Trúc mã ngạo kiều của tiểu thanh mai
-
Chương 4:
Lúc Tiêu Hàn đưa người về đến nhà rồi, lúc cô say coi như không tệ, chỉ ngoan ngoãn ngủ.
Ba mẹ đúng lúc không ở đây, anh ôm cô vào trong phòng mình nằm, về phần tại sao nhà cô ở ngay sát vách lại không đưa cô về nhà...
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ… anh sợ cô bị ba Tô trách cứ đi! Anh hài lòng tìm được cái cớ cho hành vi của mình.
Nhìn thấy khuôn mặt cô bôi một lớp phấn mỏng, anh bất mãn vào nhà tắm lấy dầu tẩy trang của mẹ với khăn mặt rồi quay lại phòng mình tẩy lớp trang điểm trên mặt cô đi.
Đợi cho khuôn mặt nhỏ thanh lệ dưới động tác của anh chậm rãi lộ ra vẻ đẹp nguyên bản, Tiêu Hàn mới hài lòng dừng tay lại, sau đó vắt khăn mặt lau qua cho cô lần nữa.
Anh hôn lên cái miệng nhỏ của cô một cái, hành động thành thói quen này dường như anh đã làm rất nhiều lần, Tiêu Hàn hài lòng nhếch khóe miệng lên.
Hôm nay anh cũng ở hiện trường hôn lễ. Dù sao thì cô dâu cũng là con gái của thành viên ban giám đốc công ty nên anh vẫn phải tham gia, lúc anh trông thấy cô gái nhỏ này cũng ở đó, trong lòng vừa giận cũng vừa bực, không nghĩ được cô gái ngốc này rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì.
Anh vốn muốn đến ôm chặt lấy cô gái ngốc này, nhưng tiếc rằng rất nhiều nhân vật quan trọng của công ty đều đang ở đây, bởi vậy mà Tiêu Hàn bị trễ nải không ít thời gian, kết quả mới quay đầu lại liền không thấy người đâu nữa, anh mới vội vàng gọi điện thoại cho cô, nào biết chưa được bao lâu mà cô gái không biết trời cao đất dày này đã tự biến mình thành bộ dạng như vậy.
Anh nhịn không được mà thở dài, sao bản thân mình lại thua trên tay của cô thế này.
Thấy cô gái ngoan ngoãn, anh dứt khoát bắt đầu xử lý công việc của mình, ôm lấy laptop ngồi xuống một bên. Trong không khí, chỉ có tiếng điều hòa vận hành và tiếng đánh bàn phím của người đàn ông.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Qua không biết bao lâu, người trên giường đột nhiên phát ra âm thành, Tiêu Hàn theo bản năng mà buông máy tính trong tay xuống rồi bước tới bên giường, sờ lên khuôn mặt của cô gái nhỏ đang rên rỉ.
“A… nóng…” Cô gái nhỏ gạt đi vật ấm áp trên mặt rồi xốc chăn mền trên người lên, dường như còn ngại không đủ mát mà đưa tay định kéo váy mình xuống.
Tay của cô gái chợt động, Tiêu Hàn nheo hai mắt lại, thấy cô gái vậy mà lại bắt đầu cởi quần áo của mình, anh lập tức nhíu mày.
“Ninh Ninh, ngoan, đừng kéo nữa.”
Cô gái vốn dĩ vẫn chưa tỉnh lại từ trong cơn say nên không nghe lời khuyên nhủ, vẫn tiếp tục lôi kéo quần áo của mình.
Người đàn ông đưa tay lên muốn ngăn cản động tác của cô nhưng lại bị cô hất tay ra: “Ưm… đừng lộn xộn!:
Đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Hàn nheo lại thành một đường, tới trước tới nay anh chưa bao giờ là người có tính tình tốt, sợi dây lý trí vừa đứt, anh dứt khoát giúp cô cởi quần áo luôn.
Có sự trợ giúp của người đàn ông, Tô Ninh Trăn rốt cuộc cũng thuận lợi cởi sạch đồ, cô thỏa mãn thở dài một tiếng.
Cô thì thỏa mãn rồi, nhưng Tiêu Hàn lại phực lửa.
Hôm nay vì tham dự hôn lễ mà cô chỉ mặc một chiếc áo kiểu Tây không có tay áo, váy lại bị cô cởi ra mất, toàn thân trên dưới bây giờ chỉ mặc một bộ nội y bó sát.
Đối với một người đàn ông có ham muốn bình thường, hơn nữa vốn dĩ còn có ý đồ với cô thì chuyện cô ăn mặc mát mẻ như vậy là hoàn toàn không thích hợp.
“Coi anh là Liễu Hạ Huệ?” Người đàn ông lẩm bẩm nói.
Đôi mắt cô gái mơ mơ màng màng, trước mắt dường như có một người đàn ông, ai vậy? Ừm… không biết, không nghĩ nữa!
Tiêu Hàn từ trước đến nay không phải là người bạc đãi bản thân, có khát vọng, vậy thì làm là được, thế là anh cúi người xuống hôn lên cánh môi hồng hào căng mọng kia.
Anh nếm được mùi rượu bên trong khoang miệng của cô, chỉ cần nghĩ đến nguyên nhân khiến cô uống say như thế, trong lòng người đàn ông liền bừng bừng lửa giận, ra sức gặm cắn cánh môi của cô: “Ưm… đau mà…”
Nghe thấy Tô Ninh Trăn kêu đau, Tiêu Hàn mới thoáng thả chậm lực đạo, triền miên hôn môi cô.
Cô gái này có lẽ không biết nhỉ, cái miệng nhỏ này của cô đã sớm bị anh hôn qua nhiều lần rồi, còn từng bị ba Tô bắt gặp.
Tiêu Hàn thích Tô Ninh Trăn, thích cô gái ngốc nghếch này. Anh cũng không biết tình cảm này bắt đầu từ lúc nào, ngay từ đầu là bởi vì cô gái ngốc này lại dám tránh anh mà khiến anh có chút khó chịu, từ trước đến nay chỉ có anh tránh người khác, sao lại có người có thể tránh anh?
Bởi vậy Tiêu Hàn luôn thay đổi biện pháp bắt nạt cô gái này, kết quả không nghĩ tới, anh càng bắt nạt lại càng đẩy người ta ra xa, thậm chí cuối cùng Tô Ninh Trăn dứt khoát rời khỏi thành phố này, tiếp đó còn mang một người bạn trai trở về.
Mãi đến lúc Tô Ninh Trăn rời nhà đi học đại học, Tiêu Hàn mới ý thức được bản thân mình có lẽ trong lúc không hay biết đã thích cô, chỉ là đợi anh phát hiện ra tình cảm của mình thì Tô Ninh Trăn đã sớm trốn đi mất dạng.
Hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đến khi học đại học cô lại không chút do dự mà rời khỏi chỗ này, sự kiêu ngạo khiến anh không thể bỏ được tự tôn của mình xuống, nên Tiêu Hàn cũng để mặc cho cô đi.
Mãi đến khi nhìn thấy cô có bạn trai, anh liền không thể đè sự phẫn nộ trong lòng xuống, hóa ra qua lâu như vậy, sự yêu thích của anh đối với cô gái này chỉ có tăng lên chứ không có giảm đi, hơn nữa cô lại dám có bạn trai ở sau lưng anh?!
Tiêu Hàn chưa bao giờ là người bạc đãi chính mình, thế là anh bắt đầu tính toán làm thế nào lôi người về, đương nhiên đầu tiên là tên bạn trai chướng mắt kia cần phải biến mất trước đã.
Mỗi lần khi cô trở về, anh liền lặng lẽ leo qua trộm hương, không ngờ tới lại bị ba Tô bắt gặp. Để nói về ba Tô, từ nhỏ anh đã biết ông là một nhân vật không hề đơn giản, cứ nhìn con gái ruột như Tô Ninh Trăn cũng sợ ông thành như thế là có thể biết được.
Nhưng Tiêu Hàn cũng không có một chút cảm giác chột dạ nào, thản nhiên đưa mắt nhìn ba Tô, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, qua một hồi, ba Tô dời ánh mắt đi trước rồi đóng cửa phòng của Tô Ninh Trăn lại.
Sau một hồi thật lâu, ba Tô mới tìm tới anh, Tiêu Hàn trầm tĩnh nhìn ba Tô, chờ ông mở miệng trước.
“Sau khi tốt nghiệp, cháu có suy nghĩ muốn đến nhậm chức ở công ty chú không. Với năng lực của cháu, vị trí này của chú sau này sẽ là của cháu.” Ba Tô lạnh lùng mở miệng.
Tiêu Hàn ngược lại không ngờ tới ba Tô sẽ nói với anh về việc này: “Vì sao chú lại hỏi cháu?”
“Chú ở công ty này có 40% cổ phần. Mà chú cần một người có năng lực trung bình khá để tiếp nhận vị trí của chú, như vậy cuộc sống về hưu của chú mới có sự đảm bảo.” Ánh mắt ba Tô từ đầu đến cuối đều lẳng lặng nhìn anh.
“Chú, không thể tin tưởng người nào hơn chính bản thân mình đâu ạ!” Tiêu Hàn cũng đối diện với ánh mắt của ông.
“Mẹ của Ninh Trăn muốn đi du lịch vòng quanh thế giới.” Ông mở miệng trả lời đơn giản dễ hiểu.
Người thông minh không cần phải nhiều lời là có thể hiểu được ý của nhau, chỉ cần là chuyện mẹ Tô muốn làm, ba Tô sẽ không từ chối, Tiêu Hàn lập tức gật đầu: “Vậy tại sao cháu phải tiếp nhận?”
“Chú cảm thấy cháu bây giờ không có năng lực để cướp Ninh Trăn lại.” Ba Tô khẽ nhấp một ngụm cà phê trên bàn, dường như không quan tâm lời mình nói ra sẽ khiến cho Tiêu Hàn kinh hãi.
Thú vị, Tiêu Hàn chỉ cười cười, lập tức mở miệng trả lời: “Cháu sẽ cân nhắc.”
Cuộc nói chuyện của hai người cứ kết thúc như vậy.
Anh chỉ cân nhắc một ngày liền đồng ý, nguyên nhân không có gì khác, bởi vì người duỗi cành ô liu ra cho anh chính là ba Tô, cho nên Tiêu Hàn mới đồng ý, công ty mà ba Tô làm việc là chi nhánh doanh nghiệp nhà nước, quy mô không tính là lớn, nhưng nói nhỏ thì lại không nhỏ, mà anh là người có năng lực thì đến chỗ nào cũng giống như nhau.
Ngoài dự liệu của anh, ánh mắt của Tô Ninh Trăn coi như cũng không tệ, chọn bạn trai có gia thế không tệ, chỉ là đáng tiếc ánh mắt của cô không tốt mà trực tiếp chọn anh luôn.
Tiêu Hàn là người có năng lực, vào công ty chưa được một năm là có thể leo lên vị trí giám sát viên cấp trung, mà trước mắt, bên đối tác của dự án trên tay anh lại là nhà của Lâm Tuấn Lương.
Nhà Lâm Tuấn Lương là công ty bản địa, cũng tính là có chút quy mô, Tô Ninh Trăn chỉ cần gả đi thì có thể làm bà chủ luôn, quả thật ánh mắt vẫn rất không tệ, đáng tiếc, anh sẽ không để cô trở thành vợ của Lâm Tuấn Lương.
Dưới sự cố ý nghe ngóng, anh biết mẹ của Lâm Tuấn Lương là kẻ nịnh hót, Lâm Tuấn Lương là đứa con hiếu thuận nghe lời, mà ở ngoài mặt, bà ta chắc chắn chướng mắt gia thế của Tô Ninh Trăn, anh cố ý giở thủ đoạn để con gái thành viên ban giám đốc đang thực tập ở công ty đi thỏa thuận dự án hợp tác với công ty nhà Lâm Tuấn Lương, còn vô ý để lộ thân phận của cô ta cho mẹ Lâm biết, quả nhiên, người mẹ nịnh hót của Lâm Tuấn Lương đã coi trọng con gái của thành viên ban giám đốc.
Tính cách ba Tô từ trước đến nay khiêm tốn không rêu rao, bởi vậy thân phận quân sư ẩn hình trong công ty của ông vốn dĩ không có ai biết, mà mẹ Lâm chỉ nghĩ nhà họ Tô là một gia đình bình thường cho nên càng không thèm đặt Tô Ninh Trăn vào trong mắt.
Có tác phong độc đoán và tâm thái nịnh hót của mẹ Lâm, cùng với tính cách yếu đuối kia của Lâm Tuấn Lương, anh hoàn toàn không nghi ngờ chuyện hai người chia tay chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.
Còn không phải là anh đã chờ được kết quả mình muốn rồi? Chỉ là thái độ lụy tình này của Tô Ninh Trăn vẫn khiến anh cực kỳ… bất mãn.
Anh lui người lại rồi đưa tay sờ lên đôi môi bị anh hôn đến sưng lên: “Đây là do em tự tìm.”
Thời cơ đã chín muồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook