Trúc Mã Rồi Sẽ Thành Đôi
-
Chương 26
Hai người không đến mức mắc bệnh tương tư,
có mỗi việc con số tiền điện thoại cuối tháng khiến đứa phá gia chi tử như Mạt Bảo cũng líu lưỡi mà thôi.
trans: Yu Yin
Tối hôm đó, Kỳ Mộ kể lại cho Lục Tuấn Tự nghe, suy nghĩ của hai người hoàn toàn nhất trí, bỏ qua phần Mạt Bảo đi xuất ngoại, tình cảm của anh ta với Mạt Bối đúng là không cần phải nói.
“Tiểu Mộ, theo anh phân tích, Mạt Bối tuyệt đối sẽ không có gì với đàn anh của cô ấy, tụi mình cá không, cá gì bây giờ nhỉ?”
Kỳ Mộ thẳng thừng ngắt lời anh, “Vụ này không thành lập được đâu, rất bất hạnh, chúng ta suy nghĩ giống nhau.”
“A… Vậy hả.” Lục Tuấn Tự cười nhẹ, chất giọng trầm trầm bỗng khiến bầu không khí trở nên ái muội.
Kỳ Mộ giật thót.
“Tiểu Mộ, anh thật sự rất nhớ em.” Giọng nói cố ý xuống tông lại càng dễ động lòng, nói chung là Kỳ Mộ không có sức chống cự với Lục Tuấn Tự thế này đã dễ dàng nói ra những lời mà đối phương muốn nghe rồi, “Em cũng nhớ anh…”
“Tiểu Mộ…” Âm cuối kéo dài, có chút nhõng nhẽo, làm vành tai Kỳ Mộ nóng lên.
“Tụi mình yêu qua điện thoại đi.”
…
“Lục Tuấn Tự anh cút ngay cho em!”
Rống xong vẫn chưa hết giận, Kỳ Mộ tắt điện thoại cái “tạch”.
Sao lại có thứ người đê tiện đến độ đó chứ, còn yêu qua điện thoại… Đủ lắm rồi! Tức tối nghĩ, Kỳ Mộ chỉ hận không thể lôi Lục Tuấn Tự qua đánh cho một trận, lửa giận chưa nguôi làm cậu ngó lơ số tin nhắn ùn ùn kéo đến trong điện thoại.
Trở mình chuẩn bị ngủ, nhắm mắt lại được vài phút lại mở ra, vừa tự thôi miên mình chỉ xem giờ thôi vừa cầm lấy điện thoại.
Còn vụ không cẩn thận bấm mở tin nhắn gì đó, trượt tay thôi! Tuyệt đối không phải cố ý!
“Tiểu Mộ, anh nhớ em quá ngủ không được. Ôm gối của em xem như đang ôm em, nhưng mà nó không mềm bằng em không trơn láng bằng em không dễ chịu bằng em, cũng không vừa cánh tay anh như em.”
“Lục Tuấn Tự anh lừa quỷ hả!! Cái gối không mềm bằng tôi!! Anh đoán tôi có tin không!! Anh đi chết được rồi!!” Kỳ Mộ xù lông bấm tin nhắn, gửi. Xong xuôi liền ném điện thoại ra xa, một giây sau chụp lại, soạn tin nhắn.
“Bôi thuốc xong thì anh đi chết được rồi!!!”
Đây không có quan tâm! Chỉ lo mấy vết thương trên lưng không lành hẳn chạy không được nhanh thôi!
Nhưng nhớ đến lời Lục Tuấn Tự, Kỳ Mộ lại không nhịn được vùi đầu vào gối, so với người đó… cảm giác quả nhiên rất khác…
Thói quen gì gì đó, đáng ghét nhất!
Này, tớ nói này Tiểu Mộ, chỉ là thói quen chứ không phải gì khác thật hả? Chẳng hạn như nhớ nhung đó
Khẩu thị tâm phi không phải thói quen tốt đâu nha.
Ngày hôm sau, Mạt Bảo hưng phấn không sao nén nổi, đối lập hoàn toàn với vẻ suy nhược của Kỳ Mộ.
Mạt Bảo xem như còn chút lương tâm, trước khi khoe khoang còn biết hỏi thăm xem nhà phân tích tâm lý của mình bị gì, “Một đêm không gặp, sao cậu suy nhược dữ vậy?”
Kỳ Mộ trừng anh ta một cái, “Có, gì, nói, mau!”
Gằn từng chữ, như nghiến ra từ kẽ răng.
Mạt Bảo giật mình, độ kích động tụt xuống ba nấc, “Tên đàn anh đó quả nhiên đến tìm Bối Bối để làm lành nhưng Bối Bối từ chối rồi còn nói rõ ràng với hắn nữa!” Nói chuyện không thèm chấm phẩy gì hết.
“Cung hỉ, tôi rất mừng cho anh.” Dùng vẻ mặt u ám nói chúc mừng, cảm giác vi diệu nồng nặc làm sóng lưng Mạt Bảo lạnh toát, nếu ai không biết còn tưởng anh ta có thâm thù đại hận gì với Kỳ Mộ không chừng.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Để tránh bị vạ lây, Mạt Bảo sáng suốt chọn bỏ chạy. Thậm chí không dám hỏi câu cậu sao vậy. Mạt Bảo Bảo vẫn giữ được chút khả năng phán đoán.
Kỳ Mộ ngồi xuống bàn của mình, sắc mặt lạnh đến muốn đổ tuyết.
Nếu không phải Lục Tuấn Tự đang đi làm, cậu rất muốn gọi về mắng cho anh một trận tơi tả.
Nếu không phải tại anh nói mấy thứ bậy bạ trong điện thoại, cậu sẽ không dục! cầu! bất! mãn! đến! mộng! tinh!
Nhớ đến cảnh tượng Lục Tuấn Tự đổi đủ kiểu để dày vò mình trong mơ, cây bút trong tay bị cậu siết đến sắp gãy. Cô bé thực tập bàn bên run rẩy nhìn sang, vừa mặc niệm cho cây bút vừa cảnh cáo bản thân ngàn vạn lần không được chọc vào vị tiền bối trông thân thiện nhưng thực chất rất hung hãn này.
Kỳ Mộ chẳng hay biết gì, vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, tra tấn Lục Tuấn Tự vô số lần. Hoàn toàn quên mất căn nguyên ngọn nguồn mấy chuyện đó vẫn là do cậu tưởng tượng quá độ.
Lục Tuấn Tự: Vầy có tính là nằm yên vẫn trúng thêm phát đạn nữa không?
Một ngày về sau, khi Kỳ Mộ và Mạt Bảo đã trở thành bạn bè rất thân thiết, nhắc đến đàn anh của Mạt Bối, Mạt Bối đã nói vô cùng bình thản: “Bị bạn gái cũ đá thì chạy về tìm tôi làm lành, cuối cùng tôi cũng không chính thức nói về chuyện làm lành với anh ta! May mà trước đây không quen anh ta, nếu nhận lời thật có lẽ anh ta không giống được tới bây giờ, bị tôi tát phát chết luôn lâu rồi.”
… Đậu xanh! Mạt Bảo trong thời gian anh mất tích trước đây có bệnh nặng hay đau đầu sổ mũi gì không, tuyệt đối là do Mạt Bối nguyền rủa anh!
Thời gian cứ thế trôi qua, không nhanh cũng không chậm. Nhưng đến khi lưng Lục Tuấn Tự đã khỏi hẳn, anh cũng không thể gặp mặt Kỳ Mộ được lần nào. Cứ cuối tuần anh không bận thì cậu bận, đến khi Kỳ Mộ rảnh rỗi thì anh lại đau lòng không muốn bắt Kỳ Mộ đi đi về về.
Hai người không đến mức mắc bệnh tương tư, có mỗi việc con số tiền điện thoại cuối tháng khiến đứa phá gia chi tử như Mạt Bảo cũng líu lưỡi mà thôi.
Bình luận là: Các cậu định nói hết chuyện cả đời trong thời gian này đấy à…?
Thật ra Kỳ Mộ cũng không biết lý do, cậu cảm thấy mình đâu có làm gì nhiều. Chỉ thi thoảng nhắn tin cho Lục Tuấn Tự, mỗi ngày ngoài cuộc điện thoại cố định trước giờ ngủ thì chỉ thêm vài cuộc điện thoại bất chợt nữa thôi mà.
Như các cậu mà bảo là thi thoảng gửi tin nhắn à! Các cậu thi thoảng gửi tin nhắn 24 giờ một ngày chỉ trừ lúc ngủ chứ gì! Kỳ Mộ cậu không nhận ra tốc độ bấm phím của đã tăng gấp bội rồi à! Còn cuộc điện thoại trước giờ ngủ nữa! Lần nào cũng hơn hai tiếng đó! Đừng hỏi sao tôi biết bây giờ gần như cả toàn soạn đều biết buổi tối đừng gọi cho cậu thì nhất định lúc nào cũng kẹt máy! Mạt Bảo âm thầm sỉ vả một hồi, bên ngoài thì vỗ vai Kỳ Mộ, ra vẻ am hiểu, “Ai bảo các cậu đang xa cách hai nơi chứ, tôi hiểu tôi hiểu.”
Xoay mặt qua, nắm tay Mạt Bối cười mừng rỡ bồi hồi xúc động.
May mà vợ anh đây ở ngay bên cạnh, muốn gặp là gặp.
Yêu xa gì đó, anh rất thương cho các chú…
Mấy câu này đương nhiên chỉ được nói trong lòng, anh ta mà dám dể lộ ra, không chừng một giây sau Kỳ Mộ sẽ ghen ghét đố kị ghen ăn tức ở diệt khẩu anh ta luôn.
Mấy chương này nó làm sao ấy nhỉ, tác giả đang làm văn phân tích câu “tiểu biệt thắng tân hôn” à =.=
có mỗi việc con số tiền điện thoại cuối tháng khiến đứa phá gia chi tử như Mạt Bảo cũng líu lưỡi mà thôi.
trans: Yu Yin
Tối hôm đó, Kỳ Mộ kể lại cho Lục Tuấn Tự nghe, suy nghĩ của hai người hoàn toàn nhất trí, bỏ qua phần Mạt Bảo đi xuất ngoại, tình cảm của anh ta với Mạt Bối đúng là không cần phải nói.
“Tiểu Mộ, theo anh phân tích, Mạt Bối tuyệt đối sẽ không có gì với đàn anh của cô ấy, tụi mình cá không, cá gì bây giờ nhỉ?”
Kỳ Mộ thẳng thừng ngắt lời anh, “Vụ này không thành lập được đâu, rất bất hạnh, chúng ta suy nghĩ giống nhau.”
“A… Vậy hả.” Lục Tuấn Tự cười nhẹ, chất giọng trầm trầm bỗng khiến bầu không khí trở nên ái muội.
Kỳ Mộ giật thót.
“Tiểu Mộ, anh thật sự rất nhớ em.” Giọng nói cố ý xuống tông lại càng dễ động lòng, nói chung là Kỳ Mộ không có sức chống cự với Lục Tuấn Tự thế này đã dễ dàng nói ra những lời mà đối phương muốn nghe rồi, “Em cũng nhớ anh…”
“Tiểu Mộ…” Âm cuối kéo dài, có chút nhõng nhẽo, làm vành tai Kỳ Mộ nóng lên.
“Tụi mình yêu qua điện thoại đi.”
…
“Lục Tuấn Tự anh cút ngay cho em!”
Rống xong vẫn chưa hết giận, Kỳ Mộ tắt điện thoại cái “tạch”.
Sao lại có thứ người đê tiện đến độ đó chứ, còn yêu qua điện thoại… Đủ lắm rồi! Tức tối nghĩ, Kỳ Mộ chỉ hận không thể lôi Lục Tuấn Tự qua đánh cho một trận, lửa giận chưa nguôi làm cậu ngó lơ số tin nhắn ùn ùn kéo đến trong điện thoại.
Trở mình chuẩn bị ngủ, nhắm mắt lại được vài phút lại mở ra, vừa tự thôi miên mình chỉ xem giờ thôi vừa cầm lấy điện thoại.
Còn vụ không cẩn thận bấm mở tin nhắn gì đó, trượt tay thôi! Tuyệt đối không phải cố ý!
“Tiểu Mộ, anh nhớ em quá ngủ không được. Ôm gối của em xem như đang ôm em, nhưng mà nó không mềm bằng em không trơn láng bằng em không dễ chịu bằng em, cũng không vừa cánh tay anh như em.”
“Lục Tuấn Tự anh lừa quỷ hả!! Cái gối không mềm bằng tôi!! Anh đoán tôi có tin không!! Anh đi chết được rồi!!” Kỳ Mộ xù lông bấm tin nhắn, gửi. Xong xuôi liền ném điện thoại ra xa, một giây sau chụp lại, soạn tin nhắn.
“Bôi thuốc xong thì anh đi chết được rồi!!!”
Đây không có quan tâm! Chỉ lo mấy vết thương trên lưng không lành hẳn chạy không được nhanh thôi!
Nhưng nhớ đến lời Lục Tuấn Tự, Kỳ Mộ lại không nhịn được vùi đầu vào gối, so với người đó… cảm giác quả nhiên rất khác…
Thói quen gì gì đó, đáng ghét nhất!
Này, tớ nói này Tiểu Mộ, chỉ là thói quen chứ không phải gì khác thật hả? Chẳng hạn như nhớ nhung đó
Khẩu thị tâm phi không phải thói quen tốt đâu nha.
Ngày hôm sau, Mạt Bảo hưng phấn không sao nén nổi, đối lập hoàn toàn với vẻ suy nhược của Kỳ Mộ.
Mạt Bảo xem như còn chút lương tâm, trước khi khoe khoang còn biết hỏi thăm xem nhà phân tích tâm lý của mình bị gì, “Một đêm không gặp, sao cậu suy nhược dữ vậy?”
Kỳ Mộ trừng anh ta một cái, “Có, gì, nói, mau!”
Gằn từng chữ, như nghiến ra từ kẽ răng.
Mạt Bảo giật mình, độ kích động tụt xuống ba nấc, “Tên đàn anh đó quả nhiên đến tìm Bối Bối để làm lành nhưng Bối Bối từ chối rồi còn nói rõ ràng với hắn nữa!” Nói chuyện không thèm chấm phẩy gì hết.
“Cung hỉ, tôi rất mừng cho anh.” Dùng vẻ mặt u ám nói chúc mừng, cảm giác vi diệu nồng nặc làm sóng lưng Mạt Bảo lạnh toát, nếu ai không biết còn tưởng anh ta có thâm thù đại hận gì với Kỳ Mộ không chừng.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Để tránh bị vạ lây, Mạt Bảo sáng suốt chọn bỏ chạy. Thậm chí không dám hỏi câu cậu sao vậy. Mạt Bảo Bảo vẫn giữ được chút khả năng phán đoán.
Kỳ Mộ ngồi xuống bàn của mình, sắc mặt lạnh đến muốn đổ tuyết.
Nếu không phải Lục Tuấn Tự đang đi làm, cậu rất muốn gọi về mắng cho anh một trận tơi tả.
Nếu không phải tại anh nói mấy thứ bậy bạ trong điện thoại, cậu sẽ không dục! cầu! bất! mãn! đến! mộng! tinh!
Nhớ đến cảnh tượng Lục Tuấn Tự đổi đủ kiểu để dày vò mình trong mơ, cây bút trong tay bị cậu siết đến sắp gãy. Cô bé thực tập bàn bên run rẩy nhìn sang, vừa mặc niệm cho cây bút vừa cảnh cáo bản thân ngàn vạn lần không được chọc vào vị tiền bối trông thân thiện nhưng thực chất rất hung hãn này.
Kỳ Mộ chẳng hay biết gì, vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, tra tấn Lục Tuấn Tự vô số lần. Hoàn toàn quên mất căn nguyên ngọn nguồn mấy chuyện đó vẫn là do cậu tưởng tượng quá độ.
Lục Tuấn Tự: Vầy có tính là nằm yên vẫn trúng thêm phát đạn nữa không?
Một ngày về sau, khi Kỳ Mộ và Mạt Bảo đã trở thành bạn bè rất thân thiết, nhắc đến đàn anh của Mạt Bối, Mạt Bối đã nói vô cùng bình thản: “Bị bạn gái cũ đá thì chạy về tìm tôi làm lành, cuối cùng tôi cũng không chính thức nói về chuyện làm lành với anh ta! May mà trước đây không quen anh ta, nếu nhận lời thật có lẽ anh ta không giống được tới bây giờ, bị tôi tát phát chết luôn lâu rồi.”
… Đậu xanh! Mạt Bảo trong thời gian anh mất tích trước đây có bệnh nặng hay đau đầu sổ mũi gì không, tuyệt đối là do Mạt Bối nguyền rủa anh!
Thời gian cứ thế trôi qua, không nhanh cũng không chậm. Nhưng đến khi lưng Lục Tuấn Tự đã khỏi hẳn, anh cũng không thể gặp mặt Kỳ Mộ được lần nào. Cứ cuối tuần anh không bận thì cậu bận, đến khi Kỳ Mộ rảnh rỗi thì anh lại đau lòng không muốn bắt Kỳ Mộ đi đi về về.
Hai người không đến mức mắc bệnh tương tư, có mỗi việc con số tiền điện thoại cuối tháng khiến đứa phá gia chi tử như Mạt Bảo cũng líu lưỡi mà thôi.
Bình luận là: Các cậu định nói hết chuyện cả đời trong thời gian này đấy à…?
Thật ra Kỳ Mộ cũng không biết lý do, cậu cảm thấy mình đâu có làm gì nhiều. Chỉ thi thoảng nhắn tin cho Lục Tuấn Tự, mỗi ngày ngoài cuộc điện thoại cố định trước giờ ngủ thì chỉ thêm vài cuộc điện thoại bất chợt nữa thôi mà.
Như các cậu mà bảo là thi thoảng gửi tin nhắn à! Các cậu thi thoảng gửi tin nhắn 24 giờ một ngày chỉ trừ lúc ngủ chứ gì! Kỳ Mộ cậu không nhận ra tốc độ bấm phím của đã tăng gấp bội rồi à! Còn cuộc điện thoại trước giờ ngủ nữa! Lần nào cũng hơn hai tiếng đó! Đừng hỏi sao tôi biết bây giờ gần như cả toàn soạn đều biết buổi tối đừng gọi cho cậu thì nhất định lúc nào cũng kẹt máy! Mạt Bảo âm thầm sỉ vả một hồi, bên ngoài thì vỗ vai Kỳ Mộ, ra vẻ am hiểu, “Ai bảo các cậu đang xa cách hai nơi chứ, tôi hiểu tôi hiểu.”
Xoay mặt qua, nắm tay Mạt Bối cười mừng rỡ bồi hồi xúc động.
May mà vợ anh đây ở ngay bên cạnh, muốn gặp là gặp.
Yêu xa gì đó, anh rất thương cho các chú…
Mấy câu này đương nhiên chỉ được nói trong lòng, anh ta mà dám dể lộ ra, không chừng một giây sau Kỳ Mộ sẽ ghen ghét đố kị ghen ăn tức ở diệt khẩu anh ta luôn.
Mấy chương này nó làm sao ấy nhỉ, tác giả đang làm văn phân tích câu “tiểu biệt thắng tân hôn” à =.=
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook