Chương 65:
Trần Hựu Hàm chống một tay lên cửa xe, tay kia cầm vô lăng.

Cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ lùi lại, biển quảng cáo rách nát liên miên bên đường.

Bởi vì xây dựng ga tàu điện ngầm, hơn một năm nay con đường này đã bị quây lại một nửa, đường bốn làn xe bỗng nhiên dồn thành hai làn, đèn giao thông tạm thời nhảy sang màu xanh, dòng xe cộ lần lượt hòa vào giao lộ.

Trần Hựu Hàm hờ hững, có chút sững sờ lúc nhìn thấy chiếc Panamera cùng kiểu phía trước, đột nhiên--
Ầm!
Đối phương phanh gấp mà không hề báo trước, khoảng cách phanh quá ngắn, khi Trần Hựu Hàm phản ứng lại thì đầu xe đã vô cùng thê thảm mà lao lên rồi.
"ĐM."
Thân thể theo quán tính mà lao về phía trước rồi bị dây an toàn siết lại, tiếng còi xe bén nhọn kéo thành một đường thẳng dưới bầu trời đầy nắng.

Trần Hựu Hàm tháo dây an toàn, cái đập mạnh vào cửa xe đã đủ để thể hiện lửa giận của hắn lúc này.

Bước xuống xe rồi mới thấy buồn cười, mẹ kiếp lại còn là một vụ va chạm liên hoàn cơ đấy.

Giao lộ bị chặn nên giờ chỉ còn duy nhất một làn xe, dòng xe cộ chậm chạp di chuyển, cửa sổ xe hạ xuống, đám người một bên dùng tốc độ như rùa bò đi ngang qua vừa giơ điện thoại lên quay video -- tuyệt quá đi chứ, ba chiếc Panamera đụng xe liên hoàn, khéo còn có thể lên hot search không chừng?
Chủ xe ở giữa rất tức giận, trước khi Trần Hựu Hàm gõ cửa liền tức giận bước xuống xe, là một ông chú lớn tuổi mặc quần đùi đi dép lê.

Khinh khỉnh liếc nhìn người đang mặc sơ mi quần âu là Trần Hựu Hàm, sau đó vội vàng nhìn đầu xe: "Ngu xuẩn!"
Ông xắn tay áo muốn tìm đến thủ phạm.
Thủ phạm đang đứng ở ngã tư, nhìn qua là bởi vì vòng sang đường tắt mà tạo thành.

Đây là một vụ va chạm ở tốc độ 30 dặm, người kia cũng lái kiểu xe Panamera thế này, vẫn tính là có thể chịu được tổn thất.
Trần Hựu Hàm nhìn đối phương xông lên muốn tính sổ, hắn bật cười một tiếng, trước tiên là cúi đầu châm một điếu thuốc rồi mới chậm rãi đi theo sau.
Cửa xe bị đập hai lần, ghế lại hạ xuống một nửa kính, thanh âm không cao cũng không thấp.

Loại tư thế lái xe với thái độ không chịu xuống xe này khiến người khác khó chịu, ông chú kia hoàn toàn đã từ bỏ tình hữu nghị để cùng đến 1 cửa hàng 4S nói chuyện đàng hoàng rồi, không kiên nhẫn phất tay nói: "Xuống xe xuống xe xuống xe, xuống xe ngay cho bố!"
Giọng nói trong xe lại đề cao hơn một chút, dùng sức nhả ra mấy chữ: "Chờ cảnh sát giao thông đến đi."
Ông chú bị chọc tức đến bật cười: "Sao nào, sợ bố đánh mày có phải không?"
Trần Hựu Hàm nhìn một lát, cầm điếu thuốc đi vòng qua ghế lại.

Hai ngón tay gõ một cái, cửa kính ô tô màu đen hạ xuống một chút, hắn thở ra một hơi khói, dựa vào nóc xe, không để ý mà nói: "Cảnh sát giao thông tới rồi."
Ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy với tần suất cao, chiếc xe máy của cảnh sát dần tới gần.
Cạch một tiếng, cuối cùng ghế lái cũng mở ra, một thanh niên cao gầy bước xuống.

Bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh của cậu nắm lấy góc cửa xe, hình như có hơi dùng sức.

Qua hai giây, có lẽ là một giây, người kia xoay người lại.
Dáng vẻ cà lơ phất phơ của Trần Hựu Hàm ngay lập tức biến thành đứng thẳng tắp, tay cầm điếu thuốc buông xuôi bên người, năm ngón tay cuộn lên, môi hắn mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Ngược lại, người đối diện nở nụ cười rất nhạt, "Đã lâu không gặp." Khoảng cách không gần không xa, giọng điệu cũng không mặn không nhạt, đến ngay cả bốn chữ này cũng là đúng quy đúng củ, dùng trên người ai cũng sẽ không phạm sai lầm.
Trần Hựu Hàm rốt cục cũng nhếch lên khóe môi: "Thật là trùng hợp."

Diệp Khai đã cao hơn, cậu đang mặc một chiếc áo phông đen tuyền, vai rộng và phẳng, xương quai xanh mảnh mai lộ ra khỏi đường viền cổ áo.

Cậu vẫn để tóc đen, mái tóc được sấy xoăn mềm mại, càng khiến cho các đường nét trên gương mặt cậu trở nên thuần khiết và đẹp đẽ hơn.
So với Diệp Khai mây trôi nước chảy.

Thì toàn bộ tiêu chuẩn so ra với Trần Hựu Hàm đều có thể coi là chật vật, đáng xấu hổ.

Mắt hắn chăm chú dán chặt vào khuôn mặt cậu mà quên mất việc dời đi, tuy rằng ba chữ vừa rồi cũng đáp ứng đủ tiêu chuẩn chào hỏi giữa những người trưởng thành đã lâu không gặp, nhưng âm cuối run rẩy thật sự quá mất mặt.

Cũng may chung quanh không thiếu tiếng động cơ, Nissan sản xuất trong nước, 10 vạn, 20 vạn, 30 vạn, hội tụ thành một sự hỗn loạn cuồng bạo, che đi sự hốt hoảng không tài nào khống chế của hắn.
Diệp Khai lại cười một chút: "Anh ngạc nhiên đến vậy sao, cần phải nhìn em chằm chằm mãi thế à."
Ánh mắt cuối cùng cũng bừng tỉnh, vội vàng rời khỏi khuôn mặt cậu.
".

.

.Sao em lại ở trong nước?"
"Em quay về nghỉ hè."
Hiện giờ là đầu tháng bảy, là tháng bắt đầu kỳ nghỉ hè.
Những người đã rời xa sân trường từ lâu sẽ không còn nhớ đến mùa đông và mùa hạ, thời khóa biểu của trường trung học Thiên Dực đã từng được khắc vào trong sinh mệnh rốt cục cũng không tránh khỏi bị quên lãng, Trần Hựu Hàm không còn lời nào để nói, vô nghĩa mà tiếp tục tìm chủ đề: "Em vừa về sao?"
Diệp Khai gật gật đầu, khẽ rời mắt nhìn về phía bên kia của chiếc xe, sau đó cậu lập tức mỉm cười.
Trần Hựu Hàm khẽ giật mình, cũng vô thức nhìn về phía bên kia.
"Leslie, hai người quen nhau sao?"
Là một người đàn ông, tuổi không còn trẻ, nhưng khiến cho người ta không đoán được tuổi tác, khí chất vô cùng tao nhã xuất chúng, đến mức làm nhạt đi ngũ quan bình thường.

Hắn đang nói chuyện với Diệp Khai, Trần Hựu Hàm nghĩ, vậy thì Leslie chính là tên tiếng Anh của Diệp Khai.

.

.

Đây là lần đầu tiên hắn biết đến điều này.
Diệp Khai nhìn Trần Hựu Hàm một cái, thuận miệng đáp: "Là một người anh."
Nói đến chữ "anh" này có gì thực lòng, chẳng bằng nói là vì không biết giới thiệu như thế nào, lại không thể đánh mất phép lịch sự nên đành phải lấy tạm một cái xưng hô này ra để gọi cho phải phép.

Người kia hẳn đã quen với phong thái xã giao của Diệp Khai, hắn ta lập tức vòng qua đầu xe bước tới đây, người đàn ông lịch lãm vươn tay về phía Trần Hựu Hàm: "Xin chào, Nice to meet you, lần đầu gặp mặt, anh có thể gọi tôi là Lucas."
"Vic." Bàn tay nắm khẽ một cái liền nhanh chóng thả ra.

Trần Hựu Hàm không chút biến sắc mà quan sát hắn ra, bằng những tiêu chuẩn gần như là khắc nghiệt.
Nhưng đối phương mây trôi nước chảy, đặt tay lên vai Diệp Khai, trêu ghẹo nói: "Leslie nói rằng Ninh Thị là quê hương của cậu ấy, cậu ấy đã quen với mọi con đường ở đây, kết quả là ngày đầu tiên liền vì đi sai đường mà gây tai nạn, good job."
Vừa nói nhiều một chút liền lộ ra khẩu âm, Diệp Khai giải thích nói: "Lucas là người Canada gốc Hoa, anh ấy nói tiếng Trung không tốt cho lắm."
Lucas mỉm cười đẩy đầu cậu một cái, vất vả mà nghiêm túc nói: "Bullshit, từ khi anh gặp em, anh đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi."
Sau đó cả hai liền coi như bên cạnh không có người mà trao đổi bằng tiếng Anh, hoàn toàn là tốc độ native speaker.


Sau khi trò chuyện vài câu, cảnh sát giao thông đến tra hỏi và ghi giấy phạt, công ty bảo hiểm cũng lục tục đến hiện trường.

Sau khi Trần Hựu Hàm hút xong một điếu thuốc, nghe họ thuật lại quá trình từ lúc nói chuyện bằng tiếng Trung dở tệ lúc đầu cho đến hiện giờ đã trôi chảy thế nào, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn luôn nở một nụ cười hờ hững.

Nhiệt độ ngoài trời cao hơn 38 độ, hắn nóng đến đứng không vững, thầm nghĩ, nên quay trở lại xe mình thôi.
Đã hai năm không gặp, hắn cho rằng Diệp Khai sẽ hỏi mình một câu "Dạo này thế nào rồi?" Dù sao năm đó mặc dù cậu trả lại tất cả quà tặng, nhưng một phong thư cuối cùng đó không thể nói là không dịu dàng.

Nhưng hắn bỗng chợt nhận ra rằng, dịu dàng của Diệp Khai là sự tu dưỡng của cậu, mà không phải nhân từ với Trần Hựu Hàm.

Nếu như lầm tưởng tu dưỡng thành nhân từ, vậy chẳng khác nào coi tốt bụng giúp đỡ thành yêu thầm, đều là xấu hổ không biết điều.
Cuối cùng lại là Lucas rời khỏi trước.

Một người nho nhã nếu như đổ mồ hôi thì hẳn là khá thiếu lễ độ, trước khi mồ hôi kịp làm ướt tóc mai thì hắn đã rất thông minh mà quay về trong xe hưởng gió điều hòa.

Ngay cả ông chú đi dép lê cũng quay về, chỉ còn lại hai người đứng dưới cái nắng chói chang.
Công ty bảo hiểm đang lập biên bản điều tra ngay tại hiện trường.
Trần Hựu Hàm cũng không biết mình đang cố chấp cái gì, hắn dựa vào thân xe nóng rực, cúi đầu châm một điếu thuốc khác.
"Đó là bạn của em sao?" Hắn suy nghĩ hồi lâu, chỉ có dũng khí hỏi đến mức này.
"Quen nhau lúc đi trượt tuyết vào năm trước." Diệp Khai vẫy tay với hắn: "Cho em một điếu đi."
Trần Hựu Hàm ném điếu thuốc cho cậu, nhìn cậu thuần thục đưa lên miệng, sau đó ấn bật lửa.
Rốt cuộc cậu đã không còn hôn hắn một cách loạn xạ sau khi hút chung một điếu thuốc nữa.
Diệp Khai hít sâu một hơi: "Anh vẫn ổn chứ?"
Cách diễn đạt lạnh nhạt đến mức này, chính là không quan trọng có ổn hay không.

Trần Hựu Hàm thuận lời nói: "Vẫn ổn."
Diệp Khai phẩy rơi tàn thuốc: "Đúng là trùng hợp thật đấy, thỉnh thoảng em cũng hay không nhịn được mà đoán xem lần sau chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu." Sau đó cậu bật cười một tiếng, "Không ngờ lại hài hước thế này.

Vừa rồi cảnh sát giao thông còn hỏi có phải em đang chơi Anipop hay không."
Hầu kết hắn lăn lắn: "Anh -- "
Hắn muốn nói, anh cũng đã nghĩ vậy.
Nhưng Diệp Khai lập tức phản ứng lại: "Xin lỗi, chắc là lời vừa rồi của em có thể gây hiểu lầm một chút." Cậu cầm điếu thuốc, một tay đút túi quần, thờ ơ nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, em không có ý không buông xuống được."
Trần Hựu Hàm vội vàng nuốt vào lời còn chưa kịp nói, ngón tay buông xuôi bên người đã chết lặng mà co lại.
Thuốc hút đến cuối, tro bụi rơi trên nền bê tông xám xịt, hắn suy nghĩ một hồi rồi hỏi han: "Cuộc sống đại học của em thế nào?"
Thái độ thế này liệu có khó coi quá không? Có lẽ hắn nên đi ngay, đi càng sớm càng tốt, nếu không cái lòng tham sứt sẹo muốn trò chuyện với cậu càng lâu này sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.
Quả nhiên.
Diệp Khai cười như không cười mà nhìn hắn: "Anh không phải là định bàn chuyện học hành dưới cái nắng chang chang này đấy chứ?"
Không chờ Trần Hựu Hàm trả lời, cậu đã giơ tay vẫy: "Em đi đây, cảm ơn anh vì điếu thuốc."
Trần Hựu Hàm cũng quay trở về.
Trong nháy mắt quay người lại bị gọi lại.
"Hựu Hàm ca ca."
Hắn như bị ấn nút tạm dừng, toàn thân cứng đờ trước bốn chữ này, ánh mắt sáng lên vẻ khó tin, sau đó lại chậm rãi dập tắt.

Toàn bộ quá trình giống như sự hồi sinh của một đống tro tàn.

Diệp Khai chỉ là lễ phép, không còn gì khác.
Hắn quay đầu lại, bình tĩnh hỏi.
"Sao vậy?"
Diệp Khai dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, khẽ lắc đầu: "Không có gì."
Trần Hựu Hàm nắm chặt tay.

Diệp Khai nói gì cũng được.

Muốn nói gì cũng được.

Hắn có tiếp lời, chủ đề nào cũng được, hắn nhất định sẽ không để Diệp Khai mất hứng nói chuyện chỉ với vài ba câu giống như khi nãy.
Nhưng Diệp Khai không cho hắn bất cứ chủ đề nào, cậu chỉ nói: "Gặp được anh thế này em vẫn rất vui."
Trần Hựu Hàm gật gật đầu, lại quay người lần nữa.
Lần này không có ai gọi hắn lại.
Điều hòa được hạ xuống nhiệt độ cực thấp, cửa gió được mở ở mức cực đại, cảm giác chật vật xao động dần dần lắng xuống trong gió lạnh.

Trần Hựu Hàm gần như là vô cảm mà hứng gió lạnh suốt ba phút, sau đó tự giễu mà cười một cái, người ba mấy tuổi rồi, vậy mà vẫn mất phong độ như thế.
Trong nháy mắt nhắm mắt lại, khuôn mặt của Diệp Khai không thể tránh khỏi mà hiện lên trước mắt một lần nữa.

Nhìn có vẻ là cậu đã cao đến 1 mét 8 như ý nguyện, khi đó vì 2 cm mà đến cả việc ân ái cũng phải kiềm chế.

Tại sao cậu lại bắt đầu mặc đồ đen? Lúc trước chỉ ưa thích áo phông trắng, mặc nhiều thế nào cũng không chê nhàm.

Dĩ nhiên màu đen cũng không tệ, chỉ là nhìn có vẻ lạnh lùng và thâm trầm hơn so với hồi 18, 19.

Dáng vẻ khi cười lên với lúc gọi hắn là "Hựu Hàm ca ca" cũng khác nhau.

Lúc trước sự ngọt ngào cùng ngoan ngoãn của cậu ở trước mặt hắn đều rất thản nhiên, bây giờ nếu nhất định muốn tìm lại bóng dáng của quá khứ, vậy thì có lẽ chỉ còn lại sự thản nhiên.

.

.

Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, chậm rãi gác tay lên vô lăng.
Thật kỳ lạ, nghĩ tới nghĩ lui so sánh trước đây với hiện tại, tại sao lại chỉ có hình ảnh năm 18, 19 tuổi? Em ấy cao hơn năm 18, 19 tuổi, trông đẹp hơn năm 18, 19 tuổi, nhìn có vẻ rắn chắc hơn năm 18, 19 tuổi, em không còn ngây thơ như khi đó nữa.

.

.

một người lữ hành thiếu kinh nghiệm khi đi đến một nơi nào đó, đến lúc tụ họp lại, há miệng ngậm miệng kiểu gì cũng sẽ vô thức mà chuyển chủ đề về những chuyện xưa cũ.

Cứ mãi nói về tuổi 18, 19 của người kia, chẳng hề hay biết rằng có làm vậy cũng không thể hiện ra được mức độ quen thuộc của mi cùng với người đó, mà chỉ khiến cho người ngoài vừa nhìn đã đoán được -- thì ra mi chỉ gặp được người nọ năm người ấy 18, 19 tuổi mà thôi.

Thật là đáng thương.
Hai tay nắm chặt lấy vô lăng, rồi lại từ từ trượt xuống.

Trần Hựu Hàm mặt không biến sắc mà nhìn hai tay đang run lên khe khẽ của mình, rất lâu sau, hắn mới gọi điện thoại gọi lái xe thuê.
Diệp Khai đưa Lucas về nhà, đối phương lần đầu đến nhà thăm hỏi, ôm theo một bó hoa hướng dương rất lớn.
Kể từ mùa hè năm lớp 12 trở đi, Cù Gia rất thích Diệp Khai đưa bạn bè đến nhà chơi, mặc dù số lần cậu làm vậy rất ít, và dường như người được dẫn đến luôn là nam.


Bà không khỏi lo lắng khi nhìn thấy Lucas, nhưng Lan Mạn đã nói hết với bà qua điện thoại -- vị Hoa Kiều người Canada này thích ăn món Quảng Đông, thích uống rượu vang trắng và trà đen Ceylon, hắn nho nhã mà hiền hoà, sắp trở thành giám đốc điều hành trẻ nhất khu vực Trung Quốc, mọi thứ không cần quá phô trương, cứ xem như tiệc nhà là được rồi.

Hiện giờ đã gặp được người, bà cảm thấy ánh mắt của Lan Mạn quả thực hết sức độc đáo -- mặc dù người được bà khen ngợi nhiều nhất vẫn là Trần Hựu Hàm, nhưng hai năm nay không gặp mặt, người kia cũng dần biến mất khỏi tâm trí của bà cụ.
Dạng tiệc gia đình thế này không cần Diệp Thông xuất hiện, nhưng ông nhớ thương Diệp Khai vừa quay về từ trường học, thế nên đã kiên quyết bỏ qua việc xã giao buổi tối để về nhà sớm.
Diệp Khai dẫn Lucas đến gặp Diệp Thông, nhưng mà hắn bề ngoài là da vàng, nhưng phía bên trong cắt ra thì là nguyên một trái tim người da trắng, không biết đánh cờ, cũng chẳng phẩm ra chút ý vị nào của trà đạo Trung Quốc, Diệp Thông cũng không muốn làm khó người trẻ tuổi, mà cũng chẳng muốn oan uổng chính mình, liền đuổi người rồi tự mình đi vào trong thư phòng.

Diệp Khai giao Lucas cho Diệp Cẩn rồi đi vào cùng Diệp Thông.

Thân thể của ông cụ vẫn khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn, cuốn hồi ký đã được viết xong, vậy nên cũng chỉ còn mỗi luyện chữ làm thú vui tiêu khiển.

Diệp Khai trải giấy mài mực giúp ông, chiếc chặn giấy được chạm khắc bằng gỗ trinh nam đã thấm vào ánh sáng vàng kim lộng lẫy.
"Đã rất lâu rồi Hựu Hàm không tới chơi." Diệp Thông nói, trầm ngâm một lát, sau đó nâng bút lên viết liền một chữ "Trí."
"Có lẽ do bận quá." Diệp Khai lạnh nhạt nói.
"Lúc trước có một đoạn thời gian cậu ấy có đến đây chơi cờ với ông, kỳ nghệ của cậu ấy vậy mà tiến bộ rất nhanh, gϊếŧ cho ông không còn một quân." Diệp Thông cười cười, "Ông đã hứa sẽ viết cho cậu ấy một chữ, chút nữa con tiện đường mang qua cho cậu ấy đi."
Diệp Khai khẽ giật mình: "Hựu Hàm ca ca hay đến chơi vậy sao?"
"Một hai tháng mới đến vài lần.

Giờ cậu ấy rảnh rỗi hơn trước kia, không kết hôn cũng không yêu đương thế mà lại kiên nhẫn đến đây uống trà với ông lắm." Chữ "Trí" viết không được đẹp, Diệp Thông vo nhẹ tờ giấy, trải ra một tờ mới.
"Anh ấy nên kết hôn rồi." Diệp Khai không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ nói được câu này.
Diệp Thông gật gật đầu: "Sao tự nhiên con với cậu ấy lại xa lạ thế? Hồi cấp 3 còn chơi thân với nhau như vậy, giờ trưởng thành rồi lại phai nhạt dần sao? Lại nói, có phải Hựu Hàm đang tránh mặt con không?"
Trong lòng Diệp Khai bỗng dưng co lại, đây chẳng qua chỉ là phản xạ có điều kiện được hình thành trong khoảng thời gian rất lâu khi có người đề cập đến ba chữ Trần Hựu Hàm, không có bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ là nhắc nhớ rằng cậu đã từng bị thương đau đớn thế nào trong quá khứ.
"Không phải đâu ạ." Giọng của cậu rất bình tĩnh.
Diệp Thông thôi không ép hỏi nữa.

Trần Hựu Hàm không bao giờ đến thăm trong các kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, bình thường đến thăm ông cũng không bao giờ đề cập đến công việc, càng tuyệt đối không nhắc đến Diệp Khai.

Có đôi khi nói đến chuyện hồi nhỏ, hắn thậm chí còn lảng tránh không nhắc đến.

Trần Hựu Hàm làm chuyện gì cũng thành thạo điêu luyện, trên phương diện xã giao càng là thuận buồm xuôi gió, nhưng riêng trong chuyện này hắn né tránh đến là gượng gạo cứng nhắc, tệ hại có thể so sánh được với kỹ thuật chơi cờ của Diệp Chinh.

Ông đã sắp 80 đến nơi, đừng nói là biết thiên mệnh, trên đời này có xảy ra chuyện gì ông cũng đã sớm lười nhướng mi một cái, đương nhiên sẽ không cần thiết phải đi hỏi tình bằng hữu giữa những người trẻ tuổi.
Ông cụ chấm mực, trầm ngâm nói: "Hựu Hàm thích kiểu con gái nào nhỉ?"
Diệp Khai rũ mắt: "Con không biết."
"Tuy nói là cậu ấy thích đàn ông, nhưng dù sao cũng đã 36 tuổi rồi, cũng nên tìm người chăm sóc cho mình.

Hai chuyện thành gia với lập nghiệp này, thành gia trước, lập nghiệp sau, hiện giờ đằng nào cũng ra khỏi GC rồi, không bằng cứ -- "
"Ông vừa nói gì vậy ạ?" Diệp Khai giương mắt lên: "Ai đã ra khỏi GC cơ ạ?"
Diệp Thông cười nói: "Ông nói con không để ý chuyện bên ngoài, con còn dám cứng đầu không nhận.

Từ năm ngoái Hựu Hàm đã từ chức chủ tịch tập đoàn thương mại GC rồi." Đột nhiên nói đến chuyện này, ông lại nghĩ tới một chuyện, "Trần Diệp hai nhà dù sao cũng như thể chân tay, hiện giờ gia chủ của GC là Vi Vũ, con cũng nên đến gặp hắn một lần."
Tâm tư Diệp Khai hoàn toàn không đặt ở đây.
"Anh ấy coi trọng GC hơn bất kỳ thứ gì.

.

." Rốt cuộc vẫn không nói hết câu.
Diệp Thông múa bút trên giấy, viết xuống hai chữ "Trí Viễn", rất hài lòng: "Đợi ông để cho người ta đóng khung đàng hoàng đã, sau đó con đích thân đưa qua đi."
"Để chú Lục đưa đi ông." Diệp Khai trực tiếp từ chối, "Con với anh ấy đã lâu không gặp, giờ anh ấy sống ở đâu con cũng không biết."
Diệp Thông thở dài, lặp lại câu nói cũ: "Hựu Hàm rất tốt." Rồi ông lại nói: "Không biết sẽ lấy cô gái thế nào đây."
Diệp Khai nhắm mắt lại, trong lòng đau nhói, cậu chỉ có thể nói: "Thế nào cũng tốt cả."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương