể sắp xếp một bộ phận chuyển đến trung tâm nghiên cứu kỹ thuật số tự, có lẽ tốp tri thức mũi nhọn của họ đã không theo kịp thời đại. Nhưng Phương Minh Viễn tin rằng, họ là những nhân viên nền tảng nên xứng đáng giữ chức đấy, những sinh viên đại học điên cuồng mở rộng trước khi tốt nghiệp, so với những sinh viên đại học sau năm 2000, vẫn có những tài liệu thật sự! Đây cũng coi như là một lần bổ sung lực lượng cho trung tâm nghiên cứu kỹ thuật!
Triệu Tự An không nhịn nổi cười, ông đương nhiên không lạ gì Lâm Khải Đông và Hạ Thiên, cũng hoàn toàn tưởng tượng được, một khi biết được tin này hai người đó sẽ có bộ dạng thế nào!
Phương Minh Viễn nhìn đồng hồ đã 11h35’ tối rồi.
-Thị trưởng Triệu, cũng không còn sớm nữa, về 20 triệu tệ đó, chúng ta vẫn cần thời gian bàn bạc thêm!
-Đúng đúng đúng!
Triệu Tự An vỗ trán,đây mới là việc chính cho cuộc gặp ngày hôm nay, kết quả là nói nhăng nói cuội, hai xí nghiệp điện tử dù sao cũng đã được giải quyết, nhưng việc chính vẫn còn chưa nói đến!
Triệu Tự An lấy một cuốn sổ trên bàn sách, rồi lại tìm cái bút, lúc này mới nói:
-Phương thiếu không có yêu cầu gì về việc xây dựng dự án?
Thời gian tiếp xúc với Phương Minh Viễn cũng không ngắn, tất nhiên biết Phương Minh Viễn luôn muốn quyên tặng nhưng điều kiện sau này cũng nhiều hơn trước!
-Đương nhiên vẫn là một thứ tốt, sử dụng số tiền này phải giám sát nghiêm ngặt, không được lạm dụng và tham ô!! Ban ngành quản lý có thể lấy ra một số tiền tỉ lệ làm phí quản lý. Nhưng phải hợp lý…
Phương Minh Viễn nắm chặt ngón tay nói, Triệu Tự An đều ghi chép rất cẩn thận.
-Một điều cuối cùng, tôi hi vọng khoản tiền này đều dùng trên lưỡi dao, dùng khoản tiền đó xác thật vì công nhân bị thương, gia đình có hoàn cảnh khó khăn không thể tiếp tục. 2000 tệ nói nhiều thì nhiều, nói ít cũng ít. Nếu dùng nó để trả tiền viện phí cho những công nhân còn nợ lương trong xí nghiệp, mặc dù nói là dùng vào con đường chính nhưng tôi vẫn cho rằng trệch lại mục đích ban đầu tôi thiết kế sự án!
Phương Minh Viễn nói.
Triệu Tự An nhíu mày, ông hiểu ý của Phương Minh Viễn, nhưng nói thì dễ làm mới khó, điều này cũng có nghĩa những người được hưởng số tiền này lớn mà bị thu nhỏ lại!
Phương Minh Viễn nhìn ra sự chần chừ của Triệu Tự An, nhưng đây cũng là hành động bất đắc dĩ, 20 triệu tệ có thể nói là một khoản tiền lớn,đủ khiến một gia đình trở đại gia trong nước, nhưng đổ lên đầu hàng triệu người dân thành phố Phụng Nguyên thực sự thì mỗi người chỉ được mấy tệ mà thôi! Các xí nghiệp lớn nhỏ trực thuộc thành phố Phụng Nguyên mấy năm gần đây đều nợ tiền viện phí chắc chắn là một con số khiến người ta khải ngạc nhiên, nếu Phương Minh Viễn không nhấn mạnh điểm này một lần nữa, anh thật không dám bảo đảm rằng Triệu Tự An có dùng số tiền này để giải quyết tiền thuốc cho công nhân viên nợ lương trong xí nghiệp nhà nước hay không! Chỉ sợ chưa dùng đến nửa tháng, 20 triệu tệ này đã tiêu hết rồi! Mà những người bị bức ép cần tiền để cứu mạng ngược lại không có cách nào nhận được cứu trợ!
-Thị trưởng Triệu, từ xưa đến nay, người bên ngoài chỉ có thể cấp cứu chứ không thể cứu nghèo! Muốn triệt để giải quyết vấn đề này, cuối cùng vẫn phải dựa vào phát triển kinh tế trong thành phố! Nếu không, cứ như vậy thì miệng ăn núi lở, không ai có thể chịu nổi! Phương gia tôi cũng phải chịu áp lực rất lớn!
Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
Triệu Tự An rùng mình, lời nói của Phương Minh Viễn cũng có ý ám chỉ, Triệu Tự An cũng đã từng nghe qua. Do hàng năm Phương gia đều quyên tặng khoản tiền rất lớn cho xã hội. Điều này khiến không ít người công nhân viên của Phương gia bất mãn. Theo những người này, khoản tiền Phương gia quyên tặng đều là lao động của họ nhận được, Phương gia lấy được tiếng tốt chẳng bằng phát phúc lợi cho những công nhân viên này! Mặc dù cách này không được bao nhiêu công nhân viên ở Phương gia tán thành nhưng lại quả thật tồn tại!
-Cạch!
Cửa bỗng nhiên có người đảy mạnh ra, Triệu Tự An và Phương Minh Viễn không khỏi giật mình quay đầu nhìn sang chỉ thấy Lâm Dung cầm điện thoại xông vào.
Triệu Tự An hơi nhíu mày, mặc dù ông cũng không lạ gì Lâm Dung, cũng biết là trợ lý bên cạnh Phương Minh Viễn, có vị trí rất cao trong Phương gia! Nhưng đây dù sao cũng là nhà của Triệu Tự An, tốt xấu gì ông cũng là một Phó thị trưởng, làm như vậy chẳng phải có chút không lễ phép sao?
-Minh Viễn, điện thoại khẩn của Phó tổng giám đốc Tô!
Lời nói của Lâm Dung lập tức khiến sự bất mãn của Triệu Tự An tan thành mây khói! Hóa ra là điện thoại khẩn của Tô Hoán Đông, Lâm Dung có phản ứng như vậy cũng có thể lý giải được! Thân là người trong quan trường, kính sợ với cấp trên đó là chuyện bình thường. Chẳng qua, cảm giác bất mãn vừa qua đi,kinh ngạc lại đến---Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không ngờ Tô Hoán Đông đêm khuya khẩn cấp gọi điện thoại!
Phương Minh Viễn lập tức nhận điện thoại từ tay Lâm Dung,nhìn quanh, Triệu Tự An lập tức đứng dậy nói:
-Cậu ở đây nghe điện đi!
Thứ không nên biết thì không nên biết, nếu không có họa mà vô phúc! Lâm Dung cũng theo sau ông ta ra ngoài. Hai người cứ đứng như vậy ngoài hành lang, sắc mặt ngưng trọng, không ai còn có hứng mở mồm ra nói.
Triệu Tự An đợi ở ngoài không bao lâu ba bôn mươi phút Phương Minh Viễn đã từ phòng bước ra, Triệu tự An giật mình, sắc mặt của Phương Minh Viễn so với lúc nãy quả thực là cách biệt một trời, không còn tia máu dường như còn tiều tụy không ít.
-Thị trưởng Triệu tôi có việc gấp, cần về Bắc Kinh gấp, việc còn lại đợi tôi quay lại Phụng Nguyên gẵng nói nhé!
Phương Minh Viễn cũng không đợi Triệu Tự An nói gì nữa đã quay đầu đi xuống lầu, Lâm Dung và Trần Trung tất nhiên cũng theo sát anh!
-Việc này là thế nào?
Vợ của Triệu Tự An ngạc nhiên đi lên lầu, nói với Triệu Tự An:
-Ông và Phương thiếu cãi nhau à? Tôi thấy sắc mặt cậu ta không tốt, lúc ra khỏi cửa còn không chào tôi nữa!
-Không! Lúc này Tổng giám đốc Tô gọi điện từ kinh thành tới, hình như là có chuyện gì quan trọng! Phương Thiếu vội vã phải đi kinh thành!
Triệu Tự An khoát tay nói,
-Ai, đúng rồi, những gì bà nói với tôi đừng truyền ra ngoài! Không là xảy ra chuyện lớn đấy!
Triệu phu nhân trừng mắt nhìn ông ta nói:
-Tôi là như vậy ông yên tâm!
Việc nặng nhẹ tất nhiên bà biết, trong kinh thành chắc chắn là xảy ra chuyện gì lớn, nếu không đường đường Phó tổng giám đốc sao lại tìm người vào lúc canh ba nửa đêm!
Nhưng không chỉ bà,Triệu Tự An đếm ngủ cũng không yên, ngay cả đêm Tô Hoán Đông cũng gọi Phương Minh Viễn đến kinh thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đối với Tô gia và Phương gia mà nói, rốt cuộc là tốt hay xấu?
Cho nên ngày thứ hai đi làm Triệu Tự An đã có quầng thâm quanh mắt giống như gấu trúc trong vườn thú vậy.
9h30’ sáng đoàn người Triệu Tự An đã mở cuộc họp ở văn phòng thị trưởng để bàn luận, nếu Phương gia có ý mua nhà máy điện tử Phụng Thiết và nhà máy thiết bi truyền hình, phía chính phủ tất nhiên cũng phối hợp cùng, còn có thể ủng hộ Phương gia về nhiều mặt, có thể giải quyết vấn đề thất nghiệp cho hơn 3000 công nhân viên, vứt bỏ đại bao phục hơn hai năm, điều này khiến những người đang cương vị tâm trạng rất tốt! Còn về có thật sự vui vẻ nha vậy hay không Triệu Tự An không biết.
Cửa phòng họp có tiếng gõ nhẹ,không đợi có người cất tiếng lên, cửa đã bị đẩy ra,Bí thư thị ủy Phụng Nguyên sắc mặt trầm trọng xuất hiện trước cửa, đằng sau ông ta Triệu Tự An nhìn thấy Phó Bí thư, Bí thư Đảng ủy…!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook