Trúc Mã Nhà Tôi
-
Chương 57: Mị Mị không thùy mị
Đối với Tiêu Quý mà nói, lẳng lặng đứng ngoài phòng học nhìn Mễ Tu học tập là một việc cực kỳ thích thú mà lại sung sướng. Từ khi bắt đầu cắp sách đến trường, chỉ cần cô tan học sớm, hoặc là lúc không có lớp, cô đều sẽ làm vậy, làm không biết mệt, duy trì cho đến đại học.
Môi nhếch lên, Tiêu Quý chớp mắt, trong lòng lặng lẽ khen ngợi Mễ Tu nhà cô, thật sự rất đẹp trai.
Gần đây Mễ Tu bận rộn học hành, công việc cũng có rất nhiều chuyện, nghe anh nói, cuối học kỳ này trò chơi mới có phần tham gia của anh sẽ được chính thức bán ra, phần chế tác hậu kỳ và tuyên truyền anh đều phải tham dự, mỗi ngày vội vàng chạy qua trường rồi đến công ty, ngay cả thời gian ăn cơm cùng Tiêu Quý cũng giảm đi. Hôm nay cô tan học sớm, đặc biệt đến khoa máy tính chờ ở bên ngoài, chỉ vì cùng Mễ Tu nhà cô ăn một bữa cơm, haiz, con dâu nuôi từ bé như cô, thật là hiền lành lại có đức hạnh.
Liếc mắt nhìn vào phòng, Mễ Tu vẫn còn chuyên tâm học hành, Tiêu Quý cụp mắt, bắt đầu miên man suy nghĩ. Mấy hôm trước cô biết được người đăng bài viết là Mạnh Nhụy, cô đi tìm cô ta, bọn Hầu Tử đi cùng cô, ở đó cô đã nói rất nhiều. Tuy rằng cuối cùng vẫn không nghe được câu xin lỗi từ Mạnh Nhụy, nhưng Tiêu Quý cũng không định tiếp tục truy cứu. Quên đi, dù sao cô cũng không mất miếng thịt nào, hơn nữa hôm đó Mạnh Nhụy bị cô nói đến á khẩu, lại thêm sợ hãi Hầu Tử và Tiểu Mã Ca, lúc ấy cô ta còn rất đáng thương, bạn học của cô ta không ai ra mặt nói thay cô ta.
Haiz, lặng lẽ thở dài, Tiêu Quý không khỏi cảm thán, duyên phận của con người trộn lẫn thành như vậy, quả nhiên là không dễ dàng đâu, không dễ dàng chút nào.
Trên đầu đột nhiên đau nhói, Tiêu Quý ngẩng đầu, thấy Mễ Tu nhà cô không biết khi nào thì đã đứng trước mặt cô, anh cười ấm áp nhìn cô.
Tiêu Quý ôm đầu, chu miệng, nói nũng nịu: “Anh đánh em làm chi, coi chừng đánh em thành đần độn đấy!”
“Có đần độn cũng nuôi em.” Mễ Tu khẩy mũi cô, dịu dàng nói.
Tiêu Quý thè lưỡi, thấy bạn học của Mễ Tu ở xung quanh đang nhìn về phía bọn họ cười trêu ghẹo, hai má cô đỏ lên, túm lấy áo Mễ Tu, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Mễ Tu gật đầu mỉm cười với bạn học, rồi nắm tay Tiêu Quý rời đi.
“Gần đây anh bận rộn như vậy, không có thời gian cùng em ăn cơm, hôm nay đặc biệt chờ anh, anh phải cùng em đi ăn McDonald.” Ra khỏi khoa máy tính, Tiêu Quý nắm cánh tay Tiêu Quý, làm nũng nói.
Mễ Tu nắm tay cô, dừng lại, xoay người nhìn cô, nói với vẻ có lỗi: “Hôm nay e rằng không được, lát nữa anh còn phải qua công ty.”
Trong nháy mắt hai má lúm đồng tiền chợt hiện, Tiêu Quý chu miệng: “Vậy được rồi, kiếm tiền nuôi em mới là vương đạo, anh đi đi.” Trong đôi mắt nhỏ có vẻ uất ức.
Thấy bộ dáng chu miệng đáng yêu của Tiêu Quý, Mễ Tu nhịn không được khẽ hôn lên môi cô, xoa hai má cô, yêu chiều nói: “Tuy rằng nuôi em rất quan trọng, nhưng mà cùng em ăn bữa cơm cũng quan trọng như nhau.”
“Chẳng phải anh không có thời gian sao?” Tiêu Quý hỏi.
“Vẫn còn thời gian ăn ở căn tin.” Mễ Tu gõ mũi cô, nhẹ giọng nói.
“Thật sao!” Tiêu Quý nắm tay Mễ Tu, vui vẻ dùng sức đong đưa.
“Em muốn bây giờ ở đây thảo luận vấn đề thật giả, hay là lập tức đến căn tin ăn cơm đây?” Mễ Tu trêu ghẹo hỏi.
“Đương nhiên là ăn cơm!” Tiêu Quý hô to, kéo Mễ Tu chạy về phía căn tin.
Nhưng mà vẫn chậm, căn tin chật ních, ngay cả một chỗ trống cũng không có.
Tiêu Quý giật nhẹ góc áo của Mễ Tu, dịu dàng hỏi: “Làm sao bây giờ, hết chỗ rồi.”
“Anh tìm thử xem bọn Tam Thận ở đâu.” Mễ Tu nhờ ưu thế chiều cao mà nhìn xung quanh.
Lúc này, một bàn móng vuốt vẫy vẫy về phía bọn họ.
Tiêu Quý nhìn anh, đúng là bọn Đường Tam Thận. Cô vừa định kéo Mễ Tu qua thì lại sửng sốt, Tam Thận và Du Phong lại ngồi cùng Hầu Tử và Tiểu Mã Ca, trọng điểm là còn có Mị Mị! Phải biết rằng từ khi hai người kia chia tay, họ chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau.
Mễ Tu hiển nhiên cũng thấy bọn Tam Thận, anh nắm tay Tiêu Quý, nói: “Đi thôi.”
Tiêu Quý ngẩng đầu nhìn anh, gật gật, dù sao cũng khó xử, không ngại cô và Mễ Tu qua xem náo nhiệt chứ.
Mễ Tu đi mua cơm, Tiêu Quý đi qua trước, cười với mấy vị kia, rồi ngồi xuống kế bên Hầu Tử và Tiểu Mã Ca.
“Tiểu Kê cậu không cùng bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu đi ăn riêng ư? Sao lại cùng bọn tớ ăn ở căn tin thế?” Hầu Tử dán sát lỗ tai Tiêu Quý, hỏi như kẻ trộm.
“Cùng dân vui vẻ thôi!” Tiêu Quý trả lời.
Bởi vì trò đùa của Tiêu Quý và Hầu Tử, không khí nặng nề vừa rồi có chút dịu xuống, nhưng mà Mị Mị vẫn cúi đầu ăn, không nói lời nào, mà Du Phong thì chầm chậm ăn uống, thường thường nhìn Mị Mị một cái, vẻ mặt khó hiểu.
Rất nhanh, Mễ Tu mua cơm trở về, anh bưng một chút cơm và đồ ăn còn lại ít ỏi, rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Quý. Hết cách rồi, đồ ăn thức uống ngon lành đều bị người khác mua hết rồi, hiện giờ, cũng chỉ có thể ăn đồ còn thừa lại, đáng thương biết bao!
Tiểu Mã Ca liếc nhìn đồ ăn Mễ Tu bưng về, kiêu ngạo lắc đầu, gắp lên một miếng gà kho, bỏ vào trong miệng, nhai nuốt nhấm nháp hương vị.
Hầu Tử cũng tắc lưỡi hướng về Tiêu Quý, vô cùng đồng tình nói: “Đứa nhỏ đáng thương a, không sao, ngũ cốc nguyên chất tốt cho sức khoẻ đó!” Nói xong, cô bỏ một miếng thịt kho tàu lớn vào trong miệng.
“…” Tiêu Quý khều rau cải trong đĩa, kiêu ngạo hừ một tiếng, người ta “một túp lều tranh hai quả tim vàng”*, thì làm sao hả!
giả bộ phản kháng nhưng trong lòng đã muốn, thuận theo.
Đương nhiên, người khác này chính là nói Du Phong đang ngồi đối diện Mị Mị, vừa lúc thu lại tất cả cảnh sắc vào đáy mắt.
Mị Mị suy nghĩ, vẫn là không nên đi, hiện tại cô cũng không muốn nói đến chuyện yêu đương, nếu để người khác hiểu lầm sẽ không tốt lắm. Đang muốn nói chuyện với nam sinh kia, còn chưa hé miệng, Du Phong ở đối diện lại lên tiếng, hơn nữa ngữ khí lạnh như băng.
“Thật xin lỗi, hôm nay cô ấy không có thời gian, hơn nữa, Miểu Miểu cũng không thích đi ca hát với người lạ.”
Lời nói vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, tuy rằng bình thường Du Phong đã lạnh lùng, nhưng mà nói năng vẫn luôn lịch sự, những lời này không giống với cách ăn nói có lý trí của anh ta như mọi khi.
Anh chàng kia nhìn về phía Du Phong, lại nhìn Mị Mị cúi đầu, trong lòng do dự. Anh ta thật có nghe nói Miểu Miểu và Du Phong đã chia tay, nhưng dựa theo tình hình hiện tại, chẳng lẽ hai người chỉ là giận dỗi, hành động vừa rồi của anh ta chẳng phải là thọc gậy bánh xe trước mặt bạn trai người ta sao!! Nghĩ đến đây, anh chàng kia hoang mang, hai má đỏ lên, liên tục nói xin lỗi với Mị Mị, rồi hốt hoảng xoay người bỏ đi.
Tất cả trở về yên tĩnh, nhưng mà…
“Bốp!” Mị Mị quăng chiếc đũa trong tay ra ngoài, rớt ngay vào trong bát của Du Phong.
Du Phong ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn Mị Mị với vẻ khó tin.
“Du Phong, hiện tại anh cùng lắm chỉ là bạn cùng phòng của bạn trai của bạn thân tôi, không có quan hệ gì với tôi, anh dựa vào gì mà thay tôi quyết định, can thiệp chuyện của tôi, anh không có tư cách đó!”
Nói xong, cô không nhìn ai cả mà xoay người bỏ đi một cách tự nhiên, bóng lưng cực kỳ cao ngất.
Hầu Tử trốn trong lòng Tiểu Mã Ca tìm kiếm sự an ủi, cô hô lên Mị Mị hoá thành xấu xa rồi, cô phải làm sao bây giờ…
Tiêu Quý sợ tới mức quên nuốt xuống miếng thịt trong miệng, Mễ Tu bình tĩnh đưa qua cốc nước cho cô…
Bạn nhỏ Đường Tam Thận ngồi kế bên Mị Mị ôm lấy tâm can nhỏ bé, nói thẳng: “Phụ nữ quá đáng sợ…”
Du Phong…
Môi nhếch lên, Tiêu Quý chớp mắt, trong lòng lặng lẽ khen ngợi Mễ Tu nhà cô, thật sự rất đẹp trai.
Gần đây Mễ Tu bận rộn học hành, công việc cũng có rất nhiều chuyện, nghe anh nói, cuối học kỳ này trò chơi mới có phần tham gia của anh sẽ được chính thức bán ra, phần chế tác hậu kỳ và tuyên truyền anh đều phải tham dự, mỗi ngày vội vàng chạy qua trường rồi đến công ty, ngay cả thời gian ăn cơm cùng Tiêu Quý cũng giảm đi. Hôm nay cô tan học sớm, đặc biệt đến khoa máy tính chờ ở bên ngoài, chỉ vì cùng Mễ Tu nhà cô ăn một bữa cơm, haiz, con dâu nuôi từ bé như cô, thật là hiền lành lại có đức hạnh.
Liếc mắt nhìn vào phòng, Mễ Tu vẫn còn chuyên tâm học hành, Tiêu Quý cụp mắt, bắt đầu miên man suy nghĩ. Mấy hôm trước cô biết được người đăng bài viết là Mạnh Nhụy, cô đi tìm cô ta, bọn Hầu Tử đi cùng cô, ở đó cô đã nói rất nhiều. Tuy rằng cuối cùng vẫn không nghe được câu xin lỗi từ Mạnh Nhụy, nhưng Tiêu Quý cũng không định tiếp tục truy cứu. Quên đi, dù sao cô cũng không mất miếng thịt nào, hơn nữa hôm đó Mạnh Nhụy bị cô nói đến á khẩu, lại thêm sợ hãi Hầu Tử và Tiểu Mã Ca, lúc ấy cô ta còn rất đáng thương, bạn học của cô ta không ai ra mặt nói thay cô ta.
Haiz, lặng lẽ thở dài, Tiêu Quý không khỏi cảm thán, duyên phận của con người trộn lẫn thành như vậy, quả nhiên là không dễ dàng đâu, không dễ dàng chút nào.
Trên đầu đột nhiên đau nhói, Tiêu Quý ngẩng đầu, thấy Mễ Tu nhà cô không biết khi nào thì đã đứng trước mặt cô, anh cười ấm áp nhìn cô.
Tiêu Quý ôm đầu, chu miệng, nói nũng nịu: “Anh đánh em làm chi, coi chừng đánh em thành đần độn đấy!”
“Có đần độn cũng nuôi em.” Mễ Tu khẩy mũi cô, dịu dàng nói.
Tiêu Quý thè lưỡi, thấy bạn học của Mễ Tu ở xung quanh đang nhìn về phía bọn họ cười trêu ghẹo, hai má cô đỏ lên, túm lấy áo Mễ Tu, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Mễ Tu gật đầu mỉm cười với bạn học, rồi nắm tay Tiêu Quý rời đi.
“Gần đây anh bận rộn như vậy, không có thời gian cùng em ăn cơm, hôm nay đặc biệt chờ anh, anh phải cùng em đi ăn McDonald.” Ra khỏi khoa máy tính, Tiêu Quý nắm cánh tay Tiêu Quý, làm nũng nói.
Mễ Tu nắm tay cô, dừng lại, xoay người nhìn cô, nói với vẻ có lỗi: “Hôm nay e rằng không được, lát nữa anh còn phải qua công ty.”
Trong nháy mắt hai má lúm đồng tiền chợt hiện, Tiêu Quý chu miệng: “Vậy được rồi, kiếm tiền nuôi em mới là vương đạo, anh đi đi.” Trong đôi mắt nhỏ có vẻ uất ức.
Thấy bộ dáng chu miệng đáng yêu của Tiêu Quý, Mễ Tu nhịn không được khẽ hôn lên môi cô, xoa hai má cô, yêu chiều nói: “Tuy rằng nuôi em rất quan trọng, nhưng mà cùng em ăn bữa cơm cũng quan trọng như nhau.”
“Chẳng phải anh không có thời gian sao?” Tiêu Quý hỏi.
“Vẫn còn thời gian ăn ở căn tin.” Mễ Tu gõ mũi cô, nhẹ giọng nói.
“Thật sao!” Tiêu Quý nắm tay Mễ Tu, vui vẻ dùng sức đong đưa.
“Em muốn bây giờ ở đây thảo luận vấn đề thật giả, hay là lập tức đến căn tin ăn cơm đây?” Mễ Tu trêu ghẹo hỏi.
“Đương nhiên là ăn cơm!” Tiêu Quý hô to, kéo Mễ Tu chạy về phía căn tin.
Nhưng mà vẫn chậm, căn tin chật ních, ngay cả một chỗ trống cũng không có.
Tiêu Quý giật nhẹ góc áo của Mễ Tu, dịu dàng hỏi: “Làm sao bây giờ, hết chỗ rồi.”
“Anh tìm thử xem bọn Tam Thận ở đâu.” Mễ Tu nhờ ưu thế chiều cao mà nhìn xung quanh.
Lúc này, một bàn móng vuốt vẫy vẫy về phía bọn họ.
Tiêu Quý nhìn anh, đúng là bọn Đường Tam Thận. Cô vừa định kéo Mễ Tu qua thì lại sửng sốt, Tam Thận và Du Phong lại ngồi cùng Hầu Tử và Tiểu Mã Ca, trọng điểm là còn có Mị Mị! Phải biết rằng từ khi hai người kia chia tay, họ chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau.
Mễ Tu hiển nhiên cũng thấy bọn Tam Thận, anh nắm tay Tiêu Quý, nói: “Đi thôi.”
Tiêu Quý ngẩng đầu nhìn anh, gật gật, dù sao cũng khó xử, không ngại cô và Mễ Tu qua xem náo nhiệt chứ.
Mễ Tu đi mua cơm, Tiêu Quý đi qua trước, cười với mấy vị kia, rồi ngồi xuống kế bên Hầu Tử và Tiểu Mã Ca.
“Tiểu Kê cậu không cùng bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu đi ăn riêng ư? Sao lại cùng bọn tớ ăn ở căn tin thế?” Hầu Tử dán sát lỗ tai Tiêu Quý, hỏi như kẻ trộm.
“Cùng dân vui vẻ thôi!” Tiêu Quý trả lời.
Bởi vì trò đùa của Tiêu Quý và Hầu Tử, không khí nặng nề vừa rồi có chút dịu xuống, nhưng mà Mị Mị vẫn cúi đầu ăn, không nói lời nào, mà Du Phong thì chầm chậm ăn uống, thường thường nhìn Mị Mị một cái, vẻ mặt khó hiểu.
Rất nhanh, Mễ Tu mua cơm trở về, anh bưng một chút cơm và đồ ăn còn lại ít ỏi, rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Quý. Hết cách rồi, đồ ăn thức uống ngon lành đều bị người khác mua hết rồi, hiện giờ, cũng chỉ có thể ăn đồ còn thừa lại, đáng thương biết bao!
Tiểu Mã Ca liếc nhìn đồ ăn Mễ Tu bưng về, kiêu ngạo lắc đầu, gắp lên một miếng gà kho, bỏ vào trong miệng, nhai nuốt nhấm nháp hương vị.
Hầu Tử cũng tắc lưỡi hướng về Tiêu Quý, vô cùng đồng tình nói: “Đứa nhỏ đáng thương a, không sao, ngũ cốc nguyên chất tốt cho sức khoẻ đó!” Nói xong, cô bỏ một miếng thịt kho tàu lớn vào trong miệng.
“…” Tiêu Quý khều rau cải trong đĩa, kiêu ngạo hừ một tiếng, người ta “một túp lều tranh hai quả tim vàng”*, thì làm sao hả!
giả bộ phản kháng nhưng trong lòng đã muốn, thuận theo.
Đương nhiên, người khác này chính là nói Du Phong đang ngồi đối diện Mị Mị, vừa lúc thu lại tất cả cảnh sắc vào đáy mắt.
Mị Mị suy nghĩ, vẫn là không nên đi, hiện tại cô cũng không muốn nói đến chuyện yêu đương, nếu để người khác hiểu lầm sẽ không tốt lắm. Đang muốn nói chuyện với nam sinh kia, còn chưa hé miệng, Du Phong ở đối diện lại lên tiếng, hơn nữa ngữ khí lạnh như băng.
“Thật xin lỗi, hôm nay cô ấy không có thời gian, hơn nữa, Miểu Miểu cũng không thích đi ca hát với người lạ.”
Lời nói vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, tuy rằng bình thường Du Phong đã lạnh lùng, nhưng mà nói năng vẫn luôn lịch sự, những lời này không giống với cách ăn nói có lý trí của anh ta như mọi khi.
Anh chàng kia nhìn về phía Du Phong, lại nhìn Mị Mị cúi đầu, trong lòng do dự. Anh ta thật có nghe nói Miểu Miểu và Du Phong đã chia tay, nhưng dựa theo tình hình hiện tại, chẳng lẽ hai người chỉ là giận dỗi, hành động vừa rồi của anh ta chẳng phải là thọc gậy bánh xe trước mặt bạn trai người ta sao!! Nghĩ đến đây, anh chàng kia hoang mang, hai má đỏ lên, liên tục nói xin lỗi với Mị Mị, rồi hốt hoảng xoay người bỏ đi.
Tất cả trở về yên tĩnh, nhưng mà…
“Bốp!” Mị Mị quăng chiếc đũa trong tay ra ngoài, rớt ngay vào trong bát của Du Phong.
Du Phong ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn Mị Mị với vẻ khó tin.
“Du Phong, hiện tại anh cùng lắm chỉ là bạn cùng phòng của bạn trai của bạn thân tôi, không có quan hệ gì với tôi, anh dựa vào gì mà thay tôi quyết định, can thiệp chuyện của tôi, anh không có tư cách đó!”
Nói xong, cô không nhìn ai cả mà xoay người bỏ đi một cách tự nhiên, bóng lưng cực kỳ cao ngất.
Hầu Tử trốn trong lòng Tiểu Mã Ca tìm kiếm sự an ủi, cô hô lên Mị Mị hoá thành xấu xa rồi, cô phải làm sao bây giờ…
Tiêu Quý sợ tới mức quên nuốt xuống miếng thịt trong miệng, Mễ Tu bình tĩnh đưa qua cốc nước cho cô…
Bạn nhỏ Đường Tam Thận ngồi kế bên Mị Mị ôm lấy tâm can nhỏ bé, nói thẳng: “Phụ nữ quá đáng sợ…”
Du Phong…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook