Tiểu Dữu Tử thừa dịp Lê Sâm ngủ say, len lén hôn lên cánh môi anh một cái.

"Được, anh trai, chúng ta vẫn sẽ luôn thật tốt.

"
-
Có lẽ ông trời thích trêu đùa, một kỳ nghỉ mùa đông ngắn ngủi, đủ để làm cho tất cả mọi thứ quen thuộc trở thành cảnh còn người mất.

Cha và ba của Tiểu Dữu Tử đều là giáo sư đại học, nên có đủ thời gian rảnh rỗi trong các kỳ nghỉ đông và hè, cho nên thành ra ở nhà bọn họ có một truyền thống, trong kỳ nghỉ hè thì đến nhà ông bà nội, kỳ nghỉ đông đến nhà ông bà ngoại.

Ông bà ngoại của Tiểu Dữu Tử tuy rằng đều là người Trung Quốc, nhưng từ sau khi ba An gả đến thì mới chuyển tới đây, chẳng qua vẫn không thích ứng với cuộc sống ở thành thị, mọi người sau khi thương lượng quyết định mua một căn biệt thự nhỏ ở trấn nhỏ ở nông thôn, cho lão nhân ở.

Năm nay cũng giống như những năm trước, vừa được nghỉ đông vài ngày, gia đình Tiểu Dữu Tử liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát.

Đêm trước khi đi, Tiểu Dữu Tử vẻ mặt không vui đi qua nhà bên cạnh tìm Lê Sâm.

"Ngày mai còn phải dậy sớm, sao không đi ngủ sớm?"Lê Sâm mỉm cười bóp nhẹ da thịt trên má cậu.

Hai người ngồi xuống ghế dài trong sân.

Tiểu Dữu Tử bĩu môi nhỏ, lẩm bẩm: Lần này em không muốn đi, luyến tiếc anh, nhưng ông bà em lại rất nhớ em, cũng không thể không đi gặp họ, còn Đại bảo nữa l, hai ngày trước trong lúc video thấy nó lại tăng cân, tròn trịa, rất muốn nhìn, nhưng em vẫn không muốn đi, nghĩ đến một tháng không được nhìn thấy anh, không được ăn sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu mà anh nấu! Em sẽ thấy rất khó chịu.

"
Tiểu Dữu Tử không nhìn anh, cúi đầu, lẩm bẩm một đống lớn, cũng không biết rốt cuộc đang lẩm bẩm cái gì.


Cậu muốn có Lê Sâm đi cùng mình, nhưng cậu lại biết đây là chuyện không thể, vì thế càng buồn bực, so với bình thường mỗi năm đều buồn bực hơn.

“Bưởi ngốc.

” Lê Sâm nâng khuôn mặt nhỏ của cậu lên, ngón trỏ cọ cọ vào mũi nhỏ: "Lẩm nhẩm nhiều thế, thì ra là muốn ăn thịt kho tàu à?"
Khuôn mặt nhỏ bị anh nắm trong tay lắc lắc.

"Hay muốn ăn sườn xào chua ngọt.

"
Đôi mắt to màu lam của Tiểu Dữu Tử bình tĩnh nhìn anh, sau đó lại lắc đầu.

“Chính là muốn ăn……”
“Anh à.

” Tiểu Dữu Tử nhào vào trong ngực Lê Sâm, ôm chặt lấy anh, "Sau khi trở về, em phải nói cho anh biết một bí mật.

"
Lê Sâm ôm lấy cậu, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu.

“Bí mật gì, hiện tại không thể nói cho anh biết à?”
Trong lòng ngực truyền ra giọng nói rầu rĩ: “Không được.


Lê Sâm cười một cái, “Làm sao bây giờ, anh càng tò mò, em còn bí mật gì mà anh cũng không biết đây.

"
Tiểu Dữu Tử chui ra khỏi ngực anh, hung dữ nhìn anh, "Lê Sâm, anh nhất định phải ngoan ngoãn chờ em ở chỗ này, chờ em trở về sẽ nói cho anh biết.

“Nhất định phải đợi cho đến khi em trở lại, nhưng nếu bây giờ cho anh biết, đổi lại, sẽ cho em một món quà được không? " Lê Sâm vẫn đang cố gắng cạy miệng cậu.

Trong quá khứ, đối với sự cám dỗ này, định lực của bưởi nhỏ từ trước đến nay không mạnh, nhưng lần này lại đặc biệt kiên định: Không được!
Nói xong lại vươn cái tay nhỏ ra: "Nhưng quà tặng cũng phải cho em.

"
Cực kỳ ngạo kiều, cực kỳ không nói đạo lý.

Vừa nhìn đã biết là bị sủng hư.

Lê Sâm cười đánh vào tay nhỏ một cái: "Bá đạo thế này, anh dựa vào cái gì cho em đây, có chỗ tốt gì không?"
"Em muốn, anh nhất định phải cho em, chẳng lẽ ạn còn muốn giữ lại đưa cho tiểu yêu tinh khác à?"
Lê Sâm: “……”

Ừ…… Đặc biệt *cưỡng từ đoạt lí, mạch não kỳ quái.

Lê Sâm trong lòng yên lặng thở dài, Tiểu Dữu Tử từ trước đến nay không đấu võ, không sai, trước mặt chính là một tiểu yêu tinh chỉ biết câu hồn phách người khác, còn là một bưởi tinh luôn tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.

“Anh thua em, tiểu yêu tinh.

” Anh từ trong túi lấy ra món quà vốn định tặng cho cậu, là một quả bưởi bằng vải nỉ làm thủ công, treo trên móc khóa.

Đôi mắt của Tiểu Dữu Tử sáng lên, "Là một quả bưởi, anh tự làm à?”
"Nếu anh nói là anh mua nó, em sẽ thất vọng ư?" Lê Sâm hỏi ngược lại.

"Hừ! Em mới không tin, nhất định là anh tự tay làm!"
“Không phải.


"Nói dối, vậy vết thương trên tay anh là gì?"
Lê Sâm trong miệng không nói được một câu nói thật: "Xào rau không cẩn thận nên bị phỏng.

"
Tiểu Dữu Tử cứng miệng không còn gì để nói, “Em mặc kệ! Em mặc kệ! Dù sao cũng là do anh làm!”
Lê Sâm từ chối cho ý kiến: "Được thôi, em nói gì thì là cái đó.

"
Không còn sớm, Lê Sâm đưa cậu về nhà.

Trên đường đi, bưởi nhỏ cũng không yên phận, luôn nhấn mạnh, “Nhất định phải chờ em về.


“Ừm.



"Không được thừa dịp em không ở đây đi quyến rũ Omega khác.

"
“Yên tâm, chuyện này không thể.


"Vậy thì phải gọi cho em mỗi ngày.

"
“Ừm”
"Nếu trở về phải làm thịt kho tàu cho em.

"
“Không thành vấn đề.


……! !
(*)“Cưỡng từ đoạt lý”: Ý là cãi chày cãi cối không cần lý lẽ.

Ngạo kiều: Ý nói ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong là tuýp người ôn thu, có phần ngại ngùng, xấu hổ.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương