Trên quần áo Văn Dục có mùi thơm rất dễ chịu, cho nên sau khi Phó Dư Hàn mặc đồ xong, cố tình nán lại trong phòng tắm nhìn xem nhãn hiệu nước giặt hắn thường sử dụng là gì, định khi nào về nhà cũng sẽ mua dùng.
Sau đó cậu bị nhãn hiệu kia khiến cho từ bỏ ý định.
Le Labo, không hổ danh là Văn thiếu gia.
“Tôi nói thật đấy, có phải cậu quá xa xỉ rồi không, đến nước giặt quần áo cũng…… ” Phó Dư Hàn đánh răng xong, vừa lau tóc vừa đi ra tìm Văn Dục, đang nói bỗng nhiên ngừng lại, “…… Cậu làm gì vậy?”
Văn Dục đang đứng bên mép giường, bên trong sọt vải đựng đồ dơ đặt dưới chân hắn, đồ cần giặt chất cao đến đầu gối.
Nghe thấy động tĩnh sau lưng, Văn Dục quay đầu nhìn lại, cất giọng nặng nề hỏi Phó Dư Hàn: “Cậu có biết đổi vỏ chăn không?”
Phó Dư Hàn sửng sốt.
Sau đó, ý cười không khống chế được nơi khóe miệng bắt đầu lan ra khắp đầu mày đuôi mắt, cậu cúi đầu cười ra tiếng.
Khăn trải giường và bao gối trong phòng đều đã được đổi thành màu sắc và họa tiết khác rồi, chỉ có duy nhất tấm chăn bông đáng thương kia là vẫn đang cuộn thành một đoàn, bên trên phủ bằng cái mà bọn họ đã dùng qua.

Thoạt nhìn có vẻ như Văn Dục thật sự không biết làm thế nào xử lý nó.
Một lúc lâu sau Phó Dư Hàn mới quay đầu lại: “Tôi còn tưởng rằng cái gì cậu cũng giỏi chứ.”
“Ai bảo vậy?” Văn Dục không còn lời nào để nói.
“Dương Phàm.” Phó Dư Hàn vừa cười vừa nói, “Lúc trước cậu ấy còn thổi phồng với tôi rằng, cậu không có chuyện trên trời dưới đất nào không làm được.”
Hiện giờ Văn Dục chỉ cần nghe Phó Dư Hàn nhắc đến tên Dương Phàm thôi đã khó chịu, cảm giác nói không nên lời.

Hắn lập tức cau mày chuyển đề tài: “Có phải cậu đang cười nhạo tôi không thể tự lo liệu sinh hoạt cá nhân không hả?”
“Không có không có, tôi nào dám chứ.

Lỡ như Dục ca nổi giận không cho tôi mượn sổ ghi chép để xem nữa chẳng phải tôi tiêu đời rồi sao.” Phó Dư Hàn tùy tiện vắt khăn lông lau tóc lên cổ, bước qua, “Chuyện này bình thường mà, lúc tôi mới bắt đầu học làm việc nhà cũng không biết bọc vỏ chăn, hơn nữa cái chăn này của cậu còn là chăn đôi……”
“Bọc chăn đôi khó hơn sao?” Văn Dục lấy vỏ chăn sạch đưa cho cậu, ánh mắt dừng lại trên đuôi tóc Phó Dư Hàn vừa xoa, nơi đó còn đang đọng lại một giọt nước, tựa như sắp rơi xuống.
“Nếu một người bọc,” Phó Dư Hàn thành thạo tìm được nút cài ẩn của vỏ chăn mở ra, kế đó bắt đầu mở luôn cái phía trước, vừa làm vừa nói, “Thì tương đối phiền phức.”
“Có cần tôi giúp một tay không?”
“Chờ lát nữa, tôi bọc xong rồi cậu giúp tôi kéo một chút là được.”
Bọc vỏ chăn cũng không khó, cái chính là phải vuốt thẳng bốn góc, sau đó kéo ra phía sau lắc lắc hai lần.

Nếu không phải Văn Dục chưa từng làm qua thì chắc chắn không đến mức bị Phó Dư Hàn chê cười.
Nếu là trước đây, thấy được biểu cảm này của đối phương, phỏng chừng Văn Dục khó tránh khỏi nóng lòng tìm cách gây khó dễ cho cậu, chế nhạo một chút, sau đó nhìn xem phản ứng của Phó Dư Hàn; nhưng mà hôm nay, hắn lại giống như con mèo đang được chải lông, rõ ràng đã nghĩ ra rất nhiều câu xóc xỉa, thế mà một chút ý muốn nói ra cũng không có.
Ngược lại, toàn bộ tâm tình đều là muốn hỏi cậu có cần hắn lau tóc cho hay không.

Tóc Phó Dư Hàn rất mềm, Văn Dục đã từng chạm qua vài lần, cảm xúc rất tốt.
Nhưng mà từ sau lần cắt đó, tóc cậu đã ngắn đi khá nhiều, khô cũng nhanh hơn.

Văn Dục đoán chừng cậu sẽ không đồng ý yêu cầu quá mức thân mật này.
Cho nên hắn chỉ có thể suy nghĩ trong đầu.
“Thật ra trước đây tôi chưa từng uống nhiều như vậy.” Văn Dục nhìn Phó Dư Hàn một lúc, đột nhiên nói.
“Hả?” Cậu ngước mắt, tựa hồ có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua hắn, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục công việc, “Ừm.”
Văn Dục: “……”
Văn Dục: “Cậu không có điều gì khác muốn nói sao?”
“Sau này đừng uống nhiều như vậy nữa nhé?” Phó Dư Hàn lại ngước lên, nghĩ nghĩ, “Ông chủ Trần nói với tôi, cậu uống liên tục sáu chai…… Có phải rượu đó có nồng độ rất cao không?”
Đa số rượu tây đều là rượu mạnh.

Mặc dù Phó Dư Hàn không biết loại rượu mà hắn uống hôm qua là rượu gì, nhưng những kiến thức cơ bản này thì cậu vẫn biết.
“43 độ.”
“Cậu uống sáu chai rượu nguyên chất 43 độ, có phải cậu xem bản thân là thùng rượu không hả?” Phó Dư Hàn lắc đầu, “Sau này uống ít một chút.”
“Được.”
Phó Dư Hàn vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói ra, không ngờ Văn Dục lại đáp ứng nhanh như vậy.

Cậu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, duỗi tay túm lấy hai góc chăn đã bọc xong đưa cho hắn: “Cầm lấy.”
Văn Dục bước qua, hai tay giữ chắc hai góc.
Phó Dư Hàn cầm hai góc chăn còn lại, bước xuống khỏi mép giường, kéo ra giũ giũ ——
Văn Dục cũng học theo động tác của cậu ——
Hai nam sinh cao lớn, chỉ lắc vài cái đã giũ thẳng tấm chăn.

Phó Dư Hàn nhận lại nửa bên chăn trong tay Văn Dục, cài lại khoá ẩn, sau đó gấp lại, động tác thành thục lưu loát.
Làm xong hết thảy, cậu ngẩng đầu nhìn hắn.
Sau đó bước qua, dùng mu bàn tay chạm lên trán Văn Dục: “Có phải cậu bị sốt rồi không……”
“……”
Văn Dục ngưỡng người về phía sau một chút, kéo tay cậu xuống, nói: “Không có.”
Làn da dưới tay hắn hơi nóng, mang theo sự ẩm ướt do vừa mới tắm xong.


Đầu ngón tay Văn Dục theo hướng cổ tay cậu di chuyển lên trên, lúc này mới im lặng lưu luyến buông ra.
Phó Dư Hàn là một người vô cùng nhạy cảm, lúc ấy bỗng nhiên hơi kinh ngạc.
May mắn là, nhiều năm qua Văn Dục gần như đã hình thành phản xạ có điều kiện, lập tức có thể giả vờ ngay thời khắc mấu chốt.

Hắn nhìn cậu, vẻ mặt thản nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
“…… Không có gì.” Phó Dư Hàn lắc đầu, cho rằng bản thân đã quá đa nghi, “Hôm nay cậu thật sự rất khác thường.”
“Thái độ của tôi đối với cậu tốt một chút thì cậu lại cảm thấy không thoải mái,” Văn Dục nhìn sang, “Cậu thích tự ngược sao?”
Giọng điệu của những lời này vô cùng bình thường, Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, quyết định dùng chút lương tâm còn sót lại của mình an ủi hắn: “Cậu không cần phải như vậy, chuyện ngày hôm qua tôi sẽ không nói cho ai biết đâu.”
“……”
Nếu Phó Dư Hàn không nói, Văn Dục suýt chút nữa đã quên rồi.

Hắn cầm sọt đựng đồ dơ kia lên, mang theo vỏ chăn vừa mới thay xong đi vào phòng tắm, vừa đi vừa nói với ra: “Vậy tôi phải cảm ơn cậu trước rồi.”
“Không có gì.”
Phó Dư Hàn bước theo hắn tới phòng khách, nhìn hắn ôm quần áo bước vào trong.
Ngôi nhà này chỉ có duy nhất một chiếc máy giặt, đặt ở trong đó.
Gần như cùng lúc, chuông cửa đột ngột vang lên.

Phó Dư Hàn tiện đường đi qua nhìn, nhận ra người giao cơm đã tới.

Cậu mở cửa nhà, đi ra thang máy chờ, đến khi trở vào mới phát hiện Văn Dục đang đứng đối diện máy giặt, dường như đang suy ngẫm.
Sọt đồ dơ kia hẳn là hắn đã cho vào máy rồi, Phó Dư Hàn đoán chừng hỏi: “Chẳng lẽ cậu chưa từng sử dụng máy giặt sao?”
“…… Bình hường đều là dì giúp việc giặt.” Văn Dục tự thấy bản thân cũng có chút không nói nên lời.

Hắn quay đầu hỏi, “Mục đích của ‘Ngâm giặt’ và ‘Giặt đồ lớn’ có gì khác nhau? Vì sao phải chia thành hai chế độ giặt như vậy?”
“Không biết.” Phó Dư Hàn lắc đầu, đặt cơm hộp mới lấy lên bàn, mở ra, “Lúc tôi giặt chăn nệm thường sẽ chọn chế độ giặt bốn mươi phút.”
“Ừm.” Văn Dục cúi đầu ấn vài cái, rốt cuộc máy giặt cũng bắt đầu hoạt động.
“Hôm nay tôi thật đúng là……” Lúc Văn Dục ra khỏi phòng tắm, nghĩ ngợi một chút, cười nói, “Tôi cảm thấy mình thật sự hơi ngu ngốc.”

“Việc nhà làm vài lần là sẽ biết thôi.” Phó Dư Hàn đưa lưng về phía hắn nói.
“Tôi không thích làm những việc này.

Tôi cảm thấy nếu dì giúp việc nhận lương, vậy thì những việc này hẳn là công việc dì ấy nên làm.”
Chuyện hôm nay đại khái chỉ là ý muốn bất chợt của Văn Dục, bởi vì nếu hắn không kiếm việc để làm thì thật sự không có cách nào khiến bản thân bình tĩnh đối diện với Phó Dư Hàn.
Văn Dục vẫn chưa chuẩn bị tốt.
“Cậu nói rất đúng.

Nhưng con người ta không thể sống chỉ biết mỗi chuyện đọc sách.

Có cơ hội vẫn nên học cách làm một số việc…… Mặc dù có thể cậu không nhất định phải làm.” Phó Dư Hàn dừng một chút, “Này, Văn Dục.”
“Hả?” Hắn đi bến bên cạnh bàn ngồi xuống.
“Tôi muốn nói lời xin lỗi với cậu.”
“…… Hả?”
“Lúc trước tôi từng nói cậu…… Không phải người.” Phó Dư Hàn nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cụp mắt trầm ngâm nói, “Là tôi hiểu lầm cậu rồi.”
Vẻ mặt Văn Dục mờ mịt.
“Tôi từng cho rằng cậu không có tim, chẳng ngờ tim cậu lại không đặt trên người Dương Phàm.

Mặc dù tôi không biết tối hôm qua vì sao cậu lại uống nhiều như vậy, lúc ấy đã nghĩ tới ai…… Nhưng mà, tôi cảm thấy dáng vẻ kia của cậu……” Phó Dư Hàn cố gắng lựa chọn từ thích hợp, “Có lẽ là thật sự nghiêm túc thích người ta.”
“……”
Văn Dục ngẩn người, yết hầu nhẹ nhàng lăn lộn, thấp giọng hỏi: “Vậy cậu…… Không tò mò đó là ai sao?”
Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái.
Văn Dục đối diện với cái nhìn đó, ở nơi Phó Dư Hàn không thấy lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay.
“Không tò mò.” Phó Dư Hàn lắc đầu, “Chuyện riêng tư của cậu, vì sao tôi phải tò mò…… Ăn cơm thôi.”
Văn Dục: “……”
Ăn cái rắm.
Thật là một bữa ăn nhạt nhẽo vô vị.
Phó Dư Hàn hoàn toàn không cảm nhận được tâm tình Văn Dục, vui vẻ ăn cơm, còn vừa ăn vừa thuận tay lấy điện thoại ra xem.
“…… Khoan đã.” Văn Dục buột miệng thốt ra.
“Hả?” Phó Dư Hàn ngước mắt, động tác khựng lại.
“Tối hôm qua Dương Phàm đăng tin trên vòng bạn bè, cậu có xem chưa?”
“Chưa?” Phó Dư Hàn vừa nói, vừa định mở ra, “Cậu ấy đăng cái gì?”
Văn Dục hơi đứng lên, chồm qua bàn ăn giữ lại di động của cậu.
“Chưa xem thì đừng xem.” Văn Dục nói.

“……À.” Phó Dư Hàn đã hiểu.
Mi mắt cậu rũ xuống, cảm giác thư thái thả lỏng ban nãy dường như bị rút đi trong tích tắc, đáy mắt ánh lên một chút cô đơn.
Phòng khách nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh, khiến Văn Dục đột nhiên nghi ngờ có phải mình đã nói sai điều gì rồi không.
“Cứ bình thường thôi.” Sau một lúc lâu, khoé miệng Phó Dư Hàn khẽ giật, cố gắng nâng lên một độ cung rất nhỏ, “Không sao, tôi sẽ buông xuống được.”
Văn Dục cắn môi: “…… Sau này, trước khi cậu buông xuống được, chúng ta sẽ không nói về cậu ấy nữa.”
“Được.” Phó Dư Hàn nói, “Cảm ơn.”
“Đưa điện thoại cho tôi, tôi giúp cậu hạn chế vòng tin tức bạn bè.” Văn Dục vươn tay.
“…… Không, bỏ đi, sau này tôi ít lướt tin tức vòng bạn bè là được…… Dù sao vốn dĩ tôi cũng không thường xuyên xem nó.”
Văn Dục cắn miếng thịt mềm trong miệng, bĩu môi: “Vậy cũng được…… Chúng ta nói sang chuyện khác đi, ví dụ như…… Về chuyện ‘làm người’, cậu có đề nghị gì không?”
“…… Tôi chịu thôi.” Phó Dư Hàn bất đắc dĩ.
“Tôi không muốn tìm phiền phức.” Văn Dục nhìn cậu, “Sau này tôi sẽ học làm việc nhà, cũng sẽ uống ít rượu, còn chuyện gì khác nữa không?”
Phó Dư Hàn hơi kinh ngạc: “?”
“Thật lòng mà nói, tôi vẫn luôn ôm ý định……” Văn Dục dừng một chút, khó khăn mở miệng, “Thoát ra khỏi…… Khuôn phép…… Mà ba tôi định ra.

Tôi cảm thấy đề nghị của cậu không tệ, cho nên còn cái gì khác nữa không?”
Phó Dư Hàn càng kinh ngạc hơn.
Cậu không biết tối hôm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Văn Dục chỉ trong một đêm đã quyết định mổ xẻ bản thân trước mặt người khác.

Những lời này nếu là ngày hôm qua hắn chưa chắc sẽ nói ra.

Phó Dư Hàn gần như theo bản năng rất muốn hỏi hắn “Cậu làm sao vậy”, nhưng vấn đề này từ sáng đến giờ cậu đã hỏi qua rất nhiều lần, câu trả lời nhận được lại chẳng có bao nhiêu hữu ích.
Phó Dư Hàn cẩn thận suy nghĩ, có lẽ chính bản thân Văn Dục cũng không biết mình bị làm sao, này xem ra cậu có hỏi thì cũng chẳng có ích lợi gì.
“Tuy rằng tôi rất muốn giúp cậu.” Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, “Nhưng cậu không nên hỏi tôi những lời này, cậu hỏi bản thân mình chẳng phải tốt hơn sao?”
Hỏi nội tâm chính mình sẽ chân thật hơn.
Không muốn sống khuôn phép, vậy thì thỉnh thoảng buông thả một chút.
Rõ ràng cũng sẽ ngủ muộn đến trễ, không cần ép buộc bản thân lúc nào cũng đúng giờ.
Tức giận cứ trở mặt, không cần giả vờ cười.
“…… Rõ ràng là không thích quy củ từ trong xương cốt,” Phó Dư Hàn chồm người tới, vươn tay chạm vào vành tai Văn Dục, “Còn giả bộ làm học sinh xuất sắc làm gì.”
Văn Dục nhìn cậu một cái, đem tay đối phương kéo xuống: “Được, tôi đồng ý với cậu, sẽ thử thay đổi.”
“…… Không cần đồng ý với tôi một cách trịnh trọng như vậy đâu.” Phó Dư Hàn bỗng nhiên có chút không được tự nhiên, “Hãy vì chính cậu thôi.”
“Có người đốc thúc sẽ khiến tôi thay đổi hiệu quả hơn —— nhưng mà, sau này cậu nói chuyện thì nói, đừng chạm vào lỗ tai tôi.”
“Hả?”
“Lỗ tai cậu không có cảm giác sao?” Văn Dục ánh mắt nặng nề nhìn Phó Dư Hàn, “Tiểu Hàn, tôi là gay.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương