Mạnh Tiêm Tiêm ra khỏi phòng bệnh, trông cô ta có phần mệt mỏi nhếch nhác, đôi mắt đỏ ngầu, Giang La đi đến xoa mặt cô ta: “Không sao nữa rồi, sau này anh ta cũng không dám tiếp tục gây phiền phức cho cậu đâu.”

Ngay khi nghe thấy Giang La an ủi mình như vậy, Mạnh Tiêm Tiêm nghĩ đến tất cả những ý nghĩ xấu xa mình dành cho người bạn này những năm đó, trong lòng cô ta ngổn ngang trăm mối cảm xúc dâng trào, thấy xấu hổ không chịu nổi: “Cậu thật sự không trách tôi sao?”

“Trách cậu chuyện gì cơ?”

“Trước đây tôi không cho cậu tham gia vào nhóm Street dance, sau khi cậu tham gia thì lại gây khó dễ đủ đường cho cậu, tôi biết cậu rất muốn kết bạn với những nữ sinh khác, trước khi Tống Thời Vi đến, thật ra cậu vẫn luôn coi tôi là bạn thân… Là do tôi… Cuối cùng vẫn do tôi bắt nạt cậu.”

Mạnh Tiêm Tiêm khóc sụt sịt, hai vai gầy yếu khẽ run lên: “Tôi rất hối hận.”

Bây giờ, khi cô ta nhớ lại những năm tháng dài đằng đẵng cùng khoảng thời gian đầy lưu luyến bịn rịn trong những năm học cấp ba, trong trí nhớ cô ta là một rừng cây long não dài miên man, là những chiếc xe đạp địa hình và xe đạp gấp được để gọn dưới những tán cây, là những trang sách đã được mở ra và làn váy bay bay trong những cơn gió mùa hè.

Lúc này đây, khi nhớ lại, những ký ức đó không chân thật giống như một giấc mơ, khiến cô ta vừa muốn cười vừa muốn khóc.

Cô giơ tay lau đi nước mắt trên mặt Mạnh Tiêm Tiêm, nghiêm túc nói: “Thuyền nhỏ đã qua muôn trùng núi, tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi.”

“Ừm!” Mạnh Tiêm Tiêm bối rối gật đầu, Giang La còn lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh chụp chung với cô ta và Tống Thời Vi, photoshop phông nền thành sắc thái u ám hoài niệm, sau đó đăng ảnh lên không gian QQ, nhớ lại tuổi thanh xuân ba người họ đã từng xấu hổ thẹn thùng, kết hợp với caption…

“Đại hòa giải thế kỷ.”



Mặc dù đã hòa giải với Mạnh Tiêm Tiêm, ba người họ trở thành bạn tốt nhưng trong đại hội sát nhập câu lạc bộ, cô ta vẫn dựa vào lý lẽ tranh luận của mình cố gắng muốn làm chủ tịch.

Đến chị em ruột cũng phải tính toán rõ ràng sòng phẳng, câu lạc bộ của Mạnh Tiêm Tiêm đồng lòng trước sau như một, chưa bao giờ bị dập tắt, cô ta muốn trở thành chị đại vừa kiêu ngạo vừa tự tin của câu lạc bộ,

Dĩ nhiên Tống Thời Vi cũng không thua kém, thế nên vị trí chủ tịch câu lạc bộ do các thành viên câu lạc bộ bỏ phiếu quyết định.

Nhìn thấy dường như sô phiếu mọi người bầu có khuynh hướng nghiêng về Tống Thời Vi, Mạnh Tiêm Tiêm không nhịn được mà thấy sốt ruột, cô ta bất chấp xấu hổ, nhảy lên mặt bàn nhảy những điệu nhảy nóng bỏng.

Tống Thời Vi:???

Cái quái gì thế này, cô gái này…


Đáng ghét quá đi mất!

Trông thấy bầu không khí trong phòng học bị Mạnh Tiêm Tiêm khuấy động sôi nổi đến nỗi sắp nổ tung, số phiếu lại bị cô ta kéo đi không ít, Tống Thời Vi cũng chỉ có thể làm trò cùng với cô ta, cô ấy nhảy lên bàn nhảy những điệu nhảy Jazz nóng bỏng, cạnh tranh trực diện với Mạnh Tiêm Tiêm.

Những bạn khác của các lớp chung quanh nghe thấy tiếng hoan hô hò hét phát ra từ trong này đều ào ào đi đến cửa phòng học xem cảnh tượng náo nhiệt.

Giang La cười không khép được miệng, cô đứng bên mép bàn, bắt chước giọng Đài Loan gọi hai người họ: “Hai cậu đừng đánh nữa mà.”

Hai người họ “đánh” ngang tài ngang sức bất phân thắng bại, không thể tách rời, mấy thành viên trong câu lạc bộ cũng rất rầu rĩ, hai vị chủ tịch câu lạc bộ đều rất xuất sắc, đều có năng lực rất tốt, họ hoàn toàn không biết nên chọn ai.

Cho nên cuối cùng, mọi người bàn bạc nhất trí quyết định hai vị chủ tịch câu lạc bộ địa vị ngang nhau, đều là chủ tịch câu lạc bộ nhóm Street dance, không phân chia chính hay phó.

Kết quả này mới khiến “chiến hỏa” giữa hai người dừng lại.

Hai vị chủ tịch câu lạc bộ chung sức hợp tác, sau khi sát nhập, hoạt động câu lạc bộ lần đầu tiên của nhóm Street dance được tổ chức chung với câu lạc bộ.

Hát nhảy cuồng nhiệt lại thêm cosplay nhân vật đóng vai khiến bầu không khí được hâm nóng trở nên vô cùng náo nhiệt, dẫn tới không ít các bạn trong trường đến xem.

Kỳ Thịnh còn lấy chiếc máy bay không người lái bảo bối của mình ra quay video cho câu lạc bộ Street dance. Nhưng Giang La lại cảm thấy chiếc máy bay này luôn bay xung quanh cô, tiếng cánh quạt kêu vo ve giống như tiếng muỗi kêu, đuổi cũng không đuổi đi được.

Cô đi tìm một cán cờ nhỏ, nhảy lên chọc mạnh vào máy bay không người lái, muốn đánh cho cái đồ chơi đáng ghét phát ra tiếng ồn này rơi xuống, chỉ có điều kỹ thuật của người điều khiển cũng rất tốt, luôn có thể nhanh nhẹn điều khiển máy bay tránh khỏi cán cờ của cô.

Giang La nhìn về phía Kỳ Thịnh đứng cách xa hơn trăm mét, cậu thiếu niên ngước cái cằm có đường nét sắc sảo lên, ra oai nhìn qua cô.

Trẻ con!

Giang La quay người rời đi, không thèm để ý đến người này.

Một lát sau, có một anh chàng đẹp trai tuấn tú mặt mũi đỏ bừng đi đến bắt chuyện với Giang La, nói hình xăm con mèo của cô rất đẹp, rất gợi cảm.

Giang La nhìn con mèo lười biếng bên hông mình, cười nói: “Đây không phải hình xăm đâu.”


“Hả?”

Trong lúc nói chuyện, Giang La xé giấy dán hình con mèo màu đen bên hông xuống, dán “Bộp” một tiếng trên mu bàn tay, sau đó cười quơ quơ tay: “Chỉ là giấy dán thôi.”

Anh chàng đẹp trai tuấn tú: …

Cô nàng nữ thần này có sẵn chút tính cách pha trò trong người hay sao.

Nếu như cậu ta khen hôm nay cô có kiểu tóc trông rất đẹp, có phải cô ấy cũng phải cởi tóc giả xuống cho cậu ta xem không.

Là một người đẹp rất thân thiện bình dị, không khỏi khiến người khác muốn thân thiết.

“Tôi có thể chụp ảnh chung với cô không?” Cậu ta lắc lắc điện thoại: “Tôi rất thích nhân vật EVA Ayanami Rei cô đóng, rất ngầu đấy.”

Hôm nay Giang La đóng vai EVA Ayanami Rei, mặc một cái áo quây kiểu Jacket màu đen, kết hợp với một chiếc quần da bó sát gợi cảm, đeo găng tay da màu đen, trên cánh tay còn quấn một dây ruy băng đỏ, vừa lạnh lùng vừa ngầu.

Cô hơi cong người, tay chống ở đầu gối, tạo dáng gợi cảm đáng yêu, chụp ảnh chung với anh chàng đẹp trai.

Cái máy bay không người lái đáng ghét này quả thật khiến người ta ghét giống ý như ruồi bọ, nó cứ bay qua bay lại trên đỉnh đầu họ, cản trở bọn họ chụp ảnh chung.

Thật sự phiền quá đi mất!

Sau khi chụp xong, cậu chàng đỏ mặt lấy điện thoại ra: “Chuyện là… Tôi với cậu có thể trao đổi Wechat không?”

Giang La nhìn vào cái máy bay không người lái cứ lượn tới lượn lui trên đỉnh đầu họ từ nãy đến giờ, bất đắc dĩ nói: “Có thể nhưng vì an toàn của anh, tôi đề nghị vẫn nên đừng trao đổi làm gì.”

“Này.”

Cậu ta nhìn cái máy bay không người lái kè kè bên cạnh Giang La giống như Thần thủ hộ kia, đành phải thôi không cưỡng cầu nữa, trước khi đi cậu ta còn khen điệu nhảy vừa nãy của cô rất đáng yêu, rất có sức sống, cậu ta còn nắm tay thành quyền giơ lên với cô, nói: “Cố lên!”

Giang La cười tạm biệt cậu ta, ngay sau đó quay đầu nổ giận đùng đùng đi đến bên cạnh Kỳ Thịnh, tìm anh tính sổ.


Nhân vật tên này đóng là Tiểu ca Trương Khởi Linh, mặc một mũ liền áo màu xanh đậm, đầu đội mũ, có một thanh Hắc Kim Cổ Đao, đổng tử đen láy như sơn mài, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, thật sự có chút cảm giác là người tích chữ như vàng, không thích nói nhiều mà chỉ thích dùng hành động để chứng minh.

Có không ít cô gái đi qua anh đều không nhịn được cầm điện thoại lên chụp hình anh.

Giang La chỉ vào cái máy bay không người lái bay quanh trên đỉnh đầu giống như vầng sáng thiên sứ sinh ra trên đầu cô, bất mãn nói: “Cái máy bay không người lái này trang bị hệ thống định vị hay sao hả! Sao chỉ chăm chăm đi theo em để quay video thế, có gì hay mà quay hả!”

Vẻ mặt Kỳ Thịnh hết sức bình tĩnh nói: “Thầy mua một dịch vụ theo dõi toàn thời gian ở chỗ anh, bảo anh phát video cho ông ấy.”

“Em hủy bỏ dịch vụ này, em cũng không cần máy bay đi theo quay chụp gì cả, cảm ơn.”

“Phí hủy bỏ dịch vụ là một nghìn tệ, tiền đặt cọc sẽ không hoàn trả.”

“...”

Sao không đi cướp luôn đi!

Kỳ Thịnh bỏ tay cầm điều khiển xuống: “Người thân bạn bè của người nào đó sẽ không hết lòng hết dạ tận tụy quay video giúp người ấy giống bạn trai cũ của người nào đó.”

“Không phải, Kỳ Thịnh anh ghen gì với người họ hàng kia chứ!”

Bờ môi mỏng của Kỳ Thịnh mấp máy định nói gì đó nhưng cuối cùng anh vẫn không lên tiếng phản bác.

Máy bay không người lái phát ra thông báo nhắc nhở lượng điện thấp, Giang La nhân cơ hội này giơ cán cờ lên chọc vào máy bay, cuối cùng cũng đánh rơi được thứ đồ chơi đáng ghét này.

Máy bay nhỏ đáng thương rơi bộp một cái xuống đất.

Kỳ Thịnh nhặt nó lên, kiểm tra sơ qua một lượt, nói: “Em quá đáng quá đấy.”

Giang La nghe ra trong giọng nói anh có vài phần tủi thân, cô lại có phần không đành lòng: “Hỏng rồi sao?”

Kỳ Thịnh giống như con sư tử con khó tính, quay người sang chỗ khác không để ý đến cô nữa, chỉ chăm chú cúi đầu kiểm tra lại linh kiện của máy bay không người lái.

Giang La cảm thấy hành động vừa nãy của mình có phần quá đáng nhưng ai bảo cái máy nát này cứ kêu vo ve vù vù làm phiền cô suốt cả một buổi trưa, cô đi đến bên cạnh anh, nghiêng đầu vào nói: “Bồi thường cho anh là được chứ gì.”

“Trái tim vỡ vụn rồi, em định bồi thường như thế nào?”

Giang La vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Có thể đừng nói mấy câu buồn nôn như thế không.”


Kỳ Thịnh giơ tay lau mồ hôi trên trán cho cô, hành động thân thiết gắn bó như khi còn bé.

Cô gái nhón chân lên, từ từ xích lại gần anh, đôi môi anh đào chúm chím mềm mại gần như sắp chạm vào mặt anh.

Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào bên hàm dưới của anh.

Kỳ Thịnh cụp mắt nhìn xuống, nhìn vào đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của cô, thậm chí anh vẫn có thể nhớ lại xúc cảm mềm mại đó, xa xôi như vậy nhưng lại gần kề như thế, cứ mỗi đêm mất ngủ trong đầu anh đều sẽ nhớ lại những ký ức đó, cho đến khi anh bị nỗi nhớ dâng lên như nước thủy triều hoàn toàn nhấn chìm cuốn đi tất cả.

Hầu kết của anh… Lăn lên lăn xuống một chuyển động rất nhỏ.

Giang La nhận ra khát vọng sâu trong đôi mắt anh, cô dụ dỗ nói: “Kỳ Thịnh. anh không muốn em sao?”

Muốn chứ, rất muốn là đằng khác…

“Chỉ cần nhận lỗi với em, nói anh sai rồi, anh thật sự rất yêu em, cầu xin em đừng rời xa anh, anh không cần quỳ xuống cũng được, chỉ cần anh làm thế thôi, em sẽ để anh hôn em.”

“...”

Để anh nói ra những câu này mới là khó như lên trời.

Một chú sư tử con vừa kiêu ngạo lại nhạy cảm, muốn hôn cô gái mình yêu thì nhất định phải cúi thấp cái đầu cao quý của mình xuống trước.

Bờ môi mỏng khô khốc của anh mấp máy, đang muốn mở miệng nói: “Cục cưng…”

“Hai người đang làm gì thế?” Lục Thanh Trì đóng vai thành Bạch Long, chân đi guốc gỗ, miệng ngâm cây kem đi bộ đến chỗ họ, vẻ mặt ngây ngô khờ khạo: “Tại sao Kỳ Thịnh và em gái tôi lại đứng gần nhau như thế? Chẳng lẽ hai người đang giao lưu học tập sao?”

Kỳ Thịnh lập tức lui ra sau hai bước, mất tự nhiên nói: “Không có.”

Lục Thanh Trì khoác tay lên vai anh, cố ý đùa với Kỳ Thịnh: “Đúng vậy, tân chủ tịch câu lạc bộ của chúng ta sẽ không cúi đầu nhận sai nói xin lỗi đâu.”

“Chuyện này tất nhiên sẽ không xảy ra rồi.”

Giang La trợn trắng mắt, nhìn Lục Thanh Trì đầy ghét bỏ.

Sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng vào lúc cô sắp thu phục anh thành công.

Ghét chết mất thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương