Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He
-
Chương 52
Rượu nguyên chất 43 độ, uống vào một ngụm, hơi nóng lập tức xông thẳng lên đỉnh đầu.
Văn Dục rất thích kiểu kích thích như vậy, mặc dù lão đại đã từng lên án hành vi này của hắn là lãng phí rượu, nhưng Văn Dục chẳng thèm quan tâm, dù sao cũng không phải hắn uống không được.
Lão đại là thật sự yêu rượu, còn hắn……
Văn Dục cũng không biết.
Có lẽ hắn chỉ thích cảm giác sung sướng khi bị cồn chiếm lĩnh hết tâm trí mà thôi.
Hơn chín giờ tối, trong quán bar náo nhiệt hẳn lên.
Những vị khách mới liên tục vào bàn, âm nhạc hoà theo tiếng trống cũng dần dần trở nên ồn ã.
Văn Dục một mình ngồi ở nơi đó uống xong hai ly, lúc này Trần Phi Phàm mới thong thả đến muộn.
“Đây là xảy ra chuyện gì?” Y ngậm thuốc lá bước tới, khoé môi khẽ nhếch, trên người mặc quần cộc mang dép lê, rõ ràng là dáng vẻ xuống lầu mua đồ ăn tối.
Trần Phi Phàm bộ dạng cà lơ phất phơ nhìn Văn Dục một cái, khẽ chạm vào cổ áo sơ mi mở rộng của hắn, “Anh còn tưởng cậu gặp phải chuyện gì, tâm tình không tốt mới chạy đến nơi này tìm anh.
Kết quả là, cậu đến đây để khoe khoang sự quyến rũ của bản thân sao?”
Văn Dục kéo lại cổ áo của mình, nói không nên lời, “Ngài đã là người có gia đình, tuổi tác cũng chẳng còn nhỏ nữa, không thể nghiêm túc một chút sao.”
Trần Phi Phàm ha ha cười hai tiếng, nhấc cằm ra hiệu với anh chàng phục vụ ở quầy bar: “Thấy không, người anh em tốt này của anh, dạo gần đây cứ thích lấy tuổi tác ra chèn ép vị đại ca này.”
Anh chàng phục vụ trong quầy bar mặc dù là nhân viên nhưng quan hệ với Trần Phi Phàm khá tốt, lúc ấy liền tiếp lời đáp: “Tuổi tác của ngài quả thật là không còn nhỏ nữa.”
“Đệt, hai người các cậu.” Trần Phi Phàm lên án, duỗi tay chỉ chỉ cả hai người bọn họ, sau đó gõ vào hai cái ly không trước mặt Văn Dục, “Tại sao lại chạy đến chỗ này uống rượu?”
“Có tiền, muốn buông thả một chút.” Văn Dục nói, “Hơn nữa trước đây em cũng chưa từng vào đây mua rượu…… Xem như là em tò mò đi.”
“Nói thật.”
Văn Dục khẽ cụp mắt, do dự một lát: “…… Em muốn đến tìm xem có ai thuận mắt không.”
Trần Phi Phàm: “……”
“Cậu thật là!” Một ngón tay y chọc chọc bả vai Văn Dục, từ trên cao nhìn xuống hắn nói, “Đi ra phía sau với anh.”
Văn Dục bĩu môi, đứng lên.
“Này —— ông chủ, cậu ấy còn chưa trả tiền đâu!” Anh chàng phục vụ ở quầy bar kêu lên, “Bán rượu không thu tiền, về sau anh đừng có trừ tiền lương của em đấy!”
“Vừa nãy cậu ấy uống bao nhiêu, cậu cứ tính hết cho anh đi!” Trần Phi Phàm rống lên một câu.
Bên trong quán bar ồn ào có một lối đi dành cho nhân viên, thông tới kho hàng và khu vực nghỉ ngơi, phía sau còn có một cái cầu thang dẫn lên lầu.
Nhà của Trần Phi Phàm là ở nơi này —— lúc trước, khi Văn Dục chưa thành niên đều đến đây uống rượu, hoặc là nhân dịp khu vực phía dưới đóng cửa, đến nơi yên tĩnh này gặp gỡ bạn bè.
Cuối cầu thang là một cánh cửa gỗ, trên đó treo một chiếc chuông gió, mỗi khi đẩy cửa liền vang lên tiếng leng keng.
Trong phòng bật một chiếc đèn nhỏ màu vàng nhạt, bên cạnh chiếc bàn gỗ phong cách cổ kính không có ai ngồi.
Trần Phi Phàm đem phòng khách nhỏ của mình trang trí thành phong cách của người Digan, khắp nơi trong phòng đều có thể thấy rất nhiều trang sức bạc và đồ trang trí bằng lông vũ.
“Ngồi đi.” Trần Phi Phàm nâng nâng cằm, đi tới phòng chứa rượu của mình lấy ra một chai, bật nắp rót cho Văn Dục, “Nói đi, cậu gặp phải chuyện gì, hôm nay sao lại một mình chạy tới đây tìm anh?”
Chất rượu trong vắt được ngọn đèn nhỏ chiếu vào lấp lánh, Văn Dục bưng ly nhìn một lúc lâu, sau đó một hơi uống cạn.
“Lãng phí.” Trần Phi Phàm nói, “Một lát nữa đừng có uống say đấy.”
“Thật ra em hy vọng mình có thể lập tức uống say.” Văn Dục khẽ thở dài, “chị dâu” đâu rồi?”
Nhóm người này của bọn họ đều là gay, cho nên “Chị dâu” trong miệng Văn Dục chính là bạn trai lâu năm của Trần Phi Phàm.
Tình cảm trong giới gay thường không lâu bền, vị bạn trai này của Trần Phi Phàm lại ở bên cạnh y gần bảy tám năm, được xem như là truyền kỳ trong giới bọn họ.
Bởi vì mọi người đã quen biết nhau khá lâu, cũng từng gặp người kia vài lần, không thân thiết lắm nhưng cũng coi như có quen biết.
“Ngủ rồi.
Hôm nay cậu ấy trực ca sáng.” Trần Phi Phàm hút xong một điếu thuốc, trở tay châm điếu khác, “Có việc gì cậu cứ nói, hỏi cậu ấy làm gì.”
“……” Văn Dục cúi đầu, nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, “Còn thuốc không, cho em một điếu.”
Trần Phi Phàm nhìn bộ dáng của hắn, híp mắt cười cười: “Chẳng phải cậu không nghiện thuốc lá sao?”
“Đột nhiên muốn hút.”
Y lấy hộp thuốc ra, rút một điếu ném cho Văn Dục.
“Cảm ơn.” Hắn nhận lấy, dùng bật lửa của y đốt lên, hút vào một hơi, “Khụ, khụ khụ……”
Văn Dục rất hiếm khi hút thuốc.
Hắn cũng không biết cách “Hít sâu” mà bọn họ thường nói, cho nên cứ như vậy, mỗi lần hút vào hơi đầu tiên liền bị sặc.
Rốt cuộc so với hắn, Trần Phi Phàm vẫn là sống lâu hơn mười mấy năm.
“Lần trước cậu nói đã có đối tượng mới đúng không?” Y nhìn Văn Dục, “Là chỗ này xảy ra chuyện sao?”
“……” Văn Dục cúi đầu cười khẽ, không biết đang nhớ tới ai, “Dạo gần đây sao lại thế này, gặp phải người nào cũng nhạy bén như vậy……”
“Cậu vừa tới liền nói muốn “Săn người”, sau đó lại hỏi đến bạn trai anh, điều này nói lên, chỉ có thể là tình cảm của cậu xảy ra vấn đề.
Tới cũng tới rồi, tâm sự với anh xem nào?” Trần Phi Phàm ngồi xuống bên cạnh Văn Dục, tự rót cho mình một ly, “Uống rượu đi, đừng hút thuốc.
Chính cậu cũng không nhận ra bản thân mình không thích thuốc lá sao?”
“Em muốn hút.” Văn Dục nói.
“Cậu hút cái rắm.” Trần Phi Phàm lười biếng nói, “Cậu định đi tìm kích thích đúng không? Anh cảm thấy rất kỳ lạ, tiểu thất, thừa nhận mình là người “biết nghe lời” đối với cậu thống khổ đến vậy sao?”
“……” Văn Dục nhíu mày, ngước mắt nhìn y, “Em đã nói rất nhiều lần rồi, em không phải.”
“Được rồi.” Trần Phi Phàm gật đầu, “Tùy cậu.
Nhưng anh có một câu muốn nhắc nhở cậu, tìm người ở những nơi thế này không hề đáng tin.
Cậu muốn tìm kích thích sao, có thể.
Nhưng cậu phải nhớ một điều, ‘tự giữ mình’; nếu thứ cậu muốn là tình yêu đích thực, vậy thì cậu đến nhầm chỗ rồi.”
Đạo lý này Văn Dục hiểu được, nhưng mà……
“Chẳng phải anh cũng là ở trong hoàn cảnh thế này tìm được ‘chị dâu’ sao?” Văn Dục cảm thấy rất kì lạ, hắn vừa hút thuốc, vừa tự rót cho mình một ly, hỏi, “Khụ khụ…… Em còn cho rằng, anh sẽ khuyên em đến những nơi tương tự như vậy tìm người chứ.”
“Đó là do vận khí của anh tốt, cho nên mới tìm được.” Trần Phi Phàm cười, “Xác suất này còn không đến một phần vạn, cậu cho rằng mình là hoàng đế sao? Cậu nhìn lão ngũ mà xem, cậu ấy nhiều lần đến nơi này như vậy, đã có lần nào thành công chưa?”
Văn Dục lại lâm vào im lặng lần nữa, rít mạnh điếu thuốc trên tay.
Số lần lão ngũ thất tình còn nhiều hơn số lần hắn giành được hạng nhất.
Nhóm anh em bọn họ cũng đã từng khuyên bảo vài lần, hy vọng cậu ta không cần vì đối tượng tình một đêm quen biết ở quán bar mà thương tâm, không cần thiết.
Bởi vì nơi đó, suy cho cùng cũng chỉ là nơi người ta tìm đến để thỏa mãn nhu cầu bản năng về ăn uống và sắc dục mà thôi.
Điếu thuốc trên tay Văn Dục nhanh chóng ngắn đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Hắn vừa thở ra một hơi lại bắt đầu liên tục ho khan.
Trần Phi Phàm rốt cuộc không nhìn nổi nữa, cúi người rút nửa điếu thuốc còn lại trong tay Văn Dục dúi xuống gạt tàn: “Đứa trẻ ngoan thì nên thành thật một chút.”
“Em không…… Khụ khụ……”
“Anh biết, lúc anh trạc tuổi cậu cũng không thích làm bé ngoan.” Trần Phi Phàm nói, “Anh sống đến hai mươi tám tuổi mới bắt đầu suy nghĩ, nếu như lúc trước anh có thể “ngoan” một chút, chăm chỉ học hành lấy một bằng cấp đàng hoàng, vậy thì những năm tháng đôi mươi kia đã không vất vả đến vậy.
Tiểu thất, anh đã kinh doanh rất nhiều năm, không dám nói bản thân nhìn người trăm phần chuẩn xác, nhưng nhìn cậu chắc chắn không sai được —— cậu đấy, kỳ thật là một người rất tốt.”
Văn Dục ho khan một lúc lâu mới bình phục được hơi thở.
Hắn cầm ly rượu trước mặt lên, một hơi uống cạn, sau đó lại rót thêm một ly.
“Em không phải.” Văn Dục đã ho đến mức khoé mắt đỏ hồng, vẫn cố chấp thấp giọng lặp lại câu nói kia.
Trần Phi Phàm cũng không nói gì thêm, nhìn thấy chai rượu trên bàn sắp hết liền vào phòng chứa lấy ra một chai mới, “Cạch” một tiếng, đặt xuống trước mặt Văn Dục.
Trên người hắn lúc này dường như đang bộc phát một sự va chạm kịch liệt nào đó, bởi vì hiện giờ trong phòng vô cùng yên tĩnh, cho nên sự va chạm này càng có vẻ trầm trọng hơn.
Trần Phi Phàm ngồi xuống bên cạnh, nâng lên ly Whiskey ướp lạnh, vừa chậm rãi uống từng ngụm, vừa thong thả thưởng thức biểu cảm của Văn Dục.
Một lúc lâu sau.
Văn Dục tựa như cuối cùng đã tìm được đáp án thích hợp sau khi kịch liệt giằng xé nội tâm.
Hắn lại tự rót cho mình một ly, lần nữa uống cạn.
“Em thật sự không muốn…… Sống theo cách mà ba em yêu cầu.” Hắn hít hít mũi, ho nhẹ một tiếng, “Em đã nghe ông ấy nói đủ rồi.”
Văn Tự Minh yêu cầu hắn phải đối xử với người khác khiêm tốn lễ phép, cho nên từ đó đến giờ Văn Dục chưa từng nổi giận với thầy cô bạn bè.
Văn Tự Minh yêu cầu hắn phải cố gắng phấn đấu, cho nên cuộc thi nào Văn Dục cũng đều giành được giải thưởng, các kỳ thi ở trường chưa từng rơi xuống hạng hai.
Không được hút thuốc, uống rượu, không được yêu sớm, không được chơi game; buổi sáng trước sáu giờ phải thức dậy, buổi tối phải đi ngủ trước mười giờ rưỡi; trong bữa ăn không được nói chuyện, lúc nói chuyện không thể động đũa…… Mỗi quy tắc tựa như một khuôn mẫu đối với Văn Dục, ép buộc hắn phải trở thành một “Đứa trẻ ngoan” trong miệng thầy cô và người lớn.
Thật sự làm cho người ta hít thở không thông.
Ba hắn càng yêu cầu như vậy, Văn Dục càng ngấm ngầm muốn làm ngược lại.
Hắn không chỉ muốn yêu sớm mà còn là một người đồng tính; muốn ngủ trễ dậy trễ, hút thuốc uống rượu, thậm chí còn quen biết với nhóm anh em của Trần Phi Phàm, nếu dùng ngôn ngữ của ba hắn miêu tả thì chính là những “Đứa bạn lưu manh”, “Không làm nên trò trống gì”.
Văn Dục cảm thấy như vậy thật tốt.
Mặc dù ban đầu là do uống rượu mới quen biết, nhưng dần dần trải qua nhiều trắc trở, bọn họ đã thật sự trở thành anh em.
Thật ra Văn Dục cũng chưa từng nói với bọn họ tình huống nhà mình —— không cần thiết, cũng không muốn nói.
May mắn thay, Trần Phi Phàm là một người thông minh.
Y khẽ nhếch mày, gõ nhẹ Văn Dục: “Ồ, thời kỳ phản nghịch ——”
Hắn lúc này lại không kịch liệt phản bác câu nói kia, chỉ cúi đầu cười nhạt một tiếng: “Cũng có thể.”
Bất tri bất giác, Văn Dục đã uống hết một chai rượu, đầu óc cũng bắt đầu có chút nặng nề.
Bên tai mơ hồ vang lên giọng nói của Trần Phi Phàm, “Hôm nay anh không bận việc gì, có thể làm “Anh trai tri âm” của cậu một lần.
Đương nhiên, nếu cậu cứ nhất quyết phải xuống dưới kia chơi đùa, anh cũng sẽ không ngăn cản ——”
“Bỏ đi.” Văn Dục cau mày, “Thật ra em cũng ngại dơ.”
“Ừ.”
“Em chỉ là…… Em chỉ là muốn chứng minh, dạo gần đây bản thân chỉ là ‘dục cầu bất mãn’, mà không phải thật sự……”
“Hả?” Trần Phi Phàm nhướng mày.
“Trần ca, anh có còn nhớ lúc chúng ta mới quen biết nhau không?” Văn Dục rót cho mình một ly, híp mắt cười cười, “Khi đó có lẽ em đang học cấp hai nhỉ? Em cùng bạn bè đi hát quen biết lão ngũ, lúc ấy em coi trọng anh ấy, cảm thấy mặc dù người này là con trai nhưng tính cách lại rất vui vẻ, rất dễ chơi.”
Trần Phi Phàm “Ừ” một tiếng.
Việc này thật sự là quá khứ đen tối, bây giờ nhớ lại bỗng có chút buồn cười.
Mỗi lần đám bọn họ tụ tập, rượu quá ba vòng mọi người lại lôi chuyện của hai người ra mua vui cho cả nhóm.
“Một tháng sau em lại coi trọng một bạn học khác, bởi vì tháng nào cậu ấy cũng đến phòng đọc sách của trường mượn năm quyển sách, đúng hạn liền trả.” Văn Dục nhớ lại, “Khi đó em nghĩ, trên đời này sao lại có người thần kinh đến vậy…… Em vẫn luôn cho rằng phòng đọc sách của trường chỉ là vật trang trí mà thôi.”
“Ừ.”
“Sau đó nữa…… Em từng kể về một cậu bạn trai thẳng với các anh.” Văn Dục cụp mắt, nhấp một ngụm rượu, “Cậu ấy rất thú vị, từ nhỏ đến giờ em chưa từng thấy qua người nào vui vẻ sáng sủa như cậu ấy.
Nói khó nghe một chút thì chính là có hơi ngây thơ? Em quan sát cậu ấy hai năm, phát hiện cậu ấy thật sự không phải giả vờ, người ta chính là người đơn giản như vậy.”
Sẽ bởi vì thành tích rớt xuống mà buồn rầu, cũng sẽ bởi vì nữ thần nói thêm với mình mấy câu mà vui vẻ.
Đây là Dương Phàm.
Ở chung với y rất thoải mái.
Lúc đầu Văn Dục còn ôm ý đồ đen tối tiếp cận y, “Muốn nhìn xem cậu ta có thể giả vờ bao lâu”, sau đó cũng dần chấp nhận bị y đánh bại.
Dương Phàm khiến cho Văn Dục nhận ra một điều rằng, trên thế giới này thật sự có một loại người thích cuộc sống “Theo quy tắc”.
Trần Phi Phàm: “Ừ.”
“Cho nên, em vốn dĩ cảm thấy, lần này cũng sẽ giống như những lần trước……” Văn Dục lại uống thêm một ngụm, “Trần ca, em không muốn như vậy.”
“—— nhưng em thích cậu ấy.”
Những lời này Văn Dục nói ra rất khẽ, giống như hắn chỉ cần lớn giọng một chút thôi thì điều gì đó sẽ bị quấy rầy.
Văn Dục cố gắng nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng bản thân lời nói đó lại tựa như có sức nặng ngàn cân, hung hăng đè xuống trên ngực hắn.
Mỗi một chữ, mỗi một từ đều làm hắn hít thở không thông.
Văn Dục đã quen thói đóng kịch, suốt ngày làm bạn với giả dối.
Cho nên giờ phút này hắn mới hiểu được, thì ra chân thành nhuốm máu, mà bản thân hắn lại quá yếu đuối nhu nhược.
Trần Phi Phàm khẽ chớp mắt, vươn tay lấy đi nửa ly rượu còn lại trong tay Văn Dục: “Cậu uống nhiều rồi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook