Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A
-
Chương 141: Đi núi Ô Kỳ
Từ chỗ A Dung về, Thái Cửu vào phòng, đến áo ngoài cũng chưa cởi, trực tiếp nằm lên giường. Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương trướng đau, lo lắng sốt ruột nhìn lên trần. Mấy hôm nay hắn quả thật rất bận, ngủ không tốt, thân thể mỏi mệt.
Mấy hôm trước nhận được thư phụ hoàng gửi mới biết trên núi Ô kỳ xuất hiện yêu ma tràn lan, Yêu đế muốn Thái Cửu dẫn dắt các thủ lĩnh Yêu giới đi diệt trừ yêu nghiệt.
Núi Ô Kỳ kia khí độc dày đặc, yêu ma tề tụ, nguy cơ tứ phía, vừa tiến vào trong núi đã bước vào mai phục của quân địch, còn chưa bắt được ma đầu, tướng lĩnh Yêu tộc có đạo hạnh thấp đã bị độc khí làm cho hôn mê bất tỉnh. Thái Cửu với các đại thủ lĩnh đạo hạnh thâm hậu mới miễn cưỡng kéo dài được một thời gian, nhưng cũng là tốn công vô ích. Đối với địa hình núi Ô Kỳ, bọn họ không quen thuộc, khó khăn muôn bề.
Những ngày gần đây Thái Cửu vẫn luôn tìm kiếm phương pháp xua tan khói độc trên núi Ô Kỳ, thử nghiệm các loại phương pháp nhưng hiệu quả lại cực nhỏ. May mà lướt qua nhiều sách cổ mới tìm được một cách khả thi.
Thái Cửu cùng các thủ lĩnh bày ra trận bát quái, tám người liên thủ, vận dụng chân khí tạo ra một luồng gió mạnh không ngừng, cuối cùng cũng thổi tan khói độc. Chờ đến mai bọn họ sẽ lên núi diệt trừ ma đầu kia.
Sắc trời hửng sáng, Thái Cửu dẫn bảy thủ lĩnh lên núi, dọc đường đi gặp phải không ít yêu ma đạo hạnh cao thấp khác nhau nhưng đều bọn họ tiêu diệt sạch sẽ.
Đi mất cả buổi sáng, vượt mọi chông gai cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một huyệt động, trong động tối tăm u ám, sát khí dày đặc. Đoàn người Thái Cửu cẩn thận đi vào trong, phát hiện trong động bày một cỗ quan tài thật lớn, một màn sương đen dày đặc lơ lửng phía trên quan tài.
Vẻ mặt Thái Cửu thay đổi, đồng tử chuyển sang màu xanh lam, ngón tay thon dài hóa thành móng vuốt vàng kim sắc nhọn, đánh một chưởng, ba đạo kim quang bổ về phía quan tài. "Leng keng" một tiếng, trường kiếm bổ ra ánh sáng lạnh lẽo, khí thế mạnh mẽ, hung hăng đánh lui kim quang.
Nam tử một thân bạch y vững chãi nắm trường kiếm từ trên cao chậm rãi rơi xuống, đứng phía trước quan tài. Thái Cửu thấy rõ diện mạo người nọ, kinh ngạc nhướng mày, hóa ra lại là đạo sĩ thúi trước kia cùng hắn đoạt A Lê. Hắn khó hiểu hỏi:"Lục Trường Uyên, ngươi là đạo sĩ chính phái, vì sao lại muốn giúp yêu ma, cứu ma đầu này?"
Vẻ mặt Lục Trường Uyên lạnh lùng, nắm chặt chuôi kiếm, che trước quan tài:"Không thể trả lời, nhưng ta khuyên các ngươi một câu, có ta ở đây các ngươi không thể làm gì được, mau nhanh chóng quay về, tránh được thương vong."
"À." Thái Cửu cười lạnh, trước đó hắn vẫn chưa khôi phục công lực kiếp trước, bị Lục Trường Uyên đánh cho bò ra đất, muốn động cũng không động được, thật là nỗi nhục.
Tuy rằng hiện tại hắn không còn hận Lục Trường Uyên cướp A Lê đi nhưng mối thù bị đánh vẫn muốn trả, vừa lúc, hôm nay có thể rửa mối nhục xưa.
Ánh mắt Thái Cửu tàn nhẫn nhìn Lục Trường Uyên, cả người tản ra khí áp cường đại, hắn phân phó các thủ lĩnh Yêu tộc phía sau:"Các ngươi ở lại đợi lệnh ta, ta cùng hắn phân cao thấp."
Nói xong liền hăng hái chạy về phía trước, bàn tay sắc như đao nhanh như chớp đâm vào Lục Trường Uyên. Lục Trường Uyên phản ứng nhanh nhạy, nhẹ nhàng né tránh, lấy mũi kiếm cản lại móng vuốt của Thái Cửu. Thế lực hai người ngang nhau, đao quang lạnh lẽo, bóng kiếm hỗn loạn, đã nửa canh giờ qua đi nhưng vẫn không có nhiều khác biệt.
Lúc này quan tài đột nhiên chấn động hai cái, một đám sương đen đánh úp về phía Thái Cửu, Thái Cửu nhất thời không chuẩn bị kịp hít phải một hơi. Hắn khựng lại, mũi kiếm Lục Trường Uyên thẳng tắp đâm về phía hắn.
Lưỡi kiếm sắc bén cắm sâu vào ngực Thái Cửu, ánh mắt Lục Trường Uyên hơi lóe, cổ tay dịch chuyển sang phải nửa tấc, lưỡi kiếm cắt qua xương bả vai, máu tươi tức khắc tràn ra ào ạt. Thái Cửu kêu một tiếng, vội vàng lui lại hai bước.
"Điện hạ." Các thủ lĩnh thấy thế vội vàng tiến lên bảo vệ Thái Cửu.
Lục Trường Uyên thu lại trường kiếm, khinh thường nói:"Không biết tự lượng sức mình, nhân lúc còn sớm rời đi, ta tha chết cho các ngươi."
Thái Cửu nhìn cỗ quan tài phía sau Lục Trường Uyên, nhíu chặt mày, ma đầu kia khó đối phó, sương đen sẽ khiến thần kinh hắn tê liệt, phản ứng cơ thể cũng trở nên trì độn.
"Điện hạ, chúng ta ở thế bất lợi, hôm nay không thích hợp, ngày khác lại tái chiến." Các thủ lĩnh kiến nghị nói.
Thái Cửu thu hồi ánh mắt, có chút không cam lòng, hắn thế mà lại thua đạo sĩ thúi này. Nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói:"Lui lại."
Thái Cửu dẫn thủ lĩnh các tộc xuống núi, chờ sau khi bọn họ rời đi, một đám sương đen bay ra khỏi quan tài, tụ thành hình người mơ hồ, lơ lửng trên không trung, âm thanh khàn khàn vang lên:"Lục Trường Uyên, ngươi cố ý hạ thủ lưu tình, thả cho bọn chúng chạy thoát."
Lục Trường Uyên dùng pháp thuật lau sạch vết máu trên mũi kiếm sau đó cắm kiếm vào bao, sắc mặt hắn bình tĩnh, lãnh đạm nói:"Ngươi chỉ bảo ta bảo hộ ngươi chu toàn, không nói muốn ta giết bọn họ."
Sương đen cười lạnh một tiếng, cũng không cùng Lục Trường Uyên tranh luận, hắn ta không chút để ý nói:"Vậy tạm thời để cho hắn sống thêm mấy ngày, ba ngày sau ta muốn ngươi giết Đông Hoàng Thái Cửu, moi nội đan của hắn, ngươi cứ xem rồi làm."
Lục Trường Uyên nghiêng đầu nhìn sương đen phía sau, mím môi trầm mặc.
Lúc trước đáp ứng yêu nghiệt này làm ba việc, thứ nhất là thay hắn tìm thi thể, hôm nay bảo hộ hắn chu toàn, đuổi Đông Hoàng Thái Cửu đi là điều thứ hai. Còn thừa điều kiện cuối cùng —— giết Đông Hoàng Thái Cửu, cướp nội đan của hắn.
Nhưng kiếp trước Đông Hoàng Thái Cửu là nhi tử của Thiên Đế, giết hắn tương đương với vi phạm thiên mệnh, sẽ bị trời phạt, không khác gì đối địch với toàn bộ Thiên Đình. Hắn còn muốn cùng A Lê tiếp tục trải qua những ngày êm ấm, không muốn dây vào thứ phiền toái như vậy, nhưng lúc trước khi cùng sương đen ước định đã ký khế ước, không thể đổi ý nếu không sẽ bị phản phệ.
Vẻ mặt Lục Trường Uyên căng thẳng quay về núi Nhàn Cư, đến trước nhà, hắn niệm chú Tịnh thân, loại trừ hết tà yêu dính trên cơ thể, thay đổi sắc mặt ôn hòa thanh đạm rồi mới đi vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook