Trúc Ngoại Đào Hoa Khai
-
Chương 55
Tiểu Tam nhìn những mảng ruộng đồng này, trong lòng nảy lên suy tính.
Ngay sau đó đúng lúc Điền bá dẫn theo mấy nhóm nông hộ đi qua. Nói là muốn theo Tiểu Tam học trồng hồng cà, ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng hiện tại số hạt giống lưu lại không nhiều, nhưng chung quy cũng không thể để một mình Tiểu Tam làm hết mọi chuyện! Tiểu Tam đối với việc có người tới học, đương nhiên là nhận lời.
Có vài điều, nói bao nhiêu lần cũng không bằng làm qua một lần. Tiểu Tam cũng không nói thêm điều gì, lập tức dẫn mấy nông hộ kia đi khởi công. Tất cả mọi người đều có tiếp xúc qua với đồng ruộng hoa màu, học qua một lần tự nhiên liền hiểu rõ. Mặc dù khi mới bắt đầu, mấy đại bá nông dân đều là vẻ mặt nghi vấn mà nhìn chằm chằm Tiểu Tam, một tiểu ca nhi trẻ tuổi xinh xắn như thế mà lại biết trồng trọt sao nha?
Việc đầu tiên Tiểu Tam yêu cầu làm đó là làm đất. Cũng không phải là nói những nhóm nông hộ này không có làm đất, chỉ là Tiểu Tam muốn chuẩn bị thửa ruộng để gây giống, cho nên cần phải làm tỉ mỉ hơn, ruộng đất được bừa mịn như dùng rây để sàng. Hơn nữa, Tiểu Tam còn đặc biệt dạy bọn họ cho phân xanh vào lúc bừa đất, khiến cho phân, đất trộn đều với nhau .
Một chiêu này rất tốn tâm tư, khi bắt tay vào làm, lượng công việc của nhóm nông hộ chắc chắn tăng lên rất nhiều, nhưng để đảm bảo lượng dinh dưỡng mà hạt giống cần, đảm bảo có thể ươm giống thật tốt, bước này cũng là không thể thiếu. Mấy vị quản sự trông coi việc đồng áng đương nhiên hiểu rõ, truyền lời xuống dưới, nhất định phải theo Tiểu Tam học được phương pháp này.
Phơi hạt giống, một lão nông có chút giỏi về canh tác cũng biết. Tiểu Tam mang đến kỹ thuật mới, là dạy mọi người dùng nước ấm ngâm hạt giống. Điều này khiến nhóm nông hộ rất khó hiểu, ngay cả nông hộ già cỗi nhất trong trang cũng chưa từng thấy qua phương diện này, trong trang tử có vài người thậm chí cho rằng hạt giống mà dùng nước nóng ngâm qua nhất định sẽ bị nấu chín luôn, âm thầm nghĩ tiểu ca này đang ở đây làm chuyện vớ vẩn!
Tiểu Tam không quá để ý đến ánh mắt nghi vấn của mọi người, nên làm thế nào liền làm thế ấy. Điều này khiến hắn nhớ tới trước đây khi hắn nuôi gà, dù sao đợi đến lúc có được thành tựu, mọi người không cần nhắc nhở cũng đều theo đó mà làm thôi.
Thái Kinh Vân cũng không có bao nhiêu hạt giống, tuy rằng có tới huyện Tam Phường tìm thêm, nhưng cũng không có được nhiều lắm. Mớ hạt giống này, một mình Tiểu Tam phụ trách cũng đã non phân nửa, số còn lại, do nhóm quản sự chọn ra mấy người nông dân có tay nghề nhận lấy hạt giống theo Tiểu Tam học làm. Bởi vì là do chủ nhân của trang viên đặc biệt phân phó xuống, mấy người kia học cũng coi như chăm chú, tuy rằng cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng cũng không có ở bên Tiểu Tam nói lời ong tiếng ve cái gì.
Hạt giống ngâm qua nước ấm, rõ ràng nở to không ít. Lúc này khí trời vụ mùa cũng không chờ người, Tiểu Tam trước tiên đem hạt giống đều đặn vung lên mảng vườn ươm giống trước đó đã chuẩn bị tốt. Tiểu Tam biết sau khi ngâm giống thì suất nẩy mầm cùng suất kháng bệnh của hạt giống đều tốt hơn rất nhiều, mà kế tiếp cần phải làm là hảo hảo trông nom vườm ươm.
Hạt giống bên này cần thời gian chậm rãi nảy mầm, Tiểu Tam lại bắt đầu dẫn mọi người làm đất. Lần này là làm đất dùng khi định thực (1), độ tỉ mỉ không cần cao như thế. Nhưng cày đất bừa ruộng vẫn là không thể thiếu.
Mấy ngày này, nông trang trên dưới rốt cuộc đại huy động, ngay cả lão nhân và tiểu hài tử đều bị phân nhiệm vụ, tham gia vào một số công việc ủ phân kiểm phì. Điền bá cũng theo sau Tiểu Tam đi loanh quanh, thậm chí còn tham gia vào việc quản lý hoạt động đồng áng này. Còn về Thái Kinh Vân, ngay cả Tiểu Tam cũng không dám kêu y xuống ruộng làm việc. Cũng may người nọ mỗi ngày đều xuất môn đến thị trấn, cũng là cần cù lao động.
Phương pháp gây giống của Tiểu Tam quả nhiên hữu hiệu. Hắn cũng coi như tỉ mỉ chăm sóc, ban ngày buổi đêm, lúc rảnh rỗi thì đi hỗ trợ che nắng giữ ấm này nọ, không ngoài mong đợi, mấy ngày sau trong vườm ươm liền mọc lên một tầng mầm nhỏ xanh nhung.
Nhóm nông hộ thấy được tình hình nẩy mầm, lúc này mới chân chân chính chính nể phục Tiểu Tam. Tiểu ca tuổi trẻ xinh đẹp này xác thực có năng lực này!
Bởi vì số mầm sinh trưởng rất tốt, Tiểu Tam mới bắt đầu thở dài một hơi. Hắn là loại người chỉ có thể chuyên tâm làm một công việc, khi bận rộn liền chỉ biết chuyên chú vào một việc mà thôi. Lúc này tâm tư có chút nhàn rỗi, mới bắt đầu chú ý tới những việc khác, tỷ như Thái Kinh Vân, tỷ như con đom đóm.
Nô bộc trong viện của Thái Kinh Vân rất ít, cộng thêm vị xa phu suốt ngày ở bên ngoài chạy tới lui, cũng chỉ có năm mống mà thôi. Tiểu Tam sau khi đến đây mấy ngày, cũng không biết vốn là như vậy, hay là Thái Kinh Vân đặc biệt phân phó, dù sao trong nội viện rất ít thấy bọn họ ra vào.
Cứ như vậy, vào mấy buổi tối, Thái Kinh Vân cứ như thế minh mục trương đảm (2) ở trên giường Tiểu Tam. Lúc đầu, Tiểu Tam cũng nghĩ hết biện pháp ngăn Thái Kinh Vân ngoài cửa, nhưng sau khi bị Thái Kinh Vân nhắm mắt làm ngơ vài lần, hắn hiện tại cũng lười đi quản. Cho nên mới nói, thói quen có lúc cũng thật đáng sợ a! Nếu như vào mười năm trước, hắn nghĩ không dám nghĩ, hắn sẽ cùng một tên con trai yên tâm thoải mái mà ôm nhau ngủ cùng một giường…
Vào lúc mầm hồng cà cao hơn được một tấc, thời gian này cũng đã tiến vào tháng sáu. Bởi vì có Tiểu Tam tham gia, chuyện hồng cà xác thực có điều tiến triển, Điền bá sau khi ngây người một khoản thời gian, liền ly khai, công việc trong cửa hàng vẫn là cần lão chủ trì. Thái Kinh Vân gần đây làm việc tại trấn Tam Phường, cho nên vẫn tiếp tục ở bên cạnh bồi Tiểu Tam.
Tài nguyên nước của nông trang cũng coi như phong phú, thủy thảo ở bên cạnh đầm lớn cùng kênh nước mương rạch rất là tươi tốt. Đợi đến lúc tối trời, trong bụi rậm liền có những đốm sáng lấp lánh, vào một buổi tối muộn khi Tiểu Tam thấy được nó từ vườm ươm, liền nhớ mãi không quên.
“Thái Kinh Vân, đi xem đom đóm coi nó ra làm sao không?” Sau một bữa cơm tối nào đó, hai người ở trong sân tản bộ, Tiểu Tam đột nhiên nhớ tới đom đóm bên hồ nước kia. Mùa hạ tháng sáu, là thời điểm ngắm đom đóm tốt nhất nha! Nghĩ thử đi, ta cũng không thể bởi vì mỗi ngày trồng trọt làm ruộng, mà thoát ly khỏi tình thú đời sống a!
Thái Kinh Vân ở một bên sờ sờ cằm, nếu như cho y chọn lựa, y càng tình nguyện đi ngắm mớ tư liệu văn kiện. Bất quá, bộ dạng Tiểu Tam trưng ra cái vẻ mặt chờ mong nhìn y, y thực sự không nói nên lời cự tuyệt. Hơn nữa, đi dạo cùng Tiểu Tam, xác thực cũng là một lựa chọn không tồi!
Hai người tìm một cái đèn l*ng da trâu, đốt nến. Sau khi nói một tiếng với lão bá thủ vệ, liền dắt tay nhau ra cửa.
Ở nơi thôn quê này, nếu như không có ánh trăng, đưa tay ra nhìn cũng là một mảng đen kịt. Cũng may đêm đó ánh trăng không tồi, tuy rằng không tính là quá sáng, nhưng ánh trăng mông lung cũng là phi thường xinh đẹp mê người. Ánh nến tại dưới ánh trăng mờ nhạt, hai người nắm tay nhau mà bước sâu bước cạn đi về phía trước, ngửi hương cỏ xanh thơm dịu, nghe tiếng ếch trùng kêu vang. Tuy rằng đa phần thấy không rõ, nhưng Tiểu Tam vẫn là tự dưới đáy lòng cảm thán vẻ đẹp của tự nhiên!
“… Trên sườn núi có thể chăn thả trâu dê, trong đầm nước có thể nuôi cá rùa, còn có trong ruộng đồng có thể trồng lương thực rau cải! Ngươi xem, như thế tính ra, ở đây đâu có chỗ nào không tốt?” Tiểu Tam nói.
Thái Kinh Vân ở một bên nghe xong, nhẹ nhàng mỉm cười. Tại Tiểu Tam xem ra, nơi nào cũng đều rất tốt a! Hắn tựa như một con mèo rất dễ xong thỏa mãn, có ăn có ở liền an tâm tự tại. Điểm ấy, ở giữa những người mà y nhận thức, chính là ít lại càng ít, thậm chí có thể nói vô cùng hiếm có. Cho nên mới nói, Tiểu Tam là độc nhất vô nhị!
Bất quá, nghe theo lời của Tiểu Tam, y như được nhắc tỉnh, nguyên lai những thứ nông trang này có thể cung dụng còn có không ít, chăn thả trâu dê, nuôi cá rùa, xác thực là một ý nghĩ không tệ.
Thái Kinh Vân ôm chầm lấy Tiểu Tam, nhẹ nhàng hôn một cái tại đỉnh đầu của hắn. Đây chính là phúc tướng của y a!
“… Làm gì thế! Thật là… Oa… Thật nhiều quá!”
Hai người dọc theo một mảng đồng cỏ, sau khi vòng qua một lùm cây rất cao, bỗng nhiên thấy được đom đóm bay lượn thành phiến.
“Thực sự rất đẹp!”
Có thể thấy được, ánh trăng u tĩnh, lấp lánh vô số đốm sáng, có lẽ là đom đóm tại giữa bụi cỏ chợt sáng chợt tối, cũng có lẽ là tại giữa màn đêm bay lên múa lượn, chồng lên những đốm sáng được phản quang trong đầm nước, mà có cảm giác, đó như là một hồi thịnh yến của ánh sáng, từ thiên thượng đến nhân gian.
Đom đóm quanh quẩn bên người, hòa vào gió đêm, lấp lánh phát quang, đẹp đến mức cứ ngỡ cảnh trong mộng!
“Đặc biệt xinh đẹp a!” Tiểu Tam khe khàng lên tiếng, dường như chỉ cần nói nặng hơn một chút, sẽ quấy rầy đến những vị sứ giả ánh sáng ở trước mắt này.”Ta khi ở nhà, cũng có trộm chạy đến bờ sông ngắm đom đóm, bất quá, chưa từng thấy qua có nhiều đom đóm như thế đồng thời tụ tập. Khi nghe đám nhóc ở đây nói đến nơi này, liền vẫn luôn muốn đến ngắm nhìn! Quả nhiên là phi thường xinh đẹp!”
“Ân!” Thái Kinh Vân mang theo đèn l*ng cũng đồng dạng cảm khái. Y chưa từng chú ý tới nơi đồng ruộng này của y sẽ có cảnh tượng đẹp đẽ như vậy. Nhẹ nhàng niết niết Tiểu Tam trong tay, tại giữa ánh sáng của bầy đom đóm, đột nhiên có một loại cảm ngộ. Chỉ có người này mới có thể đưa y tìm thấy mỹ cảnh trong nhân sinh! Mặc kệ là chủ quan, hay là ý thức…
Đêm mùa hạ ở nông thôn, kỳ thực cũng không an tĩnh, ở phụ cận đối diện kênh rạch đầm nước. Tiểu Tam cùng Thái Kinh Vân nắm tay nhau đứng giữa rừng đom đóm cảm khái cảnh tượng mỹ lệ này, rồi lại không thể không đồng thời tiếp thu tiếng ếch trùng náo nhiệt kêu to.
“Chúng ta tróc ếch ăn đi!” Tiểu Tam đột nhiên lên tiếng.
Thái Kinh Vân thoáng cái sửng sốt, y còn đang chìm đắm trong mỹ cảnh đom đóm cùng với trong việc hưởng thụ ôn tình của Tiểu Tam, thế nào đột nhiên lại nhắc đến chuyện ăn uống?
“Ở đây ầm ĩ như thế, ếch không thể thiếu nha! Chúng ta tróc một ít đi làm bữa khuya nhắm rượu, thế nào?” Tuy rằng biết ếch giúp đỡ cho đồng ruộng, nhưng tại thời đại này, mấy con này đến đâu cũng đều không thiếu. Thỉnh thoảng ăn một lần, khẳng định không thành vấn đề. Đồng thời, mấy người ở đây rất ít người tróc ếch để ăn, trừ phi là trong thời điểm thiên tai, bụng đói ăn quàng.
Tiểu Tam đương nhiên bất đồng, đối với loại này côn trùng ếch nhái này, hắn đã sớm mong nhớ. Nhớ tới ếch, ếch rim khô, ếch mỡ hành, Tiểu Tam bắt đầu nước miếng chảy ròng.
“Ngươi là đến xem đom đóm hay là đi tìm đồ ăn?” Thái Kinh Vân thở dài, ý nghĩ của Tiểu Tam, có lúc thật khó nắm bắt! Hơn nữa, cái loại này có thể ăn sao?
“Hai chuyện này không liên quan gì nhau nha! Mỹ cảnh xem xong rồi, thuận tiện chiếu cố khát vọng ăn uống của mình, có gì không tốt! Không cần quá nhiều, kiếm hơn mười con là được rồi!” Tiểu Tam kéo tay áo của Thái Kinh Vân nịnh nọt, hơi hơi đung đưa.
Hai người ngốc cùng một chỗ lâu như thế rồi, Tiểu Tam đương nhiên biết Thái Kinh Vân là người ăn mềm không ăn cứng, muốn làm cái gì, ở trước mặt y mềm mại một chút, tám chín phần mười sẽ thành công.
Quả nhiên, Thái Kinh Vân mặc dù có chút không thích, nhưng vẫn là đồng ý.
“Phải tróc làm sao?”
“Thật tốt quá! Tróc ếch a! Đơn giản thôi, đi theo thanh âm, chúng nó đều là không trốn người, dùng ánh sáng chiếu vào, nó sẽ dừng lại bất động, chúng ta đốt đèn l*ng trực tiếp lấy tay bắt là được! Ta ngay cả túi bố đựng ếch đều chuẩn bị tốt rồi!” Tiểu Tam vui tươi hớn hở từ trong lòng lấy ra một cái túi bố ở trong tay lắc a lắc. Nguyên lai đã có dự mưu ngay từ đầu rồi!
Thái Kinh Vân dù sao cũng có tập võ qua, xuất thủ so với Tiểu Tam càng nhanh càng chuẩn, hai người tốn chút thời gian, cũng tróc được hơn mười con. Thả mấy con nhỏ đi, Tiểu Tam liền rạo rực muốn về nhà làm bữa khuya.
Thái Kinh Vân nhìn hai tay trơn trượt dinh dính, hơi hơi cau mày. Tiểu Tam cười hắc hắc, lôi kéo y đến bên kênh rạch rửa tay, thuận tiện ở bên bờ ruộng hái mấy cây đậu nành chưa chín hẳn.
Trên đường trở về Tiểu Tam mãi lải nhải với Thái Kinh Vân về vị đạo của ếch ruộng có bao nhiêu ngon lành, nhằm đề cao độ tích cực của hắn đối với bữa khuya lần này.
Tiểu Tam biết Thái Kinh Vân ngày mai không có công việc gì, vừa lúc hắn ngày mai cũng có chút nhàn rỗi, liền trực tiếp đến tiểu trù phòng ở nội viện chuẩn bị bữa khuya đi.
Đợi đến khi trăng treo giữa trời, Tiểu Tam mới bưng một khay nhỏ đi ra, Thái Kinh Vân nghe theo phân phó của hắn, đã ở dưới tàng mộc tê trong viện tử bày ra bàn nhỏ cùng ghế dựa.
Ếch ruộng mỡ hành, đậu nành luộc, đậu phộng muối.
Hai người một người uống rượu một người ăn cháo, ngắm ánh trăng hưởng gió đêm, trái lại cũng rất vui vẻ.
________________
(1)Định thực: cây sau khi lớn lên sẽ đưa đi trồng chỗ khác
(2)Minh mục trương đảm: trắng trợn
ếch rim khô
Ngay sau đó đúng lúc Điền bá dẫn theo mấy nhóm nông hộ đi qua. Nói là muốn theo Tiểu Tam học trồng hồng cà, ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng hiện tại số hạt giống lưu lại không nhiều, nhưng chung quy cũng không thể để một mình Tiểu Tam làm hết mọi chuyện! Tiểu Tam đối với việc có người tới học, đương nhiên là nhận lời.
Có vài điều, nói bao nhiêu lần cũng không bằng làm qua một lần. Tiểu Tam cũng không nói thêm điều gì, lập tức dẫn mấy nông hộ kia đi khởi công. Tất cả mọi người đều có tiếp xúc qua với đồng ruộng hoa màu, học qua một lần tự nhiên liền hiểu rõ. Mặc dù khi mới bắt đầu, mấy đại bá nông dân đều là vẻ mặt nghi vấn mà nhìn chằm chằm Tiểu Tam, một tiểu ca nhi trẻ tuổi xinh xắn như thế mà lại biết trồng trọt sao nha?
Việc đầu tiên Tiểu Tam yêu cầu làm đó là làm đất. Cũng không phải là nói những nhóm nông hộ này không có làm đất, chỉ là Tiểu Tam muốn chuẩn bị thửa ruộng để gây giống, cho nên cần phải làm tỉ mỉ hơn, ruộng đất được bừa mịn như dùng rây để sàng. Hơn nữa, Tiểu Tam còn đặc biệt dạy bọn họ cho phân xanh vào lúc bừa đất, khiến cho phân, đất trộn đều với nhau .
Một chiêu này rất tốn tâm tư, khi bắt tay vào làm, lượng công việc của nhóm nông hộ chắc chắn tăng lên rất nhiều, nhưng để đảm bảo lượng dinh dưỡng mà hạt giống cần, đảm bảo có thể ươm giống thật tốt, bước này cũng là không thể thiếu. Mấy vị quản sự trông coi việc đồng áng đương nhiên hiểu rõ, truyền lời xuống dưới, nhất định phải theo Tiểu Tam học được phương pháp này.
Phơi hạt giống, một lão nông có chút giỏi về canh tác cũng biết. Tiểu Tam mang đến kỹ thuật mới, là dạy mọi người dùng nước ấm ngâm hạt giống. Điều này khiến nhóm nông hộ rất khó hiểu, ngay cả nông hộ già cỗi nhất trong trang cũng chưa từng thấy qua phương diện này, trong trang tử có vài người thậm chí cho rằng hạt giống mà dùng nước nóng ngâm qua nhất định sẽ bị nấu chín luôn, âm thầm nghĩ tiểu ca này đang ở đây làm chuyện vớ vẩn!
Tiểu Tam không quá để ý đến ánh mắt nghi vấn của mọi người, nên làm thế nào liền làm thế ấy. Điều này khiến hắn nhớ tới trước đây khi hắn nuôi gà, dù sao đợi đến lúc có được thành tựu, mọi người không cần nhắc nhở cũng đều theo đó mà làm thôi.
Thái Kinh Vân cũng không có bao nhiêu hạt giống, tuy rằng có tới huyện Tam Phường tìm thêm, nhưng cũng không có được nhiều lắm. Mớ hạt giống này, một mình Tiểu Tam phụ trách cũng đã non phân nửa, số còn lại, do nhóm quản sự chọn ra mấy người nông dân có tay nghề nhận lấy hạt giống theo Tiểu Tam học làm. Bởi vì là do chủ nhân của trang viên đặc biệt phân phó xuống, mấy người kia học cũng coi như chăm chú, tuy rằng cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng cũng không có ở bên Tiểu Tam nói lời ong tiếng ve cái gì.
Hạt giống ngâm qua nước ấm, rõ ràng nở to không ít. Lúc này khí trời vụ mùa cũng không chờ người, Tiểu Tam trước tiên đem hạt giống đều đặn vung lên mảng vườn ươm giống trước đó đã chuẩn bị tốt. Tiểu Tam biết sau khi ngâm giống thì suất nẩy mầm cùng suất kháng bệnh của hạt giống đều tốt hơn rất nhiều, mà kế tiếp cần phải làm là hảo hảo trông nom vườm ươm.
Hạt giống bên này cần thời gian chậm rãi nảy mầm, Tiểu Tam lại bắt đầu dẫn mọi người làm đất. Lần này là làm đất dùng khi định thực (1), độ tỉ mỉ không cần cao như thế. Nhưng cày đất bừa ruộng vẫn là không thể thiếu.
Mấy ngày này, nông trang trên dưới rốt cuộc đại huy động, ngay cả lão nhân và tiểu hài tử đều bị phân nhiệm vụ, tham gia vào một số công việc ủ phân kiểm phì. Điền bá cũng theo sau Tiểu Tam đi loanh quanh, thậm chí còn tham gia vào việc quản lý hoạt động đồng áng này. Còn về Thái Kinh Vân, ngay cả Tiểu Tam cũng không dám kêu y xuống ruộng làm việc. Cũng may người nọ mỗi ngày đều xuất môn đến thị trấn, cũng là cần cù lao động.
Phương pháp gây giống của Tiểu Tam quả nhiên hữu hiệu. Hắn cũng coi như tỉ mỉ chăm sóc, ban ngày buổi đêm, lúc rảnh rỗi thì đi hỗ trợ che nắng giữ ấm này nọ, không ngoài mong đợi, mấy ngày sau trong vườm ươm liền mọc lên một tầng mầm nhỏ xanh nhung.
Nhóm nông hộ thấy được tình hình nẩy mầm, lúc này mới chân chân chính chính nể phục Tiểu Tam. Tiểu ca tuổi trẻ xinh đẹp này xác thực có năng lực này!
Bởi vì số mầm sinh trưởng rất tốt, Tiểu Tam mới bắt đầu thở dài một hơi. Hắn là loại người chỉ có thể chuyên tâm làm một công việc, khi bận rộn liền chỉ biết chuyên chú vào một việc mà thôi. Lúc này tâm tư có chút nhàn rỗi, mới bắt đầu chú ý tới những việc khác, tỷ như Thái Kinh Vân, tỷ như con đom đóm.
Nô bộc trong viện của Thái Kinh Vân rất ít, cộng thêm vị xa phu suốt ngày ở bên ngoài chạy tới lui, cũng chỉ có năm mống mà thôi. Tiểu Tam sau khi đến đây mấy ngày, cũng không biết vốn là như vậy, hay là Thái Kinh Vân đặc biệt phân phó, dù sao trong nội viện rất ít thấy bọn họ ra vào.
Cứ như vậy, vào mấy buổi tối, Thái Kinh Vân cứ như thế minh mục trương đảm (2) ở trên giường Tiểu Tam. Lúc đầu, Tiểu Tam cũng nghĩ hết biện pháp ngăn Thái Kinh Vân ngoài cửa, nhưng sau khi bị Thái Kinh Vân nhắm mắt làm ngơ vài lần, hắn hiện tại cũng lười đi quản. Cho nên mới nói, thói quen có lúc cũng thật đáng sợ a! Nếu như vào mười năm trước, hắn nghĩ không dám nghĩ, hắn sẽ cùng một tên con trai yên tâm thoải mái mà ôm nhau ngủ cùng một giường…
Vào lúc mầm hồng cà cao hơn được một tấc, thời gian này cũng đã tiến vào tháng sáu. Bởi vì có Tiểu Tam tham gia, chuyện hồng cà xác thực có điều tiến triển, Điền bá sau khi ngây người một khoản thời gian, liền ly khai, công việc trong cửa hàng vẫn là cần lão chủ trì. Thái Kinh Vân gần đây làm việc tại trấn Tam Phường, cho nên vẫn tiếp tục ở bên cạnh bồi Tiểu Tam.
Tài nguyên nước của nông trang cũng coi như phong phú, thủy thảo ở bên cạnh đầm lớn cùng kênh nước mương rạch rất là tươi tốt. Đợi đến lúc tối trời, trong bụi rậm liền có những đốm sáng lấp lánh, vào một buổi tối muộn khi Tiểu Tam thấy được nó từ vườm ươm, liền nhớ mãi không quên.
“Thái Kinh Vân, đi xem đom đóm coi nó ra làm sao không?” Sau một bữa cơm tối nào đó, hai người ở trong sân tản bộ, Tiểu Tam đột nhiên nhớ tới đom đóm bên hồ nước kia. Mùa hạ tháng sáu, là thời điểm ngắm đom đóm tốt nhất nha! Nghĩ thử đi, ta cũng không thể bởi vì mỗi ngày trồng trọt làm ruộng, mà thoát ly khỏi tình thú đời sống a!
Thái Kinh Vân ở một bên sờ sờ cằm, nếu như cho y chọn lựa, y càng tình nguyện đi ngắm mớ tư liệu văn kiện. Bất quá, bộ dạng Tiểu Tam trưng ra cái vẻ mặt chờ mong nhìn y, y thực sự không nói nên lời cự tuyệt. Hơn nữa, đi dạo cùng Tiểu Tam, xác thực cũng là một lựa chọn không tồi!
Hai người tìm một cái đèn l*ng da trâu, đốt nến. Sau khi nói một tiếng với lão bá thủ vệ, liền dắt tay nhau ra cửa.
Ở nơi thôn quê này, nếu như không có ánh trăng, đưa tay ra nhìn cũng là một mảng đen kịt. Cũng may đêm đó ánh trăng không tồi, tuy rằng không tính là quá sáng, nhưng ánh trăng mông lung cũng là phi thường xinh đẹp mê người. Ánh nến tại dưới ánh trăng mờ nhạt, hai người nắm tay nhau mà bước sâu bước cạn đi về phía trước, ngửi hương cỏ xanh thơm dịu, nghe tiếng ếch trùng kêu vang. Tuy rằng đa phần thấy không rõ, nhưng Tiểu Tam vẫn là tự dưới đáy lòng cảm thán vẻ đẹp của tự nhiên!
“… Trên sườn núi có thể chăn thả trâu dê, trong đầm nước có thể nuôi cá rùa, còn có trong ruộng đồng có thể trồng lương thực rau cải! Ngươi xem, như thế tính ra, ở đây đâu có chỗ nào không tốt?” Tiểu Tam nói.
Thái Kinh Vân ở một bên nghe xong, nhẹ nhàng mỉm cười. Tại Tiểu Tam xem ra, nơi nào cũng đều rất tốt a! Hắn tựa như một con mèo rất dễ xong thỏa mãn, có ăn có ở liền an tâm tự tại. Điểm ấy, ở giữa những người mà y nhận thức, chính là ít lại càng ít, thậm chí có thể nói vô cùng hiếm có. Cho nên mới nói, Tiểu Tam là độc nhất vô nhị!
Bất quá, nghe theo lời của Tiểu Tam, y như được nhắc tỉnh, nguyên lai những thứ nông trang này có thể cung dụng còn có không ít, chăn thả trâu dê, nuôi cá rùa, xác thực là một ý nghĩ không tệ.
Thái Kinh Vân ôm chầm lấy Tiểu Tam, nhẹ nhàng hôn một cái tại đỉnh đầu của hắn. Đây chính là phúc tướng của y a!
“… Làm gì thế! Thật là… Oa… Thật nhiều quá!”
Hai người dọc theo một mảng đồng cỏ, sau khi vòng qua một lùm cây rất cao, bỗng nhiên thấy được đom đóm bay lượn thành phiến.
“Thực sự rất đẹp!”
Có thể thấy được, ánh trăng u tĩnh, lấp lánh vô số đốm sáng, có lẽ là đom đóm tại giữa bụi cỏ chợt sáng chợt tối, cũng có lẽ là tại giữa màn đêm bay lên múa lượn, chồng lên những đốm sáng được phản quang trong đầm nước, mà có cảm giác, đó như là một hồi thịnh yến của ánh sáng, từ thiên thượng đến nhân gian.
Đom đóm quanh quẩn bên người, hòa vào gió đêm, lấp lánh phát quang, đẹp đến mức cứ ngỡ cảnh trong mộng!
“Đặc biệt xinh đẹp a!” Tiểu Tam khe khàng lên tiếng, dường như chỉ cần nói nặng hơn một chút, sẽ quấy rầy đến những vị sứ giả ánh sáng ở trước mắt này.”Ta khi ở nhà, cũng có trộm chạy đến bờ sông ngắm đom đóm, bất quá, chưa từng thấy qua có nhiều đom đóm như thế đồng thời tụ tập. Khi nghe đám nhóc ở đây nói đến nơi này, liền vẫn luôn muốn đến ngắm nhìn! Quả nhiên là phi thường xinh đẹp!”
“Ân!” Thái Kinh Vân mang theo đèn l*ng cũng đồng dạng cảm khái. Y chưa từng chú ý tới nơi đồng ruộng này của y sẽ có cảnh tượng đẹp đẽ như vậy. Nhẹ nhàng niết niết Tiểu Tam trong tay, tại giữa ánh sáng của bầy đom đóm, đột nhiên có một loại cảm ngộ. Chỉ có người này mới có thể đưa y tìm thấy mỹ cảnh trong nhân sinh! Mặc kệ là chủ quan, hay là ý thức…
Đêm mùa hạ ở nông thôn, kỳ thực cũng không an tĩnh, ở phụ cận đối diện kênh rạch đầm nước. Tiểu Tam cùng Thái Kinh Vân nắm tay nhau đứng giữa rừng đom đóm cảm khái cảnh tượng mỹ lệ này, rồi lại không thể không đồng thời tiếp thu tiếng ếch trùng náo nhiệt kêu to.
“Chúng ta tróc ếch ăn đi!” Tiểu Tam đột nhiên lên tiếng.
Thái Kinh Vân thoáng cái sửng sốt, y còn đang chìm đắm trong mỹ cảnh đom đóm cùng với trong việc hưởng thụ ôn tình của Tiểu Tam, thế nào đột nhiên lại nhắc đến chuyện ăn uống?
“Ở đây ầm ĩ như thế, ếch không thể thiếu nha! Chúng ta tróc một ít đi làm bữa khuya nhắm rượu, thế nào?” Tuy rằng biết ếch giúp đỡ cho đồng ruộng, nhưng tại thời đại này, mấy con này đến đâu cũng đều không thiếu. Thỉnh thoảng ăn một lần, khẳng định không thành vấn đề. Đồng thời, mấy người ở đây rất ít người tróc ếch để ăn, trừ phi là trong thời điểm thiên tai, bụng đói ăn quàng.
Tiểu Tam đương nhiên bất đồng, đối với loại này côn trùng ếch nhái này, hắn đã sớm mong nhớ. Nhớ tới ếch, ếch rim khô, ếch mỡ hành, Tiểu Tam bắt đầu nước miếng chảy ròng.
“Ngươi là đến xem đom đóm hay là đi tìm đồ ăn?” Thái Kinh Vân thở dài, ý nghĩ của Tiểu Tam, có lúc thật khó nắm bắt! Hơn nữa, cái loại này có thể ăn sao?
“Hai chuyện này không liên quan gì nhau nha! Mỹ cảnh xem xong rồi, thuận tiện chiếu cố khát vọng ăn uống của mình, có gì không tốt! Không cần quá nhiều, kiếm hơn mười con là được rồi!” Tiểu Tam kéo tay áo của Thái Kinh Vân nịnh nọt, hơi hơi đung đưa.
Hai người ngốc cùng một chỗ lâu như thế rồi, Tiểu Tam đương nhiên biết Thái Kinh Vân là người ăn mềm không ăn cứng, muốn làm cái gì, ở trước mặt y mềm mại một chút, tám chín phần mười sẽ thành công.
Quả nhiên, Thái Kinh Vân mặc dù có chút không thích, nhưng vẫn là đồng ý.
“Phải tróc làm sao?”
“Thật tốt quá! Tróc ếch a! Đơn giản thôi, đi theo thanh âm, chúng nó đều là không trốn người, dùng ánh sáng chiếu vào, nó sẽ dừng lại bất động, chúng ta đốt đèn l*ng trực tiếp lấy tay bắt là được! Ta ngay cả túi bố đựng ếch đều chuẩn bị tốt rồi!” Tiểu Tam vui tươi hớn hở từ trong lòng lấy ra một cái túi bố ở trong tay lắc a lắc. Nguyên lai đã có dự mưu ngay từ đầu rồi!
Thái Kinh Vân dù sao cũng có tập võ qua, xuất thủ so với Tiểu Tam càng nhanh càng chuẩn, hai người tốn chút thời gian, cũng tróc được hơn mười con. Thả mấy con nhỏ đi, Tiểu Tam liền rạo rực muốn về nhà làm bữa khuya.
Thái Kinh Vân nhìn hai tay trơn trượt dinh dính, hơi hơi cau mày. Tiểu Tam cười hắc hắc, lôi kéo y đến bên kênh rạch rửa tay, thuận tiện ở bên bờ ruộng hái mấy cây đậu nành chưa chín hẳn.
Trên đường trở về Tiểu Tam mãi lải nhải với Thái Kinh Vân về vị đạo của ếch ruộng có bao nhiêu ngon lành, nhằm đề cao độ tích cực của hắn đối với bữa khuya lần này.
Tiểu Tam biết Thái Kinh Vân ngày mai không có công việc gì, vừa lúc hắn ngày mai cũng có chút nhàn rỗi, liền trực tiếp đến tiểu trù phòng ở nội viện chuẩn bị bữa khuya đi.
Đợi đến khi trăng treo giữa trời, Tiểu Tam mới bưng một khay nhỏ đi ra, Thái Kinh Vân nghe theo phân phó của hắn, đã ở dưới tàng mộc tê trong viện tử bày ra bàn nhỏ cùng ghế dựa.
Ếch ruộng mỡ hành, đậu nành luộc, đậu phộng muối.
Hai người một người uống rượu một người ăn cháo, ngắm ánh trăng hưởng gió đêm, trái lại cũng rất vui vẻ.
________________
(1)Định thực: cây sau khi lớn lên sẽ đưa đi trồng chỗ khác
(2)Minh mục trương đảm: trắng trợn
ếch rim khô
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook