Trúc Mã Đến Rồi
-
Chương 14
【 】Edit + Beta: Sii
Đôi tay nhỏ của cô nắm rất chặt.
"A Hoan, mở tay ra.
" Tô Diễn vừa nói, vừa nghĩ cách lòng bàn tay Đường Hoan.
Đường Hoan thử xòe tay ra, nhưng nước đường dính quá chặt làm cô không thể mở ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Diễn.
"Ca ca!.
"
Tô Diễn bất lực, giơ tay giúp cô xòe tay ra.
Trên tay dính chặt một cây kẹo mút, bị cô siết chặt trong tay đã tan gần hết.
Hơn nữa vì rơi trên mặt đất nên còn dính thêm một lớp bụi bẩn.
"Ca ca, kẹo em nhặt được.
"
Tô Diễn biết chắc là do A Hoan thấy hắn luôn đi nhặt vỏ chai nên học theo.
Nhưng mà cô vẫn chưa thể phân biệt được cái gì có thể nhặt, cái gì không.
Hơn nữa trong mắt A Hoan, có thể ăn được kẹo mút cũng không dễ dàng gì.
Cho nên không nghĩ đến việc kẹo mút có thể bị vứt bỏ nên mới nhặt lại.
ngôn tình tổng tài
Tô Diễn cảm thấy trong cổ họng như đang nghẹn thứ gì không nói ra thành tiếng.
! !.
Tô Diễn dẫn theo Đường Hoan làm việc trong nhà hàng nhỏ tầm ba năm, ba năm rửa bát.
Tiền lương mỗi năm tăng thêm một trăm tệ, từ bảy trăm bây giờ đã thành một nghìn.
Thời gian ba năm nghe có vẻ lâu nhưng trên thực tế.
Cũng chỉ là để một cậu nhóc mười tuổi thành một cậu thiếu niên mười ba tuổi.
Để một đứa trẻ bốn tuổi thành một cô bé bảy tuổi.
Có lẽ là do năm đầu lang bạt phải chịu thời tiết giá lạnh nên bên trong cơ thể bị hỏng, cũng vì vậy nên cơ thể A Hoan cực kỳ yếu ớt.
Vào mỗi mùa đông, liền cực kỳ dễ ốm.
Nhỏ thì ba đến năm ngày, lớn thì nửa tháng, sốt cao không dứt cũng là chuyện thường xảy ra.
Tô Diễn dựa vào công việc rửa bát và nhặt ve chai kiếm được một chút tiền, nhưng hơn một nửa cũng đắp lên trên người Đường Hoan.
Vốn cho là có thể thuê phòng ở, sau này đi khắp nơi hỏi mới biết được tiền thuê nhà rất đắt đỏ.
Rẻ nhất thì cũng mất bốn năm trăm.
Hơn nữa người ta đều cần thẻ căn cước mới cho thuê, nhìn thấy Tô Diễn vẫn còn là một đứa trẻ liền lập tức từ chối.
Cho nên hai anh em bọn họ chỉ có thể ở dưới chân cầu lúc trước.
Ở một cái ròng rã ba năm.
Nhưng mà để có thể cho Đường Hoan sống tốt hơn một chút, Tô Diễn đã nhặt một tấm thảm bên ngoài về nhét xuống dưới chân cầu.
Sau đó lại nhặt linh tinh một cái bàn học thiếu mất một chân và một cái ghế.
Sau ba năm, cái chân cầu cũng có thể nhìn ra một chút bộ dáng nhà ở.
Thật ra năm Đường Hoan sáu tuổi, Tô Diễn đã bắt đầu vội vàng.
A Hoan năm nay cũng sáu tuổi, chắc cũng đến tuổi đi học rồi, nhưng tiền học phí hắn vẫn chưa góp đủ.
Đợi đến khi Đường Hoan bảy tuổi.
Tô Diễn tính lại ít tiền mình tiết kiệm được cách tiền học phí của cô vẫn rất nhiều.
Thật ra còn một chuyện hắn chưa nghĩ đến, đó là hai anh em hắn và Đường Hoan còn là người không hộ khẩu, trường học bình thường sẽ không nhận.
Bởi vì không có cách nào cho A Hoan đến trường, cho nên Tô Diễn chỉ có thể tự dạy.
Dạy một ít chữ cái đơn giản và số.
Mặc dù A Hoan đã lớn thêm ba tuổi, đây cũng là năm thứ hai những đứa trẻ khác đi học, nhưng đầu óc A Hoan so với bạn cùng trang lứa vẫn còn kém hơn một chút.
Đứa trẻ khác dạy hai ba lần là hiểu.
Đến lượt A Hoan, có khi phải dạy hơn mười lần.
Cô cũng không phải là ngốc, chỉ là phản ứng hơi chậm một chút mà thôi! !
Wattpad: thbssy (Tranh).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook