Tô Ninh Trăn quyết định cô sẽ không uống rượu nữa.

Buổi sáng an lành, ngoài cửa sổ, côn trùng kêu vang, chim hót lảnh lót, nhưng Tô Ninh Trăn lại cảm thấy mây đen đang che kín trên đỉnh đầu cô. Đúng vậy, mây đen.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáng sớm rời giường cô đã cảm thấy đầu đau giống như muốn nứt ra, đoán chừng là tối hôm qua uống dữ quá, nhưng cô còn chưa kịp tự trách thì đã cảm thấy bụng dưới có gì đó không đúng.

Bên dưới dường như đang chậm rãi chảy ra chất lỏng gì đó, vén chăn lên, quả nhiên cô nhìn thấy dịch thể mang theo một chút màu hồng nhạt chậm rãi chảy ra theo động tác của cô, phối hợp với dấu hôn rõ ràng mà cô vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy cùng với cảm giác đau trước mà bên dưới lưu lại, bên cạnh còn có một mỹ nam trần trụi giống cô đang nằm, chỉ sợ người mù lòa cũng biết tối hôm qua chỗ này xảy ra chuyện kiều diễm phong tình gì.

Giờ phút này Tô Ninh Trăn chỉ muốn chôn mình xuống đất thôi. Chủ yếu là, chuyện làm loạn sau khi say rượu này cũng không có gì, hiện tại là thời đại tự do, nhưng vấn đề là mỹ nam đang chìm trong giấc ngủ ở bên cạnh là một trong ba người mà đời này cô không muốn chọc vào nhất, anh ta còn đứng đầu danh sách!

Sao cô lại ngủ với Tiêu Hàn rồi! Đáng sợ nhất chính là bây giờ Tô Ninh Trăn vẫn không nhớ ra rốt cuộc vì sao sự việc lại phát sinh đến nước này.

Hôm qua, tên bạn trai cô quen bốn năm đã kết hôn. Không sai, rất không may là cô dâu không phải là cô.

Việc này phải nói tới từ ba tháng trước, bạn trai đã quen bốn năm của cô, à không, có lẽ nên sửa thành bạn trai cũ rồi, ba tháng trước đột nhiên đề nghị chia tay, một ngày trước hai người còn đi du lịch vui vẻ, đây là làm sao vậy? Cô đương nhiên là đuổi theo anh ta để truy hỏi.


Kết quả đối phương nói cho cô biết, mẹ anh ta thật sự rất không thích cô, bởi vậy bà ấy đã trực tiếp sắp xếp đối tượng kết hôn cho anh ta, bạn trai cũ cũng không có cách nào chống lại ý của mẹ, đành phải có lỗi với cô.

Tô Ninh Trăn không biết mình rốt cuộc nên khóc hay nên cười, khóc vì mình bị chia tay như vậy, cười vì mình còn may đã không kết hôn với loại con trai cưng của mẹ thế này.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng mà nói không buồn thì nhất định là đang giả vờ, cô khó chịu kinh khủng, mấy năm thanh xuân tiêu tốn trên người anh ta, cuối cùng lại nhận được kết cục này, thế là cô liền không có chí khí mà học theo người ta uống rượu giải sầu, hiện tại cô mới chân chính cảm thấy hối hận muốn chết.

Rốt cuộc là sao cô lại “lăn giường” với Tiêu Hàn rồi?

Nói tới Tiêu Hàn này đi, chúa phúc hắc, lần này cô ngủ với anh ta rồi, chỉ sợ là sẽ không yên lành được.

Duyên phận với Tiêu Hàn phải bắt đầu kể từ lúc cô sáu tuổi, Tiêu Hàn chính là loại ‘con nhà người ta’ tiêu chuẩn, ưu tú, ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng Tô Ninh Trăn lớn lên với anh là rõ ràng nhất, anh vốn dĩ không phải là như thế!

Khi đó, ba Tô bởi vì công ty thuyên chuyển mà chuyển tới thành phố này, ba mẹ nhà họ Tiêu từ trước đến nay đôn hậu, nhìn thấy bên cạnh có hàng xóm mới nên hai người nhanh chóng tới làm thân, láng giềng hòa thuận.


Tính tình ba Tô thích yên tĩnh, không quá thích giao lưu với người hướng ngoại quá, nhưng vợ của ông lại thích, bởi vậy khi nhà họ Tiêu tới nhà hỏi thăm, mẹ Tô tất nhiên là nhiệt tình tiếp đãi, từ đó hai nhà Tô-Tiêu bắt đầu có liên hệ, tình cảm ngày càng khá hơn.

Mà Tô Ninh Trăn ở bên cạnh mới sáu tuổi, vừa nhìn thấy anh trai xinh đẹp nhà hàng xóm sát vách thì nhất thời sửng sốt, kết quả khuôn mặt xinh đẹp non nớt kia không hợp tác mà lộ ra một nụ cười giễu cợt không phù hợp với lứa tuổi, sau đó Tiêu Hàn phun ra một câu: “Đồ hoa si.”

Lúc này Tô Ninh Trăn mới tỉnh táo lại, mặc dù mới sáu tuổi nhưng cô biết đây là câu mắng người, nghe thấy lời anh nói thì tức giận tới độ mặt đỏ phừng phừng: “Anh nói ai vậy!”

Mặt mũi Tiêu Hàn tràn đầy sự khinh bỉ mà nhìn cô, loại con nít thế này chính là ngu ngốc, vừa thấy liền phiền.

Thế là vừa gặp mặt hai người liền kết thù.

Tô Ninh Trăn không chào đón anh trai núc na núc ních này, Tiêu Hàn cũng không ưa cô bé chậm chạp nhà bên.

Nhưng lại vướng bận ở quan hệ hai nhà càng ngày càng thân thiết, dù cho hai người không ưa gì nhau nhưng trước mặt ba mẹ vẫn là một đứa trẻ ngoan.

Tô Ninh Trăn đang tức anh đến nghiến răng nghiến lợi, sau này ba mẹ hai nhà mới biết được, hóa ra hai đứa trẻ này cùng tuổi, ba mẹ hai nhà tất nhiên là vui mừng cho hai đứa cùng đi học, cùng về nhà chung, Tiêu Hàn lại không biết cái gì khác, chỉ biết ra vẻ, dưới yêu cầu của ba mẹ, anh đương nhiên là đồng ý.


Tô Ninh Trăn thì lại không thuận theo, từng chịu thiệt như vậy, bây giờ mỗi ngày còn phải đi chung với anh, cô lập tức kháng nghị với mẹ, mặt mũi mẹ Tô tràn đầy vẻ khó xử, bà đã đồng ý với vợ chồng nhà họ Tiêu rồi, ba Tô nghe được việc này thì ông liền gọi cô đến, chỉ tặng một câu “Làm theo lời mẹ đi.”, cô lập tức ngoan ngoãn.

Ba Tô chắc chắn là khắc tinh lớn nhất của cô, bình thường ba Tô rất ít khi ở miệng, mà khi mở miệng thì chính là ra lệnh cho cô, nếu cô bướng bỉnh, khiến mẹ bực bội, ông lập tức liền chỉnh đốn cô.

Sau khi Tô Ninh Trăn lớn lên mới biết được một danh từ, gọi là thê nô*, cô cảm thấy từ này chắc chắn là dùng để nói ba cô, ba nâng mẹ ở trên đầu quả tim, không để bà chịu một chút uất ức, dù cho người làm bà chịu uất ức là con gái thì cũng không được.

*Từ này dùng để chỉ những người đàn ông vừa yêu chiều vợ (hoặc bạn gái) lại vừa vui vẻ phục tùng vợ, không "ngại" để vợ bắt nạt.

Nếu như không phải mẹ cô cực kỳ thương cô thì với thái độ này của ông thôi, cô đã nhiều lần nghi ngờ mình được nhặt về rồi, đúng là ba không yêu thương(*)!

(*) Ba không thương trong câu: Mẹ không yêu, ba không thương.

Mà tên Tiêu Hàn này, Tô Ninh Trăn dám dùng trực giác còn là bé gái để khẳng định, anh và ba cô tuyệt đối là cùng một kiểu người, thế là Tô Ninh Trăn quyết tâm cách anh xa xa, nhân vật giống như ba cô thế này không chọc vào được.

Đáng tiếc, trời không theo ý người, khi còn đi học, thành tích của Tô Ninh Trăn hoàn toàn không so được với học bá Tiêu Hàn, mẹ Tô liền sợ con gái nhà mình không theo kịp bạn bè, mặt mũi bà tràn đầy vẻ u sầu. Ba Tô lại khinh bỉ nhìn cô, phảng phất như đang nói: Ngốc nghếch như thế sao lại là con gái mình được? Sau đó, ba mẹ nhà họ Tiêu nghe thấy việc này, lập tức xung phong để Tiêu Hàn cũng quan tâm đến bài tập của cô nhiều hơn, bởi vậy hai người lại bởi vì yêu cầu của phụ huynh mà bị ép sớm chiều ở chung, sự từ chối của Tô Ninh Trăn đều bị mọi người bỏ qua.

Đương nhiên quá trình này là một sự tra tấn cực lớn với Tô Ninh Trăn, vì đương nhiên Tiêu Hàn ‘chỉ bảo’ cô cũng không thèm khách khí, hai ba câu không thiếu từ ngu và ngốc.


Đợi hai người lớn hơn một chút, Tô Ninh Trăn có đầu óc hơn, nghĩ hết cách để né Tiêu Hàn xa xa, nhưng không biết tên Tiêu Hàn này có tật xấu gì, cô càng tránh anh như rắn rết thì anh lại cứ thích trêu chọc cô.

Cho dù là cô đã trốn vào một góc nhỏ làm một đứa trong suốt nhưng Tiêu Hàn luôn có bản lĩnh tìm được cô. Khi đó bọn họ mới học tiểu học, Tiêu Hàn đẹp trai như vậy, tính cách cũng tương đối trưởng thành, thành tích lại tốt, đương nhiên là trở thành hoàng tử vườn trường, người người tranh nhau tỏ tình.

Tô Ninh Trăn cũng không ngốc, cô phải cách xa hoàng tử vườn trường một chút, không cẩn thận thì sẽ làm cản trở tầm mắt của fan hâm mộ, cô nghĩ ra đủ các lý do, cuối cùng mới miễn được chuyện đi về cùng với anh, kết quả không biết anh bị trúng gió gì, lúc người ta tỏ tình lại ép buộc kéo cô tới.

“Mẫu hình tôi thích là Tô Ninh Trăn ở lớp 7.”

Chỉ vì một câu ung dung nhẹ nhàng của anh mà Tô Ninh Trăn bị phiền muộn đến điên rồi, suốt ngày có nữ sinh thích hoàng tử vườn trường đến chỗ cô kêu gào, hỏi cô dựa vào cái gì? Cô cũng muốn hỏi, sao không đi hỏi hoàng tử vườn trường của bọn họ đang nghĩ cái gì ấy, sao cứ phải đến chỗ người bị hại như cô ầm ĩ.

Từ nhỏ đến lớn, cô chịu thiệt vì anh nhiều kinh khủng, nhỏ thì lấy côn trùng dọa cô, lớn thì đến chỗ mẹ cô đâm chọt, lần nào cũng làm cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Tô Ninh Trăn đấu không lại anh, chỉ có thể lựa chọn tránh càng xa càng tốt.

Cô vừa lên đại học liền nhanh chóng lăn xa khỏi lãnh địa của Tiêu Hàn, cho dù khi tốt nghiệp rồi cũng cố ý không về, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mẹ cũng giả vờ như không nhìn thấy, kể cả khi ba cô lạnh mặt bảo cô nhanh chóng cút về thì cô cũng nghĩ hết biện pháp để bưng bít cho qua.

Kết quả, cô vừa mới quay về tham gia một buổi hôn lễ liền ngủ với anh, nỗ lực mấy năm nay đều bị đút cho chó ăn hết.

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương