Trúc Mã Trục Mã
-
Chương 3
Ban đêm, Lí Thời nắm lấy điện thoại, thầm nghĩ mình càng ngày càng điên rồi. Người ta chỉ khách sáo thế thôi, cậu lại cứ tưởng thật. Tuy rằng nghĩ vậy, ngày hôm sau cậu vẫn gọi vào dãy số ấy.
“Alo, xin chào, đây là công ty bảo hiểm XX, xin hỏi ngài cần giải quyết vấn đề gì?” Một giọng nữ cực kì nhẫn nại truyền tới.
“Á… Cái kia, có thể giúp tôi nối máy với nhân viên điện thoại số 921 không?”
“Được, xin chờ.” Chẳng hiểu vì sao giọng nữ trong điện thoại dường như thở dài một hơi, chắc là sợ phải tăng ca.
“Xin chào, số 921 xin được phục vụ ngài, xin hỏi ngài cần giúp gì vậy?”
“Alo, là, là tôi… Chính là buổi sáng kia…”
“A, tôi đã biết, ngài chính là người bị tôi quấy nhiễu mộng đẹp đây mà.”
Nghe trong thanh âm ôn nhu mang theo ý cười, Lí Thời không khỏi đỏ mặt.
“Đúng, là tôi…”
“Ngài đã suy nghĩ xong rồi sao, có muốn kí hợp đồng bảo hiểm không? Rất xin lỗi, hình như tổ nghiệp vụ muốn tan tầm, công việc của ngài có thể để tới ngày mai chứ?”
“Không phải… A, được… Không đúng…” Lí Thời luôn nhanh mồm nhanh miệng bỗng dưng nói năng có chút lộn xộn. “Cái kia, tôi là muốn… nói… thanh âm của anh rất dễ nghe…”
Người bên kia điện thoại dường như sửng sốt một chút, “Cảm ơn, ngài cũng thế.”
“Tôi không, không có việc gì, hẹn gặp lại!” Hoang mang rối loạn ngắt máy, Lí Thời nhào lên giường, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên cậu mất ngủ, không biết rốt cuộc là làm sao…
Ở bên kia, trong tòa nhà lớn của công ty bảo hiểm XX, Trần Duy Mặc cười khẽ lưu lại số điện thoại vừa rồi.
Lí Thời đang trằn trọc trên giường, rốt cục cầm điện thoại lên QQ, nổi lên trong nhóm.
Tích Thời: Không có ai sao…
Luôn luôn là em gái ngây thơ: Tôi không nhìn lầm chứ? Tích Thời, cậu còn chưa ngủ sao?!
Tích Thời: Đừng nói nhảm…
Luôn luôn là em gái ngây thơ: Làm sao thế? Hận không được gả ra ngoài sao?
Tích Thời: … Hận cái đầu cô! Tôi gọi điện cho số 921 rồi…
Luôn luôn là em gái ngây thơ: !!! Tôi nhất định quá mệt nên nhìn lầm rồi, Tích Thời, cậu thực sự gọi cho người ta sao?! Thôi xong, thôi xong, cậu đây là “yêu anh từ tiếng nói đầu tiên”!
Tích Thời: Quên đi, coi như đêm nay cô chưa từng thấy tôi đi, tôi nói nhảm thôi…
“Alo, xin chào, đây là công ty bảo hiểm XX, xin hỏi ngài cần giải quyết vấn đề gì?” Một giọng nữ cực kì nhẫn nại truyền tới.
“Á… Cái kia, có thể giúp tôi nối máy với nhân viên điện thoại số 921 không?”
“Được, xin chờ.” Chẳng hiểu vì sao giọng nữ trong điện thoại dường như thở dài một hơi, chắc là sợ phải tăng ca.
“Xin chào, số 921 xin được phục vụ ngài, xin hỏi ngài cần giúp gì vậy?”
“Alo, là, là tôi… Chính là buổi sáng kia…”
“A, tôi đã biết, ngài chính là người bị tôi quấy nhiễu mộng đẹp đây mà.”
Nghe trong thanh âm ôn nhu mang theo ý cười, Lí Thời không khỏi đỏ mặt.
“Đúng, là tôi…”
“Ngài đã suy nghĩ xong rồi sao, có muốn kí hợp đồng bảo hiểm không? Rất xin lỗi, hình như tổ nghiệp vụ muốn tan tầm, công việc của ngài có thể để tới ngày mai chứ?”
“Không phải… A, được… Không đúng…” Lí Thời luôn nhanh mồm nhanh miệng bỗng dưng nói năng có chút lộn xộn. “Cái kia, tôi là muốn… nói… thanh âm của anh rất dễ nghe…”
Người bên kia điện thoại dường như sửng sốt một chút, “Cảm ơn, ngài cũng thế.”
“Tôi không, không có việc gì, hẹn gặp lại!” Hoang mang rối loạn ngắt máy, Lí Thời nhào lên giường, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên cậu mất ngủ, không biết rốt cuộc là làm sao…
Ở bên kia, trong tòa nhà lớn của công ty bảo hiểm XX, Trần Duy Mặc cười khẽ lưu lại số điện thoại vừa rồi.
Lí Thời đang trằn trọc trên giường, rốt cục cầm điện thoại lên QQ, nổi lên trong nhóm.
Tích Thời: Không có ai sao…
Luôn luôn là em gái ngây thơ: Tôi không nhìn lầm chứ? Tích Thời, cậu còn chưa ngủ sao?!
Tích Thời: Đừng nói nhảm…
Luôn luôn là em gái ngây thơ: Làm sao thế? Hận không được gả ra ngoài sao?
Tích Thời: … Hận cái đầu cô! Tôi gọi điện cho số 921 rồi…
Luôn luôn là em gái ngây thơ: !!! Tôi nhất định quá mệt nên nhìn lầm rồi, Tích Thời, cậu thực sự gọi cho người ta sao?! Thôi xong, thôi xong, cậu đây là “yêu anh từ tiếng nói đầu tiên”!
Tích Thời: Quên đi, coi như đêm nay cô chưa từng thấy tôi đi, tôi nói nhảm thôi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook