Trục Vương
-
Quyển 2 - Chương 3
Chương 3:
Tin tức thế tử Tĩnh Viễn vương hồi kinh nhất thời đã gây nên chấn động không nhỏ đối với các quyền quý ở kinh đô. Rất nhiều người muốn kết giao với hắn, cũng muốn nhìn xem tôn dung của tiểu Lang Vương hung hãn như mãnh thú trong tin đồn kia rốt cuộc như thế nào nên mấy hôm liên tục đều thay nhau đến cửa bái yết nhưng bất kể là ai cũng đều bị từ chối với lý do "Thế tử đi đường vất vả, thân thể bất tiện".
Trong chốc lát liền khiến danh sĩ trong kinh thành khó chịu, tin đồn liên quan tới hắn cũng ngày càng trở nên quá đáng.
Yến Tư Không nghe chuyện này mà chỉ cảm thấy buồn cười. Người thường có lẽ sẽ cho rằng Phong Dã ỷ mình thân là thế tử Tĩnh Viễn vương mới ngạo mạn như vậy, kỳ thực hắn đánh chút rắm đó đã là đức hạnh rồi. Chỉ là, trái lại chuyện này cũng nhắc nhở y nên tìm thời cơ phù hợp để gặp lại Phong Dã. Tĩnh Viễn vương quyền cao chức trọng, người muốn cậy thế thế tử nhiều như cá lội qua sông, y không thể đường đột.
Lại không nghĩ rằng, y sẽ có cơ hội được gặp Phong Dã rất nhanh thôi.
Chiêu Vũ đế muốn cử hành lễ săn bắn mùa xuân ở vùng sơn hải*, đồng thời cũng cho mời khách phương xa là Phong Dã đến, vì phần lớn quan viên dòng dõi quý tộc của kinh thành đều tham gia buổi tiệc này nên vô luận thế nào, Phong Dã cũng không thể cự tuyệt lời mời của hoàng đế.
*Sơn hải: vùng núi lớn
Vùng sơn hải kia là vườn săn bắn của hoàng gia, có cỏ cây nguồn nước tươi đẹp dồi dào, chim muông trải đầy ở khắp nơi, năm đó Thái tổ hoàng đế chọn trúng đất quý "vạn lý sơn hà thông viễn hịch, cửu biên hình thắng bão thần kinh"* này nên kể từ đó sau hơn hai trăm năm, con cháu vương triều Trần Thịnh đều săn bắn, làm lễ trưởng thành ở đây.
*Tạm dịch: Núi sông vạn dặm cao xa quá, cửu biên** ôm trọn lấy kinh thành
**Cửu biên: chín tỉnh của Trung Quốc
Tất nhiên Yến Tư Không không được mời nhưng y lại thỉnh cầu Nhan Tử Liêm nên được cùng theo đi. Y biết mình sợ rằng không cả có cơ hội gặp Phong Dã nhưng được thấy mặt mũi thực của hắn cũng là cởi bỏ lòng hiếu kỳ của y rồi.
---------------------------------------------------
Ngày săn bắn xuân, phu xe của Nhan Tử Liêm liền đến đón Yến Tư Không. Hai người ngồi chung xe đến vùng sơn hải.
Trêи đường, Nhan Tử Liêm vuốt râu cười nói: "Hạc Hiên không ham tham gia náo nhiệt mà con lại thích thú như vậy."
Yến Tư Không đã sớm đoán được tâm tư khéo léo của Nhan Tử Liêm đối với hai người bọn họ nên y bèn giả bộ nghe không hiểu hàm ý trong lời nói mà cao hứng đáp: "Học sinh chưa từng thấy lễ săn bắn, huống chi còn là lễ bắn hoàng gia, tất nhiên thích thú hơn bao giờ hết rồi!"
Nhan Tử Liêm là lão thần trải qua ba triều đại, làm quan đã bốn mươi năm nên ánh mắt nhìn người rất độc. Nhan Tử Liêm thích tài học cùng khí độ của Thẩm Hạc Hiên nhưng lại không thích tính cách cứng ngắc không biết thay đổi của hắn, còn Yến Tư Không thì ngược lại, y cơ trí thông mình nhưng lại có phần giảo hoạt, cả hai đều không thập toàn thập mỹ.
Yến Tư Không biết sớm muộn gì mình cũng không giấu được dã tâm nên để tránh Nhan Tử Liêm đắn đo, y đã thường xuyên ngụy trang thành thiếu niên ngây thơ háo thắng, mục đích muốn Nhan Tử Liêm cảm thấy rằng y dễ dàng nắm ở trong tay.
Nhan Tử Liêm thân là Đại học sĩ nội các, ngoài mặt thì là quan thần có chức vị cực cao nhưng trêи thực tế lại luôn bị Yêm Đảng của Tạ Trung Nhân chèn ép, nhiều năm qua như giẫm trêи băng mỏng. Nay Đông cung Thái tử sắp đến các tìm thầy, được làm thị độc cho hoàng thượng hoặc thái tử ----- Nhất là thái tử, là chuyện cực kỳ quan trọng y cần nắm chặt trong tay, nó thậm chí có thể quyết định tương lai triều cục của Đại Thịnh thế nên y nhất định phải chọn người vừa có thể tin tưởng lại vừa có thể điều khiển.
Yến Tư Không đang cố gắng khiến mình phù hợp với lý tưởng Nhan Tử Liêm nếu không y đã không dùng thân phận Tiến sĩ thứ chín, còn dùng một năm để được lão coi trọng. Có lẽ ánh mắt Nhan Tử Liêm lão luyện nhưng thân ở triều đình bốn mươi năm, lật qua lật lại, người lão tiếp xúc vẫn chỉ đơn giản là hoàng thân quốc thích, quan thâm dòng dõi quý tộc, mà y trong vòng mười năm nay đã tiếp xúc với đủ loại người, trước khi thời cơ chín muồi, y nhất định phải "giả trang" thành một Yến Tư Không phù hợp với thân phận ngày hôm nay.
Quả nhiên, Nhan Tử Liêm liền ra vẻ nghiêm túc nói: "Con xin ta mang con đến lễ săn bắn chẳng lẽ chỉ vì thích chơi thôi sao? Con đã là bề tôi Đại Thịnh rồi, không thể đánh mất trang nghiêm."
Yến Tư Không bèn chắp tay đáp: "Lão sư dạy bảo chí phải, học sinh đã tùy tiện rồi."
Nhan Tử Liêm gật đầu: "Lễ săn bắn xuân hôm nay, ý bệ hạ không ở đi săn mà ở thế tử."
"Ý lão sư là..."
"Tiểu thế tử kia còn trẻ còn cuồng vọng, lại thêm ỷ vào cha hắn nắm trọng binh nên không coi ai ra gì, người tới bái yết đều từ chối ngoài cửa. Bệ hạ triệu hắn vào kinh vốn để cản tay Tĩnh Viễn vương nhưng hắn lại ngạo mạn như vậy, sao có thể không nhân cơ hội giết chết oai phong của hắn?"
"Lão sư nói có lý." Con ngươi Yến Tư Không khẽ đảo: "Không biết bệ hạ giết oai phong của hắn thế nào?"
Nhan Tử Liêm liền lắc đầu một cái: "Lão sư cũng không biết nhưng hôm nay nhất định có kịch hay để coi."
------------------------------------------------------------
Đến sơn hải liền bắt gặp ngay mười mấy quân trướng dựng trêи thảo nguyên bao la. Được ôm ấp ở trung tâm là thứ lớn nhất cũng khí phái nhất --- Đại kỳ hoàng gia đang đón gió giương cao.
Lễ săn bắn sắp bắt đầu, hoàng thượng liền mang hoàng tử cùng hậu phi của lão ngồi vào chỗ, Yến Tư Không thì tạm thời rời khỏi Nhan Tử Liêm, tìm được đám người Chu Mịch Tinh và Lương Tùy liền ngồi cùng với bọn họ.
Sau khi ngồi xuống, Yến Tư Không cũng không khống chế được mình nữa, y nhìn xung quanh tìm kiếm người nào đó.
"Tư Không, nhìn gì thế?" Lương Tùy hỏi.
Yết hầu Yến Tư Không khẽ động, y tận lực dùng giọng bình tĩnh đáp: "Tiểu đệ vẫn luôn muốn thấy tôn dung của Tạ công công."
"À, chỗ đó kìa." Lương Tùy liền nhỏ giọng khinh bỉ nói bên tai Yến Tư Không: "Cái lão bất tử đó."
Nhìn theo ánh mắt Lương Tùy, Yến Tư Không thấy được một lão thái giám khoác trêи mình hoa phục chỉ bạc xa hoa, hai bên tóc mai lão đã ngả trắng, mí mắt rủ xuống vô lực nhưng vẫn như cũ không che được đôi đồng mâu sắc bén kia. Lão hất tay ngồi ngay ngắn xuống trước bàn, bình tĩnh không nói gì, chẳng biết trong đầu đang mưu tính chuyện ác độc nào đây.
Yến Tư Không khó nén được hận ý ngập trời, hai tay đặt dưới bàn liền nắm thật chặt tà áo, y cúi đầu xuống che giấu bản thân.
Tạ Trung Nhân đang ngay ở trước mắt mình, y hận không thể chính miệng nếm thử máu thịt tên Yêm tặc đó!
"Tư Không, sao vậy?"
Yến Tư Không ngưng lại, lúc ngẩng đầu lên đã khôi phục trạng thái bình thường, y cười nhạt đáp: "Không có gì."
Chợt xung quanh truyền tới tiếng động lớn, Chu Mịch Tinh kêu lên: "A, tiểu thế tử tới!"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía sau, chỉ thấy một người cưỡi khinh kỵ đạp trêи làn sóng xanh dập dờn, đi cùng với hắn là một con bạch mã màu trắng phau tựa cò lướt trêи mặt nước, nhẹ nhàng mà khỏe khoắn, phảng phất như một giây kế tiếp sẽ xòe cánh bay về phía bầu trời trong xanh. Cảnh đẹp đến mê hồn.
Mà người trêи ngựa càng khiến mọi người sửng sốt hơn.
Đó là một thiếu niên cực kỳ anh tuấn với hàng mi đẹp tựa tranh, đường cong trêи mặt như tượng tạc, đôi mắt thâm thúy ánh lên tia anh dũng mạnh mẽ, nhϊế͙p͙ nhân tâm phách* người ta giống như lang, rõ ràng là nam nhi cao lớn lại có đôi môi đỏ như chu sa, túm tóc đen ngòm bay cùng bờm ngựa đón gió, hiên ngang anh tư tựa thiên thần giáng xuống khiến người ta không dời được mắt đi.
*Nhϊế͙p͙ nhân tâm phách: Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.
Rất nhanh hắn siết lấy dây cương rồi dứt khoát tung người khỏi ngựa, quỳ một chân trêи đất cũng dùng sức ôm quyền, động tác liền một mạch, lớn tiếng mà đúng mực hô: "Vi thần Phong Dã, tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Thanh âm thiếu niên phóng khoáng ngỗ ngược vang vọng toàn đại sảnh chấn động trái tim mọi người.
Có lẽ Chiêu Vũ đế cũng bị Phong Dã làm cho kinh sợ nên ngơ ngẩn hồi lâu mới nói: "A, ái khanh bình thần."
Phong Dã đứng lên.
Hắn một thân kỵ trang* màu đen tuyền, vẻn vẹn chỉ mặc giáp ngực cùng đeo bao cổ tay nhưng phần hông được bó chặt nên thân hình hắn càng thêm thon dài to lớn. Quả thực là hạc trong bầy gà.
*kỵ trang: trang phục cưỡi ngựa.
Yến Tư Không kinh ngạc nhìn người cách y mười mấy trượng kia mà sóng lòng cuồn cuộn, khó có thể hình dung được mùi vị lúc này.
Đã lâu y chưa được nếm thử mùi vị của sự vui vẻ nhưng có thể gặp được một vị cố nhân bên trong hoàng thành lạnh giá này quả thực đã cho y một tia an ủi. Thậm chí y nghĩ rằng, không bằng cứ như vậy đi, coi như hai người chưa từng quen biết, sau này liền như người dưng, nhưng sâu bên trong nội tâm có lẽ vẫn tồn tại hơi thở của "Nguyên Tư Không" khiến y không muốn lợi dụng Phong Dã.
Hứa hoàng hậu khẽ cười: "Nhi tử Phong tướng quân đúng là phong thần tuấn lãng, Bổn cung chưa từng gặp thiếu niên nào đẹp như vậy."
Chiêu Vũ đế sờ râu cũng cười một tiếng: "Đúng thế, hoàng hậu à, Phong Dã vẫn chưa hứa hôn, chuyện này lại phải nhọc nàng để ý nhiều hơn rồi."
"Bệ hạ cứ việc yên tâm."
Phong Dã không biến sắc chắp tay đáp: "Tạ bệ hạ, tạ hoàng hậu nương nương."
Yến Tư Không nhắm hai mắt lại. Mấy năm nay, y từng bước mưu cầu danh lợi, phàm là quyết định đã đưa ra thì không thể nào rút lại được nhưng lúc này, trong lòng y lại do dự.
Chương 4:
Tin tức thế tử Tĩnh Viễn vương hồi kinh nhất thời đã gây nên chấn động không nhỏ đối với các quyền quý ở kinh đô. Rất nhiều người muốn kết giao với hắn, cũng muốn nhìn xem tôn dung của tiểu Lang Vương hung hãn như mãnh thú trong tin đồn kia rốt cuộc như thế nào nên mấy hôm liên tục đều thay nhau đến cửa bái yết nhưng bất kể là ai cũng đều bị từ chối với lý do "Thế tử đi đường vất vả, thân thể bất tiện".
Trong chốc lát liền khiến danh sĩ trong kinh thành khó chịu, tin đồn liên quan tới hắn cũng ngày càng trở nên quá đáng.
Yến Tư Không nghe chuyện này mà chỉ cảm thấy buồn cười. Người thường có lẽ sẽ cho rằng Phong Dã ỷ mình thân là thế tử Tĩnh Viễn vương mới ngạo mạn như vậy, kỳ thực hắn đánh chút rắm đó đã là đức hạnh rồi. Chỉ là, trái lại chuyện này cũng nhắc nhở y nên tìm thời cơ phù hợp để gặp lại Phong Dã. Tĩnh Viễn vương quyền cao chức trọng, người muốn cậy thế thế tử nhiều như cá lội qua sông, y không thể đường đột.
Lại không nghĩ rằng, y sẽ có cơ hội được gặp Phong Dã rất nhanh thôi.
Chiêu Vũ đế muốn cử hành lễ săn bắn mùa xuân ở vùng sơn hải*, đồng thời cũng cho mời khách phương xa là Phong Dã đến, vì phần lớn quan viên dòng dõi quý tộc của kinh thành đều tham gia buổi tiệc này nên vô luận thế nào, Phong Dã cũng không thể cự tuyệt lời mời của hoàng đế.
*Sơn hải: vùng núi lớn
Vùng sơn hải kia là vườn săn bắn của hoàng gia, có cỏ cây nguồn nước tươi đẹp dồi dào, chim muông trải đầy ở khắp nơi, năm đó Thái tổ hoàng đế chọn trúng đất quý "vạn lý sơn hà thông viễn hịch, cửu biên hình thắng bão thần kinh"* này nên kể từ đó sau hơn hai trăm năm, con cháu vương triều Trần Thịnh đều săn bắn, làm lễ trưởng thành ở đây.
*Tạm dịch: Núi sông vạn dặm cao xa quá, cửu biên** ôm trọn lấy kinh thành
**Cửu biên: chín tỉnh của Trung Quốc
Tất nhiên Yến Tư Không không được mời nhưng y lại thỉnh cầu Nhan Tử Liêm nên được cùng theo đi. Y biết mình sợ rằng không cả có cơ hội gặp Phong Dã nhưng được thấy mặt mũi thực của hắn cũng là cởi bỏ lòng hiếu kỳ của y rồi.
---------------------------------------------------
Ngày săn bắn xuân, phu xe của Nhan Tử Liêm liền đến đón Yến Tư Không. Hai người ngồi chung xe đến vùng sơn hải.
Trêи đường, Nhan Tử Liêm vuốt râu cười nói: "Hạc Hiên không ham tham gia náo nhiệt mà con lại thích thú như vậy."
Yến Tư Không đã sớm đoán được tâm tư khéo léo của Nhan Tử Liêm đối với hai người bọn họ nên y bèn giả bộ nghe không hiểu hàm ý trong lời nói mà cao hứng đáp: "Học sinh chưa từng thấy lễ săn bắn, huống chi còn là lễ bắn hoàng gia, tất nhiên thích thú hơn bao giờ hết rồi!"
Nhan Tử Liêm là lão thần trải qua ba triều đại, làm quan đã bốn mươi năm nên ánh mắt nhìn người rất độc. Nhan Tử Liêm thích tài học cùng khí độ của Thẩm Hạc Hiên nhưng lại không thích tính cách cứng ngắc không biết thay đổi của hắn, còn Yến Tư Không thì ngược lại, y cơ trí thông mình nhưng lại có phần giảo hoạt, cả hai đều không thập toàn thập mỹ.
Yến Tư Không biết sớm muộn gì mình cũng không giấu được dã tâm nên để tránh Nhan Tử Liêm đắn đo, y đã thường xuyên ngụy trang thành thiếu niên ngây thơ háo thắng, mục đích muốn Nhan Tử Liêm cảm thấy rằng y dễ dàng nắm ở trong tay.
Nhan Tử Liêm thân là Đại học sĩ nội các, ngoài mặt thì là quan thần có chức vị cực cao nhưng trêи thực tế lại luôn bị Yêm Đảng của Tạ Trung Nhân chèn ép, nhiều năm qua như giẫm trêи băng mỏng. Nay Đông cung Thái tử sắp đến các tìm thầy, được làm thị độc cho hoàng thượng hoặc thái tử ----- Nhất là thái tử, là chuyện cực kỳ quan trọng y cần nắm chặt trong tay, nó thậm chí có thể quyết định tương lai triều cục của Đại Thịnh thế nên y nhất định phải chọn người vừa có thể tin tưởng lại vừa có thể điều khiển.
Yến Tư Không đang cố gắng khiến mình phù hợp với lý tưởng Nhan Tử Liêm nếu không y đã không dùng thân phận Tiến sĩ thứ chín, còn dùng một năm để được lão coi trọng. Có lẽ ánh mắt Nhan Tử Liêm lão luyện nhưng thân ở triều đình bốn mươi năm, lật qua lật lại, người lão tiếp xúc vẫn chỉ đơn giản là hoàng thân quốc thích, quan thâm dòng dõi quý tộc, mà y trong vòng mười năm nay đã tiếp xúc với đủ loại người, trước khi thời cơ chín muồi, y nhất định phải "giả trang" thành một Yến Tư Không phù hợp với thân phận ngày hôm nay.
Quả nhiên, Nhan Tử Liêm liền ra vẻ nghiêm túc nói: "Con xin ta mang con đến lễ săn bắn chẳng lẽ chỉ vì thích chơi thôi sao? Con đã là bề tôi Đại Thịnh rồi, không thể đánh mất trang nghiêm."
Yến Tư Không bèn chắp tay đáp: "Lão sư dạy bảo chí phải, học sinh đã tùy tiện rồi."
Nhan Tử Liêm gật đầu: "Lễ săn bắn xuân hôm nay, ý bệ hạ không ở đi săn mà ở thế tử."
"Ý lão sư là..."
"Tiểu thế tử kia còn trẻ còn cuồng vọng, lại thêm ỷ vào cha hắn nắm trọng binh nên không coi ai ra gì, người tới bái yết đều từ chối ngoài cửa. Bệ hạ triệu hắn vào kinh vốn để cản tay Tĩnh Viễn vương nhưng hắn lại ngạo mạn như vậy, sao có thể không nhân cơ hội giết chết oai phong của hắn?"
"Lão sư nói có lý." Con ngươi Yến Tư Không khẽ đảo: "Không biết bệ hạ giết oai phong của hắn thế nào?"
Nhan Tử Liêm liền lắc đầu một cái: "Lão sư cũng không biết nhưng hôm nay nhất định có kịch hay để coi."
------------------------------------------------------------
Đến sơn hải liền bắt gặp ngay mười mấy quân trướng dựng trêи thảo nguyên bao la. Được ôm ấp ở trung tâm là thứ lớn nhất cũng khí phái nhất --- Đại kỳ hoàng gia đang đón gió giương cao.
Lễ săn bắn sắp bắt đầu, hoàng thượng liền mang hoàng tử cùng hậu phi của lão ngồi vào chỗ, Yến Tư Không thì tạm thời rời khỏi Nhan Tử Liêm, tìm được đám người Chu Mịch Tinh và Lương Tùy liền ngồi cùng với bọn họ.
Sau khi ngồi xuống, Yến Tư Không cũng không khống chế được mình nữa, y nhìn xung quanh tìm kiếm người nào đó.
"Tư Không, nhìn gì thế?" Lương Tùy hỏi.
Yết hầu Yến Tư Không khẽ động, y tận lực dùng giọng bình tĩnh đáp: "Tiểu đệ vẫn luôn muốn thấy tôn dung của Tạ công công."
"À, chỗ đó kìa." Lương Tùy liền nhỏ giọng khinh bỉ nói bên tai Yến Tư Không: "Cái lão bất tử đó."
Nhìn theo ánh mắt Lương Tùy, Yến Tư Không thấy được một lão thái giám khoác trêи mình hoa phục chỉ bạc xa hoa, hai bên tóc mai lão đã ngả trắng, mí mắt rủ xuống vô lực nhưng vẫn như cũ không che được đôi đồng mâu sắc bén kia. Lão hất tay ngồi ngay ngắn xuống trước bàn, bình tĩnh không nói gì, chẳng biết trong đầu đang mưu tính chuyện ác độc nào đây.
Yến Tư Không khó nén được hận ý ngập trời, hai tay đặt dưới bàn liền nắm thật chặt tà áo, y cúi đầu xuống che giấu bản thân.
Tạ Trung Nhân đang ngay ở trước mắt mình, y hận không thể chính miệng nếm thử máu thịt tên Yêm tặc đó!
"Tư Không, sao vậy?"
Yến Tư Không ngưng lại, lúc ngẩng đầu lên đã khôi phục trạng thái bình thường, y cười nhạt đáp: "Không có gì."
Chợt xung quanh truyền tới tiếng động lớn, Chu Mịch Tinh kêu lên: "A, tiểu thế tử tới!"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía sau, chỉ thấy một người cưỡi khinh kỵ đạp trêи làn sóng xanh dập dờn, đi cùng với hắn là một con bạch mã màu trắng phau tựa cò lướt trêи mặt nước, nhẹ nhàng mà khỏe khoắn, phảng phất như một giây kế tiếp sẽ xòe cánh bay về phía bầu trời trong xanh. Cảnh đẹp đến mê hồn.
Mà người trêи ngựa càng khiến mọi người sửng sốt hơn.
Đó là một thiếu niên cực kỳ anh tuấn với hàng mi đẹp tựa tranh, đường cong trêи mặt như tượng tạc, đôi mắt thâm thúy ánh lên tia anh dũng mạnh mẽ, nhϊế͙p͙ nhân tâm phách* người ta giống như lang, rõ ràng là nam nhi cao lớn lại có đôi môi đỏ như chu sa, túm tóc đen ngòm bay cùng bờm ngựa đón gió, hiên ngang anh tư tựa thiên thần giáng xuống khiến người ta không dời được mắt đi.
*Nhϊế͙p͙ nhân tâm phách: Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.
Rất nhanh hắn siết lấy dây cương rồi dứt khoát tung người khỏi ngựa, quỳ một chân trêи đất cũng dùng sức ôm quyền, động tác liền một mạch, lớn tiếng mà đúng mực hô: "Vi thần Phong Dã, tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Thanh âm thiếu niên phóng khoáng ngỗ ngược vang vọng toàn đại sảnh chấn động trái tim mọi người.
Có lẽ Chiêu Vũ đế cũng bị Phong Dã làm cho kinh sợ nên ngơ ngẩn hồi lâu mới nói: "A, ái khanh bình thần."
Phong Dã đứng lên.
Hắn một thân kỵ trang* màu đen tuyền, vẻn vẹn chỉ mặc giáp ngực cùng đeo bao cổ tay nhưng phần hông được bó chặt nên thân hình hắn càng thêm thon dài to lớn. Quả thực là hạc trong bầy gà.
*kỵ trang: trang phục cưỡi ngựa.
Yến Tư Không kinh ngạc nhìn người cách y mười mấy trượng kia mà sóng lòng cuồn cuộn, khó có thể hình dung được mùi vị lúc này.
Đã lâu y chưa được nếm thử mùi vị của sự vui vẻ nhưng có thể gặp được một vị cố nhân bên trong hoàng thành lạnh giá này quả thực đã cho y một tia an ủi. Thậm chí y nghĩ rằng, không bằng cứ như vậy đi, coi như hai người chưa từng quen biết, sau này liền như người dưng, nhưng sâu bên trong nội tâm có lẽ vẫn tồn tại hơi thở của "Nguyên Tư Không" khiến y không muốn lợi dụng Phong Dã.
Hứa hoàng hậu khẽ cười: "Nhi tử Phong tướng quân đúng là phong thần tuấn lãng, Bổn cung chưa từng gặp thiếu niên nào đẹp như vậy."
Chiêu Vũ đế sờ râu cũng cười một tiếng: "Đúng thế, hoàng hậu à, Phong Dã vẫn chưa hứa hôn, chuyện này lại phải nhọc nàng để ý nhiều hơn rồi."
"Bệ hạ cứ việc yên tâm."
Phong Dã không biến sắc chắp tay đáp: "Tạ bệ hạ, tạ hoàng hậu nương nương."
Yến Tư Không nhắm hai mắt lại. Mấy năm nay, y từng bước mưu cầu danh lợi, phàm là quyết định đã đưa ra thì không thể nào rút lại được nhưng lúc này, trong lòng y lại do dự.
Chương 4:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook