Tác giả: Lật Diên
Edit: Tiếu | phongvulacha.wp.comPhó Dư Hàn chân dài, rất nhanh đã đi xa.
Văn Dục đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, phát hiện hai người bọn họ thật sự là không ai đi theo ai, nhưng quả thật có một đoạn đường thuận tiện đi chung như vậy.
Bạn học đều đã tản mát rời đi hết, người lớp khác lại không quá quen với hắn, đương nhiên sẽ không chào hỏi, trong lúc nhất thời, gương mặt Văn Dục lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc nào.
Lúc ở một mình, biểu cảm của hắn luôn là như vậy.
Trên đoạn đường này, đèn đường cực kỳ sáng, hai bên đường cũng rất ít cây, thân ảnh Phó Dư Hàn khoác áo đồng phục màu trắng gần như tan biến vào trong ánh sáng đó.
Cũng may, thị lực của Văn Dục rất tốt.
Hắn có thể dễ dàng tìm thấy được đường cong cơ thể cậu từ những đường viền rộng rãi của bộ đồng phục kia, như thể đã từng quan sát cậu vô số lần, khiến những hình ảnh đó khắc sâu trong đầu.
Rất nhanh sau đó, Phó Dư Hàn rẽ vào một góc cuối đường, bóng dáng biến mất.
Văn Dục cúi đầu, xoa xoa huyệt thái dương, cau mày.
Gần đây hình như hắn có hơi quá nghiện trêu chọc Phó Dư Hàn rồi.
Tuy rằng người kia lúc khó chịu sẽ làm ra phản ứng rất thú vị, nhưng nói thế nào thì…… Giống như đồ ngọt, dù sao cũng không thể thay thế được cơm, Văn Dục cảm thấy trạng thái gần đây của mình dường như không ổn lắm.
Dùng đồ ngọt để điều chỉnh tâm tình, chẳng khác gì uống rượu độc giải khát.
Không cần phải vậy, thật sự không cần.
Rõ ràng có rất nhiều cách giải quyết…… Thậm chí cũng có thể là làm bài tập.
Hắn rẽ vào phía trước, im lặng quẹo vào tiểu khu mình đang ở, bước vào nhà.
Đêm đã về khuya, nhà cũng không còn ai khác, Văn Dục buông cặp sách nghĩ nghĩ một chút, không làm bài tập mà cầm lấy chìa khóa, đi đến trước cánh cửa vẫn luôn đóng chặt.
Chìa khoá được cắm vào, xoay nửa vòng, động tác của Văn Dục ngừng lại.

Hắn nhắm mắt tựa trán lên tấm cửa dày nặng, lặng lẽ thở dài.
Sau đó lại mở mắt ra, rốt cuộc đẩy cửa bước vào, nhốt mình vào trong bóng đêm tĩnh mịch.
Ngày hôm sau, khi ánh ban mai vẫn còn mờ nhạt, Văn Dục xoa xoa đầu tóc có chút hỗn loạn từ trong phòng đi ra, trở tay khóa cửa lại như cũ, mang theo vẻ mặt suy sụp tinh thần đi vào phòng tắm.
Đến tận khi khôi phục lại trạng thái bình thường, hắn mới bước ra, giống như mọi ngày khoác vào đồng phục Tam Trung, đeo cặp sách đi học.
Sáng sớm, người người vẫn còn đang bận ngủ, bên ngoài tiểu khu chỉ có ông chủ quán đồ ăn sáng bận rộn tới lui.
Văn Dục gọi một chén hoành thánh, ngồi ở bên đường chậm rì rì ăn, sau đó tiếp tục đến trường.
Chuyển tới Tam Trung đã hơn nửa tháng, đây là lần đầu tiên hắn đi học sớm như vậy, lúc đến trường, cổng lớn vẫn còn chưa mở ra, cổng phụ bên cạnh cho phép người ra vào cũng đang khép hờ.
Trong phòng trực ban, bảo vệ canh cổng suốt đêm đã mơ màng sắp ngủ, đang ngồi đợi đồng nghiệp đến thay ca.


Sân trường an tĩnh đến mức chỉ có tiếng chim ríu rít.
Lúc bước tới lầu hai, Văn Dục đột nhiên nhớ đến một chuyện —— Hắn đến sớm như vậy, không biết phòng học đã mở cửa hay chưa?
Bình thường hắn sinh hoạt rất “quy củ”, lúc đi học sẽ đến không sớm không muộn, mặc dù từng nghe qua Phó Dư Hàn phụ trách mở cửa, trên thực tế lại chưa từng thấy.
Nhưng mà rất nhanh, Văn Dục phát hiện bản thân mình đã lo lắng quá rồi.
Cửa phòng học của lớp sáu vừa vặn mở ra, nam sinh thon gầy ở bên trong nằm ghé vào góc bàn ngủ gật, cánh tay mảnh khảnh vẫn luôn duỗi ra ngoài bàn học, buông thõng xuống một cách tự nhiên, khiến đường nét xương cổ tay càng thêm nổi bật.
Phó Dư Hàn ngủ rất say, cho dù lúc Văn Dục ngồi vào bàn có làm ra một chút động tĩnh cậu cũng không mở mắt, có lẽ là đã tới rất lâu rồi.
Ánh mặt trời buổi sáng dừng lại trên gương mặt cậu, Văn Dục tựa hồ có thể nhìn thấy trên làn da trần trụi của cậu một lớp lông mao thật mảnh, sạch sẽ mà vô hại, hoàn toàn bất đồng với trạng thái “người sống chớ gần” lúc tỉnh táo.
Văn Dục ngồi im không nhúc nhích, nhìn cậu một lúc lâu.
Mãi đến khi Phó Dư Hàn cau may thay đổi tư thế ngủ tiếp, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ không rõ, Văn Dục lúc này mới tựa như hoàn hồn.
Hắn sửng sốt hai giây, sau đó cười một tiếng, cũng không biết đang cười cái gì.
Hắn tháo cặp sách xuống, dưới ánh mặt trời yên tĩnh lấy ra bài tập tối hôm qua vẫn chưa làm xong, bắt đầu làm bài.
Học bá và học tra có sự khác biệt rất lớn, chẳng hạn như hiệu suất làm bài tập.

Cho dù tối hôm qua sau khi về nhà, Văn Dục chưa từng mở cặp sách ra, thì hiện tại hắn vẫn kịp làm xong trước khi tiết tự học buổi sáng bắt đầu.
Hoàn hảo.
Sự thật chứng minh, thỉnh thoảng lêu lỏng cũng sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của hắn, đối với việc làm bài tập, Văn Dục hoàn toàn hài lòng với chính mình.
Lúc hắn ngẩng đầu lên, trong phòng có người đang ăn sáng, có người đang bàn tán về phim truyền hình, có người chơi game, còn có người đang thảo luận về đại hội thể thao.
Phong cách học đường của Tam Trung quả thật buông thả hơn nhiều so với Nhất Trung.
Mặc dù vậy, Văn Dục vẫn cảm thấy không có gì không ổn, cho dù điều này khiến việc giải quyết “từng bước một” của hắn thoạt nhìn có hơi đột ngột.
Tiết tự học sáng nay bị giáo viên chủ nhiệm trưng dụng, Chu Văn Khang tiến vào phòng học, câu đầu tiên liền thông báo về buổi họp phụ huynh sẽ diễn ra sau giờ học ngày thứ sáu tuần này.
Đây là sự kiện diễn ra hàng năm của khối mười hai, cho nên không có ai cảm thấy ngạc nhiên cả.

Nhưng mà ngay lúc đó, Phó Dư Hàn vừa vặn tỉnh dậy, Văn Dục rõ ràng thấy được cậu ngơ ngác chớp chớp mắt ba lần, biểu cảm cực kỳ ngu ngốc.
Có thể do ánh mắt hắn quá mức trắng trợn, chỉ chốc lát sau, Phó Dư Hàn liền quăng qua một ánh mắt hình viên đạn, mang theo ba phần thẹn quá hóa giận và hai phần khó chịu khi thức giấc: “Cậu đang nhìn cái gì?”
Văn Dục bất giác cong môi: “Tôi đang nhìn xem quá trình sụp đổ trong thế giới nội tâm của một tên nhóc sau kỳ thi tháng.”
“…… Hừ.” Phó Dư Hàn hừ lạnh một tiếng, “Cậu biết cái rắm.”
Văn Dục vốn dĩ không muốn tìm hiểu xem Phó Dư Hàn suy nghĩ gì trong đầu, nhưng khi nghe cậu nói vậy lại bỗng dưng bị khơi lên hứng thú.

Buổi sáng bắt đầu với tiết tự học đầu tiên, Phó Dư Hàn nôn nóng xoay bút một giờ, khi tiết học kết thúc lập tức đi đến văn phòng.
Văn Dục nghĩ nghĩ, cũng buông sách đi theo.
Văn phòng giáo viên khối mười hai cũng nằm ở tầng lầu này, hợp với phòng học lớp bốn, năm, sáu và những phòng ban khác thành một khu dạy học, phía trước và sau có hai cánh cửa ra vào.

Bàn làm việc được đặt nối liền nhau ở chính giữa văn phòng, có một dải ngăn tủ đặt bên trái, bên phải là ghế sofa dùng để tiếp khách.
Bởi vì giờ tan học thường có học sinh đến đây hỏi chuyện, vậy nên hai cánh cửa hiện giờ vẫn luôn được mở ra.
Phó Dư Hàn không thèm quay đầu đi thẳng vào, Văn Dục lại chỉ đến bên cạnh cửa, hơi hơi do dự, không tiếp tục đi vào mà đứng dựa trên tường, làm bộ chính mình đang chờ người.
Hắn cúi đầu, cố gắng phân biệt giọng nói giữa những tiếng ồn ào xung quanh.
“…… Có thể không đến được không, thầy cũng biết……”
“Phó Dư Hàn, em đã lớp mười hai rồi, thầy cảm thấy việc lớn như vậy vẫn cần phải có người lớn trong nhà đến đây một chuyến.”
“Nhưng mà……”
Cậu đang muốn từ chối.
Liên tiếp có thêm những học sinh khác đến văn phòng hỏi chuyện, âm thanh ồn ào khắp nơi ùa về khiến Văn Dục không thể nghe rõ điểm mấu chốt.
Dường như có một chút bực bội mơ hồ dần dần tích tụ.
Ngay khi người thứ mười hai tiến vào văn phòng, giày của đối phương nện trên mặt đất phát ra âm thanh, rốt cuộc cũng khiến Văn Dục không chịu nổi nữa.
Hắn sửa sang lại cổ áo, xoay người gõ lên cửa văn phòng ba lần, sau đó tự nhiên đi vào: “Thầy Chu.”
“Lần họp phụ huynh này chủ yếu là……”
Chu Văn Khang đang nói được một nửa thì bị cắt ngang, ông cũng không giận, quay đầu lại ôn hoà hỏi, “Văn Dục, em đến đây có việc gì sao?”
“Em muốn hỏi một chút.” Tầm mắt Văn Dục tự nhiên lướt qua trên mặt Phó Dư Hàn, dừng lại trước thầy chủ nhiệm, sau đó thuận theo tự nhiên mỉm cười, “Thứ sáu này có thể ba mẹ em sẽ không đến được, em có thể mời dì hoặc thúc thúc đến được không?”
Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái.
Chu Văn Khang có chút phiền não: “Tốt nhất là ba mẹ nên tới.

Thầy vừa rồi còn nói với Phó Dư Hàn, mục đích chính của cuộc họp phụ huynh khối mười hai là để nhà trường trao đổi với phụ huynh học sinh về tình hình học tập ở trường của các em, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới —— Nếu thứ sáu này ba mẹ em không đến được, vậy cuối tuần có thể không?”
“E là cũng không thể.” Văn Dục nói, “Chuyện này có lẽ Nghiêm chủ nhiệm đã nói qua với thầy rồi.”
Chuyện Văn Dục chuyển trường do một tay Nghiêm chủ nhiệm của phòng giáo vụ lo liệu.


Trước khi đến, hắn nhìn ba mình cùng vị chủ nhiệm trung niên kia hư tình giả ý khen ngợi lẫn nhau hết nửa buổi sáng, cuối cùng mới nói bản thân công việc bận rộn, hy vọng chủ nhiệm quan tâm hắn nhiều hơn một chút, vân vân mây mây.
“Thầy biết ba em bận rộn.” Chu Văn Khang nói, “Nhưng không phải còn mẹ em sao? Trước đây thầy ấy có nói với thầy, nếu có việc gì thì có thể liên hệ với mẹ em.”
“Đó là lý do vì sao ba em từ chối.” Văn Dục cười một cái, sau đó cau mày, ra vẻ buồn rầu nói, “Bà ấy là mẹ kế của em.”
Chu Văn Khang không nghĩ đến tình huống sẽ phát sinh thành thế này, đột ngột ngẩn người.

Phó Dư Hàn quay đầu hướng về Văn Dục liếc mắt một cái.
Từ dư quang khóe mắt, Phó Dư Hàn thoạt nhìn không có phản ứng gì đặc biệt, Văn Dục không biết cậu đang suy nghĩ cái gì.
Mặc dù vậy, hắn cũng không phải đến nơi này để phân tích bản thân.
“Thật ra bình thường đều là em tự mình chăm sóc bản thân, nếu không phải nhà trường không cho phép học sinh tham gia họp thì em đã tự làm rồi.” Văn Dục nói, “Dì thường chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho em, em nghĩ dì cũng có thể đến họp, thầy thấy được không?”
“Chuyện này……” Chu Văn Khang có chút do dự.”
Quả thật thành tích của Văn Dục rất tốt.
Trên thực tế, những học sinh như vậy đều không phải là trọng điểm của cuộc họp phụ huynh, bởi vì nhìn chung, khả năng tự chịu trách nhiệm của những học sinh này rất mạnh, hơn nữa đối với bản thân cũng có kế hoạch rõ ràng.
Ông còn chưa nghĩ xong, Văn Dục đã nhanh hơn một bước thay ông quyết định: “Như vậy nhé thầy Chu, em trở về hỏi ba mẹ mình một chút, để bọn họ sắp xếp thời gian đến đây.

Nếu như không được, vậy em chỉ có thể nhờ dì đến.”
“…… Thôi được rồi, cố gắng thương lượng với ba mẹ em, để họ xếp thời gian đến một chuyến.”
“Được ạ, cảm ơn thầy.” Văn Dục nói xong, cực kỳ tự nhiên hỏi Phó Dư Hàn, “Cậu có trở về phòng học không? Cùng nhau về chứ?”
Phó Dư Hàn bị hắn hỏi có hơi khó hiểu.
Chu Văn Khang lập tức ngăn cản: “Không được, chuyện của em ấy còn chưa nói xong, em muốn về thì tự mình về trước đi —— Phó Dư Hàn, tình huống của em và Văn Dục không giống nhau, thầy hy vọng ba mẹ em dù bất luận lý do gì cũng đến đây một chuyến.”
Văn Dục chính là muốn nghe cái này, đứng im không nhúc nhích.
Trong văn phòng liên tục có học sinh ra vào, hắn đứng ở chỗ này cũng không có vẻ gì kỳ quái lắm.
Phó Dư Hàn cau mày, hơi không tình nguyện nói: “Nếu bọn họ có thể tới, em đã không đứng ở đây nói với thầy rồi, còn không phải do bọn họ không tới được sao.”
“Mẹ em có lẽ không bận lắm nhỉ? Năm ngoái thầy còn nói chuyện với bà ấy.”
“Đúng là không bận công việc.” Phó Dư Hàn nhìn xuống mũi giày của mình, “Bận chăm sóc con gái.”
“Thế còn ba em đâu?”
“Ông ấy……” Phó Dư Hàn cắn môi, không lên tiếng.
“Làm cha mẹ, một năm có bận đến mấy thì suy cho cùng cũng là vì con cái, vậy mà đến lúc nhà trường họp phụ huynh, hết người này đến người kia không có thời gian.” Nhìn dáng vẻ im lặng cam chịu của cậu, Chu Văn Khang lắc lắc đầu, “Em và Văn Dục, cố gắng thuyết phục ba mẹ, tranh thủ thời gian đến một chút đi nhé? Phó Dư Hàn, thầy không muốn mặc kệ em, có một số việc thầy nhất định phải trao đổi với ba mẹ em.

Thầy biết hoàn cảnh của em đặc biệt, cùng lắm thì thầy chờ lâu hơn một chút vậy, khi nào em hẹn được bọn họ, thầy sẽ ở đây chờ —— Cho dù là trò chuyện qua điện thoại cũng được, như vậy được không?”
“Vâng.” Phó Dư Hàn ngừng một chút, “Nhưng thầy cũng đừng kỳ vọng nhiều quá.”
Chu Văn Khang nặng nề thở dài một tiếng.
Phó Dư Hàn quay đầu rời đi.


Văn Dục thấy vậy cũng chào thầy chủ nhiệm, bước ra khỏi văn phòng.
Phó Dư Hàn không cần quay đầu lại cũng có thể nghe được tiếng bước chân của hắn theo ở phía sau, bao nhiêu nóng nảy rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa: “Cậu lại đi theo tôi làm gì?”
“Chỉ có cậu được phép đến văn phòng,” Văn Dục hỏi lại, “Tôi không được đến sao?”
“……” Phó Dư Hàn bĩu môi, “Vậy cậu đừng có đi theo tôi.”
Cậu nói xong, bước chân khẽ đảo, hướng về bên phải đi tới.
Đầu kia hành lang trên không là một cái ngã tư xa lạ, phương hướng cậu chuẩn bị đi không phải là phòng học lớp sáu.
Trong chớp mắt đó, Văn Dục không biết lấy xúc động ở đâu ra, đột nhiên nắm chặt cánh tay cậu.
Phó Dư Hàn lạnh lùng quay đầu nhìn lại.
Trên hành lang người tới lui liên tục, lời đồn đại hai anh lớn của lớp sáu “vì tình hẹn đánh nhau” vừa mới lắng xuống không bao lâu.
Chỉ tính bằng gương mặt của Phó Dư Hàn, ít nhất học sinh lớp mười một, lớp mười hai không ai không biết.
Trong lúc nhất thời, ai nấy đều quay đầu nhìn sang.
Gương mặt từ trước đến nay luôn luôn ôn hòa của Văn Dục không có lấy một chút ý cười: “Cậu lại trốn học?”
“Liên quan gì đến cậu?”
“Không liên quan.” Văn Dục cụp mắt, đến khi ngẩng lên miễn cưỡng cười một cái, “Nhưng tôi có chút tò mò.”
Phó Dư Hàn nhướng mày.
“Hoàn cảnh nhà cậu rốt cuộc là thế nào?”
Phó Dư Hàn cười nhạt một tiếng, rút lại cánh tay mình: “Cậu sẽ nói cho tôi hoàn cảnh nhà cậu sao?”
Văn Dục nhất thời im lặng.
“Không có thành ý như vậy mà còn muốn nghe chuyện của người khác.” Phó Dư Hàn hỏi, “Này, cậu có cảm thấy mình có chút kỳ quái rồi không? Cậu không đi nghe chuyện của Dương Phàm đi, hỏi thăm tôi làm gì?”
Vấn đề này, chính bản thân Văn Dục cũng không hiểu được.
Ngoại trừ đọc sách, những chuyện khác hắn làm đều xuất phát từ sở thích, vậy nên cũng không quá truy đuổi, chỉ tùy ý nói: “Dương Phàm? Gia đình cậu ấy hoà thuận vui vẻ thì có thể có chuyện gì để nghe.”
“Phải không.

Xem ra quan hệ của tôi và cậu ấy vẫn tương đối tốt hơn.” Phó Dư Hàn nói, tay đút vào túi quần nghiêng người về phía trước, gương mặt cậu kề sát vào Văn Dục, nhìn chằm chằm hắn gằn từng chữ một, “Nhưng tôi sẽ không nói cho cậu.”
Khoảng cách gần như vậy, Văn Dục mơ hồ có thể ngửi thấy được mùi sữa tắm trên người cậu.
Mùi bạc hà mát lạnh, nhẹ nhàng, khe khẽ chui vào trong khoang mũi.
Ánh mặt trời sáng rỡ tựa như muốn hoà tan làn da trắng nõn của đối phương, đến cuối cùng, rốt cuộc Văn Dục chỉ còn nhớ được đôi mắt kia đang nhìn thẳng vào mình, cực kỳ tối tăm, tựa như đang ẩn giấu rất nhiều thứ không thể nói rõ.
“Vậy tôi tự mình hỏi.” Văn Dục cụp mắt, từ trên cao nhìn xuống Phó Dư Hàn, nói ra một câu không rõ đầu cuối, cũng không biết là đang nói với ai, “Không có bí mật gì không thể tra được, một lần không được thì hỏi hai lần, ba lần…… Cuối cùng cũng sẽ rõ ràng.”
“Con người của tôi không có sở trường gì đặc biệt, chỉ có lòng hiếu học cực kỳ dư thừa.”
Lời tác giả: Lòng hiếu kỳ chính là bước luân hãm đầu tiên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương