Sau khi thi đại học xong, Đường Hạnh đươc mẹ Đường mua điện thoại cho, đây là chiếc điện thoại mới đầu tiên của cô. 

Đường Hạnh vội vàng mua sim, lắp vào điện thoại rồi lưu số của ba mẹ, còn có cả số của Trình Liễm Nhất nữa.

Đây là 3 số điện thoại duy nhất mà cô nhớ.

Đường Hạnh vào QQ, nhắn tin với vài người bạn thân.

“Con đừng nghịch nữa, mau xuống xe thôi.” Mẹ Đường nói.

Đường Hạnh ngoan ngoãn bỏ điện thoại vào túi, nhìn chiếc ốp trong suốt, cô thầm nghĩ, phải lên mạng mua một cái ốp khác mới được.

Đường Hạnh về nhà, kết nối với wi-fi rồi nhắn tin cho Trình Liễm Nhất.

Nhưng cô cố ý không ghi tên.

“Này!”

Cô vừa nhắn một chữ, Trình Liễm Nhất đã mau chóng trả lời.

“Về rồi à?”

Đường Hạnh giật giật khóe miệng, không phải chứ, nhanh như thế đã nhận ra cô rồi sao?

“Cậu biết tớ là ai không?”

Mấy giây sau Trình Liễm Nhất nhắn lại, “Nếu không bây giờ tớ tới tìm cậu nhé?”

Đường Hạnh còn đang định nói không cần thì Trình Liễm Nhất gọi đến.

“Alo?” giọng cậu trầm thấp, Đường Hạnh nghe vậy thì ngây ngẩn cả người.

Trình Liễm Nhất lại hỏi, “Sao cậu không nói gì?”

Đường Hạnh ổn định lại cảm xúc, nói: “Sao cậu biết là tớ?”

“Không phải cậu thích số 9 à? Số điện thoại của cậu đã có mấy số 9 rồi.” Trình Liễm Nhất khẽ cười.

“Chỉ vì cái này thôi á?” Đường Hạnh hết nói nổi, tuy cô thích số 9 thật, sim cũng có nhiều số 9, nhưng mà cũng không chắc chắn là cô, có phải thần kì quá rồi không?

“Còn có một cái nữa, là trực giác đó.” Trình Liễm Nhất dừng lại rồi nói tiếp, “Bởi vì không ai nhàm chán giống cậu, nhắn có mỗi một chữ.”

“Tớ cúp máy đây.” Nụ cười trên môi Đường Hạnh biến mất.

Trình Liễm Nhất lập tức hỏi: “Cậu giận à?”

“Không giận, tốn tiền điện thoại.” Đường Hạnh hậm hực.

“Tốn tiền cũng là tiền của tớ, huống hồ mỗi tháng tớ có 500 phút gọi miễn phí, vậy nên cậu không cần lo lắng.” Trình Liễm Nhất nói tiếp.

“Ngại quá, tớ không muốn tâm sự với cậu chỉ muốn chơi điện thoại thôi.” Đường Hạnh cự tuyệt.

Trình Liễm Nhất thở dài, “Vậy thôi, bai bai.”

***

Đường Hạnh cúp máy, bắt đầu khám phá từng chức năng của điện thoại.

Cô mới mở vài ứng dụng thì Trình Liễm Nhất đã lặng lẽ đi đến làm Đường Hạnh sợ muốn chết, suýt nữa ném điện thoại đi.

“Cậu vào bằng cách nào!” Đường Hạnh hoảng sợ.

Trình Liễm Nhất liếc mắt nhìn chiếc di động mới, “Tớ dùng chân đi tới.”

Đường Hạnh thấy ánh mắt cậu, nhanh chóng giấu điện thoại đi, “Cậu tới đây làm gì?”

“Cậu mới mua hả? Cho tớ xem.” Trình Liễm Nhất mím môi nói.

Đường Hạnh phòng bị nhìn Trình Liễm Nhất: “Cậu định làm gì? Vậy cậu cũng đưa điện thoại của cậu đây.”

Trình Liễm Nhất nghĩ một lát, cậu cự tuyệt, lại hỏi: “Sao cậu nhớ số của tớ thế?”

“Có gì khó đâu, số của bố mẹ tớ cũng nhớ mà.” Đường Hạnh chớp mắt, không hiểu ý của Trình Liễm Nhất.

Trình Liễm Nhất cong môi, “Ý cậu là ngoài số của chú dì ra thì chỉ nhớ số tớ thôi đúng không?”

“Đúng vậy.” Đường Hạnh gật đầu.

Trình Liễm Nhất che giấu ý cười trên mặt, đang định nói tiếp thì cô đã ngắt lời.

“Thật ra tớ cũng không quen nhiều người, nên nhớ 3 số này, nếu có nhiều thời gian thì có thể nhớ thêm nhiều số hơn.” Đường Hạnh kiêu ngạo nói.

Trình Liễm Nhất không còn vui vẻ như trước nữa, nhưng đáy mắt lại có vài phần mong chờ, “Vậy cậu lưu số tớ là gì?”

“Tớ không nói cho cậu biết đâu.” Đường Hạnh cười tủm tỉm, bây giờ Trình Liễm Nhất không còn gì để uy hiếp cô, vậy nên cô không sợ.

Trình Liễm Nhất hơi thất vọng, nói: “Vậy thôi.”

“Nhưng tớ có thể gợi ý cho cậu, có 4 chữ.” Đường Hạnh cười nói.

Trình Liễm Nhất cau mày, nghĩ một lúc nhưng không đoán được.

“Tớ đã gợi ý cho cậu rồi nhưng cậu không đoán ra, vậy cậu không được trách tớ.” Đường Hạnh xua tay, giọng nói bất lực.

Trình Liễm Nhất thở dài.

***

Sang tháng sáu sang cuối cùng cũng đã đến ngày có điểm thi.

Ba mẹ hai nhà đều đi làm, mà Đường Hạnh và Trình Liễm Nhất ngồi trước máy tính tra điểm.

Đường Hạnh cầm tờ số báo danh, sợ hãi nói: “Nhất Nhất, cậu tra điểm trước đi, tớ căng thẳng quá.”

Trình Liễm Nhất ừ một tiếng, cậu nhanh chóng vào trang web, điền thông tin cá nhân rồi xác nhận.

Đường Hạnh lấy tay che mắt, qua khe hở ngón tay thấy điểm của Trình Liễm Nhất rất cao, không ngoài dự đoán.

“Oa Nhất Nhất, điểm của cậu cao quá, chắc là hạng nhất nhỉ?” Đường Hạnh cảm thán một tiếng.

Trình Liễm Nhất lắc đầu, “Chắc không phải đâu, người khác điểm cũng cao mà, tớ chụp ảnh cho bố mẹ xem, cậu tra đi.”

Trình Liễm Nhất chụp ảnh gửi đi, cậu nhận được điện thoại từ bố mẹ, bảo với Đường Hạnh rồi ra ngoài nghe.

Đường Hạnh quay về trang chủ, không dám điền thông tin, cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng cực kỳ khẩn trương.

Trình Liễm Nhất cúp máy rồi đi về phòng, thấy Đường Hạnh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bất lực nói: “Cậu vẫn chưa chuẩn bị tinh thần xong à?”

“Tớ hồi hộp lắm…” Đường Hạnh giật giật môi trả lời.

Trình Liễm Nhất cầm tờ số báo danh của cô, “Để tớ tra giúp cậu.”

“Được, được.” Đường Hạnh che mắt lại.

Âm thanh bàn phím vang lên, Đường Hạnh chỉ có thể dùng tai để nghe xem cậu tới bước nào.

“Tra xong rồi, thành tích rất tốt.” Giọng Trình Liễm Nhất vang lên bên tai cô.

“Thật á?” Đường Hạnh không tin.

“Cậu nhìn là biết” Trình Liễm Nhất khẽ cười nói.

Bởi vì tin Trình Liễm Nhất, Đường Hạnh buông tay, ánh mắt chăm chú  nhìn màn hình máy tính, Ngữ Văn, Toán, Tiếng Anh, tổ hợp Xã hội rồi đến tổng điểm.

“Điểm của tớ cao quá.” Đường Hạnh nhìn đi nhìn lại 3 lần, vui sướng tới nỗi nhảy cẫng lên.

“Đúng rồi, điểm rất cao.” Trình Liễm Nhất mỉm cười nhìn cô.

Đường Hạnh kích động lao vào lòng Trình Liễm Nhất, “Nhất Nhất, cảm ơn cậu nhiều nha, cậu là thầy giáo phụ đạo giỏi nhất thiên hạ.”

Trình Liễm Nhất đỡ eo cô, tay kia vỗ nhẹ sau lưng, “Không phải đâu, là vì sự cố gắng của chính bản thân cậu mà.”

Trừ Trình Liễm Nhất, không ai biết Đường Hạnh phải khổ cực thế nào. Bình thường cô hay cợt nhả, nhưng mỗi lần Trình Liễm Nhất giao bài cô đều không từ chối, nghiêm túc học tập.

Cuối tuần dậy sớm học từ mới, buổi tối học các môn xã hội, Toán làm hết quyển này đến quyển khác. Mỗi ngày đều xếp lịch học cụ thể rồi hoàn thành.

Trình Liễm Nhất còn biết bài mà lúc thi Đường Hạnh làm sai, sau đó về nhà cô sẽ xem xét và làm lại lần nữa.

Người khác không biết nhưng cậu có thể hiểu được, thành tích của Đường Hạnh hoàn toàn dựa vào sự phấn đấu khổ cực mà có.

“Nhưng tớ vẫn muốn cảm ơn cậu.” Đường Hạnh vùi đầu vào hõm vai của Trình Liễm Nhất, nếu không phải vì muốn cùng cậu học cùng trường đại học, có lẽ cô sẽ không kiên trì nhiều năm như vậy.

“Cậu khóc à?” Trình Liễm Nhất nhẹ nhàng nói.

Đường Hạnh thoát khỏi vòng tay của Trình Liễm Nhất, hai mắt phiếm hồng như thỏ con, “Đây là vui quá nên mới khóc đó.”

“Điện thoại đổ chuông một lúc rồi, chắc là chú dì đang sốt ruột lắm, cậu nghe máy đi.” Trình Liễm Nhất vỗ vai cô.

Đường Hạnh hít mũi, cầm điện thoại để trên bàn.

“Mẹ, con tra điểm rồi.” Đường Hạnh khoe thành tích với mẹ Đường, “Đợi tí nữa con chụp cho mẹ xem nhé.”

Cô cúp điện thoại,chụp điểm của mình, ba Đường gọi đến cô lại nói lại một lượt rồi mới được yên tĩnh.

Còn họ hàng thân quen Đường Hạnh biết bố mẹ cô sẽ phụ trách.

Nhìn thành tích của mình, Đường Hạnh có cảm giác không chân thực, “Không ngờ điểm lại cao vậy.” 

“Chẳng lẽ cậu không phát hiện điểm 3 năm cấp 3 của cậu đều nằm trong top 15 của khối sao?” Trình Liễm Nhất cười nói.

Đường Hạnh sửng sốt, “Tớ biết, nhưng mà tớ chỉ là do bản thân mình may mắn thôi.”

“Đều là tích lũy mà thành.” Trình Liễm Nhất nói, “Điểm của cậu còn cao hơn tớ nghĩ, chứng tỏ cậu rất tiến bộ.”

Đường Hạnh ngây ngô cười, “Tớ có thể chọn một trường thật tốt nha.”

“Tớ đã chọn được trường rồi, cậu muốn xem các ngành đào tạo không?” Trình Liễm Nhất nhìn máy tính, bắt đầu tìm kiếm thông tin.

“Đại học Giang Thành?” Đường Hạnh nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc.

“Ừ, đại học Giang Thành, khoa Y của trường rất nổi tiếng, đứng top 3 cả nước.” Trình Liễm Nhất gật đầu.

Đường Hạnh hỏi: “Cậu muốn học Y à?”

“Ừ, tớ đã so điểm trúng tuyển ban xã hội rồi, điểm của cậu cũng đỗ được.” Trình Liễm Nhất giải thích.

“Cậu đã chọn sẵn rồi sao? Còn tính cho cả tớ nữa?’ Đường Hạnh ngạc nhiên nhìn cậu.

“Không phải chúng ta đã nói sẽ học cùng nhau sao?” Trình Liễm Nhất cười nhạt.

Trong lòng Đường Hạnh xẹt qua một cảm xúc khác thường, có ngọt ngào, có ấm áp.

“Còn cậu thì sao, cậu muốn học khoa gì?” Trình Liễm Nhất mở miệng hỏi.

Đường Hạnh cau mày ủ rũ, cô chỉ mới nghĩ đến chuyện thi đỗ chứ chưa nghĩ sẽ học ngành nào.

“Tớ chưa biết mình muốn học gì nữa.”

“Vậy cậu lên xem đi, sau đó nghĩ thật kĩ xem mình muốn học gì.” Tuy Trình Liễm Nhất có thể góp ý nhưng vẫn phải dựa vào chuyện cô thích khoa nào.

Đường Hạnh gật đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Sao cậu muốn học Y?”

Trình Liễm Nhất nhìn cô, cong môi cười: “Mai sau sẽ nói cho cậu biết.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương