Trúc Mã Trục Mã
-
Chương 19
Chớp mắt đã tới ngày 1 tháng 10, nhân dịp kì nghỉ dài, Trần Duy Mặc kéo Lí Thời đi xem ca nhạc, xem phim, tới nhà hàng… Nói chung là làm tất cả những việc mà các cặp tình nhân khác thường làm.
Lí Thời ôm hộp bỏng ngô, nhìn theo bóng lưng Trần Duy Mặc đi xa, thỏa mãn xoay người lên lầu. Trước đây khi tới trường cũng như ngày nghỉ, cậu lúc nào cũng ở nhà theo đuổi sự nghiệp sáng tác. Sau khi tốt nghiệp, hàng ngày cậu đều ru rú trong tiệm sách, muốn mở cửa hàng thì mở cửa, không muốn thì lên lầu đi ngủ, căn bản chẳng có khái niệm ngày nghỉ là gì. Đây là lần đầu tiên cậu thấy ngày nghỉ quả là điều tốt đẹp.
Mở máy tính ra, có hai, ba kịch vội vàng phát nhân dịp Quốc Khánh. Lí Thời chuyển sang xem weibo tuyên truyền của Trần Duy Mặc, lại tag một cái, nói chúc ngủ ngon rồi bò lên giường ôm chăn đi ngủ.
Một đêm tuyệt đẹp vốn sẽ an ổn qua đi, nào ngờ khi kim đồng hồ chậm chạp từng bước nhích về phía mười hai giờ, đột nhiên Lí Thời cảm thấy khó chịu. Thân thể vừa động đã vội tới phòng vệ sinh nôn mửa tới choáng váng. Đó mới là bắt đầu thôi, liên tiếp mấy giờ sau đó, Lí Thời đáng thương không chỉ nôn tới mất nước, còn nôn ra máu. Tuy chỉ là chút máu do rát cổ họng, nhưng vẫn cảm thấy rất kinh khủng.
Chờ tới khi Lí Thời tê liệt ngã xuống giường, cậu nghĩ cái bụng mình rỗng tuếch rồi, ngay cả dịch dạ dày cũng không còn nữa. Cậu còn lạc quan cho rằng “trong bụng trống rỗng sẽ chẳng nôn ra được gì”, lấy chăn cuốn mình lại như nem rán, quyết định ngủ một giấc. Nhưng chợt cả người âm ỉ đau, nằm như thế nào cũng thấy khó chịu, cậu bất đắc dĩ phải cuộn tròn người rúc trong góc tường, gắt gao nhắm mắt, định cưỡng chế cơ thể đi ngủ.
Tuy rằng nhà Lí Thời sát mặt đường, nhưng nửa đêm nửa hôm cũng không có xe qua lại. Trời vừa sang thu, gió đêm cuốn hết chút dịu dàng cuối hè. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được thanh âm bánh răng chuyển động của chiếc đồng hồ treo tường, Lí Thời đau người không ngủ nổi, thầm đếm từng giây kim đồng hồ dịch chuyển. Đau, đó là từ duy nhất tồn tại trong đầu cậu.
“Đau…” Lí Thời không nhịn được kêu ra tiếng, một tiếng than khẽ yếu ớt. Từ trước tới nay cậu đều không hiểu vì sao người trong bệnh viện cứ luôn lẩm bẩm cái gì, giờ tới phiên mình mới biết, quả nhiên kêu ra mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, ngay cả đau đớn cũng bớt đi theo tiếng kêu, nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Chẳng qua bao lâu, Lí Thời nhìn căn nhà tối đen, đột nhiên bật khóc, chẳng chút dũng cảm sờ lấy điện thoại trên tủ đầu giường, không kiềm nén nổi ý muốn gọi điện cho Trần Duy Mặc. Mới ba giờ hơn, mới sáng sớm, cậu nắm chặt điện thoại trong tay nửa ngày, vẫn không gọi đi.
Cho tới khi trên đường lục tục có tiếng xe vận tải đi qua, trời cũng hửng sáng, màu xanh đen dần biến trắng, Lí Thời đau đớn qua, mơ mơ màng màng lấy điện thoại bị cầm tới nóng bừng gọi cho Trần Duy Mặc.
“Tít—-Tít—– Tít—“
Điện thoại kêu năm, sáu tiếng, vẫn không có ai nghe. Lí Thời cầm máy trong chăn, tự nhiên thấy uất ức. Khi nghe thấy thanh âm Trần Duy Mặc còn ngái ngủ, cậu bỗng chảy nước mắt.
Người ta nói người bệnh là yếu ớt nhất, xem ra thật không sai. Khi còn bé, cậu làm sai, bị bố mẹ đánh cũng chưa khóc bao giờ, ấy thế mà lần này ốm đã khóc hai lần.
“A, Tiểu Thời?”
“Duy Mặc…”
“Làm sao vậy?” Trần Duy Mặc nghe được tiếng khóc nghẹn ngào, nức nở của Lí Thời thì càng thêm hoảng sợ.
“Duy Mặc, em đau…”
“Đau ở đâu? Em bị bệnh hay bị thương? Đau từ lúc nào? Uống thuốc chưa?” Trần Duy Mặc nhảy từ trên giường xuống, “Em chờ chút, anh qua đó ngay!”
Anh ngắt điện thoại, tiện tay nắm lấy áo khoác rồi chạy đi. May mà chỗ anh ở không xa nhà Lí Thời, chưa tới mười phút đã đến nơi. Chẳng kịp lấy hơi, Trần Duy Mặc lập tức gõ cửa nhà cậu. Trong trí nhớ của anh, nhà Lí Thời không lớn lắm, từ phòng ngủ tới cửa chỉ mất vài giây thôi, nhưng giờ đã qua vài phút vẫn không thấy phản ứng gì, chỉ nghe được một tiếng vang lên, giống như có gì đó ngã xuống đất.
Trần Duy Mặc sốt ruột, chẳng quản có ảnh hưởng gì tới hàng xóm không, liên tục đập cửa. Khi anh định lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, cửa rốt cuộc cũng mở ra, Lí Thời nửa tỉnh nửa mơ, sắc mặt trắng bệch, áo ngủ xộc xệch tùy ý mặc trên người, nút áo còn mở.
“Duy Mặc, em nhớ anh…” Lí Thời nhào tới, cọ đầu trước ngực Trần Duy Mặc, “Duy Mặc, em đau…”
“Đừng sợ, anh đây, ngoan…” Trần Duy Mặc ôm Lí Thời quay trở về phòng ngủ, giúp cậu cài lại nút áo tử tế, lại lấy chăn bông bọc người, sờ trán cậu, “Trong nhà có nhiệt kế không?”
“Chắc là ở trong tủ ở phòng sách, lâu lắm rồi không dùng, em không nhớ rõ.”
Từ nhỏ mặc dù Lí Thời không thể nói là khỏe mạnh, cứng cáp, nhưng rất ít khi ốm, tối đa cũng chỉ cảm mạo vài lần. Vì thế trong nhà ngay cả thuốc cảm thường dùng cũng không có, nhiệt kế cũng là loại năm ấy đi học, nhà trường phát cho học sinh.
Trần Duy Mặc tìm thấy nhiệt kế, đo nhiệt độ cho cậu, thừa dịp đi lấy một chậu nước nóng, trở lại xem thì Lí Thời đã sốt tới 39 độ.
“Tiểu Thời, đứng lên, chúng ta tới bệnh viện.”
“Em không muốn… Cứ đứng lên là chóng mặt, thật khó chịu…”
“Trong nhà không có thuốc, hơn nữa không biết được nguyên nhân gây bệnh, em phải tới bệnh viện khám, tiêm một mũi là tốt rồi, ngoan nào.”
“Không muốn, không thích tiêm. Em nhất định là do không ngủ đủ giấc nên mới ốm, nhất định là thế. Giờ em ngủ là được rồi, thật đấy.” Lí Thời rất ít khi sinh bệnh, nhưng cậu biết mình sợ tiêm. Từ khi học tiểu học cho tới sơ trung, trường học thường tổ chức tiêm vắc xin phòng bệnh tập thể, còn chưa đụng tới kim tiền thì Lí Thời đã ngất rồi. Bởi vì chuyện này mà cậu bị bạn bè chê cười rất lâu, cậu không cần lại mất mặt thêm lần nữa trước Trần Duy Mặc! Lí Thời chui vào chăn, gọi thế nào cũng không được. Trần Duy Mặc không lay chuyển được cậu, đành phải thỏa hiệp.
“Em khó chịu từ lúc nào? Ngoại trừ chóng mặt còn bệnh trạng gì không?”
“Từ đêm hôm qua đã thấy khó chịu, ói ra rất nhiều, sau đó cả người đều đau…”
Trần Duy Mặc nghe xong vừa đau lòng vừa tức giận, “Từ hôm qua mà sao tới giờ mới gọi cho anh? Sao em có thể chịu đựng cả tối? Nếu như xảy ra chuyện gì thì làm sao?”
“Lúc đó muộn quá, em không muốn quấy rầy anh… Em cho rằng mình có thể chịu được…” Lí Thời trốn ở trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt ngập nước. Trần Duy Mặc ngồi bên giường, biểu tình nghiêm túc trước nay chưa từng thấy. Cậu nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của Trần Duy Mặc, “Duy Mặc, em đau… Anh giúp em xoa bóp thân thể được không?”
Trần Duy Mặc thở dài, thò tay vào trong chăn, để Lí Thời nghiêng người, chậm rãi xoa bóp lưng cậu.
“Từ tối qua đến giờ em chưa ngủ chút nào đúng không?”
“Ừ…”
“Lần sau mặc kệ là lúc nào, chỉ cần xảy ra chuyện gì cũng phải gọi ngay cho anh, biết chưa?”
“Ừ…”
“Cái thái độ này là sao? Có thấy đỡ hơn không?”
“Có…”
Lực tay của Trần Duy Mặc được điều chỉnh rất tốt, lập tức giảm bớt đi đau đớn trên cơ thể, cũng không làm cậu thấy đau. Bóp lưng xong, lại bóp chân, Lí Thời cảm thấy thoải mái, mơ màng nhắm mắt lại. Trần Duy Mặc rút tay về, vừa dịch chăn cho cậu xong, chỉ thấy Lí Thời vươn tay túm lấy tay áo anh.
“Duy Mặc, anh ở bên em có được không… Ôm em… Có được không?”
Trần Duy Mặc ngẩn người, cuối cùng cởi áo khoác ra, chui vào chăn, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
“Ngủ đi, tỉnh lại sẽ khỏe hơn…”
Lí Thời ôm hộp bỏng ngô, nhìn theo bóng lưng Trần Duy Mặc đi xa, thỏa mãn xoay người lên lầu. Trước đây khi tới trường cũng như ngày nghỉ, cậu lúc nào cũng ở nhà theo đuổi sự nghiệp sáng tác. Sau khi tốt nghiệp, hàng ngày cậu đều ru rú trong tiệm sách, muốn mở cửa hàng thì mở cửa, không muốn thì lên lầu đi ngủ, căn bản chẳng có khái niệm ngày nghỉ là gì. Đây là lần đầu tiên cậu thấy ngày nghỉ quả là điều tốt đẹp.
Mở máy tính ra, có hai, ba kịch vội vàng phát nhân dịp Quốc Khánh. Lí Thời chuyển sang xem weibo tuyên truyền của Trần Duy Mặc, lại tag một cái, nói chúc ngủ ngon rồi bò lên giường ôm chăn đi ngủ.
Một đêm tuyệt đẹp vốn sẽ an ổn qua đi, nào ngờ khi kim đồng hồ chậm chạp từng bước nhích về phía mười hai giờ, đột nhiên Lí Thời cảm thấy khó chịu. Thân thể vừa động đã vội tới phòng vệ sinh nôn mửa tới choáng váng. Đó mới là bắt đầu thôi, liên tiếp mấy giờ sau đó, Lí Thời đáng thương không chỉ nôn tới mất nước, còn nôn ra máu. Tuy chỉ là chút máu do rát cổ họng, nhưng vẫn cảm thấy rất kinh khủng.
Chờ tới khi Lí Thời tê liệt ngã xuống giường, cậu nghĩ cái bụng mình rỗng tuếch rồi, ngay cả dịch dạ dày cũng không còn nữa. Cậu còn lạc quan cho rằng “trong bụng trống rỗng sẽ chẳng nôn ra được gì”, lấy chăn cuốn mình lại như nem rán, quyết định ngủ một giấc. Nhưng chợt cả người âm ỉ đau, nằm như thế nào cũng thấy khó chịu, cậu bất đắc dĩ phải cuộn tròn người rúc trong góc tường, gắt gao nhắm mắt, định cưỡng chế cơ thể đi ngủ.
Tuy rằng nhà Lí Thời sát mặt đường, nhưng nửa đêm nửa hôm cũng không có xe qua lại. Trời vừa sang thu, gió đêm cuốn hết chút dịu dàng cuối hè. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được thanh âm bánh răng chuyển động của chiếc đồng hồ treo tường, Lí Thời đau người không ngủ nổi, thầm đếm từng giây kim đồng hồ dịch chuyển. Đau, đó là từ duy nhất tồn tại trong đầu cậu.
“Đau…” Lí Thời không nhịn được kêu ra tiếng, một tiếng than khẽ yếu ớt. Từ trước tới nay cậu đều không hiểu vì sao người trong bệnh viện cứ luôn lẩm bẩm cái gì, giờ tới phiên mình mới biết, quả nhiên kêu ra mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, ngay cả đau đớn cũng bớt đi theo tiếng kêu, nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Chẳng qua bao lâu, Lí Thời nhìn căn nhà tối đen, đột nhiên bật khóc, chẳng chút dũng cảm sờ lấy điện thoại trên tủ đầu giường, không kiềm nén nổi ý muốn gọi điện cho Trần Duy Mặc. Mới ba giờ hơn, mới sáng sớm, cậu nắm chặt điện thoại trong tay nửa ngày, vẫn không gọi đi.
Cho tới khi trên đường lục tục có tiếng xe vận tải đi qua, trời cũng hửng sáng, màu xanh đen dần biến trắng, Lí Thời đau đớn qua, mơ mơ màng màng lấy điện thoại bị cầm tới nóng bừng gọi cho Trần Duy Mặc.
“Tít—-Tít—– Tít—“
Điện thoại kêu năm, sáu tiếng, vẫn không có ai nghe. Lí Thời cầm máy trong chăn, tự nhiên thấy uất ức. Khi nghe thấy thanh âm Trần Duy Mặc còn ngái ngủ, cậu bỗng chảy nước mắt.
Người ta nói người bệnh là yếu ớt nhất, xem ra thật không sai. Khi còn bé, cậu làm sai, bị bố mẹ đánh cũng chưa khóc bao giờ, ấy thế mà lần này ốm đã khóc hai lần.
“A, Tiểu Thời?”
“Duy Mặc…”
“Làm sao vậy?” Trần Duy Mặc nghe được tiếng khóc nghẹn ngào, nức nở của Lí Thời thì càng thêm hoảng sợ.
“Duy Mặc, em đau…”
“Đau ở đâu? Em bị bệnh hay bị thương? Đau từ lúc nào? Uống thuốc chưa?” Trần Duy Mặc nhảy từ trên giường xuống, “Em chờ chút, anh qua đó ngay!”
Anh ngắt điện thoại, tiện tay nắm lấy áo khoác rồi chạy đi. May mà chỗ anh ở không xa nhà Lí Thời, chưa tới mười phút đã đến nơi. Chẳng kịp lấy hơi, Trần Duy Mặc lập tức gõ cửa nhà cậu. Trong trí nhớ của anh, nhà Lí Thời không lớn lắm, từ phòng ngủ tới cửa chỉ mất vài giây thôi, nhưng giờ đã qua vài phút vẫn không thấy phản ứng gì, chỉ nghe được một tiếng vang lên, giống như có gì đó ngã xuống đất.
Trần Duy Mặc sốt ruột, chẳng quản có ảnh hưởng gì tới hàng xóm không, liên tục đập cửa. Khi anh định lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, cửa rốt cuộc cũng mở ra, Lí Thời nửa tỉnh nửa mơ, sắc mặt trắng bệch, áo ngủ xộc xệch tùy ý mặc trên người, nút áo còn mở.
“Duy Mặc, em nhớ anh…” Lí Thời nhào tới, cọ đầu trước ngực Trần Duy Mặc, “Duy Mặc, em đau…”
“Đừng sợ, anh đây, ngoan…” Trần Duy Mặc ôm Lí Thời quay trở về phòng ngủ, giúp cậu cài lại nút áo tử tế, lại lấy chăn bông bọc người, sờ trán cậu, “Trong nhà có nhiệt kế không?”
“Chắc là ở trong tủ ở phòng sách, lâu lắm rồi không dùng, em không nhớ rõ.”
Từ nhỏ mặc dù Lí Thời không thể nói là khỏe mạnh, cứng cáp, nhưng rất ít khi ốm, tối đa cũng chỉ cảm mạo vài lần. Vì thế trong nhà ngay cả thuốc cảm thường dùng cũng không có, nhiệt kế cũng là loại năm ấy đi học, nhà trường phát cho học sinh.
Trần Duy Mặc tìm thấy nhiệt kế, đo nhiệt độ cho cậu, thừa dịp đi lấy một chậu nước nóng, trở lại xem thì Lí Thời đã sốt tới 39 độ.
“Tiểu Thời, đứng lên, chúng ta tới bệnh viện.”
“Em không muốn… Cứ đứng lên là chóng mặt, thật khó chịu…”
“Trong nhà không có thuốc, hơn nữa không biết được nguyên nhân gây bệnh, em phải tới bệnh viện khám, tiêm một mũi là tốt rồi, ngoan nào.”
“Không muốn, không thích tiêm. Em nhất định là do không ngủ đủ giấc nên mới ốm, nhất định là thế. Giờ em ngủ là được rồi, thật đấy.” Lí Thời rất ít khi sinh bệnh, nhưng cậu biết mình sợ tiêm. Từ khi học tiểu học cho tới sơ trung, trường học thường tổ chức tiêm vắc xin phòng bệnh tập thể, còn chưa đụng tới kim tiền thì Lí Thời đã ngất rồi. Bởi vì chuyện này mà cậu bị bạn bè chê cười rất lâu, cậu không cần lại mất mặt thêm lần nữa trước Trần Duy Mặc! Lí Thời chui vào chăn, gọi thế nào cũng không được. Trần Duy Mặc không lay chuyển được cậu, đành phải thỏa hiệp.
“Em khó chịu từ lúc nào? Ngoại trừ chóng mặt còn bệnh trạng gì không?”
“Từ đêm hôm qua đã thấy khó chịu, ói ra rất nhiều, sau đó cả người đều đau…”
Trần Duy Mặc nghe xong vừa đau lòng vừa tức giận, “Từ hôm qua mà sao tới giờ mới gọi cho anh? Sao em có thể chịu đựng cả tối? Nếu như xảy ra chuyện gì thì làm sao?”
“Lúc đó muộn quá, em không muốn quấy rầy anh… Em cho rằng mình có thể chịu được…” Lí Thời trốn ở trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt ngập nước. Trần Duy Mặc ngồi bên giường, biểu tình nghiêm túc trước nay chưa từng thấy. Cậu nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của Trần Duy Mặc, “Duy Mặc, em đau… Anh giúp em xoa bóp thân thể được không?”
Trần Duy Mặc thở dài, thò tay vào trong chăn, để Lí Thời nghiêng người, chậm rãi xoa bóp lưng cậu.
“Từ tối qua đến giờ em chưa ngủ chút nào đúng không?”
“Ừ…”
“Lần sau mặc kệ là lúc nào, chỉ cần xảy ra chuyện gì cũng phải gọi ngay cho anh, biết chưa?”
“Ừ…”
“Cái thái độ này là sao? Có thấy đỡ hơn không?”
“Có…”
Lực tay của Trần Duy Mặc được điều chỉnh rất tốt, lập tức giảm bớt đi đau đớn trên cơ thể, cũng không làm cậu thấy đau. Bóp lưng xong, lại bóp chân, Lí Thời cảm thấy thoải mái, mơ màng nhắm mắt lại. Trần Duy Mặc rút tay về, vừa dịch chăn cho cậu xong, chỉ thấy Lí Thời vươn tay túm lấy tay áo anh.
“Duy Mặc, anh ở bên em có được không… Ôm em… Có được không?”
Trần Duy Mặc ngẩn người, cuối cùng cởi áo khoác ra, chui vào chăn, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
“Ngủ đi, tỉnh lại sẽ khỏe hơn…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook