Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi
-
Chương 67: Bùng nổ
Trời ạ ——
Người kia, vậy mà lại bị con rắn khổng lồ nuốt một phát vào trong bụng!
Ai cũng biết, rắn ăn cái gì đều là nuốt một phát xuống, chỉ thấy sau khi con rắn kia nuốt người nọ vào trong bụng thì, thân mình con rắn kia có vẻ chắc thêm mấy phần. Con rắn khổng lồ phun nọc, liếm láp mồm giống như ăn vẫn chưa hài lòng, hai mắt xanh biết vẫn lóe ra ánh sáng lạng như băng.
“Mau bỏ vũ khí xuống, bằng không những con rắn này sẽ ăn thịt chúng ta.”
Chiến tranh còn chưa bắt đầu, binh lính đã bị cảnh tượng rắn ăn thịt người này dọa cho mất hồn, trong bọn họ có người hô to lên bỏ vũ khí xuống có thể bảo vệ được tính mạng.
Cùng lúc đó, chủ nhân bốn nước Đông Nam Tây Bắc, lại thờ ơ khoanh tay ngồi nhìn cảnh tượng hỗn loạn này.
“Hừ, những con rắn này, lại là Kiều Vô Song làm đi.”
Trác Nhiên bị đánh từ hai bên trái phải, cũng không chút vẻ hỗn loạn nào, dưới sự quản lý nghiêm khắc hung ác của hắn, đám binh lính của hắn mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vì hắn có mặt ở đây, nên không ai dám khinh suất.
“Đại vương, có cần lấy đồ tốt chúng ta chuẩn bị ra không?”
Trác Nhiên cười lạnh nói: “Đương nhiên, bổn vương phân phó ngươi chuẩn bị mấy thứ này, đều là để lấy ra đối phó đám súc sinh này.”
Mặt trời chiều ngả về tây, bầu trời lại chìm vào trong bóng đêm tĩnh mịch, đêm tối mơ hồ, không một ngôi sao tô điểm.
Ở lúc mọi người vô cùng bối rối, quân đội của Trác Nhiên bắt đầu dẫn đầu hành động.
Đám binh lính Đông quốc làm thành một vòng tròn, tất cả binh lính Đông quốc vây quanh ở trong vòng tròn. Trong nháy mắt, bọn họ đốt lên những cây đuốc thật lớn, hình như ở trong bọn họ còn có người rắc rắc bột phấn gì đó xung quanh vòng tròn.
Làm như thế, để cho đám rắn này không thể đường hoàng tới gần bọn họ.
Bởi vì, rắn sợ lửa, càng sợ lưu huỳnh gay mũi kia...
Mặt khác, Tây quốc bên này, Đông Duẫn Hạo nói : “Hoàng thượng, ngươi nhìn Đông quốc bọn họ...”
Lâm Dịch Huân cười như không cười nói : “Chậc chậc, hóa ra sớm đã chuẩn bị kỹ càng, khó trách không chút bối rối.”
“Hoàng thượng, chúng ta có cần chuẩn bị số lượng lớn đuốc hay không, đám rắn này tuy rằng lợi hại, nhưng khuyết điểm lớn nhất đó là lửa và lưu huỳnh.”
Lâm Dịch Huân nói : “Ngươi xác định ngươi có thể tìm ra được nhiều đuốc như vậy đến sao?”
“Này...” Đông Duẫn Hạo hơi chần chờ một chút, sau đó nói: “Hoàng thượng, an toàn của ngươi là quan trọng nhất, ít nhất phải chuẩn bị đuốc cho ngươi.”
“Không cần.” Lâm Dịch Huân quả quyết cự tuyệt.
Hiển nhiên, đám rắn này, là nghe lệnh của người nào đó mà hành động.
Cho dù rắn bò đầy đất, chỉ cần ngươi không thương tổn chúng nó, chúng nó cũng sẽ không vọng động.
Hơn nữa, hắn hiểu rõ, ở lúc người nọ nói chuyện với hắn đã tỏ rõ, nếu như có người thả rắn, không cần rối loạn bước chân, chỉ cần bình tĩnh chớ nóng vội, im lặng xem xong tuồng vui này, nhiệm vụ của hắn liền thuận lợi hoàn thành.
Bên kia, sắc mặt của Bắc Minh Liên Thành như tro tàn nói : “Kiều cô nương, xin ngươi mau thu hồi đám rắn này trở về.”_Panh.Hoang_D.Đ.L.Q.Đ_
Giờ phút này cảnh tượng hết sức hỗn loạn, chỉ cần có người dám dùng đao chém rắn, người nọ nhất định sẽ bị đám rắn này nuốt vào trong bụng. Cho nên, bọn lính rất tin câu nói nhảm 'Bỏ vũ khí xuống, rắn liền thả bọn họ' kia.
Kiều Vô Song lạnh lùng nói: “Lý do.”
Ánh mắt Bắc Minh Liên Thành hơi động, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Yêu cầu của ngươi, bổn vương đáp ứng ngươi là được chứ gì.”
“Một mình anh đáp ứng không tính.”
“Ngươi...” Bắc Minh Liên Thành có chút nghi ngờ nói: “Trác Nhiên có cừu oán với ngươi?”
“Không có thù oán gì với tôi.”
Kiều Vô Song cô không phải người tốt bụng gì, thích xen vào việc của người khác, chẳng qua là báo thù giúp Trương Tử Thạc mà thôi.
Bắc Minh Liên Thành hơi phiền não nói : “Vậy vì sao ngươi phải đuổi tận giết tuyệt hắn.”
“Bởi vì anh ta là bạo quân.”
Cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên nàng mới sắp đặt toàn bộ ván cờ?
Đưa mắt nhìn lại, Tây quốc ít thấy tham dự chiến tranh kia, giờ phút này cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, chẳng lẽ cũng là vàn cờ nàng bày ra?
Trong lòng Bắc Minh Liên Thành lập tức cảnh giác, nói : “Lâm Dịch Huân cũng là ngươi phái tới?”
“Tuy không phải tôi phái tới...” Kiều Vô Song nhếch môi một cái, nói : “Nhưng cũng là gián tiếp bị mê hoặc mà đến.”
“Mê hoặc?” Sớm đã nghe nói Lâm Dịch Huân không gần nữ sắc, là một Liễu Hạ Huệ nữ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, tại sao bỗng nhiên hắn lại nổi lên hứng thú với nữ nhân này.
Hiển nhiên, Bắc Minh Liên Thành hiểu lầm ý của Kiều Vô Song.
Kiều Vô Song tốt bụng giải thích, lại khơi gợi lên hứng thú của Bắc Minh Liên Thành._Panh.Hoang_D.Đ.L.Q.Đ_
“Tôi chẳng qua, là lấy phần danh sách thần bí kia làm quân bài.”
Kiều Vô Song nhìn lại phía quân đội Tây quốc, bầy rắn đã bò khắp cả mặt đất, binh lính Tây quốc hiển nhiên cũng bị dọa bể mật, nhưng suy nghĩ là biết, bọn họ lâu rồi chưa có đánh trận, cho dù quân đội lớn mạnh, nhưng trong nháy mắt lại thua ở khí thể của một vạn đại quân Đông quốc .
Bắc Minh Liên Thành lúc nghe đến phần danh sách thần bí kia thì đáy mắt thoáng hiện lên một chút cảm xúc phức tạp.
Chỉ thấy hắn nói : “Xem ra, Lâm Dịch Huân mặt ngoài phóng khoáng, cũng không phải chính nhân quân tử như vậy.”
Phần danh sách thần bí kia, mặc dù không có bất cứ ai biết trong đó là cất dấu bí mật gì, nhưng có một lời đồn đãi về phần danh sách kia, vẫn luôn lưu truyền tứ quốc.
Đồn đãi, ngàn năm trước, có một thương nhân lớn(cự thương) không biết từ đâu đến, đã trở thành nhà giàu nhất(thủ phú) tứ quốc trong thời buổi loạn lạc.
Khi đó tứ quốc, nguyên nhân bởi vì quanh năm đánh giặc, dân chúng nghèo chỉ có thể ăn cỏ cây sống qua ngày.
Nhà giàu nhất tính tình tốt bụng, phát lương thực thời gian dài cho dân chúng, gia sản khổng lồ của hắn hấp dẫn sự chú ý của triều đình, triều đình muốn tùy tiện định ra một tội danh cho nhà giàu nhất, tịch thu toàn bộ gia sản của hắn.
Sau đó, phu nhân nhà giàu nhất cảm thấy ông trời bất công, vừa lấy ra một số tài sản thật lớn cho triều đình để che dấu, vừa lén mang sổ sách kia đi.
Đồn đãi, phần danh sách thần bí kia, chính là địa điểm che dấu sổ sách này.
Tìm kiếm theo danh sách, mỗi một lần thay đổi địa điểm sẽ xuất hiện nhân vật khác nhau, những nhân vật này có bản lĩnh phi thường, nếu có thể vượt qua từng người một, đống của cải khổng lồ kia sẽ trờ thành của mình.
Còn có một loại đồn đãi, phu nhân nhà giàu nhất kia, cũng không phải người bình thường, nghe nói nàng là thủ lĩnh Yêu Tộc, trong tay cầm một viên đan dược có thể khởi tử hồi sinh, bảo trì thanh xuân vĩnh viễn.
Theo thời gian trôi đi, những lời đồn đại kia cũng đồng thời tan biến, mọi người ngược lại càng thêm hi vọng mình có thể có được đống của cải khổng lồ và đan dược bảo trì thanh xuân vĩnh viễn kia.
Cho nên, Bắc Minh Liên Thành mới có thể nói, Lâm Dịch Huân thoạt nhìn phóng khoáng không so đo bất cứ chuyện gì, chẳng qua cũng chỉ là một người phàm mà thôi, cũng không thoát được bị mê hoặc bởi tiền tài.
Kiều Vô Song nhíu mày, nói : “Xem ra, anh biết cũng không ít.”
“Ngươi xem.” Bắc Minh Liên Thành nhìn qua phía quân đội Đông quốc, bên kia, quân đội Đông quốc dưới sự ra lệnh của Trác Nhiên, bắt đầu dẫn đầu hành động.
Trác Nhiên hắn trước sau như một dùng thủ đoạn độc ác, binh lính hàng thứ nhất, vừa giơ cây đuốc lên, vừa cầm trường kiếm trong tay, bọn họ thân mặc khôi giáp, mặt không chút thay đổi, thoạt nhìn giống như con rối bị điều khiển, bọn họ nối tiếp nhau ở cùng một chỗ, bước chân bền chắc, chỉnh tề đi từng bước một.
Mỗi khi binh lính hàng thứ nhất bước ra một bước không lâu sau, binh lính hàng phía sau, cũng theo đó bước theo.
Chỉ nghe 'Quẹt quẹt quẹt' bước chân trong đêm đen có vẻ hết sức kinh người.
Hoàng đế Tây quốc Lâm Dịch Huân nhìn hình ảnh trước mặt, đôi mắt nhíu lại, nói : “Chẳng lẽ, Trác Nhiên định dựa vào một vạn đại quân này, chống lại chúng ta.”
Bên trong giọng nói trầm thấp của hắn có chút giọng điệu cười nhạo .
Cũng đúng, coi như không có bầy rắn này, dựa vào ba vạn đại quân Tây quốc của hắn, binh lính của Trác Nhiên cho dù tinh anh, cũng vô lực chống cự.
Nhưng mà, sự thật cũng không đơn giản như Lâm Dịch Huân nghĩ.
Quân đội của Trác Nhiên, hàng thứ nhất bước ra vài bước, bỗng dừng lại vài bước, sau đó dùng cây đuốc trong tay, đe dọa bầy rắn.
Rắn quả nhiên sợ lửa, hai mắt xanh biếc kia, ảnh ngược bóng lửa, khiến chúng nó sợ hãi lui về sau mấy bước.
Ngay tại lúc bầy rắn không ngừng lui lại phía sau thì, chỉ nghe nhóm binh lính thứ nhất phát ra tiếng 'Soàn soạt' gì đó, nháy mắt, ba hàng cung tiễn thủ đằng sau bọn họ, bỗng nhiên giơ cung tên chứa lửa lên.
Người kia, vậy mà lại bị con rắn khổng lồ nuốt một phát vào trong bụng!
Ai cũng biết, rắn ăn cái gì đều là nuốt một phát xuống, chỉ thấy sau khi con rắn kia nuốt người nọ vào trong bụng thì, thân mình con rắn kia có vẻ chắc thêm mấy phần. Con rắn khổng lồ phun nọc, liếm láp mồm giống như ăn vẫn chưa hài lòng, hai mắt xanh biết vẫn lóe ra ánh sáng lạng như băng.
“Mau bỏ vũ khí xuống, bằng không những con rắn này sẽ ăn thịt chúng ta.”
Chiến tranh còn chưa bắt đầu, binh lính đã bị cảnh tượng rắn ăn thịt người này dọa cho mất hồn, trong bọn họ có người hô to lên bỏ vũ khí xuống có thể bảo vệ được tính mạng.
Cùng lúc đó, chủ nhân bốn nước Đông Nam Tây Bắc, lại thờ ơ khoanh tay ngồi nhìn cảnh tượng hỗn loạn này.
“Hừ, những con rắn này, lại là Kiều Vô Song làm đi.”
Trác Nhiên bị đánh từ hai bên trái phải, cũng không chút vẻ hỗn loạn nào, dưới sự quản lý nghiêm khắc hung ác của hắn, đám binh lính của hắn mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vì hắn có mặt ở đây, nên không ai dám khinh suất.
“Đại vương, có cần lấy đồ tốt chúng ta chuẩn bị ra không?”
Trác Nhiên cười lạnh nói: “Đương nhiên, bổn vương phân phó ngươi chuẩn bị mấy thứ này, đều là để lấy ra đối phó đám súc sinh này.”
Mặt trời chiều ngả về tây, bầu trời lại chìm vào trong bóng đêm tĩnh mịch, đêm tối mơ hồ, không một ngôi sao tô điểm.
Ở lúc mọi người vô cùng bối rối, quân đội của Trác Nhiên bắt đầu dẫn đầu hành động.
Đám binh lính Đông quốc làm thành một vòng tròn, tất cả binh lính Đông quốc vây quanh ở trong vòng tròn. Trong nháy mắt, bọn họ đốt lên những cây đuốc thật lớn, hình như ở trong bọn họ còn có người rắc rắc bột phấn gì đó xung quanh vòng tròn.
Làm như thế, để cho đám rắn này không thể đường hoàng tới gần bọn họ.
Bởi vì, rắn sợ lửa, càng sợ lưu huỳnh gay mũi kia...
Mặt khác, Tây quốc bên này, Đông Duẫn Hạo nói : “Hoàng thượng, ngươi nhìn Đông quốc bọn họ...”
Lâm Dịch Huân cười như không cười nói : “Chậc chậc, hóa ra sớm đã chuẩn bị kỹ càng, khó trách không chút bối rối.”
“Hoàng thượng, chúng ta có cần chuẩn bị số lượng lớn đuốc hay không, đám rắn này tuy rằng lợi hại, nhưng khuyết điểm lớn nhất đó là lửa và lưu huỳnh.”
Lâm Dịch Huân nói : “Ngươi xác định ngươi có thể tìm ra được nhiều đuốc như vậy đến sao?”
“Này...” Đông Duẫn Hạo hơi chần chờ một chút, sau đó nói: “Hoàng thượng, an toàn của ngươi là quan trọng nhất, ít nhất phải chuẩn bị đuốc cho ngươi.”
“Không cần.” Lâm Dịch Huân quả quyết cự tuyệt.
Hiển nhiên, đám rắn này, là nghe lệnh của người nào đó mà hành động.
Cho dù rắn bò đầy đất, chỉ cần ngươi không thương tổn chúng nó, chúng nó cũng sẽ không vọng động.
Hơn nữa, hắn hiểu rõ, ở lúc người nọ nói chuyện với hắn đã tỏ rõ, nếu như có người thả rắn, không cần rối loạn bước chân, chỉ cần bình tĩnh chớ nóng vội, im lặng xem xong tuồng vui này, nhiệm vụ của hắn liền thuận lợi hoàn thành.
Bên kia, sắc mặt của Bắc Minh Liên Thành như tro tàn nói : “Kiều cô nương, xin ngươi mau thu hồi đám rắn này trở về.”_Panh.Hoang_D.Đ.L.Q.Đ_
Giờ phút này cảnh tượng hết sức hỗn loạn, chỉ cần có người dám dùng đao chém rắn, người nọ nhất định sẽ bị đám rắn này nuốt vào trong bụng. Cho nên, bọn lính rất tin câu nói nhảm 'Bỏ vũ khí xuống, rắn liền thả bọn họ' kia.
Kiều Vô Song lạnh lùng nói: “Lý do.”
Ánh mắt Bắc Minh Liên Thành hơi động, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Yêu cầu của ngươi, bổn vương đáp ứng ngươi là được chứ gì.”
“Một mình anh đáp ứng không tính.”
“Ngươi...” Bắc Minh Liên Thành có chút nghi ngờ nói: “Trác Nhiên có cừu oán với ngươi?”
“Không có thù oán gì với tôi.”
Kiều Vô Song cô không phải người tốt bụng gì, thích xen vào việc của người khác, chẳng qua là báo thù giúp Trương Tử Thạc mà thôi.
Bắc Minh Liên Thành hơi phiền não nói : “Vậy vì sao ngươi phải đuổi tận giết tuyệt hắn.”
“Bởi vì anh ta là bạo quân.”
Cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên nàng mới sắp đặt toàn bộ ván cờ?
Đưa mắt nhìn lại, Tây quốc ít thấy tham dự chiến tranh kia, giờ phút này cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, chẳng lẽ cũng là vàn cờ nàng bày ra?
Trong lòng Bắc Minh Liên Thành lập tức cảnh giác, nói : “Lâm Dịch Huân cũng là ngươi phái tới?”
“Tuy không phải tôi phái tới...” Kiều Vô Song nhếch môi một cái, nói : “Nhưng cũng là gián tiếp bị mê hoặc mà đến.”
“Mê hoặc?” Sớm đã nghe nói Lâm Dịch Huân không gần nữ sắc, là một Liễu Hạ Huệ nữ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, tại sao bỗng nhiên hắn lại nổi lên hứng thú với nữ nhân này.
Hiển nhiên, Bắc Minh Liên Thành hiểu lầm ý của Kiều Vô Song.
Kiều Vô Song tốt bụng giải thích, lại khơi gợi lên hứng thú của Bắc Minh Liên Thành._Panh.Hoang_D.Đ.L.Q.Đ_
“Tôi chẳng qua, là lấy phần danh sách thần bí kia làm quân bài.”
Kiều Vô Song nhìn lại phía quân đội Tây quốc, bầy rắn đã bò khắp cả mặt đất, binh lính Tây quốc hiển nhiên cũng bị dọa bể mật, nhưng suy nghĩ là biết, bọn họ lâu rồi chưa có đánh trận, cho dù quân đội lớn mạnh, nhưng trong nháy mắt lại thua ở khí thể của một vạn đại quân Đông quốc .
Bắc Minh Liên Thành lúc nghe đến phần danh sách thần bí kia thì đáy mắt thoáng hiện lên một chút cảm xúc phức tạp.
Chỉ thấy hắn nói : “Xem ra, Lâm Dịch Huân mặt ngoài phóng khoáng, cũng không phải chính nhân quân tử như vậy.”
Phần danh sách thần bí kia, mặc dù không có bất cứ ai biết trong đó là cất dấu bí mật gì, nhưng có một lời đồn đãi về phần danh sách kia, vẫn luôn lưu truyền tứ quốc.
Đồn đãi, ngàn năm trước, có một thương nhân lớn(cự thương) không biết từ đâu đến, đã trở thành nhà giàu nhất(thủ phú) tứ quốc trong thời buổi loạn lạc.
Khi đó tứ quốc, nguyên nhân bởi vì quanh năm đánh giặc, dân chúng nghèo chỉ có thể ăn cỏ cây sống qua ngày.
Nhà giàu nhất tính tình tốt bụng, phát lương thực thời gian dài cho dân chúng, gia sản khổng lồ của hắn hấp dẫn sự chú ý của triều đình, triều đình muốn tùy tiện định ra một tội danh cho nhà giàu nhất, tịch thu toàn bộ gia sản của hắn.
Sau đó, phu nhân nhà giàu nhất cảm thấy ông trời bất công, vừa lấy ra một số tài sản thật lớn cho triều đình để che dấu, vừa lén mang sổ sách kia đi.
Đồn đãi, phần danh sách thần bí kia, chính là địa điểm che dấu sổ sách này.
Tìm kiếm theo danh sách, mỗi một lần thay đổi địa điểm sẽ xuất hiện nhân vật khác nhau, những nhân vật này có bản lĩnh phi thường, nếu có thể vượt qua từng người một, đống của cải khổng lồ kia sẽ trờ thành của mình.
Còn có một loại đồn đãi, phu nhân nhà giàu nhất kia, cũng không phải người bình thường, nghe nói nàng là thủ lĩnh Yêu Tộc, trong tay cầm một viên đan dược có thể khởi tử hồi sinh, bảo trì thanh xuân vĩnh viễn.
Theo thời gian trôi đi, những lời đồn đại kia cũng đồng thời tan biến, mọi người ngược lại càng thêm hi vọng mình có thể có được đống của cải khổng lồ và đan dược bảo trì thanh xuân vĩnh viễn kia.
Cho nên, Bắc Minh Liên Thành mới có thể nói, Lâm Dịch Huân thoạt nhìn phóng khoáng không so đo bất cứ chuyện gì, chẳng qua cũng chỉ là một người phàm mà thôi, cũng không thoát được bị mê hoặc bởi tiền tài.
Kiều Vô Song nhíu mày, nói : “Xem ra, anh biết cũng không ít.”
“Ngươi xem.” Bắc Minh Liên Thành nhìn qua phía quân đội Đông quốc, bên kia, quân đội Đông quốc dưới sự ra lệnh của Trác Nhiên, bắt đầu dẫn đầu hành động.
Trác Nhiên hắn trước sau như một dùng thủ đoạn độc ác, binh lính hàng thứ nhất, vừa giơ cây đuốc lên, vừa cầm trường kiếm trong tay, bọn họ thân mặc khôi giáp, mặt không chút thay đổi, thoạt nhìn giống như con rối bị điều khiển, bọn họ nối tiếp nhau ở cùng một chỗ, bước chân bền chắc, chỉnh tề đi từng bước một.
Mỗi khi binh lính hàng thứ nhất bước ra một bước không lâu sau, binh lính hàng phía sau, cũng theo đó bước theo.
Chỉ nghe 'Quẹt quẹt quẹt' bước chân trong đêm đen có vẻ hết sức kinh người.
Hoàng đế Tây quốc Lâm Dịch Huân nhìn hình ảnh trước mặt, đôi mắt nhíu lại, nói : “Chẳng lẽ, Trác Nhiên định dựa vào một vạn đại quân này, chống lại chúng ta.”
Bên trong giọng nói trầm thấp của hắn có chút giọng điệu cười nhạo .
Cũng đúng, coi như không có bầy rắn này, dựa vào ba vạn đại quân Tây quốc của hắn, binh lính của Trác Nhiên cho dù tinh anh, cũng vô lực chống cự.
Nhưng mà, sự thật cũng không đơn giản như Lâm Dịch Huân nghĩ.
Quân đội của Trác Nhiên, hàng thứ nhất bước ra vài bước, bỗng dừng lại vài bước, sau đó dùng cây đuốc trong tay, đe dọa bầy rắn.
Rắn quả nhiên sợ lửa, hai mắt xanh biếc kia, ảnh ngược bóng lửa, khiến chúng nó sợ hãi lui về sau mấy bước.
Ngay tại lúc bầy rắn không ngừng lui lại phía sau thì, chỉ nghe nhóm binh lính thứ nhất phát ra tiếng 'Soàn soạt' gì đó, nháy mắt, ba hàng cung tiễn thủ đằng sau bọn họ, bỗng nhiên giơ cung tên chứa lửa lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook