Trúc Mã Trúc Mã - Mạt Kinh Uyên Lộ
-
Chương 8
Tiểu Mao đáng thương, đã làm xong việc phần mình rồi, bây giờ lại còn phải kiêm luôn cả chức vụ ôsin, hầu hạ hai người đang nằmtrên giường dưỡng thương.
Nhớ tới quá trình bọn họ bị thương mà trái tim Tiểu Mao vẫn còn sợ hãi. Khi câu nói của tên thanh niên kia hãy còn quẩn quanh trong đầu cậu, thì gần như là cùng lúc – Lục Tu và Văn Thiên đã ra tay đánh người. Còn hơn thế nữa, là Lục Tu còn đem cái kiểu đập lộn của đầu sỏ nhí hồi bé ra mà đánh nhau với người ta, ngay cả Văn Thiên cũng góp tay vào đó. Ưu thế hai chọi một của bọn họ không duy trì được bao lâu, đám bạn của thanh niên kia đã chạy tới giúp sức, sau đó nguyên bọn bị cảnh sát túm hết về đồn. Chẳng những bị phạt tiền mà hai người còn chung số phận bị thương nặng. Văn Thiên bị thương ở đầu, lẽ ra không cần phải nằm trên giường, nhưng khi anh đứng lên thì đầu sẽ có cảm giác choáng váng, nên thành thử cũng dàn hàng nằm bẹp trên giường cùng với Lục Tu.
Việc này tuyệt đối không thể để gia đình biết, bằng không sẽ doạ hai ông bà sợ mất. Lục Tu cũng lấy cớ rằng ở nhà toàn đàn ông, cự tuyệt luôn ý muốn chăm sóc của Văn Anh. Chỉ đáng thương cho Tiểu Mao, cậu cũng bị thương ở sau lưng nhưng lại chẳng được nghỉ ngơi, còn phải còng lưng ra hành thêm nghề ôsin. Thương thế của cậu không nặng, nhưng lúc cậu len vô can đám người đó ra, cũng đã bị bọn họ lôi vào đánh vạ cho một trận.
Ban đầu Lục Tu vốn định bảo Tiểu Mao ở đây ngủ qua đêm, nhưng Văn Thiên lại thương xót kêu Tiểu Mao mệt quá rồi, và cũng mặc kệ luôn việcTiểu Mao cậunói tháng này Lục Tu đã tăng gấp đôi tiền lương cho cậu, tỏ ra áy náy,cực lực muốn Tiểu Mao trở về nhà nghỉ ngơi. Đồng thời, Văn Thiên còn hết lần này tới lần khác tỏ ra anh có thể chăm sóc cho Lục Tu, khiến Tiểu Mao cảm động đến mức muốn rớt nước mắt, về nhà an ổn đi ngủ, còn Văn Thiên thì bắt đầu tiến hành công cuộc chăm sóc Lục Tu.
Lục Tu bị thương, mấu chốt ở chỗ là hắn không thể tự mình tắm rửa gội đầu. Gội đầu thì có thể để Văn Thiên gội giùm, nhưng tắm thì tuyệt đối không thể, thế nên chỉ đành phải lau sơ sài bên ngoài. Lúc gội đầu thì coi như tạm ổn, đến lúc lau người, hắn bị anh dùng khăn lông chà lau khắp lượt làm nhột cả người,mà cũng đành phải cắn răng chịu đựng. Lục Tu nằm trên giường để đầu lòi ra ngoài, mặc cho dòng nước ấm áp chậm rãi đổ xuống đầu, đi kèm là ngón tay thon dài của Văn Thiên, vân vê tóc hắn. Lục Tu rất muốn kêu anh gội nhanh một chút, nhưng chỉ sợ mình vừa mở miệng sẽ phát ra thanh âm không bình thường, cái này, không phải là Văn Thiên cố ý chứ?
Đến khi Văn Thiên bưng nước và khăn mặt tới nói lau người cho hắn, thì lúc này hắn mới chân chính hoảng sợ. Chính hắn cũng không biết vì sao, theo lý mà nói thì cả hai đều là đàn ông, nhưng khoác vai bá eo với Quân Sư thì chả sao, cơ mà với Văn Thiên, Lục Tu lại cảm thấy vô cùng căng thẳng. Nếu người đang ở sát bên cạnh hắn là Tiểu Mao thì hắn sẽ thản nhiên mà hưởng thụ, nhưng đổi thành Văn Thiên thì hắn lại cảm thấy sợ hãi, ấp úng nói -“Hay là khỏi đi, cũng đâu có dơ gì lắm.”
“Sao lại không dơ, tôi ở kế bên nghe hôi rình đây nè.”
“Vậy, vậy để mai kêu Tiểu Mao lau cũng được.”
Văn Thiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt loé tia sáng nguy hiểm – “Cậu thà để Tiểu Mao lau cho, chứ không muốn để tôi lau?”
“Không, không phải, không phải cậu cũng đang bị thương hay sao, tớ nào có thể để cậu chăm sóc chứ.”
“Tôi bị thương ở đầu chứ không phải ở tay.”
Lúc cởi quần áo, Lục Tu liền nhắm tịt mắt lại, cả người cứng ngắc. Tiếng cười ha hả của Văn Thiên vang lên càng khiến hắn xấu hổ ảo não không thôi, nhưng sau đó nghĩ lại, sao hắn lại phải xấu hổ vì Văn Thiên công khai lau người cho hắn chứ? Chẳng lẽ là do lòng hắn không trong sáng? Thế là hắn bèn tận lực thả lỏng bản thân mình, để Văn Thiên ‘làm việc’. [tg: cậu nhỏ đáng thương, bây giờ cậu đang là một khối đậu hủ nha ~ *sờ sờ*]
Tuy đã tự dặn lòng rằng ráng nhẫn nhịn, thế nhưng khi bàn tay của Văn Thiên chạm vào da thịt, thì cái cảm giác tê dại run rẩy kia lại tự nhiên lan tràn khắp cơ thể, không cần nhìn hắn cũng biết, mảng da kia chắc hẳn đã đổi sang màu hồng mất rồi. Lục Tu vùi mặt vào gối, chiếc khăn ấm áp nọ vẫn ma sát đi quanh người hắn. Mỗi một nơiVăn Thiên chạm tay tới đều trở nên nóng hổi, lúc lướt qua rồi lại trở nên lạnh lẽo.
Lau người, lau đến độ hai người đều mệt mỏi, qua chốc lát đã bắt đầu hít thở dồn dập. Đã vậy, ánh mắt sáng như sao kia của Văn Thiên lại còn đảo qua nhìn hắn, Lục Tu xấu hổ quay đầu tránh né.
Lục Tu không tài nào ngủ nổi, ôm đầu suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên linh quang chợt loé, là bởi vì nụ hôn kia của Văn Thiên, đúng, nhất định là nụ hôn kia đã để lại bóng ma trong hắn! Nhất định là như thế! Thở phào một hơi, rốt cục cũng có thể yên lòng đi ngủ. Thế nhưng hắn lại không hề biết, ngay tại lúc hắn nhắm mắt ngủ say, có một tiếng thở dài đầy tịch mịch vang lên trong căn phòng yên tĩnh – “Lục Tu à, cơ thể cậu có phản ứng với tôi.”
Biết chuyện bọn họ bị thương nên Quân Sư lập tức tới thăm, vừa đúng ngày hôm đó Văn Anh cũng tới. Tiểu Mao bị giữ lại nên thành ra nhà có năm người, ồn ồn ào ào. Văn Thiên không thèm đếm xỉa tới sự phản đối của Lục Tu, bế hắn tới thẳng bàn cơm. Tiểu Mao dường như đã quen với việc này rồi, còn Văn Anh thì bĩu môi không nói gì, chỉ có Quân Sư là há miệng ra nhìn chằm chằm bọn họ, mãi đến khi Văn Thiên đặt Lục Tu xuống rồi nhét vào miệng gã một quả trứng cút mới chịu tỉnh lại, Lục Tu thấy thế liền đỏ mặt.
Hai người là bệnh nhân nên không thể uống rượu, còn Quân Sư nếu không có chất cồn thì lại cảm thấy khó ở trong người, hơn thế nữa là vừa rồi hắn bị cảnh tượng Văn Thiên bế Lục Tu gây sốc, nên liền bá đạo đưa ra một đề nghị cực vô lý – dù có bệnh hoạn gì chăng nữa, hôm nay cũng nhất định phải uống rượu với gã! Văn Anh định khuyên, nhưng là con gái nên cũng không tiện cho lắm.
Văn Thiên không phản đối, riêng Lục Tu thì rất hiểu rõ tính tình của Quân Sư, vả lại tuy bác sĩ nói là không được uống rượu, nhưng thật ra có uống cũng không hề gì. Vừa bưng ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, lại bị người giật lấy – “Tôi uống giùm cậu!”, số rượu còn lại trong ly cứ thế mà chui tọt vào bụng Văn Thiên. Lục Tu chú ý, thấy nơi mà Văn Thiên chạm vào cũng chính là nơi mà hắn nhấp môi khi nãy, liền lung túng quay đầu sang hướng khác.
Đả kích cứ ào tới liên tiếp đã hoàn toàn đánh bại thần kinh thép của Quân Sư, hôm nay không có chuyện gì để nói, mà dù có muốn cũng chẳng biết nói ra sao, mọi việc chung quy vẫn có cảm giác quái lạ. Nhiệm vụ đi thăm bệnh cũng cơ bản coi như hoàn thành, Quân Sư mang tâm tình khá sốc trở về.
Phụ dọn dẹp mọi thứ xong, Tiểu Mao và Văn Anh cũng đi về nốt. Văn Anh cầm áo khoác nói với Văn Thiên – “Trời tối quá, anh có thể đưa em ra bến xe bus được không?”
“Em cũng về nhà, để em đưa chị đi!” Tiểu Mao – cậu thanh niên vừa tốt bụng vừa nhiệt tình liền chủ động tiếp lời.
“Tiểu Mao em về trước đi, đúng lúc anh muốn tới siêu thị mua chút đồ, cũng tiện đưa Văn Anh đi luôn.” Dứt lời, đi vào phòng ngủ lấy áo khoác.
Cậu chàng Tiểu Mao càng nghe càng khó hiểu, bạn gái của ông chủ đề nghị anh Thiên đưa tiễn thì thôi đi, đã vậy anh Thiên trông có vẻ rất sẵn lòng, rồi còn lấy cái cớ thối nát như vậy nữa chứ! Chiều nay anh có ghé qua siêu thị rồi mà! Cho dù hai người có quyến rũ lẫn nhau đi nữa thì cũng đừng lộ liệu như vậy chớ! Nhìn nữa sẽ bị mù, nhìn nữa sẽ bị mù, cậu về nhà đi ngủ đây.
“Lục Tu cậu ngủ trước đi, tôi đưa Văn Anh đi.” Văn Thiên nói một câu với Lục Tu, rồi cùng Văn Anh một trước một sau đi ra ngoài.
Lục Tu cũng nhận ra có gì đó không bình thường, ngoài ra còn có hơi khó chịu trong lòng, thế nhưng lại không phải cái loại bất an lo sợ Văn Thiên sẽ đoạt mất Văn Anh như một tháng trước. Rốt cuộc là gì, chính hắn cũng không rõ.
Nhớ tới quá trình bọn họ bị thương mà trái tim Tiểu Mao vẫn còn sợ hãi. Khi câu nói của tên thanh niên kia hãy còn quẩn quanh trong đầu cậu, thì gần như là cùng lúc – Lục Tu và Văn Thiên đã ra tay đánh người. Còn hơn thế nữa, là Lục Tu còn đem cái kiểu đập lộn của đầu sỏ nhí hồi bé ra mà đánh nhau với người ta, ngay cả Văn Thiên cũng góp tay vào đó. Ưu thế hai chọi một của bọn họ không duy trì được bao lâu, đám bạn của thanh niên kia đã chạy tới giúp sức, sau đó nguyên bọn bị cảnh sát túm hết về đồn. Chẳng những bị phạt tiền mà hai người còn chung số phận bị thương nặng. Văn Thiên bị thương ở đầu, lẽ ra không cần phải nằm trên giường, nhưng khi anh đứng lên thì đầu sẽ có cảm giác choáng váng, nên thành thử cũng dàn hàng nằm bẹp trên giường cùng với Lục Tu.
Việc này tuyệt đối không thể để gia đình biết, bằng không sẽ doạ hai ông bà sợ mất. Lục Tu cũng lấy cớ rằng ở nhà toàn đàn ông, cự tuyệt luôn ý muốn chăm sóc của Văn Anh. Chỉ đáng thương cho Tiểu Mao, cậu cũng bị thương ở sau lưng nhưng lại chẳng được nghỉ ngơi, còn phải còng lưng ra hành thêm nghề ôsin. Thương thế của cậu không nặng, nhưng lúc cậu len vô can đám người đó ra, cũng đã bị bọn họ lôi vào đánh vạ cho một trận.
Ban đầu Lục Tu vốn định bảo Tiểu Mao ở đây ngủ qua đêm, nhưng Văn Thiên lại thương xót kêu Tiểu Mao mệt quá rồi, và cũng mặc kệ luôn việcTiểu Mao cậunói tháng này Lục Tu đã tăng gấp đôi tiền lương cho cậu, tỏ ra áy náy,cực lực muốn Tiểu Mao trở về nhà nghỉ ngơi. Đồng thời, Văn Thiên còn hết lần này tới lần khác tỏ ra anh có thể chăm sóc cho Lục Tu, khiến Tiểu Mao cảm động đến mức muốn rớt nước mắt, về nhà an ổn đi ngủ, còn Văn Thiên thì bắt đầu tiến hành công cuộc chăm sóc Lục Tu.
Lục Tu bị thương, mấu chốt ở chỗ là hắn không thể tự mình tắm rửa gội đầu. Gội đầu thì có thể để Văn Thiên gội giùm, nhưng tắm thì tuyệt đối không thể, thế nên chỉ đành phải lau sơ sài bên ngoài. Lúc gội đầu thì coi như tạm ổn, đến lúc lau người, hắn bị anh dùng khăn lông chà lau khắp lượt làm nhột cả người,mà cũng đành phải cắn răng chịu đựng. Lục Tu nằm trên giường để đầu lòi ra ngoài, mặc cho dòng nước ấm áp chậm rãi đổ xuống đầu, đi kèm là ngón tay thon dài của Văn Thiên, vân vê tóc hắn. Lục Tu rất muốn kêu anh gội nhanh một chút, nhưng chỉ sợ mình vừa mở miệng sẽ phát ra thanh âm không bình thường, cái này, không phải là Văn Thiên cố ý chứ?
Đến khi Văn Thiên bưng nước và khăn mặt tới nói lau người cho hắn, thì lúc này hắn mới chân chính hoảng sợ. Chính hắn cũng không biết vì sao, theo lý mà nói thì cả hai đều là đàn ông, nhưng khoác vai bá eo với Quân Sư thì chả sao, cơ mà với Văn Thiên, Lục Tu lại cảm thấy vô cùng căng thẳng. Nếu người đang ở sát bên cạnh hắn là Tiểu Mao thì hắn sẽ thản nhiên mà hưởng thụ, nhưng đổi thành Văn Thiên thì hắn lại cảm thấy sợ hãi, ấp úng nói -“Hay là khỏi đi, cũng đâu có dơ gì lắm.”
“Sao lại không dơ, tôi ở kế bên nghe hôi rình đây nè.”
“Vậy, vậy để mai kêu Tiểu Mao lau cũng được.”
Văn Thiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt loé tia sáng nguy hiểm – “Cậu thà để Tiểu Mao lau cho, chứ không muốn để tôi lau?”
“Không, không phải, không phải cậu cũng đang bị thương hay sao, tớ nào có thể để cậu chăm sóc chứ.”
“Tôi bị thương ở đầu chứ không phải ở tay.”
Lúc cởi quần áo, Lục Tu liền nhắm tịt mắt lại, cả người cứng ngắc. Tiếng cười ha hả của Văn Thiên vang lên càng khiến hắn xấu hổ ảo não không thôi, nhưng sau đó nghĩ lại, sao hắn lại phải xấu hổ vì Văn Thiên công khai lau người cho hắn chứ? Chẳng lẽ là do lòng hắn không trong sáng? Thế là hắn bèn tận lực thả lỏng bản thân mình, để Văn Thiên ‘làm việc’. [tg: cậu nhỏ đáng thương, bây giờ cậu đang là một khối đậu hủ nha ~ *sờ sờ*]
Tuy đã tự dặn lòng rằng ráng nhẫn nhịn, thế nhưng khi bàn tay của Văn Thiên chạm vào da thịt, thì cái cảm giác tê dại run rẩy kia lại tự nhiên lan tràn khắp cơ thể, không cần nhìn hắn cũng biết, mảng da kia chắc hẳn đã đổi sang màu hồng mất rồi. Lục Tu vùi mặt vào gối, chiếc khăn ấm áp nọ vẫn ma sát đi quanh người hắn. Mỗi một nơiVăn Thiên chạm tay tới đều trở nên nóng hổi, lúc lướt qua rồi lại trở nên lạnh lẽo.
Lau người, lau đến độ hai người đều mệt mỏi, qua chốc lát đã bắt đầu hít thở dồn dập. Đã vậy, ánh mắt sáng như sao kia của Văn Thiên lại còn đảo qua nhìn hắn, Lục Tu xấu hổ quay đầu tránh né.
Lục Tu không tài nào ngủ nổi, ôm đầu suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên linh quang chợt loé, là bởi vì nụ hôn kia của Văn Thiên, đúng, nhất định là nụ hôn kia đã để lại bóng ma trong hắn! Nhất định là như thế! Thở phào một hơi, rốt cục cũng có thể yên lòng đi ngủ. Thế nhưng hắn lại không hề biết, ngay tại lúc hắn nhắm mắt ngủ say, có một tiếng thở dài đầy tịch mịch vang lên trong căn phòng yên tĩnh – “Lục Tu à, cơ thể cậu có phản ứng với tôi.”
Biết chuyện bọn họ bị thương nên Quân Sư lập tức tới thăm, vừa đúng ngày hôm đó Văn Anh cũng tới. Tiểu Mao bị giữ lại nên thành ra nhà có năm người, ồn ồn ào ào. Văn Thiên không thèm đếm xỉa tới sự phản đối của Lục Tu, bế hắn tới thẳng bàn cơm. Tiểu Mao dường như đã quen với việc này rồi, còn Văn Anh thì bĩu môi không nói gì, chỉ có Quân Sư là há miệng ra nhìn chằm chằm bọn họ, mãi đến khi Văn Thiên đặt Lục Tu xuống rồi nhét vào miệng gã một quả trứng cút mới chịu tỉnh lại, Lục Tu thấy thế liền đỏ mặt.
Hai người là bệnh nhân nên không thể uống rượu, còn Quân Sư nếu không có chất cồn thì lại cảm thấy khó ở trong người, hơn thế nữa là vừa rồi hắn bị cảnh tượng Văn Thiên bế Lục Tu gây sốc, nên liền bá đạo đưa ra một đề nghị cực vô lý – dù có bệnh hoạn gì chăng nữa, hôm nay cũng nhất định phải uống rượu với gã! Văn Anh định khuyên, nhưng là con gái nên cũng không tiện cho lắm.
Văn Thiên không phản đối, riêng Lục Tu thì rất hiểu rõ tính tình của Quân Sư, vả lại tuy bác sĩ nói là không được uống rượu, nhưng thật ra có uống cũng không hề gì. Vừa bưng ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, lại bị người giật lấy – “Tôi uống giùm cậu!”, số rượu còn lại trong ly cứ thế mà chui tọt vào bụng Văn Thiên. Lục Tu chú ý, thấy nơi mà Văn Thiên chạm vào cũng chính là nơi mà hắn nhấp môi khi nãy, liền lung túng quay đầu sang hướng khác.
Đả kích cứ ào tới liên tiếp đã hoàn toàn đánh bại thần kinh thép của Quân Sư, hôm nay không có chuyện gì để nói, mà dù có muốn cũng chẳng biết nói ra sao, mọi việc chung quy vẫn có cảm giác quái lạ. Nhiệm vụ đi thăm bệnh cũng cơ bản coi như hoàn thành, Quân Sư mang tâm tình khá sốc trở về.
Phụ dọn dẹp mọi thứ xong, Tiểu Mao và Văn Anh cũng đi về nốt. Văn Anh cầm áo khoác nói với Văn Thiên – “Trời tối quá, anh có thể đưa em ra bến xe bus được không?”
“Em cũng về nhà, để em đưa chị đi!” Tiểu Mao – cậu thanh niên vừa tốt bụng vừa nhiệt tình liền chủ động tiếp lời.
“Tiểu Mao em về trước đi, đúng lúc anh muốn tới siêu thị mua chút đồ, cũng tiện đưa Văn Anh đi luôn.” Dứt lời, đi vào phòng ngủ lấy áo khoác.
Cậu chàng Tiểu Mao càng nghe càng khó hiểu, bạn gái của ông chủ đề nghị anh Thiên đưa tiễn thì thôi đi, đã vậy anh Thiên trông có vẻ rất sẵn lòng, rồi còn lấy cái cớ thối nát như vậy nữa chứ! Chiều nay anh có ghé qua siêu thị rồi mà! Cho dù hai người có quyến rũ lẫn nhau đi nữa thì cũng đừng lộ liệu như vậy chớ! Nhìn nữa sẽ bị mù, nhìn nữa sẽ bị mù, cậu về nhà đi ngủ đây.
“Lục Tu cậu ngủ trước đi, tôi đưa Văn Anh đi.” Văn Thiên nói một câu với Lục Tu, rồi cùng Văn Anh một trước một sau đi ra ngoài.
Lục Tu cũng nhận ra có gì đó không bình thường, ngoài ra còn có hơi khó chịu trong lòng, thế nhưng lại không phải cái loại bất an lo sợ Văn Thiên sẽ đoạt mất Văn Anh như một tháng trước. Rốt cuộc là gì, chính hắn cũng không rõ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook