Tiểu Tam tựa hồ mơ thấy một hồi mộng cũ xa xôi, hắn tự mình ở trong mộng cảnh trầm lắng tỉnh lại, chậm chạp mở ra đôi mắt có chút mù sương. Ánh vào tầm mắt, là trướng mạn xanh đen, đó là sắc màu của trời đêm yên tĩnh, có thể làm cho người ta an tĩnh thả lỏng.

Thái Kinh Vân đang nằm bên cạnh Tiểu Tam, một cánh tay rắn chắc hữu lực mang tính chiếm đoạt câu lấy phần eo của hắn. Hai người thân thể sít sao tương thiếp, không có vải vóc ngăn cách, thể nhiệt nóng rực khiến Tiểu Tam cảm thấy làn da sắp bị phỏng mất rồi, nóng đến chóp mũi hắn không ngừng rướm mồ hôi li ti.

Ý thức hỗn độn chậm rãi thanh tỉnh, hắn không khỏi nhắm chặt hai mắt. Nếu như nói, trong trí nhớ lúc ban đầu là Thái Kinh Vân ‘cưỡng ép’, nhưng đến cuối cùng vì sao lại biến thành hắn quấn quít Thái Kinh Vân không tha? Này hôn môi, này chủ động giao triền… Nghĩ tới đây, ký ức có chút hỗn độn kia khiến thân thể hắn không khỏi lại nóng lên.

Bất quá, rốt cục đi tới bước này rồi! Tiểu Tam cũng không biết vì sao lại ở trong lòng thở nhẹ một hơi!

Có lúc, hắn cũng nghĩ mình chẳng qua là đang ở đây già mồm cãi láo, lâu như vậy rồi, đều đang ‘thuận theo tự nhiên’ rồi, làm đến bước cuối cùng cũng là ‘thuận thế mà làm’! Hơn nữa, việc này đến cuối cùng cũng không khó chịu như trong tưởng tượng!

“Tiểu Tam…”

Có thể là do bị ánh nắng xuyên vào trong phòng khiến cho giật mình tỉnh giấc, hay là bị tiếng ve kêu ngoài cửa sổ đánh thức. Thái Kinh Vân khoát tay kia lên ôm chặt lấy Tiểu Tam, tựa như một con mèo bự thỏa mãn ở trên người Tiểu Tam cọ cọ vài cái. Cùng người yêu mến làm chuyện mây mưa quả nhiên là việc khiến cho thể xác lẫn tinh thần đều thư sướng! Thanh âm của y có chút khàn khàn, lộ ra vài phần biếng nhác chưa từng có. Thần tình lại càng thả lỏng mềm mại đến nỗi chưa bao giờ có qua. Một tay thỉnh thoảng còn ma sát da thịt trần trụi của Tiểu Tam.

“Hừ!”

Tuy là nói, hắn không hề phí sức đi xoắn xuýt sự thực bản thân là ‘bị người áp’, cũng thật sự nhận mệnh rồi! Nhưng nhớ tới vụ ‘cưỡng ép’ của Thái Kinh Vân tối hôm qua, liền nhịn không được bắt đầu bốc hỏa! Số mệnh có như thế nào, hắn cũng sẽ cảm thấy ủy khuất nha!

Thân thể còn có chút đau nhức, lấy chân đá là không được rồi, Tiểu Tam tức giận dựng thẳng móng tay, ở trên cánh tay của Thái Kinh Vân vừa cào vừa gãi, như là một con mèo nhớn nhác. Thái Kinh Vân siết chặt thân thể hắn, tuỳ hắn lăn qua lăn lại, tối đa cũng chỉ là thuận thế rên lên một chút, toàn bộ coi như là Tiểu Tam đang giận dỗi mà làm nũng thôi!

Không tới một hồi, Tiểu Tam liền cuộn ở trên giường thở dốc. Tuy rằng tuổi trẻ lực tráng, nhưng đúng là mới trải qua lần đầu. Tình huống thân thể khiến hắn xấu hổ nói không nên lời, bị Thái Kinh Vân lật qua lật lại lăn qua lăn lại đến nửa đêm, từ eo đến cái bộ vị khó có thể mở miệng kia, đều đau nhức đến lợi hại.

“Mệt mỏi? Có muốn ta giúp ngươi chuẩn bị nước tắm hay không?” Thái Kinh Vân tại trên mặt Tiểu Tam mổ vài cái, đứng dậy đến bên giường mặc quần áo. Thân thể trần trụi cứ như thế  nhoáng a nhoáng ở trước mặt Tiểu Tam, Tiểu Tam nhìn mà muốn quăng cho mấy bả đao.

“Không nên!” Mới sáng sớm đã cần nước tắm, này không phải muốn cho mọi người khắp thiên hạ biết bọn họ ngày hôm qua làm cái kia sao?

Tiểu Tam kéo qua tấm chăn mỏng trên giường đem chính mình bọc lại, ở bên trong rầu rĩ nói: “Cứ nói ta ngày hôm qua mắc mưa nhiễm phong hàn đi!”



Vì vậy, Tiểu Tam liền “Mắc mưa nhiễm phong hàn” rồi!

Hắn đóng cửa phòng ở trên giường nằm một ngày, còn nói vì sợ truyền nhiễm, cấm mọi người thăm hắn. Vì vậy mọi người trong nông trang đều đến chào hỏi đại trù trong viện của Thái gia, tặng chút trứng gà món ăn dân dã này nọ, nói là muốn xúc tiến cho thân thể hắn mau khôi phục.

Cũng có người mắt sắc phát hiện, Thái trang chủ của bọn họ hai mắt hàm xuân, vẻ mặt vui sướng, như là trên trời có vàng rơi xuống vừa lúc nện xuống dưới chân của y. Nhưng lần lữa nhìn kỹ, lại thấy cái vẻ diện vô biểu tình kia tuyệt không có bao nhiêu biến hóa… Vì vậy, đều có chút nghi hoặc… Xét thấy tác phong trước sau như một của Thái Kinh Vân, việc này cũng không có người muốn đi hỏi cho rõ ràng!

Ngày đó, là ngày mà đời này Thái Kinh Vân lần đầu tiên vô pháp chuyên tâm làm việc, nhịn không được ở nơi nào đờ ra cười ngốc, hoặc là len lén chuồn về phòng nhìn bộ dáng Tiểu Tam đỏ mặt tía tai. Tuy là nói y vẫn luôn là vẻ mặt không có biểu tình gì quá lớn, nhưng kỳ thực trong lòng vui không thể tả, cảm thấy thần thanh khí sảng như mộc xuân phong…

Gian phòng nghe đâu là được Thái Kinh Vân thu dọn qua rồi. Bất quá, y rõ ràng là không am hiểu việc chỉnh lý, ngoại trừ mở cửa sổ để thông gió, cái khác làm ra tuyệt không đúng chỗ, gối đầu y phục này nọ của Tiểu Tam còn đang lộn xộn rơi ở chỗ không xa trước giường, đông treo một món tây quăng một món.

Đến lúc chạng vạng, ánh sáng vàng nhạt ánh vào trong phòng. Tiểu Tam hốt hốt hoảng hoảng ngủ mất, bởi vì khí trời nóng bức, hắn vẫn mặc bộ tiểu y bạch sắc, ngũ quan tinh tế tươi sáng, biểu tình tương đối thả lỏng, nơi chóp mũi rươm rướm chút mồ hôi li ti, thoạt nhìn ngủ rất là ngon.

Thái Kinh Vân ngồi ở bên giường ngắm nhìn vẻ mặt say ngủ của Tiểu Tam, có một loại yêu thương thăng lên tự đáy lòng. Đối với đêm qua, y biết bản thân lỗ mãng, nhưng việc này y từ đầu tới cuối cũng không hối hận! Như là dã thú xác nhận lãnh địa, y một lòng thầm muốn để Tiểu Tam từ trong ra ngoài đều nhiễm thượng vị đạo của y! Loại hành động này hoàn toàn chiếm giữ này, khiến y tâm vui như điên!

Người nọ là người cùng mình làm bạn cả đời, có thể không phải đẹp nhất, cũng không phải thông minh nhất, nhưng khiến y có loại cảm giác phi thường phi thường thỏa mãn. Y muốn cùng hắn trải qua những đêm ngày bình thường, cảm thụ sự lải nhải của hắn, ôn tình của hắn!

Đại thúc trong trù phòng chuẩn bị cơm tối cho Tiểu Tam là món chè hạt sen, dùng gạo nếp tỉ mỉ nấu nhừ, thanh điềm ngon miệng. Tiểu Tam ban ngày phản phản phục phục ngủ rất lâu, khi bị Thái Kinh Vân lay tỉnh thì bụng đã sớm đói đến dẹp lép, không tiếp tục căm tức Thái Kinh Vân đang ở một bên nữa, chỉ bưng cái chén lớn uống đến sồn sột, thẳng đến khi lắp đầy bụng!

Thái Kinh Vân nhìn tư thế ăn cơm thô lỗ của hắn, nhẹ cười. Có thể ăn có thể uống, cái này chứng minh Tiểu Tam không có việc gì!

Hai ngày sau, tựa hồ hết thảy đều như trước không có gì biến hóa. Ngoại trừ tính tình của Tiểu Tam tựa hồ khó ở một chút, hở ra liền hậm hực với Thái Kinh Vân!

Sau lại, công việc trong tay Thái Kinh Vân cuối cùng cũng xong xuôi, hai người liền bắt đầu chuẩn bị quay về Đại Nguyên thôn.

Trong nông trang vừa bố trí một vị đại quản sự, là một nông dân đại bá thoạt nhìn thành thục ổn trọng, Thái Kinh Vân gọi người nọ phân phó an bài tốt các loại sự vật, chuyện nói đến chủ yếu cũng là chuyện hồng cà.

Tiểu Tam mặc kệ chuyện này, chỉ là cùng mọi người trong nông trang nói lời tạm biệt, sau đó một mình ở trong phòng chỉnh lý vật phẩm của hắn, chủ yếu là những lễ vật muốn đem về cho mọi người trong nhà. Tỷ như tửu cụ của Hạ Tứ Lang, hay là bàn cờ trẻ em cho Tiểu Tứ …vân vân….

Bấm tay tính toán, Tiểu Tam rời đi cũng đã hơn một tháng. Khi ngồi trên mã xa nhìn thấy Đại Nguyên thôn, thì trong lòng hắn thật đúng là có chút kích động! Mã xa dừng lại ở trước viện tử Hạ gia, Tiểu Tam một chân vừa mới bước xuống mã xa, đã bị một tiểu béo tử đang chơi đùa ở ngoài cửa viện ôm chặt lấy.

“Tam ca ~~ ngươi sao giờ mới về a ~~ ta rất nhớ ngươi nha ~~~~ “

Tiểu Tam tâm tình lập tức kích động, thằng nhóc mấy năm không bày tỏ yêu mến này nha! Đều đã biết nói nhớ người ta rồi!

“A ba nói ngươi chắc chắn có lễ vật cho ta, ta đợi lâu rồi nha, ở đâu ni?”

Tiểu mập mạp ôm bắp đùi Tiểu Tam dùng sức cọ, lòng tràn đầy vui mừng, cọ đủ mới ngẩng đầu lên, hai mắt ngập nước nhìn chăm chú Tiểu Tam. Trên mặt đều viết lễ vật lễ vật ta muốn lễ vật ~

Một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống, xối cho Tiểu Tam lạnh thấu tâm, ngoại trừ thằng bé Tiểu Tứ này, còn có đứa nào khiến người ta ghét đến như thế nha? Cất bước xuống xe dự định phớt lờ người, không nghĩ Tiểu Tứ nhưng lại đu ở trên đùi hắn hô to lễ vật lễ vật ta muốn lễ vật ~~

Trong viện môn mở rộng, người thứ nhất lao ra chính là Liên Sinh. Tiểu Tam là lần đầu tiên rời nhà đi xa, còn một lần đi liền đi lâu như vậy, trong lòng Liên Sinh kêu gào không muốn nha ~ thấy Tiểu Tam liền ôm lấy cổ của hắn ở trên lưng hắn vỗ vỗ một không ngừng! Tuy rằng không có nói gì quá sướt mướt, nhưng mũi Tiểu Tam vẫn là chua xót! Không thể phủ nhận, so với đời trước hắn xác thực cảm tính hơn rồi! Cũng có thể dùng một từ mà Tiểu Tam không muốn nghe thấy càng thêm chuẩn xác để hình dung, tỷ như nương khí!

“Được rồi a! Đứng hết ở cổng lớn thế này còn ra bộ dáng gì nữa?” Hạ Tứ Lang ở một bên nhắc nhở, da hắn ngăm đen biểu tình thành ổn. Tuy rằng đã một tháng rồi, hắn cũng rất nhớ Tiểu Tam, nhưng hắn không dễ dàng để lộ dáng vẻ ôn nhuyễn như Liên Sinh.

“Đúng đúng đúng!” Liên Sinh cười rộ, lại tỉ mỉ quan sát một phen, phát hiện Tiểu Tam không béo cũng không gầy, lúc này mới lôi Tiểu Tam cùng đi vào viện tử nhà mình.

Thái Kinh Vân theo sau, cùng xa phu nói gì đó.

Đang vào khoản tháng sáu tháng bảy, gần đến giữa hè. Bọn Tiểu Tam là vào cuối buổi chiều thì trở lại tiểu viện Hạ gia, ở trên đường bị mặt trời như liệt hỏa nung nóng, trong thùng xe đều sắp lâm vào hoàn cảnh sống còn đẹp đẽ như món vịt quay gà nướng.

Bất quá, vào tiểu viện Hạ gia, Tiểu Tam lập tức cảm thụ được một cổ cảm giác tươi mát. Đầy sân chính là thời khắc lá cây um tùm rậm rạp, không có những đóa hoa tiên diễm xinh đẹp, chỉ có dây cát đằng leo đầy tường bao cùng đám cây ăn trái lớn nhỏ khác nhau, ngay cả những khóm cây lùn tịt sinh trưởng dưới tàng cao, đều là cỏ đuổi trùng cực kỳ hữu dụng. Một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo hương trái cây cùng mùi cỏ xanh. Khiến cho thể xác và tinh thần đều cảm thấy rất là sảng khoái.

“Vẫn là ở nhà tốt nhất nha ~” Tiểu Tam vừa duỗi tay, vừa giạng chân ở trong viện tử la to. Mọi người thấy bộ dáng kia của hắn, không khỏi đều bật cười ra tiếng.

Tiểu Tam xác thực cảm thấy trong nhà vô cùng tốt, tuy là nói ở bên ngoài cũng không có gì không tiện, nhưng sau khi về đến nhà, thấy gương mặt của mọi người trong nhà, hơi thở của bản thân tự nhiên có thể mãn ý thả lỏng. Ngay cả cái khô nóng cũng ở một khắc kia chậm rãi đình chỉ.

Đoàn người trực tiếp đi vào trong nhà chính, cửa lớn sau nhà chính cũng mở ra, gió ở tiền sảnh không nhanh không chậm mà thổi qua, khiến cho người ta càng cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều. Tân Hà bưng dưa chuột tươi ngọt ướp lạnh ở trong giếng lên ăn để giải nóng, thịt dưa trắng nỏn ngọt ngào thoáng chốc khiến khí nóng trong cơ thể chậm rãi tán đi, ngoại trừ sinh tân (kích nước bọt) giải khát, dường như ngay cả nỗi buồn phiền bị mặt trời gay gắt phơi nắng đều có thể loại trừ một thể!

Cả nhà vui vui vẻ vẻ ngồi trò chuyện cùng nhau, nghe Tiểu Tam nói về chuyện của nông trang còn có huyện thành Tam Phường.

Thái Kinh Vân cùng người Hạ gia thăm hỏi, chỉ ở trong ốc ngồi một hồi, cũng không có bao lâu. Khi cáo biệt, Tiểu Tam thờ ơ ừ một cái, tiếp tục nói chuyện với Liên Sinh.

“Ai ~ ta mới rời đi có bao lâu nha! Tiểu Hạ Lê đã có thể tự mình ngồi rồi sao?” Trong nhà chính bày ra một cái giường trúc nhỏ, Tiểu Hạ Lê đang ngồi ngay ngắn ở trên đó, trong tay cầm một miếng dưa nhỏ, gặm đến khắp nơi đều là nước bọt.

“Mới học được gần đây, còn ngồi chưa ổn, lâu một chút sẽ ngã xuống!” Tân Hà cười híp cả mắt, giúp Tiểu Hạ Lê lau lau nước bọt.

Liên Sinh nhìn Tiểu Hạ Lê cũng cười đến híp mắt, nói: “Ai ~ tiểu gia hỏa này lớn lên giống Tiểu Tam năm đó na, sau này lớn lên lại là tiểu ca xinh đẹp nhất nhà ta!”

“Đẹp có ích lợi gì nha? Hông nghe nhị ca nói sao? Xinh đẹp đầu óc đều không tốt lắm, tựa như Văn Thanh ca cùng tam ca! Mọi người vẫn là tiếp yêu thích con đi, con lớn lên nhìn không đẹp, nhưng nhất định thông minh, sau đó có thể kiếm được nhiều tiền nuôi mọi người!”

Tiểu Tứ ngồi ở trên ghế trúc có hình có dạng mà nói, mấy người trong nhà vừa nghe đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười ha ha.

Tiểu Tam vừa tức vừa cười, hắn rất muốn quăng cho thằng nhóc béo ù kia mấy cái bộp tay, đem Tiểu Tứ đánh cho ngao ngao kêu loạn! ——

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương