【 】Edit + Beta: Sii
"Ca ca, em muốn nữa.

"
Tô Diễn nhìn thấy A Hoan đưa cái chén, mắt to tròn nhìn hắn, lúc nói còn muốn ăn thêm, thật sự không có cách nào chống cự nổi.

Thế là hắn chạy lại căn tin trong nhà ăn mua một cây kẹo que, lột giấy bên ngoài rồi đút vào trong miệng Tiểu A Hoan.

Cô bé ôm que kẹo ngọt sâu răng liếm đi liếm lại, nước miếng đều chảy hết lên quần áo.

Bộ dáng cô ăn kẹo giống như là đang ăn thứ ngon nhất trên đời.

Tô Diễn nhìn một chút, cảm thấy có chút mất hồn.

Nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Sau đó phát hiện Tiểu A Hoan đã đem kẹo mút đến bên miệng hắn, "Ca ca, ăn.

"
"Ca ca không ăn.

" Tô Diễn rủ mắt xuống.

Thời gian trong hắc bang mọi người chỉ có liếm máu trên mũi dao, cho nên đa phần đều không có phụ nữ.

Cha hắn từng có một người phụ nữ, chính là mẹ hắn, sau này!
Sống chưa được hai ngày tốt đẹp, đã bị kẻ thù đâm chết.

Tô lão đại cũng có, chính là mẹ của A Hoan, nhưng bị bắt cóc rồi sinh non chết trong tay kẻ thù.

Khi chạy đến nơi đưa vào bệnh viện, chỉ có thể cứu được đứa trẻ trong bụng.


Cũng bởi vì lúc sinh thiếu dưỡng khí, cho nên phản ứng chậm chạp hơn so với đứa trẻ khác.

Những lão già cao thủ sẽ không mang theo trẻ con, A Hoan hầu như lúc nào cũng ở bên cạnh hắn.

Cho nên hắn có thể không có gì cả, cũng có thể không cần ăn.

Nhưng thứ mà A Hoan muốn, hắn nhất định phải cho.

Hắn nói không ăn.

Tiểu A Hoan đưa cây kẹo mút dính sền sệt nước miếng đến bên miệng hắn.

Bôi đầy nước miếng lên miệng hắn, sau đó lấy kẹo mút lại.

Tô Diễn không thể không liếm sạch sẽ nước đường dính trên miệng, liếm được hương vị này, không biết tại sao!.

.

Luôn cảm thấy thật cay đắng.

Đường Hoan đã ăn kẹo nên chỉ có thể tự mình đi bộ.

Cô bé đi bộ rất vui vẻ, chân ngắn thỉnh thoảng nhảy lên vài cái, xoay vài vòng.

Tô Diễn dắt lấy tay mập mạp của cô, nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, trong lòng cũng bớt nặng nề.

Thật ra hắn cũng tính để người khác nhận nuôi A Hoan, nhưng khi nhìn dáng vẻ này của cô!.

.

Hắn sao có thể cam lòng?

Không nỡ!
Vừa nghĩ đến người khác sẽ nhận nuôi A Hoan, hắn liền muốn đánh vào tay mình mấy cái, cảm thấy mình rất khốn nạn!
Lỡ như cô gặp phải người không tốt thì sao?
Lỡ như cô gặp phải người không có trách nhiệm thì sao?
Lỡ như!.

! !
Sau khi đã sống yên ổn dưới chân cầu, cuối cùng Tô Diễn cũng cảm thấy gánh nặng trên vai mình đã nhẹ hơn một chút.

Những kẻ lang thang kia mỗi ngày sẽ ra ngoài "đi bộ" một chút.

Đúng vậy, bọn họ tự kêu chuyện mình ra ngoài nhặt đồ lại đi bộ.

Trong mắt người khác thì bọn họ sống rất thảm, nhưng mà bản thân bọn họ là không nghĩ như vậy.

Lúc bình minh, bọn họ đi bộ rồi tập thể dục buổi sáng.

Khi có nhiều người thì bọn họ sẽ nằm nghỉ ngơi.

Nửa đêm sẽ ra ngoài "đi bộ", tiện thể nhặt mấy thứ người khác không cần hoặc một vài chai nước suối về.

Đem bán mấy cái chai đi mua bao thuốc lá rẻ tiền hút.

Cuộc sống trôi qua cũng rất thoải mái.

Hơn nữa, kể từ sau khi có hai đứa trẻ kia, những kẻ lang thang này dường như có chút ý thức nuôi con.

Sau khi mua thuốc lá, còn có thể mua cho cô bé một cái kẹo mút hoặc vài món quà vặt nhỏ.

"Bác, ăn.

"
Tiểu A Hoan nhận gói mì tôm nhỏ năm đồng, vui vẻ như ăn Tết.

Sau khi xé túi ra, đầu tiên sẽ chia cho những kẻ lang thang kia một chút.

Sau đó sẽ chạy lon ton đi tìm Tô Diễn.

Cẩn thận từng li từng tí đem đồ ăn nhét một ít vào miệng Tô Diễn.

Wattpad: thbssy (Tranh).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương