Tôn Tử Sở quay đầu nhìn vào đôi mắt ngập tràn vui vẻ của Anh Vũ, cười nói: “Đương nhiên, nàng ta sao có thể sánh bằng nàng chứ? Chỉ có nàng, mới không xem nặng những vật ngoài thân kia.”

Anh Vũ e thẹn lại tình ý triền miên, “Tài hoa của Tôn lang há chẳng phải là thứ vàng bạc tục tằng có thể bì được, trong lòng ta, chàng mới là tốt nhất.”

“Anh Vũ cô nương.” Tôn Tử Sở cảm động, muốn tiến lên nắm lấy tay nàng.

Lão bộc đưa tay giữ chặt tay Tôn Tử Sở, “Thiếu gia, nàng ta là yêu tinh, không thể, người nếu bị hại chết, lão nô làm sao ăn nói với lão gia, phu nhân đây?”

Tôn Tử Sở giận dữ, “Lão Tôn, ngươi sao có thể giống như những kẻ khinh hèn thích giàu khinh nhục người của ta chứ, không ai tốt hơn Anh Vũ cả. Dù là yêu tinh thì sao chứ, chẳng lẽ yêu tinh không có yêu tốt sao?”

“Chuyện này...” Lão nô bộc nghĩ ngợi, cảm thấy lời này cũng có đạo lý, “Nhưng mà...”

“Lão Tôn.” Anh Vũ vội vàng bày tỏ, “Ta sẽ không hại Tôn lang đâu, chàng đã cứu ta, là ân nhân của ta, ta tuyệt đối sẽ không hại chàng.” Nàng ta lần nữa nhìn Tôn Tử Sở, trong mắt chứa đầy tình ý, “Ta sẽ cố gắng hết sức giúp chàng.”

“Anh Vũ.” Tôn Tử Sở hất tay lão bộc ra, nắm chặt lấy hai tay Anh Vũ. “Trong lòng ta, nàng là cô gái tốt nhất, kẻ Tô gia nọ vốn dĩ không sánh bằng nàng. Từ nay về sau, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng.”

“Ừ, ta tin chàng.”

“Nếu hai ngươi trời sinh một đôi, thế thì xin đừng dính líu gì đến vị hôn thê của ta.” Vương Lăng Minh đột nhiên xuất hiện trong viện, hắn cả người sang trọng, xuất hiện trong sân vườn rách nát của vách nhà tranh đơn sơ này liền có vài phần phong thái thế ngoại cao nhân.

“Là ngươi.” Tôn Tử Sở thấy sự xuất hiện của Vương Lăng Minh, trong mắt đầy địch ý. Tuy gã bị người ngoài xưng si, nhưng gã cũng không để ý loại si này vì thật ra trong lòng gã luôn tự cho rằng mình không giống với những kẻ đó. Gã là người thanh cao trong đám ô trọc kia, không giống với người thế tục.

Nhưng, sự xuất hiện của Vương Lăng Minh khiến Tôn Tử Sở biết, bản thân thật ra không xuất sắc như mình nghĩ, mà ngược lại gã vẫn rất bình thường, người thật sự xuất sắc hẳn là phải như Vương Lăng Minh. Sự nhận thức này khiến gã vô cùng không vui, đối với hắn càng nhiều địch ý hơn.

Chẳng qua, loại địch ý này đối với Vương Lăng Minh mà nói vốn dĩ chẳng tính là gì. Hắn lạnh nhạt nhìn gã một cái, “Ta đến đây chỉ có hai mục đích, thứ nhất là thành toàn các ngươi, thứ hai là cảnh cáo các ngươi. Tô đại cô nương từ đây về sau là vị hôn thê của ta, mong các ngươi đừng nhắc đến nàng nữa.”

Hắn nói xong liền khoát tay với ba người họ, sau đó biến mất trong viện.

Sắc mặt Tôn Tử Sở càng khó coi hơn, gã không ngờ Vương Lăng Minh không chỉ tài hoa, tướng mạo xuất chúng, lại còn biết pháp thuật. Vậy, mình làm sao bì được đây? Gã đang trầm tư, không hề phát hiện sự khác thường của Anh Vũ.

Anh Vũ phát hiện yêu lực của mình hoàn toàn bị giam giữ, căn bản không dùng được nửa phần. Nàng biết, đây là lời cảnh cáo của chàng trai kia dành cho mình. Là hắn, là hắn chém con rối gỗ của mình. Người này không thể chọc vào, nếu không nàng sẽ chết, nhất định là như thế.

“Thiếu gia, lão nô @#¥%……&……*” Lão nô bộc cả mặt hoảng sợ nhìn Tôn Tử Sở, trong miệng lại nói lời mọi người nghe không hiểu.

“Lão Tôn, ngươi bị gì thế?” Tôn Tử Sở nhìn lão nô bộc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Lão nô,” Trong mắt lão nô ngập tràn khiếp sợ, “Không thể nhắc đến người ấy, không thể nhắc.”

Gã nhìn dáng vẻ của lão, chợt trở nên nhạy bén. Gã biết rồi, người nọ hạ pháp thuật với họ. Vừa gặp đã hành động, quá đáng lắm rồi! Gã quay đầu nhìn Anh Vũ, “Anh Vũ nàng là yêu, có thể giáo huấn kẻ ngông cuồng này không?”

Anh Vũ lắc đầu, gương mặt trắng bệch, trông có vài phần đáng thương, “Không được, hắn, quá lợi hại.”

Tôn Tử Sở không ngờ hắn lại lợi hại như thế, trong lòng ngập tràn không cam. Gã nhất định phải thi đỗ khoa cử, lúc ấy sẽ có thể đứng trên đầu hắn, xem hắn còn dám làm vậy với mình không!

Tôn Tử Sở trong lòng bất bình chưa từng nghĩ đến, cuộc sống sau này của bản thân sẽ không dễ sống nữa. Gã đã đắc tội với Tô gia, sau đó cũng không còn ai bảo vệ cho gã. Hơn nữa sự bầu bạn của Anh Vũ khiến gã chìm đắm trong mỹ sắc, đến cả sức khỏe cũng kém đi rất nhiều.

Đừng nói đến thi đậu khoa cử, bước thêm một bước có thể mạng cũng chẳng còn.

Về phần Anh Vũ, nàng ta mất đi yêu lực, ngày một già đi, chỉ có thể dựa vào chuyện mây mưa để nạp đầy tinh khí duy trì sắc đẹp. Sau đó Tôn Tử Sở yếu dần, cũng không đủ thỏa mãn nàng ta, Anh Vũ liền bỏ gã đi tìm người khác, dựa vào sắc đẹp của nàng ta, cũng có thể câu dẫn không ít người.

Lúc đó, nàng ta đã quên sạch ban đầu mình có bao nhiêu sùng bái Tôn Tử Sở rồi. Tôn Tử Sở cũng chỉ đành sống cô độc cả đời, quay đầu nhìn lại chỉ còn hối hận. Nếu như có thể lần nữa làm lại, mọi chuyện có phải sẽ khác đi không?

Chỉ là, những chuyện này đều là chuyện sau đó. Bây giờ, trên dưới Tô phủ đều hớn hở vui mừng. Vì bố Tô quyết định sẽ đem phần lớn việc làm ăn dời đến kinh thành. Đương nhiên không phải ngay lập tức, chỉ là muốn thử trước mà thôi. Tô Ngọc Tuyết đại khái cũng biết chút chuyện trong đó, hẳn là vì bố Tô cùng Vương gia đã bàn bạc vụ làm ăn gì rồi.

Nhưng điều khiến Tô Ngọc Tuyết hoài nghi nhất chính là rốt cuộc Vương Lăng Minh có nói gì đó khiến cho Vương gia lại nhân nhượng như thế không. Phải biết, trước đây bố Tô cùng người của Vương gia từng bàn bạc qua, chỉ là vì không bàn được nên mới không lên kinh mà thôi.

Vì những chuyện này, lúc cô đến thủy tạ tìm Vương Lăng Minh, trong lòng trăm nghìn cảm xúc. Cô đứng trước mặt hắn, không biết phải nói gì.

“Biểu muội.” Vương Lăng Minh nhìn cô, “Nếu nàng không đồng ý, không cần phải đáp ứng ta, cũng không cần lo lắng nhiều như thế.”

Tô Ngọc Tuyết thoáng khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, “Cha cùng Vương gia, là vì huynh mới thành công sao?” Lần này đến đây, ngoài ba vị cô nương của Vương gia, người có thể làm chủ chỉ có mỗi mình Vương Lăng Minh là nam. Như thế, không phải hắn thúc đẩy thì còn là ai nữa?

Vương Lăng Minh cười, “Trước khi đến đây, bá phụ cũng đã viết xong thư bảo ta đến đưa cho cô phụ. Chỉ là, nội dung trong thư ta cũng biết rõ một hai.” Hắn không nói mình có thúc đẩy hay không, chỉ là đổi cách nói khác.

Nhưng cách nói này của hắn cũng khiến cô hiểu rằng chuyện này không phải vì hắn thúc đẩy nên mới thành, lập tức, cô liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Ánh mắt Vương Lăng Minh thâm trầm, “Biểu muội như trút được gánh nặng, là vì cảm thấy không nợ nần ta sao?”

“Không phải!” Tô Ngọc Tuyết vội nói một câu, sau đó nhìn hắn, lại không biết phải nói gì. Hồi lâu, cô mới lí nhí nói, “Ta chỉ là muốn chúng ta rõ ràng, chuyện gì ra chuyện đó mà thôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương