Trúc Mã Thanh Mai
Chương 54

Mặc dù Sầm Kim đã nuôi con mấy năm, nhưng chưa bao giờ có cảm giác hai mẹ con cô là “cô nhi quả phụ”. Mấy cụm từ người ta thường nhắc đến như “phụ nữ li hôn”, “bà mẹ đơn thân” cô cũng chưa bao giờ cảm thấy có mình trong đó.

Có thể trong mắt người khác, cô là một người phụ nữ rất đáng thương, một mình nuôi con, bên cạnh không có chồng, cô đơn, trơ trọi. Một vài người đồng nghiệp nữ là người Hoa trạc tuổi cô thường nói:

- Cậu cứng rắn thật đấy, nếu mình là cậu thì mình đã nhảy lầu tự sát lâu rồi.

Mà chồng của người đồng nghiệp đó thì thấp, trong bình thường, sự nghiệp không có, tính nết lại cáu bẩn.

Cô nghe người đồng nghiệp nói như vậy chỉ cảm thấy buồn cười, còn coi đó là chuyện tiếu lâm đem kể cho người khác.

Nhưng giờ cô cảm nhận được cảm giác của người bạn đồng nghiệp đó không sai, sống đến tầm như cô thật đáng phải nhảy lầu tự sát, chẳng qua vì con mà không có cái quyền đó thôi.

Giờ cô mới hiểu những năm qua, mặc dù là bà mẹ đơn thân nhưng cô vẫn sống rất ổn, không phải vì cô có ý chí kiên cường, mà là vì có Vệ Quốc, mặc dù không ở cùng nhau, nhưng trái tim luôn hướng về nhau, cô cảm nhận mình có người yêu, cuộc sống có sự mong đợi. Giờ anh đã lấy vợ rồi, không đợi cô nữa, bỗng nhiên ngoài con gái ra cô chẳng còn gì.

Niềm an ủi duy nhất của cô chính là Vệ Quốc nói cuộc hôn nhân của anh với người vợ bây giờ không phải vì tình yêu, mà chỉ là bầu bạn sống qua ngày. Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ coi thường anh, một người sao có thề vì để bầu bạn sống cho qua ngày mà vứt bỏ tình yêu theo đuổi cả đời chứ? Nhưng giờ cô không coi thường anh, bởi vì bản thân cô cũng có thể nói là vì con mà vứt bỏ tình yêu mà cả đời mình đã theo đuổi. Nếu không vì con, cô tốt nghiệp đã về nước ngay, Vệ Quốc cũng sẽ không kết hôn với người khác.

Cô nhớ đến bài thơ Tự do và ái tình của nhà thơ Hungary Petofi:

Tự do và ái tình,

Vì các người ta sống

Vì tình yêu lồng lộng

Tôi hiến cả đời tôi

Vì tự do muôn đời

Tôi hy sinh tình ái [1].

[1] Bản dịch của Xuân Diệu.

Bài thơ này được lưu hành rộng rãi ở Trung Quốc, giờ đọc lại có cảm nhận sâu sắc. Nói như vậy có nghĩa rằng, tình yêu chưa chắc đã chiếm vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời con người, tự do có thể cao hơn tình yêu, con cái có thể cao hơn tình yêu, nhu cầu thoát khỏi sự cô đơn cũng có thể cao hơn tình yêu, dựa vào cái gì mà cho rằng coi trọng tự do hơn tình yêu thì cao thượng, còn coi trọng con cái hơn tình yêu lại không cao thượng?

Cô cố gắng không nghĩ đến chuyện “bà mẹ đơn thân” hay “cô nhi quả phụ”, nhưng cuộc sống luôn khắc nghiệt, cô càng không muốn nghĩ đến thì cuộc sống càng ép cô phãi nghĩ đến: cô càng muốn nhắm mắt không đối mặt với hiện thực thì hiện thực lại càng sờ sờ trước mắt cô, vạch mí mắt cô lên, bắt cô phải nhìn.

Về công việc cô cũng được coi là thuận lợi, việc thực tập OPT (Optional Practical Training) một năm vẫn chưa xong thì đơn vị liền làm cho cô visa H1B ba năm. Cô rất hài lòng với công việc và ông chủ của mình, cũng rất hài lòng với thành phố L, quyết định ở lại đó và nảy ra ý định mua nhà.

Trước đây thường ở nhà tập thể, hơn nữa lại là nhà tập thể rẻ tiền, cô luôn thấy có lỗi với con gái, khiến con gái không thể mời bạn bè đến nhà chơi. Giờ cô muốn nhân lúc con gái vẫn chưa vào đại học mua một căn nhà, để con gái sống trong một house (nhà riêng).

Đến giờ cô mới phát hiện ra bà mẹ đơn thân thật khó làm sao! Cô chỉ có một lương, vay không được là bao tiền, mặc dù cô đã tính mua nhà ba phòng ngủ, cô có thể trả góp hàng tháng, như ngân hàng không tính như cô tính, ngân hàng tính theo thói quen chi tiêu hoang phí của người Mỹ, nên thấy thu nhập của cô sau khi trừ ăn mặc ra không đủ cho việc trả tiền mua nhà.

Để con gái có được phòng riêng, cô đã nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng cô mạnh bạo qua một người môi giới Trung Quốc, không biết giở phép thuật gì mà giúp cô vay được khoản tiền mong muốn, mua được ngôi nhà ba phòng ngủ.

Sau khi hai mẹ con dọn về nhà mới, cái khó của “bà mẹ đơn thân” cứ ập tới, nào là điện, nào là nước, cái gì cũng đều một mình cô làm. Trước đây ở nhà tập thề không sao, nước hỏng, điện hỏng, nhà vệ sinh tắc, chuột làm loạn thì cứ gọi điện thoại đến ban quản lý, người ta sẽ cho người đến sửa chữa. Nhưng giờ, nước hỏng, điện hỏng, nhà vệ sinh tắc, chuột làm loạn đều phải một mình cáng đáng.

Cô lần đầu tiên mua nhà, rất nhiều cái không hiểu, vừa chuyển đến mấy hôm thì nước nóng trong nhà tắm không chảy, may mấy hôm đó vẫn còn khá ấm, tắm nước lạnh cũng được. Sau đó cô gọi điện cho inspector (nhân viên kiểm tra) của khu nhà, hỏi tại sao nhà tôi không có nước nóng mà lại không kiểm tra ra? Nhân viên inspector rất tốt, lập tức lái xe đến, kết quả phát hiện là cô chưa gạt công tắc nước nóng trên tủ điện lên, cô mới biết mỗi khu vực trong nhà thì có các công tắc khác nhau.

©STE.NT

Còn có lần cửa ga ra ô tô đã ấn điều khiển nhưng đèn bên trên vẫn không sáng, mở cửa ga ra ô tô ra, bên trong tối om. Nhưng cô từng nhìn thấy ga ra ô tô nhà khác, không phải như vậy, cửa vừa mở thì đèn sáng luôn.

Việc này không tiện gọi inspector, vậy là cô chạy sang nhà hàng xóm bên cạnh, là một người Ấn Độ hơn ba mươi tuổi, rất nhiệt tình, lập tức vác thang nhà mình sang, kiểm tra, phát hiện thiếu bóng đèn. Cô tìm bóng đèn đưa cho anh hàng xóm lắp dùm, đèn trong ga ra mới sáng lên.

Cô cảm ơn rối rít, khen anh Ấn có tay nghề, anh Ấn khiêm tốn nói:

- It’s easy. Any man knows how to do it. (Việc này dễ thôi, người đàn ông nào cũng biết làm).

Cô buồn lòng nghĩ, nhưng nhà tôi không có man (đàn ông)!

Vì để tiết kiệm tiền, cô không thuê người cắt cỏ, nên đã mua máy cắt cỏ về tự cắt. Nhưng cô không biết sử dụng, sau khi mua về không thể khởi động được, đành phải nhờ hàng xón đối diện. Hàng xóm đối diện là người Mỹ, cao to đẹp trai, cũng rất nhiệt tình, không chỉ giúp cô khởi động máy mà còn cắt giúp cô.

Nhưng cô ngại mỗi lần lại phải làm phiền người ta, cho nên sau đó đều tự mình cắt, Tiểu Kim cũng giúp mẹ. Người ta đi qua cửa nhà cô, thấy hai mẹ con chân yếu tay mềm đang cắt cỏ, mồ hôi nhễ nhại đều rất thông cảm, bởi vì khu đó chưa từng thấy phụ nữ cắt cỏ, đều là đàn ông cắt, nếu không thuê người cắt thì cũng là ông chồng hoặc con trai cắt.

Mặc dù cô nghĩ sẽ không quấy rầy Vệ Quốc, nhưng cô luôn có gì đó không yên tâm, sợ anh vì để cô yên tâm ở Mỹ mới nói dối là đã kết hôn, cho nên cô viết mail cho anh, miêu tả hoàn cảnh khó khăn của mình khi mà không có đàn ông, hi vọng có thể khiến anh ra mặt. Cô biết anh là vị cứu tinh của cô, nếu cô gặp khó khăn nhất định anh sẽ xuất hiện.

Nhưng anh vẫn không hồi âm.

Cô khóc một trận, thề sẽ không để ý đến anh nữa.

Nhưng một thời gian sau, cô lại bắt đầu hoài nghi, anh đã có chủ ý cắt đứt sự mong đợi của cô thì tất nhiên phải cứng rắn phớt lờ cô đi. Có thể anh nghĩ những khó khăn cô nói đều là tạm thời, kể cả không phải tạm thời mà là mãi mãi thì anh cũng không giúp được, chi bằng cứ để cô hết hy vọng, ở Mỹ tìm lấy một người chồng để có chỗ nương tựa.

Vậy là cô lại điên cuồng dò hỏi thông tin về anh, nhờ rất nhiều người cuối cùng mới biết anh đã không còn học ở đại học G, tốt nghiệp tiến sĩ xong thì anh đến thành phố O.

Tốn bao nhiêu công sức lòng vòng, cuối cùng cô hỏi thăm được số điện thoại nơi anh ở, vô cùng phấn khích gọi điện về, là một người phụ nữ nhận điện. Cô muốn vứt điện thoại bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, liền nói là một người bạn của Vệ Quốc ở bên Mỹ.

Người phụ nữ đưa điện thoại cho Vệ Quốc, anh nhận điện thoại, nghe thấy tiếng cô, anh rất kinh ngạc nhưng cũng hỏi han rất thân thiện:

- A! Em đó hả? Lâu lắm không có tin gì của em, giờ em sống thế nào?

- Em viết rất nhiều email cho anh sao anh không trả lời?

- Ồ! Hòm thư đó lâu lắm rồi không dùng đến.

Cô đang định hỏi anh tại sao không vào hòm thư đó nữa thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc, cô hỏi:

- Hai người… có con rồi?

Anh không giấu nổi sự vui mừng:

- Ừ là con gái, rất đáng yêu…

Cô nghe tiếng khóc to của đứa trẻ, lại nghe thấy tiếng càu nhàu của người phụ nữ đó: Sữa xong chưa?

Cô vội nói:

- Con đang đợi anh cho uống sữa, anh đi đi, nói chuyện sau vậy.

- Ừ, vậy anh đi đã nhé.

Cô theo địa chỉ đó gửi một chút tiền mặt đến làm quà cho đứa trẻ. Lần này anh đã nhận, còn gọi điện thoại cảm ơn cô. Hai người nói chuyện một lúc về con cái, rất hợp.

Đến lúc này, cô mới coi như đã yên tâm yên dạ, không còn làm phiền anh nữa.

Nhưng cô không thể ngờ rằng, duyên phận của cô với Vệ Quốc lại chưa hết hẳn, chỉ kéo dài bằng một hình thức khác, chàng trai Victor mà con gái cô quen rất có thể chính là con trai Vệ Quốc, Doãn Duy Kim, bởi vì chỉ có Duy Kim mới phù hợp với định nghĩa của cụm từ trúc mã thanh mai, hơn nữa mới có thể biết bài hát Chỉ có thể nhớ lại ngày xưa.

Cô nhớ năm xưa khi ở khu nhà uyên ương, Vệ Quốc hay đưa con trai đi chơi, lúc đó thằng bé khoảng năm sáu tuổi, còn Tiểu Kim mới hai tuổi, không biết Duy Kim có nhớ những chuyện lúc nhỏ không, theo như cô thì vẫn nhớ chuyện hồi năm sáu tuổi, cô chẳng phải vẫn nhớ mấy chuyện hồi năm sáu tuổi của mình với Vệ Quốc đấy thôi?

Nhưng cô lại nghĩ, mình nhớ những chuyện lúc nhỏ một nửa công lao là do sau này được mẹ thường xuyên kể lại, nếu mẹ không bao giờ nhắc tới thì e là cô cũng không nhớ rõ như vậy. Còn Duy Kim nhớ những chuyện lúc nhỏ có phải vì được bố cậu ta – Vệ Quốc thường xuyên nhắc lại cho không?

Còn cả chuyện Vệ Quốc “chẳng biết điều” mà Chỉ Thanh nhắc đến chắc chắn là ám chỉ chuyện kết hôn lần thứ hai của anh, chuyện này cô chưa bao giờ kể cho bất kỳ ai, kể cả Tiểu Kim, mà Chỉ Thanh nói anh ta biết được chuyện này từ Tiểu Kim, vậy sao Tiểu Kim có thể biết được chuyện này? Chỉ có thể là từ Duy Kim nói cho biết, còn Duy Kim chỉ có thể là do được bố cậu ta Vệ Quốc kể cho.

Cô nhớ ra chuyên ngành của Victor giống, Victor đến đại học L du học, Victor đi nhà thờ mà Tiểu Kim đi, cho đến khi Victor và Tiểu Kim yêu nhau, rất có thể đều là một tay Vệ Quốc dựng nên, bởi vì trong email cô từng kể về những việc này, mặc dù Vệ Quốc không hồi âm nhưng có thể anh đã xem.

Có lẽ kiếp này Vệ Quốc không thể đồng hành cùng cô đến cuối đời thì muốn thực hiện giấc mơ này ở đời con. Nhưng tại sao anh lại hồ đồ như vậy, chưa từng nghĩ Tiểu Kim có thể là con gái anh sao?

Thực ra trước đây cô cũng rất ít khi cho rằng Tiểu Kim là con gái Vệ Quốc, bởi vì cô có làm chuyện đó với anh mấy lần trong tối hôm Chỉ Thanh lỡ tàu về muộn, sau đó thì phát hiện có thai, cô nghĩ chín mươi phần trăm Tiểu Kim là con Chỉ Thanh. Còn trong thâm tâm cô luôn mong Tiểu Kim là con gái Vệ Quốc, cho nên trăm phần trăm Tiểu Kim là con gái Chỉ Thanh.

Nhưng giờ thì hoàn toàn khác, cô chẳng có chút hi vọng Tiểu Kim là con gái Vệ Quốc, nhưng Tiểu Kim lại rất có thể là con gái của anh.

Cuộc sống chẳng phải vẫn luôn ngược lại với mong muốn của con người đó sao?

Nếu Tiểu Kim là con gái của Vệ Quốc thật thì câu chuyện mười mấy năm trước của một bà mẹ như cô đã trở thành bàn tay thép đập lên đầu con gái và Victor.

Cô biết bây giờ không phải là cái thời đại Lôi Vũ của Tào Ngu, Tiểu Kim và Victor sẽ không vì vô tình không biết là anh em mà gây nên chuyện cam luyen để rồi phải chọn con đường chết. Nhưng hai đứa trẻ này đã có tình cảm rất sâu đậm, nếu giờ bỗng nhiên phát hiện ra là anh em của nhau, bắt buộc phải kết thúc tình yêu lãng mạn, vậy hẳn là chuyện đau khổ biết nhường nào?

Cô quyết định tìm Victor nói chuyện, bởi vì đó là việc đơn giản nhất và dễ làm nhất. Nếu cậu ta không phải là con trai Vệ Quốc thì không cần phải nhọc lòng mất công làm cho rõ cha của Tiểu Kim là ai.

Cô dựa vào chuyên ngành và tên tiếng anh của Victor mà Tiểu Kim đã nói và nhanh chóng tìm ra được dậu ta, phát hiện tên tiếng trung của cậu ta là “Jie Liu”, một cái tên rất lạ, nhưng cô vẫn quyết định tìm Victor nói chuện.

Cô tìm được địa chỉ email của Victor, gửi cho cậu ta một là thư, công khai nói rõ mình là mẹ Petal, muốn nói chuyện với cậu ta.

Cô đoán Victor có thể không trả lời thư, hoặc không đồng ý gặp mặt, nhưng chỉ sau một hôm, Victor đã trả lời thư hỏi sẽ gặp mặt ở đâu.

Cô hẹn một địa điểm, là quán pizza ở đại học L, mới mở còn vắng khách.

Cô đến quán pizza sớm năm phút, một lát sau Victor cũng tới. Đây là lần đầu tiên cô được nhìn kỹ cậu ta, cảm thấy ngoại hình và cách cư xử không đến nổi gây phản cảm, ăn mặc cũng khá giản dị, không theo mốt, nhưng cũng không quê quá, tóc để giống thanh niên Mỹ bây giờ, phần mái không biết bôi cái gì mà dựng đứng lên. Nói tóm lại so với kiểu người như Lewis thì hơn nhiều.

Victor đi thẳng đến trước bàn cô ngồi, ngồi xuống đối diện với cô, cười cười hỏi:

- Cô là cô Sầm ạ?

Cô gật gật đầu:

- Cháu là Victor?

Cậu ta cũng gật đầu:

- Sao cô biết ạ?

- Cái tên là do… Petal nói, chuyên ngành cũng là nghe con bé nói, còn cái khác là do cô tìm được. Cô không nói với nó chuyện gặp cháu. Cháu có nói với nó không?

Cậu bé cười cười:

- Cô nghĩ cháu có nên nói với em hay không?

Cô không trả lời thẳng chỉ hỏi:

- Cháu chọn món gì?

- Trưa hôm nay cháu không có tiết, vừa mới dậy ăn sáng xong, giờ cháu không đói. Cô cứ tự nhiên.

Cô cũng ăn không nổi, gọi hai cốc cà phê.

Động tác cậu ta uống cà phê cũng khá ưng mắt cô, không cảnh vẻ, cũng không rụt rè.

Cậu chủ động hỏi:

- Cô Sầm tìm cháu có chuyện gì không?

- Ừ! Cô thấy cháu đưa Tiểu Kim về nhà, biết hai đứa là bạn tốt của nhau, cô muốn hỏi… cháu mấy vấn đề, nếu cháu không thấy phiền.

- Cháu không thấy phiền, cô cứ hỏi đi ạ.

- Cháu… từ đâu đến?

- Từ Đại Lục ạ.

- Ồ? Trước cháu học trường nào?

- Đại học G

- Ồ? Vậy chúng ta là bạn cùng trường rồi. Bố cháu…

- Bố cháu làm ở văn phòng luật sư “Chính Đại”.

Cô vừa nghe thấy từ luật sư thì lập tức tim đập dồn dập:

- Ông ấy… tên là gì?

- Lưu Chính Huy.

Cô thở phào:

- Còn mẹ cháu?

- Mẹ cháu không đi làm… ở nhà nội trợ.

- Mẹ cháu… tên là gì?

- Mẹ cháu họ Lý…

Cô buột miệng:

- Ồ, vậy không phải là…

- Không phải ai? Có phải cô Sầm đang tìm ai?

- Ừ! Trước đây cô có quen một người, cô tưởng cháu là con trai người đó.

- Là bạn của cô Sầm sao?

- Cũng chẳng thể nói là bạn… chỉ là… quen biết nhau.

Cô nói cầu khẩn:

- Cô mong cháu đừng nói chuyện này với Tiểu Kim, chắc chắn nó không thích sau lưng nó cô hỏi chuyện cháu, nhưng chuyện này đối với cô mà nói rất quan trọng… cô hi vọng cháu thông cảm.

- Cháu hiểu.

- Cháu với Tiểu Kim… có phải đang… date (hẹn hò) không?

Victor nhìn cô không trả lời, nhưng cô đã biết đáp án, thẳng thắn nói:

- Là mẹ của Petal, tất nhiên cô hơi lo lắng, nhưng cô thấy cháu là người rất tốt, cô sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa. Lúc nào rỗi cháu có thể đến nhà cô chơi.

- Cảm ơn cô.

Về đến phòng làm việc, cô lập tức lên mạng tra Văn phòng luật sư Chính Đại và Lưu Chính Huy, phát hiện ra Victor không nói dối, thành phố G đúng thật có văn phòng lật sư Chính Đại, mà văn phòng luật sư Chính Đại có Lưu Chính Huy thật, còn là một luật sư khá nổi tiếng, trên mạng có cả ảnh của luật sư Lưu, cô quan sát rất kĩ, thấy luật sư Lưu và Victor rất giống nhau, chắc là cha con.

Cô cũng tìm thấy trang web của Victor trên website của đại học L, trên đó có một vài bức ảnh chụp trước lúc ra nước ngoài, trong đó có ảnh chụp chung với bố mẹ cậu ta, cô nhìn rất kĩ mấy bức ảnh, nhận ra bố Victor đúng là Lưu Chính Huy, còn mẹ cậu ta thì tuyệt đối không phải là Trịnh Đông Lăng.

Một phen hú hồn!

Mình đã nói rồi, trên thế gian này đâu có chuyện trùng hợp như vậy, chắc chỉ có trong kịch opera mà thôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương