“Dục ca.”
Phó Dư Hàn có chút lo lắng, quay đầu nhìn hắn một cái.
“Không có gì, tôi……” Văn Dục hít vào một hơi thật sâu, tay nắm chặt thanh quyền, sau đó rất nhanh buông lỏng, lấy điện thoại ra nhìn một cái.
Trên điện thoại quả nhiên có tin nhắn gửi đến từ tài xế.

Văn Dục gọi lại, cách một con đường cùng đối phương nói chuyện: “…… Ừm, tôi đã biết.”
Văn Dục cúp máy, nhìn Phó Dư Hàn: “Có lẽ…… Không thể ăn cơm cậu làm rồi.”
“Vậy hôm khác cũng được.” Phó Dư Hàn nói.
“Được.” Văn Dục đáp, “Tôi phải trở về phòng học một chuyến, lấy giấy khen theo.

Cậu có muốn về trước không?”
Phó Dư Hàn rũ mắt trầm ngâm một lát: “Tôi đi với cậu.”
Đường trở lại so với lúc đi ra trầm lặng hơn nhiều.

Trên đường có không ít người quen khác lớp, khác khối nhìn thấy bọn họ, liên tục có người chào hỏi, sau đó còn hỏi một câu “Tại sao lại quay lại.”
“Để quên đồ.” Phó Dư Hàn lạnh nhạt đáp lời những người bắt chuyện, thỉnh thoảng khẽ liếc nhìn Văn Dục bên cạnh.
Vẻ mặt Văn Dục không có biểu cảm gì, giống như không hề có cảm xúc.

Nhưng mà dáng vẻ này lại khiến Phó Dư Hàn càng thêm lo lắng.

Gần đây hắn đã thoải mái hơn rất nhiều so với trước kia, cũng đã học được cách thể hiện vui buồn trên mặt.

Nhưng mà hiện giờ, Văn Dục lại giống như món hàng mỹ nghệ được cất giữ cẩn thận trong hộp, cảm xúc thu liễm đến mức không thể nhìn ra.
“Dục ca.”
Tại góc bậc thang cuối cùng, Phó Dư Hàn đuổi theo, động tác vô cùng tự nhiên siết chặt đầu ngón tay hắn.
“Dục ca.” Giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt của Phó Dư Hàn truyền ra từng chữ, rõ ràng rành mạch xông vào lỗ tai Văn Dục, “Tôi ở đây.”
Văn Dục hít sâu một hơi: “Cậu đi mở cửa đi.”
“Ừm.”
Phó Dư Hàn lúc đi học sẽ cùng Cát Nhiên thay phiên khoá cửa, hiện giờ trong lớp đã không còn ai.

Cậu lấy chìa khoá mở ra, đẩy cửa bước vào; Văn Dục đi theo sau lưng cậu, trở tay đóng cửa lại.
Sau đó hắn một phen nắm chặt cánh tay Phó Dư Hàn, đem người ấn lên vách tường giữa cửa sau và cửa sổ phòng học, cúi đầu hôn lên.
“Ưm ——”
Lưng Phó Dư Hàn nặng nề đập vào tường, trong khoang mũi tràn ngập hương vị xâm nhập mạnh mẽ của một người khác.
Môi bị người ngậm lấy, cậu theo bản năng giật mình một cái, nhưng rất nhanh nhận ra tình huống hiện tại, rốt cuộc không có mạnh mẽ phản kháng, mà là vươn tay, tìm được lưng Văn Dục, nhè nhẹ vỗ về.
Nụ hôn này kịch liệt mà chấp nhất, gần như là cắn xé, xen lẫn một loại cảm xúc tiêu cực nào đó.
Tựa như chỉ có làm như vậy, Văn Dục mới có thể tìm được một chút sức mạnh khiến bản thân trấn tĩnh lại.
Bên trái là cửa sổ, bên phải là cửa sổ, đối diện cũng là cửa sổ, chỉ cần có một học sinh hướng mắt nhìn về xung quanh phòng học lớp sáu là có thể phát hiện ra hành động của bọn họ.

Trái tim Phó Dư Hàn không khỏi kịch liệt nhảy lên, nhưng cậu không dám đẩy đối phương ra, bởi vì cậu biết hiện giờ bạn trai mình cảm xúc rất không tốt.
“Dục ca……” Phó Dư Hàn chịu đựng cơn đau nhẹ giữa môi răng, vừa trấn an, vừa mơ hồ không rõ nói, “Tôi đây, tôi ở đây.”
“Tôi lại phải về.” Văn Dục gắt gao nắm chặt vạt áo sau lưng Phó Dư Hàn, khàn giọng nói, “Tôi lại phải đi gặp ông ta, lại phải giấu bản thân trong lớp vỏ bọc, mỗi cái nhíu mày cười nói đều phải tính toán trong lòng, hành động gì cũng đều không thể thả lỏng…… Tôi ghét như vậy, tôi thật sự chán ghét như vậy……”
“Dục ca.” Phó Dư Hàn từng chút từng chút hôn lại hắn, “Không sao đâu, từ từ nào.”
Văn Dục ôm chặt cậu, vùi đầu trên vai Phó Dư Hàn, áp suất quanh thân giảm mạnh.
“Cho dù hiện giờ không có cách nào, thì mười năm hai mươi năm nữa, sẽ có một ngày cậu thoát khỏi khống chế của ông ấy…… Tôi sẽ ở bên cậu.” Phó Dư Hàn ôm lại hắn, “Dục ca, tôi kiếm tiền nuôi cậu.”
“Không được.” Văn Dục nghẹn ngào nói, “Làm sao có thể để bà xã nuôi.”
Giọng điệu Phó Dư Hàn đột nhiên trở nên hơi lạnh lùng: “…… Ai là bà xã?”
“Trên giường cậu cũng không tranh, vì sao bây giờ lại đi tranh cái này.” Văn Dục ngẩng đầu, thần sắc vẫn là nhàn nhạt, nhưng Phó Dư Hàn có thể nhận ra hắn đã bình tĩnh không ít, “Không sao, tôi khá hơn nhiều rồi, tôi lấy giấy khen…… Sau đó chúng ta đi xuống đi.”

Hắn buông Phó Dư Hàn ra, đi tới chỗ ngồi của mình, từ trong ngăn bàn lấy ra một phong bì giấy khen mới tinh, nhét vào trong cặp.
Phó Dư Hàn nhìn hắn suy nghĩ chốc lát: “Vì sao nhất định phải lấy theo cái này?”
“Nếu tìm tôi vì cuộc thi, vậy thì ông ta chỉ quan tâm đến cái này.” Văn Dục nói, “Để phòng ngừa thôi.”
Phó Dư Hàn “À” một tiếng: “Vậy buổi tối cậu ăn cơm ở đâu?”
Văn Dục báo ra tên một nhà hàng.
Lần nào Văn Tự Minh cũng chỉ chọn một trong số những nhà hàng kia, bởi vì khẩu vị của ông ta và hắn có chút không hợp.
Trong vấn đề lựa chọn nhà hàng, Văn Tự Minh cho hắn sự tôn trọng nhất định.

Thế cho nên có thể thỏa mãn đồng thời khẩu vị của hai cha con bọn họ, cùng với đạt yêu cầu về “Đẳng cấp”, trong thành phố nơi có thể chọn cũng không nhiều lắm.
“Được.” Phó Dư Hàn gật gật đầu.
Văn Dục miễn cưỡng ổn định cảm xúc, đem lý trí trở về, vì vậy chú ý tới mặt Phó Dư Hàn, sau đó sửng sốt.

Hắn giơ tay chạm nhẹ vào môi cậu, giọng điệu có chút thận trọng: “Vừa nãy tôi cắn mạnh như vậy sao?”
Môi Phó Dư Hàn không sẫm màu, vì vậy miệng vết thương đỏ chói vô cùng bắt mắt.
“Cậu cắn mạnh bao nhiêu tự cậu không biết sao?” Phó Dư Hàn nhướng mày, duỗi tay chọc chọc vai hắn, khẽ cười nói, “Cho cậu nợ, một ngày nào đó tôi muốn cắn lại.”
“…… Được.” Thái độ này khiến Văn Dục trở nên thả lỏng, rốt cuộc hắn cũng nở nụ cười.
Văn Dục dùng quãng đường từ phòng học đến cổng trường điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, chờ đến khi nhìn thấy chiếc Maserati kia, hắn đã khôi phục lại dáng vẻ thành thục ổn trọng mà trước đây thường dùng để gặp Văn Tự Minh.

Văn Dục ở cổng trường tạm biệt Phó Dư Hàn, một mình băng qua đường, chui vào trong xe.
Chiếc xe màu đen nhanh chóng hoà vào dòng người trong giờ cao điểm buổi chiều.
Rốt cuộc không còn nhìn thấy nữa, Phó Dư Hàn lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Dọc đường đi Văn Dục không nói lời nào, hắn thật sự rất không vui vẻ —— bởi vì không ăn được bữa cơm tình yêu chúc mừng kia.
Nhưng mà đồng thời, hắn cũng không có khẩn trương, không biết vì sao, trong lòng Văn Dục có một loại cảm giác rất kỳ lạ, hắn cảm thấy dì Phương hẳn là sẽ không đem chuyện của hắn và Phó Dư Hàn nói ra.
Con rối, một khi đã thoát khỏi sự trói buộc, muốn thuyết phục bản thân quay về dáng vẻ trước kia là chuyện rất khó khăn.
Xe rất nhanh đến nơi, Văn Dục bước xuống, đếm số phòng rồi vào cửa.
Hai người kia đã tới từ lâu, nhìn thấy người đến, Văn Tự Minh liền dời ánh mắt sang, nhàn nhã chờ.
“Ba,” Văn Dục thấp giọng gọi ông, dừng một chút, lại nói, “Dì Phương.”
Văn Tự Minh cau mày: “Con gọi cái gì?”
Đôi mi dài của Văn Dục hơi rũ xuống, ngón tay cái ấn lên các đốt ngón tay trỏ, tự hỏi bản thân có nên giả vờ gọi một tiếng “Mẹ” hay không.
Gọi cũng không sao, hắn đã từng gọi qua rất nhiều lần.
Nhưng sự phản loạn trong xương cốt lại kéo hắn về một phương hướng khác.
“Không sao mà,” Phương Uyển Tĩnh ôn hoà cười cười, “Gọi dì cũng không có gì không đúng.”
“Là do em cứ nuông chiều mới khiến nó thành ra như vậy.” Văn Tự Minh nói, giọng điệu trở nên nghiêm túc, “Văn Dục, con gọi cái gì?”
“…….” Văn Dục hít một hơi thật sâu, “Mẹ.”
Khóe miệng Phương Uyển Tĩnh khẽ giật, nụ cười dịu dàng kia cũng hiện lên một chút xấu hổ.

Văn Dục ngược lại thoải mái hơn nhiều, lúc này mới ngồi vào bàn.
Vừa ngồi xuống, Văn Tự Minh dĩ nhiên liền hỏi hắn thành tích thi đấu.
Lúc Văn Dục chuyển trường, Văn Tự Minh đã vận dụng rất nhiều mối quan hệ, trưởng phòng giáo vụ Tam Trung chính là một người quen cũ của ông, nghe nói ngay trong cuộc họp công ty cũng đã nhận điện thoại chúc mừng từ đối phương gọi đến.
Văn Dục không hề bất ngờ, vô cùng bình tĩnh mở cặp lấy giấy khen đưa qua.
Thứ này đối với hắn chẳng khác nào giấy vụn, hơn nữa nhìn dáng vẻ Phó Dư Hàn dường như cũng không muốn giữ làm kỷ niệm.
Nói thẳng ra là, con người quan trọng hơn giải thưởng, chứ không phải ngược lại giống như Văn Tự Minh.
Văn Tự Minh cầm lên giấy khen cũng không xem, tiện tay đặt qua một bên, kế đó gọi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên.
Trong bữa cơm, ba người bọn họ không nói thêm cái gì.

Sau một hồi cụng ly, Phương Uyển Tĩnh là người đầu tiên gác đũa.
Bà một mực chờ Văn Tự Minh ăn xong, sau đó hít vào một hơi thật sâu.
“Em muốn nói một chuyện.”

Văn Tự Minh ngước mắt.
“Tự Minh,” Bà quay đầu sang, nụ cười dịu dàng như cũ, “Chúng ta ly hôn đi.”
Văn Dục: “……”
Hả?
“Em nói cái gì?” Văn Tự Minh cau mày, dường như không hiểu nổi tiếng mẹ đẻ, “Anh không nghe lầm chứ?”
Phương Uyển Tĩnh từng câu từng chữ nói ra: “Em nói, chúng ta ly hôn đi.”
Nói đến như vậy làm sao còn có thể nghe lầm.

Chân mày Văn Tự Minh nhíu lại càng chặt: “Lý do?”
“Tính cách không hợp, phương diện nào đó không được hài hoà, tình cảm tan vỡ…… Anh tùy tiện chọn lý do nào cũng được.” Phương Uyển Tĩnh nói, “Tóm lại em đã nghĩ kỹ rồi, cũng đã liên hệ luật sư, em không có bất cứ yêu cầu gì, chúng ta ly hôn bình thường là được.

Nếu thật sự không được nữa, anh muốn em rời khỏi nhà cũng có thể nói ra…… Tóm lại em không muốn tiếp tục nữa.”
Vài câu này đã vô cùng thẳng thắn, thẳng đến mức không phù hợp thẩm mỹ của Văn Tự Minh.
Ông không vừa lòng nói: “Trước đây em sẽ không nói những lời này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không xảy ra cái gì, nếu cứng rắn muốn nói thì…… Chính là do không có gì xảy ra cả.” Phương Uyển Tĩnh nhìn ông, “Tự Minh, trước đây em vẫn luôn không muốn thừa nhận…… Thật ra anh không hề yêu em…… Không, không đúng, phải nói là, thật ra anh chỉ yêu chính mình mà thôi.”
“Em đang nói cái gì? Em còn hy vọng anh phải yêu em như thế nào —— anh đối với em như vậy không tốt sao?” Văn Tự Minh nói, “Chẳng phải anh đã sớm nói với em, nếu cảm thấy không đủ tiền có thể nói với trợ lý sinh hoạt, cậu ấy sẽ……”
“Trợ lý sinh hoạt,” Phương Uyển Tĩnh cắt ngang lời ông, bất đắc dĩ lại tự giễu cười một tiếng, “Làm gì có đôi vợ chồng nào lại phải thông qua trợ lý sinh hoạt mới có thể giao tiếp với nhau chứ?
Có người nói, một tình yêu tốt sẽ khiến hai người yêu đương đạt được thành tựu, từ từ trở nên tốt đẹp hơn.
Trước đây bà vẫn cho rằng, điều này chỉ là lý thuyết suông, lý thuyết là lý thuyết, thực tế là thực tế, luôn có chênh lệch.
Bởi vì bà nghĩ rằng, những cô bạn thân và những người phụ nữ giàu có mà bà quen biết, sau hôn nhân tựa hồ cũng không hạnh phúc lắm —— người thiếu tiền, người thiếu tình, người có tình thì tính cách không hợp, người hợp tính lại lạnh nhạt với nhau như nước…… Như vậy so ra, cuộc sống của bà dường như cũng không tệ đến vậy.
Nhưng mà một ngày kia, khoảnh khắc hai đứa trẻ nắm tay nhau đứng trước mặt bà, ánh mắt kiên định đó đã khiến bà bị đả động.
Trong cuộc sống có người để hy vọng, đáy mắt sẽ có ánh sáng.
Mà ngày đó bà về đến nhà, đối diện với căn biệt thự không một bóng người, lẻ loi bước vào căn phòng vốn dĩ hai người sống chung, nhưng lại thường xuyên chỉ có một mình mình, hướng tới bàn trang điểm ngồi xuống, nhìn chính mình trong gương mới phát hiện, cuộc sống này đã sớm hủy diệt đi ánh sáng trong mắt bà.
Tuổi trẻ thật tốt.
Người trẻ tuổi đối mặt với tình yêu của chính mình, không hề lùi bước.
Bà cũng đã từng dũng cảm một lần, bất chấp những lời chỉ trích gả cho Văn Tự Minh.

Khi đó bà là lần đầu kết hôn, vợ đối phương lại vừa mới qua đời, một người xuất thân bình thường, người kia lại là giám đốc của một tập đoàn nổi danh…… Bà là được gả vào dưới vô vàng áp lực, nhưng mà ——
Nhưng mà.
Trước khi mình già đi, bà muốn dũng cảm một lần.

Phương Uyển Tĩnh người giống như tên, là một người phụ nữ dịu dàng an tĩnh, ngay cả lúc cãi nhau cũng vô cùng bình tĩnh hòa nhã; mà Văn Tự Minh, bản thân chính là một quyển sách về “Làm bộ làm tịch”, lúc tranh cãi với người khác tất nhiên cũng dùng tư tưởng là chính, hào hoa phong nhã mà vặn hỏi.
Ly hôn là một việc vô cùng mất mặt, đối với Văn Tự Minh mà nói, ông tất nhiên sẽ không đồng ý.
Hai người bọn họ ở ngay trên bàn ăn kịch liệt khắc khẩu, Văn Dục cơm nước xong, buông đũa, không chút để ý lấy ra di động.
Thật ra lúc bình thường, sau bữa ăn Văn Tự Minh sẽ nói với hắn vài câu, đương nhiên không cho phép hắn cầm lên điện thoại.
Nhưng Văn Dục cảm thấy, hôm nay đối phương hẳn là không còn tinh lực đi quản hắn.
Trên wechat, Phó Dư Hàn đã gửi cho hắn một biểu tượng cảm xúc: Một con gấu ngây thơ chất phác đang nằm.
Này có lẽ là một tín hiệu im lặng, thể hiện ý tứ “Tôi ở đây.”
Văn Dục cuối cùng cũng cảm thấy có chút an ủi, khoé môi không tự giác khẽ cong lên, nhắn trở về.
Văn Dục: Ăn xong rồi sao?
Phó Dư Hàn gần như trả lời ngay lập tức.
Phó Dư Hàn: Ăn xong rồi, còn cậu.
Văn Dục: Xem như cũng ăn xong rồi.
Phó Dư Hàn: Xem như……?
Văn Dục: Vốn dĩ ăn cơm xong tôi sẽ theo thường lệ phải nghe dạy bảo, kết quả dì Phương đột nhiên nói muốn cùng ba tôi ly hôn, hiện giờ hai người bọn họ đang cãi nhau, cậu có muốn nghe một chút không?

Hắn nói xong cũng không chờ Phó Dư Hàn trả lời, ở dưới bàn ấn xuống mười mấy giây tin nhắn thoại gửi qua.
Phó Dư Hàn:……
Phó Dư Hàn: Vô cùng ồn ào căng thẳng nha.

Dì ấy đột nhiên nghĩ thông suốt rồi sao?
Văn Dục: Tôi làm sao biết được, có lẽ bị tình yêu của chúng ta làm cho cảm động rồi?
Phó Dư Hàn:…… Nhìn lại mặt mình đi anh trai à.
Văn Dục: Tôi có nói câu nào sai sao? Là do chúng ta chưa đủ yêu nhau hay là do tôi
“Văn Dục!”
Hàng chữ còn chưa kịp đánh xong, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm, ngón tay run lên, câu nói còn dang dở kia liền bị gửi đi.
“Con đang làm cái gì?” Văn Tự Minh nhìn chằm chằm hắn, “Chơi điện thoại?”
Văn Dục mím môi: “……”
“Đưa điện thoại ra đây.” Ông nghiêm khắc nói, “Ba đã từng nói chưa hả, lúc ăn cơm không được chơi điện thoại?”
“Anh đừng như vậy, Văn Tự Minh, Tiểu Dục dù sao vẫn còn nhỏ……” Phương Uyển Tĩnh ý đồ muốn khuyên can.
“Mười tám tuổi còn nhỏ nữa sao? Hơn nữa, còn nhỏ thì không cần lễ phép à?” Văn Tự Minh tức giận nói, “Tóm lại anh không đồng ý ly hôn.

Anh không biết gần đây em đã gặp phải chuyện gì hoặc nghe ai nói bậy cái gì, dù sao trong khoảng thời gian này, em tốt nhất nên ở nhà bình tĩnh một chút.

Mặc khác, Văn Dục ——”
Văn Dục nhìn ông.
“Một tháng gần đây, mẹ con đi nhiều nhất cũng là đến chỗ của con, con tốt nhất nên giải thích cho ba đi.”
“Giải thích cái gì?” Văn Dục nói, “Con vẫn luôn ôn tập.”
“Nếu không có gì giải thích cũng không sao, từ hôm nay trở đi con về nhà ở, cho đến khi kết thúc kỳ thi đại học.”
“……” Văn Dục ngẩng đầu, “Hả?”
“Chuyện ly hôn em sẽ ủy thác cho luật sư xử lý.” Biểu cảm của Phương Uyển Tĩnh không mấy tốt đẹp, “Anh không vui cũng được, tìm Tiểu Dục gây sự làm gì? Chuyện này có liên quan đến con sao?”
“Ở đây không có chỗ cho em nói chuyện!” Văn Tự Minh cười lạnh nói, “Hơn nữa, anh bảo nó về nhà cũng gọi là gây sự sao?”
“……?” Phương Uyển Tĩnh quả thật không thể tin nổi, “Đến quyền nói chuyện em cũng không có sao?”
Lại một trận khắc khẩu mới.
Trên điện thoại có tin nhắn Phó Dư Hàn gửi tới.
Phó Dư Hàn: Cậu làm sao?
Phó Dư Hàn:…… Dục ca? Xảy ra chuyện gì?
Đương lúc hai người kia đang cãi nhau, Văn Dục cúi đầu nhanh chóng gõ chữ.
Văn Dục: Vẫn là do tình yêu của chúng ta không đủ để đả động người khác.
Văn Dục: Tôi vừa mới bị ba mắng một trận, ông ấy muốn tôi từ bây giờ về nhà ở, cho đến khi thi đại học xong.
Phó Dư Hàn:……
Phó Dư Hàn: Vậy cậu định làm sao bây giờ?
Văn Dục: Tôi thật sự không nhịn được nữa.
Con ngựa hoang một khi đã thoát cương, liền không hề muốn bị tròng lên giam cầm lần nữa ——
Văn Dục: Tiểu Hàn, cho dù tôi có thế nào, cậu cũng nhất định sẽ luôn ở bên tôi sao?
Phó Dư Hàn: Cậu nói xem?
Văn Dục: Vậy
Văn Dục: Tôi muốn phản nghịch, điện hạ của tôi.
Hắn nhắn xong những lời này, cất điện thoại, ngước mắt nhìn chăm chú vào hai vị phụ huynh trước mặt, hít một hơi thật sâu.
“Con không muốn về nhà.”
Giọng điệu trầm ổn bình tĩnh của Văn Dục đột ngột vang lên giữa ồn ào tranh chấp trên bàn.

Hai người bên kia dừng lại, đồng thời nhìn về phía hắn.
“Con không muốn về nhà.” Văn Dục nhìn chằm chằm người cha cao lớn uy nghiêm của hắn, từng câu từng chữ nói ra, “Con ở đó đi học rất thuận tiện, lớp mười hai đang ở giai đoạn nước rút, con cảm thấy ở gần trường sẽ thuận lợi hơn.”
“Con thi đại học có vấn đề gì sao?” Văn Tự Minh nhíu mày.
“Không có vấn đề.” Văn Dục nói, “Nhưng con nghĩ ba cũng không thích có chuyện ngoài ý muốn.”
Văn Tự Minh hừ lạnh một tiếng: “Nếu đã không thành vấn đề, vì sao ba phải nghe mày sắp xếp.”
“Bởi vì ——”
Văn Dục ngừng một chút, nhớ lại ngày đó Phó Dư Hàn đã từng nói qua, “Trái đất có chu kỳ, có lịch sử, cũng có nhịp điệu của riêng nó, cho dù ba có muốn như thế nào, thế giới này cũng đều không thể như ba mong muốn.

Ba, con thích ở chỗ của mình, ba nên biết điều này.”
“Từ sau khi mẹ mất, người con ghét nhất chính là ba.”

“……” Văn Tự Minh giận tím mặt, chỉ vào mũi hắn mắng, “Văn Dục! Mày làm phản rồi!”
Đã muốn làm phản từ lâu rồi.
Văn Dục rầu rĩ nghĩ, hắn sống yếu đuối từng đó năm, làm gì có chút dáng vẻ kiêu ngạo nào?
Di động liên tục rung lên, Văn Dục tranh thủ thời gian lấy ra nhìn một cái, sau đó rốt cuộc không ngồi yên được nữa.
Phó Dư Hàn: [Vị trí]
Phó Dư Hàn: Dục ca, tôi ở đây.
Phó Dư Hàn: Ở dưới lầu có cái McDonald, tôi ngồi bên trong, nếu cậu cần gì cứ nói, tôi ở đây chờ cậu.
“Con phải trở về tham gia tiết tự học buổi tối.” Văn Dục nhìn điện thoại, chậm rãi đứng dậy, khoác lên cặp sách, trong ánh mắt khiếp sợ của Văn Tự Minh vừa nói vừa lui về phía sau, “Mới vừa qua năm được mấy ngày, con không muốn tiếp tục ở lại nghe các người cãi nhau.”
“Văn Dục! Ngày mai ba lập tức đi tới trường của mày!”
Bước chân Văn Dục chợt ngừng, quay đầu nhìn ông một cái, “Ba có thể phạt con, con cũng có quyền nộp giấy trắng —— hay là ba lại tìm một người khác sinh cho ba một đứa con có thể làm ba nở mày nở mặt đi?”
“Văn Dục!!!”
Văn Dục nhanh chân chạy mất.

Văn Dục lớn như vậy, lần đầu tiên trong lúc ăn cơm với Văn Tự Minh chạy trốn, chỉ vì đi gặp một người đang chờ hắn.
Quá vui sướng, toàn thân trên dưới, từng lỗ chân lông đều phảng phất như muốn nở ra.

Văn Dục một mạch chạy xuống lầu, chạy ra khỏi cửa khách sạn, hít một ngụm không khí lạnh lẽo mới mẻ bên ngoài, đột nhiên nhanh chóng nhận ra một điều ——
Đây là tự do.
Cửa hàng McDonald đối diện đèn đuốc sáng trưng, bên cạnh vách tường thủy tinh sát đất sạch sẽ có một nam sinh cao gầy đang ngồi, động tác thoải mái tùy ý, cử chỉ giơ tay nhấc chân toát ra thần thái vô cùng tao nhã.
—— chính là người bạn trai vừa anh tuấn vừa ưu tú của hắn.
Văn Dục hít vào một hơi thật sâu, dẫm lên đèn xanh lao qua.
Di động trong túi quần liên tục rung lên, có lẽ là Văn Tự Minh đang giận dữ gọi tới.

Văn Dục không muốn nghe, cũng không quản nữa, một lòng chạy về phía đối diện.

Phó Dư Hàn rất nhanh trông thấy hắn, gương mặt trời sinh lạnh nhạt cũng vì vậy mà nhu hoà vài phần, cầm theo cà phê chưa uống xong đi ra cửa.
Bọn họ ở trước cửa gặp được nhau, Văn Dục dang hai tay liền ôm lấy cậu.
Lúc này đang ở trên đường, bốn phía xung quanh vô số người qua lại.
Giữa chạng vạng, ngay trung tâm thương mại tụ tập không ít người, hai nam sinh vóc dáng cao lớn anh tuấn lại ở bên đường ôm nhau.
Hành động này dẫn đến không ít người ghé mắt nhìn.
Phó Dư Hàn bị Văn Dục ôm lảo đảo một chút, vô cùng vất vả giữ cho cà phê không bị đổ: “Mau buông tay.”
“Không cho ôm?” Văn Dục buông tay nhìn cậu một cái, “Sợ người khác nhìn sao?”
“Không phải sợ, là không được tự nhiên.

Cậu biết tôi vốn không thích bị người khác nhìn chằm chằm mà.” Phó Dư Hàn dời mắt.
Tựa hồ để chứng minh bản thân không sợ, cậu do dự một lát, nhích lại gần hôn khẽ một cái lên má Văn Dục, sau đó đưa sang một ly cà phê: “Cậu làm thế nào chạy ra đây?”
“Tôi cãi nhau, sau đó chạy trốn.” Văn Dục được Phó Dư Hàn chủ động hôn, cười cong mắt nói, “Tôi xong đời rồi.”
“Biểu cảm của cậu một chút cũng không giống xong đời.”
“Bởi vì tôi đang rất vui.” Văn Dục nói, “Tiểu Hàn, có lẽ chúng ta phải ‘lưu vong’ rồi.”
“Hả?” Phó Dư Hàn nghiêng đầu, đôi mắt bình tĩnh không chút nào sợ hãi.
Vì thế Văn Dục lại vui vẻ bật cười.
“Cậu vẫn luôn muốn tôi nói thật.” Hắn nắm chặt tay Phó Dư Hàn, “Lời thật lúc này của tôi cũng chỉ có một câu —— tôi không muốn về nhà, không muốn trước khi thi đại học không được nhìn thấy cậu, tôi muốn ở bên cậu.”
Văn Dục ngước mắt nhìn đối phương, đáy mắt mơ hồ lấp lánh ánh sáng, “Cùng tôi chạy trốn đi.”
“Trốn ở đâu?”
“Không biết.” Văn Dục hỏi, “Được không?”
“Được.” Phó Dư Hàn nheo mắt, lãnh đạm nói, “Chỗ nào cũng được.”
Nói được làm được là lời hứa hẹn lãng mạn nhất trong tình yêu, cũng là lời tỏ tình yêu đương lâu dài nhất.
Khoảnh khắc đó, trái tim giống như pháo hoa vừa mới nổ tung, giống như ngày đó trên đỉnh núi lộng lẫy một vùng trời; chỉ giây lát lại tựa như vĩnh hằng.
“Đi thôi.” Hắn dắt tay cậu, “Chúng ta về nhà trước.”
“Về nhà không có sao chứ?” Phó Dư Hàn hỏi.
“Ông ta muốn phác tác cũng sẽ chờ đến ngày mai, tôi biết ông ta tối nay bận công việc.” Văn Dục lắc đầu, “Chuyện ngày mai thì để ngày mai tính, dù sao chúng ta ——”
“Cũng ở bên nhau.” Phó Dư Hàn nói tiếp nửa câu còn lại.
“Ừm, chúng ta ở bên nhau.”
Không gì có thể làm lòng người yên ổn hơn điều này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương