Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi
-
Chương 41: Ngày đầu tiên (1)
Trong cung điện phồn hoa, Trác Nhiên nằm nghiêng ở trên ghế thái phi, hoàn toàn bày ra tư thế rất nam tính của hắn.
Một tay hắn chống đầu, hai mắt nhắm chặt nhìn không ra cảm xúc gì, cho đến khi một làn gió lạnh thổi từ bên ngoài vào điện, lúc sau hắn mở mắt ra.
Đôi mắt đen thâm trầm kia lóe ra ánh sáng lạnh như băng, nhếch mội cười nhạt nhẽo, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo giống như hầm băng: "Công việc làm đến đâu rồi?"
Một trận gió lạnh quỷ dị thổi qua, bóng dáng Ám Dạ rõ ràng chợt xuất hiện trong tầm mắt, chỉ thấy hắn đơn thuần quỳ gối, cung kính nói : "Đại vương, Phân Hương đã hồi âm."
Môi mỏng của Trác Nhiên khẽ nhếch, trong đôi mắt đen thâm trầm toát ra ánh sáng hưng phấn, hắn hơi động một chút, thay đổi một cái tư thế nằm thoải mái ở trên ghế thái phi, giãn cánh tay ra một chút, giọng vẫn lạnh băng như trước nói: "Nói."
Ám Dạ nói : "Phân Hương nói, Kiều Vô Song và Trương Tử Thạc tính toán giả dạng thành vợ chồng mới cưới, trà trộn ra khỏi cửa thành."
"Tử Mặc Hàn hạ lệnh, bất cứ ai tùy tiện mở cửa thành đem đi trảm lập quyết." Nói tới đây, mắt Trác Nhiên nhíu lại, giọng trầm thấp giống như hầm băng truyền đến: "Nàng tính toán xông vào."
Kiều Vô Song này, chẳng lẽ thật sự không sợ chết sao?
Chẳng biết tại sao, luôn luôn lạnh như băng Trác Nhiên, cho dù đôi khi phát cáu sẽ nổi trận lôi đình, nhưng trong lòng lại chưa từng có loại cảm giác mơ hồ không chắc chắn này.
Hắn giống như rất muốn bắt lấy Kiều Vô Song, lại giống như rất lo lắng Kiều Vô Song bị tóm được...
Mà Ám Dạ bên kia lại như nghĩ tới cái gì đí, trong đôi mắt tối tăm chợt lóe, cuối cùng vẻ mặt lại rối rắm nói : "Đại vương, một người của Ám Sát môn đều ẩn núp ở gần cửa thành, Kiều Vô Song vừa hiện thân, chính là chui đầu vô lưới."
Thành Nam quốc cũng như thiên la địa võng, chờ thời cơ thích hợp, là có thể bắt sống Kiều Vô Song.
Cách này có thể nói không sơ hở, nhưng mà chẳng biết tại sao, Ám Dạ lại cảm thấy lòng mình bây giờ như bị đao cắt.
Từ trước đến nay Ám Dạ thích che dấu vẻ mặt của mình, nhưng cảm xúc xa lạ này, lại thực khiến cho hắn có chút bối rối.
Hắn bối rối khi bị Trác Nhiên nhìn vào trong mắt, Trác Nhiên gợi môi mỏng lên, cười lạnh nói: "Ám Dạ, ngươi đây là đang đau lòng sao?"
Mặt Ám Dạ sửng sốt, chất phác nói : "Đau lòng?"
Trác Nhiên hừ một tiếng, cúi đầu vuốt vuốt tay quay phỉ thúy trên ngón tay cái, nhìn như không chút để ý nói : "Bổn vương tưởng rằng, ngươi và Kiều Vô Song giao một lần thủ, đã bị nàng hấp dẫn thật sâu."
Một ánh mắt như nghĩ đến điều gì đó quăng về phía hắn, lạnh lùng như cũ nói: "Cho nên lúc biết nàng sắp bị chúng ta bắt được, mới lộ ra vẻ mặt bối rối như thế." _
Mặt Ám Dạ lộ ra vẻ bối rối, hắn liền vội vã cúi đầu, e sợ nói : "Ám Dạ chỉ là một sát thủ, không dám nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường, Đại vương quá lo lắng rồi."
"Thật vậy sao?" Giọng Trác Nhiên rõ ràng mang theo nghi ngờ, nhưng mà, hắn lại chỉ là lạnh lùng hừ một tiếng, nói : "Thời gian ba ngày, hôm nay là ngày đầu tiên, tên Tử Mặc Hàn kia đã phái ra rất nhiều quân lực, lục soát toàn thành tìm kiếm Kiều Vô Song..."
Trác Nhiên dừng một chút, vẫn chưa nói tiếp phần sau.
Ám Dạ hình như hiểu được ý nghĩ của hắn, liền cung kính hỏi: "Đại vương có diệu kế gì?"
Trác Nhiên nhếch môi cười, đáy mắt lóe ra vẻ giảo hoạt, lạnh lùng nói: "Chờ người của Tử Mặc Hàn bắt được nàng, ngươi lập tức phái người đi cướp, nhớ kỹ, đừng bại lộ thân phận."
Trác Nhiên hắn sao có thể thật tình hợp tác cùng Tử Mặc Hàn được chứ?
Ý tưởng của Trác Nhiên là; lợi dụng quân lực của Tử Mặc Hàn lục soát toàn thành tìm kiếm Kiều Vô Song, lại lệnh cho thủ hạ ở lúc người của Tử Mặc Hàn tìm thấy Kiều Vô Song, đến làm bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau màn.
Phần danh sách kia còn đáng giá hơn cả ngọc tỷ, là tổ tiên của hắn dùng máu tươi đổi lấy bí mật, hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào nhìn trộm nội dung phần danh sách kia!
Ám Dạ cúi đầu, tóc trên chán che dấu bối rối ở trong đáy mắt hắn, hắn vẫn cung kính như cũ nói : "Thuộc hạ tuân mệnh." _
Ám Dạ xoay người rời đi, gió lạnh như băng thổi đánh vào trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, làm trái tim của hắn càng thêm rét lạnh
Trác Nhiên này, giỏi về tâm kế như thế, Kiều Vô Song có thể tránh được kiếp nạn này sao?
Mà Tử Mặc Hàn nham hiểm kia, thật sự dễ lừa gạt như vậy sao...
Một tay hắn chống đầu, hai mắt nhắm chặt nhìn không ra cảm xúc gì, cho đến khi một làn gió lạnh thổi từ bên ngoài vào điện, lúc sau hắn mở mắt ra.
Đôi mắt đen thâm trầm kia lóe ra ánh sáng lạnh như băng, nhếch mội cười nhạt nhẽo, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo giống như hầm băng: "Công việc làm đến đâu rồi?"
Một trận gió lạnh quỷ dị thổi qua, bóng dáng Ám Dạ rõ ràng chợt xuất hiện trong tầm mắt, chỉ thấy hắn đơn thuần quỳ gối, cung kính nói : "Đại vương, Phân Hương đã hồi âm."
Môi mỏng của Trác Nhiên khẽ nhếch, trong đôi mắt đen thâm trầm toát ra ánh sáng hưng phấn, hắn hơi động một chút, thay đổi một cái tư thế nằm thoải mái ở trên ghế thái phi, giãn cánh tay ra một chút, giọng vẫn lạnh băng như trước nói: "Nói."
Ám Dạ nói : "Phân Hương nói, Kiều Vô Song và Trương Tử Thạc tính toán giả dạng thành vợ chồng mới cưới, trà trộn ra khỏi cửa thành."
"Tử Mặc Hàn hạ lệnh, bất cứ ai tùy tiện mở cửa thành đem đi trảm lập quyết." Nói tới đây, mắt Trác Nhiên nhíu lại, giọng trầm thấp giống như hầm băng truyền đến: "Nàng tính toán xông vào."
Kiều Vô Song này, chẳng lẽ thật sự không sợ chết sao?
Chẳng biết tại sao, luôn luôn lạnh như băng Trác Nhiên, cho dù đôi khi phát cáu sẽ nổi trận lôi đình, nhưng trong lòng lại chưa từng có loại cảm giác mơ hồ không chắc chắn này.
Hắn giống như rất muốn bắt lấy Kiều Vô Song, lại giống như rất lo lắng Kiều Vô Song bị tóm được...
Mà Ám Dạ bên kia lại như nghĩ tới cái gì đí, trong đôi mắt tối tăm chợt lóe, cuối cùng vẻ mặt lại rối rắm nói : "Đại vương, một người của Ám Sát môn đều ẩn núp ở gần cửa thành, Kiều Vô Song vừa hiện thân, chính là chui đầu vô lưới."
Thành Nam quốc cũng như thiên la địa võng, chờ thời cơ thích hợp, là có thể bắt sống Kiều Vô Song.
Cách này có thể nói không sơ hở, nhưng mà chẳng biết tại sao, Ám Dạ lại cảm thấy lòng mình bây giờ như bị đao cắt.
Từ trước đến nay Ám Dạ thích che dấu vẻ mặt của mình, nhưng cảm xúc xa lạ này, lại thực khiến cho hắn có chút bối rối.
Hắn bối rối khi bị Trác Nhiên nhìn vào trong mắt, Trác Nhiên gợi môi mỏng lên, cười lạnh nói: "Ám Dạ, ngươi đây là đang đau lòng sao?"
Mặt Ám Dạ sửng sốt, chất phác nói : "Đau lòng?"
Trác Nhiên hừ một tiếng, cúi đầu vuốt vuốt tay quay phỉ thúy trên ngón tay cái, nhìn như không chút để ý nói : "Bổn vương tưởng rằng, ngươi và Kiều Vô Song giao một lần thủ, đã bị nàng hấp dẫn thật sâu."
Một ánh mắt như nghĩ đến điều gì đó quăng về phía hắn, lạnh lùng như cũ nói: "Cho nên lúc biết nàng sắp bị chúng ta bắt được, mới lộ ra vẻ mặt bối rối như thế." _
Mặt Ám Dạ lộ ra vẻ bối rối, hắn liền vội vã cúi đầu, e sợ nói : "Ám Dạ chỉ là một sát thủ, không dám nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường, Đại vương quá lo lắng rồi."
"Thật vậy sao?" Giọng Trác Nhiên rõ ràng mang theo nghi ngờ, nhưng mà, hắn lại chỉ là lạnh lùng hừ một tiếng, nói : "Thời gian ba ngày, hôm nay là ngày đầu tiên, tên Tử Mặc Hàn kia đã phái ra rất nhiều quân lực, lục soát toàn thành tìm kiếm Kiều Vô Song..."
Trác Nhiên dừng một chút, vẫn chưa nói tiếp phần sau.
Ám Dạ hình như hiểu được ý nghĩ của hắn, liền cung kính hỏi: "Đại vương có diệu kế gì?"
Trác Nhiên nhếch môi cười, đáy mắt lóe ra vẻ giảo hoạt, lạnh lùng nói: "Chờ người của Tử Mặc Hàn bắt được nàng, ngươi lập tức phái người đi cướp, nhớ kỹ, đừng bại lộ thân phận."
Trác Nhiên hắn sao có thể thật tình hợp tác cùng Tử Mặc Hàn được chứ?
Ý tưởng của Trác Nhiên là; lợi dụng quân lực của Tử Mặc Hàn lục soát toàn thành tìm kiếm Kiều Vô Song, lại lệnh cho thủ hạ ở lúc người của Tử Mặc Hàn tìm thấy Kiều Vô Song, đến làm bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau màn.
Phần danh sách kia còn đáng giá hơn cả ngọc tỷ, là tổ tiên của hắn dùng máu tươi đổi lấy bí mật, hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào nhìn trộm nội dung phần danh sách kia!
Ám Dạ cúi đầu, tóc trên chán che dấu bối rối ở trong đáy mắt hắn, hắn vẫn cung kính như cũ nói : "Thuộc hạ tuân mệnh." _
Ám Dạ xoay người rời đi, gió lạnh như băng thổi đánh vào trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, làm trái tim của hắn càng thêm rét lạnh
Trác Nhiên này, giỏi về tâm kế như thế, Kiều Vô Song có thể tránh được kiếp nạn này sao?
Mà Tử Mặc Hàn nham hiểm kia, thật sự dễ lừa gạt như vậy sao...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook