Chuyện Phó Dư Hàn thiếu tiền quả thật rất dễ đoán.
Cậu không thích phải xếp hàng chờ đến lượt, cho nên mỗi tuần thường sẽ chọn hai buổi sáng ít người đi nạp tiền vào thẻ cơm ở trường, chuyện này gần như chưa từng thay đổi.

Thế nhưng tuần này Phó Dư Hàn không đi.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian gần đây cậu có nhiều hành động khác thường, lại thêm số dư ít ỏi còn lại trong thẻ cơm, vì vậy rất dễ dàng đưa ra kết luận.
Lại nói cũng thật khéo, trong tay Văn Dục thật sự có một công việc làm thêm có thể giới thiệu cho cậu, nhưng công việc này có hơi……
Nếu bây giờ vẫn đang là lúc nghỉ hè, hắn sẽ không lo lắng nhiều như vậy.

Nhưng gần đây Văn Dục có chút để tâm quan sát Phó Dư Hàn khá nhiều, điều này khiến hắn nhận ra cậu vốn không phải là kiểu người như trước đây hắn từng nghĩ, trái lại có chút không thể nói rõ.
“Cái gì?” Phó Dư Hàn truy hỏi, “Tôi nói này Dục ca, cậu có biết là nói chuyện chỉ nói một nửa sẽ khiến người ta chán ghét không hả.”
Văn Dục khẽ nhếch khóe miệng, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Trong tay tôi thật ra có một việc làm thêm…… Nhưng có hơi không được đứng đắn.”
Phó Dư Hàn sửng sốt.
Chuyện này đối với cậu mà nói, chẳng khác nào đưa than trong ngày tuyết rơi.

Phó Dư Hàn lập tức tỉnh táo tinh thần: “Cậu nói thử xem?”
“Tôi có một người bạn…… Mở quán bar…… Hiện đang tuyển người thác rượu……” Văn Dục bỗng nhiên cau mày, ánh mắt rơi xuống chiếc lá trong bồn hoa bên cạnh, thấp giọng nói, “Thôi, cậu đừng đi.”.

Ngôn Tình Hay
Ngay khoảnh khắc lời ra đến miệng, trong lòng hắn theo bản năng bỗng xuất hiện một giọng nói, “Cái này quả nhiên không phải là ý kiến hay.”
“Thác rượu là gì?”
“…… Chính là kiểu đến quán rượu đóng giả làm khách hàng, tìm những người khác uống rượu để giúp quán bán được nhiều rượu hơn.” Văn Dục nói, “Không thích hợp với cậu đâu, thật đấy, để tôi giúp cậu hỏi thăm công việc khác, xem có cái nào phù hợp không.”
“Công việc này chẳng phải chỉ cần uống rượu là được sao?” Phó Dư Hàn nghĩ nghĩ, “Vì sao tôi lại làm không được?”
Văn Dục bất đắc dĩ: “Cậu không biết ở hộp đêm thường sẽ có khách hàng uống rượu vào rồi thích động tay động chân sao?”
“Không phải tôi là nam sao?”
Mặc dù vậy, nhưng quán ba đó có hơi “đặc biệt.”
Hơn nữa, tuy rằng người ta thường gặp con gái bị quấy rối nhiều hơn, nhưng điều đó không có nghĩa rằng con trai thì sẽ không gặp phiền phức.
Văn Dục không muốn cậu tiếp xúc với môi trường như vậy.
Mặc dù hắn không thể xác định nếu Phó Dư Hàn gặp phiền phức có thể hoà bình giải quyết hay không, nói không chừng gặp chuyện sẽ đánh nhau hoặc là vì công việc mà cố nén, tóm lại hắn đều cảm thấy không thích hợp.
Văn Dục chưa từng dẫn người bạn học nào đến gặp nhóm bạn đó của mình, người sạch sẽ thì nên sinh hoạt ở nơi sáng sủa dưới ánh mặt trời.
“Để tôi giúp cậu hỏi thăm công việc khác.” Văn Dục nhắc lại lần nữa.
“…… Được.” Phó Dư Hàn gật gật đầu, “Vậy cảm ơn cậu trước.”
Lời Văn Dục nói thoạt nghe như chỉ cho có lệ, nhưng Phó Dư Hàn quả thật không có cách nào.
Hai người trở về phòng học.
Trong tiết tự học, mọi người đều vội vàng làm bài tập, có vài chỗ ngồi vắng người, có thể là chủ nhân đã đi đến văn phòng hỏi bài.

Lúc hai người bọn họ không ở trong lớp cũng không khiến cho mọi người hiếu kỳ, ngược lại khi trở về lại thu hút không ít sự chú ý.

Cũng may là, lúc đi học không có ai dám làm loạn trước mặt Phó Dư Hàn.
Phó Dư Hàn trở về chỗ ngồi của mình, lấy ra bài tập toán định bắt đầu sửa lỗi và bổ sung chỗ thiếu sót, nhưng sau khi cậu nhìn bài tập năm giây, liền quyết định từ bỏ, lần nữa lấy ra quyển từ đơn.
Các trường nghệ thuật tốt hơn một chút trong nước, lúc tuyển sinh đều có giới hạn điểm số môn ngữ văn và tiếng Anh, ý tứ là, cho dù tổng điểm của bạn có vượt ngưỡng, nhưng nếu điểm số của một trong hai môn này không đạt yêu cầu, bạn vẫn sẽ bị loại.
Lúc học cấp hai, thành tích môn tiếng Anh của Phó Dư Hàn không tệ lắm.

Đây là một trong số ít môn học cậu biết cách làm thế nào để lần nữa “tiếp thu”.
—— Ôn từ đơn.
Từ vựng là nền tảng của mọi ngôn ngữ.
Văn Dục lẳng lặng liếc cậu một cái, sau đó đem bài tập toán vừa mới rút ra một góc đẩy ngược vào ngăn kéo, trở tay rút ra một quyển khác.
Động tác vô cùng tự nhiên, thật giống như lúc đầu hắn chỉ là lấy sai bài tập mà thôi.
Nghiêm túc học tập khiến cho thời gian trôi qua rất nhanh, Phó Dư Hàn cảm thấy mình chỉ mới ngẩng đầu hai lần mà đã tới giờ tan học.
Bạn cùng lớp đã thu dọn xong cặp sách, gọi nhau chuẩn bị đi ra ngoài.

Phó Dư Hàn sợ mẹ nhìn thấy mình sẽ nổi điên, cho nên đợi một lúc sau mới đứng dậy.
Tan học là khoảng thời gian rất kỳ diệu, chỉ cần bạn nguyện ý nán lại thêm năm phút, sẽ chứng kiến sân trường trước đó đầy người chớp mắt liền trở nên trống rỗng.
Sự yên tĩnh lan tràn khắp nơi.
Phó Dư Hàn tắt đèn phòng học, khoá cửa, rốt cuộc cũng không thể không đi xuống lầu.
Thật ra Hà Yến rất ít khi tới trường, từ đằng xa Phó Dư Hàn đã nhận ra, người phụ nữ vóc dáng nhỏ nhắn đang đứng bên cạnh cửa hông trường học chính là bà.
Lòng bàn tay không biết từ khi nào đã đổ đầy mồ hôi, bị Phó Dư Hàn đút vào túi quần chà xát, sau đó chậm rì rì đi ra ngoài cổng.
“Mẹ.” Cậu lớn giọng gọi.
Hà Yến ngước mắt, sâu kín nhìn cậu một cái.
Phó Dư Hàn đã không còn nhớ rõ, bao lâu rồi chưa thấy được dáng vẻ yên tĩnh như hiện giờ của bà.
Thì ra, trước đây mẹ cậu cũng từng là một người phụ nữ đoan trang như vậy.
“Hôm nay mẹ vốn dĩ không muốn đến đây, Phó Dư Hàn, mẹ vẫn luôn cho rằng, bản thân con có thể tự giải quyết tốt chuyện của mình.” Giọng Hà Yến vô cùng bình tĩnh, “Mẹ đã nói với con rất nhiều lần, bảo con nên kiềm chế tính tình một chút, nhưng con không nghe.” Bà hít sâu, “Con không nên không về nhà.”
Phó Dư Hàn đứng lại.
Thời điểm tan học, có rất nhiều học sinh nán lại xung quanh trường, chơi chỗ này đùa chỗ kia, tóm lại là không chịu về sớm.

Khoé mắt Phó Dư Hàn trông thấy bên kia đường có một đám người mặc đồng phục Tam Trung, còn có vài người đang chào tạm biệt họ chuẩn bị băng qua đường.
“Con chỉ là không muốn về nhà.” Phó Dư Hàn hạ giọng, cụp mắt, nhìn mũi giày của mình.
“Hôm trước dì ba của con nói với mẹ, con đến nhà bọn họ đập vỡ một bộ lego đắt tiền.” Hà Yến nói, “Chuyện đã thành như vậy, mẹ cũng không muốn mắng con, con có thể giải thích cho mẹ nghe một chút vì sao lại muốn làm như vậy không?”
Phó Dư Hàn nhướng mắt: “Mẹ có biết, mẹ cho em họ lấy đi cái mô hình kia của con, có thể mua được bao nhiêu bộ lego không?”
Hà Yến nhìn cậu trong chốc lát.
Phó Dư Hàn lần nữa đem tầm mắt trở về trên mũi giày.
“Mẹ xin lỗi, mẹ thật sự không biết.” Hà Yến đột nhiên nói.
Phó Dư Hàn hơi kinh ngạc, chợt ngước mắt lên.
“Trước đây mấy thứ này đều là ba con mua, mẹ cũng không biết giá, mẹ thật sự không biết.” Hà Yến hỏi, “Cái mô hình kia hiện giờ con đã lấy về chưa?”

“Lấy về rồi.” Phó Dư Hàn ngừng một chút, “Nhưng đã hỏng rồi, sửa không được, con ném đi rồi.”
Món đồ quý giá bị làm hỏng, lấy hiểu biết của Phó Dư Hàn đối với Hà Yến, bà hẳn là sẽ không tính toán với cậu chuyện đến nhà dì ba đập đồ.
Quả nhiên, Hà Yến trầm mặc một lúc lâu, đến khi mở miệng lần nữa, đề tài liền thay đổi: “Nhưng con cũng không nên không trở về nhà.”
Phó Dư Hàn liếm liếm đôi môi khô khốc, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ mẹ sẽ lo lắng sao?”
“Đương nhiên.” Hà Yến kinh ngạc nói, “Con cho rằng mẹ là mẹ kế lãnh khốc vô tình hay sao? Thân thể em gái con không tốt, mẹ nhớ rõ trước đây đã từng nói chuyện với con —— Tần thúc của con công việc bề bộn, cho nên mẹ chỉ có thể chiếu cố em gái, đôi lúc sẽ quên mất con, bảo con đừng để tâm, con không nhớ sao?”
“Nhớ.” Phó Dư Hàn nói.
Nhưng lý trí nhớ rõ và tình cảm khó chịu là hai chuyện khác nhau.
Hơn nữa ——
“Mẹ.” Phó Dư Hàn do dự một chút, rốt cuộc vẫn mở miệng, “”Con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Con nói đi.”
“Con muốn học vẽ tranh.” Sợ bà hiểu lầm, Phó Dư Hàn lại bổ sung thêm một câu, “Con muốn thi đại học trường nghệ thuật.”
Hà Yến nhăn mày.
“Trước kỳ thi yêu cầu tối thiểu phải tham gia một lớp đào tạo cấp tốc.” Phó Dư Hàn mím môi, “Con đã đi gặp ba, ông ấy nói ——”
“Mày còn đi tìm ba mày sao?” Hà Yến lập tức cao giọng, “Phó Dư Hàn, mày có biết mấy năm nay là ai lo cho mày ăn mặc không hả? Vậy mà mày còn muốn đi tìm ba mày sao?”
Phó Dư Hàn không hé răng.
“Ba mày đã nói gì?”
“Ông ấy nói mỗi tháng đúng hạn đều chuyển tiền chu cấp nuôi dưỡng cho mẹ.” Giọng Phó Dư Hàn rất thấp, “Cho nên tiền tham gia lớp đào tạo này mẹ không thể nào không có được.”
“Ha, ông ta còn có mặt mũi nói sao, một tháng ba ngàn tệ, ông ta nghĩ ông ta cho ba vạn hay sao? Người không nuôi con làm sao biết nuôi dưỡng con cái tốn kém ——”
“Chẳng phải mẹ đều dành để xem bệnh cho Hiểu Lộ hết sao.” Rốt cuộc Phó Dư Hàn vẫn không nhịn được hỏi ra.
Cậu phát hiện, thì ra mình chính là một kẻ đáng khinh hèn mọn, chỉ là ngày thường miễn cưỡng dùng lý trí khắc chế bản thân, tạo thành dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm, đến khi lớp vỏ ngoài bị xé toạc, nội tâm xấu xí ngay lập tức liền hiện ra.
Quá khó coi, sao cậu có thể nói ra lời như vậy.
Tần Hiểu Lộ có làm sai điều gì đâu.
Hà Yến gần như không thể tin được, đồng tử bà khẽ run nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, mới nói: “Phó Dư Hàn, mày đã sắp mười tám tuổi, có một số chuyện bây giờ mẹ sẽ nói cho mày.

Mày có biết khoản tiền vay mua nhà hiện giờ vẫn chưa trả xong không? Hiểu Lộ phải xem bệnh, mày phải đi học, tiền tiêu vặt của mày đều là mẹ tính toán mức trung bình cấp cho, cơm ăn áo mặc cũng chưa từng thiếu của mày.

Mày cho rằng Phó Học Thành kia đưa ba ngàn tệ là đủ sao? Tần thúc của mày đã lớn tuổi còn phải làm hai công việc, chỉ vì để kiếm thêm ít tiền.

Mẹ nghĩ bốn người chúng ta là một gia đình, bây giờ mày còn muốn mẹ phải liệt kê rõ ràng, mỗi một xu tiền dùng để làm gì sao?”
Phó Dư Hàn cúi đầu, bàn tay cắm trong túi quần siết chặt.
“Lúc trước mẹ không nói cho mày biết, mẹ đã để dành năm vạn, là chuẩn bị cho mày vào đại học dùng đến.” Hà Yến nói, “Thành tích lúc trước của mày không tệ, mặc dù bây giờ hơi kém một chút, nhưng mẹ cảm thấy mày vẫn còn có thể tiến bộ.

Trường đại học càng tốt thì học phí sẽ càng rẻ, mẹ tính toán năm vạn tệ hẳn là đủ cho mày dùng lúc nhập học rồi.”
Bà ngừng một chút, “Về chuyện học mỹ thuật, mẹ không đồng ý.


Thành tích hiện giờ của mày chỉ hơi kém một chút, chỉ cần cố gắng nỗ lực thì sẽ bù đắp lại được những phần thiếu sót.

Kiến thức chỗ nào không hiểu thì đi hỏi giáo viên, đừng làm chính mình sa ngã rồi nói muốn đi học cái gì mỹ thuật.”
“Cái này không phải là sa ngã ——” Phó Dư Hàn nhíu mày muốn phản bác.
“Trong suy nghĩ của mẹ thì chính là như vậy.” Hà Yến nghiêm túc nói, “Mày có biết loại học sinh nào tới tận lớp mười hai mới chạy đi học mỹ thuật không? Đó đều là những kẻ có thành tích không tốt, không học hành chăm chỉ, muốn bù đắp cũng bù đắp không được.

Mẹ cảm thấy mày không phải là người như vậy.”
Phó Dư Hàn cắn môi.
“Nếu mày thật sự muốn học, vậy đi tìm ba mày xin giúp đỡ đi.” Hà Yến nói tiếp, “Mày đi theo ba rồi, mẹ sẽ không quản nữa.”
Bà xoay người, “Mẹ phải đến bệnh viện lấy thuốc cho Hiểu Lộ, mày về nhà sớm một chút.

Cho dù có xảy ra chuyện gì thì buổi tối cũng không nên không về nhà, hiện giờ xã hội không an toàn, đừng nghĩ mình là con trai thì sẽ không gặp phải chuyện gì.”
Hà Yến nói xong liền quay lưng rời đi.
Phó Dư Hàn vẫn luôn đứng bất động tại chỗ.
Ở Tam Trung, gần như tất cả mọi người đều biết mặt cậu, trước cổng trường có rất nhiều người quay lại nhìn.

Phó Dư Hàn sững sờ một lúc lâu, đến khi lấy lại tinh thần mới nhận ra mình sắp bị người ta vây xem, liền vội vàng muốn quay trở vào trường, định tìm một nơi vắng người suy nghĩ.
“Rốt cuộc cũng chịu động đậy rồi?”
Không xa phía trước bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Phó Dư Hàn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Văn Dục không biết đã đứng đó bao lâu.
Cậu nhìn hắn một cái, cất giọng có chút khàn khàn hỏi: “Cậu đứng ở đó từ khi nào?”
“Gần như ngay lúc cậu vừa ra khỏi cổng.” Văn Dục nghĩ nghĩ.
“Vậy cậu đều nghe thấy hết rồi?”
“Ừm.”
Văn Dục tay đút túi quần, nhẹ nhàng đi tới, cúi sát mặt lại gần Phó Dư Hàn nhìn kỹ, “Tôi có cảm giác, cậu hình như sắp khóc đến nơi rồi?”
“Không có.”
“Mũi cũng nghẹn rồi, còn nói không có.” Văn Dục cười cười.
Phó Dư Hàn hơi khó chịu bĩu môi: “Nhưng cậu yên tâm, nước mắt sẽ không rơi xuống.”
Văn Dục cười một lúc, trở tay kéo cậu đi ra ngoài: “Tìm chỗ khác nói chuyện đi.”
Phó Dư Hàn không biết Văn Dục muốn đưa mình đi đâu, nhưng quả thật lúc này cậu rất cần một nơi để nghỉ ngơi, bất luận chỗ nào cũng được, bởi vậy không phản đối, mặc hắn kéo đi.
Văn Dục cũng không đi xa, hắn đem Phó Dư Hàn kéo đến tiểu khu nơi mình ở.
Tiểu khu không lớn nhưng xanh hoá rất tốt, an ninh cũng rất đầy đủ.

Ban ngày, bên trong nơi này gần như không có người qua lại, rất yên tĩnh.

Văn Dục tìm một cái ghế dài ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
“Ngồi đi.”
Phó Dư Hàn rũ đầu ngồi xuống.
Cuối hè đầu thu ở phương nam, không khí rất khô nóng, nhưng hôm nay gió thổi qua lại có chút lạnh.
Phó Dư Hàn nhìn lá cây ngô đồng khô khốc rải đầy trên mặt đất, đột nhiên hỏi: “Hình như sắp có bão phải không.”

“Chắc là vậy.”
Văn Dục duỗi duỗi chân, tay nhét vào túi áo, vô tư thả người dựa vào băng ghế, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn rơi xuống giữa những tán lá trên cao, dáng vẻ vô cùng tùy ý trả lời vấn đề của Phó Dư Hàn.
“Vậy mấy hôm nay đi học nhớ đem theo dù.”
“Tôi sẽ chú ý, cảm ơn.” Văn Dục nói, khẽ nghiêng đầu nhìn cậu một cái, lại rất nhanh thu hồi, “Nếu thật sự cảm thấy rất khổ sở thì khóc đi, tôi sẽ đại phát từ bi mà xem như không thấy.”
Phó Dư Hàn có chút bất đắc dĩ: “Đã nói tôi không muốn khóc, hơn nữa ai muốn khóc trước mặt cậu hả?”
“Cậu như vậy rất không thú vị.” Văn Dục nói, “Trước khi trong hai chúng ta, bất luận là ai theo đuổi được Dương Phàm, chẳng phải vẫn có thể làm bạn bè được sao.”
“Cảm ơn, tôi chẳng qua chỉ là……” Phó Dư Hàn ngừng một chút, đổi cách nói, “Không muốn thua cậu.”
“Lòng hiếu thắng quá lớn là bệnh.” Văn Dục tựa như không thèm để ý.
Phó Dư Hàn cụp mắt.
Lá ngô đồng rơi trên mặt đất, bởi vì khô héo mà cuộn tròn, dùng chân giẫm nhẹ một cái sẽ phát ra tiếng giòn vang.

Phó Dư Hàn đã từng nhìn thấy vài nữ sinh lớp mình bởi vì gặp áp lực quá lớn mà sau khi tan học, chạy đến con đường này dẫm lên lá ngô đồng chơi.
Trước đây cậu cảm thấy hành động này vô cùng nhàm chán, nhưng hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa chân dẫm lên.
Rắc ——
Có lẽ bị âm thanh vỡ vụn của lá cây tác động, khiến cảm xúc nào đó đột ngột dâng trào.
“Này, Văn Dục.” Cậu mở miệng gọi.
“Hả?” Văn Dục nghiêng nghiêng đầu.
“Đã bao giờ cậu có cảm giác như vậy chưa, chính là……” Phó Dư Hàn sắp xếp lại suy nghĩ, đồng thời lựa lời, “Bọn họ tách ra, mỗi người đều có gia đình mới, có thêm con cái mới —— mặc dù Chu Hướng Ngôn không phải do ba tôi sinh ra, nhưng mà……” Cậu cắn môi, tầm mắt không biết đang nhìn tới nơi nào, “Tôi vẫn luôn cảm thấy…… Bọn họ không cần tôi.”
Văn Dục nhìn cậu một lúc.
Phó Dư Hàn cúi đầu, mà Văn Dục lại hơi ngửa ra sau, tư thế như vậy khiến hắn vừa vặn có thể nhìn thấy phần gáy thon gầy rõ ràng của đối phương.
Rất đẹp.
Văn Dục chưa từng nói với ai, hắn thích tất cả những đồ vật xinh đẹp.
Ví dụ như Dương Phàm, lại ví dụ như…… một đoạn cổ này.
Cho nên hắn quyết định thưởng cho sự xinh đẹp này một chút.
Vì thế Văn Dục mở miệng an ủi: “Tôi vừa lúc ngược lại với cậu, giống nhau là tôi không cần bọn họ.”
“……”
Nếu có người tạt một chậu nước lạnh vào bầu không khí bi thương hoặc vui sướng, sẽ khiến người trong cuộc rất khó tiếp tục đắm chìm trong cảm xúc đang có.

Phó Dư Hàn quay đầu, có chút cạn lời: “Cậu giỏi quá nhỉ, lại còn ra vẻ tự hào như vậy?”
Cổ Phó Dư Hàn vì xoay đầu mà vặn thành một độ cong xinh đẹp, Văn Dục liếc mắt nhìn một cái, cười nói: “Tôi chỉ đang nói sự thật.”
Hắn là người thuộc phái hành động, trong lòng nghĩ cái gì liền trực tiếp làm ngay —— Văn Dục duỗi tay, sờ lên sau gáy Phó Dư Hàn, dáng vẻ như anh em tốt quàng lấy cổ cậu: “Không phải sáng nay tôi nói sẽ giúp cậu hỏi thăm công việc khác sao? Tôi đã hỏi rồi.”
Phó Dư Hàn cảm thấy cả người không được tự nhiên, kéo tay hắn thả xuống: “Cái, cái gì?”
“Bán đứng thân thể cậu ——”
“Cái gì???”
Phó Dư Hàn suýt nữa đã hét lên, không biết là do bị Văn Dục chặn kịp hay do bị những lời này dọa sợ mà ngừng lại kịp thời.
“Đừng khẩn trương, ý trên mặt chữ.” Văn Dục nói, “Tôi có quen một nhiếp ảnh gia, công việc bán thời gian là chụp ảnh trẻ em cho một số cửa hàng trên taobao.

Chiều nay tôi hỏi thăm một chút, anh ấy nói đang cần một người mẫu đồ lót nam.

Cuối tuần này có thể đến chụp thì tốt, không cần lộ mặt, tiền bạc nhanh chóng sòng phẳng, cậu có hứng thú không?”
Hết chương 30.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương