Trúc Mộng Lan Viên: Quỷ Nhãn Tiểu Thư
-
Quyển 1 - Chương 17: Họ đang tán tỉnh nhau
Tới sảnh ăn, vẫn là chiếc bàn hôm trước, nhưng lần này chỉ có Nathee và Nita đứng chờ ở đó.
Diêu Tử Đồng cười nhẹ khi Nathee giúp mình kéo ghế, vừa ngồi xuống anh ta đã lên tiếng, "Cô gái tên Cha Aim kia vào đây còn mang theo bạn. Tôi đã để cô ta chờ ở một nơi vô cùng đặc biệt."
"Cứ để cô ta chậm rãi chờ, bạn của cô ta hiện tại cũng được ba người kia chăm sóc tận tình." Din vừa xoắn tay áo lên vừa nhàn nhạt nói.
Diêu Tử Đồng tuy rằng im lặng dùng bữa, nhưng hai tai vẫn nghe bọn họ đối thoại. Cô thầm nghĩ, nơi đặc biệt mà Nathee nói là ở đâu, và còn chăm sóc tận tình là sao?
"Cô Ali uống nước ép gì ạ?" Đứng bên cạnh Diêu Tử Đồng, Nita nhẹ giọng hỏi.
"Cho tôi nước nho là được." Diêu Tử Đồng có thói quen uống nước nho ép sau khi ăn xong. Hôm qua nếm thử nước ép của vườn nho Sai Lom cô liền bị mê hoặc rồi, không ngờ nước ép nho của anh chàng playboy kia lại vừa khẩu vị của cô.
"Cám ơn Nita!" Diêu Tử Đồng được lòng nhân viên ở trong khu nghỉ mát không phải chỉ riêng vì khí chất, mà còn cách cư xử của cô. Cô cho người ta cảm giác bản thân họ được tôn trọng, vẫn luôn ôn hòa với tất cả mọi người. Nên chỉ mới vài ngày mà cả khu nghỉ mát, nhân viên từ lớn tới nhỏ đều biết tên cô.
Đây chính là mị lực trời sinh mà Kati vẫn thường hay nói, nhưng Diêu Tử Đồng lại không tin. Vì cô nghĩ nếu mình luôn được mọi người yêu mến, vậy tại sao Viêm Diệc Luân lại không thích cô?
Din hơi liếc mắt nhìn qua Diêu Tử Đồng, lần này anh cho nhà bếp chuẩn bị riêng cho cô món Pháp, xem như chào mừng cô đi làm ngày đầu tiên.
"Mẹ của tôi muốn gặp cô." Din thản nhiên nói một câu nhưng lại làm cho Nathee bị sặc nước, và Nita khẽ giật mình. Hai người họ hoảng sợ nhìn vào Din, chẳng lẽ quan hệ của boss và cô Ali đã đi tới mức độ gặp mặt người lớn rồi?
Diêu Tử Đồng nghi hoặc, "Sao dì ấy lại muốn gặp tôi?" Cô hỏi lên điều mà Nathee và Nita cũng muốn biết.
"Liên quan tới chuyện của Lom."
"Khụ...khụ..." Nathee thật xúi quẩy, lần này anh ta bị sặc nặng hơn vừa rồi. Anh ta vừa lấy khăn giấy lau nhanh miệng vừa trố mắt nhìn Din, "Anh Pathapee, anh có thể nói rõ ràng một lần được không?"
"Chuyện này mọi người không cần biết." Din nhìn qua Diêu Tử Đồng, "Sau khi tan làm, cô đi cùng tôi." Nói xong Din đứng lên, tao nhã rời khỏi nhà ăn.
"Cô Ali!" Nathee hiếu kỳ nhìn Diêu Tử Đồng.
"Tôi cũng không biết là chuyện gì." Diêu Tử Đồng cũng rời khỏi nhà ăn, để lại cho Nathee và Nita một bóng lưng lạnh nhạt.
Nathee nhẹ nhíu mi, anh cảm thấy hai người này thật xứng đôi. Nói chuyện luôn thích úp mở khiến người ta tò mò nhưng lại không thể tận hứng, anh ta ngứa ngáy cả người rồi.
...
"Cho hỏi có phải bà Wanida không ạ?"
"Đúng vậy, cô là...?"
"Tôi là Ali, nhân viên ở Tararin. Làm phiền bà Wanida có thể cho tôi biết lý do gần đây bà không ghé thăm khu nghỉ mát của chúng tôi nữa không ạ?"
"Ờ, chuyện này..."
"Bà cứ nói đừng ngại. Nếu có gì thiếu sót thì chúng tôi sẽ khắc phục ạ."
"Thật lòng tôi cũng không muốn nói, vì nghĩ mọi người sẽ không tin. Nên tôi mới im lặng và không tới Tararin nữa. Nhưng vì hôm nay cô hỏi thẳng nên tôi mới nói, khu nghỉ mát của các cô..."
Sau khi rời khỏi sảnh ăn, Diêu Tử Đồng liền về thẳng văn phòng. Cô dùng điện thoại ở bàn làm việc của mình, gọi cho những khách hàng trong danh sách Din đưa cho cô sáng nay.
Đây là phu nhân của một tập đoàn lớn ở Bang Kok, mỗi khi hè đến bà ấy đều cùng hai đứa con tới khu nghỉ mát nghỉ dưỡng. Là người thứ mười trong danh sách mà cô đã gọi điện.
Nghe xong bà ta nói, sau đó lại gọi hết cho những người còn lại, cô nhíu chặt mi. Vì bọn họ đều có chung lý do không tới Tararin nữa.
"Sao vậy cô Ali?" Rarin, Bualoy và Pudsa vây quanh cô để chờ đợi, khi thấy cô gác điện thoại, Rarin liền hỏi.
"Tôi phải tự đi kiểm chứng." Diêu Tử Đồng đứng lên, liền đi nhanh ra ngoài.
Nghe cô trả lời không đúng với câu hỏi của mình, Rarin và Bualoy, Pudsa ba mặt nhìn nhau, họ đều nhíu mày nghi hoặc. Khi thấy Diêu Tử Đồng rời đi, họ lập tức đuổi theo nên không nhìn thấy một bóng dáng đang đi xuống cầu thang.
Din ngưng mi, hình như có gì đó không đúng. Bình thường ba người kia luôn câu nệ, e dè, nhưng từ khi Diêu Tử Đồng xuất hiện, họ liền tự động tự giác ngã theo chiều của cô, cũng không sợ anh trách phạt họ bỏ việc giữa chừng.
"Anh Pathapee, vừa rồi tôi nhìn thấy cô Ali cùng Bualoy bọn họ đi đâu đó. Anh sai họ làm gì sao?" Lúc này Nathee và Nita chậm rãi đi vào, thấy Din đang hai tay ôm ngực, đứng dựa người vào tay cầm cầu thang, Nathee liền hỏi anh.
"Không, họ đi theo Ali." Din nói xong liền xoay người lên lầu, trở về phòng làm việc của mình.
Nathee nhíu mày nghi hoặc, bình thường boss sẽ khiển trách những ai không làm tròn bổn phận, hoặc rời đi văn phòng không lý do. Nhưng sao hôm nay boss lại dễ tính vậy?
Không lẽ...
Nita cũng nghi ngờ như Nathee, nhưng cô lại không mong muốn boss vì cô Ali mà thay đổi. Bởi vì...
Quay sang phía Diêu Tử Đồng, cô đi tới khu phòng sang trọng, Rarin, Bualoy và Pudsa vừa khó hiểu vừa tò mò theo ở phía sau.
Tới nơi, Diêu Tử Đồng nhìn lướt qua toàn khu, mỗi phòng đều được xây như biệt thự kiểu nhỏ, rất xinh đẹp nhưng mà... Hóa ra những người khách kia không nói dối, họ đều gặp phải trường hợp như nhau.
"Cô Ali, cô tới đây làm gì ạ?" Pudsa nhịn không được nên tiến lại gần hỏi.
"Cô Ali muốn kiểm tra gì vậy ạ?" Rarin cũng lên tiếng, cô ta là quản lí ở đây, nếu cô cần gì cô ta có thể đáp ứng nhanh nhất.
Diêu Tử Đồng nhìn qua họ, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Thấy vẻ mặt cô có chút khác lạ, Bualoy nhẹ giọng hỏi, "Có điều gì khó nói sao, cô Ali?"
"Đã biết được lý do tại sao khách quen lại không tới đây nữa rồi." Diêu Tử Đồng nhàn nhạt nói.
"Thật sao ạ?" Ba người kia ban đầu kinh ngạc, sau đó là vui mừng.
"Vậy chúng ta phải nói cho boss biết, sau đó cùng bàn bạc." Rarin mỉm cười nói.
"Liệu anh ta có tin không?" Diêu Tử Đồng nhướng mi, cũng như đang tự hỏi.
"Sao boss lại không tin ạ?" Bualoy nghi hoặc nhìn Diêu Tử Đồng, hỏi ra điều hai người kia cũng muốn biết.
Diêu Tử Đồng nhìn thật sâu vào ba người đứng bên tay trái của mình, lát sau cô mới mở miệng, "Bởi vì khách nói ở đây có ma."
"Ma?!" Pudsa, Rarin và Bualoy cùng nhau trố mắt, lớn tiếng thốt lên.
Diêu Tử Đồng bất đắc dĩ cười, "Mọi người đừng la lớn như vậy."
"Ma đó cô Ali. Không phải chuyện nhỏ đâu ạ!" Pudsa ôm tim, rúc người lại, sợ sệt như phụ nữ. Mà thật sự anh ta vốn là một nửa phụ nữ rồi.
"Đúng vậy, chúng ta mau trở về thôi ạ!" Rarin và Bualoy ôm chặt nhau, run run nói.
"Phải mời sư thầy tới mới được đó cô Ali." Bualoy sợ sệt len lén nhìn vào mấy căn phòng trước mắt.
"Tôi vào xem thử." Dứt lời, Diêu Tử Đồng đi vào căn phòng có khí màu đen đậm nhất. Cô muốn biết là những con ma nào quậy phá ở đây, hù doạ khách sợ hãi.
"Cô Ali! Cô đừng nên vào ạ." Bualoy và Rarin lập tức kéo tay của Diêu Tử Đồng lại.
"Không sao đâu, tôi không sợ họ." Diêu Tử Đồng cười nhẹ, trấn an nói.
Thấy cô vẫn kiên trì, mặc dù rất sợ hãi nhưng Rarin, Bualoy và Pudsa vẫn đi theo cô, họ sợ cô gặp nguy hiểm.
Chậm rãi mở cửa căn phòng ở cuối dãy, một luồng âm khí liền phất mạnh vào người, khiến cho Rarin, Bualoy và Pudsa đột nhiên lạnh sống lưng, rúc lại thành một cục.
Diêu Tử Đồng nhấc chân đi vào, cô đảo mắt nhìn một vòng. Phòng khách, giường ngủ hay bên ngoài ban công cũng không có. Khi cô nghĩ rằng ở trong phòng vệ sinh nhất định có thứ kia, thì đột nhiên cánh cửa đóng ầm lại, ngăn cách Diêu Tử Đồng với Bualoy bọn họ.
"Cô Ali!" Ba người họ hốt hoảng kêu lên.
"Mau lấy card ra mở cửa!" Pudsa lớn tiếng thúc giục.
Rarin lập tức dùng card chung của khu nghỉ mát, có thể mở được tất cả các phòng ở đây. Nhưng không hiểu sao lại không mở được, khiến cho họ càng hoảng sợ hơn. Rõ ràng là card mở không bị hư mà. Dù Rarin giật giật tay cầm, hay Pudsa đẩy mạnh cánh cửa cũng không xi nhê gì. Bualoy đập mạnh cửa, vẻ mặt vô cùng lo lắng nhìn qua hai người kia, "Làm sao bây giờ?!"
"Cô Ali! Cô Ali!" Hai người kia cũng không biết nên làm gì, nên cứ liên tục lớn tiếng gọi Diêu Tử Đồng.
Ở bên trong, Diêu Tử Đồng hoàn toàn không nghe thấy gì, bởi vì có thứ vô hình đang giở trò. Mặc dù biết mình bị nhốt, nhưng cô vẫn bình tĩnh, đưa mắt nhìn quanh, "Mau hiện thân đi."
"Khặc khặc khặc...!" Một tràng cười vô cùng ma quái đủ khiến người ta dựng tóc gáy vang lên, tiếp theo đó đèn bỗng nhiên bừng sáng, rồi lại chớp tắt, chớp tắt. Những vật dụng trong phòng bắt đầu bay lên không trung, dưới đất không biết lúc nào xuất hiện một mảng nước màu đen đậm vô cùng nhớt nhát, chậm rãi tràn tới chỗ của Diêu Tử Đồng.
"Lại là chiêu này." Diêu Tử Đồng cười nhếch môi, cô thong dong đi sang ngồi trên sofa, chân trái gác lên chân phải, hai tay ôm ngực, thản nhiên nói, "Ra đây nói chuyện đi, nếu không các người không cần đầu thai nữa." Cô không phải đang hù họ, bởi vì cô thật sự có năng lực đó.
"Xẹt...xẹt...Xẹt" Lúc này có vài bóng đen xuất hiện và bay vòng quanh phòng khách, sau đó sà xuống trước cửa sổ.
Là hai hồn ma bà lão, một hồn ma phụ nữ mang thai, nữ y tá và một tên đàn ông lực lưỡng. Mặt họ hốc hác, trắng xám, mắt hõm sâu và đen ngòm, môi nứt nẻ với nhiều đường tơ máu trông vô cùng khủng khiếp, nhất là mùi hôi thối bốc ra từ họ.
"Ngươi không sợ bọn ta?"
"Sao ngươi dám tới đây?"
"Không sợ bọn ta giết ngươi sao?"
"Có phải các người định hỏi tôi những câu này đúng không?" Những hồn ma kia chưa kịp lên tiếng, Diêu Tử Đồng đã hỏi họ liên tục. Cô nhẹ cong môi, tà mắt nhìn họ.
Những hồn ma kinh ngạc nhìn nhau, thầm nghĩ sao cô gái này không những không sợ họ mà còn thách thức nhìn họ.
Nữ y tá đột nhiên cười vô cùng tà ác, cô ta biến mất, chớp mắt liền hiện ra ở sau lưng của Diêu Tử Đồng, đưa tay bóp lấy cổ của cô.
Mặc dù chiếc cổ xinh xắn thon dài của mình bị bóp chặt, nhưng Diêu Tử Đồng vẫn bình tĩnh đến lạ thường, cô nhìn vào hai hồn ma bà lão đang đưa sát mặt vào mặt cô, hai mắt họ đầy tơ máu, không ngừng trừng lớn thật ghê rợn.
Diêu Tử Đồng cười khẩy, chậm rãi giơ tay lên, nắm lấy bàn tay đang bóp cổ mình từ phía sau, một ngọn lửa màu tím có ánh vàng bỗng nhiên bốc lên, sau đó lan tràn đến cánh tay của hồn ma nữ y tá.
"A...!" Cô ta đau đớn la lên, tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
Những hồn ma khác hoảng sợ nhìn nữ y tá ôm cánh tay, vẻ mặt thống khổ, quằn quại và co rút vào vách tường.
Lúc này, ở bên ngoài, ba người Pudsa bọn họ vì lo lắng Diêu Tử Đồng gặp nguy hiểm, nên chạy nhanh về văn phòng, tìm Din.
"Cậu Pathapee ơi cứu mạng!"
"Chết rồi cậu Pathapee ơi!"
"Có ma anh Pathapee ơi!"
Người chưa tới nhưng tiếng la đã vang tận lên phòng làm việc của Din, đang nói chuyện với Nathee, nghe thấy Din liền nhíu chặt mày.
Anh và Nathee đi ra ngoài xem, thấy ba cục màu xanh đang hớt ha hớt hải chạy vào văn phòng với vẻ mặt vừa hoảng sợ, vừa bất an.
"Xảy ra chuyện gì?" Din hơi lớn tiếng hỏi, mục đích của anh là muốn họ bình tĩnh lại.
Ba người giật mình, sau đó không ngừng hít sâu rồi mới thay nhau nói, "Cô Ali...mau mau cứu cô Ali đi cậu Pathapee." Rarin nói trước.
"Phải đó cậu Pathapee, nếu không sẽ không kịp." Bualoy gật đầu không ngừng.
"Đừng chậm trễ nữa, đi nhanh thôi ạ!" Pudsa nắm chặt hai tay vì cố kiềm nén.
"Cô Ali làm sao?" Nathee nghe xong liền lo lắng hỏi.
Riêng Din chỉ hơi thay đổi sắc mặt một chút, là lạnh hơn, "Vừa đi vừa nói." Anh đi nhanh ra cửa, mọi người lập tức chạy theo anh.
"Vừa rồi chúng tôi cùng cô Ali tới khu phòng sang trọng kiểm tra, nhưng bỗng nhiên cô Ali bị nhốt trong phòng, chúng tôi đã dùng nhiều cách cũng không mở cửa ra được ạ." Pudsa hơi cao giọng nói.
"Khu nghỉ mát mình có ma đó cậu Pahthapee." Bualoy vừa dứt lời liền bị ánh mắt sắc bén của Din làm cho giật bắn người, chị ta liền bụm miệng lại, không dám nói gì thêm.
"Các người đang nói gì vậy!" Nathee nhắc nhở, "Nếu để khách nghe thấy thì sao, đừng nói nhảm. Trên đời này làm gì có ma."
Pudsa, Bualoy và Rarin lập tức im miệng, nhưng lòng không phục. Vì họ chứng kiến tận mắt mà, tà như vậy sao có thể không tin?
Chúng ta lại quay vào bên trong căn phòng, lúc này hồn ma đàn ông lực lưỡng khiếp sợ nhìn vào Diêu Tử Đồng, "Cô...cô là ai?"
"Âm dương thần sư." Bốn chữ nhẹ nhàng được phát ra từ miệng của Diêu Tử Đồng, nhưng lại như sét đánh vào đầu của những hồn ma.
Họ lập tức run rẩy, đứng sát vào nhau, cẩn thận nhìn vào Diêu Tử Đồng, "Cô thật sự muốn tiêu diệt chúng tôi sao?" Hồn ma nữ mang thai hỏi.
Âm dương thần sư có năng lực đặc biệt, có thể thiêu đốt linh hồn người chết. Nhưng đồng thời họ cũng là sứ giả giúp đỡ và hộ tống linh hồn tới nơi rửa tội, để họ sớm ngày được đầu thai.
"Không, nếu như các người chịu rời khỏi đây." Diêu Tử Đồng thản nhiên nói, cô biết được mình là Âm dương thần sư từ lúc quen biết Kati, là ba của Kati nói cho cô biết. Nhưng vì Viêm Diệc Luân, nên cô chối bỏ năng lực này.
Viêm Diệc Luân, hôm nay nghĩ tới anh, cô thấy lòng mình không đau như trước rồi. Có lẽ...vết thương đang chậm rãi kết vảy.
"Chúng tôi không thể rời khỏi đây." Hồn ma bà lão tóc dài e ngại nói.
"Tại sao?" Diêu Tử Đồng ngạc nhiên.
"Bởi vì chủ nhân của khu nghỉ mát này, là người khiến chúng tôi không có chỗ ở." Hồn ma đàn ông lực lưỡng bỗng dưng trở nên thịnh nộ.
Diêu Tử Đồng kinh ngạc, "Anh ta đã làm gì?"
"Anh ta cho người san bằng khu đất chúng tôi đang trú ngụ, còn cho thầy pháp ếm bùa lên đó, muốn chúng tôi vĩnh viễn không đi đầu thai được." Bà lão tóc ngắn chậm rãi nói.
Pathapee sao lại làm chuyện này được? Cô không tin!
"Dẫn tôi tới đó." Diêu Tử Đồng đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Lại quay sang bên kia, khi tới khu phòng sang trọng, Din dùng card của mình mở cửa, thật quỷ dị là tiếng tít tít đã vang lên, nhưng cánh cửa vẫn không mở ra được.
"Thấy chưa anh Pathapee, chúng tôi đâu có nói dối." Pudsa sợ hãi tới run rẩy hết cả người, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh. Vì trước mặt Din, anh ta không dám bộc phát hoóc môn nữ của mình, cố gắng đè ép nó xuống.
Cũng thật bội phục anh ta, muốn cương có cương, muốn nhu có nhu.
Thử lại mấy lần mà vẫn vậy, Din mím chặt môi, ánh mắt sắc lại, "Phá cửa đi, Nathee."
Nathee nghe thấy liền nhận mệnh, nếu Din tự phá cửa anh ta mới thấy lạ. Những việc làm mất hình tượng như vậy, có bao giờ Din làm đâu, nên người làm "nô tài" như anh ta phải vất vả.
Nathee đẩy đẩy Bualoy bọn họ ra, xoắn tay áo lên, cố gắng bày ra dáng pose phá cửa soái nhất.
"Phải dùng chân đó, anh Nathee." Bualoy mỉm cười, nhẹ giọng nói khiến cho Nathee cương mặt.
Ba người kia che miệng cười trộm, thường ngày họ luôn bị Nathee cười nhạo, hiếm có dịp trả đũa nên họ phải tận dụng cơ hội.
"Nhanh đi." Din hơi nhếch môi, xem như mắt nhắm mắt mở để Nathee bị phản công.
Nathee nhúc nhích chân một chút, sau đó lui ra sau, dùng hết sức đạp vào cửa. Nhưng khi chân của anh ta cách cửa chỉ còn 1cm thì "cạch" một tiếng, cửa đã mở ra. Rất tiếc là đã muộn, Nathee không dừng lại kịp nên hai chân của anh ta trượt thành một đường thẳng, bộ phận nào đó tiếp giáp với đất.
Ba người Bualoy hít vào một hơi, Pudsa theo bản năng khép chặt chân. Cái cảm giác thốn này...Ôi mẹ ơi, xin đồng tình Nathee một vạn lần!
"Chuyện gì vậy?" Diêu Tử Đồng mờ mịt nhìn năm người bên ngoài, cô bình tĩnh thong dong đi ra, đóng cửa lại. Thấy Nathee vẫn ngồi trên đất, cô chớp mắt, "Anh Nathee đang làm gì?"
"Sao cô không mở cửa sớm hơn một chút vậy, cô Ali?" Nathee vặn vẹo cả ngũ quan, từ đường của nhà anh ta xém chút đã bị đập bể rồi.
Pudsa thương tình nên đỡ Nathee đứng lên, hỏi khẽ, "Có cần tới bệnh viện khám không? Không chừng đào đã bị xây xát."
Nathee trừng mắt Pudsa, "Hay là anh cũng nếm thử cảm giác này đi?"
"Bình tĩnh bình tĩnh!" Pudsa vỗ vỗ vai của Nathee, "Lát nữa tôi lấy túi đá cho anh chườm." Pudsa len lén nhìn xuống bộ phận nhạy cảm của Nathee, dáng người cao to như vậy chắc "em trai" không nhỏ đâu nhỉ?
Biết rõ "giới tính" của Pudsa, Bualoy và Rarin lập tức đẩy nhẹ người anh ta, đưa mắt liếc nhìn Din ra hiệu. Tên này không sợ boss biết à?
Pudsa liền nghiêm túc lại, cùng ba người kia nhìn qua Diêu Tử Đồng.
"Vừa rồi sao cô bị nhốt bên trong?" Din nhàn nhạt hỏi, cô không hề sợ hãi hay kêu cứu càng khiến anh nghi hoặc.
"Anh đang xây thêm nông trại?" Diêu Tử Đồng không đáp mà hỏi ngược lại, những hồn ma kia hiện tại đang đứng sau lưng cô, dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Din.
"Không có, sao cô hỏi vậy?" Din khó hiểu.
"Nói dối. Anh ta đang nói dối!" Những hồn ma đồng thanh quát lên, đôi mắt họ càng trở nên đỏ ngòm. Vì e ngại Diêu Tử Đồng nên mới không dám làm hại Din.
"Anh cùng tôi tới một nơi được không?" Để chứng minh sự thật nên Diêu Tử Đồng phải tới mảnh đất đó, tiếp theo còn đưa những hồn ma này tới chùa.
Din thật sâu nhìn Diêu Tử Đồng một lúc rồi mới lên tiếng, "Đi thôi." Anh xoay người đi trước
Nhìn vào đôi chân thon dài của anh, Diêu Tử Đồng nâng cao lông mày. Đi nhanh như vậy làm gì chứ, anh ta có nghĩ tới cảm giác của những người thấp hơn, phải cực khổ chạy theo anh ta không?
Dường như thấu hiểu nỗi khổ của Diêu Tử Đồng, Din từ từ đi chậm lại, để cô bắt kịp anh.
Pudsa đẩy đẩy Nathee, "Anh Nathee, hai người họ đang tán tỉnh nhau đúng không?" Anh ta như người vừa tỉnh ngủ, nhìn theo hai bóng dáng ở phía trước.
"Đợi lát nữa anh Pathapee về, tôi sẽ giúp anh hỏi. Nói rằng Pudsa vô cùng muốn biết." Nathee cười mỉm, chớp mắt với Pudsa, người kia liền đơ người. Âm thầm nghiến răng, tức tối bỏ đi.
Ai dám hỏi boss chứ, Pudding không muốn bị xử chết!
Bualoy, Rarin gật gật đầu chào Nathee rồi cũng đi theo Pudsa, ba người này tựa như cây, lá và quả, không thể rời nhau.
Nathee vừa mới nhấc chân, cơn đau lại truyền tới khiến anh ta mím môi nhăn mặt. Chắc phải chườm túi đá như Pudsa nói rồi, nếu không đào của anh ta thật sự sẽ héo.
-----------------
Duy Ảnh: Mọi người ghé qua nhớ lưu lại dấu chân nhé! ^_<
Diêu Tử Đồng cười nhẹ khi Nathee giúp mình kéo ghế, vừa ngồi xuống anh ta đã lên tiếng, "Cô gái tên Cha Aim kia vào đây còn mang theo bạn. Tôi đã để cô ta chờ ở một nơi vô cùng đặc biệt."
"Cứ để cô ta chậm rãi chờ, bạn của cô ta hiện tại cũng được ba người kia chăm sóc tận tình." Din vừa xoắn tay áo lên vừa nhàn nhạt nói.
Diêu Tử Đồng tuy rằng im lặng dùng bữa, nhưng hai tai vẫn nghe bọn họ đối thoại. Cô thầm nghĩ, nơi đặc biệt mà Nathee nói là ở đâu, và còn chăm sóc tận tình là sao?
"Cô Ali uống nước ép gì ạ?" Đứng bên cạnh Diêu Tử Đồng, Nita nhẹ giọng hỏi.
"Cho tôi nước nho là được." Diêu Tử Đồng có thói quen uống nước nho ép sau khi ăn xong. Hôm qua nếm thử nước ép của vườn nho Sai Lom cô liền bị mê hoặc rồi, không ngờ nước ép nho của anh chàng playboy kia lại vừa khẩu vị của cô.
"Cám ơn Nita!" Diêu Tử Đồng được lòng nhân viên ở trong khu nghỉ mát không phải chỉ riêng vì khí chất, mà còn cách cư xử của cô. Cô cho người ta cảm giác bản thân họ được tôn trọng, vẫn luôn ôn hòa với tất cả mọi người. Nên chỉ mới vài ngày mà cả khu nghỉ mát, nhân viên từ lớn tới nhỏ đều biết tên cô.
Đây chính là mị lực trời sinh mà Kati vẫn thường hay nói, nhưng Diêu Tử Đồng lại không tin. Vì cô nghĩ nếu mình luôn được mọi người yêu mến, vậy tại sao Viêm Diệc Luân lại không thích cô?
Din hơi liếc mắt nhìn qua Diêu Tử Đồng, lần này anh cho nhà bếp chuẩn bị riêng cho cô món Pháp, xem như chào mừng cô đi làm ngày đầu tiên.
"Mẹ của tôi muốn gặp cô." Din thản nhiên nói một câu nhưng lại làm cho Nathee bị sặc nước, và Nita khẽ giật mình. Hai người họ hoảng sợ nhìn vào Din, chẳng lẽ quan hệ của boss và cô Ali đã đi tới mức độ gặp mặt người lớn rồi?
Diêu Tử Đồng nghi hoặc, "Sao dì ấy lại muốn gặp tôi?" Cô hỏi lên điều mà Nathee và Nita cũng muốn biết.
"Liên quan tới chuyện của Lom."
"Khụ...khụ..." Nathee thật xúi quẩy, lần này anh ta bị sặc nặng hơn vừa rồi. Anh ta vừa lấy khăn giấy lau nhanh miệng vừa trố mắt nhìn Din, "Anh Pathapee, anh có thể nói rõ ràng một lần được không?"
"Chuyện này mọi người không cần biết." Din nhìn qua Diêu Tử Đồng, "Sau khi tan làm, cô đi cùng tôi." Nói xong Din đứng lên, tao nhã rời khỏi nhà ăn.
"Cô Ali!" Nathee hiếu kỳ nhìn Diêu Tử Đồng.
"Tôi cũng không biết là chuyện gì." Diêu Tử Đồng cũng rời khỏi nhà ăn, để lại cho Nathee và Nita một bóng lưng lạnh nhạt.
Nathee nhẹ nhíu mi, anh cảm thấy hai người này thật xứng đôi. Nói chuyện luôn thích úp mở khiến người ta tò mò nhưng lại không thể tận hứng, anh ta ngứa ngáy cả người rồi.
...
"Cho hỏi có phải bà Wanida không ạ?"
"Đúng vậy, cô là...?"
"Tôi là Ali, nhân viên ở Tararin. Làm phiền bà Wanida có thể cho tôi biết lý do gần đây bà không ghé thăm khu nghỉ mát của chúng tôi nữa không ạ?"
"Ờ, chuyện này..."
"Bà cứ nói đừng ngại. Nếu có gì thiếu sót thì chúng tôi sẽ khắc phục ạ."
"Thật lòng tôi cũng không muốn nói, vì nghĩ mọi người sẽ không tin. Nên tôi mới im lặng và không tới Tararin nữa. Nhưng vì hôm nay cô hỏi thẳng nên tôi mới nói, khu nghỉ mát của các cô..."
Sau khi rời khỏi sảnh ăn, Diêu Tử Đồng liền về thẳng văn phòng. Cô dùng điện thoại ở bàn làm việc của mình, gọi cho những khách hàng trong danh sách Din đưa cho cô sáng nay.
Đây là phu nhân của một tập đoàn lớn ở Bang Kok, mỗi khi hè đến bà ấy đều cùng hai đứa con tới khu nghỉ mát nghỉ dưỡng. Là người thứ mười trong danh sách mà cô đã gọi điện.
Nghe xong bà ta nói, sau đó lại gọi hết cho những người còn lại, cô nhíu chặt mi. Vì bọn họ đều có chung lý do không tới Tararin nữa.
"Sao vậy cô Ali?" Rarin, Bualoy và Pudsa vây quanh cô để chờ đợi, khi thấy cô gác điện thoại, Rarin liền hỏi.
"Tôi phải tự đi kiểm chứng." Diêu Tử Đồng đứng lên, liền đi nhanh ra ngoài.
Nghe cô trả lời không đúng với câu hỏi của mình, Rarin và Bualoy, Pudsa ba mặt nhìn nhau, họ đều nhíu mày nghi hoặc. Khi thấy Diêu Tử Đồng rời đi, họ lập tức đuổi theo nên không nhìn thấy một bóng dáng đang đi xuống cầu thang.
Din ngưng mi, hình như có gì đó không đúng. Bình thường ba người kia luôn câu nệ, e dè, nhưng từ khi Diêu Tử Đồng xuất hiện, họ liền tự động tự giác ngã theo chiều của cô, cũng không sợ anh trách phạt họ bỏ việc giữa chừng.
"Anh Pathapee, vừa rồi tôi nhìn thấy cô Ali cùng Bualoy bọn họ đi đâu đó. Anh sai họ làm gì sao?" Lúc này Nathee và Nita chậm rãi đi vào, thấy Din đang hai tay ôm ngực, đứng dựa người vào tay cầm cầu thang, Nathee liền hỏi anh.
"Không, họ đi theo Ali." Din nói xong liền xoay người lên lầu, trở về phòng làm việc của mình.
Nathee nhíu mày nghi hoặc, bình thường boss sẽ khiển trách những ai không làm tròn bổn phận, hoặc rời đi văn phòng không lý do. Nhưng sao hôm nay boss lại dễ tính vậy?
Không lẽ...
Nita cũng nghi ngờ như Nathee, nhưng cô lại không mong muốn boss vì cô Ali mà thay đổi. Bởi vì...
Quay sang phía Diêu Tử Đồng, cô đi tới khu phòng sang trọng, Rarin, Bualoy và Pudsa vừa khó hiểu vừa tò mò theo ở phía sau.
Tới nơi, Diêu Tử Đồng nhìn lướt qua toàn khu, mỗi phòng đều được xây như biệt thự kiểu nhỏ, rất xinh đẹp nhưng mà... Hóa ra những người khách kia không nói dối, họ đều gặp phải trường hợp như nhau.
"Cô Ali, cô tới đây làm gì ạ?" Pudsa nhịn không được nên tiến lại gần hỏi.
"Cô Ali muốn kiểm tra gì vậy ạ?" Rarin cũng lên tiếng, cô ta là quản lí ở đây, nếu cô cần gì cô ta có thể đáp ứng nhanh nhất.
Diêu Tử Đồng nhìn qua họ, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Thấy vẻ mặt cô có chút khác lạ, Bualoy nhẹ giọng hỏi, "Có điều gì khó nói sao, cô Ali?"
"Đã biết được lý do tại sao khách quen lại không tới đây nữa rồi." Diêu Tử Đồng nhàn nhạt nói.
"Thật sao ạ?" Ba người kia ban đầu kinh ngạc, sau đó là vui mừng.
"Vậy chúng ta phải nói cho boss biết, sau đó cùng bàn bạc." Rarin mỉm cười nói.
"Liệu anh ta có tin không?" Diêu Tử Đồng nhướng mi, cũng như đang tự hỏi.
"Sao boss lại không tin ạ?" Bualoy nghi hoặc nhìn Diêu Tử Đồng, hỏi ra điều hai người kia cũng muốn biết.
Diêu Tử Đồng nhìn thật sâu vào ba người đứng bên tay trái của mình, lát sau cô mới mở miệng, "Bởi vì khách nói ở đây có ma."
"Ma?!" Pudsa, Rarin và Bualoy cùng nhau trố mắt, lớn tiếng thốt lên.
Diêu Tử Đồng bất đắc dĩ cười, "Mọi người đừng la lớn như vậy."
"Ma đó cô Ali. Không phải chuyện nhỏ đâu ạ!" Pudsa ôm tim, rúc người lại, sợ sệt như phụ nữ. Mà thật sự anh ta vốn là một nửa phụ nữ rồi.
"Đúng vậy, chúng ta mau trở về thôi ạ!" Rarin và Bualoy ôm chặt nhau, run run nói.
"Phải mời sư thầy tới mới được đó cô Ali." Bualoy sợ sệt len lén nhìn vào mấy căn phòng trước mắt.
"Tôi vào xem thử." Dứt lời, Diêu Tử Đồng đi vào căn phòng có khí màu đen đậm nhất. Cô muốn biết là những con ma nào quậy phá ở đây, hù doạ khách sợ hãi.
"Cô Ali! Cô đừng nên vào ạ." Bualoy và Rarin lập tức kéo tay của Diêu Tử Đồng lại.
"Không sao đâu, tôi không sợ họ." Diêu Tử Đồng cười nhẹ, trấn an nói.
Thấy cô vẫn kiên trì, mặc dù rất sợ hãi nhưng Rarin, Bualoy và Pudsa vẫn đi theo cô, họ sợ cô gặp nguy hiểm.
Chậm rãi mở cửa căn phòng ở cuối dãy, một luồng âm khí liền phất mạnh vào người, khiến cho Rarin, Bualoy và Pudsa đột nhiên lạnh sống lưng, rúc lại thành một cục.
Diêu Tử Đồng nhấc chân đi vào, cô đảo mắt nhìn một vòng. Phòng khách, giường ngủ hay bên ngoài ban công cũng không có. Khi cô nghĩ rằng ở trong phòng vệ sinh nhất định có thứ kia, thì đột nhiên cánh cửa đóng ầm lại, ngăn cách Diêu Tử Đồng với Bualoy bọn họ.
"Cô Ali!" Ba người họ hốt hoảng kêu lên.
"Mau lấy card ra mở cửa!" Pudsa lớn tiếng thúc giục.
Rarin lập tức dùng card chung của khu nghỉ mát, có thể mở được tất cả các phòng ở đây. Nhưng không hiểu sao lại không mở được, khiến cho họ càng hoảng sợ hơn. Rõ ràng là card mở không bị hư mà. Dù Rarin giật giật tay cầm, hay Pudsa đẩy mạnh cánh cửa cũng không xi nhê gì. Bualoy đập mạnh cửa, vẻ mặt vô cùng lo lắng nhìn qua hai người kia, "Làm sao bây giờ?!"
"Cô Ali! Cô Ali!" Hai người kia cũng không biết nên làm gì, nên cứ liên tục lớn tiếng gọi Diêu Tử Đồng.
Ở bên trong, Diêu Tử Đồng hoàn toàn không nghe thấy gì, bởi vì có thứ vô hình đang giở trò. Mặc dù biết mình bị nhốt, nhưng cô vẫn bình tĩnh, đưa mắt nhìn quanh, "Mau hiện thân đi."
"Khặc khặc khặc...!" Một tràng cười vô cùng ma quái đủ khiến người ta dựng tóc gáy vang lên, tiếp theo đó đèn bỗng nhiên bừng sáng, rồi lại chớp tắt, chớp tắt. Những vật dụng trong phòng bắt đầu bay lên không trung, dưới đất không biết lúc nào xuất hiện một mảng nước màu đen đậm vô cùng nhớt nhát, chậm rãi tràn tới chỗ của Diêu Tử Đồng.
"Lại là chiêu này." Diêu Tử Đồng cười nhếch môi, cô thong dong đi sang ngồi trên sofa, chân trái gác lên chân phải, hai tay ôm ngực, thản nhiên nói, "Ra đây nói chuyện đi, nếu không các người không cần đầu thai nữa." Cô không phải đang hù họ, bởi vì cô thật sự có năng lực đó.
"Xẹt...xẹt...Xẹt" Lúc này có vài bóng đen xuất hiện và bay vòng quanh phòng khách, sau đó sà xuống trước cửa sổ.
Là hai hồn ma bà lão, một hồn ma phụ nữ mang thai, nữ y tá và một tên đàn ông lực lưỡng. Mặt họ hốc hác, trắng xám, mắt hõm sâu và đen ngòm, môi nứt nẻ với nhiều đường tơ máu trông vô cùng khủng khiếp, nhất là mùi hôi thối bốc ra từ họ.
"Ngươi không sợ bọn ta?"
"Sao ngươi dám tới đây?"
"Không sợ bọn ta giết ngươi sao?"
"Có phải các người định hỏi tôi những câu này đúng không?" Những hồn ma kia chưa kịp lên tiếng, Diêu Tử Đồng đã hỏi họ liên tục. Cô nhẹ cong môi, tà mắt nhìn họ.
Những hồn ma kinh ngạc nhìn nhau, thầm nghĩ sao cô gái này không những không sợ họ mà còn thách thức nhìn họ.
Nữ y tá đột nhiên cười vô cùng tà ác, cô ta biến mất, chớp mắt liền hiện ra ở sau lưng của Diêu Tử Đồng, đưa tay bóp lấy cổ của cô.
Mặc dù chiếc cổ xinh xắn thon dài của mình bị bóp chặt, nhưng Diêu Tử Đồng vẫn bình tĩnh đến lạ thường, cô nhìn vào hai hồn ma bà lão đang đưa sát mặt vào mặt cô, hai mắt họ đầy tơ máu, không ngừng trừng lớn thật ghê rợn.
Diêu Tử Đồng cười khẩy, chậm rãi giơ tay lên, nắm lấy bàn tay đang bóp cổ mình từ phía sau, một ngọn lửa màu tím có ánh vàng bỗng nhiên bốc lên, sau đó lan tràn đến cánh tay của hồn ma nữ y tá.
"A...!" Cô ta đau đớn la lên, tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
Những hồn ma khác hoảng sợ nhìn nữ y tá ôm cánh tay, vẻ mặt thống khổ, quằn quại và co rút vào vách tường.
Lúc này, ở bên ngoài, ba người Pudsa bọn họ vì lo lắng Diêu Tử Đồng gặp nguy hiểm, nên chạy nhanh về văn phòng, tìm Din.
"Cậu Pathapee ơi cứu mạng!"
"Chết rồi cậu Pathapee ơi!"
"Có ma anh Pathapee ơi!"
Người chưa tới nhưng tiếng la đã vang tận lên phòng làm việc của Din, đang nói chuyện với Nathee, nghe thấy Din liền nhíu chặt mày.
Anh và Nathee đi ra ngoài xem, thấy ba cục màu xanh đang hớt ha hớt hải chạy vào văn phòng với vẻ mặt vừa hoảng sợ, vừa bất an.
"Xảy ra chuyện gì?" Din hơi lớn tiếng hỏi, mục đích của anh là muốn họ bình tĩnh lại.
Ba người giật mình, sau đó không ngừng hít sâu rồi mới thay nhau nói, "Cô Ali...mau mau cứu cô Ali đi cậu Pathapee." Rarin nói trước.
"Phải đó cậu Pathapee, nếu không sẽ không kịp." Bualoy gật đầu không ngừng.
"Đừng chậm trễ nữa, đi nhanh thôi ạ!" Pudsa nắm chặt hai tay vì cố kiềm nén.
"Cô Ali làm sao?" Nathee nghe xong liền lo lắng hỏi.
Riêng Din chỉ hơi thay đổi sắc mặt một chút, là lạnh hơn, "Vừa đi vừa nói." Anh đi nhanh ra cửa, mọi người lập tức chạy theo anh.
"Vừa rồi chúng tôi cùng cô Ali tới khu phòng sang trọng kiểm tra, nhưng bỗng nhiên cô Ali bị nhốt trong phòng, chúng tôi đã dùng nhiều cách cũng không mở cửa ra được ạ." Pudsa hơi cao giọng nói.
"Khu nghỉ mát mình có ma đó cậu Pahthapee." Bualoy vừa dứt lời liền bị ánh mắt sắc bén của Din làm cho giật bắn người, chị ta liền bụm miệng lại, không dám nói gì thêm.
"Các người đang nói gì vậy!" Nathee nhắc nhở, "Nếu để khách nghe thấy thì sao, đừng nói nhảm. Trên đời này làm gì có ma."
Pudsa, Bualoy và Rarin lập tức im miệng, nhưng lòng không phục. Vì họ chứng kiến tận mắt mà, tà như vậy sao có thể không tin?
Chúng ta lại quay vào bên trong căn phòng, lúc này hồn ma đàn ông lực lưỡng khiếp sợ nhìn vào Diêu Tử Đồng, "Cô...cô là ai?"
"Âm dương thần sư." Bốn chữ nhẹ nhàng được phát ra từ miệng của Diêu Tử Đồng, nhưng lại như sét đánh vào đầu của những hồn ma.
Họ lập tức run rẩy, đứng sát vào nhau, cẩn thận nhìn vào Diêu Tử Đồng, "Cô thật sự muốn tiêu diệt chúng tôi sao?" Hồn ma nữ mang thai hỏi.
Âm dương thần sư có năng lực đặc biệt, có thể thiêu đốt linh hồn người chết. Nhưng đồng thời họ cũng là sứ giả giúp đỡ và hộ tống linh hồn tới nơi rửa tội, để họ sớm ngày được đầu thai.
"Không, nếu như các người chịu rời khỏi đây." Diêu Tử Đồng thản nhiên nói, cô biết được mình là Âm dương thần sư từ lúc quen biết Kati, là ba của Kati nói cho cô biết. Nhưng vì Viêm Diệc Luân, nên cô chối bỏ năng lực này.
Viêm Diệc Luân, hôm nay nghĩ tới anh, cô thấy lòng mình không đau như trước rồi. Có lẽ...vết thương đang chậm rãi kết vảy.
"Chúng tôi không thể rời khỏi đây." Hồn ma bà lão tóc dài e ngại nói.
"Tại sao?" Diêu Tử Đồng ngạc nhiên.
"Bởi vì chủ nhân của khu nghỉ mát này, là người khiến chúng tôi không có chỗ ở." Hồn ma đàn ông lực lưỡng bỗng dưng trở nên thịnh nộ.
Diêu Tử Đồng kinh ngạc, "Anh ta đã làm gì?"
"Anh ta cho người san bằng khu đất chúng tôi đang trú ngụ, còn cho thầy pháp ếm bùa lên đó, muốn chúng tôi vĩnh viễn không đi đầu thai được." Bà lão tóc ngắn chậm rãi nói.
Pathapee sao lại làm chuyện này được? Cô không tin!
"Dẫn tôi tới đó." Diêu Tử Đồng đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Lại quay sang bên kia, khi tới khu phòng sang trọng, Din dùng card của mình mở cửa, thật quỷ dị là tiếng tít tít đã vang lên, nhưng cánh cửa vẫn không mở ra được.
"Thấy chưa anh Pathapee, chúng tôi đâu có nói dối." Pudsa sợ hãi tới run rẩy hết cả người, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh. Vì trước mặt Din, anh ta không dám bộc phát hoóc môn nữ của mình, cố gắng đè ép nó xuống.
Cũng thật bội phục anh ta, muốn cương có cương, muốn nhu có nhu.
Thử lại mấy lần mà vẫn vậy, Din mím chặt môi, ánh mắt sắc lại, "Phá cửa đi, Nathee."
Nathee nghe thấy liền nhận mệnh, nếu Din tự phá cửa anh ta mới thấy lạ. Những việc làm mất hình tượng như vậy, có bao giờ Din làm đâu, nên người làm "nô tài" như anh ta phải vất vả.
Nathee đẩy đẩy Bualoy bọn họ ra, xoắn tay áo lên, cố gắng bày ra dáng pose phá cửa soái nhất.
"Phải dùng chân đó, anh Nathee." Bualoy mỉm cười, nhẹ giọng nói khiến cho Nathee cương mặt.
Ba người kia che miệng cười trộm, thường ngày họ luôn bị Nathee cười nhạo, hiếm có dịp trả đũa nên họ phải tận dụng cơ hội.
"Nhanh đi." Din hơi nhếch môi, xem như mắt nhắm mắt mở để Nathee bị phản công.
Nathee nhúc nhích chân một chút, sau đó lui ra sau, dùng hết sức đạp vào cửa. Nhưng khi chân của anh ta cách cửa chỉ còn 1cm thì "cạch" một tiếng, cửa đã mở ra. Rất tiếc là đã muộn, Nathee không dừng lại kịp nên hai chân của anh ta trượt thành một đường thẳng, bộ phận nào đó tiếp giáp với đất.
Ba người Bualoy hít vào một hơi, Pudsa theo bản năng khép chặt chân. Cái cảm giác thốn này...Ôi mẹ ơi, xin đồng tình Nathee một vạn lần!
"Chuyện gì vậy?" Diêu Tử Đồng mờ mịt nhìn năm người bên ngoài, cô bình tĩnh thong dong đi ra, đóng cửa lại. Thấy Nathee vẫn ngồi trên đất, cô chớp mắt, "Anh Nathee đang làm gì?"
"Sao cô không mở cửa sớm hơn một chút vậy, cô Ali?" Nathee vặn vẹo cả ngũ quan, từ đường của nhà anh ta xém chút đã bị đập bể rồi.
Pudsa thương tình nên đỡ Nathee đứng lên, hỏi khẽ, "Có cần tới bệnh viện khám không? Không chừng đào đã bị xây xát."
Nathee trừng mắt Pudsa, "Hay là anh cũng nếm thử cảm giác này đi?"
"Bình tĩnh bình tĩnh!" Pudsa vỗ vỗ vai của Nathee, "Lát nữa tôi lấy túi đá cho anh chườm." Pudsa len lén nhìn xuống bộ phận nhạy cảm của Nathee, dáng người cao to như vậy chắc "em trai" không nhỏ đâu nhỉ?
Biết rõ "giới tính" của Pudsa, Bualoy và Rarin lập tức đẩy nhẹ người anh ta, đưa mắt liếc nhìn Din ra hiệu. Tên này không sợ boss biết à?
Pudsa liền nghiêm túc lại, cùng ba người kia nhìn qua Diêu Tử Đồng.
"Vừa rồi sao cô bị nhốt bên trong?" Din nhàn nhạt hỏi, cô không hề sợ hãi hay kêu cứu càng khiến anh nghi hoặc.
"Anh đang xây thêm nông trại?" Diêu Tử Đồng không đáp mà hỏi ngược lại, những hồn ma kia hiện tại đang đứng sau lưng cô, dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Din.
"Không có, sao cô hỏi vậy?" Din khó hiểu.
"Nói dối. Anh ta đang nói dối!" Những hồn ma đồng thanh quát lên, đôi mắt họ càng trở nên đỏ ngòm. Vì e ngại Diêu Tử Đồng nên mới không dám làm hại Din.
"Anh cùng tôi tới một nơi được không?" Để chứng minh sự thật nên Diêu Tử Đồng phải tới mảnh đất đó, tiếp theo còn đưa những hồn ma này tới chùa.
Din thật sâu nhìn Diêu Tử Đồng một lúc rồi mới lên tiếng, "Đi thôi." Anh xoay người đi trước
Nhìn vào đôi chân thon dài của anh, Diêu Tử Đồng nâng cao lông mày. Đi nhanh như vậy làm gì chứ, anh ta có nghĩ tới cảm giác của những người thấp hơn, phải cực khổ chạy theo anh ta không?
Dường như thấu hiểu nỗi khổ của Diêu Tử Đồng, Din từ từ đi chậm lại, để cô bắt kịp anh.
Pudsa đẩy đẩy Nathee, "Anh Nathee, hai người họ đang tán tỉnh nhau đúng không?" Anh ta như người vừa tỉnh ngủ, nhìn theo hai bóng dáng ở phía trước.
"Đợi lát nữa anh Pathapee về, tôi sẽ giúp anh hỏi. Nói rằng Pudsa vô cùng muốn biết." Nathee cười mỉm, chớp mắt với Pudsa, người kia liền đơ người. Âm thầm nghiến răng, tức tối bỏ đi.
Ai dám hỏi boss chứ, Pudding không muốn bị xử chết!
Bualoy, Rarin gật gật đầu chào Nathee rồi cũng đi theo Pudsa, ba người này tựa như cây, lá và quả, không thể rời nhau.
Nathee vừa mới nhấc chân, cơn đau lại truyền tới khiến anh ta mím môi nhăn mặt. Chắc phải chườm túi đá như Pudsa nói rồi, nếu không đào của anh ta thật sự sẽ héo.
-----------------
Duy Ảnh: Mọi người ghé qua nhớ lưu lại dấu chân nhé! ^_<
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook